Chương 86: 16 giờ 23 phút
Nhất Tâm Hướng Tiền Đích Tương Quả
14/04/2023
Đến ngày thứ hai, thủ phạm chính của vụ bạo lực học đường vẫn không xuất hiện tại đồn cảnh sát hay bệnh viện.
Chỉ có người nhà của thủ phạm, hay nói chính xác hơn là thư ký của cha mẹ thủ phạm, đã đến bệnh viện và rời đi sau khi trả 5 vạn tệ.
Ngoài ra, còn để lại câu nói thế này:
Chúng tôi chờ tòa tuyên án.
Bố của tên nam sinh gây ra bạo lực học đường đã thuê luật sư bào chữa cho con trai mình.
Không những luôn sẵn sàng ứng phó với toà, ông bố còn gửi con trai đến Hồng Kông ngay trong đêm, ít hôm nữa sẽ sang nước ngoài.
Đội điều tra hình sự trong quá trình điều tra còn phát hiện, hoá ra thủ phạm chính của vụ bạo lực học đường chưa đủ 14 tuổi.
Chưa đủ 14 tuổi...
Thậm chí còn không phải chịu trách nhiệm hình sự.
5 vạn tệ đã trở thành cách để một gia đình có thu nhập trung bình ở thành phố này giải quyết vấn nạn bạo lực học đường.
Còn bà mẹ vô tội đang chăm con trong bệnh viện kia, cũng như cô bé bị thương càng thêm phần vô tội ấy, chỉ có thể chờ đợi kết quả của bản án không biết bao giờ mới được đưa ra và số tiền bồi thường không biết chính xác là bao nhiêu.
Đôi khi, những chuyện như thế này chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội thời nay.
Một thời đại nơi nền kinh tế ngày càng phát triển và công nghệ không ngừng tiên tiến như hiện nay, vẫn không thiếu những người thiện và kẻ ác.
Khi gặp phải một chuyện cụ thể, con người sẽ thể hiện rõ bản chất của họ.
Nếu không, bọn họ chỉ là những hạt bụi nhỏ bé biết đeo mặt nạ lẩn trốn trong biển người mênh mông.
Không thấy rõ con đường trước mặt, cũng không rõ có gì đang chờ đợi phía trước.
Nơi vắng bóng Chúa, con người chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
......
"Chắc hai ngày nữa Baby sẽ đẻ."
"Baby là ai? Đại ca gọi gì mà thân mật vậy? Đẻ? Đẻ gì?"
Ôn Dương đảo mắt nhìn Trương Lộ Chi.
Nếu không phải bị hốc mắt ngăn lại, chỉ sợ cái đảo mắt này sẽ xuyên thấu chân trời.
Trần Phi vịn lên đầu Trương Lộ Chi:
"Lộ, trí nhớ của cậu làm sao đấy! Baby là con cẩu nhà đại ca... à ờm, nói đúng ra cũng không phải của nhà đại ca, phải là của nhà em họ đại ca."
Trương Lộ Chi vui vẻ cười "haha", quay sang cười đùa Ôn Dương: "Đại ca, không ngờ chị ở bên ngoài có con cẩu khác."
"Thì? Chị có con cẩu khác ở ngoài thì liên quan gì đến cậu?"
Giọng điệu Ôn Dương rất lạnh lùng, nét mặt cũng lạnh lùng, Trương Lộ Chi không khỏi rụt khay cơm lại, sau đó tỏ ra bình thường ăn bữa tối trên khay.
Giản Mộc Tư khẽ cong môi:
"Hôm trước em có nói về ngày sinh dự tính, chị nhớ."
"Hả, vậy sao?"
Ôn Dương có thói quen bất giác vểnh môi lên mỗi khi lục lại ký ức, Giản Mộc Tư nhìn, một lúc sau lại quay đi.
"Ây dà, dù sao thì! Nếu Baby đẻ lúc em ở nhà, em có thể livestream cho chị xem ~"
Chỉ cần nghĩ đến mấy chú cún mới sinh sẽ đáng yêu mềm mại như thế nào, trong lòng Ôn Dương liền mềm nhũn.
