Chương 68
Minhaanh
07/04/2024
“Tôi chắc rằng tôi sẽ không bao giờ đủ can đảm để làm điều đó. Nhưng đương nhiên đó không phải là tất cả. Tôi cũng nhận thấy… ngay cả Aeron cũng có tình cảm với cậu ta. Chơi với Aeron lâu như vậy, anh cũng thấy lạ mà đúng không? Khi nghe tin Aeron bỏ ra hẳn 1 tỉ won để mua một kẻ từ đấu trường boxing về. Anh ấy đối xử với Yoon Bae rất nhẹ nhàng. Ngoài tôi ra, tôi chưa từng thấy anh ấy làm như vậy với tôi cả. Mọi nghi hoặc trong đầu tôi đều trở nên rõ mồn một vào cái lần tôi vô tinh phát hiện Aeron lẻn sang phòng ngủ với Yoon Bae. Tôi không biết đó có phải lần đầu tiên không, nhưng sau đó cho tới ngày hôm nay anh ấy vẫn luôn chờ tôi ngủ say rồi đi lên như vậy. Tôi thật giống như kẻ thua cuộc nhỉ? Aeron của tôi mà đã bị một kẻ vô danh như Yoon Bae cướp mất rồi. Tôi rốt cuộc vẫn còn thiếu sót điều gì? Mà kể từ khi Yoon Bae còn chưa có tình cảm với Aeron anh ấy đã chọn mua cậu ấy? Ngày trước cũng toàn vì bao che cho tôi mà anh ấy bị cha đánh chửi đáng sợ vô cùng. Hôm nay thì… anh ấy đã suýt mất mạng vì bảo vệ tôi rồi. Làm sao bây giờ? Tôi không biết phải đối mặt với anh ấy và Yoon Bae như thế nào nữa.”
Dứt câu, Marry khô ng kìm được mà bật khóc. Lion chỉ biết lắng nghe chứ không biết nên an ủi cô thế nào. Bởi thực ra anh cũng có người trong lòng rồi nên để an ủi một người con gái khác cũng không phải là dễ.
Kim Ahn và Lee Han Gyeum cùng nhau quay lại. Lúc này Marry đang nằm trên ghế sofa với chiếc áo khoác của Lion trùm trên đầu.
“Cô ấy ngủ rồi. Có lẽ là chưa hoàn toàn vượt qua cú sốc vừa rồi.”
Không sai, Lion chỉ là giúp cô nói dối mọi người như thế. Sự thật, cô không muốn có thêm bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình nên đã mượn áo khoác của anh và nhờ anh nói dối giúp.
Tối hôm đó, Yoon Bae mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang nằm cạnh Aeron. Cậu nhẽ nhõm thở phào một hơi vì biết rằng bây giờ anh đã ổn. Căn phòng không bật điện, cũng chẳng có ai ở đây. Cậu cầm theo cây truyền nước của mình đi ra ngoài ngó nghiêng, sau đó quay lại. Cậu ngồi xuống bên giường, phái mà Aeron đang nằm. Nhìn anh chằm chằm, nghĩ lại những gì mình vừa nghe thấy.
Lúc này, ánh sáng chiếu vào qua phần kính trên cửa từ bên ngoài đã khiến Yoon Bae để ý đến một tờ giấy trên ghế sofa. Cậu tiến tới cầm lên xem lại vô tình nhìn thấy đoạn đầu ghế có một khoảng nhỏ bị ướt sũng. Yoon Bae nhận ra đây chính là bức ảnh mà cậu đã chụp cùng Marry ở biển hôm đi chơi. Nhưng điều khiến cậu sửng sốt hơn chính là dòng chữ ở phía góc trái: “Nói này, kết thúc mọi thứ ở đây thôi.”
Bỗng nhiên, trong đầu Yoon Bae hiện ra voi vàn suy nghĩ. Không biet trong đó có những gì nhưng ngay khi đọc xong dòng chữ kia cậu đã không chút suy nghĩ nào mà lập tức tháo kim truyền nước ở tay ra, cứ thế chạy một mạch ra ngoài.
Cậu chạy đến bờ biển nơi mà cậu và Marry đã cùng nhau chụp bức ảnh kia. Quả nhiên, cô đang ở đó. Marry đứng ngay trên bờ biển, từng bước bước đi trên làn sóng nhỏ lăn tăn. Cô vẫn đang mặc trên mình bộ đồ bệnh nhân cũng giống như Yoon Bae vậy. Trời tối, gió từ ngoài biển thổi vào rất to. Đứng ở đằng xa, Yoon Bae hoảng hốt tột cùng khi thấy Marry đang càng lúc tiến xa hơn nữa.
Cậu vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa gọi lớn cái tên “Marry”. Marry nghe có người gọi thì theo phản xạ quay đầu lại phía sau. Cô vừa quay ra thì Yoon Bae vì quá vội vàng mà vấp ngã cắm mặt xuống cát. Cô thấy vậy, vừa định cười nhạo cậu thì câu đứng lên. Trước vẻ mặt lo lắng có phần hoảng hốt của Yoon Bae, Marry khó hiểu.
Ngay khi chạy đến, Yoon Bae lập tức nắm lấy tay cô, hớt hải nói:
“Marry, cô đừng làm vậy. Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý làm tổn thương cô.”
Marry nghe vậy vẻ mặt lại càng ngơ ngác hơn.
“Cậu làm tổn thương nhau sao? Điều gì chứ?”
Đến đây, Yoon Bae buông tay Marry ra, thay vào đó là bấu chặt hai vạt áo của mình. Cậu cúi đầu ngập ngừng:
“Marry à… Tôi… tôi hứa với cô. Tôi sẽ không yêu Aeron nữa. Điều đó… tôi thực sự… sai rồi.”
Nghe xong những điều này Marry ngạc nhiên vô cùng. Chẳng lẽ vừa rồi cậu đã nghe thấy toàn bộ những điều cô nói? Cô còn chưa kịp phản ứng Yoon Bae lại nắm tat cô bằng ánh mắt kiên cường.
“Tôi thực sự có thể từ bỏ được mà. Cô tin tôi nhé. Cô đừng rời xa Aeron nhé. Anh ấy rất yêu cô. Chỉ cần cô tiếp tục ở bên Aeron, tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Cô chính là bông hoa duy nhất trong cuộc đời anh ấy. Nếu cô rời xa anh ấy, anh ấy sẽ đau khổ. Vì vậy… coi như tôi cầu xin cô một lần.”
Dứt câu, Marry khô ng kìm được mà bật khóc. Lion chỉ biết lắng nghe chứ không biết nên an ủi cô thế nào. Bởi thực ra anh cũng có người trong lòng rồi nên để an ủi một người con gái khác cũng không phải là dễ.
Kim Ahn và Lee Han Gyeum cùng nhau quay lại. Lúc này Marry đang nằm trên ghế sofa với chiếc áo khoác của Lion trùm trên đầu.
“Cô ấy ngủ rồi. Có lẽ là chưa hoàn toàn vượt qua cú sốc vừa rồi.”
Không sai, Lion chỉ là giúp cô nói dối mọi người như thế. Sự thật, cô không muốn có thêm bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình nên đã mượn áo khoác của anh và nhờ anh nói dối giúp.
Tối hôm đó, Yoon Bae mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang nằm cạnh Aeron. Cậu nhẽ nhõm thở phào một hơi vì biết rằng bây giờ anh đã ổn. Căn phòng không bật điện, cũng chẳng có ai ở đây. Cậu cầm theo cây truyền nước của mình đi ra ngoài ngó nghiêng, sau đó quay lại. Cậu ngồi xuống bên giường, phái mà Aeron đang nằm. Nhìn anh chằm chằm, nghĩ lại những gì mình vừa nghe thấy.
Lúc này, ánh sáng chiếu vào qua phần kính trên cửa từ bên ngoài đã khiến Yoon Bae để ý đến một tờ giấy trên ghế sofa. Cậu tiến tới cầm lên xem lại vô tình nhìn thấy đoạn đầu ghế có một khoảng nhỏ bị ướt sũng. Yoon Bae nhận ra đây chính là bức ảnh mà cậu đã chụp cùng Marry ở biển hôm đi chơi. Nhưng điều khiến cậu sửng sốt hơn chính là dòng chữ ở phía góc trái: “Nói này, kết thúc mọi thứ ở đây thôi.”
Bỗng nhiên, trong đầu Yoon Bae hiện ra voi vàn suy nghĩ. Không biet trong đó có những gì nhưng ngay khi đọc xong dòng chữ kia cậu đã không chút suy nghĩ nào mà lập tức tháo kim truyền nước ở tay ra, cứ thế chạy một mạch ra ngoài.
Cậu chạy đến bờ biển nơi mà cậu và Marry đã cùng nhau chụp bức ảnh kia. Quả nhiên, cô đang ở đó. Marry đứng ngay trên bờ biển, từng bước bước đi trên làn sóng nhỏ lăn tăn. Cô vẫn đang mặc trên mình bộ đồ bệnh nhân cũng giống như Yoon Bae vậy. Trời tối, gió từ ngoài biển thổi vào rất to. Đứng ở đằng xa, Yoon Bae hoảng hốt tột cùng khi thấy Marry đang càng lúc tiến xa hơn nữa.
Cậu vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa gọi lớn cái tên “Marry”. Marry nghe có người gọi thì theo phản xạ quay đầu lại phía sau. Cô vừa quay ra thì Yoon Bae vì quá vội vàng mà vấp ngã cắm mặt xuống cát. Cô thấy vậy, vừa định cười nhạo cậu thì câu đứng lên. Trước vẻ mặt lo lắng có phần hoảng hốt của Yoon Bae, Marry khó hiểu.
Ngay khi chạy đến, Yoon Bae lập tức nắm lấy tay cô, hớt hải nói:
“Marry, cô đừng làm vậy. Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý làm tổn thương cô.”
Marry nghe vậy vẻ mặt lại càng ngơ ngác hơn.
“Cậu làm tổn thương nhau sao? Điều gì chứ?”
Đến đây, Yoon Bae buông tay Marry ra, thay vào đó là bấu chặt hai vạt áo của mình. Cậu cúi đầu ngập ngừng:
“Marry à… Tôi… tôi hứa với cô. Tôi sẽ không yêu Aeron nữa. Điều đó… tôi thực sự… sai rồi.”
Nghe xong những điều này Marry ngạc nhiên vô cùng. Chẳng lẽ vừa rồi cậu đã nghe thấy toàn bộ những điều cô nói? Cô còn chưa kịp phản ứng Yoon Bae lại nắm tat cô bằng ánh mắt kiên cường.
“Tôi thực sự có thể từ bỏ được mà. Cô tin tôi nhé. Cô đừng rời xa Aeron nhé. Anh ấy rất yêu cô. Chỉ cần cô tiếp tục ở bên Aeron, tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Cô chính là bông hoa duy nhất trong cuộc đời anh ấy. Nếu cô rời xa anh ấy, anh ấy sẽ đau khổ. Vì vậy… coi như tôi cầu xin cô một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.