Chương 16
Le & Ga
20/12/2013
- Thằng Phong…đã có trong tay 12% cổ phần công ty chúng ta. Lần họp đại hội cổ đông sắp tới, nó sẽ có mặt…
- 12%? Anh ta mua từ lúc nào? – Tôi bất ngờ trước thông tin vừa tiếp nhận
- Mới được mấy ngày thôi. 12% đó là của thằng Vinh, ba không ngờ người đầu tiên bán cổ phần cho hắn lại là nó…
- Anh ấy bán hết sao? Sao có thể như vậy? Không thể nào là anh Vinh…
- Chắc chắn là có âm mưu…Ba nhiều lần tìm cách liên lạc với nó mà không được – Ba tôi nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu – Hiện tại ba đang giữ 22, dì con là 12. Số còn lại là của các cổ đông khác mà nó đã nắm đến 12%
- Nếu anh ta nắm hơn 22% thì sao hả ba?
- Chức chủ tịch của ba sẽ thuộc về nó.
- Có cách nào ngăn kế hoạch của anh ta không? Nói dì đưa cổ phần cho ba…
- Dì con hả? Ba đã nói qua rồi nhưng bà ta nhất định không giao. Thứ đàn bà chỉ biết có tiền ấy không thể trông cậy được. Chỉ còn trông chờ vào tình cảm của các cổ đông khác với ba…Nhưng ngay cả Vinh còn như vậy, ba cũng không dám nói trước. Chúng ta cũng không thể ra mặt mua lại cổ phần của người khác, họ sẽ nghĩ chúng ta có ý đồ gì đó…Tình hình hiện tại đi một bước tính một bước thôi….Hay là con…
- Ba muốn con….năn nỉ anh ta?
Ba tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi biết không vô duyên vô cớ ông lại nói cho tôi nghe chuyện này. Ông không cần lời khuyên của tôi, cái ông cần là đổi tôi lấy công ty
.- Nếu con không đồng ý thì sao?
- Ba biết bắt buộc con thế này thật quá đáng…Nếu con không đồng ý thì thôi, dù gì hai năm trước con cũng đã hy sinh nhiều rồi. Chỉ là con đã từng lấy người mình không yêu, con hiểu nỗi khổ đó mà. Ba cũng không muốn thằng Khải cũng như vậy…
- Liên quan gì đến Khải ?
- Có một cách cứu công ty, đó là thằng Khải phải kết hôn với con gái chủ tịch tập đoàn X. Cô ta là bạn học cùng thời với Khải, lại rất yêu nó. Chỉ cần hai đứa lấy nhau, Chủ tịch Bắc sẽ cứu công ty chúng ta…Ông ta cũng đang nắm một phần lớn cổ phần, có thể nể tình sui gia mà không bán cho thằng Phong, có khi còn giao lại cho thằng Khải…
Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tôi muốn bật cười thật to để che lấp đi nỗi đau đớn trong lòng. Ông ta, chính mà người tôi gọi bằng ba đây, hết lần này đến lần khác đều đem con mình ra mua bán. Ông ta thì ra đã biết tôi hai năm nay sống dở chết dở, nhưng vì cái gia sản này, chưa lần nào ông có ý định đem tôi trở về. Bây giờ ông lại đem hạnh phúc của em trai tôi ra uy hiếp tôi. Khải là người kiên cường, lại rất hiếu thảo. Nó chắc chắn sẽ vì cái gia đình thối nát này mà đi lấy người con gái kia. Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
- Sao ba biết nếu con quay về thì anh ta sẽ buông tha cho công ty?
- Là nó yêu cầu. Nó nói chỉ cần con quay về làm vợ nó, nó sẽ buông tha tất cả…
- Hahaha…Các người rốt cuộc xem con là gì chứ!…. – Tôi bật cười thật to, cười đến chảy cả nước mắt. Càng cười thì trái tim lại nguội lạnh dần đi, cuối cùng đóng băng thành một khối – Được, nói anh ta chờ con một tháng, con sẽ quay về. Trong thời gian này không được giở bất kỳ thủ đoạn nào cũng như can thiệp vào cuộc sống của con…..
- Được được, ba sẽ nói nó…Cảm ơn con!
- Xin ba đừng nói chuyện này cho Khải biết. Còn nữa, hãy chấp nhận chuyện của nó….
Tôi quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Nợ ông ta sinh thành ra tôi, nợ ông ta 25 năm nuôi dưỡng, bây giờ tôi trả hết cho ông…Chỉ là một đời người, cũng không phải là tính mạng, đâu cần phải bi luỵ.
———————————
Tôi dự định sẽ rời thành phố này, đến một nơi khác sinh sống. Có lẽ không phải nước ngoài, đi nước ngoài đâu có dễ chứ. Khi còn nhỏ, tôi từng có ước mơ có một ngôi nhà ở Đà Lạt, cùng với một ông chồng thương vợ yêu con, một đứa con bụ bẫm, dễ thương. Đấy là giấc mộng thưở xa xưa của tôi. Bây giờ chồng cũng đã ly dị, đứa con bé bỏng chưa kịp tượng hình cũng đã ra đi. Có lẽ chỉ còn căn nhà trên Đà Lạt là có thể thực hiện được. Nếu tôi lên đó ở, chắc Thanh Phong không tìm ra tôi đâu nhỉ? Trừ khi anh ta là trùm xã hội đen, có tay chân xuyên suốt 63 tỉnh thành. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao dụ dỗ Khải rời đi với tôi.
- Khải, chị hai hỏi cái này….
- Chị cứ hỏi? – Khải vừa ăn cơm vừa xem tivi, khi trả lời cũng không quay lại nhìn tôi
- Nếu…chị phải đi một nơi thật xa…nhưng không dám đi một mình…em đi với chị chứ?
- Được thôi! Có gì đâu!
- Ý là đi luôn, không quay lại đây nữa…
Đến lúc này, Khải mới đặt tô cơm xuống, quay qua nhìn tôi. Ánh mắt bắt đầu lộ rõ vẻ nghi ngờ
- Chị xảy ra chuyện gì rồi?
- Không có, chị hỏi chơi vậy thôi…Em trả lời chị trước đi…
- Em không biết…Kêu em rời đi nghĩa là kêu em từ bỏ công ty. Chị biết em không quan tâm tiền tài nhưng công ty đó là tâm huyết cả đời của ba….Coi như không có công ty cũng không sao đi…nhưng hai chị em mình đều bỏ đi, ba mẹ phải tính làm sao?
Em trai ngập ngừng trả lời tôi. Tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Tôi không muốn quay lại với Thanh Phong, cũng không muốn Khải lấy người mà nó không yêu. Trong đầu tôi từ trước tới giờ chỉ muốn bảo vệ nó, không hề nghĩ tới người khác. Dù nó là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, lại là người thương yêu tôi nhất. Còn ba là ba ruột của tôi, nhưng chưa bao giờ nói được một câu ngọt ngào với tôi, ngay cả sự quan tâm đơn giản cũng không có. Dì thì thôi không còn gì để nói đến. Thế nên tôi mới dễ dàng vứt bỏ hai người đó. Em trai tôi thì không như vậy. Nó sống chết cũng sẽ bảo vệ gia đình này. Tôi đã thấy việc anh ta làm với Lan Linh. Tôi không biết anh ta sẽ giở trò gì với Khải. Những kẻ ngáng đường anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thật sự không còn cách nào khác sao? Tôi mím chặt môi, bóp bóp trán suy nghĩ
- Còn Phúc? Nếu em ở lại, ba mẹ sẽ chấp nhận chuyện hai đứa sao?
- Em đã biết từ đầu hai bên em chỉ có thể chọn một. Nếu một ngày ba bắt em rời xa Phúc, em chỉ có thể làm theo mà thôi…
- Em….
- Chị đừng trách em…Không phải ba mẹ chỉ có một trên đời thôi sao…Coi như em nợ cậu ấy, kiếp sau sẽ trả hết…
- Khải, chị biết hỏi câu này là quá đáng. Giữa chị và ba mẹ, em chọn bên nào? – Tôi không còn biết phải làm thế nào, đành phải ra con cờ cuối cùng. Tôi biết mình bất hiếu, nhưng đứa em này nhất quyết không thể xảy ra chuyện gì
- Chị….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hỏi em những câu kinh khủng như vậy? – Nó đứng lên, ánh mắt xoáy sâu vào người tôi
- Chị sẽ rời đi. Có thể là trong tháng sau. Chị sẽ không đi nếu không có em. Nhưng nếu chị ở lại, em hãy chuẩn bị tinh thần mất người chị này đi!
- Chị hai! – Khải siết chặt nắm tay – Sao phải ép em chứ? Chị nói chuyện gì đã xảy ra đi, hai chị em mình cùng giải quyết…
.- Đừng thắc mắc nữa, chị hỏi em, em chọn ai?
- Em…em…không thể bỏ ba mẹ được…
- Chị hiểu rồi! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải – Chữ hiếu thật sự rất quan trọng. Chị hai thật sự không bằng em.
- Chị hai, chị đừng làm em sợ mà! – Khải nắm chặt lấy tay tôi
- Hahaha, ngốc quá đi. Mới doạ tí xíu mà đã sợ rồi. Nãy giờ chị thử em mà… – Tôi bật cười, cốc nhẹ vào đầu Khải
- Chị hai! – Khải tức giận, hai hàng chân mày cau chặt – Không vui gì hết!
- Thôi, chị xin lỗi, ăn cơm tiếp đi!
Nói xong, tôi ấn em trai xuống ghế sofa, còn mình thì vào phòng đóng cửa lại. “Khải! Chị hai sẽ cố gắng bảo vệ em. Dùng hạnh phúc cả đời mình đổi lại một nụ cười của em. Em và Phúc nhất định phải sống thật tốt!”
————————————
Chị Vy ơi! – Phúc chạy vào nhà, hớn hở lôi lôi kéo kéo
- Bình tĩnh, có chuyện gì?
- Em được vào đội tuyển thành phố rồi! Rốt cuộc công lao luyện tập của em cũng đã được đền đáp!
- Em đã báo Khải chưa?
- Dạ rồi, anh Khải bảo là sẽ về liền…
Tôi vui vẻ xoa đầu Phúc, dù rằng nó cao hơn tôi rất nhiều vì là vận động viên điền kinh mà, nhưng lần nào thấy tôi có ý định xoa đầu đều ngoan ngoãn cúi người thấp xuống.
- Nói xem, muốn chị chúc mừng thế nào đây?
- Không cần đâu, em mời mọi người đi ăn. Chị được quyền dẫn bạn trai theo. Hehe
Bạn trai sao? Tôi chợt nhớ tới Minh Trường, dù tôi đã từ chối tình cảm của anh ta, nhưng anh ta vẫn xem một tháng này là cơ hội để thuyết phục tôi. Minh Trường đối với tôi rất tốt, dịu dàng, quan tâm chăm sóc. Chỉ là tôi sợ nếu tôi đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ càng khó dứt bỏ. Cứ để anh ta xem tôi là một người vô tâm, không xem trọng tình cảm đi. Dù gì một tháng nữa, cuộc đời của tôi cũng chấm hết rồi. Tôi sợ gì người khác nghĩ sai về mình nữa..
- Chị, sao thế? – Phúc huơ huơ tay trước mặt tôi
- Không có gì!
- Phúcccc! – Là tiếng kêu như heo bị chọc tiết của em trai tôi. Tiếng tới trước, người cũng nhanh chóng có mặt – Ngoan, lại đây anh hun cái nào!
- Gớm quá đi! Hai đứa chơi trò gì vậy? – Tôi bĩu môi, vẻ mặt “khinh bỉ”
- Anh đừng có làm cho em mất mặt! – Phúc điệu bộ bất mãn, chỉ chỉ ngón tay lên trán Khải
- Gì chứ! Không cho thì thôi! Đi ăn đi! Đói chết đi được!
Chúng tôi chọn một quán ăn khá sang trọng để làm nơi ăn mừng. Tất nhiên chi phí do người em đại gia của tôi chi trả. Chúng tôi đang vui vẻ ăn uống thì bất chợt có một người phụ nữ bước về phía chúng tôi. Tôi nhìn bà ta, có nét gì đó rất quen thuộc, nhưng vẫn chưa nhớ ra được là ai
- Xin lỗi, cô có phải là Bạch Vy không?
- Dạ phải! – Tôi đứng lên trả lời – Xin hỏi, cô là…?
- Tôi là mẹ của Minh Trường.
- Dạ, cháu chào cô! – Tôi đã nhớ ra bà là người đã vội vã chạy vào bệnh viện hôm Minh Trường bị ngất xỉu – Không biết có việc gì không ạ?
- Ồ, cũng không có gì. Tôi nghe mấy người anh em của thằng Trường nói rằng nó đang quen với cô thư ký làm trong công ty, còn đưa hình cho tôi xem. Tình cờ thấy cô nên tò mò qua hỏi thăm thôi…- Bà ta nhìn tôi, cặp mắt nheo lại, tỏ vẻ không thiện cảm
- Chị đang quen anh ấy sao? – Phúc và Khải không kiềm được đồng loạt lên tiếng
- Không…Chắc là có hiểu lầm…Cháu với anh Trường không có gì đâu ạ!
- Hiểu lầm sao? Thật ư?
- Dạ, cháu chỉ là thư kí của ảnh thôi. Không có quan hệ gì khác..
- Thế thì tốt! – Khuôn mặt của bà nhanh chóng giãn ra, cười với tôi – Tại cô nghe nói cháu đã từng…. Thiệt tình cô cũng thấy…
- Này! – Khải tức giận đứng lên – Đã từng cái gì chứ?
- Cậu…cậu là ai mà ăn nói hỗn hào vậy?
- Dạ, cháu xin lỗi – Tôi giật giật tay áo của Khải – Em cháu còn nhỏ, mong cô bỏ qua!
- Hừ, tôi nói chị cậu đã từng có chồng. Chính là gái nạ dòng…
- Cô quá đáng rồi đó! – Lúc này thì Phúc cũng đã đứng bật dậy – Ở đây không hoan nghênh cô. Đề nghị cô đi cho!
- Hừ, tưởng tôi muốn nói chuyện với mấy người à! – Bà ta ngúng nguẩy bỏ đi
Tôi cố nở ra một nụ cười, xoa dịu cơn bực tức của hai đứa em trai, kéo tụi nó ngồi xuống
- Bỏ qua đi! Ai làm mẹ mà không như vậy!
- Bà già đó, đừng để em gặp lại lần nữa….- Khải bực bội với tay lấy ly nước tu ừng ực
- Chị đừng buồn nha!
- Không, có gì mà buồn chứ. Thôi, hôm nay là ngày vui. Ăn tiếp đi! – Tôi nắm chặt cái muỗng, kiềm nén nỗi uất ức
Bữa ăn diễn ra trong không khí trầm lắng. Niềm vui lúc mới bước vào quán đã ra đi cùng với mẹ của Minh Trường. Nỗi chua xót cứ chiếm lấy, làm tôi càng lúc càng ngột ngạt khó thở.
- Hai đứa đợi một chút!
Có lẽ sẽ như mọi lần, một ít nước lạnh sẽ làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi bước vào nhà vệ sinh, vốc nước vào mặt. Nhìn khuôn mặt ướt đẫm qua tấm gương, tôi không kiềm được, cuối cùng cũng bật khóc.
- 12%? Anh ta mua từ lúc nào? – Tôi bất ngờ trước thông tin vừa tiếp nhận
- Mới được mấy ngày thôi. 12% đó là của thằng Vinh, ba không ngờ người đầu tiên bán cổ phần cho hắn lại là nó…
- Anh ấy bán hết sao? Sao có thể như vậy? Không thể nào là anh Vinh…
- Chắc chắn là có âm mưu…Ba nhiều lần tìm cách liên lạc với nó mà không được – Ba tôi nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu – Hiện tại ba đang giữ 22, dì con là 12. Số còn lại là của các cổ đông khác mà nó đã nắm đến 12%
- Nếu anh ta nắm hơn 22% thì sao hả ba?
- Chức chủ tịch của ba sẽ thuộc về nó.
- Có cách nào ngăn kế hoạch của anh ta không? Nói dì đưa cổ phần cho ba…
- Dì con hả? Ba đã nói qua rồi nhưng bà ta nhất định không giao. Thứ đàn bà chỉ biết có tiền ấy không thể trông cậy được. Chỉ còn trông chờ vào tình cảm của các cổ đông khác với ba…Nhưng ngay cả Vinh còn như vậy, ba cũng không dám nói trước. Chúng ta cũng không thể ra mặt mua lại cổ phần của người khác, họ sẽ nghĩ chúng ta có ý đồ gì đó…Tình hình hiện tại đi một bước tính một bước thôi….Hay là con…
- Ba muốn con….năn nỉ anh ta?
Ba tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi biết không vô duyên vô cớ ông lại nói cho tôi nghe chuyện này. Ông không cần lời khuyên của tôi, cái ông cần là đổi tôi lấy công ty
.- Nếu con không đồng ý thì sao?
- Ba biết bắt buộc con thế này thật quá đáng…Nếu con không đồng ý thì thôi, dù gì hai năm trước con cũng đã hy sinh nhiều rồi. Chỉ là con đã từng lấy người mình không yêu, con hiểu nỗi khổ đó mà. Ba cũng không muốn thằng Khải cũng như vậy…
- Liên quan gì đến Khải ?
- Có một cách cứu công ty, đó là thằng Khải phải kết hôn với con gái chủ tịch tập đoàn X. Cô ta là bạn học cùng thời với Khải, lại rất yêu nó. Chỉ cần hai đứa lấy nhau, Chủ tịch Bắc sẽ cứu công ty chúng ta…Ông ta cũng đang nắm một phần lớn cổ phần, có thể nể tình sui gia mà không bán cho thằng Phong, có khi còn giao lại cho thằng Khải…
Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tôi muốn bật cười thật to để che lấp đi nỗi đau đớn trong lòng. Ông ta, chính mà người tôi gọi bằng ba đây, hết lần này đến lần khác đều đem con mình ra mua bán. Ông ta thì ra đã biết tôi hai năm nay sống dở chết dở, nhưng vì cái gia sản này, chưa lần nào ông có ý định đem tôi trở về. Bây giờ ông lại đem hạnh phúc của em trai tôi ra uy hiếp tôi. Khải là người kiên cường, lại rất hiếu thảo. Nó chắc chắn sẽ vì cái gia đình thối nát này mà đi lấy người con gái kia. Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
- Sao ba biết nếu con quay về thì anh ta sẽ buông tha cho công ty?
- Là nó yêu cầu. Nó nói chỉ cần con quay về làm vợ nó, nó sẽ buông tha tất cả…
- Hahaha…Các người rốt cuộc xem con là gì chứ!…. – Tôi bật cười thật to, cười đến chảy cả nước mắt. Càng cười thì trái tim lại nguội lạnh dần đi, cuối cùng đóng băng thành một khối – Được, nói anh ta chờ con một tháng, con sẽ quay về. Trong thời gian này không được giở bất kỳ thủ đoạn nào cũng như can thiệp vào cuộc sống của con…..
- Được được, ba sẽ nói nó…Cảm ơn con!
- Xin ba đừng nói chuyện này cho Khải biết. Còn nữa, hãy chấp nhận chuyện của nó….
Tôi quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Nợ ông ta sinh thành ra tôi, nợ ông ta 25 năm nuôi dưỡng, bây giờ tôi trả hết cho ông…Chỉ là một đời người, cũng không phải là tính mạng, đâu cần phải bi luỵ.
———————————
Tôi dự định sẽ rời thành phố này, đến một nơi khác sinh sống. Có lẽ không phải nước ngoài, đi nước ngoài đâu có dễ chứ. Khi còn nhỏ, tôi từng có ước mơ có một ngôi nhà ở Đà Lạt, cùng với một ông chồng thương vợ yêu con, một đứa con bụ bẫm, dễ thương. Đấy là giấc mộng thưở xa xưa của tôi. Bây giờ chồng cũng đã ly dị, đứa con bé bỏng chưa kịp tượng hình cũng đã ra đi. Có lẽ chỉ còn căn nhà trên Đà Lạt là có thể thực hiện được. Nếu tôi lên đó ở, chắc Thanh Phong không tìm ra tôi đâu nhỉ? Trừ khi anh ta là trùm xã hội đen, có tay chân xuyên suốt 63 tỉnh thành. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao dụ dỗ Khải rời đi với tôi.
- Khải, chị hai hỏi cái này….
- Chị cứ hỏi? – Khải vừa ăn cơm vừa xem tivi, khi trả lời cũng không quay lại nhìn tôi
- Nếu…chị phải đi một nơi thật xa…nhưng không dám đi một mình…em đi với chị chứ?
- Được thôi! Có gì đâu!
- Ý là đi luôn, không quay lại đây nữa…
Đến lúc này, Khải mới đặt tô cơm xuống, quay qua nhìn tôi. Ánh mắt bắt đầu lộ rõ vẻ nghi ngờ
- Chị xảy ra chuyện gì rồi?
- Không có, chị hỏi chơi vậy thôi…Em trả lời chị trước đi…
- Em không biết…Kêu em rời đi nghĩa là kêu em từ bỏ công ty. Chị biết em không quan tâm tiền tài nhưng công ty đó là tâm huyết cả đời của ba….Coi như không có công ty cũng không sao đi…nhưng hai chị em mình đều bỏ đi, ba mẹ phải tính làm sao?
Em trai ngập ngừng trả lời tôi. Tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Tôi không muốn quay lại với Thanh Phong, cũng không muốn Khải lấy người mà nó không yêu. Trong đầu tôi từ trước tới giờ chỉ muốn bảo vệ nó, không hề nghĩ tới người khác. Dù nó là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, lại là người thương yêu tôi nhất. Còn ba là ba ruột của tôi, nhưng chưa bao giờ nói được một câu ngọt ngào với tôi, ngay cả sự quan tâm đơn giản cũng không có. Dì thì thôi không còn gì để nói đến. Thế nên tôi mới dễ dàng vứt bỏ hai người đó. Em trai tôi thì không như vậy. Nó sống chết cũng sẽ bảo vệ gia đình này. Tôi đã thấy việc anh ta làm với Lan Linh. Tôi không biết anh ta sẽ giở trò gì với Khải. Những kẻ ngáng đường anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thật sự không còn cách nào khác sao? Tôi mím chặt môi, bóp bóp trán suy nghĩ
- Còn Phúc? Nếu em ở lại, ba mẹ sẽ chấp nhận chuyện hai đứa sao?
- Em đã biết từ đầu hai bên em chỉ có thể chọn một. Nếu một ngày ba bắt em rời xa Phúc, em chỉ có thể làm theo mà thôi…
- Em….
- Chị đừng trách em…Không phải ba mẹ chỉ có một trên đời thôi sao…Coi như em nợ cậu ấy, kiếp sau sẽ trả hết…
- Khải, chị biết hỏi câu này là quá đáng. Giữa chị và ba mẹ, em chọn bên nào? – Tôi không còn biết phải làm thế nào, đành phải ra con cờ cuối cùng. Tôi biết mình bất hiếu, nhưng đứa em này nhất quyết không thể xảy ra chuyện gì
- Chị….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hỏi em những câu kinh khủng như vậy? – Nó đứng lên, ánh mắt xoáy sâu vào người tôi
- Chị sẽ rời đi. Có thể là trong tháng sau. Chị sẽ không đi nếu không có em. Nhưng nếu chị ở lại, em hãy chuẩn bị tinh thần mất người chị này đi!
- Chị hai! – Khải siết chặt nắm tay – Sao phải ép em chứ? Chị nói chuyện gì đã xảy ra đi, hai chị em mình cùng giải quyết…
.- Đừng thắc mắc nữa, chị hỏi em, em chọn ai?
- Em…em…không thể bỏ ba mẹ được…
- Chị hiểu rồi! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải – Chữ hiếu thật sự rất quan trọng. Chị hai thật sự không bằng em.
- Chị hai, chị đừng làm em sợ mà! – Khải nắm chặt lấy tay tôi
- Hahaha, ngốc quá đi. Mới doạ tí xíu mà đã sợ rồi. Nãy giờ chị thử em mà… – Tôi bật cười, cốc nhẹ vào đầu Khải
- Chị hai! – Khải tức giận, hai hàng chân mày cau chặt – Không vui gì hết!
- Thôi, chị xin lỗi, ăn cơm tiếp đi!
Nói xong, tôi ấn em trai xuống ghế sofa, còn mình thì vào phòng đóng cửa lại. “Khải! Chị hai sẽ cố gắng bảo vệ em. Dùng hạnh phúc cả đời mình đổi lại một nụ cười của em. Em và Phúc nhất định phải sống thật tốt!”
————————————
Chị Vy ơi! – Phúc chạy vào nhà, hớn hở lôi lôi kéo kéo
- Bình tĩnh, có chuyện gì?
- Em được vào đội tuyển thành phố rồi! Rốt cuộc công lao luyện tập của em cũng đã được đền đáp!
- Em đã báo Khải chưa?
- Dạ rồi, anh Khải bảo là sẽ về liền…
Tôi vui vẻ xoa đầu Phúc, dù rằng nó cao hơn tôi rất nhiều vì là vận động viên điền kinh mà, nhưng lần nào thấy tôi có ý định xoa đầu đều ngoan ngoãn cúi người thấp xuống.
- Nói xem, muốn chị chúc mừng thế nào đây?
- Không cần đâu, em mời mọi người đi ăn. Chị được quyền dẫn bạn trai theo. Hehe
Bạn trai sao? Tôi chợt nhớ tới Minh Trường, dù tôi đã từ chối tình cảm của anh ta, nhưng anh ta vẫn xem một tháng này là cơ hội để thuyết phục tôi. Minh Trường đối với tôi rất tốt, dịu dàng, quan tâm chăm sóc. Chỉ là tôi sợ nếu tôi đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ càng khó dứt bỏ. Cứ để anh ta xem tôi là một người vô tâm, không xem trọng tình cảm đi. Dù gì một tháng nữa, cuộc đời của tôi cũng chấm hết rồi. Tôi sợ gì người khác nghĩ sai về mình nữa..
- Chị, sao thế? – Phúc huơ huơ tay trước mặt tôi
- Không có gì!
- Phúcccc! – Là tiếng kêu như heo bị chọc tiết của em trai tôi. Tiếng tới trước, người cũng nhanh chóng có mặt – Ngoan, lại đây anh hun cái nào!
- Gớm quá đi! Hai đứa chơi trò gì vậy? – Tôi bĩu môi, vẻ mặt “khinh bỉ”
- Anh đừng có làm cho em mất mặt! – Phúc điệu bộ bất mãn, chỉ chỉ ngón tay lên trán Khải
- Gì chứ! Không cho thì thôi! Đi ăn đi! Đói chết đi được!
Chúng tôi chọn một quán ăn khá sang trọng để làm nơi ăn mừng. Tất nhiên chi phí do người em đại gia của tôi chi trả. Chúng tôi đang vui vẻ ăn uống thì bất chợt có một người phụ nữ bước về phía chúng tôi. Tôi nhìn bà ta, có nét gì đó rất quen thuộc, nhưng vẫn chưa nhớ ra được là ai
- Xin lỗi, cô có phải là Bạch Vy không?
- Dạ phải! – Tôi đứng lên trả lời – Xin hỏi, cô là…?
- Tôi là mẹ của Minh Trường.
- Dạ, cháu chào cô! – Tôi đã nhớ ra bà là người đã vội vã chạy vào bệnh viện hôm Minh Trường bị ngất xỉu – Không biết có việc gì không ạ?
- Ồ, cũng không có gì. Tôi nghe mấy người anh em của thằng Trường nói rằng nó đang quen với cô thư ký làm trong công ty, còn đưa hình cho tôi xem. Tình cờ thấy cô nên tò mò qua hỏi thăm thôi…- Bà ta nhìn tôi, cặp mắt nheo lại, tỏ vẻ không thiện cảm
- Chị đang quen anh ấy sao? – Phúc và Khải không kiềm được đồng loạt lên tiếng
- Không…Chắc là có hiểu lầm…Cháu với anh Trường không có gì đâu ạ!
- Hiểu lầm sao? Thật ư?
- Dạ, cháu chỉ là thư kí của ảnh thôi. Không có quan hệ gì khác..
- Thế thì tốt! – Khuôn mặt của bà nhanh chóng giãn ra, cười với tôi – Tại cô nghe nói cháu đã từng…. Thiệt tình cô cũng thấy…
- Này! – Khải tức giận đứng lên – Đã từng cái gì chứ?
- Cậu…cậu là ai mà ăn nói hỗn hào vậy?
- Dạ, cháu xin lỗi – Tôi giật giật tay áo của Khải – Em cháu còn nhỏ, mong cô bỏ qua!
- Hừ, tôi nói chị cậu đã từng có chồng. Chính là gái nạ dòng…
- Cô quá đáng rồi đó! – Lúc này thì Phúc cũng đã đứng bật dậy – Ở đây không hoan nghênh cô. Đề nghị cô đi cho!
- Hừ, tưởng tôi muốn nói chuyện với mấy người à! – Bà ta ngúng nguẩy bỏ đi
Tôi cố nở ra một nụ cười, xoa dịu cơn bực tức của hai đứa em trai, kéo tụi nó ngồi xuống
- Bỏ qua đi! Ai làm mẹ mà không như vậy!
- Bà già đó, đừng để em gặp lại lần nữa….- Khải bực bội với tay lấy ly nước tu ừng ực
- Chị đừng buồn nha!
- Không, có gì mà buồn chứ. Thôi, hôm nay là ngày vui. Ăn tiếp đi! – Tôi nắm chặt cái muỗng, kiềm nén nỗi uất ức
Bữa ăn diễn ra trong không khí trầm lắng. Niềm vui lúc mới bước vào quán đã ra đi cùng với mẹ của Minh Trường. Nỗi chua xót cứ chiếm lấy, làm tôi càng lúc càng ngột ngạt khó thở.
- Hai đứa đợi một chút!
Có lẽ sẽ như mọi lần, một ít nước lạnh sẽ làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi bước vào nhà vệ sinh, vốc nước vào mặt. Nhìn khuôn mặt ướt đẫm qua tấm gương, tôi không kiềm được, cuối cùng cũng bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.