Chương 29
Le & Ga
06/02/2014
Giống như Hoàng Khải đã nhận xét, ngoài vẽ tranh và đàn, sở
trường còn lại của tôi chính là nấu ăn. Đối với việc bếp núc, tôi cũng có một
chút hứng thú. Nghe nói con trai của chú thím lâu lâu mới về nhà một lần, dạo gần
đây chuyển công tác về tỉnh nhà nên năng về hơn. Thường là vào cuối tuần. Hiền
và Cúc khi nói về người anh trai chỉ lớn hơn ba tuổi với vẻ mặt rất ngưỡng mộ,
rõ ràng là rất tự hào. Tôi vừa xào rau vừa lắng nghe, lâu lâu cũng góp vào vài
câu.
- Lúc trước ảnh ở thành phố, dạo gần đây mới về đây. Anh hai bọn em hiền lắm, ngày xưa rất hoạt bát, vui vẻ, chỉ là không hiểu sao càng lúc càng buồn. Tâm hồn lắm lúc như trôi ở đâu đâu á.
- Vậy sao? Thế cậu ấy làm nghề gì?
- Ảnh là vận động viên điền kinh.
Động tác nấu nướng của tôi khẽ khựng lại. Điền kinh. 19 tuổi. Chẳng lẽ trên đời có sự trùng hợp như vậy. Tôi bỗng dưng rất muốn gặp mặt cậu con trai của nhà này. Tâm trạng có chút hào hứng lẫn hồi hộp. “Phúc, nếu là em thì tốt quá!” – Tôi thầm nghĩ.
- Thơm quá! Hai đứa đột nhiên biết nấu ăn làm anh bất ngờ nha! – Một tiếng nói vang lên
- Không phải đâu anh hai! Là chị Vy nấu đó!
- Chị Vy?
- Là hàng xóm mới của chúng ta!
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ quay lưng lại. Chỉ cần nghe tiếng nói tôi đã có thể đoán được người con trai ấy là ai. Một nỗi xúc động không nói thành lời dâng lên khiến tôi phải kiềm nén lắm mới giấu được giọt nước mắt sắp rơi xuống. Cậu em trai mà tôi yêu quý đang đứng trước mặt tôi, cũng há hốc mồm ngạc nhiên, lắp bắp không nói thành lời
- Chị...chị...
- Chào em! Chị là Vy! – Tôi cố gắng ra hiệu cho Phúc – Em chắc là anh trai của Hiền và Cúc.
- Dạ...dạ...Chào chị! Em là Phúc! – Phúc khó hiểu nhìn tôi, nhưng cũng phối hợp cùng tôi diễn xuất
- Mấy đứa dọn đồ ăn lên đi! Trưa rồi! – Thím Tư bước vào bếp nói
Chúng tôi vâng dạ, lục tục dọn thức ăn, chén đũa lên nhà trên. Khi đi ngang qua tôi, Phúc nhẹ nhàng nói: “Chị Vy! Không ngờ có thể còn được gặp chị! Em vui lắm!”, sau đó cậu nhóc nở một nụ cười mà tôi luôn yêu thích. Rạng ngời và tràn đầy tình cảm.
---------------------------------------
Ăn trưa, dọn dẹp xong xuôi, mọi người tranh thủ chợp mắt. Chỉ có tôi ngồi ngoài sân, phe phẩy cái quạt lá xua đi tiết trời oi bức, ngẩn ngơ nhìn trời nhìn đất
- Chị Vy!
Tôi mỉm cười vẫy vẫy tay với Phúc. Cậu nhóc đẩy cái hàng rào tre, bước tới ngồi xuống kế bên tôi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ Phúc. Hình như cao hơn một chút, da cũng sạm đen hơn nhiều, đã có vẻ rắn rỏi nam tính hơn xưa
- Thật sự chị có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu...
- Đến em còn cảm thấy như một giấc mộng dài... – Phúc vừa nói vừa cầm một nhánh cây vẽ nguệch ngoạc lên nền đất
- Đã xảy ra chuyện gì? Em và Khải...
- Không biết ai đã gửi những tấm hình của hai đứa em cho dượng và mẹ. Họ đã đánh em một trận, lôi về đây. Thật ra khi mẹ đánh em cũng không đau, nhưng em không ngờ người làm đau em lại là anh Khải. Em đã nhắn tin, gọi điện nói cho anh ấy biết tình hình nhưng đến phút cuối cùng khi lên xe, ảnh cũng chưa từng xuất hiện.
