Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 3

Minhaanh

01/01/2024

Cậu được đưa vào một chiếc ô tô lớn. Có lẽ đây là chiếc ô tô sang trọng và nhìn có vẻ đắt tiền nhất trong số những chiếc cậu đã từng nhìn qua ngoài đường. Đoạn đường không quá dài, nhưng suốt quãng đường ngoài tiếng Aeron và Lee Han Gyeum - vệ sĩ thân cận của anh bàn chuyện làm ăn ra, Yoon Bae không mở miệng nói lời nào cả.

Căn nhà mà họ dừng chân khiến cậu kinh ngạc. Chẳng khác gì một căn biệt thự của quý tộc. Lòng tự hỏi cuộc sống sau này cậu sẽ sống ở đây sao? Thật khác xa so với chiếc chuồng chật hẹp và đau đớn kia. Điều đó khiến Yoon Bae có chút bỡ ngỡ.

“Người đâu?” Vừa bước vào nhà Aeron liền lên tiếng gọi lớn.

Một nữ người hầu nhanh chóng từ trong nhà chạy ra, kính cẩn cúi đầu.

“Ông chủ về rồi ạ!”

“Chuẩn bị nước tắm và đồ ăn.”

“Vâng.”

Nữ người hầu xinh đẹp trong vài giây xuất hiện đã khiến Yoon Bae khựng lại đôi chút. Cậu cứ nhìn mãi theo bóng lưng cô. Phụ nữ nơi này cậu không phải là chưa từng thấy qua, chỉ là những người phụ nữ cậu thấy trong đấu trường đều là những quý bà kiêu kì, hãnh diện. Thật hiếm thấy một cô gái trông thuỳ mị nết na với vẻ đẹp ngây thơ trong sáng như thế này.

Tiếp đó, Aeron đưa Yoon Bae tới phòng bếp. Quả nhiên căn biệt thự này khác quá xa so với tưởng tượng của cậu. Chỉ là một căn bếp thôi nhưng diện tích có lẽ phải gần bằng một cái đấu trường. Mọi thứ nhìn qua đều thấy rõ được sự cao quý, hơn nữa, có rất nhiều nữ người hầu đang nấu ăn.

Yoon Bae vừa ngồi xuống bàn ăn, lần lượt từng người xếp ra bàn từng món ăn một, kết quả, bàn ăn bây giờ đã trở thành một bữa ăn thịnh soạn rồi. Cậu chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn thế này. Đây không phải là mơ đấy chứ? Vừa ngạc nhiên vừa ngại, Yoon Bae lúng túng không biết nên làm thế nào.



Aeron ngồi bên quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, một tay anh choàng qua thành ghế của cậu, mỉm cười nói:

“Ăn đi. Từ giờ em không phải ăn đồ thừa nữa. Nếu có con chó nào dám giành ăn với em, tôi đều sẽ nấu lên cho em ăn hết.”

Câu nói thản nhiên của anh vậy mà lại khiến gương mặt Yoon Bae tái mét đi. Trong lòng cậu đã biết rõ, người này giàu như vậy, chắc chắn là một nhân vật không tầm thường. Hơn nữa câu nói vừa rồi mặc dù vẻ mặt của anh ta rất hiền lành nhưng sát khí và mùi của sự nguy hiểm lại phát ra nồng nặc. Ấy vậy mà Yoon Bae chỉ khẽ cúi đầu xuống một chút, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhỏ giọng trả lời anh:

“Chủ nhân, tôi thực sự không cần nhiều đồ ăn thế này đâu. Chỉ một bát cơm trắng là được.”

“Tuỳ em. Không ăn thì đổ đi. Đói lại nấu tiếp.”

Đúng là người nhà giàu có khác, nói ra câu này không chút ngượng mồm. Yoon Bae chẳng dám nói gì nhiều, chỉ đành bắt đầu ăn lấy ăn để vì không muốn lãng phí. Đương nhiên, một bàn thức ăn nhiều như thế, chỉ mình cậu ăn vẫn là không hết, sau cùng vẫn phải đổ đi khá nhiều.

Ăn xong, nữ người hầu mà cậu gặp ngoài cửa khi nãy liền đưa cậu tới nhà tắm, kèm theo đó là một bộ đồ mới, một bộ đồ sạch sẽ, đàng hoàng. Phòng tắm của căn biệt thự này cũng thật là to quá rồi. Diện tích có lẽ chỉ nhỏ hơn phòng bếp một chút. Ánh đèn điện sáng lấp lánh. Vừa bước vào liền thấy một bồn tắm vô cùng to ở giữa, nhìn thấy cả hơi nước đang bốc lên. Sau khi chuẩn bị khăn tắm, sữa tắm và dầu gội đầu cho cậu xong, nữ người hầu kia nhanh chóng rời đi, không để lại một lời nói.

Cảm giác thích thật. Toàn thân được bao trùm bởi dòng nước ấm áp. Không giống trước kia, lúc nào cũng chỉ được tắm qua loa dưới dòng nước lạnh. Thậm chí còn có những ngày không được tắm, toàn thân hôi hám cũng chỉ còn cách chịu đựng trong chiếc chuồng. Tắm xong mặc bộ quần áo mới lên. Đây chính là lần đầu tiên sau khi bị cha bán đi cậu được mặc một bộ quần áo tử tế. Chiếc áo thun dài tay màu trắng, vải vừa thơm vừa mềm cùng chiếc quần xám dài, ống rộng bó chun ở cổ chân. Mở cửa nhà tắm vừa định bước ra, trước cửa còn có một đôi dép đi trong nhà. Bỗng nhiên một chút cảm giác ấm áp quen thuộc lại ùa về. Trước khi mất mẹ cậu cũng thường hay nhắc cậu phải đi dép. Nhưng từ sau khi mẹ mất, cậu dường như còn chẳng nhớ cảm giác chân đi dép là như thế nào.

Từ nãy đến giờ không thấy Aeron đâu. Chuyện gì cũng đều là nữ người hầu kia chỉ dẫn và phục vụ cậu. Yoon Bae được nữ người hầu đó đưa tới một căn phòng trên tầng 2. Không sai, đó là phòng ngủ mà Aeron đã sai người hầu sắp xếp lại cho cậu. Vì trước đó cậu đã khá ngạc nhiên khi thấy độ rộng của phòng bếp và phòng tắm, nên giờ cậu cũng đoán được phòng ngủ sẽ như thế nào. Quả nhiên, căn phòng khá to, gọn gàng, sạch sẽ. Một chiếc giường lớn ở giữa, đối diện với nó là một chiếc gương to. Cửa sổ rộng, còn có bệ để ngồi. Tủ quần áo cũng lớn, cạnh giường còn có tủ để đèn ngủ, có cả bàn sách và ghế ngồi. Ngay cả trong mơ cậu cũng chưa từng mơ đến việc bản thân sẽ được ở trong một căn phòng thế này. Được ở trong căn nhà nhỏ như khi xưa mới chính là điều cậu luôn ao ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Không Phải Một Nô Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook