Chương 40
Minhaanh
01/01/2024
Cuối cùng Yoon Bae cũng đồng ý. Ăn xong, cả hai liền cùng nhau vào phòng tắm. Aeron ngồi trước gương ngoan ngoãn để cho Yoon Bae tạo bọt cho bộ râu. Nhìn cậu chăm chú dùng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bọt trên cằm của mình, Aeron có hơi tò mò hỏi:
“Tại sao em lại thành thạo như vậy? Chẳng lẽ khi trước tên chủ cũ của em cũng cho em dùng kem cạo râu sao?”
Yoon Bae vừa làm vừa bình thản trả lời anh:
“Không. Tôi biết làm vì trước kia tôi từng thấy mẹ tôi làm cho ba tôi. Còn tôi, mỗi lần lão già kia cho tôi đi cắt tóc, anh thợ làm tóc sẽ tiện tay mà cạo cho tôi.”
Một lát sau, bộ râu lùm xùm của Aeron đã được Yoon Bae xử lý gọn ghẽ. Nhìn thấy gương mặt đẹp trai của mình đã trở lại như trước, Aeron mỉm cười rồi kéo vai Yoon Bae xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu khiến cậu ngây người.
“Cảm ơn em, Yoon Bae à. Bây giờ tôi phải xa em rồi, nếu muộn quá Lee Han Gyeum sẽ đè đầu tôi ra mất.”
Đến đây, mọi chuyện có vẻ đã thực sự kết thúc rồi nhỉ? Liệu cả hai đã có thể sống nốt phần đời còn lại một cách yên bình không?
Ở một nơi khác, cũng trong một công ty lớn, Jung Jae Won đang ngồi uống trà rất thanh thản trong phòng giám đốc thì chợt tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cậu vừa dứt câu, cánh cửa liền mở ra và một người đàn ông đi vào. Người đàn ông tới trước bàn làm việc của cậu, cúi đầu rồi nghiêm túc nói:
“Giám đốc cho gọi tôi.”
Đang say mê ngắm cảnh thành phố qua bức tường kính kia, đến đây, Jae Won xoay người, xoay ghế lại.
“Anh có muốn uống trà không, trợ lý Choi?”
“À, vâng. Tôi không cần đâu. Có chuyện gì giám đốc cứ sai bảo đi ạ.”
Jae Won khẽ nở nụ cười.
“Vậy… chuyện tôi nhớ anh thế nào rồi? Việc điều tra về tập đoàn ARN ấy.”
“Thưa giám đốc, theo như những gì tôi tìm hiểu được, khoảng một tuần nay giám đốc của công ty đó đã không đi làm rồi. Hôm nay mới đột nhiên trở lại. Tôi nghe nói anh ta đã mua một tuyển thủ boxing từ một người nào đó với số tiền lớn và rất cưng chiều cậu ta. Có vẻ như tên tuyển thủ kia là một thứ rất quan trọng với anh ta thì phải.”
Nghe vậy, Jung Jae Won vẫn điềm tĩnh gật gật đầu. Anh trầm ngâm vài giây như đang suy nghĩ điều gì sau đó lại nói:
“Vậy, anh giúp tôi tìm hiểu thông tin của cả tên tuyển thủ đó được chứ? Tôi muốn biết tên đó có cái gì mà lại khiến anh ta si mê như vậy.”
“Rõ rồi ạ. Tôi sẽ tìm hiểu nhanh nhất có thể.”
“Không cần đâu. Anh cứ bình tĩnh thôi. Tôi không vội.”
Khác với sự ngang tàng, tàn nhẫn và thô thiển mà Aeron đối với người của mình, Jung Jae Won lại rất tôn trọng cũng như đối xử rất tốt với họ. Vậy nên những người làm khi trước trong nhà đều rất ghét Aeron, còn Jae Won thì không một ai ghét cả.
Vài ngày sau đó, vẫn trong căn phòng này, Jae Won đang đọc sách thì tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý Choi đem theo một tập hồ sơ bước vào trong, tới bên ghế sofa đưa cho giám đốc.
“Đây là toàn bộ thông tin tôi tìm hiểu được về tên tuyển thủ mà giám đốc tập đoàn ARN mua về. Xin lỗi giám đốc, vì cậu ta không phải là một nhân vật đặc biệt nên thông tin không được cụ thể cho lắm.”