- Nó... – Tôi làm sao có thể mở miệng nói cho Phúc biết Khải đã kết hôn đây
- Có lẽ anh ấy hối hận rồi, nên mới đi lấy vợ. – Phúc nở nụ cười gượng ép. Đó là nụ cười thê lương nhất mà tôi từng nhìn thấy
- Em biết rồi sao?
- Tấm thiệp mời gửi đến nhà em nhìn đẹp lắm. Mà nghĩ cũng buồn, làm gì có ai tuyệt tình đến nỗi gửi cả thiệp cưới cho người yêu cũ vừa mới chia tay chứ...
- Cái thằng chết tiệt! – Tôi cảm thấy tức giận thay cho người ngồi kế bên mình
- Nhiều khi em còn nghĩ ảnh là người gửi mấy bức ảnh cho dượng. Như vậy mọi chuyện giải quyết nhanh gọn lẹ hơn là ngồi giải thích với em.
- Phúc! Xin lỗi em!
- Chị, em không có ý gì đâu. Em đã quên rồi. Chỉ là quá khứ mà thôi! – Phúc vẫn tiếp tục cắm mặt xuống đất, tốc độ vẽ trên nền đất cũng tăng lên – Dượng em dạy là nam nhi cầm lên được, buông xuống được. Dù em là người đồng tính, nhưng vẫn là đàn ông mà. Em là thương cho mẹ, có một thằng con trai, thế mà lại không được như con người ta. Ban đầu mẹ còn chửi mắng nhưng dạo gần đây hình như đã chấp nhận rồi, chỉ có điều thường hay lén em khóc một mình. Chị nói xem, em bất hiếu lắm phải không?
- Phúc...
Tôi cảm thấy rất xót xa, không biết nói gì hơn. Sống trên đời, mỗi người một hoàn cảnh. Phúc ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt đã phủ một tầng sương mờ nhưng miệng vẫn nở một nụ cười. Nó đứng dậy, phủi phủi mông
- Em phải đi rồi! Cuối tuần sau sẽ lại về! Lúc đó đến lượt chị trải nỗi lòng. Em sẽ ngồi cho chị trút tất cả lên. Hì hì...
-----------------------------------------------
Không biết anh Vinh từ đâu đem về rất nhiều giấy và màu vẽ. Tôi cảm thấy hết sức phấn khích, nhìn anh biết ơn vô cùng. Anh cũng tự thưởng cho mình mấy chậu hoa cúc để ngoài vườn. Ngôi nhà của hai anh em bắt đầu có một chút sinh khí. Ngày qua ngày cuộc sống của tôi đều đặn trôi qua. Chứng ốm nghén của tôi cũng không còn, ăn uống cũng dễ dàng hơn. Anh Vinh thường hay qua nhà hàng xóm đánh cờ, có khi ngồi đến tận chiều. Chỉ có tôi ở nhà một mình, cùng với thú vui vẽ tranh. Chỉ là dù ban đầu ý tưởng có là gì đi nữa, cuối cùng tranh của tôi cũng chỉ là chân dung của Thanh Phong. Đó gần như là vô thức. Đối với vấn đề này tôi đôi lúc cũng có chút bực mình, nên dạo gần đây cũng không muốn cầm cọ vẽ nữa. Cúc và Hiền lâu lâu cũng chạy qua tập tành ngồi vẽ, rồi học tôi nấu ăn, nhưng sự thật phũ phàng là hai cô nhóc ấy không có tí năng khiếu nào cả. Có lẽ thím Tư đành phải chấp nhận thực tế đó thôi. Như lời đã hứa, cuối tuần nào Phúc cũng về thăm nhà, một nửa thời gian dùng để tán gẫu với tôi. Qua những câu nói dường như vô tình, tôi biết được tình cảm của Phúc còn sâu nặng lắm. Cứ thế chớp mắt đã hơn sáu tháng trôi qua.
Một ngày, anh Vinh cứ đi ra đi vào, vẻ mặt rất khẩn trương. Tôi ngồi trên ghế nhìn anh mà muốn chóng mặt. Tôi ngại ngần không biết có nên hỏi hay không, tình hình này e là không phải chuyện nhỏ
- Anh!
- Hả? – Anh Vinh giật mình, đứng lại nhìn tôi
- Hôm nay anh sao vậy?
