Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị
Chương 17: Dịu dàng phút chốc(H+)
Cốc Cốc,xin chào
26/03/2023
Cơn đau đột ngột truyền tới,nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt nhỏ.Mặc người phụ nữ dưới thân đau đớn,anh vẫn trong cô luận động càng nhanh và sâu hơn
"Xinn..anh mà,sâu quá,sẽ hỏng mất.."
"Câm miệng,cô chỉ là một người hầu làm ấm giường của tôi,ai cho cô lên tiếng cầu xin"
Anh cứ nhấp liên tục vào Uyển Nhi,đau đớn qua đi,thay thế vào đó là những cơn khoái cảm,khiến cả người cô tê rần.Mới sáng sớm,trong phòng tràn tiếng rên rỉ cùng tiếng 2 cơ thể va chạm vào nhau.Hết lần này tới lần khác,anh muốn cô bằng nhiều tư thế.Đến khi cô gần như ngất lịm đi vì mệt mỏi,anh vẫn cúi đầu bên cổ cô,bên dưới vẫn không dừng lại,sau một hồi dày vò,cuối cùng anh cũng gầm lên,một dòng **** **** chảy sau trong người Uyển Linh,nhưng cô vẫn nằm bất động,cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ anh
"Linh Nhi,anh yêu em"- trái tim Uyển Linh như vỡ tan,khi nghe người đàn ông đang bên trong mình,đạt tới khoái cảm lại gọi tên chị.Thật nực cười khi anh nghĩ cô là người anh yêu
Vẫn đang trần tư với những suy nghĩ riêng của mình,một nụ hôn bất chợt rơi xuống môi cô,nhẹ nhàng khiến người ta say đắm không muốn thoát ra.Hóa ra cảm giá được hôn người mình yêu là vậy,đây là lần đầu tiên an hôn cô,Uyển Linh liền vui sướng trong lòng,quên đi nỗi buồn anh vừa đem lại.Nhưng hạnh phúc đó đâu dành cho cô
"Linh Nhi,cho anh nhé..."
"Ầm" một tiếng ở đại não,mọi thứ đều vụn vỡ,cô cười khổ với chính mình rồi cúi nhìn người đàn ông đang nằm đè trên người
"Anh à,em không phải là chị,em là Uyển Nhi"
Vừa dứt lời,một cái tát rất mạnh rơi xuống mặt cô,khiến bên môi chảy máu ra ngoài.Uyển Linh im lạng rơi nước mắt,nhìn người đàn ông ấy
"Đúng tại cô,tất cả là do cô nên Linh Nhi của tôi mới bỏ đi.Tại cô nên đến giờ tôu vẫn chưa tìm ra cô ấy,không biết bệnh tình của cô ấy ra sao,sống có tốt không,cô thật tàn nhẫn"
"Anh à,em đang phải trả giá cho những gì mình không gây ra,gánh tội mà bản thân không biết.Nam Thần,anh đi tìm chị ấy đi,em có thể chịu mọi tổn thương anh gây ra vì yêu anh chứ không phải để chuộc lỗi với điều em không làm"
Uyển Linh lấy hơi,yếu ớt nói tiếp,lấy hết can đản sờ tay lên mặt anh
"Nam Thần,anh biết không,tình yêu em dành cho anh vô cùng lớn.Em từng đọc một câu rất hay:"'Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình."Đến giờ en đã thật sự hiểu câu nói đó rồi,em không còn tham lam muốn chinh phục trái tim anh nữa.Nhưng em muốn bên anh,dù chủ là thời gian ngắn thôi,em cũng mong anh sẽ bớt giận em đi một chút.Mọi thứ em đều có thể chịu đựng được,trừ việc anh coi em là chị,em không muốn nhận được sự dịu dàng từ anh do anh coi e là Linh Nhi"
Lục Nam Thần cứ bất động nhìn cô,sau một hồi không lương tay quăng mạnh cô xuoings giường
"Cút"
Uyển Linh cười khổ,mặc lại quần áo bị xé rách,dù gì vẫn che được chút ít còn hơn không mặc gì ra ngoài.
Cuộc sống lại trôi qua,mỗi ngày đều lặp lại:sáng làm việc,tối phục vụ anh.Thời gian khiến cô ngày càng gầy gò,ốm yếu.Cũng rất lâu rồi cô không được gọi nói chuyện với ông bà và bạn bè vì anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.Trước đó may cô vẫn kịp gọi cho họ báo sắp tới có việc bận nên sẽ vắng mặt và không thể liên lạc,bao giờ xử lí công việc xong cô sẽ gọi lại.Nhưng đã 6 tháng trôi qua rồi,cô thi thoảng mới có thể trốn anh lén gọi về cho gia đình bớt lo.Lâu không về thăm ông bà,không biết hai người sống có tốt không?...
"Xinn..anh mà,sâu quá,sẽ hỏng mất.."
"Câm miệng,cô chỉ là một người hầu làm ấm giường của tôi,ai cho cô lên tiếng cầu xin"
Anh cứ nhấp liên tục vào Uyển Nhi,đau đớn qua đi,thay thế vào đó là những cơn khoái cảm,khiến cả người cô tê rần.Mới sáng sớm,trong phòng tràn tiếng rên rỉ cùng tiếng 2 cơ thể va chạm vào nhau.Hết lần này tới lần khác,anh muốn cô bằng nhiều tư thế.Đến khi cô gần như ngất lịm đi vì mệt mỏi,anh vẫn cúi đầu bên cổ cô,bên dưới vẫn không dừng lại,sau một hồi dày vò,cuối cùng anh cũng gầm lên,một dòng **** **** chảy sau trong người Uyển Linh,nhưng cô vẫn nằm bất động,cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ anh
"Linh Nhi,anh yêu em"- trái tim Uyển Linh như vỡ tan,khi nghe người đàn ông đang bên trong mình,đạt tới khoái cảm lại gọi tên chị.Thật nực cười khi anh nghĩ cô là người anh yêu
Vẫn đang trần tư với những suy nghĩ riêng của mình,một nụ hôn bất chợt rơi xuống môi cô,nhẹ nhàng khiến người ta say đắm không muốn thoát ra.Hóa ra cảm giá được hôn người mình yêu là vậy,đây là lần đầu tiên an hôn cô,Uyển Linh liền vui sướng trong lòng,quên đi nỗi buồn anh vừa đem lại.Nhưng hạnh phúc đó đâu dành cho cô
"Linh Nhi,cho anh nhé..."
"Ầm" một tiếng ở đại não,mọi thứ đều vụn vỡ,cô cười khổ với chính mình rồi cúi nhìn người đàn ông đang nằm đè trên người
"Anh à,em không phải là chị,em là Uyển Nhi"
Vừa dứt lời,một cái tát rất mạnh rơi xuống mặt cô,khiến bên môi chảy máu ra ngoài.Uyển Linh im lạng rơi nước mắt,nhìn người đàn ông ấy
"Đúng tại cô,tất cả là do cô nên Linh Nhi của tôi mới bỏ đi.Tại cô nên đến giờ tôu vẫn chưa tìm ra cô ấy,không biết bệnh tình của cô ấy ra sao,sống có tốt không,cô thật tàn nhẫn"
"Anh à,em đang phải trả giá cho những gì mình không gây ra,gánh tội mà bản thân không biết.Nam Thần,anh đi tìm chị ấy đi,em có thể chịu mọi tổn thương anh gây ra vì yêu anh chứ không phải để chuộc lỗi với điều em không làm"
Uyển Linh lấy hơi,yếu ớt nói tiếp,lấy hết can đản sờ tay lên mặt anh
"Nam Thần,anh biết không,tình yêu em dành cho anh vô cùng lớn.Em từng đọc một câu rất hay:"'Có những chuyện không phải cứ cố gắng là được. Chẳng hạn như yêu thương một người và mong rằng nơi trái tim họ cũng có một chố thật ấm áp dành cho mình."Đến giờ en đã thật sự hiểu câu nói đó rồi,em không còn tham lam muốn chinh phục trái tim anh nữa.Nhưng em muốn bên anh,dù chủ là thời gian ngắn thôi,em cũng mong anh sẽ bớt giận em đi một chút.Mọi thứ em đều có thể chịu đựng được,trừ việc anh coi em là chị,em không muốn nhận được sự dịu dàng từ anh do anh coi e là Linh Nhi"
Lục Nam Thần cứ bất động nhìn cô,sau một hồi không lương tay quăng mạnh cô xuoings giường
"Cút"
Uyển Linh cười khổ,mặc lại quần áo bị xé rách,dù gì vẫn che được chút ít còn hơn không mặc gì ra ngoài.
Cuộc sống lại trôi qua,mỗi ngày đều lặp lại:sáng làm việc,tối phục vụ anh.Thời gian khiến cô ngày càng gầy gò,ốm yếu.Cũng rất lâu rồi cô không được gọi nói chuyện với ông bà và bạn bè vì anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc của cô với thế giới bên ngoài.Trước đó may cô vẫn kịp gọi cho họ báo sắp tới có việc bận nên sẽ vắng mặt và không thể liên lạc,bao giờ xử lí công việc xong cô sẽ gọi lại.Nhưng đã 6 tháng trôi qua rồi,cô thi thoảng mới có thể trốn anh lén gọi về cho gia đình bớt lo.Lâu không về thăm ông bà,không biết hai người sống có tốt không?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.