Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 77: Nhận đúng người, hay lầm người.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Mà Tống Tịch bên cạnh nhìn hai anh em nói qua nói lại, chủ ý chỉ vì hộp cơm, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng vì biểu tình hiện tại của Tiêu Nguyên quá đáng thương.
Cô thật sự không ngờ Tiêu Nguyên sẽ có một ngày lộ ra biểu tình này.
Trong lúc Tống Tịch đang cực lực nhịn cười. Thì Hạ Nguyệt đã cầm lấy đũa và muỗng, sau khi lau xong đã quay người đưa đũa và muỗng qua đến trước mặt Tống Tịch.
Tống Tịch hơi đơ ra, nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay trắng nõn ấy dơ về phía này. Trên tay còn là muỗng đũa: "Cái này cho Tỷ à?"
Hạ Nguyệt gật đầu, thấy động tác Tống Tịch cứng đờ, cô không chút do dự nhét đũa vào tay Tống Tịch.
Quay người đem cơm đặt vào cho Tống Tịch. Mắt cong cong nói: "Tỷ ăn đi, lát có sức mà làm việc."
Tổng Tịch hai mắt long lanh nhìn Hạ Nguyệt. Trong lòng liền đem Hạ Nguyệt xếp sau Hạ Dương.
Tống Tịch nhận lấy đồ ăn mà vui vẻ nói lời cảm ơn.
Ngồi đôi diện nhìn thấy Tống Tịch vì Hạ Nguyệt mà si mê. Tiêu Nguyên âm thầm đắc ý trong lòng.
Nghĩ một lát nữa Tống Tịch sẽ biết thế nào là từ thiên đàng xuống địa ngục. Từ thiên thần hóa thành ác quỷ.
Tống Tịch mở ra hộp cơm, đôi mắt liền mở to đầy ngạc kinh. Một phần ăn có tổng cộng bốn tần. Một ngăn là bánh bao, một ngăn đựng hải cảo, một ngăn đựng gà xào ớt kung pao, một ngăn là cơm trắng.
Tống Tịch không khỏi giật mình, nhìn qua nấp đựng. Trên là kí hiệu của nhà hàng Long thành nổi tiếng mà trước đó cô có nhắc đến.
Chợt cô nhớ đến lúc ở dưới đại sảnh, Hạ Nguyệt có hỏi cô về mấy nhà hàng ngon ở gần đây. Hóa ra em ấu là vì cô mà...
Hái mắt Tống Tịch long lanh nhìn Hạ Nguyệt. Ánh mắt cô tràn đầy tình cảm.
Ánh mắt Tống Tịch khiến Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh không được tự nhiên.
Cầm trên tay khay bánh bao mà cô không dám động đũa.
Tiêu Nguyên nhìn thấy vậy liền gắn giọng lên tiếng trách Tống Tịch: "Tống Tịch, cô có thể tập trung ăn không! Sao cứ nhìn em gái tôi mãi thế."
Tống Tịch cũng chẳng chịu thua kém mà lên tiếng đáp lại: "Tôi nhìn em anh vì thích con bé, đừng nói anh đang ghen vì tôi không nhìn anh nha."
Hạ Nguyệt...
Tiêu Nguyên càn thêm giận nói lại: "Nhưng cô nhìn thế làm sao em ấy ăn!"
Nghe đến đây Tống Tịch mới biết mình thất lễ. Cô liền thu hồi tầm mắt của mình lại, nhưng khi nhìn Tiêu Nguyên, vẫn là một dạng nhìn không phục.
Tiêu Nguyên tức đến ngứa răng.
Hạ Nguyệt một bên nhìn thấy Tiêu Nguyên kích động như vậy, khiến cô có chút không kiềm được muốn cười.
Phải biết Tiêu Nguyên gần giống cô, anh khá nghiêm túc, ngây cả khi cười cũng rất ít.
Hạ Nguyệt không còn thấy ánh mắt từ Tống Tịch nhìn mình nữa. Khi này cô mới mở ra khẩu trang vào nón.
Hạ Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, cảm nhận từng làn gió thổi. Còn chưa để cô kịp để cô kịp ăn gì.
Tống Tịch ngột kích đột kéo lấy cô lấp bấp: "E-Em là... Em là Dương Dương đúng không!"
Máy tóc Hạ Nguyệt vẫn đen. Nhưng Tống Tịch lại không chú Ý, ánh mắt cô đã sáng ngời, kéo lấy Hạ Nguyệt vui sướng lên tiếng.
