Chương 4
An Viên
26/11/2018
- Có sao không? Đi đứng kiểu gì vụng về vậy?
Minh vội buông Y Na lo lắng nhìn cô hỏi, nét mặt cô xanh rờn như không còn giọt máu., ly sữa chua đào đổ từa lưa dưới sàn. Tim cô đập thình thịch khi suýt chút nữa đứa bé trong bụng cô đã không còn nữa rồi, cũng may ngã xuống trúng con gấu đệm.
- Tại Như Hi gạt chân tôi đấy? Chứ tôi có vụng về gì mà anh nói tôi?
- Em không có, tại cô ta đi đứng mắt để trên trời thôi.
Như Hi nhanh chóng đáp lại khi nghe Y Na nói mình, ánh mắt chao đảo tứ phía.
- Này chính cô gạt chân tôi nha, chứ làm sao tôi tự té được? Mà sao tôi thấy buồn nôn quá tránh ra...
Y Na nói rồi đúng phất dạy vội chạy vào trong nhà vệ sinh nôn hết những gì cô ăn vừa rồi.
- Như Hi, cô ấy đang mang đứa con của anh đấy. Thôi em về đi, chúng ta nói chuyện sau.
Minh nói giọng trở nên lạnh lùng khi nghe những gì Y Na nói.
- Anh Minh, thái độ của anh như vậy là sao? Ý anh nghĩ là em anh gạt chân cô ta đấy hả?
Như Hi gằn giọng đáp lại khi thấy thái độ khó chịu của Minh đối với mình, cảm thấy vô cùng bực bội cầm lấy túi xách định rời khỏi đây thì Minh nắm lấy tay cô giữ lại.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. Nhưng...
- Anh không tin em sao? Cô ta vốn dĩ hậu đậu vụng về, cũng chỉ là gái phục vụ quán bar thôi mà.
Như Hi nói giọng thẳng thắn, ánh mắt nhìn Minh chứa đựng sự bực tức.
Thì ra đến cuối cùng người anh ta để tâm hơn lại Như Hi chứ không phải mình... mà cũng phải anh ta thì có tình cảm gì với mình, mà mình cũng vậy mà... Mà sao y như mình tự dối lòng vậy... Y Na nghĩ thầm trong lòng, rồi lặng lẽ ôm lấy cái bụng đau nhói của mình, chắc cô lại bị động thai nữa rồi. Cô không muốn làm phiền hai người họ nên lặng lẽ đi vào phòng với bộ dạng ểu oải thì bất chợt cô khụy xuống ngất đi, khiến Minh và Như Hi như đứng hình.
- Anh hai, hình như người anh nắm tay không phải vợ anh kìa. Anh còn đứng đó làm gì nữa vậy? Thật là... Chị dâu...
Hạo Quân vội chạy tới bế Y Na lên khi nhìn thấy chị ngất ra đó mà anh trai mình đứng bơ ra nhìn. Sự xuất hiện của cậu khiến Minh vô cùng bất ngờ.
- Em sẽ mách mẹ cho anh coi... Anh dám dẫn gái về nhà... Trong khi chị dâu đang mang thai ngất xỉu dưới nền mà anh chỉ biết đứng nhìn... Hãy chờ đó, anh sẽ biết tay thằng em này...
...
Tại bệnh viện
- Tôi lại cô gái này lần nữa sao? Đứa bé trong bụng rất yếu cũng may vẫn còn giữ được đây... Cô ấy rất dễ bị sảy thai bất cứ lúc nào... Mà cậu là chồng cô ấy sao?
Bác sĩ nhìn Hạo Quân hỏi, ánh mắt cực kì nghiêm túc sau khi khám xong cho Y Na. Và hiện tại Y Na đang nằm trên giường bệnh với trạng thái bất tỉnh, tay ghim ống truyền dịch với vẻ nét mặt xanh xao và hốc hác.
- Dạ không, cháu không phải là chồng chị ấy, mà là em chồng thôi.
