Chương 22: Về nhà
Dương Hải Yến
15/07/2017
Sau ngày hôm qua có vẻ Sư Tử và Kim Ngưu cũng đã làm lành trở lại( anh
Ngưu lỡi ghê, lợi dụng lúc ngta say rồi đưa về, làm lúc tỉnh dậy Sư Tử
tưởng anh cứu chị ý nên mới tha cho. Hừ, chị ý tự oánh bọn kia đấy chứ!) mọi người lại vui vẻ cười đùa thoải mái.
Nhoáng cái đã đến cuối tuần, các sao liền vui vẻ trở về thăm nhà, mới đến chiều mà cả lũ đã bỏ về gần hết, xe đưa xe đón. Còn lại mỗi Ma Kết và Bảo Bình trong kí túc.
Thấy mọi người về hết mà Ma Kết vẫn ung dung xem tivi, Bảo Bình tò mò hỏi:
- Lớp trưởng! Không về sao?
- À, không, cậu cũng không về sao?
- Có chứ, cuối tuần phải về thăm pama chứ!- Mã vừa nói vừa cười toe.
Ma Kết hơi đơ lại, lòng đau thắt, ở nhà và ở đây, khác gì nhau...
- Vậy cậu cứ về trước đi, mình ở lại!
- Vậy sao? Vậy bye cậu nha!
Nói rồi Bảo vọt lẹ, để lại Ma Kết với sự trống trải với một nỗi buồn đọng lại.
Thiên Bình bước ra từ phòng thu, mỉm cười hài lòng với thành quả của mình. Sau khi thu âm xong xuôi cô liền bước đến thang máy. Nhưng cửa thang máy vừa mở thì bên trong lại hiện ra khuôn mặt mà cô rất ghét: Tuấn Anh.
Anh chàng có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô, mỉm cười quyến rũ rồi dịch sang 1 bên cho cô bước vào. Thiên Bình cũng lịch sự chào hỏi anh. Đang ngẩn ngơ nhìn loanh quanh thì Tuấn Anh bỗng hỏi cô:
- Cô gái hôm qua tới đón em là ai thế?
Lúc nhắc đến cô gái này thì ánh mắt anh ta lộ ra vẻ thích thú. Thiên Bình giật mình, hôm qua là Nhân Mã tới đón cô. Tên dê già này lại tính làm gì đây?
Cô vờ cười cười trả lời:
- À, cô ấy là bạn em.
- Vậy sao? Em ấy có người yêu chưa thế?
Biết ngay mà, cái tên lăng nhăng này!
- À..cậu ấy có rồi anh à!
Thiên Bình nói dối trắng trợn. Tuấn Anh còn định hỏi gì thêm thì vừa hay thang máy xuống đến nơi. Cô vội cáo từ rồi chạy nhanh ra ngoài. Mặt Tuấn Anh ngơ ngác, cô bé đó có người yêu rồi sao? Xinh đẹp như vậy mà,.. Không sao! Chỉ cần Tuấn Anh này ra tay thì cô nàng sẽ sớm vứt bỏ người yêu mà chạy theo anh thôi! Nghĩ rồi anh chàng cười nhẹ, bước đi đầy đa tình.
Song Tử đang có vẻ khá buồn bực, lôi bằng được kim ngưu đến quán bar với mình để uống rượu giải sầu.
Chơi với nhau từ nhỏ nên Kim Ngưu hiểu rất rõ tâm tình của thằng bạn. Anh biết tên này đang buồn phiền vì điều gì, anh biết rõ Song Tử thích Song Ngư bởi ánh mắt cậu trao cho cô nàng cực kì yêu thương. Anh khẽ nói:
- Lại chuyện tình cảm đúng không?
Song tử nãy giờ nốc mấy chai rượu có vẻ đang ngà ngà say, nghe vậy cũng khẽ gật đầu rôi lại uống tiếp. Làm sao mà không buồn cho được buồn cho được khi mấy ngày hôm nay anh luôn bắt gặp cái tên Hoàng Minh và Song Ngư thường hay đi uống caffe vơi nhau, trông cô còn rất vui vẻ nữa. Anh chán nản nói với Kim Ngưu:
- Chắc tao phải bỏ cuộc thôi.
