Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 118: Trái tim tổn thương
Đơn Giản Là Gấu
29/09/2024
Dương Trạch, thật ra hắn từng cùng Tạ Giai Cấn và Tần Hoài hợp tác. Nên ban nãy hắn nói chỉ có mình Hạ Nguyệt hợp tác sẽ khiến câu nói hắn nói ra lại có ngụ ý khác.
Tần Hoài bước lên một bước, dơ tay vỗ tay lên vai Dương Trạch một cái mạnh, nhầm để chấn an cậu:
"Tôi biết cậu muốn cùng đội với Hạ Dương, nhưng cậu cũng phải hiểu không chỉ riêng mình cậu muốn chung đội với em ấy."
Nói rồi Tần Hoài đưa tay chỉ về sau mình.
Và Tần Hoài cũng đã hoàn hảo cứu lấy lời nói sai của Dương Trạch. Hay vì nói Dương Trạch vì thích
Hạ Nguyệt mới muốn đội với cô, thì lại thay đổi bằng Dương Trạch muốn chiến thắng nên mới muốn
cùng đội với Hạ Nguyệt.
Dương Trạch biết rõ Tần Hoài đang giúp mình. Và hắn cũng không phụ sự kì vọng của Tần Hoài.
Dương Trạch quay đầu nhìn qua, một bộ giống như thật sự chỉ là đơn thuần muốn thắng.
Cả hai phối hợp tốt, nên đã khiến cho những Fan bạn gái của Dương Trạch đang chuẩn bị bùng nổ, thì đã bị câu nói của cả hai khiến ngọn lửa nhanh chóng dập tắt, rồi tan biến như làn khối.
Ở bên này Hạ Nguyệt đang đứng cùng một nam nhân. Và người đó không ai khác chính là Vĩnh Hạo, người được cho là cùng đội với cô: "Tốt rồi, nếu cùng Dương Dương ở chung một đội, chúng ta có thể dễ dàng đem về giải nhất."
Hạ Nguyệt: "'Cũng không đến mức đó."
Vĩnh Hạo lại chẳng quan tâm lời cô, vẫn rất vui vẻ: "Có mà, em không biết em đã nổi tiếng đến mức nào đâu. Dù sao thì có trí thông minh của em, và sức mạnh của anh thì chúng ta sẽ thắng thôi."
Hạ Nguyệt vẻ mặt cạn lời. Cô đột nhiên cảm thấy trước kia có Vương Ngữ Yên cùng đội khá tốt.
Hạ Nguyệt hơi đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói mấy lời khách sáo: "Vậy sao, thế cùng nhau cố gắng."
Vĩnh Hạo cũng hơi ngỡ ngàng vì Hạ Nguyệt sẽ chủ động nói mấy lời như vậy. Trong mắt hắn hiện tại cứ như có ngàn vì sao như đang lấp lánh, đáp: "Được!"
Hạ Nguyệt thầm nghĩ. Trước kia ở khác đội nên không để ý Vĩnh Hạo sẽ có mặt thế này. Kiểu người tăng động, cứ như một đứa trẻ được kẹo mà hào hứng.
Mà hình anh Hạ Nguyệt và Vĩnh Hạo ở chung thân thiết khiến nhiều Fan đã bắt đầu ghép cp cho hai người.
Đừng nói các Fan, ngây cả những khách mời và những nhân viên trong tiết mục điều có thế nhìn ra việc Hạ Nguyệt nói nhiều hơn tiết mục lần trước một chút.
Giản Nhuế đúng phía sau nhìn thấy tất cả, bàn tay cô ta nắm chặt, trên vẻ mặt điều là ghen ghét
Bất chợt, cô ta như nhớ đến gì đó, vội quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy cảnh Tạ Giai Cấn đang cúi đầu, trên mặt điều là u sầu.
"Có vẻ Vĩnh Hạo rất thích Hạ Dương. Dù sao thì mình chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy vì ai đó mà có thể vui vẻ đến vậy."
Nói đến đây Giản Nhuế liền lén nhìn sang Tạ Giai Cẩn. Chỉ thấy trong đôi mắt Tạ Giai Cẩn đã hiện lên hơi nước.
