Em Không Muốn Làm Người Thay Thế
Chương 13: Tôi không muốn về cùng các người
Kenzi Kenzi
27/06/2021
Trong lúc 2 người đang ăn thì ông bà Tô đã đến thăm con gái. Họ vô cùng bất ngờ khi giường bệnh của cô trống không.
" Bác sĩ bác sĩ đâu rồi" Tô lão gia lớn tiếng gọi
" Tô chủ tịch ngài có việc gì"
" Con gái tôi đâu"
" Cô Tô hôm qua còn nằm ở đây mà" vị bác sĩ khó hiểu nói
" Vậy con gái tôi đâu rồi" ông bực tức nói lớn
" Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì mà 1 người trưởng thành biến mất mà không ai hay biết"
" Xin ngài bình tĩnh lại chúng tôi đang đi xem lại camera"
Lúc này 2 người cũng đã ăn xong khi quay lại bệnh viện họ nghe thấy tiếng cãi vã lớn tiếng ở phòng bệnh của cô
" Ở đấy có chuyện gì vậy" cô quay sang hỏi Cố Diệp
" Đi xem là biết ngay"
" 2 người tới đây làm gì" cô bước đến gần thì phát hiện người gây tiếng ồn là ba mẹ cô
" Ngọc Tuệ con đi đâu vậy làm ba mẹ lo lắm biết không" bà Tô đến cạnh cô nói
" 2 người về đi tôi không muốn gặp 2 người"
" Con nói gì vậy mình về nhà thôi"
" Tôi nói 2 người về đi" cô hét lớn nhưng vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên khá đau đớn. Cô lấy tay ôm lấy ngực
" Cẩn thận vết thương" anh lo lắng nói
" Cô ấy đã không muốn về thì đừng ép cô ấy 2 người về đi"
" Cậu có quyền gì mà xen vào việc tôi đưa con gái về"
" Anh ấy có quyền hay không tôi cũng không muốn về các người đi về ngay đi"
" Mời 2 vị về cho ở đây là bệnh viện 2 người đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy" anh hờ hững đáp lại
Mặc dù không muốn nhưng ông bà Tô vẫn phải ra về.
Sau khi 2 người họ đi cô vô thức ngồi thụp xuống nền đất lạnh tay ôm chặt lấy vết thương trán lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn thấy cô như vậy liền tới xem thử thì thấy miệng vết thương của cô hở ra đang không ngừng rỉ máu.
" Cô bị ngốc à đã bị thương thành thế này rồi mà vừa nãy vẫn cố hét lớn vậy" anh lên tiếng trách móc nhưng vẫn ôm cô lên giường băng bó lại vết thương
" Tôi... tôi "
" Thôi nói nữa lại đau ra đấy ngồi im đấy đi"
" Nhưng tôi muốn xuất viện"
" Cô đã như này còn xuất viện rồi xuất viện cô ở đâu" anh là không hiểu nổi cô gái nhỏ này.
" Tôi sẽ đi thuê nhà anh không cần quan tâm tôi tôi không tự tử nữa đâu"
" Vậy thì đến nhà tôi ở tạm giờ cũng không tìm được nhà ngay đâu"
" Thật sao cảm ơn anh" cô mừng rỡ nắm lấy tay anh tươi cười
" À... tôi xin lỗi.." cô sau khi phát hiện ra điều ngang trái ở đây liền rối rít xin lỗi khuôn mặt của cô thì đỏ bừng lên
" Không... không sao vậy... vậy cô dọn đồ đi tôi sẽ ra làm thủ tục xuất viện cho cô"
" Bác sĩ bác sĩ đâu rồi" Tô lão gia lớn tiếng gọi
" Tô chủ tịch ngài có việc gì"
" Con gái tôi đâu"
" Cô Tô hôm qua còn nằm ở đây mà" vị bác sĩ khó hiểu nói
" Vậy con gái tôi đâu rồi" ông bực tức nói lớn
" Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì mà 1 người trưởng thành biến mất mà không ai hay biết"
" Xin ngài bình tĩnh lại chúng tôi đang đi xem lại camera"
Lúc này 2 người cũng đã ăn xong khi quay lại bệnh viện họ nghe thấy tiếng cãi vã lớn tiếng ở phòng bệnh của cô
" Ở đấy có chuyện gì vậy" cô quay sang hỏi Cố Diệp
" Đi xem là biết ngay"
" 2 người tới đây làm gì" cô bước đến gần thì phát hiện người gây tiếng ồn là ba mẹ cô
" Ngọc Tuệ con đi đâu vậy làm ba mẹ lo lắm biết không" bà Tô đến cạnh cô nói
" 2 người về đi tôi không muốn gặp 2 người"
" Con nói gì vậy mình về nhà thôi"
" Tôi nói 2 người về đi" cô hét lớn nhưng vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên khá đau đớn. Cô lấy tay ôm lấy ngực
" Cẩn thận vết thương" anh lo lắng nói
" Cô ấy đã không muốn về thì đừng ép cô ấy 2 người về đi"
" Cậu có quyền gì mà xen vào việc tôi đưa con gái về"
" Anh ấy có quyền hay không tôi cũng không muốn về các người đi về ngay đi"
" Mời 2 vị về cho ở đây là bệnh viện 2 người đang làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy" anh hờ hững đáp lại
Mặc dù không muốn nhưng ông bà Tô vẫn phải ra về.
Sau khi 2 người họ đi cô vô thức ngồi thụp xuống nền đất lạnh tay ôm chặt lấy vết thương trán lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn thấy cô như vậy liền tới xem thử thì thấy miệng vết thương của cô hở ra đang không ngừng rỉ máu.
" Cô bị ngốc à đã bị thương thành thế này rồi mà vừa nãy vẫn cố hét lớn vậy" anh lên tiếng trách móc nhưng vẫn ôm cô lên giường băng bó lại vết thương
" Tôi... tôi "
" Thôi nói nữa lại đau ra đấy ngồi im đấy đi"
" Nhưng tôi muốn xuất viện"
" Cô đã như này còn xuất viện rồi xuất viện cô ở đâu" anh là không hiểu nổi cô gái nhỏ này.
" Tôi sẽ đi thuê nhà anh không cần quan tâm tôi tôi không tự tử nữa đâu"
" Vậy thì đến nhà tôi ở tạm giờ cũng không tìm được nhà ngay đâu"
" Thật sao cảm ơn anh" cô mừng rỡ nắm lấy tay anh tươi cười
" À... tôi xin lỗi.." cô sau khi phát hiện ra điều ngang trái ở đây liền rối rít xin lỗi khuôn mặt của cô thì đỏ bừng lên
" Không... không sao vậy... vậy cô dọn đồ đi tôi sẽ ra làm thủ tục xuất viện cho cô"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.