Chương 6: Trưởng bối
Thành Nam Hoa Khai
16/09/2021
Chiều cao tuyệt đối là điểm yếu của Lữ Manh.
Chương Đồ An, Chương Linh và cô, ba người cùng nhau lớn lên. Chương Đồ An và Chương Linh lớn hơn cô một tuổi, nhưng mà, xét theo bối phận, thì còn kém cô đấy nhé!!!
*Đoạn đầu mới vào mà để hai người xưng hô cô - cháu luôn thì mình thấy hơi gượng nên mới để là cậu - mình đó hehe, còn từ đoạn sau mình sẽ đổi lại theo vai vế.
Lữ Manh hỏi: "Linh Linh đâu? Lớn lên có cao không?"
Chương Đồ An trong nháy mắt rõ ràng ý tứ của Lữ Manh, ngập ngừng trả lời: "Chị ấy cao một mét sáu......"
Lữ Manh còn không hiểu rõ cậu hay sao: "Nói thật đi xem nào".
"Một mét bảy hai...", Chương Đồ An càng nói càng nhỏ, "Cô nhỏ, không cần quan tâm chuyện cao thấp gì đó. Sau này mỗi lúc cô nhỏ muốn nói chuyện, hai người bọn cháu sẽ ngồi xổm. Cô mãi mãi là cô nhỏ cao lớn uy vũ!"
Lữ Manh: "......"
Còn ngồi xổm, coi cô là bạo chúa, hay đang gián tiếp sỉ nhục cô vậy?
"Chờ cô vào đại học rồi nói, hiện tại còn đang trong thời kỳ ôn thi bị giám sát, không thể gây chuyện", Lữ Manh thở dài một hơi.
Chương Đồ An nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng áy náy: "Cô nhỏ..."
Lữ Manh vẻ mặt buồn thảm ngồi ở cầu thang, sau đó nhớ tới chuyện khác: "Làm sao cháu thấy được mấy tấm ảnh chụp kia?"
"Mấy cô gái đó dán cả ảnh ở trường chúng cháu", Chương Đồ an nói, "Dùng danh nghĩa của Linh Linh, nhưng Linh Linh không biết người họ nhắm vào là cô".
"Ừ, cô biết", Lữ Manh đương nhiên đã biết chuyện này, "Linh Linh đang ở đâu?"
"Bộ dáng kia của chị ấy không dám tới gặp cô. Hiện tại, chắc đang tự sửa soạn lại, một lát nữa sẽ tới".
Chương Đồ an thở dài một hơi, "Cô nhỏ trở lại vừa hay, giáo huấn chị ấy một trận".
"Nó làm gì?", Lữ Manh hỏi.
"Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau!", Chương Đồ An vừa nói vừa tức giận.
"Con bé là một cô gái tốt", vẻ mặt Lữ Manh lại nhuộm dần đau thương.
Ngay lúc này, di động của Chương Đồ An vang lên.
"Em trai, cô nhỏ ở đâu?", người bên kia hỏi.
Lữ Manh: "......"
Cuộc sống sau này, đại khái khó mà bình yên.
Rất nhanh, một nữ sinh cao gầy mặc chiếc váy liền màu trắng chạy tới.
"Cô nhỏ!", Lữ Manh lập tức bị ôm lấy.
"Linh Linh", Lữ Manh cảm giác đang trở lại những ngày còn nhỏ.
Ba người đi lên sân thượng, trong làn gió lạnh, kể về tình hình gần đây.
Lữ Manh sau khi an ủi hai chị em này, nhịn không được dặn dò: "Trở về học tập cho tốt, cứ làm như chưa từng gặp cô. Hiện tại cô muốn ôn tập thi đại học, thi xong rồi có thể trở về với hai người. Nghe lời, đừng gây chuyện".
Vất vả lắm mới tiễn được cặp song sinh vẫn lưu luyến không rời kia, Lữ Manh trở về phòng học, lại một lần nữa bị vây quanh.
"Manh Manh......người vừa rồi cũng là......bạn trai cũ của cậu?"
