Em Là Ai Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 10: Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi
Yin
10/02/2014
Bước thẫn
thờ trên đường, thỉnh thoảng nó lại khẽ thở dài. Ánh nắng chiều tà như
phủ lên người nó một màn sương mờ ảo, những cơn gió nhẹ nhàng sượt qua
gương mặt mệt mỏi của nó. Ngước nhìn lên mặt trời đang lặn dần, đôi mắt
màu phớt tím như thẫm lại, lặng lẽ suy tư.
Không biết nó xuất viện đột ngột thế này, Tiểu Vy có tức giận không. Chắc nhỏ sẽ lo lắng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nó khi không thấy nó trong phòng. Chợt phì cười, quả thực nó rất muốn xem cái bộ dạng nhếch nhác lúc đó của nhỏ.
Nghĩ đến việc cậu nó biệt tích suốt một tháng nay, tâm trạng nó sa sầm xuống. Vào những lúc quan trọng tại sao cậu lại bỏ nó một mình cơ chứ, nó cảm thấy thất vọng nhưng biết sao được, mọi thứ lúc này rất rối rắm.
Đến gần cánh cổng, nó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó đứng dựa vào cánh cổng, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Cả người toát lên một vẻ lạnh lùng và mệt mỏi. Nó bất ngờ, chần chừ một lúc rồi cũng bước đến phía cánh cổng.
- Anh…Tại sao lại ở đây vậy?
Gia Bảo nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, hắn nhìn người con gái trước mặt. Trông nó đã khỏe hẳn, định bụng hôm nay đến viện thăm nó nhưng ai ngờ lại nghe tin nó xuất viện.
- Đến thăm cô. – hắn đáp, giọng lạnh nhạt.
- Vậy à. – Nó cười nhẹ. – Tôi bây giờ đã khỏe lại rồi.
Nó nói rồi xoay người mở cổng bước vào trong nhà.
- Cô không định mời khách vào trong nhà chơi sao? Dù sao tôi cũng đứng đây chờ cô một tiếng đồng hồ rồi.
Nó lưỡng lự một lúc rồi cũng gật đầu.
- Vậy anh vào đi. Chỉ là nhà tôi hơi bừa bộn, không tiện mời người khác vào thôi.
Dứt lời, Gia Bảo chậm rãi tiến vào trong nhà.
Nó với tay bật công tắc điện, trong phút chốc cả căn nhà sáng bừng lên. Đôi mắt màu café khẽ nheo lại nhưng rồi nhanh chóng cũng dãn ra, hắn phát hiện có một người nữa đang ở trong ngôi nhà này. Thế nhưng lại không rõ ràng, chắc chắn.
Một bóng đen vụt qua, Gia Bảo nhanh nhẹn vươn người né tránh. Quay sang xác định thứ vừa rồi, thì ra là con mèo lần trước.
- Neko, đó là khách. – Nó ôm chú mèo bế lên, ánh mắt cảnh cáo.
Neko kêu “meo” một tiếng như làm nũng rồi rúc người vào tay nó, lim dim ngủ. Nó bất lực thở dài, đúng là không thể làm gì với con mèo này mà.
- A…Đúng rồi, anh muốn uống gì không tôi vào bếp pha cho anh.
Bỗng dưng nó không cảm thấy rụt rè với Gia Bảo như lần trước nữa. Hôm nay hắn trông có vẻ dễ gần hơn, sự quan tâm đột xuất này khiến nó vừa ngờ vực vừa vui mừng. Vui mừng? Cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm xúc này.
- Không cần, tôi không khát.
- À…Vậy à. – Nó cười, có chút gượng gạo.
- Lọ thuốc tôi đưa cho cô đến giờ vẫn còn chứ? – Hắn ngồi trên ghế sô pha, miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời con mèo đen kia.
- Vẫn giữ. – Nói đoạn nó lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra. – Nhưng mà có chuyện gì vậy?
- Lần trước cô bị mấy tên kia dùng khăn bịt mồm, trong đó có tẩm một ít Angel Beats, một loại thuốc độc rất mạnh. – Chuyển tầm nhìn về phía nó, hắn khẽ nhếch môi nói tiếp. – Cũng may là cô hít phải một lượng nhỏ, sức khỏe cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Thuốc tôi đưa cho cô, cũng không cần uống nữa.
