Chương 11: Khánh Phương sốc
Chang Chang
03/06/2015
Ở nhà, bố mẹ nó mãi không thấy nó về. Nó bảo hôm nay về mà vẫn không thấy gì, bố mẹ nó liền gọi điện cho nó xem sao.
Giọt nước mắt hay tiếng mưa, nhẹ lăn trên má em thật buồn.
Giờ em đã cất bước, em sẽ bên người gấm hoa một đời.
Người ta sẽ cho em nhiều hạnh phúc, chẳng giống lúc xưa khi với…
Đang ngồi bên cạnh giường bệnh của nó thì Khánh Phương nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Như một phản xạ có điều kiện nó tỉnh và cố ngồi dậy.
- Cậu cứ nằm im tớ nghe cho. - Khánh Phương nói với nó.
- Ừ, cậu xem ai gọi hộ tớ. - Nó nói với giọng yếu ớt.
Khánh Phương lấy điện thoại từ túi nó ra.
- Mẹ cậu gọi.
- Ừ, cậu nghe đi.
Vừa a lô thì mẹ Khánh Phương từ đâu đi vào và cầm lấy cái điện thoại từ tay Khánh Phương.
- Để mẹ nghe cho, con chăm sóc Quỳnh Anh đi.
Khánh Phương bất ngờ chỉ biết đứng nhìn mẹ cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện, không biết mẹ nói gì nữa. Nó nhìn xung quanh căn phòng nó đang nằm, nó nhớ lại ngày hôm qua, khi nó vừa đi sang đường và giờ nó thấy nó ở đây.
- Phương ơi, tớ đang ở đâu đây? - Nó nhìn Khánh Phương hỏi.
- Cậu đang ở nhà tớ.
- Sao không phải bệnh viện mà lại là nhà cậu? - Nó thắc mắc.
- Ừ, cậu mới từ bệnh viện về nhà tớ lúc sáng.
- Nhà cậu ở đâu đây? - Nó thắc mắc như trẻ con.
- Nhà tớ ở đây chứ ở đâu. Thôi, cậu nghỉ đi không nói nữa, khỏi rồi nói. - Khánh Phương nói với nó.
Nó nghe lời Khánh Phương không nói gì nữa, nó nhìn ra phía cửa sổ, chợt nó nhìn bức tường có cái gì đó quen thuộc, giàn hoa giấy, tường hành lang có mấy chậu hoa nhỏ.
- Ơ, kia có phải là? - Nó chỉ tay ra hành lang và hỏi Khánh Phương.
- Ừ, nhà hôm tớ hỏi cậu đẹp không ý, là ngôi nhà cậu đang nằm này.
- Sao có thể? Thì ra là cậu… - Nó cố gắng ngồi dậy để hỏi rõ mọi chuyện vì quá bất ngờ.
- Thôi, cậu nằm xuống đi, cậu khỏi bệnh chất vấn gì cũng được.
- Hức... cậu nói dối tớ.
- Ừ, tớ nói dối, tớ xin lỗi, giờ cậu nằm im cho tớ, không được ngồi dậy.
- Mà sao bố mẹ tớ không lên? Cậu gọi điện báo bố mẹ tớ chưa?
- Chưa! Mẹ tớ bảo không gọi, sợ bố mẹ cậu lo.
- Mẹ cậu á? - Lại thêm một thắc mắc nữa trong đầu nó.
- Ừ, cậu đang thắc mắc mẹ tớ là ai à? Cậu cứ khỏi đi mọi chuyện sẽ biết rõ, tớ cũng đang thắc mắc như cậu đây.
Nó nằm ngơ ngác chẳng hiểu gì hết, lúc đó mẹ Khánh Phương đi vào.
- Mẹ nói gì với mẹ Quỳnh Anh mà lâu vậy ạ? - Khánh Phương hỏi mẹ.
- Không có gì đâu… Quỳnh Anh cháu cứ yên tâm dưỡng bệnh, bác bảo với bố mẹ cháu rồi, bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu ở đây.
- Dạ, cháu cảm ơn bác ạ, làm phiền bác rồi ạ.
