Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị
Chương 89
Cốc Cốc,xin chào
06/08/2023
Uyển Linh ôm cánh tay đau nhức muốn quay về phòng, cô mới quay đầu định bước đi thì Lục Nam Thần đằng sau lên tiếng
"Có bắt buộc phải vậy không em?"
Uyển Linh dừng bước khi nghe anh nói vậy: có bắt buộc không? Khi nhìn bé con mất kiểm soát như vậy, đó là lần đầu tiên cô thấy tim mình như vỡ vụn, đó là cảm giác còn đau hơn khi bị anh hành hạ. Bản thân cô cũng không biết điều mình làm có đúng không? Có phải cô đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân thay vì nghĩ tới cảm nhận của con trai? Hiện tại tâm trạng của cô rất tệ, sự mệt mỏi vây quanh cô khiến Uyển Linh không muốn tranh cãi với anh bất cứ điều gì
Cô tiếp tục nhấc chân muốn rời đi
Thấy phản ứng đó của cô, thấy khuôn mặt tái mét vì đau đớn, cô im lặng đến đáng sợ, sự im lặng ấy khiến người khác nhìn thôi cũng đau lòng. Anh hiểu hiện tại cô rất buồn và cảm thấy thật tệ, cô nghĩ bản thân đang làm một việc tổn thương tới thằng bé.
Bản thân anh cũng không phủ nhận sự ích kỉ của mình: anh hy vọng sau khi mở lời với con, trước phản ững dữ dội của thằng bé sẽ khiến cô thay đổi quyết định mà ở lại cạnh hai bố con anh
"Đi cùng anh tới một nơi được chứ?"
Vẫn không thấy cô trả lời mình, vẫn chỉ là bóng lưng lạnh lùng quay qua
"Được không em?"
Thấy cô quay lại, anh biết Uyển Linh đã đồng ý, liền tiến tới muốn nắm tay cô nhưng bị cô từ chối quay lưng đi lên trước. Trong lòng rất hụt hẫng nhưng không biết làm gì ngoài cười khổ, tự giễu bản thân đáng đời
Trên đường đi, không ai nói gì, Uyển Linh ôm lấy thân mình ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn khung cảnh thành phố tấp nập đang chạy qua. Lục Nam Thần luôn chú ý tới cảm xúc của cô, anh nhìn chăm chú nhưng không nhận thấy một sự bất thường nào : Uyển Linh cứ ngồi im lặng ở đó, không phải do nhìn thấy có lẽ sẽ không nhận ra sự tồn tại của cô, đến tiếng thở cũng nhẹ nhàg, yếu ớt
Xe di chuyển đến trung tâm thành phố, dừng lại trước cổng bệnh viện lớn. Lục Nam Thần thấy cô vẫn ngồi im không có phản ứng liền gọi
"Uyển Linh, tới rồi em"
Nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, Uyển Linh mới định thần lại, nhìn ngó cảnh vật xung quanh, bất ngờ quay sang nhìn anh
"Bệnh viện?"
"Đúng vậy, xuống thôi em"
"Tôi không muốn vào"
"Vì sao?"
"Không có bệnh vào bệnh viện làm gì"
"Theo anh vào một lúc thôi được không em"
Giọng anh gần như đang năn nỉ, có chút khẩn cầu mong cô sẽ đáp ứng
Uyển Linh vẫn ngồi im, không nhúc nhích
Lục Nam Thần thấy vậy, đành dùng biện pháp mạnh, xuống xe đi thẳng sang ghế phụ mở cửa tháo dây an toàn không một chút lúng túng bế cô ra khỏi xe, mặc Uyển Linh có dãy dụa phản kháng
"Em muốn tự vào hay anh bế em vào?"
"Anh bị bệnh hả, lên cơn cái gì" - cô tức giận hét lên với anh
Anh không tức giận mà ung dung kéo tay cô về phía bệnh viện
"Buông tay ra, anh bị điên hả, anh mới là người cần khám đó, lôi tôi theo làm gì..."
Cả đoạn đường cô không ngừng la hét muốn thoát khỏi anh, mặc kệ sự nhòm ngó, chỉ trỏ từ mọi người xung quanh.
Lục Nam Thần dừng chân trước cửa phòng bệnh, Uyển Linh ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo tay vào bên trong
Người mặc áo trắng bác sĩ quay ra nhìn hai người, gương mặt này không hề xa lạ với cô, dù đã gặp 4 năm trước
Lâm Tùng Bách...