Nó hơi ngỡ ngàng trước những gì hắn vừa nói, thật không ngờ tên Lãm lại bỉ ổi đến như vậy, chỉ vì kế hoạch không thành mà có ý định muốn hạ sát nó.
- Vậy tại sao hắn lại có loại thuốc này? Bác sĩ cũng không có nhắc đến tên của chất độc này với tôi. – Nó thắc mắc.
- Cái này cô không cần phải quan tâm… Chuyện hôm nay tôi nói với cô tốt nhất đừng để lộ cho ai biết.
- Được, tôi hiểu rồi. – Nó gật đầu.
- Hãy tự bảo vệ bản thân mình. Nếu gặp chuyện gì, có thể gọi cho tôi. – Hắn nói, giọng có phần dịu đi, đáy mắt thoáng một tia ấm áp nhìn nó. Chợt nhận ra một điều, lâu rồi hắn chưa quan tâm đến một cô gái.
- Ừ, tôi nhất định sẽ giữ gìn bản thân. – Nó kiên định nói, bối rối trước cái nhìn của Gia Bảo.
- Phì… Nhìn cô cứ như là đang nói chuyện với thầy cô vậy – Hắn chợt phì cười trước thái độ của nó. Rồi nhanh chóng bước ra khỏi ngôi nhà.
Nó bất ngờ nhìn hắn, lần đầu tiên thấy hắn cười như vậy. Nụ cười đó khiến nó ngây ngẩn một hồi. Thật không ngờ một người lạnh lùng như hắn cũng có lúc cười đùa người khác.
Giật mình tỉnh lại, nó chạy ra cửa, bóng dáng hắn đã biến mất, thoắt cái đã hòa vào bóng tối.
Trên đường, một chiếc xe ô tô màu bạc đang phóng đi với tốc độ kinh người. Chiếc xe điên cuồng chạy trên đường với tốc độ gần như tối đa, dường như chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ dẫn đến một vụ tai nạn thảm khốc.
Đến trước ngôi biệt thự mang phong cách đậm chất Châu Âu, chiếc xe đột ngột phanh lại. Tiếng “két” kéo dài, vang vọng một hồi giữa không gian tĩnh lặng.
Gia Bảo không nhanh không chậm bước xuống xe tiến về phía căn biệt thự đó. Một người mặc áo đen chạy ra chặn đường.
- Xin lỗi, nơi này người ngoài không được phép vào.
Gia Bảo liếc nhìn người vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo, băng giá.
- Còn nói một lần nữa, tôi giết các người.
Nói rồi, hắn đẩy mạnh cánh tay chắn trước mặt, rảo bước tiến vào.
- Xin lỗi.
Lần này là có rất nhiều người mặc áo đen vây quanh hắn, tuyệt đối không muốn cho hắn vào. Gia Bảo liếc nhìn một lượt, khẽ cười giễu. Cũng không ngờ cô ta lại trang bị nhiều bảo vệ đến như vậy. Mấy năm không đến đây, không nghĩ rằng nơi này lại thay đổi nhiều như vậy. An ninh được thắt chặt, ra vào cũng nghiêm ngặt hơn trước.
- Cho anh ta vào. – Một giọng nói vang lên. – Không thì mấy người chết hết lấy ai bảo vệ nơi này.
Bảo Châu từ từ tiến đến, giọng nói pha lẫn vẻ cười đùa. Lập tức đám người tản ra, nhường chỗ cho hắn bước vào.
- Chúng ta đến phong trà nói chuyện.
Cô nói rồi quay sang nữ hầu bên cạnh, nói vài câu. Cô hầu cúi đầu lễ phép rồi nhẹ nhàng lui đi.
Tại phòng trà, hai người, một nam, một nữ ngồi nhìn nhau. Ở hai người đều toát lên một khí thế bức người, lạnh lẽo.
- Cậu Lâm hôm nay chiếu cố tới đây có chuyện gì sao? – Nhấp một ngụm trà hoa hồng, Bảo Châu lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Đừng động đến cô ấy. – Hắn nói, ánh mắt nhìn xoáy vào người trước mặt.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Đừng giả ngu, chuyện ở nhà kho, chúng tôi biết rồi. – Hắn khinh khỉnh nhìn Bảo Châu
- Chúng tôi? – Cô ngờ vực hỏi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bỡn cợt. – Thật không ngờ các anh đều quan tâm đến cô ta. Bỗng dưng thấy thương hại à?