Jae Won không nói gì hết, chỉ gật gật đầu. Cậu nhận lấy tập hồ sơ từ tay trợ lý rồi mở ra. Quả nhiên, thông tin rất ít. Thế nhưng, trên khuôn mặt Jae Won lại xuất hiện một nụ cười ngay lập tức. Không ngờ người mà cậu đang điều tra, tìm hiểu lại là người mà cậu đã từng gặp và có chút để ý đến rồi.
“Giám đốc, cậu biết tên nhóc này sao?”
“Biết sơ sơ. Tôi từng gặp cậu ấy ở thư viện. Anh nói tên Aeron đó mua chàng trai này từ một người đúng chứ? Điều tra và bắt người đó về đây cho tôi. Bắt sống nha. Tôi cần hỏi về một số thứ.”
“Rõ.”
Khoảng 3 ngày sau đó, lão chủ già cũ của Yoon Bae đã bị bắt về. Trong một tòa nhà hoang ở vùng ngoại ô Seoul, lão ta bị trói chặt trên một chiếc ghế, bị bịt mắt, bịt miệng, không thể cử động cũng chẳng thể la hết để cầu cứu ai.
Lão đã bị đánh ngất bởi một cây gậy gỗ đập vào đầu một cái thật đau. Tỉnh dậy, thấy mọi thứ tối om, nhận ra bản thân đang bị bắt trói, lão ta hốt hoảng vô cùng. Jung Jae Won lúc này đang ngồi trước mặt lão, cách lão chừng 5m. Thấy lão đã tỉnh, cậu phẩy tay ra lệnh cho người của mình tháo bịt mắt và bịt miệng của lão ra.
“Gì vậy? Đây là đâu? Tại sao mấy người lại bắt tôi? Thả tôi ra!” Vừa được tháo khăn bịt mắt và băng keo bịt miệng ra, lão già liền hoảng loạn hét lớn.
Để ngăn lại sự ồn ào của lão, người vệ sĩ vừa cởi bịt mắt, bịt miệng cho lão liền tặng cho lão một cú đấm thật mạnh khiến lão chảy cả máu mồm. Thấy vậy, Jae Won ngồi đó liền nhoẻn cười.
“Thôi nào, anh Song Seo à. Anh mạnh tay như vậy người ta lại không cho tôi biết thông tin gì nữa thì sao?”
“Tại sao em lại thành thạo như vậy? Chẳng lẽ khi trước tên chủ cũ của em cũng cho em dùng kem cạo râu sao?”
Yoon Bae vừa làm vừa bình thản trả lời anh:
“Không. Tôi biết làm vì trước kia tôi từng thấy mẹ tôi làm cho ba tôi. Còn tôi, mỗi lần lão già kia cho tôi đi cắt tóc, anh thợ làm tóc sẽ tiện tay mà cạo cho tôi.”
Một lát sau, bộ râu lùm xùm của Aeron đã được Yoon Bae xử lý gọn ghẽ. Nhìn thấy gương mặt đẹp trai của mình đã trở lại như trước, Aeron mỉm cười rồi kéo vai Yoon Bae xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu khiến cậu ngây người.
“Cảm ơn em, Yoon Bae à. Bây giờ tôi phải xa em rồi, nếu muộn quá Lee Han Gyeum sẽ đè đầu tôi ra mất.”
Đến đây, mọi chuyện có vẻ đã thực sự kết thúc rồi nhỉ? Liệu cả hai đã có thể sống nốt phần đời còn lại một cách yên bình không?
Ở một nơi khác, cũng trong một công ty lớn, Jung Jae Won đang ngồi uống trà rất thanh thản trong phòng giám đốc thì chợt tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Cậu vừa dứt câu, cánh cửa liền mở ra và một người đàn ông đi vào. Người đàn ông tới trước bàn làm việc của cậu, cúi đầu rồi nghiêm túc nói:
“Giám đốc cho gọi tôi.”
Đang say mê ngắm cảnh thành phố qua bức tường kính kia, đến đây, Jae Won xoay người, xoay ghế lại.
“Anh có muốn uống trà không, trợ lý Choi?”
“À, vâng. Tôi không cần đâu. Có chuyện gì giám đốc cứ sai bảo đi ạ.”
Jae Won khẽ nở nụ cười.