Hạ Nguyệt bị kéo tay có chút bất đắc dĩ. Tay cô vẫn còn cầm trên tay khay bánh bao, chỉ có thể đặt xuống. Rồi mới quay sang cùng Tống Tịch.
Tiêu Nguyên đối diện nhìn thấy liền đứng lên, anh muốn ngăn lại hành động của Tống Tịch.
"Này cô..."
Nhưng vừa lên tiếng.
Hạ Nguyệt đã dơ tay ra dấu ngăn lại anh.
Tống Tịch chợt nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của Hạ Nguyệt. Không khỏi lo lắng. Chợt, cô nhớ đến trong người em có bệnh mà vội vàng buông ra.
"Xin-Xin lồi, là do Tỷ kích động quá. Em có sao không!"
Hạ Nguyệt nhíu mày, cô phất tay đáp: "Không sao."
Nhưng nghe thế lại chẳng khiến Tống Tịch vui. Trong đầu nghĩ đến mấy chuyện nãy giờ mình đã làm.
Mặt cô đỏ lên vì xấu hổ trước thần tượng.
Hạ Nguyệt nhìn chị một bộ luống cuống, lại đột nhiên đỏ mặt chỉ vì nhìn thấy cô.
Tống Tịch hai mắt long lanh, khuông mặt vì khích động mà đỏ bừng.
Nhưng ngây sau đó Hạ Nguyệt lại bình tĩnh hất cho Tống Tịch một chậu nước lạnh.
"Em không phải Hạ Dương."
Tiêu Nguyên ngồi bên cạnh không khỏi thấy lo lắng nhìn Hạ Nguyệt. Sợ Tống Tịch trước mặt Hạ Dương nhắc đến Hạ Dương sẽ làm em khó chịu.
Anh biết rõ Hạ Dương chính là vết thương sâu trong lòng Hạ Nguyệt. Vì hơn ai hết, anh chính là người chứng kiến từng bước chân từ khi còn mới chập chững của cả hai.
Từ lúc Hạ Dương còn quan tâm đến Hạ Nguyệt, hay đến lúc Hạ Dương bắt đầu cáu gắt và bắt đầu xa lánh Hạ Nguyệt.
Nếu nói Hạ Nguyệt quan tâm Hạ Dương từ khi còn nhỏ.
Thì Hạ Dương sau khi Hạ Nguyệt rơi vào ngủ đông đã ráo riết tìm em, dù khi đó thần trí của Hạ Dương không còn tỉnh táo, nhưng Hạ Dương vẫn chỉ nhớ mỗi Hạ Nguyệt.
Mà anh, chính là người nhìn rõ những điều đó.
Tình cảm cả hai, dù bị người ngoài làm cho rạn nứt. Nhưng khi gặp nguy hiểm, cả hai vẫn sẽ vô thức xông pha vì người còn lại.
Dù cho, tính cách lẫn sở thích cả hai lại không giống nhau. Nhưng trái tim cả hai vẫn luôn hướng về nhau, như một minh chứng họ là chị em sinh đôi.
Nếu có một ngày, một trong hai phải mất đi ai đó, có lẽ đó chính là vết thương sâu không thể nào bù
dap dudc.
Tống Tịch vừa nghe Hạ Nguyệt nói bản thân không phải Hạ Dương, đôi mắt cô mở to, một bộ không thể tin. Nhưng ngây sau đó cơ chợt nhận ra lời Hạ Nguyệt nói rất đúng, mái tóc Hạ Nguyệt là màu đen, chứ không phải màu trắng.
"Hóa ra là vậy, thật xin lỗi."
Tiêu Nguyên một bên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tống Tịch, anh hơi bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tịch như vậy.
Dáng vẻ bình thường của Tống Tịch nên là cô gái vô cùng đanh đá. Trước mặt người khác thì tao nhã, nhã nhặn, tươi cười như mang nhiều lớp mặt nạ. Nhưng chỉ khi đối mặt anh cô lại biết thành một nữ nhân đanh đá. Tống Tịch rất giống hai con mèo ở mà Hạ Dương nuôi. Khi gặp chủ sẽ ngoan ngoãn mà khi thấy người lạ sẽ hung hăng.
Nếu không phải cô là con gái của cựu giám đốc, anh cũng đã tống cổ cô ra ngoài từ lâu rồi.
Cả hai người Hạ Nguyệt nói chuyện. Vậy mà Tiêu Nguyên ngồi đối diện lại bắt đầu đọc thoại nội tâm.
Tổng Tịch ủ rũ một bên, ngây cả cơm cũng không đụng.
Hạ Nguyệt nhìn ra Tống Tịch thật sự yêu thích Hạ Dương, trong lòng cô đúng thật là vui vẻ. Vì hơn ai hết, cô luôn mừng vì Tỷ Tỷ mình có được những Fan hâm mộ yêu thích Tỷ Tỷ mình. Nếu như Tỷ tỉnh lại, liệu sẽ thấy vui sao.
Hạ Nguyệt nắm chặt bàn tay. Trong lòng lại lo sợ Hạ Dương nếu tỉnh lại, có thể sẽ không thích mình.
Sẽ càn thêm chán ghét mình.
"Xin lỗi em nha, vì Tỷ vẫn luôn rất thích Hạ Dương. Nên Tỷ nhìn thấy khuông mặt em giống thần tượng mà có chút kích động."
Hạ Nguyệt giật mình hoàn hồn khi nghi lời Tống Tịch nói. Cô nhìn lại Tống Tịch ngồi bên cạnh mình, ánh mắt Tống Tịch tràn đầy hụt hẫn lẫn mất mát.
Hạ Nguyệt nhìn Tống Tịch một lúc, cô lên tiếng: "Có thể cho em biết vì sao Tỷ lại thích Hạ Dương vậy?"
Tống Tịch yên lặng một lúc. Ánh mắt nhìn Hạ Nguyệt, có lẽ là vì hộp cơm, hoặc có lẽ là do khuông mặt Hạ Nguyệt. Cô như được tiếp theo dũng khí mà trả lời: "Lần đầu nhìn thấy cô ấy trên màn hình.
Cô ấy đã nói với nữ phóng viên thế này... Dù khó khăn đến đâu, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Vì nếu như tôi bỏ cuộc, tôi sẽ không thể thấy ánh sáng mà tôi luôn tìm kiếm."
Hạ Nguyệt sửng ra, cô biết lời này là Hạ Dương nói vì điều gì. Khi cô còn là một mảnh ý thức. Cô nhớ lần đó, là buổi phỏng vấn đầu tiên của Hạ Dương.
Khi đó, mọi người nghĩ Hạ Dương chỉ là đang nói về nghiệp diễn của mình.
Nhưng không...
Cô thật sự không ngờ Tiêu Nguyên sẽ có một ngày lộ ra biểu tình này.
Trong lúc Tống Tịch đang cực lực nhịn cười. Thì Hạ Nguyệt đã cầm lấy đũa và muỗng, sau khi lau xong đã quay người đưa đũa và muỗng qua đến trước mặt Tống Tịch.
Tống Tịch hơi đơ ra, nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay trắng nõn ấy dơ về phía này. Trên tay còn là muỗng đũa: "Cái này cho Tỷ à?"
Hạ Nguyệt gật đầu, thấy động tác Tống Tịch cứng đờ, cô không chút do dự nhét đũa vào tay Tống Tịch.
Quay người đem cơm đặt vào cho Tống Tịch. Mắt cong cong nói: "Tỷ ăn đi, lát có sức mà làm việc."
Tổng Tịch hai mắt long lanh nhìn Hạ Nguyệt. Trong lòng liền đem Hạ Nguyệt xếp sau Hạ Dương.
Tống Tịch nhận lấy đồ ăn mà vui vẻ nói lời cảm ơn.
Ngồi đôi diện nhìn thấy Tống Tịch vì Hạ Nguyệt mà si mê. Tiêu Nguyên âm thầm đắc ý trong lòng.
Nghĩ một lát nữa Tống Tịch sẽ biết thế nào là từ thiên đàng xuống địa ngục. Từ thiên thần hóa thành ác quỷ.
Tống Tịch mở ra hộp cơm, đôi mắt liền mở to đầy ngạc kinh. Một phần ăn có tổng cộng bốn tần. Một ngăn là bánh bao, một ngăn đựng hải cảo, một ngăn đựng gà xào ớt kung pao, một ngăn là cơm trắng.
Tống Tịch không khỏi giật mình, nhìn qua nấp đựng. Trên là kí hiệu của nhà hàng Long thành nổi tiếng mà trước đó cô có nhắc đến.
Chợt cô nhớ đến lúc ở dưới đại sảnh, Hạ Nguyệt có hỏi cô về mấy nhà hàng ngon ở gần đây. Hóa ra em ấu là vì cô mà...
Hái mắt Tống Tịch long lanh nhìn Hạ Nguyệt. Ánh mắt cô tràn đầy tình cảm.
Ánh mắt Tống Tịch khiến Hạ Nguyệt ngồi bên cạnh không được tự nhiên.
Cầm trên tay khay bánh bao mà cô không dám động đũa.
Tiêu Nguyên nhìn thấy vậy liền gắn giọng lên tiếng trách Tống Tịch: "Tống Tịch, cô có thể tập trung ăn không! Sao cứ nhìn em gái tôi mãi thế."
Tống Tịch cũng chẳng chịu thua kém mà lên tiếng đáp lại: "Tôi nhìn em anh vì thích con bé, đừng nói anh đang ghen vì tôi không nhìn anh nha."
Hạ Nguyệt...
Tiêu Nguyên càn thêm giận nói lại: "Nhưng cô nhìn thế làm sao em ấy ăn!"
Nghe đến đây Tống Tịch mới biết mình thất lễ. Cô liền thu hồi tầm mắt của mình lại, nhưng khi nhìn Tiêu Nguyên, vẫn là một dạng nhìn không phục.
Tiêu Nguyên tức đến ngứa răng.
Hạ Nguyệt một bên nhìn thấy Tiêu Nguyên kích động như vậy, khiến cô có chút không kiềm được muốn cười.
Phải biết Tiêu Nguyên gần giống cô, anh khá nghiêm túc, ngây cả khi cười cũng rất ít.
Hạ Nguyệt không còn thấy ánh mắt từ Tống Tịch nhìn mình nữa. Khi này cô mới mở ra khẩu trang vào nón.
Hạ Nguyệt nhẹ thở ra một hơi, cảm nhận từng làn gió thổi. Còn chưa để cô kịp để cô kịp ăn gì.
Tống Tịch ngột kích đột kéo lấy cô lấp bấp: "E-Em là... Em là Dương Dương đúng không!"
Máy tóc Hạ Nguyệt vẫn đen. Nhưng Tống Tịch lại không chú Ý, ánh mắt cô đã sáng ngời, kéo lấy Hạ Nguyệt vui sướng lên tiếng.
Hạ Nguyệt bị kéo tay có chút bất đắc dĩ. Tay cô vẫn còn cầm trên tay khay bánh bao, chỉ có thể đặt xuống. Rồi mới quay sang cùng Tống Tịch.
Tiêu Nguyên đối diện nhìn thấy liền đứng lên, anh muốn ngăn lại hành động của Tống Tịch.
"Này cô..."
Nhưng vừa lên tiếng.
Hạ Nguyệt đã dơ tay ra dấu ngăn lại anh.
Tống Tịch chợt nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của Hạ Nguyệt. Không khỏi lo lắng. Chợt, cô nhớ đến trong người em có bệnh mà vội vàng buông ra.
"Xin-Xin lồi, là do Tỷ kích động quá. Em có sao không!"
Hạ Nguyệt nhíu mày, cô phất tay đáp: "Không sao."
Nhưng nghe thế lại chẳng khiến Tống Tịch vui. Trong đầu nghĩ đến mấy chuyện nãy giờ mình đã làm.
Mặt cô đỏ lên vì xấu hổ trước thần tượng.
Hạ Nguyệt nhìn chị một bộ luống cuống, lại đột nhiên đỏ mặt chỉ vì nhìn thấy cô.
Tống Tịch hai mắt long lanh, khuông mặt vì khích động mà đỏ bừng.
Nhưng ngây sau đó Hạ Nguyệt lại bình tĩnh hất cho Tống Tịch một chậu nước lạnh.
"Em không phải Hạ Dương."
Tiêu Nguyên ngồi bên cạnh không khỏi thấy lo lắng nhìn Hạ Nguyệt. Sợ Tống Tịch trước mặt Hạ Dương nhắc đến Hạ Dương sẽ làm em khó chịu.
Anh biết rõ Hạ Dương chính là vết thương sâu trong lòng Hạ Nguyệt. Vì hơn ai hết, anh chính là người chứng kiến từng bước chân từ khi còn mới chập chững của cả hai.
Từ lúc Hạ Dương còn quan tâm đến Hạ Nguyệt, hay đến lúc Hạ Dương bắt đầu cáu gắt và bắt đầu xa lánh Hạ Nguyệt.
Nếu nói Hạ Nguyệt quan tâm Hạ Dương từ khi còn nhỏ.
