Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 82: Trang điểm, cổ phục.
Đơn Giản Là Gấu
28/09/2024
Sau khi Hàn Du trang điểm cho Dương Trạch xong, cô liền khó chịu đi qua chỗ Hạ Nguyệt.
Khi Hàn Du nhìn thấy Hạ Nguyệt vẫn không một chút để ý đên mình, mà Hạ Nguyệt chỉ tập trung xem điện thoại. Vì điện thoại có kính chống trộm khiến cô không thấy gì bên trong. Vẻ mặt cô càn thêm khó chịu lên tiếng.
"Cô gái này, nếu như muốn trang điểm thì ít nhất phải bỏ xuống điện thoại đi chứ."
Vừa nghe tiếng của Hàn Du. Hạ Nguyệt không khỏi giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt giật mình như vậy, Hàn Du chỉ thấy Hạ Nguyệt là đang làm việc xấu với như vậy có tất giật mình. Trên mặt cũng càn thêm đối Hạ Nguyệt không thích.
"Thật xin lỗi tôi không để ý."
Đang nghĩ xấu đối phương, nhưng lại nghe tiếng xin lỗi, khiến Hàn Du giật mình không tin khi mà Hạ Nguyệt có thể nói xin lỗi với mình.
Dù sao cô ta mấy hôm trước có nhìn thấy hot search. Dù video đính chính đã có, và đã có xuất hiện video thật sự, một video đánh người tiếng. Nhưng cảnh Hạ Nguyệt tát người đến chảy máu là thật.
Và đương nhiên hot search chỉ sao khi công bố chẳng lâu, mấy tin tức xấu của Hạ Nguyệt liền biến mất. Thay vào đó là những tin như ông chủ Hoa hạ, cặp với nữ minh tinh nổi tiếng Chương Nhã Tịnh.
Đương nhiên nhưng tin tức này chỉ sau 3 giờ đã biến mấy. Nhưng vẫn có nhiều ý kiến cho rằng là kim chủ phía sau Hạ Nguyệt đã làm.
Nhưng giờ đây Hàn Du không khỏi thấy hoang mang, vì dù sao cô khi nhìn thấy hot search đã cho rằng Hạ Nguyệt là kẻ mắc bệnh ngôi sao, nên mới chán ghét hn, nào có ngờ Hạ Nguyệt lại chấp nhận xin lỗi cô. Đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân lỗi.
Nhưng chẳng để cô nghĩ nhiều, Hạ Nguyệt đã đặt xuống điện thoại. Chỉ là Hạ Nguyệt không để điện thoại nằm xuống, mà vẫn đặt đứng điện thoại, khiến cô cực kỳ khó hiểu.
Hàn Du tận dụng lúc trang điểm, đi qua lại, cô khi này mới tò mò đưa mắt lên nhìn. Nhưng lúc này kính chống trộm phát huy tác dụng, khi mà Hàn Du có nhìn nhiều góc độ, thì cô vẫn không nhìn thấy gì, mãi cho đến khi cô nhìn thấy góc nhìn thẳng vào góc điện thoại.
Khung hình hai chú mèo đang ngủ cũng hiện ra.
Vốn Hàn Du là người yêu mèo, nhưng vì chức nghiệp của mình, nên cô không thể nuôi mèo chó được.
Khi nhìn thấy hình ảnh mèo, cô không khỏi vui thích. Các gì chán ghét hay không thích gì đó cùng chẳng còn.
Mà Hoa Anh ngồi bên ngoài, đề phòng nhìn Hàn Du, vì cô ta cứ đảo qua lại, mà không hề trang điểm hay tạo kiểu tóc gì.
Dương Trạch sau khi trang điểm xong, vốn là muốn ở lại xem Hạ Nguyệt trang điểm. Chỉ là trợ lý đạo diễn sau khi biết tin Dương Trạch đã trang điểm xong, liền chạy đến lôi hắn ra ngoài.
Dương Trạch, khóc trong lòng nhiều chút.
Hạ Nguyệt sau khi trang điểm xong và tạo kiểu tóc xong, cô liền được đưa đi thay đồ
Lúc vừa được thay đồ ra, hai người trong phòng không khỏi ngây ngẩn trước nhan sắc cô.
