Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 56: Trách nhiệm.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Sáng hôm sau.
Hạ Nguyệt mở to mắt bừng tỉnh, cô bật người ngồi dậy nhìn khung cảnh trước mắt.
"Là phòng của mình? Thật may đó chỉ là mơ."
Cô không khỏi thở phào vì cơn ác mộng đêm qua. Nhẹ vỗ vỗ ngực mình chấn an.
Hạ Nguyệt, cô lại xoa đầu mình ý đồ muốn đứng lên rửa mặt. Nhưng lúc này cô chợt nhận ra bản thân vừa chạm vào tay ai đó nằm bên cạnh. Cô cứng đờ quay đầu nhìn xuống.
Hạ Nguyệt... Cô không khỏi choáng váng khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ngủ bên cạnh. Người bên cạnh lại chắng ai xa lạ mà là Vương Ngữ Yên.
Hạ Nguyệt giật mình, cô hoảng hốt lùi về sau. Ngây lúc này những kí ức mơ hồ ấy lại hiện lên trước mắt cô, như đang nói cho cô tất cả mọi thứ không phải mơ.
Mà người trên giường cũng bị động tác cô làm cho tỉnh giấc. Đôi lông mi dài chợt động, đôi mắt màu hổ phách dần mở ra. Vẻ mặt chị mơ màn như vừa tỉnh. Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt đang nhìn mình, ánh mắt mơ màn chở nên thanh tỉnh. Chị đột ngột tươi cười tràn đầy yêu diễm nói.
"Hạ, chào buổi sáng."
Giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ lại man theo sự lười biếng. Nhưng âm thanh đó nghe vào trong tai cô lúc này có chút mê người.
Hạ Nguyệt cô đỏ mặt, bối rối nhìn Vương Ngữ Yên bộ dáng yêu mị vừa tỉnh ngủ.
Vương Ngữ Yên khẽ mỉm cười, chị ngồi dậy chồm người áp sát đến gần Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt càn lùi về sau, đến khi phát hiện mình không lùi được nữa. Ánh mắt cô có chút bối rối đã qua, rất nhanh cô đã ép mình quay lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Cô hơi chất vấn người đang cố tỏ ra quyết rũ mình.
"Sao Tỷ lại ngủ ở đây!?"
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, bộ dáng có chút ngơ ngẩn, lại nhanh chóng tỏ vẻ ủy khuất nói: "Tối qua không phải em bảo Tỷ đừng đi sao? Còn nắm lấy tay Tỷ không buông."
Hạ Nguyệt, cô mới không tin người này. Ánh mắt cô hiện rõ hai chữ không tin, và sự cảnh giác.
Vương Ngữ Yên lại càn tỏ vẻ đáng thương hơn mà nói: "Em đã kéo tay Tỷ, còn bảo với Tỷ là, Tỷ Tỷ đừng bỏ em. Giống như này này."
Nói rồi chị còn cố ý kéo lấy tay Hạ Nguyệt. Một bộ bản thân là đang nói thật.
Hạ Nguyệt giật mình, đôi mắt hơi mở to, bàn tay bên dưới cũng nắm chặt, đấm tay khẽ run rẩy.
Hạ Nguyệt cúi đầu không nói, cũng không dám tỏ vẻ không tin chị nữa. Vì cô biết điều Vương Ngữ Yên nói có thể là thật.
Trong quá khứ, đã có một chuyện xảy ra với cô, và nó luôn ám ảnh cô đến giờ. Có rất nhiều đêm cô đã mơ về nó, và mỗi lần như vậy. Cô sẽ trong vô thức gọi Tỷ Tỷ.
Hạ Nguyệt cúi đầu, cô lúc này mới để ý đồ trên người của mình đã được thay ra. Không khỏi sững sốt, vội nhìn lên Vương Ngữ Yên, bắt đầu lần nữa truy vấn người ngồi đối diện.
"Đồ của em... Là Tỷ thay ra sao!?"
Vương Ngữ Yên không chút do dự gật đầu thừa nhận: "Ân, Hạ, hôm qua em đến ngày đèn đỏ nên dính ra đồ. Vì sợ em khó chịu nên Tỷ đã giúp em rửa sạch rồi thay một bộ đồ khác."
Vương Ngữ Yên vừa nói, trên môi lại bất giác cong lên nụ cười của kẻ chiến thăng.
Nhưng Hạ Nguyệt vừa nghe xong lại loading kịp... Cô vừa nghe cái gì vậy? Cô đến ngày đèn đỏ. Hạ Nguyệt bị lời nói của Vương Ngữ Yên mà phải loading... Rất lâu.
Ngày đèn đỏ: Theo như cô biết được bất kì nữ giới nào cũng sẽ có một ngày đặt biệt. Hôm đó nữ giới sẽ ra máu, nói theo khoa học chính là cách cơ thể giải phóng các mô mà cơ thể không cần nữa.
Khi đó sẽ ra máu và dấu hiệu trước khi ra chính là cơn đau bụng để báo hiệu. Người ta thường gọi là đau bụng kinh, thường gọi nó là kinh nguyệt hay ngày đèn đỏ.
Lúc cô còn là mảnh ý thức. Cô cũng từng nhìn thấy Hạ Dương bị cơn đau bụng hành hạ. Trước kia chỉ là mảnh ý thức nên hoàn toàn không biết nó đau đến mức nào, không ngờ lại đau đến vậy. Hơn nữa đây là lần đầu cô trải qua chuyện này nên hoàn toàn không biết.
Chờ một chút đã!
Nếu cô đến kì kinh nguyệt, còn bị ra đến ướt cả quần áo, và Vương Ngữ Yên là người đã tăm rửa, thay đồ cho cô! Cũng có nghĩa là chị đã thấy hết những nơi đó.
Vậy giấc mơ tối qua hoàn toàn là sự thật. Hạ Nguyệt bị sốt đến hóa đá.
Mãi cho đến 2 phút sau Hạ Nguyệt mới hoàn toàn nắm bắt được tình hình. Cô nhìn Vương Ngữ Yên như nhìn tên cặn bã biến thái.
Vương Ngữ Yên nào chịu được ánh mắt này của Hạ Nguyệt. Chị áp sát đến gần, trên môi là nụ cười yêu mị. Nhưng nhìn trong mắt Hạ Nguyệt lúc này chỉ thấy nó quá mức nguy hiểm.
"Hạ, em đang lo về điều gì? Đừng lo, Tỷ sẽ chịu trách nhiệm."
Hạ Nguyệt trực tiếp đẩy ra Vương Ngữ Yên. Lạnh mặt đáp: "Cảm ơn Vương ảnh hậu giúp đỡ, còn chuyện chịu trách nhiệm thì không cần. Tôi sẽ không... Ah."
Hạ Nguyệt còn chưa nói hết lời đã bị Vương Ngữ Yên dùng lực kéo lấy cô ngã và trên giường. Vương Ngữ Yên trực tiếp ngồi trên cơ thể Hạ Nguyệt ánh mắt chị lạnh lẽo nói: "Em vừa gọi tôi là gì!"
Hạ Nguyệt bị rì chặt xuống giường, hai tay bị chị ta nắm chặt. Cô thử động một chút, nhưng căng bản là không tTần Hoài động.
"Vương Ngữ Yên, mau buông tay!"
Hạ Nguyệt như là bị hành động của chị làm cho tức giận, cô liền lôi tên họ chị ra.
Vương Ngữ Yên lúc này lại chăng giống như bình thường, sẽ mỉm cười đối cô dịu dàng. Ngược lại vẻ mặt chị lại càn thêm lạnh lẽo lập lại câu trước đó: "Em lúc nãy gọi tôi là gì!"
Chuyện gì vậy? Giọng điệu chị ta cứ như người khác vậy? Đây mới là bộ dáng thật của chị ta sao!
Hạ Nguyệt có chút sợ, nhưng vẫn cứng miệng đáp: "Tôi gọi chị là Vương Ảnh Hậu thì làm sao nào!"
Vương Ngữ Yên ánh mắt lạnh lùng. Nhưng sau lời nói của Hạ Nguyệt chị đột nhiên mỉm cười.
Hạ Nguyệt?
Vương Ngữ Yên cúi đầu, mặt áp sát mặt cô. Hạ Nguyệt hơi giật mình lảnh tránh sang một bên. Vương Ngữ Yên lại không chút nào tức giận thì thầm nói nhỏ và tai cô.
"Sao Hạ Hạ lại tức giận đến vậy? Hay là lúc tôi giúp đỡ em đã chạm vào khiến em khó chịu sao~"
Giọng nói lạnh băng lại mang theo sự cợt nhã.