Những khoảng khắc mừng vui như vậy, nếu có cơ hội khiến Giản Mộc Tư ghen tị...
Ôn Dương vừa nghĩ đã thấy vui.
"Được thôi~"
Giản Mộc Tư mỉm cười:
"Chờ tin vui từ em và Baby."
Cái này nghe kiểu gì cũng thấy sao sao...
Như thể khi chú Bichon sinh con, sĩ quan Ôn cũng phải ra sức làm gì đó vậy...
......
Sau khi biết Baby mang thai, Ôn Dương đã tự tay chuẩn bị một cuốn sổ về những điều cần chú ý khi cún cưng sinh con.
Đó là một cuốn sổ tay tóm tắt các từ khoá mà nàng tìm kiếm trên Internet.
Loại chó nhỏ như thế, vậy mà hầu như đều đẻ thường sao?
Đẻ thường...
Chắc vất vả lắm nhỉ, chưa kể sinh tận 3 chú cún nhỏ.
Ổ cho cún mới sinh, chuồng chó, tã lót, bình bú,... tất cả những gì các reviewer từng chuẩn bị, Ôn Dương cũng chuẩn bị theo.
Tiếp theo, chỉ cần yên lặng chờ đợi khoảng khắc sinh nở đến.
Có lúc, sĩ quan Ôn kiêu ngạo vẫn rất hy vọng nàng có thể ở bên cạnh Baby khi nó sinh con.
Ít nhất nàng có thể giúp chuẩn bị một ít thứ gì đó, thậm chí chỉ là ngồi cạnh cổ vũ cũng được...
Mặc dù nàng không hiểu được tiếng chó.
......
"Bọn họ..."
Ôn Dương vẫn lo lắng về hai mẹ con trong bệnh viện:
"Cậu và Trần Phi, hôm nay có đến thăm họ không?"
Ôn Dương vừa nhắc, hiếm lắm mới có lần Trương Lộ Chi hiểu ngay đại ca muốn hỏi ai.
"Em thăm rồi! Vẫn đang gom tiền, Bệnh viện Số 1 hình như cũng có ý giúp gom tiền."
Mắt Ôn Dương sáng lên:
"Gom như thế nào? Quyên góp sao?"
Trần Phi tiếp lời:
"Đúng là như vậy. Em vừa hỏi một người quen trong Bệnh viện Số 1, hình như buổi sáng đã bắt đầu quyên góp. Nhưng không cần lo, bệnh viện đã bật đèn xanh ứng trước phí phẫu thuật, buổi chiều cô bé sẽ được đưa đến làm phẫu thuật phục hồi."
Ôn Dương gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống một chuyện.
......
Ca đêm kết thúc, lại quay về đồn cảnh sát.
Trước khi về nhà, Ôn Dương rẽ sang Bệnh viện Số 1.
Còn chưa đi được hai bước, đã bị Trương Lộ Chi đuổi theo từ phía sau, chặn nàng lại.
"Đại ca, chị đi góp tiền à?"
Ôn Dương nhướng mày.
Trương Lộ Chi hôm nay đúng là thông minh đột xuất.
Trương Lộ Chi cười "hehe":
"Thấy chưa, em đã nói mà. Đi theo chị lâu như vậy, IQ của em có thể nhảy vọt đấy."
Nghe vậy, Ôn Dương hài lòng một cách thật khó tả.
Đó là đang ngầm khen IQ của Ôn Dương cao.
Khóe môi Ôn Dương nhếch lên một chút, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh:
"Thôi được, nếu muốn đi thì nhanh lên. Thậm thà thậm thụt, còn ra dáng đàn ông con trai sao? Chị còn phải về nhà ngủ một giấc!"
Hai cảnh sát tuần tra đang chờ về nhà nghỉ ngơi đã tìm thấy thùng quyên góp khi được hướng dẫn trên đường đi.