Kim ngưu trợn mắt tức giận mắng Song tử một trận:
-Bỏ cái gì mà bỏ mày bị điên à? Suốt ngày mày chỉ biết nhìn tên Hoàng Minh đưa đón Song Ngư rồi ghen một mình. Chính vì mày cứ thế nên mới càng ngày khoảng cách giữa 2 người càng xa đấy! Phải biết cách làm người con gái mình thương vui vẻ, hạnh phúc chứ! Cứ không làm gì rồi muốn cô ấy tự đến với mày sao? Mơ hả?
Sau khi nói một tràng dài Kim Ngưu liền ngồi xuống nốc rượu, nói chuyện với thằng đầu bò này tốn sức thật! Quay qua thấy Song Tử đang gục xuống bàn thì Kim Ngưu như phát hoả. Cái thằng này, mắc công tao nói nãy giờ mày có nghe không vậy? Bây giờ lại lăn ra ngủ bắt tao khiêng về sao? Đang khá tức giận thì bỗng anh nghĩ ra một cái gì đấy, mắt loé lên, miệng cười nham hiểm, sau đó anh rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó..
- Alo! Song Ngư! Cậu giúp mình đến đưa Song Tử về được không? Cậu ta uống say đứ đừ rồi! Còn bây giờ mình có việc gấp phải đi ngay rồi! Cậu mau đến quán bar DiNo nha!
....
Xong xuôi anh chàng hí hửng cúp máy. Song Tử à! Đêm nay cậu về được đến nhà hay phải ngủ lại đây là do Song Ngư quyết định nha~! Hí hí mình về trước đây!
Kim Ngưu cười bí hiểm rồi chuồn về.
Cự Giải hiện giờ chưa về nhà mà vẫn còn đang la cà ngoài đường. Thật ra nó không báo với bố mẹ là mình sẽ về nên không có ai tới rước, vì thế bây giờ nó đang thoả thích rong chơi ngoài đường. Từ khi về nước tới giờ nó cũng chưa đi đâu cả, nhân dịp này nó lượn khắp phố này hàng nọ chơi thoả thích. Mãi đến lúc trời sầm tối rồi nó mới chịu ra về.
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đi xe bus cả, nên khi thấy chiếc xe bus đỗ trước mặt nó không ngần ngại mà leo lên đi thử. Chọn chỗ ngồi cuối xe, nó thoải mái đeo headphone vào rồi...ngủ.
Đang mơ màng thì nó bị một người đánh thức, mở mắt ra thì thấy trời đã tối hẳn và bác tài xế đang gọi nó dậy.
- Này cháu, cuối bến rồi, xuống đi thôi!
Nó dụi mắt nhìn quanh, rồi bất chợt vùng dậy, hoảng sợ nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh rồi vội hỏi bác tài xế:
- Ơ bác ơi! Đây là đâu thế ạ?
- Ơ hay con bé này, đây là tỉnh X, đi mà lại không biết sao?
- Ơ ơ, bác ơi, làm ơn quay xe lại giúp cháu được không ạ?- Cự Giải hoảng hốt, trời ạ! Đi lạc sang tận đâu đây!
- Xe bus làm gì có chuyện quay lại? Thôi mau xuống xe để bác còn về nữa!
Nó ủ rũ vô cùng, quay ra tìm ví thì lại một phen hoảng hốt nữa.
- Á, ví của cháu đâu rồi?
- Gì vậy? Mất ví hả? Đi xe bus hay có móc túi lắm, cháu phải biết tự bảo quản đồ chứ!
- Trời ơi! Tiền và điện thoại trong đó hết rồi!- Cự Giải kêu lên, đen quá là đen mà, lần sau nó sẽ không bao giờ đi xe bus nữa!
Cuối cùng dưới sự xua đuổi của bác tài xế, nó cũng phải lết các xuống. Ngơ ngác nhìn quanh thì thấy chỗ này khá vắng taxi, ngoài một cái quán Bar nhỏ ở đằng kia thì xung quanh khá ít nhà ở.
Không tiền, không điện thoại, trời ơiii làm sao về đây? Cua luộc ủ rũ đứng bên lề đường, bỗng đằng sau truyền tới giọng đùa cợt của mấy tên thanh niên vọng tới.
- Em gái, đi đâu mà có một mình vậy? Vào bar chơi với tụi anh đi!
- Nhìn nhỏ như vậy, chắc là em chưa 18!
Cự Giải thoáng run, trời ơi chỗ này gần quán bar, thảo nào toàn mấy tên dê già. Lúc này nó đang mặc áo croptop ba lỗ, quần sooc đen và đi giày cao gót, trông có vẻ khá gợi cảm.
- Đâu có sao!? Chưa 18 cũng chơi tất!- Một tên trong đám nói tiếp, sau đó cả lũ cười phá nên.
Cự Giải vội tia thấy quán tạp hoá liền vọt lẹ vào đó, ít nhất đây là tiệm tạp hoá, tránh được lũ kia. Do vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem lũ kia có theo không thì Cua đâm sầm vào một người cao lớn. Vội quay qua xin lỗi rối rít, đến lúc ngươc lên nhìn thì nó bỗng đơ người, rồi bắt đầu cười thật tươi:
- Thiên Yết!
Trơi ơi tự dưng thấy Thiên Yết đáng yêu ghê! Xin đi nhờ xe là được rồi!
Còn Thiên Yết cũng bất ngờ chẳng kém, trợn mắt lên nhìn con nhỏ đang cười toe toét kia.
- Sao cậu lại ở đây?- Anh chàng hỏi.
- Trời ơi tui đen quá mà, đây nhá! Đầu tiên...- sau khi xả hết bực tức ra, cuối cùng nó chốt lại một câu-..vậy nên cậu cho tui đi nhờ xe về nha!
Nói rồi mắt còn chớp chớp ngây thơ nai tơ nữa chứ! Thiên Yết phì cười, không nói gì, cầm mấy thứ mình vừa mua ra tính tiền. Thấy vậy Cự Giải liền đuổi theo:
- Này! Rốt cuộc cậu có đưa tôi về không vậy?
Hỏi thì hỏi cho có lệ chứ trong lòng nó đã quyết phải bám bằng được tên này để về nhà. Vậy mà anh chàng cứ im re. Sau khi thanh toán, anh liền bước ra khỏi quán tạp hoá và đi đến chỗ chiếc xe mô tô phân phối lớn, ngồi lên rồi đội mũ bảo hiểm cẩn thận. Cua luộc há hốc mồm nhìn theo. Đơ mấy giây, đến lúc Thiên Yết huơ huơ chiếc mũ bảo hiểm trước mặt nó mới tỉnh lại.
- Này, có về không hả?
- Có, có chứ!
Cô nàng cười toe nhận lấy chiếc mũ, đội lên rồi trèo lên xe.
- Oa! Không ngờ cậu cũng chơi mấy lại xe này nha!
- Bám chắc vào!
Anh chàng chỉ phán một câu rồi phóng như bay..
Nhoáng cái đã đến cuối tuần, các sao liền vui vẻ trở về thăm nhà, mới đến chiều mà cả lũ đã bỏ về gần hết, xe đưa xe đón. Còn lại mỗi Ma Kết và Bảo Bình trong kí túc.
Thấy mọi người về hết mà Ma Kết vẫn ung dung xem tivi, Bảo Bình tò mò hỏi:
- Lớp trưởng! Không về sao?
- À, không, cậu cũng không về sao?
- Có chứ, cuối tuần phải về thăm pama chứ!- Mã vừa nói vừa cười toe.
Ma Kết hơi đơ lại, lòng đau thắt, ở nhà và ở đây, khác gì nhau...
- Vậy cậu cứ về trước đi, mình ở lại!
- Vậy sao? Vậy bye cậu nha!
Nói rồi Bảo vọt lẹ, để lại Ma Kết với sự trống trải với một nỗi buồn đọng lại.
Thiên Bình bước ra từ phòng thu, mỉm cười hài lòng với thành quả của mình. Sau khi thu âm xong xuôi cô liền bước đến thang máy. Nhưng cửa thang máy vừa mở thì bên trong lại hiện ra khuôn mặt mà cô rất ghét: Tuấn Anh.
Anh chàng có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô, mỉm cười quyến rũ rồi dịch sang 1 bên cho cô bước vào. Thiên Bình cũng lịch sự chào hỏi anh. Đang ngẩn ngơ nhìn loanh quanh thì Tuấn Anh bỗng hỏi cô:
- Cô gái hôm qua tới đón em là ai thế?
Lúc nhắc đến cô gái này thì ánh mắt anh ta lộ ra vẻ thích thú. Thiên Bình giật mình, hôm qua là Nhân Mã tới đón cô. Tên dê già này lại tính làm gì đây?
Cô vờ cười cười trả lời:
- À, cô ấy là bạn em.
- Vậy sao? Em ấy có người yêu chưa thế?
Biết ngay mà, cái tên lăng nhăng này!
- À..cậu ấy có rồi anh à!
Thiên Bình nói dối trắng trợn. Tuấn Anh còn định hỏi gì thêm thì vừa hay thang máy xuống đến nơi. Cô vội cáo từ rồi chạy nhanh ra ngoài. Mặt Tuấn Anh ngơ ngác, cô bé đó có người yêu rồi sao? Xinh đẹp như vậy mà,.. Không sao! Chỉ cần Tuấn Anh này ra tay thì cô nàng sẽ sớm vứt bỏ người yêu mà chạy theo anh thôi! Nghĩ rồi anh chàng cười nhẹ, bước đi đầy đa tình.
Song Tử đang có vẻ khá buồn bực, lôi bằng được kim ngưu đến quán bar với mình để uống rượu giải sầu.
Chơi với nhau từ nhỏ nên Kim Ngưu hiểu rất rõ tâm tình của thằng bạn. Anh biết tên này đang buồn phiền vì điều gì, anh biết rõ Song Tử thích Song Ngư bởi ánh mắt cậu trao cho cô nàng cực kì yêu thương. Anh khẽ nói:
- Lại chuyện tình cảm đúng không?
Song tử nãy giờ nốc mấy chai rượu có vẻ đang ngà ngà say, nghe vậy cũng khẽ gật đầu rôi lại uống tiếp. Làm sao mà không buồn cho được buồn cho được khi mấy ngày hôm nay anh luôn bắt gặp cái tên Hoàng Minh và Song Ngư thường hay đi uống caffe vơi nhau, trông cô còn rất vui vẻ nữa. Anh chán nản nói với Kim Ngưu:
- Chắc tao phải bỏ cuộc thôi.
Kim ngưu trợn mắt tức giận mắng Song tử một trận:
-Bỏ cái gì mà bỏ mày bị điên à? Suốt ngày mày chỉ biết nhìn tên Hoàng Minh đưa đón Song Ngư rồi ghen một mình. Chính vì mày cứ thế nên mới càng ngày khoảng cách giữa 2 người càng xa đấy! Phải biết cách làm người con gái mình thương vui vẻ, hạnh phúc chứ! Cứ không làm gì rồi muốn cô ấy tự đến với mày sao? Mơ hả?
Sau khi nói một tràng dài Kim Ngưu liền ngồi xuống nốc rượu, nói chuyện với thằng đầu bò này tốn sức thật! Quay qua thấy Song Tử đang gục xuống bàn thì Kim Ngưu như phát hoả. Cái thằng này, mắc công tao nói nãy giờ mày có nghe không vậy? Bây giờ lại lăn ra ngủ bắt tao khiêng về sao? Đang khá tức giận thì bỗng anh nghĩ ra một cái gì đấy, mắt loé lên, miệng cười nham hiểm, sau đó anh rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó..
- Alo! Song Ngư! Cậu giúp mình đến đưa Song Tử về được không? Cậu ta uống say đứ đừ rồi! Còn bây giờ mình có việc gấp phải đi ngay rồi! Cậu mau đến quán bar DiNo nha!
....
Xong xuôi anh chàng hí hửng cúp máy. Song Tử à! Đêm nay cậu về được đến nhà hay phải ngủ lại đây là do Song Ngư quyết định nha~! Hí hí mình về trước đây!
Kim Ngưu cười bí hiểm rồi chuồn về.
Cự Giải hiện giờ chưa về nhà mà vẫn còn đang la cà ngoài đường. Thật ra nó không báo với bố mẹ là mình sẽ về nên không có ai tới rước, vì thế bây giờ nó đang thoả thích rong chơi ngoài đường. Từ khi về nước tới giờ nó cũng chưa đi đâu cả, nhân dịp này nó lượn khắp phố này hàng nọ chơi thoả thích. Mãi đến lúc trời sầm tối rồi nó mới chịu ra về.
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đi xe bus cả, nên khi thấy chiếc xe bus đỗ trước mặt nó không ngần ngại mà leo lên đi thử. Chọn chỗ ngồi cuối xe, nó thoải mái đeo headphone vào rồi...ngủ.
Đang mơ màng thì nó bị một người đánh thức, mở mắt ra thì thấy trời đã tối hẳn và bác tài xế đang gọi nó dậy.
- Này cháu, cuối bến rồi, xuống đi thôi!
