Chương 12
Le & Ga
10/12/2013
Từ ngày sếp bị bệnh, tôi phải có trách nhiệm đem giấy tờ vào bệnh viện
cho anh ta. Tôi không hiểu nếu đủ sức khoẻ để giải quyết công việc rồi, sao anh ta không xuất viện đi. Thiệt là đày ải tôi mà! Đưa công văn,
báo cáo tình hình công ty cũng không nói làm gì. Đằng này anh ta xem
tôi như osin, khát nước cũng kêu, đói bụng cũng kêu, mặt lúc nào cũng
nhăn nhó, lâu lâu còn quát nạt tôi nữa chứ
- Này! – Tôi đập bàn, tức nước vỡ bờ – Anh mà lải nhải nữa thì biết tay tôi!
- Cô… – Anh ta bị tiếng hét của tôi làm cho cứng họng
- Cô gì mà cô…. Nói cho anh biết, anh làm sếp, ok anh có quyền nhưng việc gì thì ra việc nấy. Đồ ăn căn tin không ngon thì liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ bảo tôi hầm canh gà đem vô cho anh à…Không ăn thì bỏ, tự mà đi mua đi. Quá lắm thì đuổi việc tôi đi!
- Cô dám…. – Mặt anh ta đỏ bừng lên, lắp bắp không nói nên lời
- Sao? Ăn hay không đây? – Tôi cầm tô cháo đưa cho anh ta
- Không! Dẹp đi!
- Được, ai đói biết liền. Sếp, anh kí giùm tôi vô mấy tờ này, tôi đem về cho anh em. – Tôi đặt tô cháo xuống bàn, chìa đống tài liệu vào mặt anh ta
- Chưa muốn duyệt. Để đó đi, mai quay lại….
Tôi nhìn cái người đang giận dỗi quay mặt vô tường mà uất hận. Không phải mọi lần anh ta đều nhanh chóng kí tên cho tôi đem về sao. Lần này còn bắt tôi mai quay lại. Anh tưởng giá xăng đang giảm hả? Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhất quyết phải lấy được chữ ký của anh ta. Tôi ngồi đợi mòn mỏi vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì, liền rón rén đi lại. Không ngờ anh ta cứ thế mà ngủ mất, tôi tức giận muốn bốc khói, kiềm chế lắm mới không đánh vào mặt anh ta.
- Anh ba!
Tôi bị tiếng kêu của một người vừa bước vào làm cho giật mình. Tôi quay lại thì thấy anh chàng đeo kiếng cận hôm trước. Anh ta cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi
- Chị dâu! Chị cũng ở đây sao?
- Tôi…tôi…không phải…
- Ồn ào chết đi được. Cậu lúc nào cũng to mồm như thế! – Minh Trường không biết dậy từ lúc nào, nhăn mặt nói
- Em tới thăm anh mà. Xem ra là không cần rồi! – Hắn vừa nói vừa liếc liếc tôi
- Cậu lại nói xàm gì đấy! Làm chị cậu xấu hổ rồi kìa!
- Anh…anh…- Tôi tức muốn hộc máu. Anh ta làm sao có thể đem tôi ra làm trò đùa như thế
- Em bận gì sao? Về trước đi, không cần lo cho anh!
- Mắc gì tôi phải lo cho anh! – Tôi hét lên
- Anh ba làm gì để chị dâu giận rồi? – Cái tên kiếng cận còn đổ dầu vào lửa
- Anh…. – Tôi hớp hớp không khí, cố gắng giữ lại một chút hình ảnh của bản thân, cũng như sĩ diện của tên sếp đáng chết – Anh ở lại chăm sóc anh ấy giùm tôi. Tôi phải về công ty gấp. Chào anh!
- Này, ngày mai anh xuất viện. Em nhớ đến đón anh đó!
Tôi liếc xéo anh ta, rồi nhanh chóng bước ra ngoài, nếu còn ở lại thêm giây phút nào, chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra.
———————————
- Ngày mai chị sẽ đập tờ giấy xin nghỉ việc vào mặt anh ta!
- Chị nghỉ việc thật sao? – Khải và Phúc đồng loạt lên tiếng
- Chị chịu hết nổi rồi. Ở đâu ra một tên giám đốc biến thái thế hả? Không chấp nhận được!
- Chị bình tĩnh đi! Có khi nào anh ta có tình cảm với chị không?
- Bậy bạ! – Tôi xua tay – Mơ à?
- Anh ta trông như thế nào hả chị? – Phúc nhảy qua ngồi kế bên tôi, mở cặp mắt tròn xoe tò mò hỏi
- Cũng được….
- Em hỏi làm gì? – Khải cắt ngang lời tôi, trán cau lại tỏ vẻ bất bình
- Em tò mò thôi! Anh sao thế? Ghen à? Haha..
Phúc bật cười sảng khoái, mặc cho khuôn mặt của Khải đã đen như lọ nồi
- Haha, đúng là mất mặt! – Tôi cũng cười theo
- Hai người….
- Thôi thôi đi ăn cơm. – Tôi nín cười, tránh cho thằng em mình tức đến thổ huyết – Phúc vào dọn bàn ăn phụ chị!
Bữa ăn của chúng tôi tuy không có món ngon vật lạ nhưng tràn ngập tiếng cười. Nhớ cách đây không lâu bàn ăn có sự xuất hiện của tụi nó thì sẽ nồng nặc mùi thuốc súng, mà giờ đây lại trở nên ấm cúng vô cùng. Tôi mỉm cười nhìn hai đứa em gắp thức ăn cho nhau. Lâu lâu cũng bày đặt giành giật, nhưng sau đó đều vui vẻ nhường lại cho đối phương. Nếu cuộc sống cứ mãi như thế, tôi thật không đòi hỏi gì hơn.
- Này, gọt xoài cho anh đi! – Khải đưa trái xoài và con dao cho Phúc
- Sao anh không tự gọt. Em gọt thì anh đi rửa chén nha.
- Ơ, cái thằng này. Anh đây lâu ngày không dạy dỗ thì ăn nói thế hả? – Khải cốc vào đầu Phúc
- Ui da! Được lắm! Anh nhớ đó! Dám gọi thằng này thằng kia… – Phúc xoa xoa đầu, tức giận nhìn thủ phạm – Chị Vy, có chị làm chứng. Đừng trách sao em vô lương tâm….
- Chị không biết gì đâu nhá! Chuyện nhà hai đứa tự giải quyết đi!
Tôi phẫy tay, đứng lên dọn dẹp chén đũa. Đứng trong bếp rửa chén, tôi phì cười trước âm thanh náo nhiệt ngoài phòng khách. Hai cái con chuột này, suốt ngày cứ làm loạn cả nhà lên
- Bây giờ có gọt không?
- Không!
- Gọt không? Anh đếm đến ba mà không cầm lấy thì biết tay anh! 1…2…
- Không! Giỏi thì làm gì nhau?
- 3…..
- Ahhhhh, sao anh dám…..dám…
- Sao nào? Hay là muốn anh….Khà khà….
- Ahhhh, chị Vy, chị Vy….. – Phúc đâm đầu chạy xuống bếp, nắm chặt cánh tay tôi – Em trai chị là đại sắc lang….
- Haha – Tôi bật cười – Thế con cừu non là em có thích đại sắc lang không?
- Không có, không thích nữa…
- Thật sao? – Khải lú đầu vào bếp, ánh mắt gian xảo chiếu thẳng vào người Phúc
- A haha, em đùa, em đùa. Đợi em rửa chén phụ chị xong sẽ gọt xoài anh ăn nhé! Hì hì….
- Ngoan!
Khải buông một tiếng rồi quay người lại bước lên phòng khách. Phúc vuốt vuốt ngực, sau đó ngại ngùng nhìn tôi: “Để em giúp một tay!”. Tôi xoa xoa đầu nó, thở dài nói: “Em trai đáng thương! Sao lại để nó ăn hiếp vậy hả?”. Phúc gãi gãi đầu: “Em không biết!”. Sau đó nó nhe cả hàm răng ra nhìn tôi cười. Ây da, thằng em tôi chắc là bị nụ cười này mê hoặc đây.
———————————
Trong khoảng thời gian chưa thể đập tờ giấy xin nghỉ việc vào mặt Giám đốc đại nhân, tôi vẫn là một thư ký có tinh thần trách nhiệm cao. Đúng giờ có mặt ở bệnh viện rước anh ta về phủ. Sếp ngồi trên giường, nhìn tôi loay hoay sắp xếp đồ đạc, không hề có ý định sẽ giúp tôi một tay
- Sếp, anh có thể tự xếp đồ của mình không? Tôi đi làm thủ tục nữa.
- Đi làm thủ tục đi, rồi quay về xếp. Tôi không gấp!
- Anh… – Tôi tức giận ném cái khăn vào mặt anh ta – Tôi là thư ký, không phải osin.
- Vậy cứ xem như bạn gái chăm sóc bạn trai đi. – Minh Trường vo cái khăn lại, ném trả về phía tôi
- Anh mơ đi! – Tôi đứng dậy bước ra ngoài – Tôi đi làm thủ tục, anh lo mà xếp đồ, không thì cứ bỏ hết trong này, về tay không…
- Sao cô càng ngày càng không coi tôi ra gì vậy hả? – Anh ta nói với theo sau lưng tôi
“Tại vì anh càng ngày càng không ra gì thì có!” – Tôi vừa đi vừa lầm bầm. Trong đầu lôi cháu chắt chút chít của anh ta ra chửi. Vừa lúc đó có người bất chợt va vào người tôi. Người đó dường như rất mệt mỏi, cơ thể sau cú va nhẹ đó liền đứng không vững. Tôi vội vàng đỡ lấy cô ta
- Cảm ơn! – Cô ta ngước mắt lên nhìn tôi – Là…cậu!
- Lan Linh?
- Mình….
- Sao vậy? Không khoẻ sao?
Lan Linh cứ cắn chặt môi không trả lời. Nét mặt của cô rất nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc. Tôi chuyển ánh nhìn về tờ giấy cô cầm trên tay. Hình như là giấy kết quả xét nghiệm. Một linh cảm không hay xẹt qua người tôi. Tôi đưa tay lấy tờ giấy. Sau khi xem, cả người tôi trở nên cứng đờ. Tim dường như ngừng đập.
- Cái này..
- Mình cảm thấy không khoẻ nên đi khám…Không ngờ…
- Đứa bé là của Phong? – Tôi nghe thấy được giọng của mình lạc hẳn đi
- Của…Hải Lâm… – Lan Linh sợ hãi nhìn tôi
- Lan Linh, cậu điên sao? Cậu làm sao có thể sống chung với Thanh Phong, mà lại mang thai con của Hải Lâm. Hai người đó…
- Bạch Vy, xin cậu…Làm ơn…đừng nói với ai chuyện này…
- Cậu nói rõ với Phong đi. Mình không biết tại sao cậu lại quay về với anh ta, nhưng mình biết cậu yêu Lâm…Chuyện đến nước này, Phong sẽ hiểu cho cậu mà!
- Không được! – Lan Linh hoảng hốt lùi ra sau mấy bước, cả người chấn động vì lời nói của tôi – Anh ta sẽ giết đứa bé. Bạch vy, Thanh Phong không phải là người. Anh ta là ác quỷ.
- Đã xảy ra chuyện gì?- Mình…không thể nói…Cậu làm ơn làm phước đừng nói với anh ta.
- Cậu không giấu được đâu. Anh ta sẽ biết. Còn Hải Lâm? Anh ấy có quyền được biết sự thật!
- Đừng mà, đừng mà….- Lan Linh quỳ sụp xuống dưới chân tôi, nước mắt bắt đầu trào ra
- Bình tĩnh đi! – Tôi nâng cô ta dậy, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang bùng nổ của cô – Chúng ta cùng nhau nghĩ cách!
Tôi không hiểu tại sao mình lại muốn giúp đỡ Lan Linh, có lẽ vì tôi đã từng có thai. Tôi hiểu rõ nỗi đau khi mất con là thế nào. Tôi không muốn có ai đó sẽ giống như tôi. Nhất là đứa trẻ này là con của Hải Lâm. Anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc. Rốt cuộc Thanh Phong đang có âm mưu gì, vì sao Lan Linh lại gọi anh ta là ác quỷ?