- Không có gì đâu cháu, cháu là bạn của Khánh Phương thì bác coi cháu như con cháu trong nhà nên cháu không phải suy nghĩ gì cả. - Mẹ Khánh Phương nở một nụ cười hiền từ nói với nó.
- Dạ, lần đầu gặp bác mà đã làm phiền bác rồi ạ. - Nó cười ái ngại rồi nói với mẹ Khánh Phương.
- Bác nghe kể nhiều về cháu rồi, cháu không có gì phải ngại nhé. Thôi cháu nằm nghỉ đi cho mau khỏi nhé.
- Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
Một người xa lạ, lần đầu nó gặp nhưng nó thấy có gì đó bình yên khi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ này.
…
Suốt một tuần, mẹ Khánh Phương và Khánh Phương chăm sóc tận tình cho nó. Nó thấy biết ơn lắm, nhưng nó vẫn thắc mắc: Sao bố mẹ nó lại không lên thăm nó? Sao gia đình Khánh Phương lại tốt với nó như vậy? Đặc biệt là mẹ Khánh Phương.
Sau một tuần, vết thương của nó cũng đỡ hơn trước rất nhiều, nó bắt đầu muốn đi lại, không muốn nằm trên giường bệnh nữa.
Khánh Phương dìu nó ra ngoài vườn để nó hít thở không khí ngoài trời và tập đi.
Hai người đang đi thì có tiếng chuông cổng. Khánh Phương chạy ra mở cổng nhìn thấy một thanh niên.
- Dạ, xin hỏi anh tìm ai ạ?
- Nhà anh có bưu phẩm, anh vui lòng kí vào đây cho em ạ. - Người đưa thư đưa cho Khánh Phương một túi giấy và bảo Khánh Phương kí vào sổ.
- Cảm ơn anh!
Khánh Phương nhìn túi bưu phẩm thấy mác túi là của bệnh viện - bệnh viện mà nó nằm hôm trước, Khánh Phương tò mò mở ra xem, vừa rút tờ giấy trong túi ra đọc được dòng chữ đầu tiên Khánh Phương choáng váng. Cố bình tĩnh đọc tiếp, đọc thêm được vài dòng, Khánh Phương đã ngã quỵ xuống đất vì quá sốc. Miệng lẩm bẩm. muốn hét lên mà sợ Quỳnh Anh nghe thấy: “Tại sao lại thế này? Sao bố mẹ lại giấu mình hai mươi năm chuyện này cơ chứ?”
- Phương, con làm sao thế này? - Mẹ Khánh Phương vừa đi từ ngoài về nhìn thấy Khánh Phương đang ngồi dưới đất, tay cầm tờ giấy gì đó liền chạy vội lại hỏi.
- Mẹ giải thích cho con đi, thế này là sao? - Khánh Phương cầm tờ giấy và hét lên với mẹ.
- Con đứng dậy đi, hôm nay mẹ cũng định nói với các con. - Mẹ Khánh Phương đỡ Khánh Phương dậy và nói.
- Cháu chào bác! Khánh Phương cậu làm sao thế kia? - Nó đi từ phía vườn vào, nhìn thấy mẹ Khánh Phương đang đỡ Khánh Phương dậy.
- Ừ, tớ không sao. - Cố nhìn nó, Khánh Phương như muốn nói với nó ngay lập tức chuyện này.
- Thôi, chúng ta vào nhà đi, con tự đi vào đi, mẹ dìu Quỳnh Anh. - Mẹ Khánh Phương không muốn để Quỳnh Anh biết vội chuyện này.
- Vâng.
Trong lòng nó vẫn thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra, vì nhìn sắc mặt của Khánh Phương nó biết đang có chuyện gì đó. Mẹ Khánh Phương dìu nó vào phòng rồi gọi Khánh Phương ra ngoài nói chuyện.
- Giờ mẹ nói cho con biết mọi chuyện đi, sao lại có tờ giấy này? - Khánh Phương đang rất mong chờ mẹ nói tất cả mọi thứ.
- Khoảng ba mươi phút sau, bố mẹ Quỳnh Anh đến thì chúng ta sẽ nói rõ với hai đứa, giờ con vào nói chuyện với nó đi.
Khánh Phương im lặng, bước vào phòng nó trong tâm trạng hoài nghi, muốn biết sự thật ngay lúc này, nhìn nó, nhìn mọi góc cạnh trên khuôn mặt nó, Khánh Phương thấy hình như có giống thì phải.
- Khánh Phương! - Nó thấy Khánh Phương cứ nhìn nó mãi, nó gọi Khánh Phương.
- Ơi, cậu cần lấy gì à? - Khánh Phương giật mình, tâm trạng như kẻ mất hồn.
- Không, sao cậu cứ nhìn tớ như kẻ mất hồn thế?
- Không có gì đâu, cậu xấu xí thì tớ nhìn thôi, hì. - Khánh Phương giả vờ trêu chọc nó để nó không thắc mắc gì nữa.
- Xí, người ta xinh thế này mà kêu xấu.
- Vâng, cậu xinh.
Thế là Khánh Phương cứ ngồi nói chuyện trêu chọc, cười nói với nó, nhưng trong lòng Khánh Phương thì đang nóng lòng chờ bố mẹ Quỳnh Anh lên.
…
Ba mươi phút sau, có tiếng chuông cổng, mẹ Khánh Phương ra mở cổng, bố mẹ nó đến. Khánh Phương ra chào bố mẹ nó rồi gọi nó ra gặp bố mẹ.
- Quỳnh Anh ơi, bố mẹ cậu đến kìa! - Khánh Phương gọi Quỳnh Anh.
- Hả, cái gì? - Nó mừng ra mặt, cười toe toét, chân còn đau nhưng vẫn đi thật nhanh ra ngoài nhà gặp bố mẹ.
- A… bố mẹ, con nhớ bố mẹ quá. - Nó nhìn thấy bố mẹ, nó la như trẻ con vậy, rồi cố chạy ra ôm mẹ nó, mặc cho cái chân còn đau.
- Ừ, bố mẹ lên rồi đây, chân tay đau thì nhẹ nhàng thôi.
- Kệ thôi ạ, bố mẹ nguyên cả tuần mới lên thăm con gái. - Nó tỏ vẻ giận dỗi bố mẹ.
- Thế bác Quỳnh và Khánh Phương chăm sóc con không tốt à? - Mẹ nó vừa cười vừa hỏi nó.
- Ơ. Sao mẹ biết tên bác ý? Bác ý và Khánh Phương chăm sóc con rất tốt ạ, chính vì bác ý quá tốt nên con mới ngại đấy ạ.
- Thôi, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi rồi từ từ nói chuyện nào.
Thế là nó buông mẹ nó ra để mẹ ngồi xuống ghế. Nó thấy bố mẹ nó ngồi nói chuyện với mẹ Khánh Phương như thể hai người lâu rồi không gặp nhau, nó cứ ngơ ngơ ra chẳng hiểu gì. Khánh Phương thì cũng chỉ im lặng không nói gì, mẹ Khánh Phương có dặn Khánh Phương không được nhắc gì tới tờ giấy đó, im lặng chờ đợi mọi thứ. Khánh Phương lật lại mọi thứ rồi xâu chuỗi lại tất cả, có lẽ đây là sự thật, giờ thì Khánh Phương đã hiểu sao mẹ lại bảo Khánh Phương làm quen và chơi với Quỳnh Anh. Tại sao mẹ lại tốt với Quỳnh Anh như vậy. Nhưng Khánh Phương vẫn thắc mắc: Sao lại là sau hai mươi năm?
Câu hỏi cứ vật vờ trong đầu Khánh Phương, cần lời giải đáp.
Sau khi từ nhà Khánh Phương về, hắn đã quyết định đi tới một nơi thật xa, rời khỏi nơi này một thời gian để quên đi kỷ niệm với nó. Lý do khiến hắn từ bỏ vì hắn nghĩ Khánh Phương và nó là một đôi trời định rồi, hai người đã có hôn ước từ nhỏ, chắc hắn không còn cơ hội nữa, hắn nên từ bỏ thay vì cứ đắm chìm trong vô vọng. Khi đi, mặc dù hắn đã quyết tâm quên nó nhưng hắn vẫn thường gọi điện cho Khánh Phương để hỏi tình hình của nó. Biết được nó đã đỡ rất nhiều và đã bắt đầu đi lại thì hắn yên tâm và từ đó hắn cắt liên lạc với bạn bè một thời gian.
