Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 103: 19 giờ 50 phút

Nhất Tâm Hướng Tiền Đích Tương Quả

16/05/2023

Quan hệ huyết thống không cần làm bài kiểm tra

......

Ba chú cún con của Mập Mập và Baby đã mở mắt vài ngày trước.

Ai ai cũng mong đợi (thực ra chỉ có sĩ quan Ôn) những chú cún mở mắt ra nhìn thế giới... nhưng sau khi chúng mở mắt thật, sĩ quan Ôn đã hối hận tột độ.

Những chú cún vừa mở mắt nhìn thế giới, cũng không biết chúng có thể nhìn thấy bao nhiêu thế giới, điều duy nhất Ôn Dương chắc chắn là, khi mở mắt ra, tần suất chúng sủa vô cớ (hoặc có thể có lý do) cũng tăng lên nhiều hơn.

Hình như chúng không biết mệt là gì, cổ họng cũng như không bao giờ khô.

Không có chuyện gì cũng rú cái mỏ lên.

Không những vậy, tã lót đặt trong ổ cũng cần được thay thường xuyên hơn.

Theo lời dặn của bác sĩ thú y, cha con họ Ôn đã tách đàn con ra khỏi mẹ để cai sữa sau khi chúng mở mắt.

Không có sự giúp đỡ của chó mẹ, chất thải của đám cún bắt đầu ào ào xả ra tã.

Hai bố con họ Ôn ai có thời gian rảnh lại phải đi thay tã. Đám cún quỷ tuy được uống sữa dê nhưng đống phân thải ra lại không khiến người ta cảm thấy dễ chịu chút nào.

Đâu còn mùi thơm nữa?

Đâu còn có thể khiến người ta mềm lòng?

Hiện giờ Ôn Dương chỉ có thể âm thầm chửi mắng "ba chú quỷ con".

Ba cún quỷ vẫn phải ở lại nhà nàng thêm hai tháng.

Tên Dương Ngọc Long đáng chém nghìn đao rõ ràng chỉ cần du học trao đổi ở Mỹ 6 tháng đầu, vậy mà cứ phải chơi đến cuối tháng 7 mới chịu về nước.

Hai cha con họ Ôn đành tiếp tục trông hai chó lớn ba cún bé, đợi chủ nhân đáng chém nghìn đao bay từ bên kia đại dương về nhà.

Nhưng, Ôn Dương cảm thấy sau khi Dương Ngọc Long trở lại, tình hình sẽ không chuyển biến khá hơn chút nào.

Vốn dĩ nuôi hai con chó thôi mà thằng em trai nàng đã hết chịu nổi, nếu lại thêm ba con...

Hehehe, thảo nào Dương Ngọc Long lại đồng ý với nguyện vọng nhận nuôi của nàng nhanh như vậy.

Dương Ngọc Long... muốn chị gái cậu nuôi giùm chết đi được!

......

Nhiệm vụ thứ ba của Ôn Dương và Lý Duyên Thanh hôm nay xuất phát từ một bài đăng trên Weibo được các đồng nghiệp từ Đội Giám sát Internet chú ý.

Định vị trên bài Weibo là tại một khu chung cư trong quận Đông Thành, thành phố Bắc Thành.

Có lẽ vì quá tức giận, blogger Weibo đã chọn cách giải toả cảm xúc bằng cách đăng bài lên mạng trong sự bất lực.

Nội dung cụ thể trên Weibo không nhiều, chỉ vài chữ thôi đã nói lên toàn bộ sự tình.

Nhà hàng xóm lại đánh trẻ con!

Mẹ nó chứ!

Con gái ruột cũng nỡ xuống tay, người làm mẹ mà thế sao?

Thật là ĐCM, không phải con người!

Chủ bài viết Weibo trả lời một người bạn bằng một bức ảnh trong phần bình luận...

Đó là bức ảnh được chụp vào sáng nay khi tình cờ gặp bé gái ra ngoài mua đồ ăn sáng một mình.

Bé gái 8 tuổi, khắp chân tay toàn là những vết thương lồ lộ.

Ngoài những vết bầm tím từ móc quần áo, còn có những vết bỏng do tàn thuốc để lại.

Trong quá trình tuần tra Internet hàng ngày, cảnh sát mạng đã phát hiện ra bài đăng Weibo đã có chút độ hot này. Họ lập tức tìm được chủ bài đăng Weibo xác minh tình hình.

Sau khi biết đó là sự thật, Trung tâm Chỉ huy 110 thông báo cho tổ tuần tra khẩn trương đến hiện trường xử lý.

Khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến nhà cô bé, thấy cô bé đang bị mẹ khoá trái trong nhà.

Cửa nhà có hai lớp, một lớp bằng gỗ, một lớp bằng sắt.

Cánh cổng sắt chỉ có thể chặn lại cơ thể bé gái, cánh tay gầy guộc của cô bé vẫn có thể lọt qua khe sắt.

Lý Duyên Thanh hỏi xong, hai viên cảnh sát mới hiểu tình hình lúc này của cô bé.

Hóa ra lý do tại sao hôm nay thứ Ba không thể đi học là vì mẹ cô bé tức giận.

Mà lý do mẹ cô bé tức giận, chỉ vì cô bé mua đồ ăn sáng về muộn hai phút.

Mua đồ ăn sáng về muộn...



Cô bé không những phải tự mua đồ ăn sáng cho mình, mà còn phải gọi đóng gói đồ ăn sáng cho mẹ mang về nhà.

Chỉ là về muộn hai phút, không những hôm nay bị tước quyền được đi học, mà còn phải ngồi sau cửa trông nhà, không thể đi đâu được.

Khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến nơi, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chống cằm nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt nhàm chán. truyện tiên hiệp hay

Chủ bài viết Weibo là hàng xóm trên lầu của cô bé, là một nhân viên văn phòng trẻ tuổi, từng phàn nàn với ban quản lý nhà đất và ủy ban khu chung cư vì không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng ban quản lý nhà đất và ủy ban khu chung cư ngoài việc tìm đến cửa khuyên bảo vài ba câu, cũng không thể làm gì được người mẹ này.

Dù sao cô ấy cũng là mẹ ruột của cô bé, có thể làm gì được đây?

Ôn Dương ngồi xổm trước cửa sắt, kiên nhẫn giao tiếp cùng cô gái nhỏ.

Người mẹ nhốt con gái nhỏ trong nhà, không biết trong nhà có chìa khóa hay không.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái nhỏ, mới đầu Ôn Dương còn tưởng là do cô bé chưa ăn sáng.

Đã qua vài lần gặng hỏi, cô gái nhỏ vẫn không chịu tiết lộ nguyên do thực sự.

Ôn Dương chỉ còn cách kiên nhẫn khuyên bảo cô bé với tư cách là một cảnh sát.

Cô bé đã bị thuyết phục, bèn đứng dậy, định đi tìm liệu trong nhà có chiếc chìa khóa cửa sắt nào hay không... Ai ngờ cô bé vừa đứng dậy đã lảo đảo ngã xuống đất!

"Ôi!"

"Ối!"

Lý Duyên Thanh và Ôn Dương đều hoảng sợ, nhào đến bên cổng sắt.

"Cô bé, không sao chứ?"

"Sao thế? Sao lại ngã thế?"

"Không sao ạ, chú... cháu không sao, chị cảnh sát..."

Cô bé tự bò dậy trên sàn gạch lát nền, cất lên những bước đi khập khiễng?

Chuyện này...

Ôn Dương cẩn thận quan sát cô gái nhỏ đang quay lưng về phía bọn họ, sau đó thông báo cho Trung tâm Chỉ huy.

Trung tâm Chỉ huy 110 ngay lập tức thông báo cho Trung tâm Cấp cứu 120.

