Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị
Chương 70
Cốc Cốc,xin chào
02/07/2023
Tại phòng cao nhất của công ty Lục Thị
Đã gần một ngày trôi qua sau lần gặp đầu tiên giữa anh và mẹ con cô trong bệnh viện.Lục Nam Thần đứng quay lưng lại, nhìn xuống thành phố nào nhiệt và tập nập phía dưới: từ độ cao này, anh có thể nhìn thấy sự bận rộn với cuộc sống, và sự nhộn nhịp khi về đêm của thành phố...Để có thể đứng ở đỉnh cao sự nghiệp như bây giờ, đó là sự nỗ lực mà anh đã vất vả gầy dựng, là tâm huyết..vậy mà bản thân anh vẫn thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng người xô bồ, cảm thấy mình không có gì đáng quý trong tay....
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, phá vỡ những dòng suy nghĩ của anh
"Vào đi"
Người trợ lí đẩy cánh cửa đi vào, trên tay cầm theo một tập hồ sơ, cẩn thận đặt gọn gàng trên bàn làm việc
"Trong đây là kết quả mà tôi đã nhận được từ phía bệnh viện"
Nói xong anh vẫn đứng đó, có điều muốn nói nhưng không biết có nên mở lời không, anh sợ sẽ làm việc có lỗi với người phụ nữ ấy, năm đó chính ạn cũng nhìn thấy và chứng kiến sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà chủ tịch dàn cho Uyển Linh...
"Còn gì nữa" - dường như sự bối rối của trợ lí đã bị Lục Nam Thần phát giác ra
"Tôi..." - lời nói hiện ra sự che dấu rõ ràng
"Tôi không có nhiều thời gian" - giọng anh ngày càng trầm đi
"Tôi thấy người bên đó báo lại ... là cô Uyển Linh sáng nay đã làm thủ tục xuất viện cho cậu bé"
Anh nói xong không thấy Lục Nam Thần nói gì liền ngẩng lên nhìn thì thấy mặt anh trầm hẳn xuống, xung quanh có thể cảm nhận được áp lực vô hình từ anh
"Phân người sang bên đó chông chừng, bao vây xung quang phòng bệnh và bệnh viện.Nếu cô ấy biến mất, thì mấy người cũng không cần tồn tại nữa" - anh phân phó, đưa ra lời đe dọa cảnh cáo để thuộc hạ thấy được mức nghiêm trọng của vấn đề
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ"
"Đi làm việc đi"
"Vâng"
Căn phòng lại rơi vào không gian yên tĩnh, Lục Nam Thần không vội mở tập tài liệu trên bàn ra ngay anh ngồi trầm ngâm một lúc lâu.
Tại bệnh viện
Sau khi vội vàng hoàn tất mọi thủ tục xuất viện cho con trai, Uyển Linh thu xếp đồ đạc gọn gàng chuẩn bị rời đi
"Mẹ ơi, sao phải rời đi vội vậy mẹ?" - Thiên vừa mang đồ đến phụ mẹ vừa thắc mắc hỏi
"Vì bé Thiên đã khỏe rồi, mẹ muốn đưa con về nhà, con không muốn sao?"
"Dĩ nhiên là có rồi ạ" - cậu không thích bệnh viện, ban đầu ở đây rất nhàm chán, không được ở gần mẹ, nhưng sau một thời gian cậu được các hộ sĩ cùng bác sĩ yêu quý, hay dắt ra hoa viên bệnh viện chơi khiến cậu không lỡ đi, chưa kể từ hôm đó cậu còn chưa được gặp chú, chú đã hứa tới thăm cậu nhưng lại không thấy chú tới
"Mẹ ơi, sao chú hôm lọ không tới thăm con, nhỡ chú ý tới không tìm thấy con thì sao, chúng ta không thể tạm biệt chú sao mẹ?"