Giọt nước mắt hay tiếng mưa, nhẹ lăn trên má em thật buồn.
Giờ em đã cất bước, em sẽ bên người gấm hoa một đời.
Người ta sẽ cho em nhiều hạnh phúc, chẳng giống lúc xưa khi với…
Đang ngồi bên cạnh giường bệnh của nó thì Khánh Phương nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Như một phản xạ có điều kiện nó tỉnh và cố ngồi dậy.
- Cậu cứ nằm im tớ nghe cho. - Khánh Phương nói với nó.
- Ừ, cậu xem ai gọi hộ tớ. - Nó nói với giọng yếu ớt.
Khánh Phương lấy điện thoại từ túi nó ra.
- Mẹ cậu gọi.
- Ừ, cậu nghe đi.
Vừa a lô thì mẹ Khánh Phương từ đâu đi vào và cầm lấy cái điện thoại từ tay Khánh Phương.
- Để mẹ nghe cho, con chăm sóc Quỳnh Anh đi.
Khánh Phương bất ngờ chỉ biết đứng nhìn mẹ cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện, không biết mẹ nói gì nữa. Nó nhìn xung quanh căn phòng nó đang nằm, nó nhớ lại ngày hôm qua, khi nó vừa đi sang đường và giờ nó thấy nó ở đây.
- Phương ơi, tớ đang ở đâu đây? - Nó nhìn Khánh Phương hỏi.
- Cậu đang ở nhà tớ.
- Sao không phải bệnh viện mà lại là nhà cậu? - Nó thắc mắc.
- Ừ, cậu mới từ bệnh viện về nhà tớ lúc sáng.
- Nhà cậu ở đâu đây? - Nó thắc mắc như trẻ con.
- Nhà tớ ở đây chứ ở đâu. Thôi, cậu nghỉ đi không nói nữa, khỏi rồi nói. - Khánh Phương nói với nó.
Nó nghe lời Khánh Phương không nói gì nữa, nó nhìn ra phía cửa sổ, chợt nó nhìn bức tường có cái gì đó quen thuộc, giàn hoa giấy, tường hành lang có mấy chậu hoa nhỏ.
- Ơ, kia có phải là? - Nó chỉ tay ra hành lang và hỏi Khánh Phương.
- Ừ, nhà hôm tớ hỏi cậu đẹp không ý, là ngôi nhà cậu đang nằm này.
- Sao có thể? Thì ra là cậu… - Nó cố gắng ngồi dậy để hỏi rõ mọi chuyện vì quá bất ngờ.
- Thôi, cậu nằm xuống đi, cậu khỏi bệnh chất vấn gì cũng được.
- Hức... cậu nói dối tớ.
- Ừ, tớ nói dối, tớ xin lỗi, giờ cậu nằm im cho tớ, không được ngồi dậy.
- Mà sao bố mẹ tớ không lên? Cậu gọi điện báo bố mẹ tớ chưa?
- Chưa! Mẹ tớ bảo không gọi, sợ bố mẹ cậu lo.
- Mẹ cậu á? - Lại thêm một thắc mắc nữa trong đầu nó.
- Ừ, cậu đang thắc mắc mẹ tớ là ai à? Cậu cứ khỏi đi mọi chuyện sẽ biết rõ, tớ cũng đang thắc mắc như cậu đây.
Nó nằm ngơ ngác chẳng hiểu gì hết, lúc đó mẹ Khánh Phương đi vào.
- Mẹ nói gì với mẹ Quỳnh Anh mà lâu vậy ạ? - Khánh Phương hỏi mẹ.
- Không có gì đâu… Quỳnh Anh cháu cứ yên tâm dưỡng bệnh, bác bảo với bố mẹ cháu rồi, bố mẹ cháu cũng đồng ý cho cháu ở đây.
- Dạ, cháu cảm ơn bác ạ, làm phiền bác rồi ạ.
- Không có gì đâu cháu, cháu là bạn của Khánh Phương thì bác coi cháu như con cháu trong nhà nên cháu không phải suy nghĩ gì cả. - Mẹ Khánh Phương nở một nụ cười hiền từ nói với nó.
- Dạ, lần đầu gặp bác mà đã làm phiền bác rồi ạ. - Nó cười ái ngại rồi nói với mẹ Khánh Phương.
- Bác nghe kể nhiều về cháu rồi, cháu không có gì phải ngại nhé. Thôi cháu nằm nghỉ đi cho mau khỏi nhé.
- Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
Một người xa lạ, lần đầu nó gặp nhưng nó thấy có gì đó bình yên khi nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ này.
…
Suốt một tuần, mẹ Khánh Phương và Khánh Phương chăm sóc tận tình cho nó. Nó thấy biết ơn lắm, nhưng nó vẫn thắc mắc: Sao bố mẹ nó lại không lên thăm nó? Sao gia đình Khánh Phương lại tốt với nó như vậy? Đặc biệt là mẹ Khánh Phương.
Sau một tuần, vết thương của nó cũng đỡ hơn trước rất nhiều, nó bắt đầu muốn đi lại, không muốn nằm trên giường bệnh nữa.
Khánh Phương dìu nó ra ngoài vườn để nó hít thở không khí ngoài trời và tập đi.
Hai người đang đi thì có tiếng chuông cổng. Khánh Phương chạy ra mở cổng nhìn thấy một thanh niên.
- Dạ, xin hỏi anh tìm ai ạ?
- Nhà anh có bưu phẩm, anh vui lòng kí vào đây cho em ạ. - Người đưa thư đưa cho Khánh Phương một túi giấy và bảo Khánh Phương kí vào sổ.
- Cảm ơn anh!
Khánh Phương nhìn túi bưu phẩm thấy mác túi là của bệnh viện - bệnh viện mà nó nằm hôm trước, Khánh Phương tò mò mở ra xem, vừa rút tờ giấy trong túi ra đọc được dòng chữ đầu tiên Khánh Phương choáng váng. Cố bình tĩnh đọc tiếp, đọc thêm được vài dòng, Khánh Phương đã ngã quỵ xuống đất vì quá sốc. Miệng lẩm bẩm. muốn hét lên mà sợ Quỳnh Anh nghe thấy: “Tại sao lại thế này? Sao bố mẹ lại giấu mình hai mươi năm chuyện này cơ chứ?”
- Phương, con làm sao thế này? - Mẹ Khánh Phương vừa đi từ ngoài về nhìn thấy Khánh Phương đang ngồi dưới đất, tay cầm tờ giấy gì đó liền chạy vội lại hỏi.
- Mẹ giải thích cho con đi, thế này là sao? - Khánh Phương cầm tờ giấy và hét lên với mẹ.
- Con đứng dậy đi, hôm nay mẹ cũng định nói với các con. - Mẹ Khánh Phương đỡ Khánh Phương dậy và nói.
- Cháu chào bác! Khánh Phương cậu làm sao thế kia? - Nó đi từ phía vườn vào, nhìn thấy mẹ Khánh Phương đang đỡ Khánh Phương dậy.
- Ừ, tớ không sao. - Cố nhìn nó, Khánh Phương như muốn nói với nó ngay lập tức chuyện này.
- Thôi, chúng ta vào nhà đi, con tự đi vào đi, mẹ dìu Quỳnh Anh. - Mẹ Khánh Phương không muốn để Quỳnh Anh biết vội chuyện này.
- Vâng.
Trong lòng nó vẫn thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra, vì nhìn sắc mặt của Khánh Phương nó biết đang có chuyện gì đó. Mẹ Khánh Phương dìu nó vào phòng rồi gọi Khánh Phương ra ngoài nói chuyện.
- Giờ mẹ nói cho con biết mọi chuyện đi, sao lại có tờ giấy này? - Khánh Phương đang rất mong chờ mẹ nói tất cả mọi thứ.
- Khoảng ba mươi phút sau, bố mẹ Quỳnh Anh đến thì chúng ta sẽ nói rõ với hai đứa, giờ con vào nói chuyện với nó đi.
Khánh Phương im lặng, bước vào phòng nó trong tâm trạng hoài nghi, muốn biết sự thật ngay lúc này, nhìn nó, nhìn mọi góc cạnh trên khuôn mặt nó, Khánh Phương thấy hình như có giống thì phải.