- Không, không có gì! – Anh Vinh xua tay, sau đó đi vào buồng trong
Tôi không để ý gì nhiều, quay lại cuốn sách đang đọc dở dang. Nhưng chỉ được một lúc sau, anh Vinh bước ra, ái ngại nhìn tôi một cái, nói một câu ngắn gọn
- Anh đi lên huyện có chút việc!
- Dạ!
Anh Vinh cứ khoảng một tháng lại lên huyện một lần, đơn giản chỉ là để rút tiền lãi ngân hàng, hay sắm sửa vài thứ mà ở đây không có. Lâu lâu tôi cũng đi với anh đến bệnh viện khám. Nhưng lần này vẫn còn chưa tới nửa tháng, không biết anh đi vì việc gì. Tuy hơi thắc mắc nhưng tôi vẫn không dám hỏi. Anh khác tôi, anh có quyền tự do, còn tôi chính là bị giam lỏng trong một không gian rộng lớn. Mặc dù đối với vấn đề bị quản thúc ngầm, tôi cảm thấy hết sức bình thường nhưng rõ ràng tôi và anh khác xa nhau.
- Đi đứng cẩn thận một chút. Có việc gì nặng thì nhờ mấy em bên nhà chú Tư.
- Dạ, anh đừng lo. Không phải em vẫn thường ở nhà một mình khi anh lên huyện sao?
- Uhm, uhm, anh dặn hờ vậy thôi!
Nói rồi anh vác cái túi nhỏ đi ra cổng. Tôi đứng lên đưa anh tới bờ rào rồi quay lại nhà. Bụng tôi đã to lắm rồi, đi đứng có một chút khó khăn, nặng nề.
- Chị Vy!
Phúc đẩy hàng rào bước lại, đưa tay đỡ tôi. Tôi mỉm cười, lắc lắc đầu ý bảo mình có thể tự đi được. Mang thai thôi mà, đâu cần phải làm quá, xem mình là cái rốn vũ trụ đâu chứ. Một mình anh Vinh lo cho tôi, tôi đã đủ ngại lắm rồi. Phúc đi chầm chậm sau lưng, cùng theo tôi vào nhà. Khi tôi đã yên vị trên ghế, Phúc cũng nhảy tót lên cái ghế bên cạnh
- Chị còn khoảng bao lâu nữa?
- Có lẽ là hơn hai tháng nữa, đó là đúng ngày. Mà chị nghe nhiều người nói là con so cũng có khi sinh sớm hơn.
- Ờ, hai người chị và anh Vinh xoay xở được không?
- Thật sự là chị rất ngại. Anh Vinh là đàn ông, lại không phải là ruột thịt. Dù chị xem anh như anh trai, nhưng mấy cái việc này thì....
- Em biết! – Phúc gật gù – Hay em nói với mẹ thời gian này cho chị qua nhà để có gì mẹ giúp chị một tay.
- Thôi thôi, ai lại làm phiền nhà em như vậy. Không sao đâu!
- Chị Vy! Em nghĩ chị nên nói anh cho chị xài di động trong thời gian này đi....Lúc chị đau, đi không được vẫn có thể gọi cho ai đó....
- Uhm, chị từng nghĩ đến việc đó, chỉ e là làm khó ảnh. Chị biết trợ lý Kim luôn luôn có cách để biết được mọi nhất cử nhất động của chị. Chị không muốn đem con mình ra đánh cược.
Phúc đã nghe tôi tâm sự về chuyện của mình. Cậu nhóc là người tôi có thể tin tưởng hoàn toàn, là người có thể giữ bí mật cho tôi. Tôi rót cho Phúc một ly trà, để cho cậu yên tĩnh mà đăm chiêu suy nghĩ. Còn mình thì quay lại với cuốn sách đang đọc. Không gian có chút yên tĩnh cho đến khi Phúc rụt rè lên tiếng
- Hay em giúp chị liên lạc với anh Phong hoặc anh Khải nha.
- Không được! – Tôi lập tức đặt cuốn sách xuống bàn
- Cuối cùng chị cũng phải chọn một trong hai, chẳng lẽ chị định trốn tránh suốt đời?
- Đúng vậy! Chị thà không biết tin tức, không gặp mặt bọn họ, còn hơn phải lựa chọn. Chị quá mệt mỏi rồi.
- Nếu một trong hai người tìm ra chị thì sao?
- Không biết, chị không nghĩ xa như vậy!
- Em nghĩ chị nên mua báo để đọc. Lúc đó chị bắt buộc sẽ nghĩ xa hơn đấy!