Giản Nhuế vẻ mặt đắc ý, trên khóe môi đã ẩn hiện nụ cười nham hiểm.
Hạ Nguyệt như cảm nhận được ác ý liền quay người nhìn về phía Tạ Giai Cẩn và Giản Nhuế. Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Tạ Giai Cẩn. Trong lòng cô lại dân lên cảm giác chẳng lành.
Sau khi chia đội xong. Thì nhanh chóng chuyển sang tiết mục làm nhiệm vụ.
Tề Lăng không phụ lòng khán giả, đưa ra thử thách đầu tiên.
"Được rồi, sau khi chia đội thì tôi cá chắc là mọi người đang rất háo thức về luật thi đúng không!"
Tế Lăng đứng trước các vị khách mời lên tiếng nói to.
Vĩnh Hạo: "Nhìn bộ dáng ông ấy còn muốn háo hức hơn cả khách mời là chúng ta."
Vĩnh Hạo kề đầu lại gần Hạ Nguyệt nói nhỏ.
Hạ Nguyệt im lặng đồng tình.
Hai chú mèo cũng đồng thanh kêu lên thay cho chủ của chúng.
"Meo~"
"Mao~"
Vĩnh Hạo đứng bên cạnh hơi giật mình khi nghe tiếng kêu đột ngột của chúng. Anh nhìn qua, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì gì quái, nên rất nhanh anh đã chẳng thèm để ý nữa.
Và đương nhiên là, mấy cảnh gây hiếu lầm thế này luôn bị quay lại.
Ở trên chiếc xe sang trọng. Một chiếc điện thoại nữa đã bị bóp nát rồi bị ném qua một bên. Chiếc điện thoại bị ném thẳng lên chiếc ghế bên cạnh.
Phó Cửu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được chiếc điện thoại của mình đã bị Vương Ngữ Yên bóp nát. Lòng cậu cũng như chiếc điện thoại ấy mà tan vỡ
"Ôi, điện thoại tôi mới mua."
Phó Cửu đang khóc thầm thì lại nghe giọng nói không nóng không lạnh từ sau xe.
"Cậu còn chiếc điện thoại nào không?"
Phó Cửu phát run, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn qua kính chiếu hậu. Giọng rung rung đáp: "Cái đó, hai cái điện thoại điều đưa cho Lão đại cả rồi. Gần đây có trung tâm mua sắp, hay chúng ta đến đó mua cái khác nha."
Vương Ngữ Yên ánh mắt lạnh lùng quét ra chỗ ngồi bên cạnh. Giọng nói cô không có gì bất thường, nhưng vẻ mặt cô làm âm trầm đến cực điểm.
Không biết từ bao giờ, chỗ ngồi bên cạnh của cô đã có thêm 4 cái điện thoại. Vương Ngữ Yên nhìn qua những chiếc điện thoại đáng thương, đã vô tình nhận lấy cơn tức giận từ bản thân.
Vương Ngữ Yên ánh mắt hơi do dự chốc lát. Lý trí nói cô không nên xem tiếp, chỉ tố thêm giận.
Nhưng trái tim bảo, nếu không coi, sẽ không biết Nguyệt Nguyệt đi cùng ai, và ai sẽ là đối thủ của mình sau này.
Cứ như thế, trái tim và lý trí cô điều phải đấu tranh kịch liệt. Và kết quả là...
Vương Ngữ Yên đã đặt chân bước vào trung tâm mua sắm trước mặt.
Phía sau là Phó Cửu tay cầm theo một túi đựng bốn chiếc điện thoại mà Vương Ngữ Yên làm vỡ.
Chở lại tiết mục.
"Được rồi! Nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta chính là... Dựng liều!"
Tề Lăng cực kì hào hứng nói ra nhiệm vụ đầu tiên.
Mọi người nhìn nhau. Dương Trạch là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc.
"Đạo diễn, không phải chúng tôi nên đi kiếm điểm để đổi liều sao?"
