Chương 18
Minhaanh
01/01/2024
Cảm thấy Yoon Bae dường như đã hiểu ra mọi chuyện rồi, sự tức giận của Aeron liền biến thành sự mệt mỏi. Lee Han Gyeum cảm thấy nhiệm vụ của bản thân đã hết, liền ra hiệu cho vệ sĩ cùng mình đưa Min Ji ra ngoài.
Sau khi căn phòng chỉ còn duy nhất hai người người chính là Aeron và Yoon Bae. Aeron biết mình đã sai khi đã trách nhầm cậu. Anh trút một hơi thở nặng nề rồi đứng lên. Thay vì gọi cậu tới bên, anh lại tự mình bước tới trước mặt cậu. Nhìn vẻ mặt vốn vô cảm bây giờ lại thoáng chút đượm buồn của cậu, anh không nói gì cả chỉ ôm cậu vào lòng. Cả hai cứ như vậy một hồi, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của Yoon Bae đã phá tan cái không gian yên lặng đó.
"Aeron, tôi muốn đi ngủ."
"Em muốn đi ngủ? Vậy hãy ngủ ở đây với tôi."
"Không. Tôi sẽ về phòng tôi hoặc là bất cứ đâu. Không phải phải là phòng anh là được."
"Vậy nếu tôi nói đây là lệnh, em liệu có nghe không?"
Yoon Bae lại im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, Aeron chỉ đành thở dài một hơi rồi cho phép cậu về phòng ngủ. Tất cả mọi chuyện đều xảy đến quá nhanh, quá đột ngột. Chẳng kịp chuẩn bị tinh thần trước, Yoon Bae lúc này như thể một con cá đang nằm thoi thóp giữa bãi cát trắng và bờ biển xanh. Cậu về phòng liền chui vào trong chăn. Cậu là đang cố cách biệt bản thân với toàn bộ thế giới bên ngoài bằng một chiếc chăn mỏng. Rõ ràng thoát khỏi tay lão chủ già kia cậu không còn bị đánh đập, không còn phải sống thiếu thốn đủ điều. Thế nhưng tại sao cậu lại có cảm giác cuộc sống bây giờ còn khổ sở hơn cả cuộc sống khi xưa nữa? Đau đầu quá. Chẳng muốn nghĩ gì nữa. Cậu chỉ muốn ngủ một giấc mà chẳng bao giờ phải thức dậy nữa thôi.
Sáng hôm sau, có lẽ vì sự mệt mỏi của tinh thần ngày hôm qua mà sáng nay Yoon Bae dậy thật muộn. Cũng chẳng có ai lên đánh thức cậu cả. Mở cửa, chỉ thấy một bộ quần áo để trước phòng. Dù không muốn ăn nhưng Yoon Bae vẫn xuống nhà như mọi ngày. Những người hầu đang nấu ăn trong bếp vừa nhìn thấy cậu thì lần lượt lên tiếng chào buổi sáng.
Chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải Aeron đã cấm họ không được nói chuyện với cậu rồi sao?
"Ông chủ đã rút lại mệnh lệnh cấm chúng tôi nói chuyện với cậu từ đêm hôm qua rồi. Cậu đừng lo lắng."
Là người vệ sĩ trước kia đã luôn đứng canh bên cạnh Cha Huyn Seok lên tiếng. Anh là đã nhìn ra sự khó hiểu trên khuôn mặt cậu rồi. Yoon Bae không trả lời mà lững thững bước xuống nhà. Bữa sáng hôm nay rõ ràng là ngon hơn những ngày khác. Nhưng cậu lại chẳng muốn ăn chút nào hết, chỉ gấp lấy vài miếng rồi lại đứng lên.
Cả ngày hôm nay cậu chẳng muốn làm gì, chỉ nhốt mình trong phòng, ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không hiểu sao ngay lúc này cậu lại cảm thấy, có phải bản thân cậu ngay từ đầu đã không nên đến nơi này rồi hay không? Mọi thứ như bị đảo lộn hết cả lên. Cả cuộc sống của Min Ji và cuộc sống của cậu.
Bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng một số người hầu đang nói chuyện. Họ nói "Chào anh Lee". Trong tức khắc cậu lập tức nghĩ đến Min Ji. Cậu vội vàng lao ra, chạy xuống nhà trước khi anh đi mất. Thấy Yoon Bae vừa chạy đến cầu thang liền khựng lại nhìn mình thở hổn hển, Lee Han Gyeum khó hiểu liền nhướn một bên mày.
"Sao thế nhóc? Có chuyện gì mà vội vàng vậy?"
Yoon Bae nhanh chóng bước xuống, bước đến trước mặt Han Gyeum. "Cho tôi hỏi một câu được không?"
"Hỏi đi."
"Min Ji... cô ấy... bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi?"
Han Gyeum bất giác bật cười. Anh vốn tưởng cậu hỏi về Aeron hay chuyện gì, sau cùng vẫn lại hỏi về nữ người hầu đó.
"Nhóc thích nữ người hầu đó?"
Yoon Bae chần chừ một chút nhưng rồi vẫn gật đầu. Đến đây Han Gyeum cũng thản nhiên gật đầu.
"Không có gì. Hôm qua Aeron cũng đã nói rồi mà. Cậu ấy chỉ đuổi việc cô ta thôi, không làm gì hết."
Đêm hôm đó, rất muộn rồi Yoon Bae vẫn chưa ngủ được. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ấy vậy mà trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề không thôi. Bên ngoài lại có tiếng bước chân, cậu lại nghe thấy tiếng bàn tay nắm vào tay nắm cửa. Anh ta sẽ lại bỏ đi nhỉ? Không phải. Cánh cửa đó đã mở ra rồi.
Nhìn căn phòng vẫn tối om như mọi lần, bỗng lưng trước ánh trăng vốn đã đơn độc giờ lại còn đơn độc hơn. Aeron cứ vậy mà bước vào trong, tới bên giường ngồi cạnh cậu. Anh nhẹ nhàng lắm lấy tay cậu, khẽ xoay người cậu về phía mình. Vẻ mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm của Yoon Bae đã sớm tràn đầy sự mệt nhoài. Ánh mắt cậu bây giờ còn hững hờ hơn cả khi trước.
"Yoon Bae à... Tha lỗi cho tôi được không? Tôi sai rồi. Xin lỗi em. Đừng giận tôi mà, nhé."
"Tôi không giận anh." Yoon Bae nhìn thẳng vào mắt Aeron, trả lời một cách thẳng thắn.
Thế nhưng, mặc dù cậu đã nói không giận, Aeron vẫn nắm chặt tay cậu, thậm chí còn gục đầu vào vai cậu hệt như một đứa trẻ to xác đang thú nhận lỗi sai của mình.
Sau khi căn phòng chỉ còn duy nhất hai người người chính là Aeron và Yoon Bae. Aeron biết mình đã sai khi đã trách nhầm cậu. Anh trút một hơi thở nặng nề rồi đứng lên. Thay vì gọi cậu tới bên, anh lại tự mình bước tới trước mặt cậu. Nhìn vẻ mặt vốn vô cảm bây giờ lại thoáng chút đượm buồn của cậu, anh không nói gì cả chỉ ôm cậu vào lòng. Cả hai cứ như vậy một hồi, cuối cùng giọng nói lạnh lùng của Yoon Bae đã phá tan cái không gian yên lặng đó.
"Aeron, tôi muốn đi ngủ."
"Em muốn đi ngủ? Vậy hãy ngủ ở đây với tôi."
"Không. Tôi sẽ về phòng tôi hoặc là bất cứ đâu. Không phải phải là phòng anh là được."
"Vậy nếu tôi nói đây là lệnh, em liệu có nghe không?"
Yoon Bae lại im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, Aeron chỉ đành thở dài một hơi rồi cho phép cậu về phòng ngủ. Tất cả mọi chuyện đều xảy đến quá nhanh, quá đột ngột. Chẳng kịp chuẩn bị tinh thần trước, Yoon Bae lúc này như thể một con cá đang nằm thoi thóp giữa bãi cát trắng và bờ biển xanh. Cậu về phòng liền chui vào trong chăn. Cậu là đang cố cách biệt bản thân với toàn bộ thế giới bên ngoài bằng một chiếc chăn mỏng. Rõ ràng thoát khỏi tay lão chủ già kia cậu không còn bị đánh đập, không còn phải sống thiếu thốn đủ điều. Thế nhưng tại sao cậu lại có cảm giác cuộc sống bây giờ còn khổ sở hơn cả cuộc sống khi xưa nữa? Đau đầu quá. Chẳng muốn nghĩ gì nữa. Cậu chỉ muốn ngủ một giấc mà chẳng bao giờ phải thức dậy nữa thôi.
Sáng hôm sau, có lẽ vì sự mệt mỏi của tinh thần ngày hôm qua mà sáng nay Yoon Bae dậy thật muộn. Cũng chẳng có ai lên đánh thức cậu cả. Mở cửa, chỉ thấy một bộ quần áo để trước phòng. Dù không muốn ăn nhưng Yoon Bae vẫn xuống nhà như mọi ngày. Những người hầu đang nấu ăn trong bếp vừa nhìn thấy cậu thì lần lượt lên tiếng chào buổi sáng.
Chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải Aeron đã cấm họ không được nói chuyện với cậu rồi sao?
"Ông chủ đã rút lại mệnh lệnh cấm chúng tôi nói chuyện với cậu từ đêm hôm qua rồi. Cậu đừng lo lắng."
Là người vệ sĩ trước kia đã luôn đứng canh bên cạnh Cha Huyn Seok lên tiếng. Anh là đã nhìn ra sự khó hiểu trên khuôn mặt cậu rồi. Yoon Bae không trả lời mà lững thững bước xuống nhà. Bữa sáng hôm nay rõ ràng là ngon hơn những ngày khác. Nhưng cậu lại chẳng muốn ăn chút nào hết, chỉ gấp lấy vài miếng rồi lại đứng lên.
Cả ngày hôm nay cậu chẳng muốn làm gì, chỉ nhốt mình trong phòng, ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không hiểu sao ngay lúc này cậu lại cảm thấy, có phải bản thân cậu ngay từ đầu đã không nên đến nơi này rồi hay không? Mọi thứ như bị đảo lộn hết cả lên. Cả cuộc sống của Min Ji và cuộc sống của cậu.
Bỗng nhiên cậu lại nghe thấy tiếng một số người hầu đang nói chuyện. Họ nói "Chào anh Lee". Trong tức khắc cậu lập tức nghĩ đến Min Ji. Cậu vội vàng lao ra, chạy xuống nhà trước khi anh đi mất. Thấy Yoon Bae vừa chạy đến cầu thang liền khựng lại nhìn mình thở hổn hển, Lee Han Gyeum khó hiểu liền nhướn một bên mày.
"Sao thế nhóc? Có chuyện gì mà vội vàng vậy?"
Yoon Bae nhanh chóng bước xuống, bước đến trước mặt Han Gyeum. "Cho tôi hỏi một câu được không?"
"Hỏi đi."
"Min Ji... cô ấy... bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi?"
Han Gyeum bất giác bật cười. Anh vốn tưởng cậu hỏi về Aeron hay chuyện gì, sau cùng vẫn lại hỏi về nữ người hầu đó.
"Nhóc thích nữ người hầu đó?"
Yoon Bae chần chừ một chút nhưng rồi vẫn gật đầu. Đến đây Han Gyeum cũng thản nhiên gật đầu.
"Không có gì. Hôm qua Aeron cũng đã nói rồi mà. Cậu ấy chỉ đuổi việc cô ta thôi, không làm gì hết."
Đêm hôm đó, rất muộn rồi Yoon Bae vẫn chưa ngủ được. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ấy vậy mà trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề không thôi. Bên ngoài lại có tiếng bước chân, cậu lại nghe thấy tiếng bàn tay nắm vào tay nắm cửa. Anh ta sẽ lại bỏ đi nhỉ? Không phải. Cánh cửa đó đã mở ra rồi.
Nhìn căn phòng vẫn tối om như mọi lần, bỗng lưng trước ánh trăng vốn đã đơn độc giờ lại còn đơn độc hơn. Aeron cứ vậy mà bước vào trong, tới bên giường ngồi cạnh cậu. Anh nhẹ nhàng lắm lấy tay cậu, khẽ xoay người cậu về phía mình. Vẻ mặt lạnh nhạt không chút biểu cảm của Yoon Bae đã sớm tràn đầy sự mệt nhoài. Ánh mắt cậu bây giờ còn hững hờ hơn cả khi trước.
"Yoon Bae à... Tha lỗi cho tôi được không? Tôi sai rồi. Xin lỗi em. Đừng giận tôi mà, nhé."
"Tôi không giận anh." Yoon Bae nhìn thẳng vào mắt Aeron, trả lời một cách thẳng thắn.
Thế nhưng, mặc dù cậu đã nói không giận, Aeron vẫn nắm chặt tay cậu, thậm chí còn gục đầu vào vai cậu hệt như một đứa trẻ to xác đang thú nhận lỗi sai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.