Chương 42
Minhaanh
28/03/2024
Vẻ mặt Yoon Bae lộ rõ ra sự hoang mang. Không sai, cậu chính là đã hiểu “thứ” mà anh nhắc đến. Yoon Bae luống cuống không nói gì hết. Cậu quay hẳn người mà định rời đi thì lại bị Aeron từ đằng sau giữ lấy tay kéo lại. Một lần nữa Yoon Bae ngã ngửa, nhưng lần này cậu không chìm xuống nước mà ngã vào lòng anh.
“Anh làm gì vậy Aeron?!” - Yoon Bae của chúng ta vừa giãy giụa vừa hét lớn.
Thế nhưng Aeron nhất quyết không chịu buông cậu. Anh muốn cậu gội đầu và kì lưng cho mình. Cuối cùng, trước sự cứng đầu của đứa trẻ to xác này, Yoon Bae chỉ đành đồng ý. Cậu bắt anh phải quấn khăn phần dưới lại, cậu cũng vậy, sau đó cậu mới làm cho.
Bấy giờ Yoon Bae mới phát hiện ra một điều khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Lưng và tay của Aeron có rất nhiều những vết sẹo thâm và dài. Lưng anh rộng vô cùng. Tay thì rất săn chắc. Yoon Bae im lặng không nói gì hết, chỉ ngoan ngoãn gội đầu cho anh từ đằng sau. Ấy vậy mà sự hiếu kì của cậu lại bị anh vạch trần ra. Giọng nói của anh phá tan không gian yên lặng của căn phòng tắm.
“Em tò mò lắm đúng chứ? Tại sao lại không hỏi gì?”
Yoon Bae ngập ngừng trả lời, tay vẫn chuyển động đều gội đầu cho anh.
“Tôi sợ những câu hỏi của tôi sẽ làm khơi lại những kí ức không tốt đẹp gì đó của anh.”
“Vậy sao? Vậy em muốn biết chứ?”
Yoon Bae im lặng không nói gì hết. Trong lúc cậu đang suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào thì anh đã bắt đầu mở lời.
“Những thứ này… đều là cha tôi làm ra cả đấy. Những lần tôi khóc, những lần tôi làm sai điều gì đó, những lần tôi sợ hãi, hay cả những lần tôi không dám xuống tay. Tất cả những lần như thế ông ấy đều đánh tôi bằng một chiếc roi da. Tất cả chỉ để biến tôi trở thành con người mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, máu lạnh hơn và tàn nhẫn hơn. Ban đầu tôi nghĩ là nó sẽ không để lại sẹo lâu đến như vậy. Nhưng nhớ lại mỗi lần bị ông ấy đánh là một lần tôi thấy đau thấu cả vào trong xương.”
Nghe xong, Yoon Bae đã phần nào tưởng tượng ra được người cha tàn bạo của Aeron. Cậu có chút sợ hãi ông ta, cho dù cậu và ông ta chưa gặp nhau bao giờ cả. Đến đây cậu lại vô tình thấy được cả vết sẹo mà Aeron lầm trước bị bắn để lại. Cuối cùng cậu cũng hiểu, quá khứ của Aeron cũng đáng thương không kém gì mình. Và anh vẫn gắng gượng gồng gánh để tồn tại cho đến bây giờ, không hề dễ dàng bỏ cuộc như cậu.
Sau khi tắm rửa ăn uống xong Yoom Bae nằm trên phòng đang chăm chú đọc cuốn sách mới mua thì cửa phòng bẫn nhiên bật mở. Aeron bước vào đưa tay bật điện. Ánh đèn trên bàn học liền bị lấn át đi. Anh cầm theo một chiếc hộp nhỏ bước tới bên cạnh Yoon Bae, trực tiếp đưa ra trước mặt cậu.
“Thứ này, cho em.”
“Đây là cái gì đây?” - Yoon Bae ngồi lên, tròn mắt nhìn anh ngơ ngác.
“Điện thoại. Tôi nghĩ em cũng cần.”
“Tôi cần để làm gì? Dù sao thì tôi cũng đâu có ai để gọi.”
Aeron bỗng nhiên cau mày lại.