Tề Lăng tặng cho Dương Trạch một ánh mắt sắt bén: "Hử, tôi là đạo diễn hay cậu là đạo diễn."
Dương Trạch, hoảng hốt. Nhanh chóng kéo khóa môi mình. Trên môi còn nở thêm nụ cười tự biết lỗi.
Ánh mắt long lánh, nhưng sâu bên trong là lo sợ ông tức giận.
Tề Lăng nhìn thấy Dương Trạch hiểu chuyện như vậy liền gật đầu. Quay đầu liền trả lời câu hỏi trước đó từ Dương Trạch: "Vì có người đã hỏi, và vì tôi có lòng tốt nên sẽ trả lời cho người đó."
Dương Trạch, cảm động vì lời ấy chưa đâm vào tim hắn.
"Lần này chúng ta vẫn sẽ dùng điểm, nhưng không phải làm nhiệm vụ mới được. Mà là dùng vật mọi người kiếm trên đảo này để đổi. Và để công bằng, trương trình sẽ cho mỗi đội 3 vật dụng để dùng."
Vĩnh Hạo dơ tay.
Tề Lăng nhìn thấy liền đưa tay về hướng cậu ra hiệu mời: "Vĩnh Hạo, cậu muốn hỏi gì."
"Đạo diễn, tôi thắc mắc chúng ta dùng cái gì để đổi? Và có thể đổi những gì."
Tề Lăng: "Hỏi hay lắm."
Dương Trạch khóc thầm. Hắn hỏi thì bị lườm, còn Vĩnh Hạo hỏi thì nói hay. Thật không công bằng.
Tim hắn giờ đây đã bị Tế Lăng chính thức đâm bị thương.
Nhưng lời này hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Tề Lăng không biết Dương Trạch trong lòng đã đem bản thân mắng 8 trăm hiệp. Bản thân ông cứ thế vui vẻ giải thích.
"Những vật tôi nói có thể đổi, nhưng là đột vật, thực vật có thể ăn. Số điểm sẽ có thể tương ứng với mức độ khoa của nó. Ví dụ như, trái dừa 2 điểm. Cá 2 điểm, ốc 1 điểm, bạch tuộc 3 điểm, củi 1 điểm một kí, nước 1 ly 1 điểm."
Tần Hoài bước lên một bước, dơ tay vỗ tay lên vai Dương Trạch một cái mạnh, nhầm để chấn an cậu:
"Tôi biết cậu muốn cùng đội với Hạ Dương, nhưng cậu cũng phải hiểu không chỉ riêng mình cậu muốn chung đội với em ấy."
Nói rồi Tần Hoài đưa tay chỉ về sau mình.
Và Tần Hoài cũng đã hoàn hảo cứu lấy lời nói sai của Dương Trạch. Hay vì nói Dương Trạch vì thích
Hạ Nguyệt mới muốn đội với cô, thì lại thay đổi bằng Dương Trạch muốn chiến thắng nên mới muốn
cùng đội với Hạ Nguyệt.
Dương Trạch biết rõ Tần Hoài đang giúp mình. Và hắn cũng không phụ sự kì vọng của Tần Hoài.
Dương Trạch quay đầu nhìn qua, một bộ giống như thật sự chỉ là đơn thuần muốn thắng.
Cả hai phối hợp tốt, nên đã khiến cho những Fan bạn gái của Dương Trạch đang chuẩn bị bùng nổ, thì đã bị câu nói của cả hai khiến ngọn lửa nhanh chóng dập tắt, rồi tan biến như làn khối.
Ở bên này Hạ Nguyệt đang đứng cùng một nam nhân. Và người đó không ai khác chính là Vĩnh Hạo, người được cho là cùng đội với cô: "Tốt rồi, nếu cùng Dương Dương ở chung một đội, chúng ta có thể dễ dàng đem về giải nhất."
Hạ Nguyệt: "'Cũng không đến mức đó."
Vĩnh Hạo lại chẳng quan tâm lời cô, vẫn rất vui vẻ: "Có mà, em không biết em đã nổi tiếng đến mức nào đâu. Dù sao thì có trí thông minh của em, và sức mạnh của anh thì chúng ta sẽ thắng thôi."
