Chương 3: Chương 3
Lạt Tiêu Phan Phạn
17/12/2017
Đoàn Duệ Thanh đi đến đơn vị của cha hắn, nét ôn hòa trên mặt lần đầu tiên mất đi.
Hắn vừa ra khỏi cửa, liền đem máu loãng trong miệng phun ra.
Ba lô đã để lại phòng khách trước khi cha hắn phát hỏa, bất quá cũng không cần phải đem đi, hắn đã nói với cha quyết định của mình, không muốn thi vào đại học, không cần đọc sách.
Đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt yêu cầu của cha, vốn cha hắn tính tình cũng không tốt, nổi giận là chuyện đương nhiên.
Đoàn Duệ Thanh nhớ đến ba năm nằm viện kia, khi đó không có việc gì nên hắn đã suy nghĩ rất nhiều việc, tỷ như nhân sinh, giấc mộng, hay gia đình.
Hiện giờ tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa, hắn tuyệt không muốn lại sống như kiếp trước nữa, không muốn thi vào trường đại học là quyết định đầu tiên, cũng là bước đầu tiên thoát khỏi sự sắp đặt của cha hắn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối sầm, nội tâm cảm thấy như bỏ đi được gông xiềng, rồi như lại tồn tại cảm giác mờ mịt, thập phần mâu thuẫn.
Kiếp trước sống ba mươi lăm năm hắn đều không thể tự làm chủ, nằm viện ba năm cũng không thể tự do rời đi, hiện tại có được tự do, hắn lại không biết nên làm sao.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, ngồi tù quá lâu, mong muốn được hướng ra bầu trời tự do bên ngoài, đến thời điểm có thể chân chính tự do, lại không dám tùy tiện rời đi nhà tù.
Hay cứ tùy tiện đi xung quanh xem một chút vậy….
Hơn mười năm trước đèn đường còn chưa dày đặc như sau này, do không khí lạnh cuối thu, cũng không có bao nhiêu người đang đi lại trên đường, thoạt nhìn có chút thê lương.
Đoàn Duệ Thanh theo đường lớn mà đi, đến khi cảm thấy vừa lạnh vừa mệt, liền đi đến cái ghế ven đường ngồi xuống. Vừa ngồi được một lúc, thì bị một bóng người bước đến che đi ánh sáng đèn đường chiếu đến trên người hắn.
“Tiểu Duệ? Sao lại ở đây?” Một âm thanh trầm thấp vang lên. Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn liền thấy một nam nhân thân hình cao lớn, người mặc cảnh phục đang đứng trước mặt mình.
“Anh…” Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu nhìn người vài giờ trước vẫn là một nam nhân trung niên thành thục, đối với thi thể của hắn lộ ra biểu tình đau thương, giờ phút này lại là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, biểu hiện của tuổi già còn chưa xuất hiện trên mặt y. Điều giống nhau nhất, cũng chỉ là biểu tình luôn nghiêm túc và một thân cảnh phục thôi.
Hắn vừa ra khỏi cửa, liền đem máu loãng trong miệng phun ra.
Ba lô đã để lại phòng khách trước khi cha hắn phát hỏa, bất quá cũng không cần phải đem đi, hắn đã nói với cha quyết định của mình, không muốn thi vào đại học, không cần đọc sách.
Đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt yêu cầu của cha, vốn cha hắn tính tình cũng không tốt, nổi giận là chuyện đương nhiên.
Đoàn Duệ Thanh nhớ đến ba năm nằm viện kia, khi đó không có việc gì nên hắn đã suy nghĩ rất nhiều việc, tỷ như nhân sinh, giấc mộng, hay gia đình.
Hiện giờ tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa, hắn tuyệt không muốn lại sống như kiếp trước nữa, không muốn thi vào trường đại học là quyết định đầu tiên, cũng là bước đầu tiên thoát khỏi sự sắp đặt của cha hắn.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối sầm, nội tâm cảm thấy như bỏ đi được gông xiềng, rồi như lại tồn tại cảm giác mờ mịt, thập phần mâu thuẫn.
Kiếp trước sống ba mươi lăm năm hắn đều không thể tự làm chủ, nằm viện ba năm cũng không thể tự do rời đi, hiện tại có được tự do, hắn lại không biết nên làm sao.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, ngồi tù quá lâu, mong muốn được hướng ra bầu trời tự do bên ngoài, đến thời điểm có thể chân chính tự do, lại không dám tùy tiện rời đi nhà tù.
Hay cứ tùy tiện đi xung quanh xem một chút vậy….
Hơn mười năm trước đèn đường còn chưa dày đặc như sau này, do không khí lạnh cuối thu, cũng không có bao nhiêu người đang đi lại trên đường, thoạt nhìn có chút thê lương.
Đoàn Duệ Thanh theo đường lớn mà đi, đến khi cảm thấy vừa lạnh vừa mệt, liền đi đến cái ghế ven đường ngồi xuống. Vừa ngồi được một lúc, thì bị một bóng người bước đến che đi ánh sáng đèn đường chiếu đến trên người hắn.
“Tiểu Duệ? Sao lại ở đây?” Một âm thanh trầm thấp vang lên. Đoàn Duệ Thanh sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn liền thấy một nam nhân thân hình cao lớn, người mặc cảnh phục đang đứng trước mặt mình.
“Anh…” Đoàn Duệ Thanh ngẩng đầu nhìn người vài giờ trước vẫn là một nam nhân trung niên thành thục, đối với thi thể của hắn lộ ra biểu tình đau thương, giờ phút này lại là một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, biểu hiện của tuổi già còn chưa xuất hiện trên mặt y. Điều giống nhau nhất, cũng chỉ là biểu tình luôn nghiêm túc và một thân cảnh phục thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.