- Khánh Phương! - Nó thấy Khánh Phương cứ nhìn nó mãi, nó gọi Khánh Phương.
- Ơi, cậu cần lấy gì à? - Khánh Phương giật mình, tâm trạng như kẻ mất hồn.
- Không, sao cậu cứ nhìn tớ như kẻ mất hồn thế?
- Không có gì đâu, cậu xấu xí thì tớ nhìn thôi, hì. - Khánh Phương giả vờ trêu chọc nó để nó không thắc mắc gì nữa.
- Xí, người ta xinh thế này mà kêu xấu.
- Vâng, cậu xinh.
Thế là Khánh Phương cứ ngồi nói chuyện trêu chọc, cười nói với nó, nhưng trong lòng Khánh Phương thì đang nóng lòng chờ bố mẹ Quỳnh Anh lên.
…
Ba mươi phút sau, có tiếng chuông cổng, mẹ Khánh Phương ra mở cổng, bố mẹ nó đến. Khánh Phương ra chào bố mẹ nó rồi gọi nó ra gặp bố mẹ.
- Quỳnh Anh ơi, bố mẹ cậu đến kìa! - Khánh Phương gọi Quỳnh Anh.
- Hả, cái gì? - Nó mừng ra mặt, cười toe toét, chân còn đau nhưng vẫn đi thật nhanh ra ngoài nhà gặp bố mẹ.
- A… bố mẹ, con nhớ bố mẹ quá. - Nó nhìn thấy bố mẹ, nó la như trẻ con vậy, rồi cố chạy ra ôm mẹ nó, mặc cho cái chân còn đau.
- Ừ, bố mẹ lên rồi đây, chân tay đau thì nhẹ nhàng thôi.
- Kệ thôi ạ, bố mẹ nguyên cả tuần mới lên thăm con gái. - Nó tỏ vẻ giận dỗi bố mẹ.
- Thế bác Quỳnh và Khánh Phương chăm sóc con không tốt à? - Mẹ nó vừa cười vừa hỏi nó.
- Ơ. Sao mẹ biết tên bác ý? Bác ý và Khánh Phương chăm sóc con rất tốt ạ, chính vì bác ý quá tốt nên con mới ngại đấy ạ.
- Thôi, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi rồi từ từ nói chuyện nào.
Thế là nó buông mẹ nó ra để mẹ ngồi xuống ghế. Nó thấy bố mẹ nó ngồi nói chuyện với mẹ Khánh Phương như thể hai người lâu rồi không gặp nhau, nó cứ ngơ ngơ ra chẳng hiểu gì. Khánh Phương thì cũng chỉ im lặng không nói gì, mẹ Khánh Phương có dặn Khánh Phương không được nhắc gì tới tờ giấy đó, im lặng chờ đợi mọi thứ. Khánh Phương lật lại mọi thứ rồi xâu chuỗi lại tất cả, có lẽ đây là sự thật, giờ thì Khánh Phương đã hiểu sao mẹ lại bảo Khánh Phương làm quen và chơi với Quỳnh Anh. Tại sao mẹ lại tốt với Quỳnh Anh như vậy. Nhưng Khánh Phương vẫn thắc mắc: Sao lại là sau hai mươi năm?
Câu hỏi cứ vật vờ trong đầu Khánh Phương, cần lời giải đáp.
Sau khi từ nhà Khánh Phương về, hắn đã quyết định đi tới một nơi thật xa, rời khỏi nơi này một thời gian để quên đi kỷ niệm với nó. Lý do khiến hắn từ bỏ vì hắn nghĩ Khánh Phương và nó là một đôi trời định rồi, hai người đã có hôn ước từ nhỏ, chắc hắn không còn cơ hội nữa, hắn nên từ bỏ thay vì cứ đắm chìm trong vô vọng. Khi đi, mặc dù hắn đã quyết tâm quên nó nhưng hắn vẫn thường gọi điện cho Khánh Phương để hỏi tình hình của nó. Biết được nó đã đỡ rất nhiều và đã bắt đầu đi lại thì hắn yên tâm và từ đó hắn cắt liên lạc với bạn bè một thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.