Thấy có người từ ngoài bệnh viện đến quyên góp, cô y tá đăng ký quyên góp tỏ ra khá ngạc nhiên.
"Xin hỏi sao mọi người lại biết?"
Trương Lộ Chi im lặng theo Ôn Dương, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt có chút gượng gạo, giống như đang cố giấu một bí mật kinh thiên động địa.
"Hê hê, chúng tôi đến quyên góp, cho tiền mà không nhận sao?"
Cô y tá nhìn Ôn Dương, rồi lại nhìn Trương Lộ Chi.
Nụ cười gượng trên gương mặt nam cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi bỗng trở nên thật thà chất phác hơn rất nhiều.
Nếu Trương Lộ Chi biết nụ cười mà cậu tự cho là "đẹp trai" lại trở thành một nụ cười chất phác trong mắt người khác...
Chắc chắn sẽ giãy đành đạch lên.
Hai cảnh sát tuần tra vòng lòng suốt chặng đường, vừa đi rồi lại quay về.
Ôn Dương cứ thấy cô lao công đang dọn dẹp vệ sinh bên cạnh thùng rác y tế có vẻ quen quen...
Nàng bước tới vài bước theo trực giác mách bảo...
Cô lao công thu dọn xong túi rác, buộc chặt, vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt Ôn Dương.
"Chị Trương?"
Ôn Dương còn chưa hết kinh ngạc mà Trương Lộ Chi đi theo sau đã hét lên trước.
Người được Trương Lộ Chi gọi là "chị Trương" chính là mẹ của nạn nhân bị bạo lực học đường, là một người mẹ năm nay vừa tròn 40 tuổi.
"Không phải chị đang..."
Trương Lộ Chi chưa hiểu lắm.
Rõ ràng chị Trương làm kế toán, sao lại đến làm quét dọn cho bệnh viện?
Khoé môi Ôn Dương khẽ động đậy, do dự vài giây sau, nàng nói:
"Chị Trương, hôm nay chị làm ca tối à?"
Người mẹ có chút lúng túng, siết chặt túi rác trong tay: "Ừm, ca tối hôm qua đến sáng hôm nay."
"Làm việc ở bệnh viện cũng rất tiện, ít nhất Huyên Huyên có thể thường xuyên gặp chị.."
"... Vâng, sĩ quan Ôn, tôi cũng nghĩ vậy."
Ôn Dương gật đầu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp giản đơn.
Nàng vỗ nhẹ Trương Lộ Chi đang mất hồn bên cạnh: "Đi thôi, Trương Lộ Chi. Về nhà ngủ bù thôi."
Ôn Dương kéo Trương Lộ Chi đi khi cậu vẫn đầy dấu chấm hỏi trong đầu, để lại sự thấu hiểu ấm áp cho người mẹ phía sau.
Bị Ôn Dương kéo đi đã khá xa, lúc này Trương Lộ Chi mới dám mở miệng hỏi: "Nghề của chị Trương... sao lại đến bệnh viện làm lao công vậy?"
"Chắc là... trước làm kế toán cho công ty nhỏ ấy, hẳn là lương không cao, trừ hết bảo hiểm và chi phí ăn ở đi chưa chắc đã cao bằng lương lao công quét dọn trong bệnh viện."
"Kế toán trở thành lao công..."
Trương Lộ Chi đột nhiên nghĩ đến bộ quần áo chỉn chu và đoan trang của chị Trương vào ngày chị ấy báo cảnh sát, thêm cả dáng vẻ khi chị ấy an ủi con gái mình bằng giọng nói dịu dàng...
"Nể phục!"
Ôn Dương liếc nhìn Trương Lộ Chi.
Sự nể phục do cuộc sống bắt ép, chưa chắc đã là sự nể phục mà người ta mong đợi.
"Trương Lộ Chi, có một câu nói, không biết cậu đã nghe qua chưa?"
"Là gì?"
"Nơi đâu vắng Chúa, nơi đó còn có mẹ".
Ôn Dương nhìn về phía chân trời xa xăm...
Nhìn về ánh mặt trời bình minh sắp nhô lên khỏi đường chân trời.
