Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 15

Nhok_Rich_97

24/05/2013

Nó ngủ dậy nhưng lại không muốn bước chân ra khỏi giường. Trời lạnh như thế này thì cứ ở trong nhà cho nó lành. Đấu tranh với bản thân mãi cuối cùng nó cũng ra khỏi giường và phải mất 5 phút để tỉnh ngủ nó mới bước vào nhà vệ sinh được. Nhìn đồng hồ nó biết bây giờ bữa sáng đang bắt đầu, nếu mà xuống phòng ăn thì thể nào cụng gặp ánh mắt phóng ra băng của bà Elizabest. Nó mặc một dống áo thật dày rồi mới đi xuống phogng ăn dù nhiệt độ trong nhà cùng đâu thấp lắm. Ngồi xuống bàn ăn người giúp việc đem ra cho nó một đĩa thịt con gì đó mà nso không biết. Nó ăn được vào thìa mới ngửng mặt lên nhìn bà ta, ánh mắt bắn ra băng của bà ta, cũng may nó chuẩn bị nhiều áo nếu không thì sẽ chết vì lạnh.

- Thời gian rất quan trọng đấy.

- Con biết ạ. - Nó bình thản trả lời rồi tiếp tục ăn.

- Không tôn trọng thời gian đồng nghĩa với việc không biết tôn trọng kỉ luật.

- Vầng ạ.

- Con cũng lên biết việc gì đúng việc gì sai.

- Vâng ạ.

Cũng may bà ta đã đứng lên nếu không chắc là nó không nuốt nổi mất, chỉ một lỗi tí ti là ngủ dậy muộn mà bà ta nói sỏ xiên linh ta linh tinh. Haizz... tốt nhất là nó cứ ăn cái đã, mùa đông có béo cũng chẳng ai biết.

- Anh có đi nghỉ giáng sinh không. - hết việc để làm nó đành nói với Zollet một câu không liên quan.

- Cái đầu thông minh của em bị lạnh làm giảm thông minh ah?

Nó há hốc mồm vì không hiểu Zollet đang nói chuyện gì. Đúng là mẹ nào con đấy nói chuyện tàon dùng từ ngữ xâu xa làm cho một người chỉ số IQ cao như nó không hiẻu cái gì.

- Chẳng phải theo lịch thfi m sẽ về điền trang cùng với anh sao?

Há hốc mồm lần thứ 2 vì nó không hiểu sao lại có chuyện về điền trang ở đây.

- Em không muốn đi chánh rét ah?



Nó ngật ngật đầu, nhìn mặt nó lúc này trông ngố vô cùng.

- Giáng sinh năm nay anh sẽ cùng em về điền trang ở Australia.

- Chỉ có 2 chúng ta thôi sao?

- Nếu muốn em có thể đem Kim theo.

- Anh quyết đinh tới điền trang ở Australia lúc nào vậy?

- Anh không quết định mà là mẹ muốn anh và em sẽ tới đó.

Nản toàn tập. Nó đang tưởng bở rằng Zollet muốn đi cùng nó đến điền trang ai ngờ. Zollet đi cùng nso đến điền trang bởi vì bị người mẹ độc đoán của mình bắt buộc.

- Chúng ta sẽ đi phi cơ của anh tới đó sai?

- Không. Đi của em.

- Nhưng em đã có phi cơ đâu.

- Em không thích anh tặng riêng cho em 1 chiếc phi cơ vào dịp giáng sinh ah?

Nó nhật ngật đầu vì bị shok. Sinh nhật năm ngoái của nó thì tặng du thuyền sang đến giáng sinh năm nay thì tặng phi cơ.

- Thôi em lên phòng đây.- Nói xong nó chạy thẳng lên phòng.

Nó bắt Kim xếp tất cả những bộ quần áo mà mùa hè nó có thể mặc kể cả mấy bộ thiếu vải cũng không sao vì ở Australia đang là mùa hè mà. Chỉ 2 tiếng nữa nó và Zollet sẽ bay nửa vòng trái đất tới Australia ở đó sẽ chỉ có gió, nắng ấm và chắc chắn không có Yumi.



----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chiếc phi cơ Zollet tặng cho nó rất đẹp ( Quà người mình yêu tặng không đẹp với là lạ ), nên có phải ngồi trên máy bay nửa vòng trái đất cũng không thành vấn đề với nó. Nó đã nhìn thấy biển Thái Bình Dương điều đó cho thấy nó sắp tới Australia và chánh xa cái lạnh. Trước khi tới nơi nó đã kịp bỏ hết bộ quần áo giày sụ và đôi bốt cao cổ. Để thay bằng chiếc quần đùi rách và áo sơ mi tùm vạt cùng với đôi giày búp bê. Vừa ra khỏi máy bay nhưng tia nắng ấm áp của buổi trưa chiếu thẳng vào mặt nó, cũng may nso chuẩn bị trước một chiếc mũ rộng vành và kính mắt. Nhìn dáng vẻ của nó khá buồn cười và hơi lôi thôi, cũng may là lần này Zollet không ý kiến gì về cách ăn mặc của nó.

Leo lên limo mà nso vẫn còn đeo kính đội mũ, ngố không tả được. Cũng may là kính ô tô màu đên nếu không thì nó thành trò cười cho người đi đường. Sau khi nhìn vẻ ngây ngô của nó một lúc Zollet bật cười.

- Anh cười gì vậy?

- Cười là quyền tự do cá nhân mà.

- Nhưng dó là kiểu cười chếu giễu đứng hơn là anh đáng cười nhạo em.

- Anh có cười gì em đâu chẳng qua bởi vì... trông em xinh quá. - Zollet hạ giọng xuống lên nó không thể nghe thấy gì.

- Anh vừa nói gì cơ. - Vì không nghe thấy lên nó hỏi lại.

- Anh có nói gì đâu. Anh chỉ bảo là trông em ngốc quá.

- Nếu ngốc thì em sẽ bỏ mũ và kình ra vậy.

Nó bỏ mủ và kình ra trông bớt ngố và xinh hơn rất nhiều ( Thực ra lúc nào nso chẳng xinh ).

- Tại sao lại không được đi phi cơ tới thẳng điền trang.

- Vì ở điền trang không có sân bay và chính quyền địa phường không cho phép.

Nó yên lạng chẳng biết nói gì cả, tất nhất là nó cứ ngồi yên nhìn người đi đường, Zollet cũng không biét làm gì cả lên tốt nhât là cứ ngồi ngắm nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Cam Chịu Mất Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook