Chương 3
akari
01/07/2014
Trở về phòng mình , Aoko cảm thấy thật chán đời . Cô không thể hiểu sự tự do là gì vì trước giờ cô chưa từng có nó . Aoko bước ra ngoài ban công , rất cao và rộng lớn . Đứng ở đó có thể thấy được được cuộc sống bên ngoài của các thường dân . Họ làm việc thật vất vả nhưng luôn tươi cười và yêu đời , Họ chẳng có gì là mệt mỏi cả cho dù công việc của họ vất vả đến đâu . Phải chăng vì họ được tự do ? Nhưng tự do là gì ? Cô không thể biết . Chợt một ý định nảy lên trong đầu cô . Aoko ngước lên thoáng nhìn bầu trời rồi cười . Cô bước lại vào căn phòng . Suốt ngày hôm đó Aoko đi đứng không yên , trông cô như đang mong chờ một điều gì đó . Lâu lâu cô liếc nhìn bố mình ....
o0o
Trong khi đó , Ran và Kaito đang trên đường đi học về ....
_ Cậu về trước đi nhé !? Tớ phải đến chỗ làm rồi - Ran tỏ vẻ hối lỗi với Kaito _ Cái gì chứ ? Cậu làm từ giờ đến khuya luôn á ? Cậu là người máy hay sao mà không biết mệt ? - Kaito tỏ vẻ lo lắng
_ Không sao đâu mình khỏe lắm . Chỉ cần làm thêm khoảng 2,3 ngày nữa là mình có đủ số tiền chữa bệnh cho mẹ rồi - Ran
_ Hừ ... Nghe vậy biết vậy chứ sao . Mà nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó , cậu mà cũn bệnh luôn là không còn ai chăm sóc đâu - Kaito dặn dò
_ Biết rồi biết rồi . Tớ đâu phải công chúa đâu mà cậu bảo quản kĩ dữ vậy - Ran lên giọng
_ Ai bảo quản cậu chứ hả ? Mà nếu cậu là công chúa thì chắc lúc đó tớ cũng làm vua rồi . - Kaito lên giọng chọc phá
_ C... cái gì chứ ? Tớ ... Mà nếu tớ làm công chúa mà cậu được làm vua thì có cho tớ cũng không làm . Cậu mà làm vua chắc là dân chúng khổ rồi - Ran đáp trả lại Kaito _ Cái gì ? tớ có gì không tốt ? - Kaito hỏi lại
_ Tự hiểu đi . Thôi cậu tớ phải đi đây , ở đó mà nói chuyện mơ mộng - RAn quay lưng đi
_ Ừ , đi cẩn thận - Kaito nói
Ran bước đi lẫn vào trong đám người đông đúc . Thực sự thì có đôi lúc cô cũng đã thử tưởng tượng mình là một cô công chúa . Không biết sẽ ra sao nhưng cô nghĩ cảm giác đó sẽ rất tuyệt . Biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ vây quanh chờ lệnh . Trong tay là bao nhiêu quyền lực . Nếu như vậy thì tuyệt biết bao nhiêu , cô có thể chữa được bệnh cho mẹ . Và sẽ không cần phải làm việc vất vả để kiếm cái ăn cái mặc nữa . Đến khi tỉnh lại thì mới thấy mình thật ngớ ngẩn . Tại sao lại có thể về một chuyện xa xăm như vậy . Cô bây giờ chỉ muốn một điều duy nhất ... Cô chỉ muốn chữa hết bệnh cho mẹ mình . Như vậy mẹ sẽ ở bên động viên an ủi mình , như vậy cô mới có đông lực để bức tiếp .......
o0o
Trong khi đó , Ran và Kaito đang trên đường đi học về ....
_ Cậu về trước đi nhé !? Tớ phải đến chỗ làm rồi - Ran tỏ vẻ hối lỗi với Kaito _ Cái gì chứ ? Cậu làm từ giờ đến khuya luôn á ? Cậu là người máy hay sao mà không biết mệt ? - Kaito tỏ vẻ lo lắng
_ Không sao đâu mình khỏe lắm . Chỉ cần làm thêm khoảng 2,3 ngày nữa là mình có đủ số tiền chữa bệnh cho mẹ rồi - Ran
_ Hừ ... Nghe vậy biết vậy chứ sao . Mà nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó , cậu mà cũn bệnh luôn là không còn ai chăm sóc đâu - Kaito dặn dò
_ Biết rồi biết rồi . Tớ đâu phải công chúa đâu mà cậu bảo quản kĩ dữ vậy - Ran lên giọng
_ Ai bảo quản cậu chứ hả ? Mà nếu cậu là công chúa thì chắc lúc đó tớ cũng làm vua rồi . - Kaito lên giọng chọc phá
_ C... cái gì chứ ? Tớ ... Mà nếu tớ làm công chúa mà cậu được làm vua thì có cho tớ cũng không làm . Cậu mà làm vua chắc là dân chúng khổ rồi - Ran đáp trả lại Kaito _ Cái gì ? tớ có gì không tốt ? - Kaito hỏi lại
_ Tự hiểu đi . Thôi cậu tớ phải đi đây , ở đó mà nói chuyện mơ mộng - RAn quay lưng đi
_ Ừ , đi cẩn thận - Kaito nói
Ran bước đi lẫn vào trong đám người đông đúc . Thực sự thì có đôi lúc cô cũng đã thử tưởng tượng mình là một cô công chúa . Không biết sẽ ra sao nhưng cô nghĩ cảm giác đó sẽ rất tuyệt . Biết bao nhiêu kẻ hầu người hạ vây quanh chờ lệnh . Trong tay là bao nhiêu quyền lực . Nếu như vậy thì tuyệt biết bao nhiêu , cô có thể chữa được bệnh cho mẹ . Và sẽ không cần phải làm việc vất vả để kiếm cái ăn cái mặc nữa . Đến khi tỉnh lại thì mới thấy mình thật ngớ ngẩn . Tại sao lại có thể về một chuyện xa xăm như vậy . Cô bây giờ chỉ muốn một điều duy nhất ... Cô chỉ muốn chữa hết bệnh cho mẹ mình . Như vậy mẹ sẽ ở bên động viên an ủi mình , như vậy cô mới có đông lực để bức tiếp .......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.