Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị
Chương 6: Đau lòng
Cốc Cốc,xin chào
26/03/2023
Trong một khoảng thời gian ngắn thôi,nhưng cuộc sống của Uyển Linh có rất nhiều thay đổi.Hiện tại cô không chỉ sống cho mình,vì ông bà mà còn sống để truyền máu cho chị.Cứ nghĩ cuộc sống như vậy mãi,nhưng hết bất ngờ này vừa qua thì bất ngờ khác lại tới với cô.
Lần trước là buồn vì biết sự thật mình được nuôi,nhưng lần này là đau,đau ray rứt tới mức cô nghĩ mình không thở nổi khi biết :Anh và chị vốn là thanh mai trúc mã,có hôn ước từ bé không đơn giản là cùng nhau lớn lên.Giờ Uyển Linh mới biết lí do mà anh quan tâm chị, là từ yêu chiều mà ra.Đau lòng hơn khi cô biết người đàn ông mình yêu thầm cũng biết mình được nhận nuôi là để cung cấp máu mà không nói với cô: Uyển Linh từng nghĩ,anh Nam Thần cũng thích mình,dù chỉ là một ít thôi,nhưng hôm nay cô biết mình sai rồi,là cô tự đa tình,sao anh lại nói chô cô biết chứ dù có nói thì như nào,anh vẫn sẽ để cô làm công cụ cung cấp máu cứu người anh yêu...ha,thật nực cười mà.
Cô ôm gối ngồi co người ở góc giường:tình yêu cô dành cho anh phải làm sao đây,lúc chạm mặt anh cô phải đối diện như nào?Anh là người yêu của chị,cô không thể có tình cảm với anh rể mình được...Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cô...Từ hôm biết sự thật,cô tránh anh,hạn chế chạm mặt nhất có thể,cô cũng không còn đi chơi cùng anh chị như trước nữa.Uyển Linh cắm đầu vào học để không có thời gian nhớ tới anh rồi khóc.
Uyển Linh cũng xin phép bố mẹ nuôi chuyển sang kí túc xá của trường ở với bạn để tiện cho việc học và để ra 1 khoảng thời gian cho bản thân bình tĩnh lại.
"Sao con không ở nhà mình cho tiện,ăn uống cũng đảm bảo,con ở ngoài bố sẽ rất lo lắng cho sức khỏe của con"
"Con không sao đâu ạ,Uyển Linh lớn rồi,bố yên tâm,có thời gian rảnh con sẽ về thăm mọi người"
"Không về thăm cũng được,miễn sao nhớ...."
"Con sẽ nhớ lịch hàng tháng đến bệnh viện truyền máu cho chị,mẹ nuôi yên tâm" - không chờ Vương Lan Thư lên tiếng nhắc nhở,cô đã nói tiếp lời bà
"Được vậy thì tốt quá"
"Chị giữ gìn sức khỏe nhé,em đi đây"
"Mày đừng nói như quan tâm,yêu thương tao lắm như vậy,đồ giả tạo" - Vương Linh Nhi mỉa mai nói
Trước mặt anh,chị sẽ luôn tỏ ra là người yêu thương em gái mình,nên anh không thấy mặt này của chị.Cô cũng không quan tâm lắm,vì nếu anh có biết cũng sẽ không bênh vực mình,vì người anh yêu là chị chứ không phải cô.Uyển Linh chào mọi người lần nữa rồi di chuyển tới khu kí túc xá ở trường.
Vừa mở cửa phòng kí túc xá,từ đâu 3 bóng dáng phi như mũi tên tới ôm cô,Uyển Linh mỉm cười hạnh phúc vì đây là 3 người bạn cô chơi thân nhất;họ rất tốt luôn bảo vệ,quan tâm và lo lắng cho Uyển Linh.Người có dáng người cao nhất nhóm,và nóng tính là Bân Úy;còn đứa có vẻ ngoài xinh nhất nhóm,là hoa khôi trường ĐH A là Cẩn Du; ít nói và trầm lặng là Đạm Nha.Để vào được trường có học phí cao như này,thường sẽ là con cháu giới nhà giàu,3 người bạn của cô không ngoại lệ, là tiểu thư của các tập đoàn lớn,đều rất xinh đẹp,được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ nhưng họ rất thân thiện,không coi thường người khác.
"Haha,chào mừng Linh Nhi về sào huyệt của chúng ta" - Bân Úy vừa nói vừa nháy mắt với cô
"Uyển Linh bảo bối,yên tâm ở đây với bọn anh,các anh đây sẽ bảo vệ cưng" - Cẩn Du giả giọng đào hoa như các công tử nhà giàu
"Chào mừng cậu tới gia nhập với chúng tớ" - Đạm Nha tuy ít nói nhưng rất tình cảm.
"Các cậu buông tớ ra đi,ôm chặt quá,tưởng mình là mấy anh trai đẹp sáu máu trong quán bar của các cậu à." Cô cười nhìn họ
Do rất thân thiết,chơi với nhau được 3 năm ĐH rồi nên họ cũng đã biết được hoàn cảnh của cô,và cả tình yêu đơn phương của mình dành cho anh.
Thời gian cứ như vậy trôi qua,sáng cô đi học,tối nào không có bài tập cô sẽ đi chơi với nhóm bạn,dù không thích những nơi ồn ào,nhiều người như quán bar nhưng họ cứ lôi cô đi"mở mang tầm mắt".Thi thoảng cô sẽ về thăm ông bà và bố mẹ nuôi cùng chị hai.Hôm nay là ngày thi xong học kì,nhóm bạn rủ nhau đi chơi cho thoải mái, lúc vào quán bar lại chạm mặt với anh- Lục Nam Thần.Trong lòng cô vui thầm,lồng ngực đập nhanh vì khá lâu rồi cô chưa gặp anh:anh vẫn đẹp như mơ,cuốn hút,lạnh lùng như bậc vương giả trên cao mà không bao giờ cô với tới,hình như anh đi với một nhóm bạn.Uyển Linh cứ ngây ngốc đứng nhìn chằm vào anh,tới lúc đám bạn gọi cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.Cô lưu luyến nhìn anh lần cuối,hai ảnh mắt cùng chạm vào nhau:mắt cô long lanh nhìn anh đắm đuối;khác với Uyển Nhi,anh dùng ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.Cô thất vọng và đau nữa,cô cúi đầu đi tới đám bạn đứng.
Sau tối đi chơi ấy,cô luôn mang tâm trạng buồn tủi,bạn cô biết và an ủi nhưng không sao quên được.Nỗi buồn cũ vừa vơi thì tin tức đau lòng khác tới: cô cùng nhóm bạn hôm nay đang xem tivi trong phòng,bất ngờ có tin tức,cô nhìn thấy anh và chị thông báo họ chuẩn bị đính hôn....tai ù cô không còn nghe gì nữa,nước mắt rơi đầy mặt,trái tim như bị ai đó siết chặt
"Linh nhi cậu đừng khóc mà,chứng tớ sẽ buồn lắm"
"Tớ đau quá,trái tim như bị ai bóp nghẹn,phải làm sao đây anh cưới chị tớ rồi...."
Khóc mãi tới lúc không thể khóc nữa,cô mới mệt ngủ thiếp đi.
Chuyện j đến cũng sẽ đến,cô nhận được điện thoại bố nuôi gọi về để chuẩn bị lễ đính hôn.Cô đau chứ,các bạn khuyên cô hay thôi không về nữa sẽ đỡ đau lòng nhưng không thể làm vậy được,bố mẹ và chị sẽ sinh nghi.
Về tới Vương Gia,mọi người đều đang tất bật trang trí,chuẩn bị cho ngày mai thật long trọng.Uyển Linh phải cố dặn mình không được khóc,cùng mọi người chuẩn bị.Đến trưa,cô cùng chị hai đi thử váy cưới,dù đã kiếm mọi cách từ chối không đi nhưng không được.Đến nơi,khi vào trong đã thấy anh ở đó,khoác lên mình bộ vest chú rể rất đẹp,chị từ phòng thay đồ bước ra với chiếc váy cưới màu trắng bồng tinh khôi,...Hôm nay anh thật đẹp,đã là chú rể nhưng là chồng của chị gái và là anh rể cô - Uyển Linh ngồi nhìn họ thật xứng đôi,thấy mình không đủ tư cách để sánh vai cùng anh,hai người họ mới là một cặp,thật xứng đôi.
Thử đồ xong,cô đứng nhìn hai người họ ôm ấp,nắm tay nhau lưu luyến tạm biệt...Lên xe đi về,Linh Nhi quay sang nhìn cô cười nham hiểm
"Tao biết mày yêu anh ấy 3 năm rồi,nhưng tiếc thay người anh ấy yêu là tao,tao cảm thấy thương hại cho mày,miễn mày đau khổ tao đều sẽ vui,haha..."
"Tại sao chị lại ghét em như vậy,em làm gì sai sao?"
"Đúng,tao ghét mày vì từ khi mày tới nhà tao ở,bố tao đều bênh vực,yêu thương mày,trong khi tao mới là con ruột của ông ấy"
"Mày yêu anh ta đúng chứ, muốn ở bên anh ta phải không,tao sẽ toại nguyện cho mày,chỉ sợ khi được ở bên anh ấy rồi liệu mày có chịu đựng nổi không.Tao sẽ chờ xem tình yêu của mày lớm bao nhiêu"
"Ý chị là gì,chị muốn làm gì chứ?" - cô nghi hoặc nhìn chị
"Chờ mai tới sẽ có kịch hay,tôi tặng cô một món quà lớn..."