- Cậu đợi mình một lát – Tôi dìu Lan Linh ngồi lên ghế – Mình đi làm thủ tục xuất viện cho sếp rồi sẽ đưa cậu về…
Sau khi làm thủ tục xong, tôi vội vàng chạy về phòng báo cho sếp. Phớt lờ khuôn mặt tối sầm của anh ta, tôi quay lại tìm Lan Linh, nhưng cô ta không còn ở đó…Tôi vừa gọi điện thoại vừa đi vòng vòng kiếm nhưng vẫn không thấy. Cô ta có lẽ không cần đến sự giúp đỡ của tôi. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra…
- Này! – Tôi đập bàn, tức nước vỡ bờ – Anh mà lải nhải nữa thì biết tay tôi!
- Cô… – Anh ta bị tiếng hét của tôi làm cho cứng họng
- Cô gì mà cô…. Nói cho anh biết, anh làm sếp, ok anh có quyền nhưng việc gì thì ra việc nấy. Đồ ăn căn tin không ngon thì liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ bảo tôi hầm canh gà đem vô cho anh à…Không ăn thì bỏ, tự mà đi mua đi. Quá lắm thì đuổi việc tôi đi!
- Cô dám…. – Mặt anh ta đỏ bừng lên, lắp bắp không nói nên lời
- Sao? Ăn hay không đây? – Tôi cầm tô cháo đưa cho anh ta
- Không! Dẹp đi!
- Được, ai đói biết liền. Sếp, anh kí giùm tôi vô mấy tờ này, tôi đem về cho anh em. – Tôi đặt tô cháo xuống bàn, chìa đống tài liệu vào mặt anh ta
- Chưa muốn duyệt. Để đó đi, mai quay lại….
Tôi nhìn cái người đang giận dỗi quay mặt vô tường mà uất hận. Không phải mọi lần anh ta đều nhanh chóng kí tên cho tôi đem về sao. Lần này còn bắt tôi mai quay lại. Anh tưởng giá xăng đang giảm hả? Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhất quyết phải lấy được chữ ký của anh ta. Tôi ngồi đợi mòn mỏi vẫn không thấy người kia có động tĩnh gì, liền rón rén đi lại. Không ngờ anh ta cứ thế mà ngủ mất, tôi tức giận muốn bốc khói, kiềm chế lắm mới không đánh vào mặt anh ta.
- Anh ba!
Tôi bị tiếng kêu của một người vừa bước vào làm cho giật mình. Tôi quay lại thì thấy anh chàng đeo kiếng cận hôm trước. Anh ta cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi
- Chị dâu! Chị cũng ở đây sao?
- Tôi…tôi…không phải…
- Ồn ào chết đi được. Cậu lúc nào cũng to mồm như thế! – Minh Trường không biết dậy từ lúc nào, nhăn mặt nói
- Em tới thăm anh mà. Xem ra là không cần rồi! – Hắn vừa nói vừa liếc liếc tôi
- Cậu lại nói xàm gì đấy! Làm chị cậu xấu hổ rồi kìa!
- Anh…anh…- Tôi tức muốn hộc máu. Anh ta làm sao có thể đem tôi ra làm trò đùa như thế
- Em bận gì sao? Về trước đi, không cần lo cho anh!
- Mắc gì tôi phải lo cho anh! – Tôi hét lên
- Anh ba làm gì để chị dâu giận rồi? – Cái tên kiếng cận còn đổ dầu vào lửa
- Anh…. – Tôi hớp hớp không khí, cố gắng giữ lại một chút hình ảnh của bản thân, cũng như sĩ diện của tên sếp đáng chết – Anh ở lại chăm sóc anh ấy giùm tôi. Tôi phải về công ty gấp. Chào anh!
- Này, ngày mai anh xuất viện. Em nhớ đến đón anh đó!
Tôi liếc xéo anh ta, rồi nhanh chóng bước ra ngoài, nếu còn ở lại thêm giây phút nào, chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra.
———————————
- Ngày mai chị sẽ đập tờ giấy xin nghỉ việc vào mặt anh ta!
- Chị nghỉ việc thật sao? – Khải và Phúc đồng loạt lên tiếng
- Chị chịu hết nổi rồi. Ở đâu ra một tên giám đốc biến thái thế hả? Không chấp nhận được!
- Chị bình tĩnh đi! Có khi nào anh ta có tình cảm với chị không?
- Bậy bạ! – Tôi xua tay – Mơ à?
- Anh ta trông như thế nào hả chị? – Phúc nhảy qua ngồi kế bên tôi, mở cặp mắt tròn xoe tò mò hỏi
- Cũng được….