- Tôi không lặp lại lần thứ hai, vì vậy hãy nhớ cho kĩ. Nếu cô còn động vào cô ấy một lần nữa thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước. – Gia Bảo nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta.
- Đang đe dọa tôi ư? Lâm Gia Bảo, anh và hai người kia cũng hiểu tôi là người như nào! Đừng chơi trò dọa nạt này với tôi. – Giọng nói có phần tức giận, âm điệu cao hơn trước.
- Vậy cô cũng biết tôi là người như thế nào. – Hắn cười gằn nhìn cô. Rồi sau đó đứng lên, xoay người dời đi. Hắn biết người như Bảo Châu rất khó ép cô ta đồng ý chuyện gì, gia thế nhà cô ta vô cùng hùng hậu, hơn thế nữa con người cô ta cũng vô cùng hiểm độc, rất khó nắm bắt cũng giống như bọn hắn vậy. Đối phó với hạng người này vẫn nên cẩn thận.
Đứng trong phòng trà, Bảo Châu rơi vào trạng thái trầm tư. Nguyễn Hoài An Nhiên, rốt cuộc cô là ai mà lại khiến những người kia quan tâm đến vậy? Còn có thể buộc họ bước chân đến nơi cấm kị này cảnh cáo tôi? Thật là khiến người khác tò mò mà.
Lấy điện thoại ra, cô bấm một số máy quen thuộc, nhưng rồi lại nhanh chóng xóa đi. Hiện tại cứ để cậu ta ở nước ngoài chơi chán đã, đến lúc cần sẽ gọi về sau. Nghĩ thầm, Bảo Châu khẽ nhếch mép. Minh Nhật, đời này tôi sẽ không bao giờ cho anh yêu ai khác.
Sáng sớm nó vội vàng chạy đến trường. Neko hôm qua không hiểu chơi với nghịch kiểu gì làm vỡ tan cái đồng hồ báo thức của nó, hại nó sáng nay dậy muộn. Vào đến của lớp cũng là lúc tiếng chuông vang lên, nó thở phào một cái, cũng may là không đến muộn.
Giờ giải lao…
- Nhiên…- Tiếng hét chấn động cả lớp học, đồng thời đánh thức nó khỏi cơn buồn ngủ. – Tại sao hôm qua mày lại tự tiện xuất viện hả?
Mọi người xung quanh lập tức quay ra nhìn nó với Tiểu Vy. Cảm thấy hai người mất mặt nó chạy đến vội kéo Tiểu Vy về chỗ mình, không ngừng chấn an nhỏ.
- Bĩnh tĩnh…bình tĩnh, tao sẽ giải thích.
- Hừ…- Tiểu Vy tức giận nhìn bạn mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hôm qua đến viện không thấy nó đâu, nhỏ bàng hoàng, vội vã chạy quanh bệnh viện tìm, đến khi nghe thoáng thấy bệnh nhân phòng 102 đã xuất viện về nhà, mới yên tâm phần nào.
- Hôm qua Tiểu Vy vừa từ quê về, vì lo cho cậu mà không ngừng gọi cho bọn mình. – Từ phía sau, giọng nói oán trách của Mai Trang vang lên.
Nó cảm động nhìn mấy đứa bạn nhưng nhanh chóng bị âm khí quanh Tiểu Vy dọa cho sợ sệt.
- Hôm qua tao thấy chán quá nên muốn xuất viện, bác sĩ cũng đồng ý nên tao về thu dọn đồ mang về. Lúc đấy quên mất không báo cho mày…Xin lỗi.- Nó càng nói, đầu cúi càng thấp, giọng càng ngày càng nhỏ.
- Haizz…thôi bỏ đi. Mày không sao là tốt rồi. – Tiểu Vy bất lực thở dài.
- Thế lát nữa Nhiên phải mời bọn mình ăn cơm. – Giọng Yuu vang lên thích thú.
- Được. – Nó vui vẻ đáp ứng, dù sao trong những ngày vừa rồi cũng là mọi người chăm sóc , lo lắng cho nó.
- Vậy bây giờ chúng ta đến nhà ăn thôi. – Mai Trang phấn khởi reo lên.
Mọi người cười đùa đi ra ngoài, đang đi bỗng một bàn tay kéo nó lại. Nó giật mình xoay người, chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Vy.
- Lần sau nếu gặp chuyện gì nhất định phải báo với tao.