Thì Hạ Dương sau khi Hạ Nguyệt rơi vào ngủ đông đã ráo riết tìm em, dù khi đó thần trí của Hạ Dương không còn tỉnh táo, nhưng Hạ Dương vẫn chỉ nhớ mỗi Hạ Nguyệt.
Mà anh, chính là người nhìn rõ những điều đó.
Tình cảm cả hai, dù bị người ngoài làm cho rạn nứt. Nhưng khi gặp nguy hiểm, cả hai vẫn sẽ vô thức xông pha vì người còn lại.
Dù cho, tính cách lẫn sở thích cả hai lại không giống nhau. Nhưng trái tim cả hai vẫn luôn hướng về nhau, như một minh chứng họ là chị em sinh đôi.
Nếu có một ngày, một trong hai phải mất đi ai đó, có lẽ đó chính là vết thương sâu không thể nào bù
dap dudc.
Tống Tịch vừa nghe Hạ Nguyệt nói bản thân không phải Hạ Dương, đôi mắt cô mở to, một bộ không thể tin. Nhưng ngây sau đó cơ chợt nhận ra lời Hạ Nguyệt nói rất đúng, mái tóc Hạ Nguyệt là màu đen, chứ không phải màu trắng.
"Hóa ra là vậy, thật xin lỗi."
Tiêu Nguyên một bên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tống Tịch, anh hơi bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Tịch như vậy.
Dáng vẻ bình thường của Tống Tịch nên là cô gái vô cùng đanh đá. Trước mặt người khác thì tao nhã, nhã nhặn, tươi cười như mang nhiều lớp mặt nạ. Nhưng chỉ khi đối mặt anh cô lại biết thành một nữ nhân đanh đá. Tống Tịch rất giống hai con mèo ở mà Hạ Dương nuôi. Khi gặp chủ sẽ ngoan ngoãn mà khi thấy người lạ sẽ hung hăng.
Nếu không phải cô là con gái của cựu giám đốc, anh cũng đã tống cổ cô ra ngoài từ lâu rồi.
Cả hai người Hạ Nguyệt nói chuyện. Vậy mà Tiêu Nguyên ngồi đối diện lại bắt đầu đọc thoại nội tâm.
Tổng Tịch ủ rũ một bên, ngây cả cơm cũng không đụng.
Hạ Nguyệt nhìn ra Tống Tịch thật sự yêu thích Hạ Dương, trong lòng cô đúng thật là vui vẻ. Vì hơn ai hết, cô luôn mừng vì Tỷ Tỷ mình có được những Fan hâm mộ yêu thích Tỷ Tỷ mình. Nếu như Tỷ tỉnh lại, liệu sẽ thấy vui sao.
Hạ Nguyệt nắm chặt bàn tay. Trong lòng lại lo sợ Hạ Dương nếu tỉnh lại, có thể sẽ không thích mình.
Sẽ càn thêm chán ghét mình.
"Xin lỗi em nha, vì Tỷ vẫn luôn rất thích Hạ Dương. Nên Tỷ nhìn thấy khuông mặt em giống thần tượng mà có chút kích động."
Hạ Nguyệt giật mình hoàn hồn khi nghi lời Tống Tịch nói. Cô nhìn lại Tống Tịch ngồi bên cạnh mình, ánh mắt Tống Tịch tràn đầy hụt hẫn lẫn mất mát.
Hạ Nguyệt nhìn Tống Tịch một lúc, cô lên tiếng: "Có thể cho em biết vì sao Tỷ lại thích Hạ Dương vậy?"
Tống Tịch yên lặng một lúc. Ánh mắt nhìn Hạ Nguyệt, có lẽ là vì hộp cơm, hoặc có lẽ là do khuông mặt Hạ Nguyệt. Cô như được tiếp theo dũng khí mà trả lời: "Lần đầu nhìn thấy cô ấy trên màn hình.
Cô ấy đã nói với nữ phóng viên thế này... Dù khó khăn đến đâu, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Vì nếu như tôi bỏ cuộc, tôi sẽ không thể thấy ánh sáng mà tôi luôn tìm kiếm."
Hạ Nguyệt sửng ra, cô biết lời này là Hạ Dương nói vì điều gì. Khi cô còn là một mảnh ý thức. Cô nhớ lần đó, là buổi phỏng vấn đầu tiên của Hạ Dương.
Khi đó, mọi người nghĩ Hạ Dương chỉ là đang nói về nghiệp diễn của mình.
Nhưng không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.