Nàng thích câu nói này, cũng rất tin câu nói này.
Có vẻ như hầu hết các bà mẹ trên thế giới đều như vậy.
Sau khi có con, họ càng sinh tính mạnh mẽ, sinh tính dịu dàng, sinh tính yêu thương.
Tất nhiên, từ "yêu thương" này cũng có thể trao cho những người mẹ ấy.
Vĩ đại trong chuyện nhỏ bé, phi thường trong điều bình thường.
Vào hôm ngồi trong xe tâm sự, thật ra Ôn Dương chỉ nói cho Giản Mộc Tư một nửa những gì nàng cất giữ trong lòng.
Nàng không chỉ muốn tìm hiểu tại sao Dương Trường Vinh lại giữ chấp niệm trong nhiều năm như vậy.
Câu trả lời cho việc ấy, nàng ít nhiều đã có thể hình dung ra trước khi trở thành cảnh sát.
Điều mà nàng muốn biết hơn cả chính là...
Trong những năm đó, Dương Trường Vinh với tư cách là một người mẹ, với tư cách là mẹ của nàng, liệu bà ấy có giây phút nào cảm thấy hối hận hay không.
Có hối hận vì đã không thể trở thành vị thần của nàng, hay bảo vệ nàng trong những năm qua hay không?
......
Hôm đó khi đội cấp cứu đưa bệnh nhân đến Bệnh viện Số 1, họ cũng nhìn thấy chị Trương đang đẩy xe lao công vào giờ tan ca.
Lưu Dịch và Trần Phi đang định tiến đến hỏi chị Trương thì bị Giản Mộc Tư kịp thời lên tiếng gọi lại: "Đi thôi."
Cô biết, Lưu Dịch và Trần Phi đang không thể tin được vào mắt mình.
Đôi khi, chúng ta có thể không cần phải tò mò.
Nếu đã biết rõ hoặc đoán được một câu trả lời, ta có thể dừng lại ở đó.
Không cần phải tọc mạch vào cuộc sống của người khác chỉ để chứng minh sự hoài nghi của chúng ta.
Dù xấu hay tốt đi chăng nữa, tất cả đều là sự lựa chọn cuộc sống của người ta, là sự trải nghiệm cuộc sống của chính họ mà thôi.
Sống lương thiện không có nghĩa là bạn phải làm một người hoàn hảo, chỉ cần làm một người không làm điều ác là được.
Với sự tử tế trong tim, tâm bạn sẽ luôn có ánh nắng chiếu rọi.
Sau chuyện đó, Ôn Dương và Trương Lộ Chi đến trường của nạn nhân bị bạo lực học đường, dạy một lớp học công khai tại giảng đường của trường, với chủ đề "Sống vì lòng tốt".
Ôn Dương không biết một lớp học như vậy có thể tác động bao nhiêu tới những học sinh ngồi dưới sân khấu.
Nàng chỉ biết rằng, sẽ thật dung thứ và nhân nhượng cho cái ác nếu nàng không làm điều gì đó.
Ôn Dương bắt buộc phải cho tất cả học sinh trong trường này biết, nàng và các đồng nghiệp của mình vẫn đang đấu tranh để đưa thủ phạm ra trước công lý, đưa những tên phạm tội lên con đường của luật pháp.
Cảnh sát sẽ cung cấp cho nạn nhân các nguồn hỗ trợ pháp lý, làm hết sức thu thập bằng chứng khiến những kẻ gây ra tội ác bạo lực và những kẻ dung túng đứng sau sẽ phải trả cái giá đắt.
Các sĩ quan cảnh sát từ đội điều tra tội phạm và đội tuần tra của Cục Công an Bắc Thành đã cùng gửi thư kiến nghị tới các đại biểu nhân dân quốc hội ở Bắc Thành.
Những năm gần đây, đối tượng phạm tội hình sự có xu hướng ngày càng trẻ hóa.
Pháp luật cần được điều chỉnh để những kẻ ác chưa vị thành niên biết luật mà cố tình phạm tội cũng như cố ý trốn tránh pháp luật phải bị đưa ra trước công lý.
Chỉ có người nhà của thủ phạm, hay nói chính xác hơn là thư ký của cha mẹ thủ phạm, đã đến bệnh viện và rời đi sau khi trả 5 vạn tệ.
Ngoài ra, còn để lại câu nói thế này:
Chúng tôi chờ tòa tuyên án.
Bố của tên nam sinh gây ra bạo lực học đường đã thuê luật sư bào chữa cho con trai mình.
Không những luôn sẵn sàng ứng phó với toà, ông bố còn gửi con trai đến Hồng Kông ngay trong đêm, ít hôm nữa sẽ sang nước ngoài.
Đội điều tra hình sự trong quá trình điều tra còn phát hiện, hoá ra thủ phạm chính của vụ bạo lực học đường chưa đủ 14 tuổi.
Chưa đủ 14 tuổi...
Thậm chí còn không phải chịu trách nhiệm hình sự.
5 vạn tệ đã trở thành cách để một gia đình có thu nhập trung bình ở thành phố này giải quyết vấn nạn bạo lực học đường.
Còn bà mẹ vô tội đang chăm con trong bệnh viện kia, cũng như cô bé bị thương càng thêm phần vô tội ấy, chỉ có thể chờ đợi kết quả của bản án không biết bao giờ mới được đưa ra và số tiền bồi thường không biết chính xác là bao nhiêu.
Đôi khi, những chuyện như thế này chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội thời nay.
Một thời đại nơi nền kinh tế ngày càng phát triển và công nghệ không ngừng tiên tiến như hiện nay, vẫn không thiếu những người thiện và kẻ ác.
Khi gặp phải một chuyện cụ thể, con người sẽ thể hiện rõ bản chất của họ.
Nếu không, bọn họ chỉ là những hạt bụi nhỏ bé biết đeo mặt nạ lẩn trốn trong biển người mênh mông.
Không thấy rõ con đường trước mặt, cũng không rõ có gì đang chờ đợi phía trước.
Nơi vắng bóng Chúa, con người chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
......
"Chắc hai ngày nữa Baby sẽ đẻ."
"Baby là ai? Đại ca gọi gì mà thân mật vậy? Đẻ? Đẻ gì?"
Ôn Dương đảo mắt nhìn Trương Lộ Chi.
Nếu không phải bị hốc mắt ngăn lại, chỉ sợ cái đảo mắt này sẽ xuyên thấu chân trời.
Trần Phi vịn lên đầu Trương Lộ Chi:
"Lộ, trí nhớ của cậu làm sao đấy! Baby là con cẩu nhà đại ca... à ờm, nói đúng ra cũng không phải của nhà đại ca, phải là của nhà em họ đại ca."
Trương Lộ Chi vui vẻ cười "haha", quay sang cười đùa Ôn Dương: "Đại ca, không ngờ chị ở bên ngoài có con cẩu khác."
"Thì? Chị có con cẩu khác ở ngoài thì liên quan gì đến cậu?"
Giọng điệu Ôn Dương rất lạnh lùng, nét mặt cũng lạnh lùng, Trương Lộ Chi không khỏi rụt khay cơm lại, sau đó tỏ ra bình thường ăn bữa tối trên khay.
Giản Mộc Tư khẽ cong môi:
"Hôm trước em có nói về ngày sinh dự tính, chị nhớ."
"Hả, vậy sao?"
Ôn Dương có thói quen bất giác vểnh môi lên mỗi khi lục lại ký ức, Giản Mộc Tư nhìn, một lúc sau lại quay đi.
"Ây dà, dù sao thì! Nếu Baby đẻ lúc em ở nhà, em có thể livestream cho chị xem ~"
Chỉ cần nghĩ đến mấy chú cún mới sinh sẽ đáng yêu mềm mại như thế nào, trong lòng Ôn Dương liền mềm nhũn.
Những khoảng khắc mừng vui như vậy, nếu có cơ hội khiến Giản Mộc Tư ghen tị...