Nó cười mỉm rồi gật đầu. Cũng không hiểu tại sao trong lòng lại thấy bất an, rốt cuộc là có chuyện gì mà mọi người trông lạ vậy. Ngay cả Tiểu Vy cũng bỗng dưng trở nên nghiêm túc lạ thường.
Đến nhà ăn, trong lúc nó cùng mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì một giọng nói giễu cợt vang lên.
- Thật không ngờ, cô vẫn còn sống nha.
Giọng nói của Bảo Châu thu hút sự chú ý của những người trên bàn và xung quanh.
Nó ngước lên nhìn vị khách không mời mà tới, khẽ cười.
- Mạng tôi nó lớn, sơ sẩy bị tai nạn nguy hiểm đến vậy cũng không có chết được.
- Thật đáng tiếc mà, vậy mà tôi còn chuẩn bị nhiều thứ cho lễ tang sắp tới của cô nữa chứ.- Bảo Châu nhìn nó một lượt, tay chống cằm cười khẩy.
“Rầm”
- Bảo Châu, ở đây không có chỗ của cô, mau biến đi. – Tiểu Vy tức giận đập bàn quát lên.
- Đây cũng không phải nhà của cô, lấy quyền gì mà đuổi tôi. – Bảo Châu khó chịu nhìn Tiểu Vy, nhíu chặt mày.
- Cô không đi, vậy chúng tôi đi…Dù sao có cô đứng đây, tôi cũng không nuốt nổi thứ gì. – Nó với bằng cái giọng đều đều, không nhận ra cảm xúc thực là gì.
- Cô…- Bảo Châu giơ tay lên định đánh nó nhưng lập tức bị một cánh tay khác bắt được.
- Thôi đi… - Yuu tức giận nói, ánh mắt hằn học nhìn cô.
Bảo Châu khoát tay, chợt mỉm cười, nụ cười đẹp đến mê người khiến những nam sinh trong phòng bỗng chốc đỏ mặt. Họ không ngờ cũng có ngày hai mỹ nhân nổi tiếng trong trường cũng có ngày đụng độ với nhau, hơn nữa còn là vì một cô gái bình thường.
- Ây da…đến cả người của hội học sinh cũng ra ta…Vậy thì tôi cũng đành buông tay thôi. – Dứt lời, cô đứng lùi sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo đám người đang dần bước ra khỏi cửa. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Không biết nó xuất viện đột ngột thế này, Tiểu Vy có tức giận không. Chắc nhỏ sẽ lo lắng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nó khi không thấy nó trong phòng. Chợt phì cười, quả thực nó rất muốn xem cái bộ dạng nhếch nhác lúc đó của nhỏ.
Nghĩ đến việc cậu nó biệt tích suốt một tháng nay, tâm trạng nó sa sầm xuống. Vào những lúc quan trọng tại sao cậu lại bỏ nó một mình cơ chứ, nó cảm thấy thất vọng nhưng biết sao được, mọi thứ lúc này rất rối rắm.
Đến gần cánh cổng, nó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó đứng dựa vào cánh cổng, đôi mắt khẽ nhắm hờ. Cả người toát lên một vẻ lạnh lùng và mệt mỏi. Nó bất ngờ, chần chừ một lúc rồi cũng bước đến phía cánh cổng.
- Anh…Tại sao lại ở đây vậy?
Gia Bảo nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, hắn nhìn người con gái trước mặt. Trông nó đã khỏe hẳn, định bụng hôm nay đến viện thăm nó nhưng ai ngờ lại nghe tin nó xuất viện.
- Đến thăm cô. – hắn đáp, giọng lạnh nhạt.
- Vậy à. – Nó cười nhẹ. – Tôi bây giờ đã khỏe lại rồi.
Nó nói rồi xoay người mở cổng bước vào trong nhà.
- Cô không định mời khách vào trong nhà chơi sao? Dù sao tôi cũng đứng đây chờ cô một tiếng đồng hồ rồi.
Nó lưỡng lự một lúc rồi cũng gật đầu.
- Vậy anh vào đi. Chỉ là nhà tôi hơi bừa bộn, không tiện mời người khác vào thôi.
Dứt lời, Gia Bảo chậm rãi tiến vào trong nhà.