- Em hỏi làm gì? – Khải cắt ngang lời tôi, trán cau lại tỏ vẻ bất bình
- Em tò mò thôi! Anh sao thế? Ghen à? Haha..
Phúc bật cười sảng khoái, mặc cho khuôn mặt của Khải đã đen như lọ nồi
- Haha, đúng là mất mặt! – Tôi cũng cười theo
- Hai người….
- Thôi thôi đi ăn cơm. – Tôi nín cười, tránh cho thằng em mình tức đến thổ huyết – Phúc vào dọn bàn ăn phụ chị!
Bữa ăn của chúng tôi tuy không có món ngon vật lạ nhưng tràn ngập tiếng cười. Nhớ cách đây không lâu bàn ăn có sự xuất hiện của tụi nó thì sẽ nồng nặc mùi thuốc súng, mà giờ đây lại trở nên ấm cúng vô cùng. Tôi mỉm cười nhìn hai đứa em gắp thức ăn cho nhau. Lâu lâu cũng bày đặt giành giật, nhưng sau đó đều vui vẻ nhường lại cho đối phương. Nếu cuộc sống cứ mãi như thế, tôi thật không đòi hỏi gì hơn.
- Này, gọt xoài cho anh đi! – Khải đưa trái xoài và con dao cho Phúc
- Sao anh không tự gọt. Em gọt thì anh đi rửa chén nha.
- Ơ, cái thằng này. Anh đây lâu ngày không dạy dỗ thì ăn nói thế hả? – Khải cốc vào đầu Phúc
- Ui da! Được lắm! Anh nhớ đó! Dám gọi thằng này thằng kia… – Phúc xoa xoa đầu, tức giận nhìn thủ phạm – Chị Vy, có chị làm chứng. Đừng trách sao em vô lương tâm….
- Chị không biết gì đâu nhá! Chuyện nhà hai đứa tự giải quyết đi!
Tôi phẫy tay, đứng lên dọn dẹp chén đũa. Đứng trong bếp rửa chén, tôi phì cười trước âm thanh náo nhiệt ngoài phòng khách. Hai cái con chuột này, suốt ngày cứ làm loạn cả nhà lên
- Bây giờ có gọt không?
- Không!
- Gọt không? Anh đếm đến ba mà không cầm lấy thì biết tay anh! 1…2…
- Không! Giỏi thì làm gì nhau?
- 3…..
- Ahhhhh, sao anh dám…..dám…
- Sao nào? Hay là muốn anh….Khà khà….
- Ahhhh, chị Vy, chị Vy….. – Phúc đâm đầu chạy xuống bếp, nắm chặt cánh tay tôi – Em trai chị là đại sắc lang….
- Haha – Tôi bật cười – Thế con cừu non là em có thích đại sắc lang không?
- Không có, không thích nữa…
- Thật sao? – Khải lú đầu vào bếp, ánh mắt gian xảo chiếu thẳng vào người Phúc
- A haha, em đùa, em đùa. Đợi em rửa chén phụ chị xong sẽ gọt xoài anh ăn nhé! Hì hì….
- Ngoan!
Khải buông một tiếng rồi quay người lại bước lên phòng khách. Phúc vuốt vuốt ngực, sau đó ngại ngùng nhìn tôi: “Để em giúp một tay!”. Tôi xoa xoa đầu nó, thở dài nói: “Em trai đáng thương! Sao lại để nó ăn hiếp vậy hả?”. Phúc gãi gãi đầu: “Em không biết!”. Sau đó nó nhe cả hàm răng ra nhìn tôi cười. Ây da, thằng em tôi chắc là bị nụ cười này mê hoặc đây.
———————————
Trong khoảng thời gian chưa thể đập tờ giấy xin nghỉ việc vào mặt Giám đốc đại nhân, tôi vẫn là một thư ký có tinh thần trách nhiệm cao. Đúng giờ có mặt ở bệnh viện rước anh ta về phủ. Sếp ngồi trên giường, nhìn tôi loay hoay sắp xếp đồ đạc, không hề có ý định sẽ giúp tôi một tay
- Sếp, anh có thể tự xếp đồ của mình không? Tôi đi làm thủ tục nữa.
- Đi làm thủ tục đi, rồi quay về xếp. Tôi không gấp!