Ôn Dương vừa nghĩ đã thấy vui.
"Được thôi~"
Giản Mộc Tư mỉm cười:
"Chờ tin vui từ em và Baby."
Cái này nghe kiểu gì cũng thấy sao sao...
Như thể khi chú Bichon sinh con, sĩ quan Ôn cũng phải ra sức làm gì đó vậy...
......
Sau khi biết Baby mang thai, Ôn Dương đã tự tay chuẩn bị một cuốn sổ về những điều cần chú ý khi cún cưng sinh con.
Đó là một cuốn sổ tay tóm tắt các từ khoá mà nàng tìm kiếm trên Internet.
Loại chó nhỏ như thế, vậy mà hầu như đều đẻ thường sao?
Đẻ thường...
Chắc vất vả lắm nhỉ, chưa kể sinh tận 3 chú cún nhỏ.
Ổ cho cún mới sinh, chuồng chó, tã lót, bình bú,... tất cả những gì các reviewer từng chuẩn bị, Ôn Dương cũng chuẩn bị theo.
Tiếp theo, chỉ cần yên lặng chờ đợi khoảng khắc sinh nở đến.
Có lúc, sĩ quan Ôn kiêu ngạo vẫn rất hy vọng nàng có thể ở bên cạnh Baby khi nó sinh con.
Ít nhất nàng có thể giúp chuẩn bị một ít thứ gì đó, thậm chí chỉ là ngồi cạnh cổ vũ cũng được...
Mặc dù nàng không hiểu được tiếng chó.
......
"Bọn họ..."
Ôn Dương vẫn lo lắng về hai mẹ con trong bệnh viện:
"Cậu và Trần Phi, hôm nay có đến thăm họ không?"
Ôn Dương vừa nhắc, hiếm lắm mới có lần Trương Lộ Chi hiểu ngay đại ca muốn hỏi ai.
"Em thăm rồi! Vẫn đang gom tiền, Bệnh viện Số 1 hình như cũng có ý giúp gom tiền."
Mắt Ôn Dương sáng lên:
"Gom như thế nào? Quyên góp sao?"
Trần Phi tiếp lời:
"Đúng là như vậy. Em vừa hỏi một người quen trong Bệnh viện Số 1, hình như buổi sáng đã bắt đầu quyên góp. Nhưng không cần lo, bệnh viện đã bật đèn xanh ứng trước phí phẫu thuật, buổi chiều cô bé sẽ được đưa đến làm phẫu thuật phục hồi."
Ôn Dương gật đầu, trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống một chuyện.
......
Ca đêm kết thúc, lại quay về đồn cảnh sát.
Trước khi về nhà, Ôn Dương rẽ sang Bệnh viện Số 1.
Còn chưa đi được hai bước, đã bị Trương Lộ Chi đuổi theo từ phía sau, chặn nàng lại.
"Đại ca, chị đi góp tiền à?"
Ôn Dương nhướng mày.
Trương Lộ Chi hôm nay đúng là thông minh đột xuất.
Trương Lộ Chi cười "hehe":
"Thấy chưa, em đã nói mà. Đi theo chị lâu như vậy, IQ của em có thể nhảy vọt đấy."
Nghe vậy, Ôn Dương hài lòng một cách thật khó tả.
Đó là đang ngầm khen IQ của Ôn Dương cao.
Khóe môi Ôn Dương nhếch lên một chút, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh:
"Thôi được, nếu muốn đi thì nhanh lên. Thậm thà thậm thụt, còn ra dáng đàn ông con trai sao? Chị còn phải về nhà ngủ một giấc!"
Hai cảnh sát tuần tra đang chờ về nhà nghỉ ngơi đã tìm thấy thùng quyên góp khi được hướng dẫn trên đường đi.
Thấy có người từ ngoài bệnh viện đến quyên góp, cô y tá đăng ký quyên góp tỏ ra khá ngạc nhiên.
"Xin hỏi sao mọi người lại biết?"