Hạ Nguyệt mặc một bộ bạch y trắng thước tha. Trên cách tay có thêu hình hạt tung cách, đường viền y phục là màu xanh nhạt.
Vốn màu đường viền chính là màu vàng kim, nhưng khi Hàn Chu nhìn thấy đôi mắt Hạ Nguyệt, bà đã cho chỉnh lại màu đường viền khác.
Hạ Nguyệt luôn giữ một nét mặt không cảm xúc, hiện tại lại càn thêm phù hợp với nhân vật Hà Tĩnh Hy này.
Trong nguyên tác.
Hà Tĩnh Hy là Người lạnh lùng, có thể nói cô chính là kẻ vô cảm. Trên người cô luôn phát ra sự lãnh đạm, nhưng không kiêu kì, trên người có sự cao ngạo và uy nghiêm của một người trên cao.
Mà Hạ Nguyệt.
Vốn trên người Hạ Nguyệt đã có sự lãnh đạm, nhưng khác với Hà Tĩnh Hy, Trên người cô chẳng có gì kiêu ngạo và uy nghiêm. Mà thay vào đó Hạ Nguyệt lên phát ra sự nhàn nhã, không màn thế sự.
Mà nét trang điểm và bộ đồ trên người làm tăng thêm sự thanh cao và lãnh ngạo trên người Hạ
Nguyệt, bớt đi phần thờ ơ, nhàn nhã.
Hàn Du nhìn Hạ Nguyệt, cô như thấy được Hà Tĩnh Hy từng trong tranh bước ra.
Hạ Nguyệt từng bước đi đến Hàn Du. Hàn Du chỉ thấy mỗi bước chân Hạ Nguyệt như tiếng tim đập của mình, bước chân Hạ Nguyệt càn gần, tim cô càn đập nhanh.
Hạ Nguyệt đứng trước mặt Hàn Du, cô cúi người về trước.
Hàn Du nhắm chặt mắt, Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy gì. Cô liền hé mắt nhìn.
Hạ Nguyệt cầm lấy điện thoại. Nhìn thấy hai chú mèo đang đưa mặt vào khung hình điện thoại, như đang tìm hình bóng ai đó. Đến khi hai chú mèo nhìn thấy khuông mặt cô lộ ra trong điện thoại, chúng khi mới vui vẻ kêu lên.
Hàn Du bên cạnh ngây ngẩn, nghe tiếng phát ra từ điện thoại. Cô lúc này mới hoàn hồn, chợt nhận ra hai con mèo trong hình không phải là hình ảnh.
Hạ Nguyệt nhẹ mỉm cười, ánh mặt có chút dịu dàng nói: "Hai đứa nhớ ở nhà ngoan nha."
Đầu dây bên kia, Tiểu Vương đáng thương nhìn về chủ nhân mình. Tiểu Hạ là quay người biến mất khỏi màng hình.
Hạ Nguyệt nhìn thấy Tiểu Vương bấm người như vậy, cô có chút bất đắc dĩ, có chút không muốn tắt máy, nhưng bản thân đang đi làm, không thể làm gì hơn.
Đang do dự thì một giọng nói của Dì Lưu vang lên: "Được rồi Tiểu Vương, chủ nhân mày phải đi làm rồi. Nếu mày còn làm như vậy chủ nhân mày sẽ rất khó sử đó."
Tiểu Vương như là hiểu, ánh mắt tràn đầy đáng thương, lỗ tai cũng rũ xuống. Ngây sau đó là cảnh quay điện thoại liền chuyển đổi, sau đó là khuông mặt Dì Lưu hiện ra.
"Tiểu thư, cô đừng lo cho chúng, cô cứ làm việc mình đi. Chúng ở nhà đã có tôi lo rồi."
Hạ Nguyệt gật đầu, nhẹ cười đối với đầu dây bên kia nói: "Vâng, vậy làm phiền Dì trông Tiểu Vương vào Tiếu Hạ giúp cháu."
"Có gì đâu, người nên nói cảm ơn nên là tôi mới đúng, Nhờ tiểu thư mà hai đứa nhóc này không còn quậy phá nữa."
Hạ Nguyệt cười cười, gật đầu: "Vâng vậy phiền gì."
Sao đó cô lại dứt khoác cúp máy.