Đối với câu nói đầy ẩn ý này của Phúc, tôi quả thật có chút hoang mang, nhưng đành dặn lòng đừng nên để ý tới. Con gái của tôi sắp chào đời rồi, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý lo cho con mình. Tranh giành hay chiếm đoạt gì đó không liên quan đến tôi.
- Lúc trước ảnh ở thành phố, dạo gần đây mới về đây. Anh hai bọn em hiền lắm, ngày xưa rất hoạt bát, vui vẻ, chỉ là không hiểu sao càng lúc càng buồn. Tâm hồn lắm lúc như trôi ở đâu đâu á.
- Vậy sao? Thế cậu ấy làm nghề gì?
- Ảnh là vận động viên điền kinh.
Động tác nấu nướng của tôi khẽ khựng lại. Điền kinh. 19 tuổi. Chẳng lẽ trên đời có sự trùng hợp như vậy. Tôi bỗng dưng rất muốn gặp mặt cậu con trai của nhà này. Tâm trạng có chút hào hứng lẫn hồi hộp. “Phúc, nếu là em thì tốt quá!” – Tôi thầm nghĩ.
- Thơm quá! Hai đứa đột nhiên biết nấu ăn làm anh bất ngờ nha! – Một tiếng nói vang lên
- Không phải đâu anh hai! Là chị Vy nấu đó!
- Chị Vy?
- Là hàng xóm mới của chúng ta!
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ quay lưng lại. Chỉ cần nghe tiếng nói tôi đã có thể đoán được người con trai ấy là ai. Một nỗi xúc động không nói thành lời dâng lên khiến tôi phải kiềm nén lắm mới giấu được giọt nước mắt sắp rơi xuống. Cậu em trai mà tôi yêu quý đang đứng trước mặt tôi, cũng há hốc mồm ngạc nhiên, lắp bắp không nói thành lời
- Chị...chị...
- Chào em! Chị là Vy! – Tôi cố gắng ra hiệu cho Phúc – Em chắc là anh trai của Hiền và Cúc.
- Dạ...dạ...Chào chị! Em là Phúc! – Phúc khó hiểu nhìn tôi, nhưng cũng phối hợp cùng tôi diễn xuất
- Mấy đứa dọn đồ ăn lên đi! Trưa rồi! – Thím Tư bước vào bếp nói
Chúng tôi vâng dạ, lục tục dọn thức ăn, chén đũa lên nhà trên. Khi đi ngang qua tôi, Phúc nhẹ nhàng nói: “Chị Vy! Không ngờ có thể còn được gặp chị! Em vui lắm!”, sau đó cậu nhóc nở một nụ cười mà tôi luôn yêu thích. Rạng ngời và tràn đầy tình cảm.
---------------------------------------
Ăn trưa, dọn dẹp xong xuôi, mọi người tranh thủ chợp mắt. Chỉ có tôi ngồi ngoài sân, phe phẩy cái quạt lá xua đi tiết trời oi bức, ngẩn ngơ nhìn trời nhìn đất
- Chị Vy!
Tôi mỉm cười vẫy vẫy tay với Phúc. Cậu nhóc đẩy cái hàng rào tre, bước tới ngồi xuống kế bên tôi. Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ Phúc. Hình như cao hơn một chút, da cũng sạm đen hơn nhiều, đã có vẻ rắn rỏi nam tính hơn xưa
- Thật sự chị có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu...
- Đến em còn cảm thấy như một giấc mộng dài... – Phúc vừa nói vừa cầm một nhánh cây vẽ nguệch ngoạc lên nền đất
- Đã xảy ra chuyện gì? Em và Khải...
- Không biết ai đã gửi những tấm hình của hai đứa em cho dượng và mẹ. Họ đã đánh em một trận, lôi về đây. Thật ra khi mẹ đánh em cũng không đau, nhưng em không ngờ người làm đau em lại là anh Khải. Em đã nhắn tin, gọi điện nói cho anh ấy biết tình hình nhưng đến phút cuối cùng khi lên xe, ảnh cũng chưa từng xuất hiện.
- Nó... – Tôi làm sao có thể mở miệng nói cho Phúc biết Khải đã kết hôn đây
- Có lẽ anh ấy hối hận rồi, nên mới đi lấy vợ. – Phúc nở nụ cười gượng ép. Đó là nụ cười thê lương nhất mà tôi từng nhìn thấy
- Em biết rồi sao?