Nghe con trai nói vậy, tay cô bất giác run lên vì sợ hãi, phải nhanh rời khỏi đây, không tới lúc anh phát hiện ra sự thật, mang con trai rời khỏi cô thì phải làm sao, cô rất muốn con có đủ tình thương của bố, nhưng không thể, để anh biết Thiên là con anh, để Thiên biết người chú nó yêu quý là bố mình, từng ghét sự tồn tại của con, cậu bé sẽ tahats vọng bao nhiêu, cô không muốn tahays con buồn, không muốn những điều tốt đẹp trong mắt con bị hiện thực phá hủy
"Chú sẽ không quay lại nữa đâu"
"Vậy sao" - trong giọng lộ ra vẻ thất vọng
Uyển Linh nhận ra con không vui, cô biết từ hôm qnh rời đi, con trai luôn trông ngóng điều gì đó, cậu luôn nhìn ra cửa, cô biết bé Thiên đang đợi anh tới
"Bé con mau dọn đồ đi, chúng ta còn đi tạm biệt mọi người nữa"
Dọn dẹp xong đồ, cô dắt tay con trai mở cửa phòng ra thấy mấy người mặc đồ đen đứng trước cửa phòng ngăn mình lại
"Xin lỗi cô Uyển Linh, mời cô trở lại phòng"
"Vì sao chứ?"
"Đây là lệnh của chủ tịch"
"Các người là ai, tránh ra, chúng tôi cần ra ngoài"
Nói rồi cô vẫn kiên quyết dắt con trai ra ngoài nhưng vẫn bị cản lại, sức cô sao có thể chống lại được sức mạnh từ những người đàn ông lực lưỡng này chứ
Uyển Linh và con trai bị "mời" vào lại trong phòng, cô tức tối kêu la nhưng không nhận lại được phản hồi, cửa phòng cũng bị khóa lại.Khi bình tĩnh lại cô đã tự ý thức được chuyện gì đang xảy ra: họ nói là chủ tịch, cô vốn không quen biết nhiều, không có chuyện đắc tội với ai, nhất là những người có địa vị cao trong xã hội như vậy..... Chỉ có thể là một người thôi...là anh, Lục Nam Thần
Nghĩ vậy cả người run lên vì sợ hãi, mặt cũng tái mét lại như bị rút cạn máu: rốt cuộc anh đã nhận ra điều gì rồi sao, không được cô phải nhanh đưa con trai rời khỏi nơi này
Cô chạy ra định đập cửa thì cảnh cửa lúc đó cũng được mở ra.Một thân hình cao lớn, bao phủ hết cả người cô, che hết tầm nhìn của cô ra ngoài.. Trái ngược với sự bình tĩnh, trầm lặng của người đàn ông, Uyển Linh khi nhìn thấy khuôn mặt ấy đã run rẩy không ngừng
Lục Nam Thần....
Đã gần một ngày trôi qua sau lần gặp đầu tiên giữa anh và mẹ con cô trong bệnh viện.Lục Nam Thần đứng quay lưng lại, nhìn xuống thành phố nào nhiệt và tập nập phía dưới: từ độ cao này, anh có thể nhìn thấy sự bận rộn với cuộc sống, và sự nhộn nhịp khi về đêm của thành phố...Để có thể đứng ở đỉnh cao sự nghiệp như bây giờ, đó là sự nỗ lực mà anh đã vất vả gầy dựng, là tâm huyết..vậy mà bản thân anh vẫn thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng người xô bồ, cảm thấy mình không có gì đáng quý trong tay....
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, phá vỡ những dòng suy nghĩ của anh
"Vào đi"
Người trợ lí đẩy cánh cửa đi vào, trên tay cầm theo một tập hồ sơ, cẩn thận đặt gọn gàng trên bàn làm việc
"Trong đây là kết quả mà tôi đã nhận được từ phía bệnh viện"
Nói xong anh vẫn đứng đó, có điều muốn nói nhưng không biết có nên mở lời không, anh sợ sẽ làm việc có lỗi với người phụ nữ ấy, năm đó chính ạn cũng nhìn thấy và chứng kiến sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà chủ tịch dàn cho Uyển Linh...
"Còn gì nữa" - dường như sự bối rối của trợ lí đã bị Lục Nam Thần phát giác ra
"Tôi..." - lời nói hiện ra sự che dấu rõ ràng
"Tôi không có nhiều thời gian" - giọng anh ngày càng trầm đi
"Tôi thấy người bên đó báo lại ... là cô Uyển Linh sáng nay đã làm thủ tục xuất viện cho cậu bé"
Anh nói xong không thấy Lục Nam Thần nói gì liền ngẩng lên nhìn thì thấy mặt anh trầm hẳn xuống, xung quanh có thể cảm nhận được áp lực vô hình từ anh
"Phân người sang bên đó chông chừng, bao vây xung quang phòng bệnh và bệnh viện.Nếu cô ấy biến mất, thì mấy người cũng không cần tồn tại nữa" - anh phân phó, đưa ra lời đe dọa cảnh cáo để thuộc hạ thấy được mức nghiêm trọng của vấn đề
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ"
"Đi làm việc đi"
"Vâng"
Căn phòng lại rơi vào không gian yên tĩnh, Lục Nam Thần không vội mở tập tài liệu trên bàn ra ngay anh ngồi trầm ngâm một lúc lâu.