Lữ Manh bị lời này doạ cho hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: "Đừng nói bậy, nếu mình và cậu ta ở bên nhau, khẳng định mình sẽ bị ông của cậu ấy đánh gãy chân......"
Lý Quyên sửng sốt: "Thật sự cậu quen biết cậu ấy! Chắc không phải cậu cũng quen biết cả gia đình cậu ấy chứ? Manh Manh, cậu quen biết họ như thế nào? Trên người cậu chẳng lẽ có nam châm sao, thu hút đủ người như vậy?"
"Quen biết đó, từ lúc sinh ra mình đã quen biết cậu ấy rồi", Lữ Manh cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể nói.
"Khoác lác, cái gì mà vừa sinh ra đã quen biết nhau. Cậu ấy chính là đại thiếu gia của tập đoàn Chương thị. Người ta từ nhỏ đã học ở trường quốc tế, học phí một kỳ đến mấy chục vạn", Phùng Ni rất ít khi nói chuyện cùng Lữ Manh, lúc này nhịn không được mở miệng.
Lữ Manh sửng sốt: "Mấy chục vạn?"
Nói cách khác một học kỳ mà phải phải lãng phí đến mấy chục vạn. Lữ Manh hiện tại mua hoa quả cũng phải tìm mấy chỗ giá cả tương đối rẻ, có cảm giác muốn đánh chết chính mình.
"Ni Ni, cậu bớt nói vài ba câu đi. Người ta thật sự quen biết nhau đấy, do hôm nay cậu không thấy thôi. Không phải Lữ Manh đi tìm đối phương, mà là cậu ấy tự tới tìm Lữ Manh......", Lý Quyên nhịn không được nói, sau đó lôi kéo Lữ Manh ngồi xuống.
"Mình có nói sai sao? Mình chỉ muốn chọc vỡ ảo tưởng về cô bé lọ lem của người nào đó thôi. Cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử, căn bản do bố của cô ấy là công tước". Phùng Ni nhìn Lữ Manh, nhướng mày: "Mẹ mình từng phỏng vấn người nhà họ rồi, lại còn ông nội của cậu ấy sẽ đánh gãy chân cậu, cậu biết ông của cậu ấy là ai không? Chưa nói đến ông của cậu ấy, người bình thường cả đời này cũng đừng mong được một lần tiếp xúc với trưởng bối nhà họ".
Lữ Manh quay đầu, nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ.
Cô còn có thể nói cái gì nữa.
Lúc này, lớp trưởng đi tới: "Lữ Manh, thầy Lưu nói cậu đến văn phòng một lát".
Lữ Manh xoa xoa huyệt thái dương, tiểu học, sơ trung đều sóng êm gió lặng, tại sao lên cao trung thì đủ chuyện xảy ra thế này?
Lúc Lữ Manh đến văn phòng, thầy Lưu chủ nhiệm lớp đang chấm bài tập.
"Chuyện hôm nay, thầy đã nghe kể rồi. Chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng nói qua với thầy", Lưu lão sư nói, "Có phải em cảm thấy mình không làm gì sai không?"
Lữ Manh gật đầu.
Thầy Lưu dừng bút, nhìn Lữ Manh: "Thầy biết em học tập không dễ dàng, cũng biết em thật sự cố gắng".
Lữ Manh suy nghĩ, sự thật đúng là như vậy, nhưng tại sao cô nghe lại cảm thấy lạ lạ?
Thầy Lưu nói tiếp: "Ở trường học của chúng ta, đầu tiên phải học làm người, sau đó mới học tập kiến thức sách vở".
Lữ Manh: "......"
Chuyện học làm người này, hai năm trước cô đã hoàn thành rồi mà! Sẽ không phải học thêm một lần nữa chứ?
"Thầy biết thành tích của em rất tốt, nhưng không thể kiêu ngạo muốn làm gì thì làm. Em và các bạn học khác không giống nhau. Các bạn ấy đi sai một bước, cùng lắm là không đỗ đại học, nhưng trong nhà các bạn ấy có điều kiện. Lữ Manh, khi em làm gì, thì phải nghĩ tới hậu quả".