Trương Lộ Chi im lặng theo Ôn Dương, chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt có chút gượng gạo, giống như đang cố giấu một bí mật kinh thiên động địa.
"Hê hê, chúng tôi đến quyên góp, cho tiền mà không nhận sao?"
Cô y tá nhìn Ôn Dương, rồi lại nhìn Trương Lộ Chi.
Nụ cười gượng trên gương mặt nam cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi bỗng trở nên thật thà chất phác hơn rất nhiều.
Nếu Trương Lộ Chi biết nụ cười mà cậu tự cho là "đẹp trai" lại trở thành một nụ cười chất phác trong mắt người khác...
Chắc chắn sẽ giãy đành đạch lên.
Hai cảnh sát tuần tra vòng lòng suốt chặng đường, vừa đi rồi lại quay về.
Ôn Dương cứ thấy cô lao công đang dọn dẹp vệ sinh bên cạnh thùng rác y tế có vẻ quen quen...
Nàng bước tới vài bước theo trực giác mách bảo...
Cô lao công thu dọn xong túi rác, buộc chặt, vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt Ôn Dương.
"Chị Trương?"
Ôn Dương còn chưa hết kinh ngạc mà Trương Lộ Chi đi theo sau đã hét lên trước.
Người được Trương Lộ Chi gọi là "chị Trương" chính là mẹ của nạn nhân bị bạo lực học đường, là một người mẹ năm nay vừa tròn 40 tuổi.
"Không phải chị đang..."
Trương Lộ Chi chưa hiểu lắm.
Rõ ràng chị Trương làm kế toán, sao lại đến làm quét dọn cho bệnh viện?
Khoé môi Ôn Dương khẽ động đậy, do dự vài giây sau, nàng nói:
"Chị Trương, hôm nay chị làm ca tối à?"
Người mẹ có chút lúng túng, siết chặt túi rác trong tay: "Ừm, ca tối hôm qua đến sáng hôm nay."
"Làm việc ở bệnh viện cũng rất tiện, ít nhất Huyên Huyên có thể thường xuyên gặp chị.."
"... Vâng, sĩ quan Ôn, tôi cũng nghĩ vậy."
Ôn Dương gật đầu, trong mắt tràn đầy sự ấm áp giản đơn.
Nàng vỗ nhẹ Trương Lộ Chi đang mất hồn bên cạnh: "Đi thôi, Trương Lộ Chi. Về nhà ngủ bù thôi."
Ôn Dương kéo Trương Lộ Chi đi khi cậu vẫn đầy dấu chấm hỏi trong đầu, để lại sự thấu hiểu ấm áp cho người mẹ phía sau.
Bị Ôn Dương kéo đi đã khá xa, lúc này Trương Lộ Chi mới dám mở miệng hỏi: "Nghề của chị Trương... sao lại đến bệnh viện làm lao công vậy?"
"Chắc là... trước làm kế toán cho công ty nhỏ ấy, hẳn là lương không cao, trừ hết bảo hiểm và chi phí ăn ở đi chưa chắc đã cao bằng lương lao công quét dọn trong bệnh viện."
"Kế toán trở thành lao công..."
Trương Lộ Chi đột nhiên nghĩ đến bộ quần áo chỉn chu và đoan trang của chị Trương vào ngày chị ấy báo cảnh sát, thêm cả dáng vẻ khi chị ấy an ủi con gái mình bằng giọng nói dịu dàng...
"Nể phục!"
Ôn Dương liếc nhìn Trương Lộ Chi.
Sự nể phục do cuộc sống bắt ép, chưa chắc đã là sự nể phục mà người ta mong đợi.
"Trương Lộ Chi, có một câu nói, không biết cậu đã nghe qua chưa?"
"Là gì?"
"Nơi đâu vắng Chúa, nơi đó còn có mẹ".
Ôn Dương nhìn về phía chân trời xa xăm...
Nhìn về ánh mặt trời bình minh sắp nhô lên khỏi đường chân trời.
Nàng thích câu nói này, cũng rất tin câu nói này.