Hạ Nguyệt vẻ mặt cạn lời. Cô đột nhiên cảm thấy trước kia có Vương Ngữ Yên cùng đội khá tốt.
Hạ Nguyệt hơi đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng nói mấy lời khách sáo: "Vậy sao, thế cùng nhau cố gắng."
Vĩnh Hạo cũng hơi ngỡ ngàng vì Hạ Nguyệt sẽ chủ động nói mấy lời như vậy. Trong mắt hắn hiện tại cứ như có ngàn vì sao như đang lấp lánh, đáp: "Được!"
Hạ Nguyệt thầm nghĩ. Trước kia ở khác đội nên không để ý Vĩnh Hạo sẽ có mặt thế này. Kiểu người tăng động, cứ như một đứa trẻ được kẹo mà hào hứng.
Mà hình anh Hạ Nguyệt và Vĩnh Hạo ở chung thân thiết khiến nhiều Fan đã bắt đầu ghép cp cho hai người.
Đừng nói các Fan, ngây cả những khách mời và những nhân viên trong tiết mục điều có thế nhìn ra việc Hạ Nguyệt nói nhiều hơn tiết mục lần trước một chút.
Giản Nhuế đúng phía sau nhìn thấy tất cả, bàn tay cô ta nắm chặt, trên vẻ mặt điều là ghen ghét
Bất chợt, cô ta như nhớ đến gì đó, vội quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy cảnh Tạ Giai Cấn đang cúi đầu, trên mặt điều là u sầu.
"Có vẻ Vĩnh Hạo rất thích Hạ Dương. Dù sao thì mình chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy vì ai đó mà có thể vui vẻ đến vậy."
Nói đến đây Giản Nhuế liền lén nhìn sang Tạ Giai Cẩn. Chỉ thấy trong đôi mắt Tạ Giai Cẩn đã hiện lên hơi nước.
Giản Nhuế vẻ mặt đắc ý, trên khóe môi đã ẩn hiện nụ cười nham hiểm.
Hạ Nguyệt như cảm nhận được ác ý liền quay người nhìn về phía Tạ Giai Cẩn và Giản Nhuế. Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Tạ Giai Cẩn. Trong lòng cô lại dân lên cảm giác chẳng lành.
Sau khi chia đội xong. Thì nhanh chóng chuyển sang tiết mục làm nhiệm vụ.
Tề Lăng không phụ lòng khán giả, đưa ra thử thách đầu tiên.
"Được rồi, sau khi chia đội thì tôi cá chắc là mọi người đang rất háo thức về luật thi đúng không!"
Tế Lăng đứng trước các vị khách mời lên tiếng nói to.
Vĩnh Hạo: "Nhìn bộ dáng ông ấy còn muốn háo hức hơn cả khách mời là chúng ta."
Vĩnh Hạo kề đầu lại gần Hạ Nguyệt nói nhỏ.
Hạ Nguyệt im lặng đồng tình.
Hai chú mèo cũng đồng thanh kêu lên thay cho chủ của chúng.
"Meo~"
"Mao~"
Vĩnh Hạo đứng bên cạnh hơi giật mình khi nghe tiếng kêu đột ngột của chúng. Anh nhìn qua, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì gì quái, nên rất nhanh anh đã chẳng thèm để ý nữa.
Và đương nhiên là, mấy cảnh gây hiếu lầm thế này luôn bị quay lại.
Ở trên chiếc xe sang trọng. Một chiếc điện thoại nữa đã bị bóp nát rồi bị ném qua một bên. Chiếc điện thoại bị ném thẳng lên chiếc ghế bên cạnh.
Phó Cửu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được chiếc điện thoại của mình đã bị Vương Ngữ Yên bóp nát. Lòng cậu cũng như chiếc điện thoại ấy mà tan vỡ
"Ôi, điện thoại tôi mới mua."
Phó Cửu đang khóc thầm thì lại nghe giọng nói không nóng không lạnh từ sau xe.
"Cậu còn chiếc điện thoại nào không?"
Phó Cửu phát run, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn qua kính chiếu hậu. Giọng rung rung đáp: "Cái đó, hai cái điện thoại điều đưa cho Lão đại cả rồi. Gần đây có trung tâm mua sắp, hay chúng ta đến đó mua cái khác nha."
Vương Ngữ Yên ánh mắt lạnh lùng quét ra chỗ ngồi bên cạnh. Giọng nói cô không có gì bất thường, nhưng vẻ mặt cô làm âm trầm đến cực điểm.
Không biết từ bao giờ, chỗ ngồi bên cạnh của cô đã có thêm 4 cái điện thoại. Vương Ngữ Yên nhìn qua những chiếc điện thoại đáng thương, đã vô tình nhận lấy cơn tức giận từ bản thân.
Vương Ngữ Yên ánh mắt hơi do dự chốc lát. Lý trí nói cô không nên xem tiếp, chỉ tố thêm giận.
Nhưng trái tim bảo, nếu không coi, sẽ không biết Nguyệt Nguyệt đi cùng ai, và ai sẽ là đối thủ của mình sau này.
Cứ như thế, trái tim và lý trí cô điều phải đấu tranh kịch liệt. Và kết quả là...
Vương Ngữ Yên đã đặt chân bước vào trung tâm mua sắm trước mặt.
Phía sau là Phó Cửu tay cầm theo một túi đựng bốn chiếc điện thoại mà Vương Ngữ Yên làm vỡ.
Chở lại tiết mục.
"Được rồi! Nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta chính là... Dựng liều!"
Tề Lăng cực kì hào hứng nói ra nhiệm vụ đầu tiên.
Mọi người nhìn nhau. Dương Trạch là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc.
"Đạo diễn, không phải chúng tôi nên đi kiếm điểm để đổi liều sao?"
Tề Lăng tặng cho Dương Trạch một ánh mắt sắt bén: "Hử, tôi là đạo diễn hay cậu là đạo diễn."
Dương Trạch, hoảng hốt. Nhanh chóng kéo khóa môi mình. Trên môi còn nở thêm nụ cười tự biết lỗi.
Ánh mắt long lánh, nhưng sâu bên trong là lo sợ ông tức giận.
Tề Lăng nhìn thấy Dương Trạch hiểu chuyện như vậy liền gật đầu. Quay đầu liền trả lời câu hỏi trước đó từ Dương Trạch: "Vì có người đã hỏi, và vì tôi có lòng tốt nên sẽ trả lời cho người đó."
Dương Trạch, cảm động vì lời ấy chưa đâm vào tim hắn.
"Lần này chúng ta vẫn sẽ dùng điểm, nhưng không phải làm nhiệm vụ mới được. Mà là dùng vật mọi người kiếm trên đảo này để đổi. Và để công bằng, trương trình sẽ cho mỗi đội 3 vật dụng để dùng."
Vĩnh Hạo dơ tay.
Tề Lăng nhìn thấy liền đưa tay về hướng cậu ra hiệu mời: "Vĩnh Hạo, cậu muốn hỏi gì."
"Đạo diễn, tôi thắc mắc chúng ta dùng cái gì để đổi? Và có thể đổi những gì."
Tề Lăng: "Hỏi hay lắm."
Dương Trạch khóc thầm. Hắn hỏi thì bị lườm, còn Vĩnh Hạo hỏi thì nói hay. Thật không công bằng.
Tim hắn giờ đây đã bị Tế Lăng chính thức đâm bị thương.
Nhưng lời này hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Tề Lăng không biết Dương Trạch trong lòng đã đem bản thân mắng 8 trăm hiệp. Bản thân ông cứ thế vui vẻ giải thích.
"Những vật tôi nói có thể đổi, nhưng là đột vật, thực vật có thể ăn. Số điểm sẽ có thể tương ứng với mức độ khoa của nó. Ví dụ như, trái dừa 2 điểm. Cá 2 điểm, ốc 1 điểm, bạch tuộc 3 điểm, củi 1 điểm một kí, nước 1 ly 1 điểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.