Hạ Nguyệt càn thêm tức giận cắn chặt răng, cô quay đầu nhìn Vương Ngữ Yên. Không biết từ bao giở vẻ mặt lạnh lẽo ấy đã quay về bộ dáng tùy ý bình thường. Nhưng trên mặt còn man theo bộ dáng cợt nhã ấy.
Hạ Nguyệt, cô tức đến mức muốn bóc khói. Nếu Vương Ngữ Yên chỉ giúp cô rửa sạch, rồi thay đồ, cô tuyệt đối sẽ không đến mức như thế không nói d dạo lý tức giận.
Nhưng trong giấc mơ của cô tối qua. Vương Ngữ Yên dường như đã thấy vết sẹo trên ngực cô. Chị ta khi đó... Chị ta khi đó còn hôn vào vết sẹo ấy. Vết sẹo đó có là lúc cô làm khẩu thuật thay tim. Nói sau cô không tức giận, vì vết sẹo nó nằm ngây ngực cô.
Chị ta thích Tỷ Tỷ cô, nhưng bản thân lại không nhận ra đâu mới là Tỷ Tỷ đâu mới là em gái. Còn làm như thế với cô, nếu sau này chị ta cùng Tỷ Tỷ thì cô ăn nói thế nào với Tỷ ấy.
Thấy Hạ Nguyệt kích động như thế, Vương Ngữ Yên thuận thế cúi xuống hôn vào má cô. Chị nhẹ giọng đối.
"Hạ, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cho dù em không muốn, nhưng tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với em cho đến cùng."
Lời nói kiên định, giọng nói chắc chắn khiến Hạ Nguyệt thật là muốn tức điên.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng thứ nhận lại là bàn tay càn thêm bị siết chặt.
"Vương Ngữ Yêu, tôi không cần chị chịu trách nhiệm! Chị có nghe không hả!"
Vương Ngữ Yên lại không chút bận tâm, chị mỉm cười kéo lấy hai tay em lại một chỗ. Vui vẻ nói.
"Được, được rồi, em muốn sau thì chính là vậy đi."
Hạ Nguyệt mở to mắt bừng tỉnh, cô bật người ngồi dậy nhìn khung cảnh trước mắt.
"Là phòng của mình? Thật may đó chỉ là mơ."
Cô không khỏi thở phào vì cơn ác mộng đêm qua. Nhẹ vỗ vỗ ngực mình chấn an.
Hạ Nguyệt, cô lại xoa đầu mình ý đồ muốn đứng lên rửa mặt. Nhưng lúc này cô chợt nhận ra bản thân vừa chạm vào tay ai đó nằm bên cạnh. Cô cứng đờ quay đầu nhìn xuống.
Hạ Nguyệt... Cô không khỏi choáng váng khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên ngủ bên cạnh. Người bên cạnh lại chắng ai xa lạ mà là Vương Ngữ Yên.
Hạ Nguyệt giật mình, cô hoảng hốt lùi về sau. Ngây lúc này những kí ức mơ hồ ấy lại hiện lên trước mắt cô, như đang nói cho cô tất cả mọi thứ không phải mơ.
Mà người trên giường cũng bị động tác cô làm cho tỉnh giấc. Đôi lông mi dài chợt động, đôi mắt màu hổ phách dần mở ra. Vẻ mặt chị mơ màn như vừa tỉnh. Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt đang nhìn mình, ánh mắt mơ màn chở nên thanh tỉnh. Chị đột ngột tươi cười tràn đầy yêu diễm nói.
"Hạ, chào buổi sáng."
Giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ lại man theo sự lười biếng. Nhưng âm thanh đó nghe vào trong tai cô lúc này có chút mê người.
Hạ Nguyệt cô đỏ mặt, bối rối nhìn Vương Ngữ Yên bộ dáng yêu mị vừa tỉnh ngủ.
Vương Ngữ Yên khẽ mỉm cười, chị ngồi dậy chồm người áp sát đến gần Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt càn lùi về sau, đến khi phát hiện mình không lùi được nữa. Ánh mắt cô có chút bối rối đã qua, rất nhanh cô đã ép mình quay lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Cô hơi chất vấn người đang cố tỏ ra quyết rũ mình.