Hạo Quân vội phân bua, rồi càm ràm thầm trong miệng: Cái ông anh này, vào đây chết chắc..., hai tay siết lại thành nấm đấm.
- Tạm thời chị dâu cậu sẽ ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi tình hình như thế nào.
Nói rồi, bác sĩ quay người đi ra ngoài. Hạo Quân nhanh chóng lấy điện thoại bấm số gọi.
- Alo... Mẹ hả?
- Này, anh cấm mày gọi điện nói cho mẹ biết chưa?
Minh từ ngoài xông vào giật lấy điện thoại của Hạo Quân khi nghe cậu gọi điện về cho mẹ. Mặt anh nhăn nhó, ánh mắt hầm hầm nhìn trừng vào Hạo Quân. Cậu lại đưa ánh mắt như viên đạn nhìn Như Hi đi theo anh trai vô tâm vô đối của mình, mà chỉ muốn xông vào cho một bài học thôi. Cậu vốn dĩ không ưa chị ta từ lúc biết thằng anh yêu chị ta và cậu vui mừng khi anh lấy người khác. Chị ta là cái loại con gái thích hưng danh, tham vọng, bỏ anh trai cậu đi du học đã rồi khi nghe tin có vợ cái cấp tốc quay trở về, được cái giỏi nịnh bợ để lấy lòng cậu và ba mẹ cậu thôi.
- Anh cấm được em sao? Anh cũng hay quá ha, nghĩ sao có vợ rồi còn đưa người tình cũ về nhà làm gì vậy. Sáng ra nắm tay nhau thắm thiết rồi, anh chăm sóc chị Y na kiểu gì vậy, để chị xỉu ra đó hả... Lấy nhau chưa được 1 tuần mà tè le ra rồi...
- Mày im đi... Mà mày đang ở học ở Úc mà sao đã về rồi hả...
Minh cắt ngang lời nói giữa chừng của Hạo Quân khi nghe cậu chơi nguyên bài ca bất tử, nghe muốn nhói hết cả tai, làm anh thấy bực cả mình.
- Ủa, em thích thì em về thôi. Anh cấm được à... Mà nói chung, em vẫn sẽ mách mẹ... Em không để yên đâu... Chị đang mang thai cháu đích tôn cho cả nhà đấy... Nó cháu em em phải bảo vệ nó...
- Anh cấm mày... Mày muốn anh xử đẹp mày ngay tại sao? Lớn to đầu còn mách mẹ gì?
- Trời, ồn ào quá... Có cãi nhau làm ơn ra ngoài giùm cái...
Y Na mệt mỏi lên tiếng, chống tay ngồi dậy một cách nặng nề làm phá tan không khí căng thẳng giữa hai anh em đang xung đột nảy giờ.
- Chị dâu tỉnh rồi sao? Để em gọt táo cho chị ăn nha, em mua từ bên Úc về cho chị đấy. Chị uống sữa đi.
Hạo Quân nhanh chóng đi tới khui lấy hộp sữa đưa cho Y Na khiến cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cậu, mặt cô lại bơ ra rồi chỉ biết cầm lấy hộp sữa. Nhìn nụ cười của Họa Quân dành cho cô thật sự cảm thấy như được vui cả ngày vậy.
- Tránh ra... Vợ tao để tao lo... Chứ không phải vợ mày...
Minh đi lại đẩy Hạo Quân ra, giật lấy con dao và quả táo trong tay của cậu.
- Anh hay quá ha... Vợ anh... Liệu mà lo cho chị dâu đi, nếu không em nói mẹ đấy. Còn chị đứng đây làm gì vậy? Phá đám hai vợ chồng người ta à?
Hạo Quân nói giọng đều đều, mặt vênh lên đầy kiêu ngạo. Ánh mắt nhìn Như Hi như sự khiêu khích vậy làm cô ta lúng túng không biết làm gì, mà cũng có phần bực tức. Như Hi bị Hạo Quân lôi ra ngoài một cách phũ phàng.