Lúc Lữ Manh trở về lớp học còn đang suy nghĩ về lời nói của thầy chủ nhiệm.
Sau đó, ngay sau đó, trở lại phòng học, liền thấy được một trương quen thuộc mặt.
Vị trí vốn thuộc về Lý Quyên, hiện tại người đang ngồi là Dương Minh Trạm.
Lữ Manh lúc này mới rõ ràng, lời nói của thầy chủ nhiệm có ý gì.
Lớp học đặc biệt yên lặng, không biết có phải do vị đại thiếu gia này đột ngột xuất hiện ở lớp bọn họ hay không, biểu tình trên mặt còn vô cùng khó coi, cả người đều toả ra luồng khí lạnh.
Chỗ ngồi của Lữ Manh ở bên trong, Dương Minh Trạm ngồi ở bên ngoài. Trước đây, Lý Quyên là một cô gái gầy gầy, chỉ cần cô ấy nghiêng về phía trước, Lữ Manh hoàn toàn có thể đi sau lưng cô ấy để vào chỗ. Nhưng bây giờ, Dương Minh Trạm vững vàng ngồi đó, Lữ Manh không có cách nào đi qua được.
Lữ Manh cảm thấy kỳ quái, sao tâm trạng vị đại thiếu gia này lại không tốt?
"Tôi ngồi ở đây", Lữ Manh nói, "Có thể cho tôi vào chỗ không?"
Dương Minh Trạm nhìn nàng một cái, không nói lời nào.
Lữ Manh bị xem đến rất kỳ quái, "Ngươi làm sao vậy?"
Dương Minh Trạm vốn đang tức giận, thấy bộ dáng nhẫn nhịn của cô lập tức mềm lòng. Anh đang chuẩn bị đứng lên nhường chỗ, lại thấy Lữ Manh chống tay lên mặt bàn, thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, vững vàng ngồi vào vị trí.
Dương Minh Trạm: "......"
Lữ Manh thực hiện được ý đồ, tâm trạng chẳng qua là muốn làm người tốt, để vị đại thiếu gia kia bình tĩnh lại, không làm phiền tới anh.
Lữ Manh lật sách ngữ văn, bắt đầu ôn lại bài, "Tương phu nhân, tác giả Khuất Nguyên,
Đế tử hàng hề bắc chử
Mục miễu miễu hề sầu dư......" (*)
(*) Hai câu thơ trích từ "Tương phu nhân", là một bài trong chùm thơ "Sở Từ – Cửu Ca" của Khuất Nguyên, gồm mười một bài, là bài thơ tế nữ thần sông Tương, đi cùng với tập thơ "Tương Quân", dựa vào nỗi nhớ của Tương Quân dành cho Tương phu nhân mà viết.
Tạm dịch
Con trời đáp xuống Bắc châu,
Tầm mắt xa xăm khiến ta phiền muộn.
"Vì sao?", Dương Minh Trạm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được xuống, hỏi.
Không phải yêu thích học tập, cuộc sống rất khó khăn hả? Vì sao muốn yêu đương với nhiều nam sinh như vậy? Không chê lãng phí thời gian sao? Hẳn là quen biết Chương Đồ An từ sơ trung?
"Hả?" Lữ Manh đang đọc đến câu thơ thứ hai, sửng sốt một chút, sau đó nói, "Bài thơ nằm trong chương trình ôn thi đại học, cho nên tôi muốn học thuộc".
Dương Minh Trạm không nói chuyện.
Một lát sau, Lữ Manh nhận được một mảnh giấy: "Chuyện hôm nay là tôi làm liên lụy cậu. Thực sự xin lỗi".
Lữ Manh ngẩn người, đều nói chữ giống như người vậy. Vị đại thiếu gia này lớn lên rất đẹp trai, sao chữ viết lại xấu thế này......
Dương Minh Trạm quay đầu, thấy Lữ Manh đang nhìn chằm chằm mảnh giấy, lúc này mới ý thức được chuyện gì, lỗ tai lập tức chuyển đỏ.