Tại bệnh viện
Sau khi vội vàng hoàn tất mọi thủ tục xuất viện cho con trai, Uyển Linh thu xếp đồ đạc gọn gàng chuẩn bị rời đi
"Mẹ ơi, sao phải rời đi vội vậy mẹ?" - Thiên vừa mang đồ đến phụ mẹ vừa thắc mắc hỏi
"Vì bé Thiên đã khỏe rồi, mẹ muốn đưa con về nhà, con không muốn sao?"
"Dĩ nhiên là có rồi ạ" - cậu không thích bệnh viện, ban đầu ở đây rất nhàm chán, không được ở gần mẹ, nhưng sau một thời gian cậu được các hộ sĩ cùng bác sĩ yêu quý, hay dắt ra hoa viên bệnh viện chơi khiến cậu không lỡ đi, chưa kể từ hôm đó cậu còn chưa được gặp chú, chú đã hứa tới thăm cậu nhưng lại không thấy chú tới
"Mẹ ơi, sao chú hôm lọ không tới thăm con, nhỡ chú ý tới không tìm thấy con thì sao, chúng ta không thể tạm biệt chú sao mẹ?"
Nghe con trai nói vậy, tay cô bất giác run lên vì sợ hãi, phải nhanh rời khỏi đây, không tới lúc anh phát hiện ra sự thật, mang con trai rời khỏi cô thì phải làm sao, cô rất muốn con có đủ tình thương của bố, nhưng không thể, để anh biết Thiên là con anh, để Thiên biết người chú nó yêu quý là bố mình, từng ghét sự tồn tại của con, cậu bé sẽ tahats vọng bao nhiêu, cô không muốn tahays con buồn, không muốn những điều tốt đẹp trong mắt con bị hiện thực phá hủy
"Chú sẽ không quay lại nữa đâu"
"Vậy sao" - trong giọng lộ ra vẻ thất vọng
Uyển Linh nhận ra con không vui, cô biết từ hôm qnh rời đi, con trai luôn trông ngóng điều gì đó, cậu luôn nhìn ra cửa, cô biết bé Thiên đang đợi anh tới
"Bé con mau dọn đồ đi, chúng ta còn đi tạm biệt mọi người nữa"
Dọn dẹp xong đồ, cô dắt tay con trai mở cửa phòng ra thấy mấy người mặc đồ đen đứng trước cửa phòng ngăn mình lại
"Xin lỗi cô Uyển Linh, mời cô trở lại phòng"
"Vì sao chứ?"
"Đây là lệnh của chủ tịch"
"Các người là ai, tránh ra, chúng tôi cần ra ngoài"
Nói rồi cô vẫn kiên quyết dắt con trai ra ngoài nhưng vẫn bị cản lại, sức cô sao có thể chống lại được sức mạnh từ những người đàn ông lực lưỡng này chứ
Uyển Linh và con trai bị "mời" vào lại trong phòng, cô tức tối kêu la nhưng không nhận lại được phản hồi, cửa phòng cũng bị khóa lại.Khi bình tĩnh lại cô đã tự ý thức được chuyện gì đang xảy ra: họ nói là chủ tịch, cô vốn không quen biết nhiều, không có chuyện đắc tội với ai, nhất là những người có địa vị cao trong xã hội như vậy..... Chỉ có thể là một người thôi...là anh, Lục Nam Thần
Nghĩ vậy cả người run lên vì sợ hãi, mặt cũng tái mét lại như bị rút cạn máu: rốt cuộc anh đã nhận ra điều gì rồi sao, không được cô phải nhanh đưa con trai rời khỏi nơi này
Cô chạy ra định đập cửa thì cảnh cửa lúc đó cũng được mở ra.Một thân hình cao lớn, bao phủ hết cả người cô, che hết tầm nhìn của cô ra ngoài.. Trái ngược với sự bình tĩnh, trầm lặng của người đàn ông, Uyển Linh khi nhìn thấy khuôn mặt ấy đã run rẩy không ngừng
Lục Nam Thần....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.