- Thôi, anh đi ra với Như Hi của anh luôn đi cho tôi được yên tĩnh. Đến cuối cùng người anh để tâm hơn con của anh cũng là người yêu anh mà thôi. Tôi thấy Hạo Quân còn may ra, biết quan tâm đến cháu của nó. Nè...
- Ăn đi, bớt cằn nhằn lại dùm tôi.
Minh gọt lỡ dở quả táo đút vào miệng Y Na khiến cô không nói được gì, mở to mắt nhìn anh. Lúc nào cô nói thì anh lại nhét thức ăn vào miệng cô như vậy đấy.
- Mà này, Y Na. Cô đang ghen vì tôi không quan tâm đấy hả mà chỉ để tâm tới Như Hi thôi phải không?
Minh nói giọng đều đều, chống tay xuống cạnh giường, ghé sát tới chỗ Y Na, chỉ cách vài centi khiến cô có chút ngượng ngùng và gượng gạo.
- Ờ, là tôi ghen thì sao? Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tôi cũng chưa trải qua mối tình nào, tự nhiên đùng một cái có thai với anh, coi như cuộc đời tôi thay đổi rồi đấy. Rồi mai mốt sinh con xong, tôi và anh ly hôn thì tôi chẳng biết làm sao luôn đấy. Tôi cũng chỉ muốn được ai đó quan tâm một chút thôi mà...
Đây lần đầu tiên cô thổ lộ cảm xúc của mình với Minh, vì từ nhỏ cô thiếu sự quan tâm của ba mẹ nên cô muốn ai đó quan tâm đến mình để khỏi cảm thấy tủi thân.
- Gì mà anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Ăn táo đi, ngọt lắm đấy.
Y Na nhanh chóng đánh trống lãng khi thấy ánh mắt Minh nhìn cô một cách đăm chiêu nên vội bỏ táo trong tay Minh rồi quay đi chỗ khác thì bất ngờ Minh ôm chầm lấy cô vào lòng, làm cô như đứng hình, tim đập thình thịch.
- Xin lỗi, vì tôi đã vô tâm với cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô và con có chuyện gì xảy ra đâu.
Minh vội buông Y Na lo lắng nhìn cô hỏi, nét mặt cô xanh rờn như không còn giọt máu., ly sữa chua đào đổ từa lưa dưới sàn. Tim cô đập thình thịch khi suýt chút nữa đứa bé trong bụng cô đã không còn nữa rồi, cũng may ngã xuống trúng con gấu đệm.
- Tại Như Hi gạt chân tôi đấy? Chứ tôi có vụng về gì mà anh nói tôi?
- Em không có, tại cô ta đi đứng mắt để trên trời thôi.
Như Hi nhanh chóng đáp lại khi nghe Y Na nói mình, ánh mắt chao đảo tứ phía.
- Này chính cô gạt chân tôi nha, chứ làm sao tôi tự té được? Mà sao tôi thấy buồn nôn quá tránh ra...
Y Na nói rồi đúng phất dạy vội chạy vào trong nhà vệ sinh nôn hết những gì cô ăn vừa rồi.
- Như Hi, cô ấy đang mang đứa con của anh đấy. Thôi em về đi, chúng ta nói chuyện sau.
Minh nói giọng trở nên lạnh lùng khi nghe những gì Y Na nói.
- Anh Minh, thái độ của anh như vậy là sao? Ý anh nghĩ là em anh gạt chân cô ta đấy hả?
Như Hi gằn giọng đáp lại khi thấy thái độ khó chịu của Minh đối với mình, cảm thấy vô cùng bực bội cầm lấy túi xách định rời khỏi đây thì Minh nắm lấy tay cô giữ lại.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. Nhưng...
- Anh không tin em sao? Cô ta vốn dĩ hậu đậu vụng về, cũng chỉ là gái phục vụ quán bar thôi mà.
Như Hi nói giọng thẳng thắn, ánh mắt nhìn Minh chứa đựng sự bực tức.
Thì ra đến cuối cùng người anh ta để tâm hơn lại Như Hi chứ không phải mình... mà cũng phải anh ta thì có tình cảm gì với mình, mà mình cũng vậy mà... Mà sao y như mình tự dối lòng vậy... Y Na nghĩ thầm trong lòng, rồi lặng lẽ ôm lấy cái bụng đau nhói của mình, chắc cô lại bị động thai nữa rồi. Cô không muốn làm phiền hai người họ nên lặng lẽ đi vào phòng với bộ dạng ểu oải thì bất chợt cô khụy xuống ngất đi, khiến Minh và Như Hi như đứng hình.
- Anh hai, hình như người anh nắm tay không phải vợ anh kìa. Anh còn đứng đó làm gì nữa vậy? Thật là... Chị dâu...
Hạo Quân vội chạy tới bế Y Na lên khi nhìn thấy chị ngất ra đó mà anh trai mình đứng bơ ra nhìn. Sự xuất hiện của cậu khiến Minh vô cùng bất ngờ.
- Em sẽ mách mẹ cho anh coi... Anh dám dẫn gái về nhà... Trong khi chị dâu đang mang thai ngất xỉu dưới nền mà anh chỉ biết đứng nhìn... Hãy chờ đó, anh sẽ biết tay thằng em này...
...
Tại bệnh viện
- Tôi lại cô gái này lần nữa sao? Đứa bé trong bụng rất yếu cũng may vẫn còn giữ được đây... Cô ấy rất dễ bị sảy thai bất cứ lúc nào... Mà cậu là chồng cô ấy sao?
Bác sĩ nhìn Hạo Quân hỏi, ánh mắt cực kì nghiêm túc sau khi khám xong cho Y Na. Và hiện tại Y Na đang nằm trên giường bệnh với trạng thái bất tỉnh, tay ghim ống truyền dịch với vẻ nét mặt xanh xao và hốc hác.
- Dạ không, cháu không phải là chồng chị ấy, mà là em chồng thôi.
Hạo Quân vội phân bua, rồi càm ràm thầm trong miệng: Cái ông anh này, vào đây chết chắc..., hai tay siết lại thành nấm đấm.
- Tạm thời chị dâu cậu sẽ ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi tình hình như thế nào.
Nói rồi, bác sĩ quay người đi ra ngoài. Hạo Quân nhanh chóng lấy điện thoại bấm số gọi.
- Alo... Mẹ hả?
- Này, anh cấm mày gọi điện nói cho mẹ biết chưa?
Minh từ ngoài xông vào giật lấy điện thoại của Hạo Quân khi nghe cậu gọi điện về cho mẹ. Mặt anh nhăn nhó, ánh mắt hầm hầm nhìn trừng vào Hạo Quân. Cậu lại đưa ánh mắt như viên đạn nhìn Như Hi đi theo anh trai vô tâm vô đối của mình, mà chỉ muốn xông vào cho một bài học thôi. Cậu vốn dĩ không ưa chị ta từ lúc biết thằng anh yêu chị ta và cậu vui mừng khi anh lấy người khác. Chị ta là cái loại con gái thích hưng danh, tham vọng, bỏ anh trai cậu đi du học đã rồi khi nghe tin có vợ cái cấp tốc quay trở về, được cái giỏi nịnh bợ để lấy lòng cậu và ba mẹ cậu thôi.
- Anh cấm được em sao? Anh cũng hay quá ha, nghĩ sao có vợ rồi còn đưa người tình cũ về nhà làm gì vậy. Sáng ra nắm tay nhau thắm thiết rồi, anh chăm sóc chị Y na kiểu gì vậy, để chị xỉu ra đó hả... Lấy nhau chưa được 1 tuần mà tè le ra rồi...
- Mày im đi... Mà mày đang ở học ở Úc mà sao đã về rồi hả...
Minh cắt ngang lời nói giữa chừng của Hạo Quân khi nghe cậu chơi nguyên bài ca bất tử, nghe muốn nhói hết cả tai, làm anh thấy bực cả mình.