- Anh… – Tôi tức giận ném cái khăn vào mặt anh ta – Tôi là thư ký, không phải osin.
- Vậy cứ xem như bạn gái chăm sóc bạn trai đi. – Minh Trường vo cái khăn lại, ném trả về phía tôi
- Anh mơ đi! – Tôi đứng dậy bước ra ngoài – Tôi đi làm thủ tục, anh lo mà xếp đồ, không thì cứ bỏ hết trong này, về tay không…
- Sao cô càng ngày càng không coi tôi ra gì vậy hả? – Anh ta nói với theo sau lưng tôi
“Tại vì anh càng ngày càng không ra gì thì có!” – Tôi vừa đi vừa lầm bầm. Trong đầu lôi cháu chắt chút chít của anh ta ra chửi. Vừa lúc đó có người bất chợt va vào người tôi. Người đó dường như rất mệt mỏi, cơ thể sau cú va nhẹ đó liền đứng không vững. Tôi vội vàng đỡ lấy cô ta
- Cảm ơn! – Cô ta ngước mắt lên nhìn tôi – Là…cậu!
- Lan Linh?
- Mình….
- Sao vậy? Không khoẻ sao?
Lan Linh cứ cắn chặt môi không trả lời. Nét mặt của cô rất nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc. Tôi chuyển ánh nhìn về tờ giấy cô cầm trên tay. Hình như là giấy kết quả xét nghiệm. Một linh cảm không hay xẹt qua người tôi. Tôi đưa tay lấy tờ giấy. Sau khi xem, cả người tôi trở nên cứng đờ. Tim dường như ngừng đập.
- Cái này..
- Mình cảm thấy không khoẻ nên đi khám…Không ngờ…
- Đứa bé là của Phong? – Tôi nghe thấy được giọng của mình lạc hẳn đi
- Của…Hải Lâm… – Lan Linh sợ hãi nhìn tôi
- Lan Linh, cậu điên sao? Cậu làm sao có thể sống chung với Thanh Phong, mà lại mang thai con của Hải Lâm. Hai người đó…
- Bạch Vy, xin cậu…Làm ơn…đừng nói với ai chuyện này…
- Cậu nói rõ với Phong đi. Mình không biết tại sao cậu lại quay về với anh ta, nhưng mình biết cậu yêu Lâm…Chuyện đến nước này, Phong sẽ hiểu cho cậu mà!
- Không được! – Lan Linh hoảng hốt lùi ra sau mấy bước, cả người chấn động vì lời nói của tôi – Anh ta sẽ giết đứa bé. Bạch vy, Thanh Phong không phải là người. Anh ta là ác quỷ.
- Đã xảy ra chuyện gì?- Mình…không thể nói…Cậu làm ơn làm phước đừng nói với anh ta.
- Cậu không giấu được đâu. Anh ta sẽ biết. Còn Hải Lâm? Anh ấy có quyền được biết sự thật!
- Đừng mà, đừng mà….- Lan Linh quỳ sụp xuống dưới chân tôi, nước mắt bắt đầu trào ra
- Bình tĩnh đi! – Tôi nâng cô ta dậy, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang bùng nổ của cô – Chúng ta cùng nhau nghĩ cách!
Tôi không hiểu tại sao mình lại muốn giúp đỡ Lan Linh, có lẽ vì tôi đã từng có thai. Tôi hiểu rõ nỗi đau khi mất con là thế nào. Tôi không muốn có ai đó sẽ giống như tôi. Nhất là đứa trẻ này là con của Hải Lâm. Anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc. Rốt cuộc Thanh Phong đang có âm mưu gì, vì sao Lan Linh lại gọi anh ta là ác quỷ?
- Cậu đợi mình một lát – Tôi dìu Lan Linh ngồi lên ghế – Mình đi làm thủ tục xuất viện cho sếp rồi sẽ đưa cậu về…
Sau khi làm thủ tục xong, tôi vội vàng chạy về phòng báo cho sếp. Phớt lờ khuôn mặt tối sầm của anh ta, tôi quay lại tìm Lan Linh, nhưng cô ta không còn ở đó…Tôi vừa gọi điện thoại vừa đi vòng vòng kiếm nhưng vẫn không thấy. Cô ta có lẽ không cần đến sự giúp đỡ của tôi. Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.