Không chắc phần thân dưới của cô bé có bị thương không. Cô bé tìm một vòng khắp nhà mà vẫn không thấy chìa khoá.

Thân hình bé nhỏ trở về bên cửa sắt, ngồi lại trên chiếc ghế nhỏ, tiếp tục chịu đựng đau đớn.

Hai cảnh sát đứng ở cửa cuối cùng cũng hiểu...

Tại sao dù trời không lạnh nhưng trên ghế lại có một chiếc chăn nhỏ.

Chiếc chăn nhỏ được gấp nhiều tầng chồng lên nhau để khi ngồi xuống sẽ bớt đau hơn...

Vì đặc thù công việc điều tra hàng ngày, trong điện thoại của Ôn Dương lưu rất nhiều số điện thoại của các chuyên gia có thể được sử dụng trong quá trình thi hành nhiệm vụ.

Trong đó, đương nhiên có thợ phá khoá.

Thợ phá khoá được cảnh sát gọi đến khẩn cấp đã có mặt tại hiện trường chỉ sau chưa đầy 10 phút.

Cùng lúc đó, nhân viên cấp cứu 120 cũng đã đến hiện trường sau khi nhận lệnh.

Nhìn thấy Lưu Dịch dẫn đầu đội cấp cứu, hàm răng đang nghiến chặt của Ôn Dương bỗng nới lỏng hơn một chút.

"Bác sĩ Giản đâu?"

"Bác sĩ Giản ở phía sau."

Lưu Dịch nhường vị trí cho Giản Mộc Tư ở phía sau, Giản Mộc Tư lập tức đi theo Ôn Dương vào phòng.

Cô bé rụt rè và lo lắng trốn trong góc phòng khách.

Được Ôn Dương ân cần thuyết phục rất lâu sau, cô bé mới miễn cưỡng đồng ý cho Giản Mộc Tư kiểm tra.

Hai người phụ nữ duy nhất có mặt đưa cô gái nhỏ vào phòng ngủ, ngay sau đó sĩ quan Ôn cẩn thận đóng rèm cửa lại.

Trên đùi cô bé hiện rõ rất nhiều vết thương, phần thân dưới bị thương nặng với rất nhiều vết rách.

Giản Mộc Tư và Ôn Dương cùng lúc rít một hơi lạnh.

Sĩ quan Ôn vô cùng tức giận, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.

Nàng thật không hiểu nổi, tại sao những vết thương như vậy lại có thể bị gây ra bởi một người mẹ ruột?

Nàng thực sự đã gặp một con thú dữ như vậy sao?



Trên đường đưa cô gái nhỏ đến bệnh viện, các đồng nghiệp trong Cục Công an cũng đã liên lạc với bố của cô bé.

Bố của cô bé cũng rất bất lực.

Vợ anh thường xuyên đánh đập con gái dã man khi anh không có nhà.

Mỗi lần trở về, anh đều có thể nhìn thấy chi chít vết thương trên người con gái mình.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, bổn phận làm vợ của vợ anh hoàn toàn không chê vào đâu được.

Có lúc, con gái đáng thương thì thương thật, nhưng xét cho cùng, hình như con người ai cũng ích kỷ.

Mỗi khi con gái bị vợ mình bạo hành, cha cô bé lại ra oai vì chỉ muốn hưởng thụ.

Suy cho cùng, vợ anh là mẹ ruột của con gái;

Suy cho cùng, vợ anh phục vụ anh rất tốt.

Được bệnh viện kiểm tra cẩn thận, kết quả cho thấy vùng dưới của bé gái 8 tuổi đã bị rách nghiêm trọng.

Mức độ rách đạt đến cấp độ ba (cao nhất là cấp độ bốn), thậm chí còn chảy rất nhiều máu.

Trước khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến hiện trường, cô gái nhỏ đã lén lút thay quần rất nhiều lần.