“Sao lại không có ai để gọi? Ở công ty tôi nhớ em muốn chết mà chả biết làm cách nào. Ít nhất thì trong điện thoại của em vẫn còn số của tôi, Lee Han Gyeum, Kim Ahn và Lion để gọi những lúc cần. Chúng tôi cũng sẽ tiện liên lạc cho em nữa. Nhưng có một điều mà em cần nhớ, nếu có số lạ gọi tới, em nhất định không được nghe đâu, biết chưa?”
Yoon Bae gật đầu một cách ngây ngô. Sau đó Aeron giúp cậu cài đặt tất cả những gì cơ bản trên điện thoại, lưu số của những người quen thuộc, đặt mật khẩu và tải cả NovelToon về để cậu đọc được câu chuyện của chính mình.
Sau khoảng 2 tuần, trong lúc Aeron đang đi làm, Yoon Bae bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một số điện thoại lạ. Nghe lời Aeron, cậu đương nhiên là thẳng thừng cúp máy. Nhưng số điện thoại đó vẫn không ngừng gọi cho cậu tới mặc cho cậu có cúp máy bao nhiêu lần. Trong lúc cậu đang hoang mang không hiểu người gọi là ai mà lại cứ cố chấp như vậy thì một tin nhắn thoại được gửi tới từ số điện thoại đó. Cuối cùng, Yoon Bae cũng không chịu đựng được sự tò mò mà ấn vào nghe.
“Yoon Bae à, là ta đây. Cha của con. Ta biết có lẽ con cúp máy vì không nhận cuộc gọi từ người lạ. Nhưng ta là cha của con mà, có thể cho ta nói chuyện với con một chút được không?”
Yoon Bae lặng người ngay khi nghe đến đây. Cậu không ngờ cậu vậy mà có thể gặp lại người cha khốn nạn, tàn nhẫn của mình. Cậu vốn tưởng một tên nghiện rượu chè, cờ bạc như ông ta sớm đã bị những tên đòi nợ giết chết rồi. Không ngờ là có thể sống lâu như vậy.
Điện thoại reo lên. Số thoại kia lại gọi tới một lần nữa. Yoon Bae chăm chăm nhìn vào nút cúp máy và nút nghe trên màn hình điện thoại, trong lòng hỗn loạn không biết nên nghe hay không. Nghĩ lại thì dù sao cậu cũng đã nhờ Aeron, có lẽ bây giờ anh đã tìm thấy. Rốt cuộc Yoon Bae vẫn nhấc máy. Chất giọng quen thuộc khiến cậu chán ghét vang lên.
“Anh làm gì vậy Aeron?!” - Yoon Bae của chúng ta vừa giãy giụa vừa hét lớn.
Thế nhưng Aeron nhất quyết không chịu buông cậu. Anh muốn cậu gội đầu và kì lưng cho mình. Cuối cùng, trước sự cứng đầu của đứa trẻ to xác này, Yoon Bae chỉ đành đồng ý. Cậu bắt anh phải quấn khăn phần dưới lại, cậu cũng vậy, sau đó cậu mới làm cho.
Bấy giờ Yoon Bae mới phát hiện ra một điều khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Lưng và tay của Aeron có rất nhiều những vết sẹo thâm và dài. Lưng anh rộng vô cùng. Tay thì rất săn chắc. Yoon Bae im lặng không nói gì hết, chỉ ngoan ngoãn gội đầu cho anh từ đằng sau. Ấy vậy mà sự hiếu kì của cậu lại bị anh vạch trần ra. Giọng nói của anh phá tan không gian yên lặng của căn phòng tắm.
“Em tò mò lắm đúng chứ? Tại sao lại không hỏi gì?”
Yoon Bae ngập ngừng trả lời, tay vẫn chuyển động đều gội đầu cho anh.
“Tôi sợ những câu hỏi của tôi sẽ làm khơi lại những kí ức không tốt đẹp gì đó của anh.”
“Vậy sao? Vậy em muốn biết chứ?”
Yoon Bae im lặng không nói gì hết. Trong lúc cậu đang suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào thì anh đã bắt đầu mở lời.
“Những thứ này… đều là cha tôi làm ra cả đấy. Những lần tôi khóc, những lần tôi làm sai điều gì đó, những lần tôi sợ hãi, hay cả những lần tôi không dám xuống tay. Tất cả những lần như thế ông ấy đều đánh tôi bằng một chiếc roi da. Tất cả chỉ để biến tôi trở thành con người mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, máu lạnh hơn và tàn nhẫn hơn. Ban đầu tôi nghĩ là nó sẽ không để lại sẹo lâu đến như vậy. Nhưng nhớ lại mỗi lần bị ông ấy đánh là một lần tôi thấy đau thấu cả vào trong xương.”