Nó với tay bật công tắc điện, trong phút chốc cả căn nhà sáng bừng lên. Đôi mắt màu café khẽ nheo lại nhưng rồi nhanh chóng cũng dãn ra, hắn phát hiện có một người nữa đang ở trong ngôi nhà này. Thế nhưng lại không rõ ràng, chắc chắn.
Một bóng đen vụt qua, Gia Bảo nhanh nhẹn vươn người né tránh. Quay sang xác định thứ vừa rồi, thì ra là con mèo lần trước.
- Neko, đó là khách. – Nó ôm chú mèo bế lên, ánh mắt cảnh cáo.
Neko kêu “meo” một tiếng như làm nũng rồi rúc người vào tay nó, lim dim ngủ. Nó bất lực thở dài, đúng là không thể làm gì với con mèo này mà.
- A…Đúng rồi, anh muốn uống gì không tôi vào bếp pha cho anh.
Bỗng dưng nó không cảm thấy rụt rè với Gia Bảo như lần trước nữa. Hôm nay hắn trông có vẻ dễ gần hơn, sự quan tâm đột xuất này khiến nó vừa ngờ vực vừa vui mừng. Vui mừng? Cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm xúc này.
- Không cần, tôi không khát.
- À…Vậy à. – Nó cười, có chút gượng gạo.
- Lọ thuốc tôi đưa cho cô đến giờ vẫn còn chứ? – Hắn ngồi trên ghế sô pha, miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời con mèo đen kia.
- Vẫn giữ. – Nói đoạn nó lấy lọ thuốc từ trong túi áo ra. – Nhưng mà có chuyện gì vậy?
- Lần trước cô bị mấy tên kia dùng khăn bịt mồm, trong đó có tẩm một ít Angel Beats, một loại thuốc độc rất mạnh. – Chuyển tầm nhìn về phía nó, hắn khẽ nhếch môi nói tiếp. – Cũng may là cô hít phải một lượng nhỏ, sức khỏe cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Thuốc tôi đưa cho cô, cũng không cần uống nữa.
Nó hơi ngỡ ngàng trước những gì hắn vừa nói, thật không ngờ tên Lãm lại bỉ ổi đến như vậy, chỉ vì kế hoạch không thành mà có ý định muốn hạ sát nó.
- Vậy tại sao hắn lại có loại thuốc này? Bác sĩ cũng không có nhắc đến tên của chất độc này với tôi. – Nó thắc mắc.
- Cái này cô không cần phải quan tâm… Chuyện hôm nay tôi nói với cô tốt nhất đừng để lộ cho ai biết.
- Được, tôi hiểu rồi. – Nó gật đầu.
- Hãy tự bảo vệ bản thân mình. Nếu gặp chuyện gì, có thể gọi cho tôi. – Hắn nói, giọng có phần dịu đi, đáy mắt thoáng một tia ấm áp nhìn nó. Chợt nhận ra một điều, lâu rồi hắn chưa quan tâm đến một cô gái.
- Ừ, tôi nhất định sẽ giữ gìn bản thân. – Nó kiên định nói, bối rối trước cái nhìn của Gia Bảo.
- Phì… Nhìn cô cứ như là đang nói chuyện với thầy cô vậy – Hắn chợt phì cười trước thái độ của nó. Rồi nhanh chóng bước ra khỏi ngôi nhà.
Nó bất ngờ nhìn hắn, lần đầu tiên thấy hắn cười như vậy. Nụ cười đó khiến nó ngây ngẩn một hồi. Thật không ngờ một người lạnh lùng như hắn cũng có lúc cười đùa người khác.
Giật mình tỉnh lại, nó chạy ra cửa, bóng dáng hắn đã biến mất, thoắt cái đã hòa vào bóng tối.
Trên đường, một chiếc xe ô tô màu bạc đang phóng đi với tốc độ kinh người. Chiếc xe điên cuồng chạy trên đường với tốc độ gần như tối đa, dường như chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ dẫn đến một vụ tai nạn thảm khốc.
Đến trước ngôi biệt thự mang phong cách đậm chất Châu Âu, chiếc xe đột ngột phanh lại. Tiếng “két” kéo dài, vang vọng một hồi giữa không gian tĩnh lặng.
Gia Bảo không nhanh không chậm bước xuống xe tiến về phía căn biệt thự đó. Một người mặc áo đen chạy ra chặn đường.
- Xin lỗi, nơi này người ngoài không được phép vào.
Gia Bảo liếc nhìn người vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo, băng giá.
- Còn nói một lần nữa, tôi giết các người.
Nói rồi, hắn đẩy mạnh cánh tay chắn trước mặt, rảo bước tiến vào.
- Xin lỗi.
Lần này là có rất nhiều người mặc áo đen vây quanh hắn, tuyệt đối không muốn cho hắn vào. Gia Bảo liếc nhìn một lượt, khẽ cười giễu. Cũng không ngờ cô ta lại trang bị nhiều bảo vệ đến như vậy. Mấy năm không đến đây, không nghĩ rằng nơi này lại thay đổi nhiều như vậy. An ninh được thắt chặt, ra vào cũng nghiêm ngặt hơn trước.
- Cho anh ta vào. – Một giọng nói vang lên. – Không thì mấy người chết hết lấy ai bảo vệ nơi này.
Bảo Châu từ từ tiến đến, giọng nói pha lẫn vẻ cười đùa. Lập tức đám người tản ra, nhường chỗ cho hắn bước vào.
- Chúng ta đến phong trà nói chuyện.
Cô nói rồi quay sang nữ hầu bên cạnh, nói vài câu. Cô hầu cúi đầu lễ phép rồi nhẹ nhàng lui đi.
Tại phòng trà, hai người, một nam, một nữ ngồi nhìn nhau. Ở hai người đều toát lên một khí thế bức người, lạnh lẽo.
- Cậu Lâm hôm nay chiếu cố tới đây có chuyện gì sao? – Nhấp một ngụm trà hoa hồng, Bảo Châu lên tiếng phá tan sự im lặng.
- Đừng động đến cô ấy. – Hắn nói, ánh mắt nhìn xoáy vào người trước mặt.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì?
- Đừng giả ngu, chuyện ở nhà kho, chúng tôi biết rồi. – Hắn khinh khỉnh nhìn Bảo Châu
- Chúng tôi? – Cô ngờ vực hỏi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bỡn cợt. – Thật không ngờ các anh đều quan tâm đến cô ta. Bỗng dưng thấy thương hại à?
- Tôi không lặp lại lần thứ hai, vì vậy hãy nhớ cho kĩ. Nếu cô còn động vào cô ấy một lần nữa thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước. – Gia Bảo nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta.
- Đang đe dọa tôi ư? Lâm Gia Bảo, anh và hai người kia cũng hiểu tôi là người như nào! Đừng chơi trò dọa nạt này với tôi. – Giọng nói có phần tức giận, âm điệu cao hơn trước.
- Vậy cô cũng biết tôi là người như thế nào. – Hắn cười gằn nhìn cô. Rồi sau đó đứng lên, xoay người dời đi. Hắn biết người như Bảo Châu rất khó ép cô ta đồng ý chuyện gì, gia thế nhà cô ta vô cùng hùng hậu, hơn thế nữa con người cô ta cũng vô cùng hiểm độc, rất khó nắm bắt cũng giống như bọn hắn vậy. Đối phó với hạng người này vẫn nên cẩn thận.
Đứng trong phòng trà, Bảo Châu rơi vào trạng thái trầm tư. Nguyễn Hoài An Nhiên, rốt cuộc cô là ai mà lại khiến những người kia quan tâm đến vậy? Còn có thể buộc họ bước chân đến nơi cấm kị này cảnh cáo tôi? Thật là khiến người khác tò mò mà.
Lấy điện thoại ra, cô bấm một số máy quen thuộc, nhưng rồi lại nhanh chóng xóa đi. Hiện tại cứ để cậu ta ở nước ngoài chơi chán đã, đến lúc cần sẽ gọi về sau. Nghĩ thầm, Bảo Châu khẽ nhếch mép. Minh Nhật, đời này tôi sẽ không bao giờ cho anh yêu ai khác.
Sáng sớm nó vội vàng chạy đến trường. Neko hôm qua không hiểu chơi với nghịch kiểu gì làm vỡ tan cái đồng hồ báo thức của nó, hại nó sáng nay dậy muộn. Vào đến của lớp cũng là lúc tiếng chuông vang lên, nó thở phào một cái, cũng may là không đến muộn.
Giờ giải lao…
- Nhiên…- Tiếng hét chấn động cả lớp học, đồng thời đánh thức nó khỏi cơn buồn ngủ. – Tại sao hôm qua mày lại tự tiện xuất viện hả?