"Sao Tỷ lại ngủ ở đây!?"
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, bộ dáng có chút ngơ ngẩn, lại nhanh chóng tỏ vẻ ủy khuất nói: "Tối qua không phải em bảo Tỷ đừng đi sao? Còn nắm lấy tay Tỷ không buông."
Hạ Nguyệt, cô mới không tin người này. Ánh mắt cô hiện rõ hai chữ không tin, và sự cảnh giác.
Vương Ngữ Yên lại càn tỏ vẻ đáng thương hơn mà nói: "Em đã kéo tay Tỷ, còn bảo với Tỷ là, Tỷ Tỷ đừng bỏ em. Giống như này này."
Nói rồi chị còn cố ý kéo lấy tay Hạ Nguyệt. Một bộ bản thân là đang nói thật.
Hạ Nguyệt giật mình, đôi mắt hơi mở to, bàn tay bên dưới cũng nắm chặt, đấm tay khẽ run rẩy.
Hạ Nguyệt cúi đầu không nói, cũng không dám tỏ vẻ không tin chị nữa. Vì cô biết điều Vương Ngữ Yên nói có thể là thật.
Trong quá khứ, đã có một chuyện xảy ra với cô, và nó luôn ám ảnh cô đến giờ. Có rất nhiều đêm cô đã mơ về nó, và mỗi lần như vậy. Cô sẽ trong vô thức gọi Tỷ Tỷ.
Hạ Nguyệt cúi đầu, cô lúc này mới để ý đồ trên người của mình đã được thay ra. Không khỏi sững sốt, vội nhìn lên Vương Ngữ Yên, bắt đầu lần nữa truy vấn người ngồi đối diện.
"Đồ của em... Là Tỷ thay ra sao!?"
Vương Ngữ Yên không chút do dự gật đầu thừa nhận: "Ân, Hạ, hôm qua em đến ngày đèn đỏ nên dính ra đồ. Vì sợ em khó chịu nên Tỷ đã giúp em rửa sạch rồi thay một bộ đồ khác."
Vương Ngữ Yên vừa nói, trên môi lại bất giác cong lên nụ cười của kẻ chiến thăng.
Nhưng Hạ Nguyệt vừa nghe xong lại loading kịp... Cô vừa nghe cái gì vậy? Cô đến ngày đèn đỏ. Hạ Nguyệt bị lời nói của Vương Ngữ Yên mà phải loading... Rất lâu.
Ngày đèn đỏ: Theo như cô biết được bất kì nữ giới nào cũng sẽ có một ngày đặt biệt. Hôm đó nữ giới sẽ ra máu, nói theo khoa học chính là cách cơ thể giải phóng các mô mà cơ thể không cần nữa.
Khi đó sẽ ra máu và dấu hiệu trước khi ra chính là cơn đau bụng để báo hiệu. Người ta thường gọi là đau bụng kinh, thường gọi nó là kinh nguyệt hay ngày đèn đỏ.
Lúc cô còn là mảnh ý thức. Cô cũng từng nhìn thấy Hạ Dương bị cơn đau bụng hành hạ. Trước kia chỉ là mảnh ý thức nên hoàn toàn không biết nó đau đến mức nào, không ngờ lại đau đến vậy. Hơn nữa đây là lần đầu cô trải qua chuyện này nên hoàn toàn không biết.
Chờ một chút đã!
Nếu cô đến kì kinh nguyệt, còn bị ra đến ướt cả quần áo, và Vương Ngữ Yên là người đã tăm rửa, thay đồ cho cô! Cũng có nghĩa là chị đã thấy hết những nơi đó.
Vậy giấc mơ tối qua hoàn toàn là sự thật. Hạ Nguyệt bị sốt đến hóa đá.
Mãi cho đến 2 phút sau Hạ Nguyệt mới hoàn toàn nắm bắt được tình hình. Cô nhìn Vương Ngữ Yên như nhìn tên cặn bã biến thái.
Vương Ngữ Yên nào chịu được ánh mắt này của Hạ Nguyệt. Chị áp sát đến gần, trên môi là nụ cười yêu mị. Nhưng nhìn trong mắt Hạ Nguyệt lúc này chỉ thấy nó quá mức nguy hiểm.
"Hạ, em đang lo về điều gì? Đừng lo, Tỷ sẽ chịu trách nhiệm."