Nghe xong, Yoon Bae đã phần nào tưởng tượng ra được người cha tàn bạo của Aeron. Cậu có chút sợ hãi ông ta, cho dù cậu và ông ta chưa gặp nhau bao giờ cả. Đến đây cậu lại vô tình thấy được cả vết sẹo mà Aeron lầm trước bị bắn để lại. Cuối cùng cậu cũng hiểu, quá khứ của Aeron cũng đáng thương không kém gì mình. Và anh vẫn gắng gượng gồng gánh để tồn tại cho đến bây giờ, không hề dễ dàng bỏ cuộc như cậu.
Sau khi tắm rửa ăn uống xong Yoom Bae nằm trên phòng đang chăm chú đọc cuốn sách mới mua thì cửa phòng bẫn nhiên bật mở. Aeron bước vào đưa tay bật điện. Ánh đèn trên bàn học liền bị lấn át đi. Anh cầm theo một chiếc hộp nhỏ bước tới bên cạnh Yoon Bae, trực tiếp đưa ra trước mặt cậu.
“Thứ này, cho em.”
“Đây là cái gì đây?” - Yoon Bae ngồi lên, tròn mắt nhìn anh ngơ ngác.
“Điện thoại. Tôi nghĩ em cũng cần.”
“Tôi cần để làm gì? Dù sao thì tôi cũng đâu có ai để gọi.”
Aeron bỗng nhiên cau mày lại.
“Sao lại không có ai để gọi? Ở công ty tôi nhớ em muốn chết mà chả biết làm cách nào. Ít nhất thì trong điện thoại của em vẫn còn số của tôi, Lee Han Gyeum, Kim Ahn và Lion để gọi những lúc cần. Chúng tôi cũng sẽ tiện liên lạc cho em nữa. Nhưng có một điều mà em cần nhớ, nếu có số lạ gọi tới, em nhất định không được nghe đâu, biết chưa?”
Yoon Bae gật đầu một cách ngây ngô. Sau đó Aeron giúp cậu cài đặt tất cả những gì cơ bản trên điện thoại, lưu số của những người quen thuộc, đặt mật khẩu và tải cả NovelToon về để cậu đọc được câu chuyện của chính mình.
Sau khoảng 2 tuần, trong lúc Aeron đang đi làm, Yoon Bae bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một số điện thoại lạ. Nghe lời Aeron, cậu đương nhiên là thẳng thừng cúp máy. Nhưng số điện thoại đó vẫn không ngừng gọi cho cậu tới mặc cho cậu có cúp máy bao nhiêu lần. Trong lúc cậu đang hoang mang không hiểu người gọi là ai mà lại cứ cố chấp như vậy thì một tin nhắn thoại được gửi tới từ số điện thoại đó. Cuối cùng, Yoon Bae cũng không chịu đựng được sự tò mò mà ấn vào nghe.
“Yoon Bae à, là ta đây. Cha của con. Ta biết có lẽ con cúp máy vì không nhận cuộc gọi từ người lạ. Nhưng ta là cha của con mà, có thể cho ta nói chuyện với con một chút được không?”
Yoon Bae lặng người ngay khi nghe đến đây. Cậu không ngờ cậu vậy mà có thể gặp lại người cha khốn nạn, tàn nhẫn của mình. Cậu vốn tưởng một tên nghiện rượu chè, cờ bạc như ông ta sớm đã bị những tên đòi nợ giết chết rồi. Không ngờ là có thể sống lâu như vậy.
Điện thoại reo lên. Số thoại kia lại gọi tới một lần nữa. Yoon Bae chăm chăm nhìn vào nút cúp máy và nút nghe trên màn hình điện thoại, trong lòng hỗn loạn không biết nên nghe hay không. Nghĩ lại thì dù sao cậu cũng đã nhờ Aeron, có lẽ bây giờ anh đã tìm thấy. Rốt cuộc Yoon Bae vẫn nhấc máy. Chất giọng quen thuộc khiến cậu chán ghét vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.