- Tấm thiệp mời gửi đến nhà em nhìn đẹp lắm. Mà nghĩ cũng buồn, làm gì có ai tuyệt tình đến nỗi gửi cả thiệp cưới cho người yêu cũ vừa mới chia tay chứ...
- Cái thằng chết tiệt! – Tôi cảm thấy tức giận thay cho người ngồi kế bên mình
- Nhiều khi em còn nghĩ ảnh là người gửi mấy bức ảnh cho dượng. Như vậy mọi chuyện giải quyết nhanh gọn lẹ hơn là ngồi giải thích với em.
- Phúc! Xin lỗi em!
- Chị, em không có ý gì đâu. Em đã quên rồi. Chỉ là quá khứ mà thôi! – Phúc vẫn tiếp tục cắm mặt xuống đất, tốc độ vẽ trên nền đất cũng tăng lên – Dượng em dạy là nam nhi cầm lên được, buông xuống được. Dù em là người đồng tính, nhưng vẫn là đàn ông mà. Em là thương cho mẹ, có một thằng con trai, thế mà lại không được như con người ta. Ban đầu mẹ còn chửi mắng nhưng dạo gần đây hình như đã chấp nhận rồi, chỉ có điều thường hay lén em khóc một mình. Chị nói xem, em bất hiếu lắm phải không?
- Phúc...
Tôi cảm thấy rất xót xa, không biết nói gì hơn. Sống trên đời, mỗi người một hoàn cảnh. Phúc ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt đã phủ một tầng sương mờ nhưng miệng vẫn nở một nụ cười. Nó đứng dậy, phủi phủi mông
- Em phải đi rồi! Cuối tuần sau sẽ lại về! Lúc đó đến lượt chị trải nỗi lòng. Em sẽ ngồi cho chị trút tất cả lên. Hì hì...
-----------------------------------------------
Không biết anh Vinh từ đâu đem về rất nhiều giấy và màu vẽ. Tôi cảm thấy hết sức phấn khích, nhìn anh biết ơn vô cùng. Anh cũng tự thưởng cho mình mấy chậu hoa cúc để ngoài vườn. Ngôi nhà của hai anh em bắt đầu có một chút sinh khí. Ngày qua ngày cuộc sống của tôi đều đặn trôi qua. Chứng ốm nghén của tôi cũng không còn, ăn uống cũng dễ dàng hơn. Anh Vinh thường hay qua nhà hàng xóm đánh cờ, có khi ngồi đến tận chiều. Chỉ có tôi ở nhà một mình, cùng với thú vui vẽ tranh. Chỉ là dù ban đầu ý tưởng có là gì đi nữa, cuối cùng tranh của tôi cũng chỉ là chân dung của Thanh Phong. Đó gần như là vô thức. Đối với vấn đề này tôi đôi lúc cũng có chút bực mình, nên dạo gần đây cũng không muốn cầm cọ vẽ nữa. Cúc và Hiền lâu lâu cũng chạy qua tập tành ngồi vẽ, rồi học tôi nấu ăn, nhưng sự thật phũ phàng là hai cô nhóc ấy không có tí năng khiếu nào cả. Có lẽ thím Tư đành phải chấp nhận thực tế đó thôi. Như lời đã hứa, cuối tuần nào Phúc cũng về thăm nhà, một nửa thời gian dùng để tán gẫu với tôi. Qua những câu nói dường như vô tình, tôi biết được tình cảm của Phúc còn sâu nặng lắm. Cứ thế chớp mắt đã hơn sáu tháng trôi qua.
Một ngày, anh Vinh cứ đi ra đi vào, vẻ mặt rất khẩn trương. Tôi ngồi trên ghế nhìn anh mà muốn chóng mặt. Tôi ngại ngần không biết có nên hỏi hay không, tình hình này e là không phải chuyện nhỏ
- Anh!
- Hả? – Anh Vinh giật mình, đứng lại nhìn tôi
- Hôm nay anh sao vậy?
- Không, không có gì! – Anh Vinh xua tay, sau đó đi vào buồng trong
Tôi không để ý gì nhiều, quay lại cuốn sách đang đọc dở dang. Nhưng chỉ được một lúc sau, anh Vinh bước ra, ái ngại nhìn tôi một cái, nói một câu ngắn gọn
- Anh đi lên huyện có chút việc!
- Dạ!