Hạ Nguyệt trực tiếp đẩy ra Vương Ngữ Yên. Lạnh mặt đáp: "Cảm ơn Vương ảnh hậu giúp đỡ, còn chuyện chịu trách nhiệm thì không cần. Tôi sẽ không... Ah."
Hạ Nguyệt còn chưa nói hết lời đã bị Vương Ngữ Yên dùng lực kéo lấy cô ngã và trên giường. Vương Ngữ Yên trực tiếp ngồi trên cơ thể Hạ Nguyệt ánh mắt chị lạnh lẽo nói: "Em vừa gọi tôi là gì!"
Hạ Nguyệt bị rì chặt xuống giường, hai tay bị chị ta nắm chặt. Cô thử động một chút, nhưng căng bản là không tTần Hoài động.
"Vương Ngữ Yên, mau buông tay!"
Hạ Nguyệt như là bị hành động của chị làm cho tức giận, cô liền lôi tên họ chị ra.
Vương Ngữ Yên lúc này lại chăng giống như bình thường, sẽ mỉm cười đối cô dịu dàng. Ngược lại vẻ mặt chị lại càn thêm lạnh lẽo lập lại câu trước đó: "Em lúc nãy gọi tôi là gì!"
Chuyện gì vậy? Giọng điệu chị ta cứ như người khác vậy? Đây mới là bộ dáng thật của chị ta sao!
Hạ Nguyệt có chút sợ, nhưng vẫn cứng miệng đáp: "Tôi gọi chị là Vương Ảnh Hậu thì làm sao nào!"
Vương Ngữ Yên ánh mắt lạnh lùng. Nhưng sau lời nói của Hạ Nguyệt chị đột nhiên mỉm cười.
Hạ Nguyệt?
Vương Ngữ Yên cúi đầu, mặt áp sát mặt cô. Hạ Nguyệt hơi giật mình lảnh tránh sang một bên. Vương Ngữ Yên lại không chút nào tức giận thì thầm nói nhỏ và tai cô.
"Sao Hạ Hạ lại tức giận đến vậy? Hay là lúc tôi giúp đỡ em đã chạm vào khiến em khó chịu sao~"
Giọng nói lạnh băng lại mang theo sự cợt nhã.
Hạ Nguyệt càn thêm tức giận cắn chặt răng, cô quay đầu nhìn Vương Ngữ Yên. Không biết từ bao giở vẻ mặt lạnh lẽo ấy đã quay về bộ dáng tùy ý bình thường. Nhưng trên mặt còn man theo bộ dáng cợt nhã ấy.
Hạ Nguyệt, cô tức đến mức muốn bóc khói. Nếu Vương Ngữ Yên chỉ giúp cô rửa sạch, rồi thay đồ, cô tuyệt đối sẽ không đến mức như thế không nói d dạo lý tức giận.
Nhưng trong giấc mơ của cô tối qua. Vương Ngữ Yên dường như đã thấy vết sẹo trên ngực cô. Chị ta khi đó... Chị ta khi đó còn hôn vào vết sẹo ấy. Vết sẹo đó có là lúc cô làm khẩu thuật thay tim. Nói sau cô không tức giận, vì vết sẹo nó nằm ngây ngực cô.
Chị ta thích Tỷ Tỷ cô, nhưng bản thân lại không nhận ra đâu mới là Tỷ Tỷ đâu mới là em gái. Còn làm như thế với cô, nếu sau này chị ta cùng Tỷ Tỷ thì cô ăn nói thế nào với Tỷ ấy.
Thấy Hạ Nguyệt kích động như thế, Vương Ngữ Yên thuận thế cúi xuống hôn vào má cô. Chị nhẹ giọng đối.
"Hạ, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cho dù em không muốn, nhưng tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với em cho đến cùng."
Lời nói kiên định, giọng nói chắc chắn khiến Hạ Nguyệt thật là muốn tức điên.
Cô cố gắng vùng vẫy nhưng thứ nhận lại là bàn tay càn thêm bị siết chặt.
"Vương Ngữ Yêu, tôi không cần chị chịu trách nhiệm! Chị có nghe không hả!"
Vương Ngữ Yên lại không chút bận tâm, chị mỉm cười kéo lấy hai tay em lại một chỗ. Vui vẻ nói.
"Được, được rồi, em muốn sau thì chính là vậy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.