Nó dụi mắt nhìn quanh, rồi bất chợt vùng dậy, hoảng sợ nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh rồi vội hỏi bác tài xế:
- Ơ bác ơi! Đây là đâu thế ạ?
- Ơ hay con bé này, đây là tỉnh X, đi mà lại không biết sao?
- Ơ ơ, bác ơi, làm ơn quay xe lại giúp cháu được không ạ?- Cự Giải hoảng hốt, trời ạ! Đi lạc sang tận đâu đây!
- Xe bus làm gì có chuyện quay lại? Thôi mau xuống xe để bác còn về nữa!
Nó ủ rũ vô cùng, quay ra tìm ví thì lại một phen hoảng hốt nữa.
- Á, ví của cháu đâu rồi?
- Gì vậy? Mất ví hả? Đi xe bus hay có móc túi lắm, cháu phải biết tự bảo quản đồ chứ!
- Trời ơi! Tiền và điện thoại trong đó hết rồi!- Cự Giải kêu lên, đen quá là đen mà, lần sau nó sẽ không bao giờ đi xe bus nữa!
Cuối cùng dưới sự xua đuổi của bác tài xế, nó cũng phải lết các xuống. Ngơ ngác nhìn quanh thì thấy chỗ này khá vắng taxi, ngoài một cái quán Bar nhỏ ở đằng kia thì xung quanh khá ít nhà ở.
Không tiền, không điện thoại, trời ơiii làm sao về đây? Cua luộc ủ rũ đứng bên lề đường, bỗng đằng sau truyền tới giọng đùa cợt của mấy tên thanh niên vọng tới.
- Em gái, đi đâu mà có một mình vậy? Vào bar chơi với tụi anh đi!
- Nhìn nhỏ như vậy, chắc là em chưa 18!
Cự Giải thoáng run, trời ơi chỗ này gần quán bar, thảo nào toàn mấy tên dê già. Lúc này nó đang mặc áo croptop ba lỗ, quần sooc đen và đi giày cao gót, trông có vẻ khá gợi cảm.
- Đâu có sao!? Chưa 18 cũng chơi tất!- Một tên trong đám nói tiếp, sau đó cả lũ cười phá nên.
Cự Giải vội tia thấy quán tạp hoá liền vọt lẹ vào đó, ít nhất đây là tiệm tạp hoá, tránh được lũ kia. Do vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem lũ kia có theo không thì Cua đâm sầm vào một người cao lớn. Vội quay qua xin lỗi rối rít, đến lúc ngươc lên nhìn thì nó bỗng đơ người, rồi bắt đầu cười thật tươi:
- Thiên Yết!
Trơi ơi tự dưng thấy Thiên Yết đáng yêu ghê! Xin đi nhờ xe là được rồi!
Còn Thiên Yết cũng bất ngờ chẳng kém, trợn mắt lên nhìn con nhỏ đang cười toe toét kia.
- Sao cậu lại ở đây?- Anh chàng hỏi.
- Trời ơi tui đen quá mà, đây nhá! Đầu tiên...- sau khi xả hết bực tức ra, cuối cùng nó chốt lại một câu-..vậy nên cậu cho tui đi nhờ xe về nha!
Nói rồi mắt còn chớp chớp ngây thơ nai tơ nữa chứ! Thiên Yết phì cười, không nói gì, cầm mấy thứ mình vừa mua ra tính tiền. Thấy vậy Cự Giải liền đuổi theo:
- Này! Rốt cuộc cậu có đưa tôi về không vậy?
Hỏi thì hỏi cho có lệ chứ trong lòng nó đã quyết phải bám bằng được tên này để về nhà. Vậy mà anh chàng cứ im re. Sau khi thanh toán, anh liền bước ra khỏi quán tạp hoá và đi đến chỗ chiếc xe mô tô phân phối lớn, ngồi lên rồi đội mũ bảo hiểm cẩn thận. Cua luộc há hốc mồm nhìn theo. Đơ mấy giây, đến lúc Thiên Yết huơ huơ chiếc mũ bảo hiểm trước mặt nó mới tỉnh lại.
- Này, có về không hả?
- Có, có chứ!
Cô nàng cười toe nhận lấy chiếc mũ, đội lên rồi trèo lên xe.
- Oa! Không ngờ cậu cũng chơi mấy lại xe này nha!
- Bám chắc vào!
Anh chàng chỉ phán một câu rồi phóng như bay..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.