“Vậy… chuyện tôi nhớ anh thế nào rồi? Việc điều tra về tập đoàn ARN ấy.”
“Thưa giám đốc, theo như những gì tôi tìm hiểu được, khoảng một tuần nay giám đốc của công ty đó đã không đi làm rồi. Hôm nay mới đột nhiên trở lại. Tôi nghe nói anh ta đã mua một tuyển thủ boxing từ một người nào đó với số tiền lớn và rất cưng chiều cậu ta. Có vẻ như tên tuyển thủ kia là một thứ rất quan trọng với anh ta thì phải.”
Nghe vậy, Jung Jae Won vẫn điềm tĩnh gật gật đầu. Anh trầm ngâm vài giây như đang suy nghĩ điều gì sau đó lại nói:
“Vậy, anh giúp tôi tìm hiểu thông tin của cả tên tuyển thủ đó được chứ? Tôi muốn biết tên đó có cái gì mà lại khiến anh ta si mê như vậy.”
“Rõ rồi ạ. Tôi sẽ tìm hiểu nhanh nhất có thể.”
“Không cần đâu. Anh cứ bình tĩnh thôi. Tôi không vội.”
Khác với sự ngang tàng, tàn nhẫn và thô thiển mà Aeron đối với người của mình, Jung Jae Won lại rất tôn trọng cũng như đối xử rất tốt với họ. Vậy nên những người làm khi trước trong nhà đều rất ghét Aeron, còn Jae Won thì không một ai ghét cả.
Vài ngày sau đó, vẫn trong căn phòng này, Jae Won đang đọc sách thì tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý Choi đem theo một tập hồ sơ bước vào trong, tới bên ghế sofa đưa cho giám đốc.
“Đây là toàn bộ thông tin tôi tìm hiểu được về tên tuyển thủ mà giám đốc tập đoàn ARN mua về. Xin lỗi giám đốc, vì cậu ta không phải là một nhân vật đặc biệt nên thông tin không được cụ thể cho lắm.”
Jae Won không nói gì hết, chỉ gật gật đầu. Cậu nhận lấy tập hồ sơ từ tay trợ lý rồi mở ra. Quả nhiên, thông tin rất ít. Thế nhưng, trên khuôn mặt Jae Won lại xuất hiện một nụ cười ngay lập tức. Không ngờ người mà cậu đang điều tra, tìm hiểu lại là người mà cậu đã từng gặp và có chút để ý đến rồi.
“Giám đốc, cậu biết tên nhóc này sao?”
“Biết sơ sơ. Tôi từng gặp cậu ấy ở thư viện. Anh nói tên Aeron đó mua chàng trai này từ một người đúng chứ? Điều tra và bắt người đó về đây cho tôi. Bắt sống nha. Tôi cần hỏi về một số thứ.”
“Rõ.”
Khoảng 3 ngày sau đó, lão chủ già cũ của Yoon Bae đã bị bắt về. Trong một tòa nhà hoang ở vùng ngoại ô Seoul, lão ta bị trói chặt trên một chiếc ghế, bị bịt mắt, bịt miệng, không thể cử động cũng chẳng thể la hết để cầu cứu ai.
Lão đã bị đánh ngất bởi một cây gậy gỗ đập vào đầu một cái thật đau. Tỉnh dậy, thấy mọi thứ tối om, nhận ra bản thân đang bị bắt trói, lão ta hốt hoảng vô cùng. Jung Jae Won lúc này đang ngồi trước mặt lão, cách lão chừng 5m. Thấy lão đã tỉnh, cậu phẩy tay ra lệnh cho người của mình tháo bịt mắt và bịt miệng của lão ra.
“Gì vậy? Đây là đâu? Tại sao mấy người lại bắt tôi? Thả tôi ra!” Vừa được tháo khăn bịt mắt và băng keo bịt miệng ra, lão già liền hoảng loạn hét lớn.
Để ngăn lại sự ồn ào của lão, người vệ sĩ vừa cởi bịt mắt, bịt miệng cho lão liền tặng cho lão một cú đấm thật mạnh khiến lão chảy cả máu mồm. Thấy vậy, Jae Won ngồi đó liền nhoẻn cười.
“Thôi nào, anh Song Seo à. Anh mạnh tay như vậy người ta lại không cho tôi biết thông tin gì nữa thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.