Chương 48
Minhaanh
28/03/2024
Đúng như dự đoán, máu của Yoon Bae có độ phù hợp 98,9% với cơ thể Aeron. Dù khá sợ kim tiêm nhưng cậu vẫn dũng cảm nằm ra cho bác sĩ lấy máu. Sau khi bị hút gần 1 lít máu, Yoon Bae bước xuống khỏi giường, cơ thể có chút nôn nao. Dù vậy, cậu vẫn không chịu về nhà nghỉ ngơi theo lời Kim Ahn, cậu vẫn cố chấp, kiên trì chờ cho đến khi Aeron được đưa về phòng điều dưỡng.
“Sao rồi? Cậu ta vẫn ổn chứ? Vẫn chưa chịu tỉnh nữa sao?” - Lee Han Gyeum vừa bước vào phòng liền hỏi thăm tình hình của Aeron.
Aeron lúc này vẫn đang hôn mê và cả 3 người Lion, Kim Ahn, Yoon Bae đều đang ở bên cạnh.
“Tạm thời cậu ta đã qua cơn nguy kịch rồi. Đều là nhờ máu của Yoon Bae.” - Lion gật đầu trả lời Han Gyeum.
Anh vừa dứt câu thì Kim Ahn lên tiếng hỏi:
“Còn tên nhóc kia thì sao? Không có gì nghiêm trọng chứ?”
“Ừ. Chi phí phẫu thuật có hơi cao một chút vì viên đạn đi vào khá sâu. Bây giờ cậu ta cũng đang hôn mê. Khi nào tỉnh tôi nhất định sẽ hỏi cho ra vị trí của tập hồ sơ và bắt cậu ta trả lại gấp 10 lần chi phí phẫu thuật.”
Thế rồi, Kim Ahn, Lion và Lee Han Gyeum rủ nhau đi ăn. Chỉ có Yoon Bae là nhất định không chịu rời đi, cậu chấp nhận ở lại một mình để chông chừng ông chủ. Ngồi bên giường Aeron không rời đi nửa bước, Yoon Bae không ngừng cầu nguyện cho anh. Nghĩ tới việc anh bất chấp nguy hiểm mà đem hồ sơ quan trọng tới cho Jae Won chỉ vì cậu, cậu cảm thấy cảm động và có lỗi vô cùng. Cậu nắm lấy một bàn tay của anh. Lòng thầm nghĩ thà rằng anh cứ mặc kệ cậu, không đi tìm cậu, cứ để cậu chết thì bây giờ anh đã không rơi vào tình cảnh này.
“Xin lỗi anh, Aeron à. Đáng lẽ tôi không nên tin rằng ông ta vẫn còn giữ đồ của mẹ tôi. Đáng lẽ tôi không nên đi gặp ông ta. Đáng lẽ ra tôi không nên nhờ anh tìm ông ta mới phải. Khiến anh trở nên như thế này đều là lỗi của tôi. Tôi thực sự xin lỗi. Anh dậy đi rồi muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, nhé! Tôi sẽ chấp nhận tất cả, chỉ cần anh mau chóng mở mắt ra thôi mà. Tôi bây giờ thực sự chẳng còn gì để trả giá cho tội lỗi của mình. Vậy nên… anh muốn tôi làm gì cũng được. Tôi sẽ làm tất cả, sẽ nghe lời anh tất cả, được không?”
“Em có nói thật không?”
Yoon Bae giật mình mất vài giây sau khi nghe thấy giọng nói đó. Đúng, Aeron đã sớm tỉnh dậy kể từ khi Yoon Bae bắt đầu nói lời xin lỗi này.
“Anh tỉnh rồi?” - Yoon Bae tròn mắt nhìn Aeron.
Anh lại nhoẻn miệng cười nói:
“Ừ. Nhưng trước tiên, em trả lời tôi đã. Những gì khi nãy em nói, là thật phải không?”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười trên môi anh, trong lòng Yoon Bae lại cảm thấy có chút hối hận về những điều mình đã nói. Nhưng vì tất cả đều đã bị anh nghe thấy hết nên cậu chỉ còn cách ngường ngượng mà gật đầu. Thấy vậy, Aeron lại lần nữa khẽ mỉm cười. Anh gắng gượng ngồi dậy với cái đầu vẫn còn ong ong, choang choáng.
“Anh ngồi dậy làm gì chứ? Cứ nằm đi.”
Bỗng nhiên, Aeron nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yoon Bae, khẽ đặt một nụ hôn lên đó. Sau đó, anh nhìn cậu bằng anh mắt trìu mến, đưa tay lên xoa đầu cậu một cách nhẹ nhàng.
“Đùa em vậy thôi. Tôi chẳng có nhu cầu nhận lại điều gì từ em cả. Tôi chỉ muốn em biết rằng mọi chuyện xảy ra không phải lỗi của em. Em đừng ôm hết tất cả về bản thân mình như vậy. Em không có lỗi. Tôi làm vậy là bởi vì em rất quan trọng đối với tôi. Và dù có quay ngược thời gian hay sau này còn những chuyện tương tự diễn ra, tôi sẽ vẫn làm như vậy. Còn nếu em muốn làm gì đó để gạt bỏ đi cảm giác tội lỗi, tất cả những gì em cần làm chỉ có ở bên cạnh tôi thôi. Hiểu không?”
Đến bây giờ, nhận thức về tình cảm dành cho anh của Yoon Bae còn rõ ràng hơn nữa. Cả trái tim và lí trí của cậu lúc này đều đã thống nhất rằng cậu đã yêu Aeron rồi. Lần đầu tiên cảm xúc dâng trào, Yoon Bae xúc động không kìm được mà khóc oà. Thấy cậu bỗng nhiên bật khóc như thế, Aeron quả nhiên có chút bất ngờ. Có lẽ cậu đã quá sợ hãi chuyện này, Aeron bất lực, chỉ đành ôm cậu vào lòng mà an ủi:
“Lại khóc nữa rồi, tên nhóc này. Cơ thể em thừa nước hả? Đừng khóc nữa. Lúc em khóc trông xấu xí lắm. Tôi không muốn phải buông lời chê em đâu.”
Vài ngày sau, Aeron đã được xuất viện và về nhà, chỉ còn Lee Han Gyeum vẫn phải luôn canh chờ ở bệnh viện bởi Jung Jae Won vẫn chưa có chút dấu hiệu tỉnh dậy.
Một buổi tối, sau khi Han Gyeum đi mua cơm quay lại thì thấy giường bệnh của Jae Won từ lúc nào đã hoàn toàn trống trơn. Cho rằng cậu ta đã tỉnh dậy và lẩn trốn, Lee Han Gyeum thở dài một hơi, thất vọng vì cảm thấy uổng phí công sức và thời gian của mình. Anh rút điện thoại trong túi ra, vừa định gọi người đi tìm Jae Won thì nghe thấy tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.
“Sao rồi? Cậu ta vẫn ổn chứ? Vẫn chưa chịu tỉnh nữa sao?” - Lee Han Gyeum vừa bước vào phòng liền hỏi thăm tình hình của Aeron.
Aeron lúc này vẫn đang hôn mê và cả 3 người Lion, Kim Ahn, Yoon Bae đều đang ở bên cạnh.
“Tạm thời cậu ta đã qua cơn nguy kịch rồi. Đều là nhờ máu của Yoon Bae.” - Lion gật đầu trả lời Han Gyeum.
Anh vừa dứt câu thì Kim Ahn lên tiếng hỏi:
“Còn tên nhóc kia thì sao? Không có gì nghiêm trọng chứ?”
“Ừ. Chi phí phẫu thuật có hơi cao một chút vì viên đạn đi vào khá sâu. Bây giờ cậu ta cũng đang hôn mê. Khi nào tỉnh tôi nhất định sẽ hỏi cho ra vị trí của tập hồ sơ và bắt cậu ta trả lại gấp 10 lần chi phí phẫu thuật.”
Thế rồi, Kim Ahn, Lion và Lee Han Gyeum rủ nhau đi ăn. Chỉ có Yoon Bae là nhất định không chịu rời đi, cậu chấp nhận ở lại một mình để chông chừng ông chủ. Ngồi bên giường Aeron không rời đi nửa bước, Yoon Bae không ngừng cầu nguyện cho anh. Nghĩ tới việc anh bất chấp nguy hiểm mà đem hồ sơ quan trọng tới cho Jae Won chỉ vì cậu, cậu cảm thấy cảm động và có lỗi vô cùng. Cậu nắm lấy một bàn tay của anh. Lòng thầm nghĩ thà rằng anh cứ mặc kệ cậu, không đi tìm cậu, cứ để cậu chết thì bây giờ anh đã không rơi vào tình cảnh này.
“Xin lỗi anh, Aeron à. Đáng lẽ tôi không nên tin rằng ông ta vẫn còn giữ đồ của mẹ tôi. Đáng lẽ tôi không nên đi gặp ông ta. Đáng lẽ ra tôi không nên nhờ anh tìm ông ta mới phải. Khiến anh trở nên như thế này đều là lỗi của tôi. Tôi thực sự xin lỗi. Anh dậy đi rồi muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, nhé! Tôi sẽ chấp nhận tất cả, chỉ cần anh mau chóng mở mắt ra thôi mà. Tôi bây giờ thực sự chẳng còn gì để trả giá cho tội lỗi của mình. Vậy nên… anh muốn tôi làm gì cũng được. Tôi sẽ làm tất cả, sẽ nghe lời anh tất cả, được không?”
“Em có nói thật không?”
Yoon Bae giật mình mất vài giây sau khi nghe thấy giọng nói đó. Đúng, Aeron đã sớm tỉnh dậy kể từ khi Yoon Bae bắt đầu nói lời xin lỗi này.
“Anh tỉnh rồi?” - Yoon Bae tròn mắt nhìn Aeron.
Anh lại nhoẻn miệng cười nói:
“Ừ. Nhưng trước tiên, em trả lời tôi đã. Những gì khi nãy em nói, là thật phải không?”
Không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười trên môi anh, trong lòng Yoon Bae lại cảm thấy có chút hối hận về những điều mình đã nói. Nhưng vì tất cả đều đã bị anh nghe thấy hết nên cậu chỉ còn cách ngường ngượng mà gật đầu. Thấy vậy, Aeron lại lần nữa khẽ mỉm cười. Anh gắng gượng ngồi dậy với cái đầu vẫn còn ong ong, choang choáng.
“Anh ngồi dậy làm gì chứ? Cứ nằm đi.”
Bỗng nhiên, Aeron nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Yoon Bae, khẽ đặt một nụ hôn lên đó. Sau đó, anh nhìn cậu bằng anh mắt trìu mến, đưa tay lên xoa đầu cậu một cách nhẹ nhàng.
“Đùa em vậy thôi. Tôi chẳng có nhu cầu nhận lại điều gì từ em cả. Tôi chỉ muốn em biết rằng mọi chuyện xảy ra không phải lỗi của em. Em đừng ôm hết tất cả về bản thân mình như vậy. Em không có lỗi. Tôi làm vậy là bởi vì em rất quan trọng đối với tôi. Và dù có quay ngược thời gian hay sau này còn những chuyện tương tự diễn ra, tôi sẽ vẫn làm như vậy. Còn nếu em muốn làm gì đó để gạt bỏ đi cảm giác tội lỗi, tất cả những gì em cần làm chỉ có ở bên cạnh tôi thôi. Hiểu không?”
Đến bây giờ, nhận thức về tình cảm dành cho anh của Yoon Bae còn rõ ràng hơn nữa. Cả trái tim và lí trí của cậu lúc này đều đã thống nhất rằng cậu đã yêu Aeron rồi. Lần đầu tiên cảm xúc dâng trào, Yoon Bae xúc động không kìm được mà khóc oà. Thấy cậu bỗng nhiên bật khóc như thế, Aeron quả nhiên có chút bất ngờ. Có lẽ cậu đã quá sợ hãi chuyện này, Aeron bất lực, chỉ đành ôm cậu vào lòng mà an ủi:
“Lại khóc nữa rồi, tên nhóc này. Cơ thể em thừa nước hả? Đừng khóc nữa. Lúc em khóc trông xấu xí lắm. Tôi không muốn phải buông lời chê em đâu.”
Vài ngày sau, Aeron đã được xuất viện và về nhà, chỉ còn Lee Han Gyeum vẫn phải luôn canh chờ ở bệnh viện bởi Jung Jae Won vẫn chưa có chút dấu hiệu tỉnh dậy.
Một buổi tối, sau khi Han Gyeum đi mua cơm quay lại thì thấy giường bệnh của Jae Won từ lúc nào đã hoàn toàn trống trơn. Cho rằng cậu ta đã tỉnh dậy và lẩn trốn, Lee Han Gyeum thở dài một hơi, thất vọng vì cảm thấy uổng phí công sức và thời gian của mình. Anh rút điện thoại trong túi ra, vừa định gọi người đi tìm Jae Won thì nghe thấy tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.