- Ủa, em thích thì em về thôi. Anh cấm được à... Mà nói chung, em vẫn sẽ mách mẹ... Em không để yên đâu... Chị đang mang thai cháu đích tôn cho cả nhà đấy... Nó cháu em em phải bảo vệ nó...
- Anh cấm mày... Mày muốn anh xử đẹp mày ngay tại sao? Lớn to đầu còn mách mẹ gì?
- Trời, ồn ào quá... Có cãi nhau làm ơn ra ngoài giùm cái...
Y Na mệt mỏi lên tiếng, chống tay ngồi dậy một cách nặng nề làm phá tan không khí căng thẳng giữa hai anh em đang xung đột nảy giờ.
- Chị dâu tỉnh rồi sao? Để em gọt táo cho chị ăn nha, em mua từ bên Úc về cho chị đấy. Chị uống sữa đi.
Hạo Quân nhanh chóng đi tới khui lấy hộp sữa đưa cho Y Na khiến cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của cậu, mặt cô lại bơ ra rồi chỉ biết cầm lấy hộp sữa. Nhìn nụ cười của Họa Quân dành cho cô thật sự cảm thấy như được vui cả ngày vậy.
- Tránh ra... Vợ tao để tao lo... Chứ không phải vợ mày...
Minh đi lại đẩy Hạo Quân ra, giật lấy con dao và quả táo trong tay của cậu.
- Anh hay quá ha... Vợ anh... Liệu mà lo cho chị dâu đi, nếu không em nói mẹ đấy. Còn chị đứng đây làm gì vậy? Phá đám hai vợ chồng người ta à?
Hạo Quân nói giọng đều đều, mặt vênh lên đầy kiêu ngạo. Ánh mắt nhìn Như Hi như sự khiêu khích vậy làm cô ta lúng túng không biết làm gì, mà cũng có phần bực tức. Như Hi bị Hạo Quân lôi ra ngoài một cách phũ phàng.
- Thôi, anh đi ra với Như Hi của anh luôn đi cho tôi được yên tĩnh. Đến cuối cùng người anh để tâm hơn con của anh cũng là người yêu anh mà thôi. Tôi thấy Hạo Quân còn may ra, biết quan tâm đến cháu của nó. Nè...
- Ăn đi, bớt cằn nhằn lại dùm tôi.
Minh gọt lỡ dở quả táo đút vào miệng Y Na khiến cô không nói được gì, mở to mắt nhìn anh. Lúc nào cô nói thì anh lại nhét thức ăn vào miệng cô như vậy đấy.
- Mà này, Y Na. Cô đang ghen vì tôi không quan tâm đấy hả mà chỉ để tâm tới Như Hi thôi phải không?
Minh nói giọng đều đều, chống tay xuống cạnh giường, ghé sát tới chỗ Y Na, chỉ cách vài centi khiến cô có chút ngượng ngùng và gượng gạo.
- Ờ, là tôi ghen thì sao? Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tôi cũng chưa trải qua mối tình nào, tự nhiên đùng một cái có thai với anh, coi như cuộc đời tôi thay đổi rồi đấy. Rồi mai mốt sinh con xong, tôi và anh ly hôn thì tôi chẳng biết làm sao luôn đấy. Tôi cũng chỉ muốn được ai đó quan tâm một chút thôi mà...
Đây lần đầu tiên cô thổ lộ cảm xúc của mình với Minh, vì từ nhỏ cô thiếu sự quan tâm của ba mẹ nên cô muốn ai đó quan tâm đến mình để khỏi cảm thấy tủi thân.
- Gì mà anh nhìn tôi chằm chằm vậy? Ăn táo đi, ngọt lắm đấy.
Y Na nhanh chóng đánh trống lãng khi thấy ánh mắt Minh nhìn cô một cách đăm chiêu nên vội bỏ táo trong tay Minh rồi quay đi chỗ khác thì bất ngờ Minh ôm chầm lấy cô vào lòng, làm cô như đứng hình, tim đập thình thịch.
- Xin lỗi, vì tôi đã vô tâm với cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô và con có chuyện gì xảy ra đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.