Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị
Chương 46: Cả hai cùng đau
Cốc Cốc,xin chào
24/04/2023
Trước đây,Lục Nam Thần luôn muốn giải quyết thật nhanh công việc để trở về
nhà gặp cô.Trước đây nơi đó luôn luôn lạnh lẽo,nhạt nhẽo nhưng kể từ khi có Uyển Linh,nơi đó có sức sống hơn,luôn mang lại cho anh cảm giác ấm
cúng của một gia đình,sự hiện diện của một người phụ nữ hàng ngày nấu
ăn,chuẩn bị quần áo và chờ đón anh mỗi khi đi làm về là điều làm Lục Nam Thần muốn quay về căn nhà ấy.Nhưng hiện tại,dường như quãng thời gian
tẻ nhạt,cô đơn lại quay lại,thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả khi trước lúc cô tới.Mỗi ngày đi làm về,anh luôn tìm cô đầu tiên,an ủi và nói chuyện
với Uyển Linh,nhưng đáp lại anh luôn là im lặng và sự thờ ơ lạnh nhạt
của cô.
Áp lực công việc cùng cuộc sống thời gian gian gần đây khiến Lục Nam Thần suy sụp,mệt mỏi.Anh đến quán bar uống rượu với bạn mình
"Sao hôm nay không ở nhà với 2 cô vợ nhỏ mà rủ bọn này uống rượu" - Nguyễn Khanh Nam
"Hay một lúc phục vụ hai người nên bất lực rồi hả"- Tần Dịch Thiên lên tiếng chêu chọc
Đáp lại những lời bọn họ nói vẫn là sự im lặng,Lục Nam Thần vẫn ngồi đó và uống hết chai rượu này sang chai khác.
"Cậu hối hận rồi?"- Lâm Tùng Bách lên tiếng
Câu hỏi đó khiến Lục Nam Thần cứng đờ người nhìn bạn mình mà cười khổ
"Có lẽ tôi thật sự hối hận như cậu nói rồi"
Lâm Tùng Bách nhìn ảnh mà cười khẩy, người đàn ông này từ trước tới nay rất ít khi mất kiểm soát,để bản thân uống rượu say như vậy,khuôn mặt thì mệt mỏi và bất lực.
"Nè hai người nói gì vậy,sao chúng tôi không hiểu gì?"- Nguyễn Khanh Nam và Tần Dịch Thiên lên tiếng
"Là Nam Thần đã hối hận vì đã gây tổn thương cho cô gái lần trước chúng ta gặp"
Cả ba rời vào im lặng mà nhìn Lục Nam Thần,anh đặt cốc rượu trong tay xuống nhìn ba người bạn
"Lần bắt cóc đó,tôi đã chọn cứu Linh Nhi vì không biết cô ấy cũng mang thai.Khi quay lại thì Uyển Linh đã bị bọn họ hành hạ đến mức chảy máu suýt mất mạng và mất đi đứa bé đó."
Lục Nam Thần trầm ngâm nói tiếp
"Tôi đã cố gắng bù đắp cho những sai lầm mình gây ra,nhưng cô ấy vẫn im lặng,thậm chí muốn rời xa tôi.Đã gần một tháng rồi,mỗi khi về nhà tôi luôn độc thoại một mình,dù quan tâm cô ấy bao nhiêu thì nhận lại cũng là sự im lặng."
"Vậy cậu định làm gì?"
"Làm gì ư, tôi muốn giữ cô ấy là của riêng mình,cho nên đã nhốt trong phòng,tách biệt với mọi người"
Lần đầu tiên từ khi học quen biết nhau,chứng kiến cảnh Lục Nam Thần say mèm và mất kiểm soát như vậy.
2 giờ sáng
Ba người mới đưa cậu ta về nhà được.Lục Nam Thần vẫn như mọi hôm trở về phòng cô vì sợ cô cô đơn,nhiều hơn đó là sợ cô rời xa mình.Anh cũng không còn quan tâm mẹ con Linh Nhi như trước nữa
Mở cửa phòng ra,không gian được chiếu sáng bởi ánh trăng ngoài cửa sổ,trên giường có hình bóng mà anh mong đợi.Lục Nam Thần vào phòng tắm,gột rửa đi mùi rượu của bản thân tránh làm cô khó chịu.Rời khỏi phòng tắm,anh lên giường ôm lấy Uyển Linh từ đằng sau,sự run nhẹ của cô khiênd cảm nhận được cô vẫn chưa ngủ
"Em chưa ngủ sao?"
.....
"Hôm nay anh về hơi muộn tại nhiều việc và uống chút rượu với 3 người bạn"
....
"Uyển Linh,em đừng im lặng như vậy được không,trả lời anh đi"
....
"Anh xin lỗi,chúng ta như trước được không em,em đừng im lặng như vậy"
Lục Nam Thần ngày càng bất lực trước cuộc sống hiện tại,anh ôm chặt cô hơn,ôm lấy cô vào lòng mình như sợ chỉ cần buông lỏng cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vậy.Anh hôn lên cổ cô
"Thần,em không muốn"
Người đằng sau đã cứng đờ người,dừng lại hành động của mình
"Ừm,ngủ đi,anh sẽ không bắt buộc em nữa"- anh vẫn nghe theo cô dù bản thân rất khó chịu
"Cho em rời đi được không,chúng ta trả lại tự do cho nhau,chị cũng về rồi,em trả anh lại cho chị,anh nhé?"