"Có bắt buộc phải vậy không em?"
Uyển Linh dừng bước khi nghe anh nói vậy: có bắt buộc không? Khi nhìn bé con mất kiểm soát như vậy, đó là lần đầu tiên cô thấy tim mình như vỡ vụn, đó là cảm giác còn đau hơn khi bị anh hành hạ. Bản thân cô cũng không biết điều mình làm có đúng không? Có phải cô đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân thay vì nghĩ tới cảm nhận của con trai? Hiện tại tâm trạng của cô rất tệ, sự mệt mỏi vây quanh cô khiến Uyển Linh không muốn tranh cãi với anh bất cứ điều gì
Cô tiếp tục nhấc chân muốn rời đi
Thấy phản ứng đó của cô, thấy khuôn mặt tái mét vì đau đớn, cô im lặng đến đáng sợ, sự im lặng ấy khiến người khác nhìn thôi cũng đau lòng. Anh hiểu hiện tại cô rất buồn và cảm thấy thật tệ, cô nghĩ bản thân đang làm một việc tổn thương tới thằng bé.
Bản thân anh cũng không phủ nhận sự ích kỉ của mình: anh hy vọng sau khi mở lời với con, trước phản ững dữ dội của thằng bé sẽ khiến cô thay đổi quyết định mà ở lại cạnh hai bố con anh
"Đi cùng anh tới một nơi được chứ?"
Vẫn không thấy cô trả lời mình, vẫn chỉ là bóng lưng lạnh lùng quay qua
"Được không em?"
Thấy cô quay lại, anh biết Uyển Linh đã đồng ý, liền tiến tới muốn nắm tay cô nhưng bị cô từ chối quay lưng đi lên trước. Trong lòng rất hụt hẫng nhưng không biết làm gì ngoài cười khổ, tự giễu bản thân đáng đời
Trên đường đi, không ai nói gì, Uyển Linh ôm lấy thân mình ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn khung cảnh thành phố tấp nập đang chạy qua. Lục Nam Thần luôn chú ý tới cảm xúc của cô, anh nhìn chăm chú nhưng không nhận thấy một sự bất thường nào : Uyển Linh cứ ngồi im lặng ở đó, không phải do nhìn thấy có lẽ sẽ không nhận ra sự tồn tại của cô, đến tiếng thở cũng nhẹ nhàg, yếu ớt
Xe di chuyển đến trung tâm thành phố, dừng lại trước cổng bệnh viện lớn. Lục Nam Thần thấy cô vẫn ngồi im không có phản ứng liền gọi
"Uyển Linh, tới rồi em"
Nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, Uyển Linh mới định thần lại, nhìn ngó cảnh vật xung quanh, bất ngờ quay sang nhìn anh
"Bệnh viện?"
"Đúng vậy, xuống thôi em"
"Tôi không muốn vào"
"Vì sao?"
"Không có bệnh vào bệnh viện làm gì"
"Theo anh vào một lúc thôi được không em"
Giọng anh gần như đang năn nỉ, có chút khẩn cầu mong cô sẽ đáp ứng
Uyển Linh vẫn ngồi im, không nhúc nhích
Lục Nam Thần thấy vậy, đành dùng biện pháp mạnh, xuống xe đi thẳng sang ghế phụ mở cửa tháo dây an toàn không một chút lúng túng bế cô ra khỏi xe, mặc Uyển Linh có dãy dụa phản kháng
"Em muốn tự vào hay anh bế em vào?"
"Anh bị bệnh hả, lên cơn cái gì" - cô tức giận hét lên với anh
Anh không tức giận mà ung dung kéo tay cô về phía bệnh viện
"Buông tay ra, anh bị điên hả, anh mới là người cần khám đó, lôi tôi theo làm gì..."
Cả đoạn đường cô không ngừng la hét muốn thoát khỏi anh, mặc kệ sự nhòm ngó, chỉ trỏ từ mọi người xung quanh.
Lục Nam Thần dừng chân trước cửa phòng bệnh, Uyển Linh ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo tay vào bên trong
Người mặc áo trắng bác sĩ quay ra nhìn hai người, gương mặt này không hề xa lạ với cô, dù đã gặp 4 năm trước
Lâm Tùng Bách...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.