Lúc này, chuông báo vào tiết học vang lên.
Chương Đồ An, Chương Linh và cô, ba người cùng nhau lớn lên. Chương Đồ An và Chương Linh lớn hơn cô một tuổi, nhưng mà, xét theo bối phận, thì còn kém cô đấy nhé!!!
*Đoạn đầu mới vào mà để hai người xưng hô cô - cháu luôn thì mình thấy hơi gượng nên mới để là cậu - mình đó hehe, còn từ đoạn sau mình sẽ đổi lại theo vai vế.
Lữ Manh hỏi: "Linh Linh đâu? Lớn lên có cao không?"
Chương Đồ An trong nháy mắt rõ ràng ý tứ của Lữ Manh, ngập ngừng trả lời: "Chị ấy cao một mét sáu......"
Lữ Manh còn không hiểu rõ cậu hay sao: "Nói thật đi xem nào".
"Một mét bảy hai...", Chương Đồ An càng nói càng nhỏ, "Cô nhỏ, không cần quan tâm chuyện cao thấp gì đó. Sau này mỗi lúc cô nhỏ muốn nói chuyện, hai người bọn cháu sẽ ngồi xổm. Cô mãi mãi là cô nhỏ cao lớn uy vũ!"
Lữ Manh: "......"
Còn ngồi xổm, coi cô là bạo chúa, hay đang gián tiếp sỉ nhục cô vậy?
"Chờ cô vào đại học rồi nói, hiện tại còn đang trong thời kỳ ôn thi bị giám sát, không thể gây chuyện", Lữ Manh thở dài một hơi.
Chương Đồ An nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng áy náy: "Cô nhỏ..."
Lữ Manh vẻ mặt buồn thảm ngồi ở cầu thang, sau đó nhớ tới chuyện khác: "Làm sao cháu thấy được mấy tấm ảnh chụp kia?"
"Mấy cô gái đó dán cả ảnh ở trường chúng cháu", Chương Đồ an nói, "Dùng danh nghĩa của Linh Linh, nhưng Linh Linh không biết người họ nhắm vào là cô".
"Ừ, cô biết", Lữ Manh đương nhiên đã biết chuyện này, "Linh Linh đang ở đâu?"
"Bộ dáng kia của chị ấy không dám tới gặp cô. Hiện tại, chắc đang tự sửa soạn lại, một lát nữa sẽ tới".
Chương Đồ an thở dài một hơi, "Cô nhỏ trở lại vừa hay, giáo huấn chị ấy một trận".
"Nó làm gì?", Lữ Manh hỏi.
"Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau!", Chương Đồ An vừa nói vừa tức giận.
"Con bé là một cô gái tốt", vẻ mặt Lữ Manh lại nhuộm dần đau thương.
Ngay lúc này, di động của Chương Đồ An vang lên.
"Em trai, cô nhỏ ở đâu?", người bên kia hỏi.
Lữ Manh: "......"
Cuộc sống sau này, đại khái khó mà bình yên.
Rất nhanh, một nữ sinh cao gầy mặc chiếc váy liền màu trắng chạy tới.
"Cô nhỏ!", Lữ Manh lập tức bị ôm lấy.
"Linh Linh", Lữ Manh cảm giác đang trở lại những ngày còn nhỏ.
Ba người đi lên sân thượng, trong làn gió lạnh, kể về tình hình gần đây.
Lữ Manh sau khi an ủi hai chị em này, nhịn không được dặn dò: "Trở về học tập cho tốt, cứ làm như chưa từng gặp cô. Hiện tại cô muốn ôn tập thi đại học, thi xong rồi có thể trở về với hai người. Nghe lời, đừng gây chuyện".
Vất vả lắm mới tiễn được cặp song sinh vẫn lưu luyến không rời kia, Lữ Manh trở về phòng học, lại một lần nữa bị vây quanh.
"Manh Manh......người vừa rồi cũng là......bạn trai cũ của cậu?"
Lữ Manh bị lời này doạ cho hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: "Đừng nói bậy, nếu mình và cậu ta ở bên nhau, khẳng định mình sẽ bị ông của cậu ấy đánh gãy chân......"
