Chương 22
Le & Ga
11/01/2014
Buối tối hôm đó tôi gần như không thể ngủ được, cứ chập chờn chập chờn. Rất mệt mỏi. Sáng sớm khi tôi mở mắt thức dậy thì anh đã đi từ lúc nào. Khoảng mười lăm phút sau, thư kí của anh xuất hiện trước cửa phòng, thông báo là anh có một cuộc họp quan trọng phải đi sớm. Sau đó cô ta chuẩn bị mọi thứ, cùng tôi trở về nhà. Từ lúc nào mà thư ký cũng phải làm những công việc liên quan đến cuộc sống riêng tư của sếp thế này. Quả là bóc lột sức lao động, phân công công việc không hợp lý mà.
- Làm phiền cô quá! – Tôi áy náy nhìn cô ta
- Không có gì đâu chị. Chị vào nhà đi! Em về công ty đây! Em chào chị! – Cô ta khẽ cúi đầu chào tôi rồi ra về
Chị Hoa chạy ra mở cửa cho tôi, vui vẻ nói: “Có cậu Khải trong nhà. Cậu ấy đợi cô từ sớm rồi!”. Tôi tái mặt, không biết phải làm gì bây giờ. Sao em trai lại biết tôi ở đây? Chẳng lẽ là ba nói cho nó biết? Không phải mai nó mới về sao, tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt. Tôi cố hít một hơi thật sâu, bước vào nhà. Khải đang ngồi trên ghế salon, kế bên còn có Phúc. Cậu nhóc vừa trông thấy tôi đã mừng rỡ đứng dậy, chạy tới ôm chầm lấy tôi
- Chị Vy!
- Chúc mừng em! Không phải hai đứa nói mai mới về sao?
- Dạ! – Phúc liếc mắt qua Khải
Tôi cũng nhìn về phía em trai. Nó nãy giờ vẫn ngồi yên, ánh mắt thâm trầm, không biểu lộ cảm xúc, hai tay đan chặt vào nhau.
- Tụi em đọc báo...
- Chị biết rồi! – Tôi vỗ vai Phúc, bước tới chỗ Khải – Sao về mà không báo chị một tiếng?
- Báo hay không có gì khác nhau sao? Nếu em về sớm hơn thì chị có quay về với anh ta không? – Khải phẫn nộ chất vấn tôi
- Đây là quyết định của chị. Không liên quan đến em!
- Không liên quan? – Em trai đau lòng nhìn tôi – Được, là ý của chị. Em đúng thật không có quyền can thiệp. Sau này chị có bị anh ta hành hạ cũng đừng gọi cho em.
Hoàng Khải đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy, lôi Phúc bước ra ngoài. Thật ra tôi không có ý nói như vậy, chẳng qua là nhất thời bị hỏi ép, nên buột ra một câu làm em trai tổn thương. Tôi vội vàng chạy theo, nắm lấy tay nó
- Khải, chị không có ý như vậy!
- Chị hai, anh ta ngoại tình, đánh chị, làm chị đau buồn đến mất em bé...Chị nghĩ sao lại quay về với anh ta?
- Anh bình tĩnh đi! Chị Vy chắc là có chuyện khó nói! – Phúc kéo kéo tay Hoàng Khải
- Dù anh ấy đã từng làm nhiều việc có lỗi với chị, nhưng đều vì có nỗi khổ riêng. Chị nghĩ hai anh chị đều còn yêu thương nhau, nên cho nhau một cơ hội.
- Nỗi khổ? Chị hai, đây không phải là phim Hàn Quốc. Em nghĩ nỗi khổ của anh ta chính là không biết nên chọn chị hay công ty nhà mình. Em nói đúng không hả?
- Không phải! – Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt em trai
- Hừ, chị thu dọn đồ đạc về nhà đi. Em nói cho chị biết, dù bây giờ anh ta chọn chị, nhưng anh ta sẽ không từ bỏ tham vọng thâu tóm công ty nhà mình. Em đang lập kế hoạch để công ty không rơi vào tay anh ta. Bây giờ chị ở đây chẳng khác nào làm con át chủ bài dùng để uy hiếp em.
Có thật Hoàng Khải sẽ có cách hay nó chỉ nói để kéo tôi về nhà. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng quá muộn rồi. Tôi đã đăng kí kết hôn, Thanh Phong sẽ không bao giờ chấp nhận ly hôn một lần nữa. Tôi cũng không thể biết Hoàng Khải sẽ có kế hoạch gì, nếu như không hoàn hảo sẽ bị anh ta làm cho thân bại danh liệt. Thanh Phong là một con cáo già, em trai tôi sẽ đấu lại sao? Nhưng nếu nó có thể đánh bại Thanh Phong, anh có dùng tôi để uy hiếp em trai không? Nếu tôi đi sai bước này, cả đời sẽ phải hối hận.
- Khải, chị đã đăng kí kết hôn lại rồi! Với lại chị tin tưởng anh ấy!
- Chị hai! – Khải không giữ được bình tĩnh, nắm chặt lấy vai tôi, lắc lấy lắc để - Chị chính là không tin em. Chị có biết anh ta vẫn tiếp tục mua cổ phần của các cổ đông khác không? 14%, đã 14% rồi! Chị hy sinh vô ích rồi!
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng, mắt bắt đầu hoa cả lên. Phúc trông thấy mặt tôi chuyển sang trắng bệch, vội vàng đẩy Hoàng Khải ra, giữ cho tôi đứng thẳng lại
- Anh điên à? – Phúc hét vào mặt nó – Không thấy chị Vy muốn xỉu tới nơi rồi sao?