Mọi người xung quanh lập tức quay ra nhìn nó với Tiểu Vy. Cảm thấy hai người mất mặt nó chạy đến vội kéo Tiểu Vy về chỗ mình, không ngừng chấn an nhỏ.
- Bĩnh tĩnh…bình tĩnh, tao sẽ giải thích.
- Hừ…- Tiểu Vy tức giận nhìn bạn mình, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hôm qua đến viện không thấy nó đâu, nhỏ bàng hoàng, vội vã chạy quanh bệnh viện tìm, đến khi nghe thoáng thấy bệnh nhân phòng 102 đã xuất viện về nhà, mới yên tâm phần nào.
- Hôm qua Tiểu Vy vừa từ quê về, vì lo cho cậu mà không ngừng gọi cho bọn mình. – Từ phía sau, giọng nói oán trách của Mai Trang vang lên.
Nó cảm động nhìn mấy đứa bạn nhưng nhanh chóng bị âm khí quanh Tiểu Vy dọa cho sợ sệt.
- Hôm qua tao thấy chán quá nên muốn xuất viện, bác sĩ cũng đồng ý nên tao về thu dọn đồ mang về. Lúc đấy quên mất không báo cho mày…Xin lỗi.- Nó càng nói, đầu cúi càng thấp, giọng càng ngày càng nhỏ.
- Haizz…thôi bỏ đi. Mày không sao là tốt rồi. – Tiểu Vy bất lực thở dài.
- Thế lát nữa Nhiên phải mời bọn mình ăn cơm. – Giọng Yuu vang lên thích thú.
- Được. – Nó vui vẻ đáp ứng, dù sao trong những ngày vừa rồi cũng là mọi người chăm sóc , lo lắng cho nó.
- Vậy bây giờ chúng ta đến nhà ăn thôi. – Mai Trang phấn khởi reo lên.
Mọi người cười đùa đi ra ngoài, đang đi bỗng một bàn tay kéo nó lại. Nó giật mình xoay người, chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Vy.
- Lần sau nếu gặp chuyện gì nhất định phải báo với tao.
Nó cười mỉm rồi gật đầu. Cũng không hiểu tại sao trong lòng lại thấy bất an, rốt cuộc là có chuyện gì mà mọi người trông lạ vậy. Ngay cả Tiểu Vy cũng bỗng dưng trở nên nghiêm túc lạ thường.
Đến nhà ăn, trong lúc nó cùng mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì một giọng nói giễu cợt vang lên.
- Thật không ngờ, cô vẫn còn sống nha.
Giọng nói của Bảo Châu thu hút sự chú ý của những người trên bàn và xung quanh.
Nó ngước lên nhìn vị khách không mời mà tới, khẽ cười.
- Mạng tôi nó lớn, sơ sẩy bị tai nạn nguy hiểm đến vậy cũng không có chết được.
- Thật đáng tiếc mà, vậy mà tôi còn chuẩn bị nhiều thứ cho lễ tang sắp tới của cô nữa chứ.- Bảo Châu nhìn nó một lượt, tay chống cằm cười khẩy.
“Rầm”
- Bảo Châu, ở đây không có chỗ của cô, mau biến đi. – Tiểu Vy tức giận đập bàn quát lên.
- Đây cũng không phải nhà của cô, lấy quyền gì mà đuổi tôi. – Bảo Châu khó chịu nhìn Tiểu Vy, nhíu chặt mày.
- Cô không đi, vậy chúng tôi đi…Dù sao có cô đứng đây, tôi cũng không nuốt nổi thứ gì. – Nó với bằng cái giọng đều đều, không nhận ra cảm xúc thực là gì.
- Cô…- Bảo Châu giơ tay lên định đánh nó nhưng lập tức bị một cánh tay khác bắt được.
- Thôi đi… - Yuu tức giận nói, ánh mắt hằn học nhìn cô.
Bảo Châu khoát tay, chợt mỉm cười, nụ cười đẹp đến mê người khiến những nam sinh trong phòng bỗng chốc đỏ mặt. Họ không ngờ cũng có ngày hai mỹ nhân nổi tiếng trong trường cũng có ngày đụng độ với nhau, hơn nữa còn là vì một cô gái bình thường.
- Ây da…đến cả người của hội học sinh cũng ra ta…Vậy thì tôi cũng đành buông tay thôi. – Dứt lời, cô đứng lùi sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo đám người đang dần bước ra khỏi cửa. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.