Anh Vinh cứ khoảng một tháng lại lên huyện một lần, đơn giản chỉ là để rút tiền lãi ngân hàng, hay sắm sửa vài thứ mà ở đây không có. Lâu lâu tôi cũng đi với anh đến bệnh viện khám. Nhưng lần này vẫn còn chưa tới nửa tháng, không biết anh đi vì việc gì. Tuy hơi thắc mắc nhưng tôi vẫn không dám hỏi. Anh khác tôi, anh có quyền tự do, còn tôi chính là bị giam lỏng trong một không gian rộng lớn. Mặc dù đối với vấn đề bị quản thúc ngầm, tôi cảm thấy hết sức bình thường nhưng rõ ràng tôi và anh khác xa nhau.
- Đi đứng cẩn thận một chút. Có việc gì nặng thì nhờ mấy em bên nhà chú Tư.
- Dạ, anh đừng lo. Không phải em vẫn thường ở nhà một mình khi anh lên huyện sao?
- Uhm, uhm, anh dặn hờ vậy thôi!
Nói rồi anh vác cái túi nhỏ đi ra cổng. Tôi đứng lên đưa anh tới bờ rào rồi quay lại nhà. Bụng tôi đã to lắm rồi, đi đứng có một chút khó khăn, nặng nề.
- Chị Vy!
Phúc đẩy hàng rào bước lại, đưa tay đỡ tôi. Tôi mỉm cười, lắc lắc đầu ý bảo mình có thể tự đi được. Mang thai thôi mà, đâu cần phải làm quá, xem mình là cái rốn vũ trụ đâu chứ. Một mình anh Vinh lo cho tôi, tôi đã đủ ngại lắm rồi. Phúc đi chầm chậm sau lưng, cùng theo tôi vào nhà. Khi tôi đã yên vị trên ghế, Phúc cũng nhảy tót lên cái ghế bên cạnh
- Chị còn khoảng bao lâu nữa?
- Có lẽ là hơn hai tháng nữa, đó là đúng ngày. Mà chị nghe nhiều người nói là con so cũng có khi sinh sớm hơn.
- Ờ, hai người chị và anh Vinh xoay xở được không?
- Thật sự là chị rất ngại. Anh Vinh là đàn ông, lại không phải là ruột thịt. Dù chị xem anh như anh trai, nhưng mấy cái việc này thì....
- Em biết! – Phúc gật gù – Hay em nói với mẹ thời gian này cho chị qua nhà để có gì mẹ giúp chị một tay.
- Thôi thôi, ai lại làm phiền nhà em như vậy. Không sao đâu!
- Chị Vy! Em nghĩ chị nên nói anh cho chị xài di động trong thời gian này đi....Lúc chị đau, đi không được vẫn có thể gọi cho ai đó....
- Uhm, chị từng nghĩ đến việc đó, chỉ e là làm khó ảnh. Chị biết trợ lý Kim luôn luôn có cách để biết được mọi nhất cử nhất động của chị. Chị không muốn đem con mình ra đánh cược.
Phúc đã nghe tôi tâm sự về chuyện của mình. Cậu nhóc là người tôi có thể tin tưởng hoàn toàn, là người có thể giữ bí mật cho tôi. Tôi rót cho Phúc một ly trà, để cho cậu yên tĩnh mà đăm chiêu suy nghĩ. Còn mình thì quay lại với cuốn sách đang đọc. Không gian có chút yên tĩnh cho đến khi Phúc rụt rè lên tiếng
- Hay em giúp chị liên lạc với anh Phong hoặc anh Khải nha.
- Không được! – Tôi lập tức đặt cuốn sách xuống bàn
- Cuối cùng chị cũng phải chọn một trong hai, chẳng lẽ chị định trốn tránh suốt đời?
- Đúng vậy! Chị thà không biết tin tức, không gặp mặt bọn họ, còn hơn phải lựa chọn. Chị quá mệt mỏi rồi.
- Nếu một trong hai người tìm ra chị thì sao?
- Không biết, chị không nghĩ xa như vậy!
- Em nghĩ chị nên mua báo để đọc. Lúc đó chị bắt buộc sẽ nghĩ xa hơn đấy!
Đối với câu nói đầy ẩn ý này của Phúc, tôi quả thật có chút hoang mang, nhưng đành dặn lòng đừng nên để ý tới. Con gái của tôi sắp chào đời rồi, tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý lo cho con mình. Tranh giành hay chiếm đoạt gì đó không liên quan đến tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.