Lý Quyên sửng sốt: "Thật sự cậu quen biết cậu ấy! Chắc không phải cậu cũng quen biết cả gia đình cậu ấy chứ? Manh Manh, cậu quen biết họ như thế nào? Trên người cậu chẳng lẽ có nam châm sao, thu hút đủ người như vậy?"
"Quen biết đó, từ lúc sinh ra mình đã quen biết cậu ấy rồi", Lữ Manh cảm thấy chuyện này cũng không phải không thể nói.
"Khoác lác, cái gì mà vừa sinh ra đã quen biết nhau. Cậu ấy chính là đại thiếu gia của tập đoàn Chương thị. Người ta từ nhỏ đã học ở trường quốc tế, học phí một kỳ đến mấy chục vạn", Phùng Ni rất ít khi nói chuyện cùng Lữ Manh, lúc này nhịn không được mở miệng.
Lữ Manh sửng sốt: "Mấy chục vạn?"
Nói cách khác một học kỳ mà phải phải lãng phí đến mấy chục vạn. Lữ Manh hiện tại mua hoa quả cũng phải tìm mấy chỗ giá cả tương đối rẻ, có cảm giác muốn đánh chết chính mình.
"Ni Ni, cậu bớt nói vài ba câu đi. Người ta thật sự quen biết nhau đấy, do hôm nay cậu không thấy thôi. Không phải Lữ Manh đi tìm đối phương, mà là cậu ấy tự tới tìm Lữ Manh......", Lý Quyên nhịn không được nói, sau đó lôi kéo Lữ Manh ngồi xuống.
"Mình có nói sai sao? Mình chỉ muốn chọc vỡ ảo tưởng về cô bé lọ lem của người nào đó thôi. Cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử, căn bản do bố của cô ấy là công tước". Phùng Ni nhìn Lữ Manh, nhướng mày: "Mẹ mình từng phỏng vấn người nhà họ rồi, lại còn ông nội của cậu ấy sẽ đánh gãy chân cậu, cậu biết ông của cậu ấy là ai không? Chưa nói đến ông của cậu ấy, người bình thường cả đời này cũng đừng mong được một lần tiếp xúc với trưởng bối nhà họ".
Lữ Manh quay đầu, nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính cửa sổ.
Cô còn có thể nói cái gì nữa.
Lúc này, lớp trưởng đi tới: "Lữ Manh, thầy Lưu nói cậu đến văn phòng một lát".
Lữ Manh xoa xoa huyệt thái dương, tiểu học, sơ trung đều sóng êm gió lặng, tại sao lên cao trung thì đủ chuyện xảy ra thế này?
Lúc Lữ Manh đến văn phòng, thầy Lưu chủ nhiệm lớp đang chấm bài tập.
"Chuyện hôm nay, thầy đã nghe kể rồi. Chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng nói qua với thầy", Lưu lão sư nói, "Có phải em cảm thấy mình không làm gì sai không?"
Lữ Manh gật đầu.
Thầy Lưu dừng bút, nhìn Lữ Manh: "Thầy biết em học tập không dễ dàng, cũng biết em thật sự cố gắng".
Lữ Manh suy nghĩ, sự thật đúng là như vậy, nhưng tại sao cô nghe lại cảm thấy lạ lạ?
Thầy Lưu nói tiếp: "Ở trường học của chúng ta, đầu tiên phải học làm người, sau đó mới học tập kiến thức sách vở".
Lữ Manh: "......"
Chuyện học làm người này, hai năm trước cô đã hoàn thành rồi mà! Sẽ không phải học thêm một lần nữa chứ?
"Thầy biết thành tích của em rất tốt, nhưng không thể kiêu ngạo muốn làm gì thì làm. Em và các bạn học khác không giống nhau. Các bạn ấy đi sai một bước, cùng lắm là không đỗ đại học, nhưng trong nhà các bạn ấy có điều kiện. Lữ Manh, khi em làm gì, thì phải nghĩ tới hậu quả".