- Hừ! Đi về! – Khải quay ngoắt bước ra ngoài cổng, không thèm nhìn mặt tôi
Phúc áy náy nửa muốn đi theo nửa muốn ở lại. Tôi cố cười một cái, đẩy cậu nhóc ra cổng
- Em về với nó đi! Chị không sao đâu!
- Vậy...em về. Bữa nào chị em mình gặp nhau, em sẽ khuyên anh ấy. Nếu như chị mệt mỏi, cứ quay về. Nhà đó luôn luôn chào đón chị!
Tôi trở về phòng, leo lên giường. Sao có cảm giác đầu óc cứ quay cuồng, không theo điều khiển của tôi nữa. Vì mệt mỏi mà tôi lại thiếp đi.
------------------------------
Thanh Phong không biết trở về lúc nào, nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi. Lúc đó tôi cũng đã tỉnh giấc, nhưng không có ý định mở mắt đối mặt với anh.
- Cô ấy ngủ từ lúc nào?
- Dạ, từ lúc về tới nhà là cô ngủ đến tận bây giờ! – Là giọng của chị Hoa
- Tôi biết rồi. Chị xuống bếp hâm nóng thức ăn đi!
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, anh khẽ lay tôi, dịu dàng gọi: “Bạch Vy! Bạch Vy! Dậy đi em! Ăn một chút rồi ngủ tiếp!”. Tôi khẽ cựa mình, làm ra vẻ bị đánh thức, từ từ mở mắt dậy
- Em mệt lắm sao? Có cần anh gọi bác sĩ không?
- Không cần đâu! Anh xuống nhà đi! Em xuống liền!
Nói xong, tôi ngồi dậy, bước vào nhà vệ sinh, vốc một ít nước lên mặt để thanh tỉnh. Khi tôi bước xuống lần thì thấy anh đã ngồi ở bàn ăn đợi tôi.
- Sao anh không ăn trước?
- Anh đợi em!
- Chiều nay anh không đi làm sao? – Tôi vừa hỏi vừa gắp thức ăn
- Đặc quyền của người làm sếp mà! Hoàng Khải đã tới gặp em rồi phải không?
- ... – Miếng cơm vừa định đưa lên miệng khẽ khựng lại – Sao anh biết?
- Một người vô tận nhà anh mà anh cũng không biết thì hình như anh hơi bị vô dụng . Nó có làm khó em không?
- Không có! – Tôi lắc đầu
- Thật sao? – Anh nhếch mép, nửa cười nửa không
- Nếu anh đã có câu trả lời cho riêng mình, cần gì phải hỏi em. Còn nếu cần em trả lời thì có thể tin tưởng em một chút không? – Tôi tức giận đập chén xuống bàn
- Uhm, được rồi, anh xin lỗi. Không nên hỏi lại em như vậy. Là anh sai! – Thanh Phong đưa chén cơm cho tôi, làm ra vẻ thành khẩn
Tôi không thèm nhìn anh, tiếp tục “sự nghiệp” dang dở. Anh đóng kịch cho ai xem, tôi không đến nỗi ngu ngốc xem tất cả những điều anh nói là thật. Anh biết Hoàng Khải tới nhà. Vậy chúng tôi nói gì chẳng lẽ anh lại không hay, còn làm ra vẻ quan tâm. Vừa muốn yêu tôi nhưng không muốn tin tưởng tôi. Mọi hành động của tôi luôn khiến anh phải đề phòng, nhưng anh lại cười cười xem như không có gì. Thanh Phong, anh không thấy đóng kịch rất mệt mỏi sao?
- Chiều nay em có kế hoạch gì không?
- Vẽ tranh!
- Vẫn còn giận?– Thanh Phong buông đũa, chăm chú nhìn tôi
- Thanh Phong! Anh...có gì muốn nói với em không?
Tôi không biết mình đang mong chờ câu trả lời gì từ anh. Nhưng tôi nghĩ nếu anh mở miệng giải thích việc mua thêm 2% cổ phần, tôi có thể sẽ bỏ qua mọi nghi ngờ, tiếp tục tin tưởng anh. Ngược lại anh không thừa nhận, tôi thật sự không biết phải làm sao.
- Chuyện gì?
- Em nghĩ nếu đã là vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau. Anh thật không có chuyện gì giấu em chứ?
- Hahaha, em sao vậy? Không phải nghi ngờ anh ngoại tình chứ hả?
- Vớ vẩn! - Tôi bắt đầu cảm thấy anh đang né tránh. Anh làm sao không biết tôi đang đề cập đến việc gì. Hay là tôi quá đề cao khả năng của anh. – Em chỉ thuận miệng hỏi thôi. Nhưng mà em...có chuyện này muốn nói.
- Em nói đi!
- Em muốn đi làm...À ừm, công việc thư ký chẳng hạn...
- Em muốn quay về chỗ làm cũ? Bên cạnh Minh Trường? – Anh cau mày lại, vẻ mặt đã tỏ vẻ không vui
- Không phải! – Tôi vội vàng lắc đầu – Nếu không có gì bất tiện, anh có thể sắp xếp cho em vào công ty anh..Hay em kiếm việc chỗ khác cũng được, nhưng sẽ không quay về công ty cũ. Anh yên tâm.
- Tại sao lại muốn đi làm?
- Em không muốn ở nhà mãi. Đi làm cũng rất vui... – Tôi chọc chọc đôi đũa vào bát cơm
- Được, chỉ cần em thích. Mai anh sẽ nói trợ lý sắp xếp cho em. Đầu tuần sau vào công ty anh làm. Bây giờ thì vui vẻ ăn cơm, được không? – Thanh Phong mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.