Mà điều cô không biết là Hàn Du đàn bị giọng nói trong điện thoại làm cho sững sờ. Vì cô cho rằng
Hạ Nguyệt chỉ là xem hình hay video thôi, ai có ngờ lại trực tiếp gọi điện thế này.
Hạ Nguyệt sau khi được trang điểm xong liền được Hàn Chu gọi đi.
Hạ Nguyệt trước khi đi, cô đưa điện thoại cho Hoa Anh giữ giúp mình, rồi vội chạy đi chụp hình.
Ngây hôm sau chính là ngày mở máy, cũng vì Hàn Chu là một đạo diễn không thích ồn ào quanh động nên bà chỉ lặng lẽ bấm máy, dù nói lặng lẽ nhưng cũng có cái tiệc nhỏ cho mấy nhân viên.
Và một cảnh diễn để mở màn bấm máy, cảnh quay này chính là cảnh nam chính và nữ chính gặp
nhau.
Đây là cảnh mà nữ chính xuất cung lên núi tìm sư phụ, khi cô ngừng chân trong làng lại phát hiện trong làng có yêu thú, vì bản tính lương thiện nên đã ra tay giúp đỡ dân làng.
Vì được sư phụ chỉ dậy mà cô hiện giờ cũng đã là trúc cơ kì, nhưng yêu thú đã là kim đan, cô dùng hết sức vẫn không thể đánh lại yêu thú.
Lúc nghĩ mình đã chết liền có một nam nhân đến cứu. và người đó không ai khác chính là nam chính.
Bên này bắt đầu quay chụp, mà Hạ Nguyệt bất lực đứng trong một phòng luyện tập khác. Là do cô được đạo diễn sắp xếp đi luyện kiếm.
Mà vì sao lại có chuyện này thì là vì bà hiện tại mới nhớ đến cô.
Hôm qua trong lúc đang quay chụp bà phát hiện cô không biết cầm kiếm thế nào, lúc hỏi ra cô mới nói bản thân không biết múa kiếm.
Mà lý do bà không để ý đến cô là vì, bà đã từng nhìn thấy Hạ Dương múa kiếm trong một bộ phim kiếm thiệp, nên nghĩ cô đã biết dùng kiếm. Nhưng điều bà không ngờ là người đó là Hạ Dương.
Khi Hàn Du nhìn thấy Hạ Nguyệt vẫn không một chút để ý đên mình, mà Hạ Nguyệt chỉ tập trung xem điện thoại. Vì điện thoại có kính chống trộm khiến cô không thấy gì bên trong. Vẻ mặt cô càn thêm khó chịu lên tiếng.
"Cô gái này, nếu như muốn trang điểm thì ít nhất phải bỏ xuống điện thoại đi chứ."
Vừa nghe tiếng của Hàn Du. Hạ Nguyệt không khỏi giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Hạ Nguyệt giật mình như vậy, Hàn Du chỉ thấy Hạ Nguyệt là đang làm việc xấu với như vậy có tất giật mình. Trên mặt cũng càn thêm đối Hạ Nguyệt không thích.
"Thật xin lỗi tôi không để ý."
Đang nghĩ xấu đối phương, nhưng lại nghe tiếng xin lỗi, khiến Hàn Du giật mình không tin khi mà Hạ Nguyệt có thể nói xin lỗi với mình.
Dù sao cô ta mấy hôm trước có nhìn thấy hot search. Dù video đính chính đã có, và đã có xuất hiện video thật sự, một video đánh người tiếng. Nhưng cảnh Hạ Nguyệt tát người đến chảy máu là thật.
Và đương nhiên hot search chỉ sao khi công bố chẳng lâu, mấy tin tức xấu của Hạ Nguyệt liền biến mất. Thay vào đó là những tin như ông chủ Hoa hạ, cặp với nữ minh tinh nổi tiếng Chương Nhã Tịnh.
Đương nhiên nhưng tin tức này chỉ sau 3 giờ đã biến mấy. Nhưng vẫn có nhiều ý kiến cho rằng là kim chủ phía sau Hạ Nguyệt đã làm.
Nhưng giờ đây Hàn Du không khỏi thấy hoang mang, vì dù sao cô khi nhìn thấy hot search đã cho rằng Hạ Nguyệt là kẻ mắc bệnh ngôi sao, nên mới chán ghét hn, nào có ngờ Hạ Nguyệt lại chấp nhận xin lỗi cô. Đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân lỗi.
Nhưng chẳng để cô nghĩ nhiều, Hạ Nguyệt đã đặt xuống điện thoại. Chỉ là Hạ Nguyệt không để điện thoại nằm xuống, mà vẫn đặt đứng điện thoại, khiến cô cực kỳ khó hiểu.
Hàn Du tận dụng lúc trang điểm, đi qua lại, cô khi này mới tò mò đưa mắt lên nhìn. Nhưng lúc này kính chống trộm phát huy tác dụng, khi mà Hàn Du có nhìn nhiều góc độ, thì cô vẫn không nhìn thấy gì, mãi cho đến khi cô nhìn thấy góc nhìn thẳng vào góc điện thoại.
Khung hình hai chú mèo đang ngủ cũng hiện ra.
Vốn Hàn Du là người yêu mèo, nhưng vì chức nghiệp của mình, nên cô không thể nuôi mèo chó được.
Khi nhìn thấy hình ảnh mèo, cô không khỏi vui thích. Các gì chán ghét hay không thích gì đó cùng chẳng còn.
Mà Hoa Anh ngồi bên ngoài, đề phòng nhìn Hàn Du, vì cô ta cứ đảo qua lại, mà không hề trang điểm hay tạo kiểu tóc gì.
Dương Trạch sau khi trang điểm xong, vốn là muốn ở lại xem Hạ Nguyệt trang điểm. Chỉ là trợ lý đạo diễn sau khi biết tin Dương Trạch đã trang điểm xong, liền chạy đến lôi hắn ra ngoài.
Dương Trạch, khóc trong lòng nhiều chút.
Hạ Nguyệt sau khi trang điểm xong và tạo kiểu tóc xong, cô liền được đưa đi thay đồ
Lúc vừa được thay đồ ra, hai người trong phòng không khỏi ngây ngẩn trước nhan sắc cô.
Hạ Nguyệt mặc một bộ bạch y trắng thước tha. Trên cách tay có thêu hình hạt tung cách, đường viền y phục là màu xanh nhạt.
Vốn màu đường viền chính là màu vàng kim, nhưng khi Hàn Chu nhìn thấy đôi mắt Hạ Nguyệt, bà đã cho chỉnh lại màu đường viền khác.
Hạ Nguyệt luôn giữ một nét mặt không cảm xúc, hiện tại lại càn thêm phù hợp với nhân vật Hà Tĩnh Hy này.
Trong nguyên tác.
Hà Tĩnh Hy là Người lạnh lùng, có thể nói cô chính là kẻ vô cảm. Trên người cô luôn phát ra sự lãnh đạm, nhưng không kiêu kì, trên người có sự cao ngạo và uy nghiêm của một người trên cao.
Mà Hạ Nguyệt.
Vốn trên người Hạ Nguyệt đã có sự lãnh đạm, nhưng khác với Hà Tĩnh Hy, Trên người cô chẳng có gì kiêu ngạo và uy nghiêm. Mà thay vào đó Hạ Nguyệt lên phát ra sự nhàn nhã, không màn thế sự.
Mà nét trang điểm và bộ đồ trên người làm tăng thêm sự thanh cao và lãnh ngạo trên người Hạ
Nguyệt, bớt đi phần thờ ơ, nhàn nhã.
Hàn Du nhìn Hạ Nguyệt, cô như thấy được Hà Tĩnh Hy từng trong tranh bước ra.
Hạ Nguyệt từng bước đi đến Hàn Du. Hàn Du chỉ thấy mỗi bước chân Hạ Nguyệt như tiếng tim đập của mình, bước chân Hạ Nguyệt càn gần, tim cô càn đập nhanh.
Hạ Nguyệt đứng trước mặt Hàn Du, cô cúi người về trước.
Hàn Du nhắm chặt mắt, Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy gì. Cô liền hé mắt nhìn.
Hạ Nguyệt cầm lấy điện thoại. Nhìn thấy hai chú mèo đang đưa mặt vào khung hình điện thoại, như đang tìm hình bóng ai đó. Đến khi hai chú mèo nhìn thấy khuông mặt cô lộ ra trong điện thoại, chúng khi mới vui vẻ kêu lên.