Lúc Lữ Manh trở về lớp học còn đang suy nghĩ về lời nói của thầy chủ nhiệm.
Sau đó, ngay sau đó, trở lại phòng học, liền thấy được một trương quen thuộc mặt.
Vị trí vốn thuộc về Lý Quyên, hiện tại người đang ngồi là Dương Minh Trạm.
Lữ Manh lúc này mới rõ ràng, lời nói của thầy chủ nhiệm có ý gì.
Lớp học đặc biệt yên lặng, không biết có phải do vị đại thiếu gia này đột ngột xuất hiện ở lớp bọn họ hay không, biểu tình trên mặt còn vô cùng khó coi, cả người đều toả ra luồng khí lạnh.
Chỗ ngồi của Lữ Manh ở bên trong, Dương Minh Trạm ngồi ở bên ngoài. Trước đây, Lý Quyên là một cô gái gầy gầy, chỉ cần cô ấy nghiêng về phía trước, Lữ Manh hoàn toàn có thể đi sau lưng cô ấy để vào chỗ. Nhưng bây giờ, Dương Minh Trạm vững vàng ngồi đó, Lữ Manh không có cách nào đi qua được.
Lữ Manh cảm thấy kỳ quái, sao tâm trạng vị đại thiếu gia này lại không tốt?
"Tôi ngồi ở đây", Lữ Manh nói, "Có thể cho tôi vào chỗ không?"
Dương Minh Trạm nhìn nàng một cái, không nói lời nào.
Lữ Manh bị xem đến rất kỳ quái, "Ngươi làm sao vậy?"
Dương Minh Trạm vốn đang tức giận, thấy bộ dáng nhẫn nhịn của cô lập tức mềm lòng. Anh đang chuẩn bị đứng lên nhường chỗ, lại thấy Lữ Manh chống tay lên mặt bàn, thân thể nhanh nhẹn nhảy lên, vững vàng ngồi vào vị trí.
Dương Minh Trạm: "......"
Lữ Manh thực hiện được ý đồ, tâm trạng chẳng qua là muốn làm người tốt, để vị đại thiếu gia kia bình tĩnh lại, không làm phiền tới anh.
Lữ Manh lật sách ngữ văn, bắt đầu ôn lại bài, "Tương phu nhân, tác giả Khuất Nguyên,
Đế tử hàng hề bắc chử
Mục miễu miễu hề sầu dư......" (*)
(*) Hai câu thơ trích từ "Tương phu nhân", là một bài trong chùm thơ "Sở Từ – Cửu Ca" của Khuất Nguyên, gồm mười một bài, là bài thơ tế nữ thần sông Tương, đi cùng với tập thơ "Tương Quân", dựa vào nỗi nhớ của Tương Quân dành cho Tương phu nhân mà viết.
Tạm dịch
Con trời đáp xuống Bắc châu,
Tầm mắt xa xăm khiến ta phiền muộn.
"Vì sao?", Dương Minh Trạm cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được xuống, hỏi.
Không phải yêu thích học tập, cuộc sống rất khó khăn hả? Vì sao muốn yêu đương với nhiều nam sinh như vậy? Không chê lãng phí thời gian sao? Hẳn là quen biết Chương Đồ An từ sơ trung?
"Hả?" Lữ Manh đang đọc đến câu thơ thứ hai, sửng sốt một chút, sau đó nói, "Bài thơ nằm trong chương trình ôn thi đại học, cho nên tôi muốn học thuộc".
Dương Minh Trạm không nói chuyện.
Một lát sau, Lữ Manh nhận được một mảnh giấy: "Chuyện hôm nay là tôi làm liên lụy cậu. Thực sự xin lỗi".
Lữ Manh ngẩn người, đều nói chữ giống như người vậy. Vị đại thiếu gia này lớn lên rất đẹp trai, sao chữ viết lại xấu thế này......
Dương Minh Trạm quay đầu, thấy Lữ Manh đang nhìn chằm chằm mảnh giấy, lúc này mới ý thức được chuyện gì, lỗ tai lập tức chuyển đỏ.
Lúc này, chuông báo vào tiết học vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.