Trong hoàn cảnh đó, cô bé chỉ biết vào nhà vệ sinh giặt chiếc quần bẩn cho thật sạch sẽ... vì sợ chiếc quần bẩn càng làm mẹ thêm khó chịu.

Khi chịu đựng được đến bệnh viện, cô gái nhỏ với khuôn mặt tái nhợt có chút choáng váng.

Xe tuần tra chạy đằng sau xe cứu thương, khi đến toà nhà cấp cứu, nhìn thấy hình như cô gái nhỏ đang ở trạng thái hôn mê, cảnh sát Ôn suýt chút nữa nổi cơn thịnh nộ.

Một mặt, nàng vẫn hận bản thân mình chưa cẩn thận, không chú ý tới sự khác thường của cô gái nhỏ ngồi trên ghế ngay từ đầu.

Mặt khác, nàng thực sự rất tức bà mẹ của cô bé.

Hổ dữ không ăn thịt con, trái tim bà mẹ này chắc chắn làm bằng đá.

Sau khi dò hỏi bố của đứa bé tại hành lang bệnh viện, mọi người mới hiểu nguyên nhân vì sao cô bé thường xuyên bị bạo hành.

Nguyên do vừa đơn giản, vừa không đơn giản... chính là trọng nam khinh nữ.

Mẹ của cô bé cho rằng vì cô ta sinh con gái đầu lòng nên không thể ngẩng cao đầu trước mặt gia đình nhà chồng, thậm chí còn tỏ ra khó chịu với cô con gái không nên được sinh ra này.

Trong một môi trường như vậy, việc cô bé có thể sống đến 8 tuổi đã là một điều kỳ diệu.

......

Sự việc bạo lực gia đình này cuối cùng đã được chuyển cho các đồng nghiệp ở bộ phận khác theo dõi.

Dù có tức giận đến mấy, các đồng nghiệp khác cũng chỉ biết tức giận mà thôi.

Tuy có thể xử lý vấn đề bạo lực gia đình, nhưng với một gia đình như thế, bố mẹ như thế...

Haiz...

Giản Mộc Tư chạy bộ buổi đêm, Ôn Dương vốn định đi cùng để tiện chăm sóc cô.

Nhưng vì sự việc xảy ra hồi sáng, nàng hỏi Giản Mộc Tư xem buổi tối có rảnh không... nàng muốn mua vài thứ đồ chơi cho cô bé có đôi mắt to ấy.

Buổi sáng Ôn Dương đã hứa với cô gái nhỏ đó... chỉ cần cô bé ngoan ngoãn cho bác sĩ Giản kiểm tra, nàng sẽ tặng một phần quà cho cô bé.

Khoảng 8 giờ tối, Ôn Dương và Giản Mộc Tư đến phòng bệnh thì thấy cô bé đã ngủ mất rồi, trông cô bé khoẻ mạnh hơn lúc sáng rất nhiều.

Sĩ quan Ôn đã mua hai con gấu bông.

Một con màu hồng, một con màu xanh da trời.

Ngoài ra còn có thật nhiều đồ ăn vặt và sách truyện.

Mất hơn một giờ để đi mua sắm, nhưng sĩ quan Ôn cảm thấy rất đáng.

Hai người trò chuyện một lúc ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.

Sĩ quan Ôn nói về sự phẫn nộ của nàng... không thể kìm được mà lên án "hành vi độc ác" của cha mẹ cô bé.

Không chỉ bà mẹ khiến nàng ghê tởm, điều còn ghê tởm hơn cả chính hành vi dung túng của cha cô bé.

Về phần Giản Mộc Tư.

Sĩ quan Ôn thao thao bất tuyệt thật lâu mà không thấy bác sĩ Giản nói một lời nào, nhưng bỗng nhiên, cô nói:

"Không phải cha mẹ nào cũng có tư cách làm cha mẹ."

Quan hệ quyết thống không cần phải làm bài kiểm tra, cha mẹ không cần phải thi chứng chỉ làm cha mẹ.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Cần Lại Cô Đơn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook