Chương 9
Minhaanh
01/01/2024
Sau ngày hôm đó, Aeron lại trở lại đối xử thật tốt và yêu chiều Yoon Bae. Yoon Bae thì chẳng mấy để tâm, còn Min Ji - người hầu thân cận của cậu lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Min Ji à, tại sao hôm nay lại chuẩn bị nhiều món ăn vậy hả?” Yoon Bae ngồi bên bàn ăn thắc mắc.
Min Ji vừa làm việc vừa vội vã trả lời:
“Hôm nay ông chủ đưa bạn về, dặn chúng tôi phải chuẩn bị thịnh soạn một chút.”
Không sai. Bàn ăn vừa được dọn lên một cách hoàn chỉnh, toàn bộ người hầu liền lui xuống dưới, cùng lúc đó, Aeron đã trở về. Thấy bên cạnh anh còn có một người đàn ông cũng cao to, cường tráng như anh, Yoon Bae tự nhận thấy bản thân nên biết thân biết phận, cậu lập tức đứng dậy cúi đầu.
“Chủ nhân đã về rồi.”
Người đàn ông kia có vẻ cũng là người ngoại quốc như Aeron, nhưng mái tóc của anh ta có màu nâu giống sô cô la chứ không phải màu ngả vàng như của Aeron. Thấy Yoon Bae cúi đầu Aeron liền mỉm cười. Trong nụ cười của anh quả nhiên vẫn có đôi phần bất lực.
“Tôi đã nói em đừng gọi tôi là “chủ nhân” nữa rồi mà.”
Dù vậy, Yoon Bae vẫn chờ cho Aeron và bạn của anh tới ngồi hẳn xuống bên bàn rồi cậu mới ngồi xuống. Từ đầu đến cuối sự lạnh nhạt trên khuôn mặt cậu vẫn không thay đổi, có vẻ đã khiến cho người bạn của Aeron cảm thấy hứng thú hơn. Ba người ngồi theo hình tam giác ở phía đầu bàn và Aeron là người ngồi ở giữa. Vừa ngồi xuống anh liền giới thiệu người bạn với Yoon Bae.
“Đây là Lion, bạn của tôi. Em không ngại chứ?”
Nghe vậy, Yoon Bae chỉ khẽ lắc đầu.
“Vậy cậu nhóc này là… Cậu không định giới thiệu cho tôi biết sao?”
Câu hỏi của Lion khiến cả Aeron và Yoon Bae có chút ngạc nhiên. Yoon Bae vốn tưởng Aeron nghe xong sẽ giới thiệu cậu với Lion ngay, không ngờ anh lại quay ra nheo mắt nhìn Lion, hạ giọng.
“Không liên quan đến cậu. Người của tôi, cậu biết để làm gì?”
Trước phản ứng này, Lion chỉ nhún vai cười, sau đó thì thản nhiên uống rượu. Suốt cả bữa cơm cả hai người họ dường như chỉ bàn bạc công việc bằng tiếng anh, Yoon Bae căn bản không hiểu chữ nào, chỉ thể yên lặng ngồi ăn đến cuối bữa.
Aeron và Lion vậy mà lại uống hết một chai rượu chỉ trong thoáng chốc. Aeron vừa gọi Min Ji mang lên chai mới, Lion lại đưa ly rượu vẫn còn một chút của mình ra trước mặt Yoon Bae.
“Không phiền nếu cậu uống cùng tôi một ly chứ?”
Lời đề nghị đột ngột khiến Yoon Bae có hơi lúng túng. Nhưng theo phép lịch sự cùng với ánh mắt mong chờ của Lion, cậu sau vài giây lưỡng lự vẫn đưa tay ra, thế nhưng Aeron lại đột nhiên giật lấy ly rượu đó và quay sang nhìn cậu, cau mày.
“Tôi đã cho phép em uống rượu cùng người lạ chưa, Yoon Bae? Em chỉ được phép uống cùng tôi thôi, hiểu chứ?”
Nói rồi, Aeron chẳng ngần ngại lập tức uống một hơi hết cạn ly rượu của Lion. Đặt lại chiếc ly lại về phía chỗ Lion, anh nở một nụ cười thản nhiên nói:
“Xin lỗi cậu, người anh em. Người của tôi em ấy không biết uống rượu. Tôi không đoán được nếu cậu cho em ấy uống bây giờ thì đêm nay tôi sẽ phải mệt mỏi thế nào đâu.”
Quả nhiên cả Yoon Bae và Lion đều nhận ra ẩn ý của Aeron trong câu nói đó. Lion thì thấy hơi nghi hoặc một chút, còn Yoon Bae thì ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt lên. Sau đó, Min Ji mang chai rượu khác ra. Hai người họ lại tiếp tục vừa ăn vừa bàn công việc với nhau cho đến tận tối muộn.
Kết thúc bữa ăn, trong khi Aeron vào nhà vệ sinh, Lion đã tranh thủ tới gần Yoon Bae nói nhỏ:
“Cậu nhóc, cậu được Aeron mua về phải không?”
Yoon Bae tròn mắt nhìn Lion như thể muốn hỏi làm sao mà anh ta biết được chuyện đó. Đương nhiên không phải là cậu chưa nghĩ đến trường hợp Aeron trực tiếp kể cho anh ta, nhưng bởi vì khi nãy, từ cuộc trò chuyện cậu đã nhận ra, dường như Aeron chưa nhắc đến chuyện đó với Lion.
Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của cậu, Lion mỉm cười. Nụ cười này cũng giống với nụ cười của Aeron, cậu đều cảm nhận được đôi phần nham hiểm.
“Tôi biết cậu đang tò mò về lí do mà tôi biết được điều đó. Không phải do Aeron nói, mà kể từ khi Aeron mua cậu từ đấu trường boxing về, không chỉ tôi mà tất cả những người xung quanh cậu ta đều đã biết.”
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẻ mặt và ánh mắt sắc lạnh của Yoon Bae vẫn luôn như vậy. Cậu nhìn chằm chằm Lion bằng ánh mắt như muốn hỏi: tại sao anh lại nói với cậu điều đó và anh rốt cuộc đang muốn nói điều gì.
“Cậu… lát nữa ra tiễn tôi một chút được không? Không có ý gì đâu. Tôi chỉ là cảm thấy… có lẽ cậu là một người khá thú vị nên mới thu hút được sự chú ý của Aeron.”
Lion vừa dứt câu thì Aeron từ nhà vệ sinh bước ra. Thấy hai người đứng sát gần nhau, anh nổi giận đùng đùng bước tới, chẳng buồn suy nghĩ, cứ vậy mà kéo Yoon Bae vào trong lòng mình. Thế nhưng, có lẽ vì quan hệ, anh vẫn nghiến răng gượng cười.
“Người anh em, giữ khoảng cách giúp tôi được không? Người của tôi em ấy không thích tiếp xúc với người lạ.”
Vẫn vẻ mặt thản nhiên ấy, Lion chỉ nhún vai rồi mỉm cười. Cuối cùng, Aeron ra tiễn Lion về. Yoon Bae không hề đi theo như mong muốn của Lion, cậu chỉ ngồi yên trong phòng khách.
“Min Ji à, tại sao hôm nay lại chuẩn bị nhiều món ăn vậy hả?” Yoon Bae ngồi bên bàn ăn thắc mắc.
Min Ji vừa làm việc vừa vội vã trả lời:
“Hôm nay ông chủ đưa bạn về, dặn chúng tôi phải chuẩn bị thịnh soạn một chút.”
Không sai. Bàn ăn vừa được dọn lên một cách hoàn chỉnh, toàn bộ người hầu liền lui xuống dưới, cùng lúc đó, Aeron đã trở về. Thấy bên cạnh anh còn có một người đàn ông cũng cao to, cường tráng như anh, Yoon Bae tự nhận thấy bản thân nên biết thân biết phận, cậu lập tức đứng dậy cúi đầu.
“Chủ nhân đã về rồi.”
Người đàn ông kia có vẻ cũng là người ngoại quốc như Aeron, nhưng mái tóc của anh ta có màu nâu giống sô cô la chứ không phải màu ngả vàng như của Aeron. Thấy Yoon Bae cúi đầu Aeron liền mỉm cười. Trong nụ cười của anh quả nhiên vẫn có đôi phần bất lực.
“Tôi đã nói em đừng gọi tôi là “chủ nhân” nữa rồi mà.”
Dù vậy, Yoon Bae vẫn chờ cho Aeron và bạn của anh tới ngồi hẳn xuống bên bàn rồi cậu mới ngồi xuống. Từ đầu đến cuối sự lạnh nhạt trên khuôn mặt cậu vẫn không thay đổi, có vẻ đã khiến cho người bạn của Aeron cảm thấy hứng thú hơn. Ba người ngồi theo hình tam giác ở phía đầu bàn và Aeron là người ngồi ở giữa. Vừa ngồi xuống anh liền giới thiệu người bạn với Yoon Bae.
“Đây là Lion, bạn của tôi. Em không ngại chứ?”
Nghe vậy, Yoon Bae chỉ khẽ lắc đầu.
“Vậy cậu nhóc này là… Cậu không định giới thiệu cho tôi biết sao?”