Hàn Du bên cạnh ngây ngẩn, nghe tiếng phát ra từ điện thoại. Cô lúc này mới hoàn hồn, chợt nhận ra hai con mèo trong hình không phải là hình ảnh.
Hạ Nguyệt nhẹ mỉm cười, ánh mặt có chút dịu dàng nói: "Hai đứa nhớ ở nhà ngoan nha."
Đầu dây bên kia, Tiểu Vương đáng thương nhìn về chủ nhân mình. Tiểu Hạ là quay người biến mất khỏi màng hình.
Hạ Nguyệt nhìn thấy Tiểu Vương bấm người như vậy, cô có chút bất đắc dĩ, có chút không muốn tắt máy, nhưng bản thân đang đi làm, không thể làm gì hơn.
Đang do dự thì một giọng nói của Dì Lưu vang lên: "Được rồi Tiểu Vương, chủ nhân mày phải đi làm rồi. Nếu mày còn làm như vậy chủ nhân mày sẽ rất khó sử đó."
Tiểu Vương như là hiểu, ánh mắt tràn đầy đáng thương, lỗ tai cũng rũ xuống. Ngây sau đó là cảnh quay điện thoại liền chuyển đổi, sau đó là khuông mặt Dì Lưu hiện ra.
"Tiểu thư, cô đừng lo cho chúng, cô cứ làm việc mình đi. Chúng ở nhà đã có tôi lo rồi."
Hạ Nguyệt gật đầu, nhẹ cười đối với đầu dây bên kia nói: "Vâng, vậy làm phiền Dì trông Tiểu Vương vào Tiếu Hạ giúp cháu."
"Có gì đâu, người nên nói cảm ơn nên là tôi mới đúng, Nhờ tiểu thư mà hai đứa nhóc này không còn quậy phá nữa."
Hạ Nguyệt cười cười, gật đầu: "Vâng vậy phiền gì."
Sao đó cô lại dứt khoác cúp máy.
Mà điều cô không biết là Hàn Du đàn bị giọng nói trong điện thoại làm cho sững sờ. Vì cô cho rằng
Hạ Nguyệt chỉ là xem hình hay video thôi, ai có ngờ lại trực tiếp gọi điện thế này.
Hạ Nguyệt sau khi được trang điểm xong liền được Hàn Chu gọi đi.
Hạ Nguyệt trước khi đi, cô đưa điện thoại cho Hoa Anh giữ giúp mình, rồi vội chạy đi chụp hình.
Ngây hôm sau chính là ngày mở máy, cũng vì Hàn Chu là một đạo diễn không thích ồn ào quanh động nên bà chỉ lặng lẽ bấm máy, dù nói lặng lẽ nhưng cũng có cái tiệc nhỏ cho mấy nhân viên.
Và một cảnh diễn để mở màn bấm máy, cảnh quay này chính là cảnh nam chính và nữ chính gặp
nhau.
Đây là cảnh mà nữ chính xuất cung lên núi tìm sư phụ, khi cô ngừng chân trong làng lại phát hiện trong làng có yêu thú, vì bản tính lương thiện nên đã ra tay giúp đỡ dân làng.
Vì được sư phụ chỉ dậy mà cô hiện giờ cũng đã là trúc cơ kì, nhưng yêu thú đã là kim đan, cô dùng hết sức vẫn không thể đánh lại yêu thú.
Lúc nghĩ mình đã chết liền có một nam nhân đến cứu. và người đó không ai khác chính là nam chính.
Bên này bắt đầu quay chụp, mà Hạ Nguyệt bất lực đứng trong một phòng luyện tập khác. Là do cô được đạo diễn sắp xếp đi luyện kiếm.
Mà vì sao lại có chuyện này thì là vì bà hiện tại mới nhớ đến cô.
Hôm qua trong lúc đang quay chụp bà phát hiện cô không biết cầm kiếm thế nào, lúc hỏi ra cô mới nói bản thân không biết múa kiếm.
Mà lý do bà không để ý đến cô là vì, bà đã từng nhìn thấy Hạ Dương múa kiếm trong một bộ phim kiếm thiệp, nên nghĩ cô đã biết dùng kiếm. Nhưng điều bà không ngờ là người đó là Hạ Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.