Lần trước là buồn vì biết sự thật mình được nuôi,nhưng lần này là đau,đau ray rứt tới mức cô nghĩ mình không thở nổi khi biết :Anh và chị vốn là thanh mai trúc mã,có hôn ước từ bé không đơn giản là cùng nhau lớn lên.Giờ Uyển Linh mới biết lí do mà anh quan tâm chị, là từ yêu chiều mà ra.Đau lòng hơn khi cô biết người đàn ông mình yêu thầm cũng biết mình được nhận nuôi là để cung cấp máu mà không nói với cô: Uyển Linh từng nghĩ,anh Nam Thần cũng thích mình,dù chỉ là một ít thôi,nhưng hôm nay cô biết mình sai rồi,là cô tự đa tình,sao anh lại nói chô cô biết chứ dù có nói thì như nào,anh vẫn sẽ để cô làm công cụ cung cấp máu cứu người anh yêu...ha,thật nực cười mà.
Cô ôm gối ngồi co người ở góc giường:tình yêu cô dành cho anh phải làm sao đây,lúc chạm mặt anh cô phải đối diện như nào?Anh là người yêu của chị,cô không thể có tình cảm với anh rể mình được...Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cô...Từ hôm biết sự thật,cô tránh anh,hạn chế chạm mặt nhất có thể,cô cũng không còn đi chơi cùng anh chị như trước nữa.Uyển Linh cắm đầu vào học để không có thời gian nhớ tới anh rồi khóc.
Uyển Linh cũng xin phép bố mẹ nuôi chuyển sang kí túc xá của trường ở với bạn để tiện cho việc học và để ra 1 khoảng thời gian cho bản thân bình tĩnh lại.
"Sao con không ở nhà mình cho tiện,ăn uống cũng đảm bảo,con ở ngoài bố sẽ rất lo lắng cho sức khỏe của con"
"Con không sao đâu ạ,Uyển Linh lớn rồi,bố yên tâm,có thời gian rảnh con sẽ về thăm mọi người"
"Không về thăm cũng được,miễn sao nhớ...."
"Con sẽ nhớ lịch hàng tháng đến bệnh viện truyền máu cho chị,mẹ nuôi yên tâm" - không chờ Vương Lan Thư lên tiếng nhắc nhở,cô đã nói tiếp lời bà
"Được vậy thì tốt quá"
"Chị giữ gìn sức khỏe nhé,em đi đây"
"Mày đừng nói như quan tâm,yêu thương tao lắm như vậy,đồ giả tạo" - Vương Linh Nhi mỉa mai nói
Trước mặt anh,chị sẽ luôn tỏ ra là người yêu thương em gái mình,nên anh không thấy mặt này của chị.Cô cũng không quan tâm lắm,vì nếu anh có biết cũng sẽ không bênh vực mình,vì người anh yêu là chị chứ không phải cô.Uyển Linh chào mọi người lần nữa rồi di chuyển tới khu kí túc xá ở trường.
Vừa mở cửa phòng kí túc xá,từ đâu 3 bóng dáng phi như mũi tên tới ôm cô,Uyển Linh mỉm cười hạnh phúc vì đây là 3 người bạn cô chơi thân nhất;họ rất tốt luôn bảo vệ,quan tâm và lo lắng cho Uyển Linh.Người có dáng người cao nhất nhóm,và nóng tính là Bân Úy;còn đứa có vẻ ngoài xinh nhất nhóm,là hoa khôi trường ĐH A là Cẩn Du; ít nói và trầm lặng là Đạm Nha.Để vào được trường có học phí cao như này,thường sẽ là con cháu giới nhà giàu,3 người bạn của cô không ngoại lệ, là tiểu thư của các tập đoàn lớn,đều rất xinh đẹp,được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ nhưng họ rất thân thiện,không coi thường người khác.
"Haha,chào mừng Linh Nhi về sào huyệt của chúng ta" - Bân Úy vừa nói vừa nháy mắt với cô
"Uyển Linh bảo bối,yên tâm ở đây với bọn anh,các anh đây sẽ bảo vệ cưng" - Cẩn Du giả giọng đào hoa như các công tử nhà giàu
"Chào mừng cậu tới gia nhập với chúng tớ" - Đạm Nha tuy ít nói nhưng rất tình cảm.
"Các cậu buông tớ ra đi,ôm chặt quá,tưởng mình là mấy anh trai đẹp sáu máu trong quán bar của các cậu à." Cô cười nhìn họ
Do rất thân thiết,chơi với nhau được 3 năm ĐH rồi nên họ cũng đã biết được hoàn cảnh của cô,và cả tình yêu đơn phương của mình dành cho anh.
Thời gian cứ như vậy trôi qua,sáng cô đi học,tối nào không có bài tập cô sẽ đi chơi với nhóm bạn,dù không thích những nơi ồn ào,nhiều người như quán bar nhưng họ cứ lôi cô đi"mở mang tầm mắt".Thi thoảng cô sẽ về thăm ông bà và bố mẹ nuôi cùng chị hai.Hôm nay là ngày thi xong học kì,nhóm bạn rủ nhau đi chơi cho thoải mái, lúc vào quán bar lại chạm mặt với anh- Lục Nam Thần.Trong lòng cô vui thầm,lồng ngực đập nhanh vì khá lâu rồi cô chưa gặp anh:anh vẫn đẹp như mơ,cuốn hút,lạnh lùng như bậc vương giả trên cao mà không bao giờ cô với tới,hình như anh đi với một nhóm bạn.Uyển Linh cứ ngây ngốc đứng nhìn chằm vào anh,tới lúc đám bạn gọi cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.Cô lưu luyến nhìn anh lần cuối,hai ảnh mắt cùng chạm vào nhau:mắt cô long lanh nhìn anh đắm đuối;khác với Uyển Nhi,anh dùng ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.Cô thất vọng và đau nữa,cô cúi đầu đi tới đám bạn đứng.
Sau tối đi chơi ấy,cô luôn mang tâm trạng buồn tủi,bạn cô biết và an ủi nhưng không sao quên được.Nỗi buồn cũ vừa vơi thì tin tức đau lòng khác tới: cô cùng nhóm bạn hôm nay đang xem tivi trong phòng,bất ngờ có tin tức,cô nhìn thấy anh và chị thông báo họ chuẩn bị đính hôn....tai ù cô không còn nghe gì nữa,nước mắt rơi đầy mặt,trái tim như bị ai đó siết chặt
"Linh nhi cậu đừng khóc mà,chứng tớ sẽ buồn lắm"
"Tớ đau quá,trái tim như bị ai bóp nghẹn,phải làm sao đây anh cưới chị tớ rồi...."
Khóc mãi tới lúc không thể khóc nữa,cô mới mệt ngủ thiếp đi.
Chuyện j đến cũng sẽ đến,cô nhận được điện thoại bố nuôi gọi về để chuẩn bị lễ đính hôn.Cô đau chứ,các bạn khuyên cô hay thôi không về nữa sẽ đỡ đau lòng nhưng không thể làm vậy được,bố mẹ và chị sẽ sinh nghi.
Về tới Vương Gia,mọi người đều đang tất bật trang trí,chuẩn bị cho ngày mai thật long trọng.Uyển Linh phải cố dặn mình không được khóc,cùng mọi người chuẩn bị.Đến trưa,cô cùng chị hai đi thử váy cưới,dù đã kiếm mọi cách từ chối không đi nhưng không được.Đến nơi,khi vào trong đã thấy anh ở đó,khoác lên mình bộ vest chú rể rất đẹp,chị từ phòng thay đồ bước ra với chiếc váy cưới màu trắng bồng tinh khôi,...Hôm nay anh thật đẹp,đã là chú rể nhưng là chồng của chị gái và là anh rể cô - Uyển Linh ngồi nhìn họ thật xứng đôi,thấy mình không đủ tư cách để sánh vai cùng anh,hai người họ mới là một cặp,thật xứng đôi.
Thử đồ xong,cô đứng nhìn hai người họ ôm ấp,nắm tay nhau lưu luyến tạm biệt...Lên xe đi về,Linh Nhi quay sang nhìn cô cười nham hiểm
"Tao biết mày yêu anh ấy 3 năm rồi,nhưng tiếc thay người anh ấy yêu là tao,tao cảm thấy thương hại cho mày,miễn mày đau khổ tao đều sẽ vui,haha..."
"Tại sao chị lại ghét em như vậy,em làm gì sai sao?"
"Đúng,tao ghét mày vì từ khi mày tới nhà tao ở,bố tao đều bênh vực,yêu thương mày,trong khi tao mới là con ruột của ông ấy"
"Mày yêu anh ta đúng chứ, muốn ở bên anh ta phải không,tao sẽ toại nguyện cho mày,chỉ sợ khi được ở bên anh ấy rồi liệu mày có chịu đựng nổi không.Tao sẽ chờ xem tình yêu của mày lớm bao nhiêu"
"Ý chị là gì,chị muốn làm gì chứ?" - cô nghi hoặc nhìn chị
"Chờ mai tới sẽ có kịch hay,tôi tặng cô một món quà lớn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.