Câu hỏi của Lion khiến cả Aeron và Yoon Bae có chút ngạc nhiên. Yoon Bae vốn tưởng Aeron nghe xong sẽ giới thiệu cậu với Lion ngay, không ngờ anh lại quay ra nheo mắt nhìn Lion, hạ giọng.
“Không liên quan đến cậu. Người của tôi, cậu biết để làm gì?”
Trước phản ứng này, Lion chỉ nhún vai cười, sau đó thì thản nhiên uống rượu. Suốt cả bữa cơm cả hai người họ dường như chỉ bàn bạc công việc bằng tiếng anh, Yoon Bae căn bản không hiểu chữ nào, chỉ thể yên lặng ngồi ăn đến cuối bữa.
Aeron và Lion vậy mà lại uống hết một chai rượu chỉ trong thoáng chốc. Aeron vừa gọi Min Ji mang lên chai mới, Lion lại đưa ly rượu vẫn còn một chút của mình ra trước mặt Yoon Bae.
“Không phiền nếu cậu uống cùng tôi một ly chứ?”
Lời đề nghị đột ngột khiến Yoon Bae có hơi lúng túng. Nhưng theo phép lịch sự cùng với ánh mắt mong chờ của Lion, cậu sau vài giây lưỡng lự vẫn đưa tay ra, thế nhưng Aeron lại đột nhiên giật lấy ly rượu đó và quay sang nhìn cậu, cau mày.
“Tôi đã cho phép em uống rượu cùng người lạ chưa, Yoon Bae? Em chỉ được phép uống cùng tôi thôi, hiểu chứ?”
Nói rồi, Aeron chẳng ngần ngại lập tức uống một hơi hết cạn ly rượu của Lion. Đặt lại chiếc ly lại về phía chỗ Lion, anh nở một nụ cười thản nhiên nói:
“Xin lỗi cậu, người anh em. Người của tôi em ấy không biết uống rượu. Tôi không đoán được nếu cậu cho em ấy uống bây giờ thì đêm nay tôi sẽ phải mệt mỏi thế nào đâu.”
Quả nhiên cả Yoon Bae và Lion đều nhận ra ẩn ý của Aeron trong câu nói đó. Lion thì thấy hơi nghi hoặc một chút, còn Yoon Bae thì ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt lên. Sau đó, Min Ji mang chai rượu khác ra. Hai người họ lại tiếp tục vừa ăn vừa bàn công việc với nhau cho đến tận tối muộn.
Kết thúc bữa ăn, trong khi Aeron vào nhà vệ sinh, Lion đã tranh thủ tới gần Yoon Bae nói nhỏ:
“Cậu nhóc, cậu được Aeron mua về phải không?”
Yoon Bae tròn mắt nhìn Lion như thể muốn hỏi làm sao mà anh ta biết được chuyện đó. Đương nhiên không phải là cậu chưa nghĩ đến trường hợp Aeron trực tiếp kể cho anh ta, nhưng bởi vì khi nãy, từ cuộc trò chuyện cậu đã nhận ra, dường như Aeron chưa nhắc đến chuyện đó với Lion.
Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của cậu, Lion mỉm cười. Nụ cười này cũng giống với nụ cười của Aeron, cậu đều cảm nhận được đôi phần nham hiểm.
“Tôi biết cậu đang tò mò về lí do mà tôi biết được điều đó. Không phải do Aeron nói, mà kể từ khi Aeron mua cậu từ đấu trường boxing về, không chỉ tôi mà tất cả những người xung quanh cậu ta đều đã biết.”
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẻ mặt và ánh mắt sắc lạnh của Yoon Bae vẫn luôn như vậy. Cậu nhìn chằm chằm Lion bằng ánh mắt như muốn hỏi: tại sao anh lại nói với cậu điều đó và anh rốt cuộc đang muốn nói điều gì.
“Cậu… lát nữa ra tiễn tôi một chút được không? Không có ý gì đâu. Tôi chỉ là cảm thấy… có lẽ cậu là một người khá thú vị nên mới thu hút được sự chú ý của Aeron.”
Lion vừa dứt câu thì Aeron từ nhà vệ sinh bước ra. Thấy hai người đứng sát gần nhau, anh nổi giận đùng đùng bước tới, chẳng buồn suy nghĩ, cứ vậy mà kéo Yoon Bae vào trong lòng mình. Thế nhưng, có lẽ vì quan hệ, anh vẫn nghiến răng gượng cười.
“Người anh em, giữ khoảng cách giúp tôi được không? Người của tôi em ấy không thích tiếp xúc với người lạ.”
Vẫn vẻ mặt thản nhiên ấy, Lion chỉ nhún vai rồi mỉm cười. Cuối cùng, Aeron ra tiễn Lion về. Yoon Bae không hề đi theo như mong muốn của Lion, cậu chỉ ngồi yên trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.