Có vẻ như hầu hết các bà mẹ trên thế giới đều như vậy.
Sau khi có con, họ càng sinh tính mạnh mẽ, sinh tính dịu dàng, sinh tính yêu thương.
Tất nhiên, từ "yêu thương" này cũng có thể trao cho những người mẹ ấy.
Vĩ đại trong chuyện nhỏ bé, phi thường trong điều bình thường.
Vào hôm ngồi trong xe tâm sự, thật ra Ôn Dương chỉ nói cho Giản Mộc Tư một nửa những gì nàng cất giữ trong lòng.
Nàng không chỉ muốn tìm hiểu tại sao Dương Trường Vinh lại giữ chấp niệm trong nhiều năm như vậy.
Câu trả lời cho việc ấy, nàng ít nhiều đã có thể hình dung ra trước khi trở thành cảnh sát.
Điều mà nàng muốn biết hơn cả chính là...
Trong những năm đó, Dương Trường Vinh với tư cách là một người mẹ, với tư cách là mẹ của nàng, liệu bà ấy có giây phút nào cảm thấy hối hận hay không.
Có hối hận vì đã không thể trở thành vị thần của nàng, hay bảo vệ nàng trong những năm qua hay không?
......
Hôm đó khi đội cấp cứu đưa bệnh nhân đến Bệnh viện Số 1, họ cũng nhìn thấy chị Trương đang đẩy xe lao công vào giờ tan ca.
Lưu Dịch và Trần Phi đang định tiến đến hỏi chị Trương thì bị Giản Mộc Tư kịp thời lên tiếng gọi lại: "Đi thôi."
Cô biết, Lưu Dịch và Trần Phi đang không thể tin được vào mắt mình.
Đôi khi, chúng ta có thể không cần phải tò mò.
Nếu đã biết rõ hoặc đoán được một câu trả lời, ta có thể dừng lại ở đó.
Không cần phải tọc mạch vào cuộc sống của người khác chỉ để chứng minh sự hoài nghi của chúng ta.
Dù xấu hay tốt đi chăng nữa, tất cả đều là sự lựa chọn cuộc sống của người ta, là sự trải nghiệm cuộc sống của chính họ mà thôi.
Sống lương thiện không có nghĩa là bạn phải làm một người hoàn hảo, chỉ cần làm một người không làm điều ác là được.
Với sự tử tế trong tim, tâm bạn sẽ luôn có ánh nắng chiếu rọi.
Sau chuyện đó, Ôn Dương và Trương Lộ Chi đến trường của nạn nhân bị bạo lực học đường, dạy một lớp học công khai tại giảng đường của trường, với chủ đề "Sống vì lòng tốt".
Ôn Dương không biết một lớp học như vậy có thể tác động bao nhiêu tới những học sinh ngồi dưới sân khấu.
Nàng chỉ biết rằng, sẽ thật dung thứ và nhân nhượng cho cái ác nếu nàng không làm điều gì đó.
Ôn Dương bắt buộc phải cho tất cả học sinh trong trường này biết, nàng và các đồng nghiệp của mình vẫn đang đấu tranh để đưa thủ phạm ra trước công lý, đưa những tên phạm tội lên con đường của luật pháp.
Cảnh sát sẽ cung cấp cho nạn nhân các nguồn hỗ trợ pháp lý, làm hết sức thu thập bằng chứng khiến những kẻ gây ra tội ác bạo lực và những kẻ dung túng đứng sau sẽ phải trả cái giá đắt.
Các sĩ quan cảnh sát từ đội điều tra tội phạm và đội tuần tra của Cục Công an Bắc Thành đã cùng gửi thư kiến nghị tới các đại biểu nhân dân quốc hội ở Bắc Thành.
Những năm gần đây, đối tượng phạm tội hình sự có xu hướng ngày càng trẻ hóa.
Pháp luật cần được điều chỉnh để những kẻ ác chưa vị thành niên biết luật mà cố tình phạm tội cũng như cố ý trốn tránh pháp luật phải bị đưa ra trước công lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.