Uyển Linh cảm nhận được khí lạnh sau lưng mình tăng cao,cô biết anh đã tức giận rồi.Đúng như cô nghĩ,Lục Nam Thần nắm mạnh vai cô,đè lên người bắt Uyển Linh đối mặt với anh
"Em nói gì vậy,tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi,cả đời này em phải ở bên cạnh tôi"
Nói xong anh cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô,Uyển Linh dãy dụa đẩy anh ra
"Dừng lại đi Nam Thần,buông tha cho em đi anh.."
Lục Nam Thần không quan tâm sự cầu xin của Uyển Linh,anh điền cuồn xé rách đồ cô,không một màn dạo đầu,trực tiếp đem ** *** vừa thô và dài đi thabwgr vào trong cô.Cơn đau truyền đến khiến Uyển Linh đau đớn nhăn mặt
"Buông ra,em không muốn..."
Lục Nam Thần như mất đi lí trí liên tục tăng nhanh tốc độ,thúc mạnh thân dưới vào huyệt đạo của cô
"Ưm...đau quá,xin anh rút ra đi mà..."
"Câm miệng,cả đời này dù sống hay chế em đừng hòng rời khỏi tôi"
Uyển Linh hứng chịu từng đợt ra vào mãnh liệt của anh,anh bắt cô làm theo đủ loại tư thế.Sau 3 giờ đồng hồ,cô mệt lả ngất đi mấy lần anh mới gầm mạnh,phóng thích sâu trong người cô.Lục Nam Thần gục mặt trên ngực cô,ôm cô vào lòng
"Uyển Linh xin em đừng bỏ anh,anh xin lỗi,xin em đừng đi mà,anh đau lắm"
"Thần à,chúng ta có duyên mà không có phận anh à,mọi chuyện không thể quay lại như trước nữa rồi,chia tay là cách nhẹ nhàng nhất đối với cả hai"
"Không,anh sẽ không quên được em,xin em"
Uyển Linh xoa nhẹ tay lên mái tóc đang gục mặt trước ngực mình
"Anh à,thời gian sẽ trôi qua và anh sẽ nhanh quên em thôi"
Cô cảm nhận được ngực mình ướt,anh khóc rồi,anh đã khóc vì cô nếu là trước đây cô sẽ hạnh phúc lắm,nhưng hiện tại cô không còn tham vọng muốn tình yêu của anh nữa rồi
Không gian yên lặng,bóng người đàn ông ôm lấy người phụ nữ khóc thành tiếng,cô cũng không tốt hơn,nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.
Khi mọi thứ đều trở nên muộn màng rồi,con người ta mới biết hối hận và trân trọng,nhưng lúc đó mọi chuyện đã không thể quay lại hay thay đổi nữa rồi.Đó là quy luật của thời gian....
Áp lực công việc cùng cuộc sống thời gian gian gần đây khiến Lục Nam Thần suy sụp,mệt mỏi.Anh đến quán bar uống rượu với bạn mình
"Sao hôm nay không ở nhà với 2 cô vợ nhỏ mà rủ bọn này uống rượu" - Nguyễn Khanh Nam
"Hay một lúc phục vụ hai người nên bất lực rồi hả"- Tần Dịch Thiên lên tiếng chêu chọc
Đáp lại những lời bọn họ nói vẫn là sự im lặng,Lục Nam Thần vẫn ngồi đó và uống hết chai rượu này sang chai khác.
"Cậu hối hận rồi?"- Lâm Tùng Bách lên tiếng
Câu hỏi đó khiến Lục Nam Thần cứng đờ người nhìn bạn mình mà cười khổ
"Có lẽ tôi thật sự hối hận như cậu nói rồi"
Lâm Tùng Bách nhìn ảnh mà cười khẩy, người đàn ông này từ trước tới nay rất ít khi mất kiểm soát,để bản thân uống rượu say như vậy,khuôn mặt thì mệt mỏi và bất lực.
"Nè hai người nói gì vậy,sao chúng tôi không hiểu gì?"- Nguyễn Khanh Nam và Tần Dịch Thiên lên tiếng
"Là Nam Thần đã hối hận vì đã gây tổn thương cho cô gái lần trước chúng ta gặp"
Cả ba rời vào im lặng mà nhìn Lục Nam Thần,anh đặt cốc rượu trong tay xuống nhìn ba người bạn
"Lần bắt cóc đó,tôi đã chọn cứu Linh Nhi vì không biết cô ấy cũng mang thai.Khi quay lại thì Uyển Linh đã bị bọn họ hành hạ đến mức chảy máu suýt mất mạng và mất đi đứa bé đó."
Lục Nam Thần trầm ngâm nói tiếp
"Tôi đã cố gắng bù đắp cho những sai lầm mình gây ra,nhưng cô ấy vẫn im lặng,thậm chí muốn rời xa tôi.Đã gần một tháng rồi,mỗi khi về nhà tôi luôn độc thoại một mình,dù quan tâm cô ấy bao nhiêu thì nhận lại cũng là sự im lặng."
"Vậy cậu định làm gì?"
"Làm gì ư, tôi muốn giữ cô ấy là của riêng mình,cho nên đã nhốt trong phòng,tách biệt với mọi người"
Lần đầu tiên từ khi học quen biết nhau,chứng kiến cảnh Lục Nam Thần say mèm và mất kiểm soát như vậy.
2 giờ sáng
Ba người mới đưa cậu ta về nhà được.Lục Nam Thần vẫn như mọi hôm trở về phòng cô vì sợ cô cô đơn,nhiều hơn đó là sợ cô rời xa mình.Anh cũng không còn quan tâm mẹ con Linh Nhi như trước nữa
Mở cửa phòng ra,không gian được chiếu sáng bởi ánh trăng ngoài cửa sổ,trên giường có hình bóng mà anh mong đợi.Lục Nam Thần vào phòng tắm,gột rửa đi mùi rượu của bản thân tránh làm cô khó chịu.Rời khỏi phòng tắm,anh lên giường ôm lấy Uyển Linh từ đằng sau,sự run nhẹ của cô khiênd cảm nhận được cô vẫn chưa ngủ
"Em chưa ngủ sao?"
.....
"Hôm nay anh về hơi muộn tại nhiều việc và uống chút rượu với 3 người bạn"
....
"Uyển Linh,em đừng im lặng như vậy được không,trả lời anh đi"
....
"Anh xin lỗi,chúng ta như trước được không em,em đừng im lặng như vậy"
Lục Nam Thần ngày càng bất lực trước cuộc sống hiện tại,anh ôm chặt cô hơn,ôm lấy cô vào lòng mình như sợ chỉ cần buông lỏng cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh vậy.Anh hôn lên cổ cô
"Thần,em không muốn"
Người đằng sau đã cứng đờ người,dừng lại hành động của mình
"Ừm,ngủ đi,anh sẽ không bắt buộc em nữa"- anh vẫn nghe theo cô dù bản thân rất khó chịu
"Cho em rời đi được không,chúng ta trả lại tự do cho nhau,chị cũng về rồi,em trả anh lại cho chị,anh nhé?"
Uyển Linh cảm nhận được khí lạnh sau lưng mình tăng cao,cô biết anh đã tức giận rồi.Đúng như cô nghĩ,Lục Nam Thần nắm mạnh vai cô,đè lên người bắt Uyển Linh đối mặt với anh
"Em nói gì vậy,tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi,cả đời này em phải ở bên cạnh tôi"
Nói xong anh cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô,Uyển Linh dãy dụa đẩy anh ra
"Dừng lại đi Nam Thần,buông tha cho em đi anh.."
Lục Nam Thần không quan tâm sự cầu xin của Uyển Linh,anh điền cuồn xé rách đồ cô,không một màn dạo đầu,trực tiếp đem ** *** vừa thô và dài đi thabwgr vào trong cô.Cơn đau truyền đến khiến Uyển Linh đau đớn nhăn mặt
"Buông ra,em không muốn..."
Lục Nam Thần như mất đi lí trí liên tục tăng nhanh tốc độ,thúc mạnh thân dưới vào huyệt đạo của cô
"Ưm...đau quá,xin anh rút ra đi mà..."
"Câm miệng,cả đời này dù sống hay chế em đừng hòng rời khỏi tôi"
Uyển Linh hứng chịu từng đợt ra vào mãnh liệt của anh,anh bắt cô làm theo đủ loại tư thế.Sau 3 giờ đồng hồ,cô mệt lả ngất đi mấy lần anh mới gầm mạnh,phóng thích sâu trong người cô.Lục Nam Thần gục mặt trên ngực cô,ôm cô vào lòng
"Uyển Linh xin em đừng bỏ anh,anh xin lỗi,xin em đừng đi mà,anh đau lắm"
"Thần à,chúng ta có duyên mà không có phận anh à,mọi chuyện không thể quay lại như trước nữa rồi,chia tay là cách nhẹ nhàng nhất đối với cả hai"
"Không,anh sẽ không quên được em,xin em"
Uyển Linh xoa nhẹ tay lên mái tóc đang gục mặt trước ngực mình
"Anh à,thời gian sẽ trôi qua và anh sẽ nhanh quên em thôi"
Cô cảm nhận được ngực mình ướt,anh khóc rồi,anh đã khóc vì cô nếu là trước đây cô sẽ hạnh phúc lắm,nhưng hiện tại cô không còn tham vọng muốn tình yêu của anh nữa rồi
Không gian yên lặng,bóng người đàn ông ôm lấy người phụ nữ khóc thành tiếng,cô cũng không tốt hơn,nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.
Khi mọi thứ đều trở nên muộn màng rồi,con người ta mới biết hối hận và trân trọng,nhưng lúc đó mọi chuyện đã không thể quay lại hay thay đổi nữa rồi.Đó là quy luật của thời gian....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.