Chương 45: Ngày đầu đi học đã không yên
Erly
04/01/2021
Có thể xem là rất lâu rồi Vu Yên Nhi mới trở lại học theo cách giáo dục châu Á, các tiết học không thoải mái như bên phương Tây, lý thuyết nhiều đến hoa mắt, ngồi trong lớp thì phải im lặng phăng phắc lắng nghe bài giảng.
Chuyện học hành đối với Vu Yên Nhi không thành vấn đề, điều khiến cô chướng mắt nhất là mỗi khi lớp ghi bài, Lý Nhược ngồi gần bên cô thỉnh thoảng lại lén quay đầu nhìn Kiến Nhất. Nếu không bị Kiến Nhất cấm động thủ thì Vu Yên Nhi chắc chắn đã bẻ đầu cô ta quay ngược về phía sau từ lâu.
Giờ ra chơi nghỉ giải lao Vu Yên Nhi đi cùng Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý xuống căn tin trường mua đồ. Trong khi Hải Lý vô tư mua nhiều đồ ăn vặt và nước ngọt thì Vu Yên Nhi chỉ được ăn một túi kẹo dẻo nhỏ theo thỏa thuận với Kiến Nhất.
"Hải Lý, cậu với Triết Dương làm lành chưa?" Mạc Nhiên Nhiên vừa hỏi vừa lấy những món đồ đã tính tiền xong bỏ vào túi.
"Phải công nhận tên đó nhây ghê, ban đầu còn không chịu trách nhiệm, bây giờ suốt ngày nhắn tin nói mấy chuyện tào lao của hắn cho mình nghe" Hải Lý bật cười khó hiểu khi nhắc đến.
"Chúc mừng, cậu thành công khiến hắn vào bẫy rồi" Vu Yên Nhi vỗ vai Hải Lý, nụ cười gian tà bỗng hiện lên.
Trên đường trở về lớp, khi ngang lối mòn dẫn vào một khu trống phía sau dãy lớp học, thấp thoáng có bóng nam sinh lấp ló lén lút, người đó lại chính là kẻ từng đi chung với Triết Dương gây sự Mạc Nhiên Nhiên ở khu huấn luyện.
Vu Yên Nhi và Hải Lý rất nhanh hiểu ra vấn đề, cả hai đưa cho Mạc Nhiên Nhiên cầm đồ bắt cô ở ngoài đợi.
Vào hết lối nhỏ dẫn đến nhà kho lớn của trường, Vu Yên Nhi và Hải Lý nấp ở hai bên cửa nhìn vào. Bên trong là Dư An Ny cùng Triết Dương và hai tên đàn em của hắn.
Đối diện bọn họ là một nữ sinh cúi thấp đầu, tóc che hết mặt với dáng vẻ co ro sợ hãi, Dư An Ny khoanh tay ngồi vắt chéo chân cao ngạo trước mặt nữ sinh kia.
"Tiền không có mà tỏ ra cao sang" Dư An Ny cao giọng mỉa mai: "Đừng quên là chính miệng mày nói vào năm học mới sẽ mua giày mới đền cho tao"
"Mình... mình không ngờ nó lại đắt đến vậy" Nữ sinh thút thít nói.
Vu Yên Nhi và Hải Lý đưa mắt nhìn nhau, giọng nói của nữ sinh kia là người chơi cùng nhóm của Dư An Ny trước đây.
"Đắt? Nếu đắt thì đừng có giẫm lên" Dư An Ny đứng lên tán vào đầu nữ sinh đến mức ngã xuống đất.
Triết Dương và hai tên đàn em của hắn ngồi một bên xem, thái độ vô tâm hời hợt, hắn ta mất kiên nhẫn cáu gắt hối thúc: "** nó, muốn gì thì làm lẹ đi"
Không thèm để ý Triết Dương, Dư An Ny ngồi chổm xuống, dùng ngón trỏ nâng mặt nữ sinh lên, dùng giọng điệu đe dọa cảnh cáo: "Tao cho mày một cơ hội, đi phá Vu Yên Nhi và Mạc Nhiên Nhiên, bằng không đừng trách tao dồn mày vào con đường cùng"
"Mình không thể" Nữ sinh bật khóc nức nở lắc đầu, vội giữ lấy tay Dư An Ny.
"Không thể?" Dư An Ny nghiến răng hất nữ sinh ra, đứng lên ra hiệu về phía Triết Dương.
Sau khi Dư An Ny ngồi xuống chờ đợi, Triết Dương ngoắt tay, hai tên đàn em của hắn liền tiến lên đá vào người nữ sinh kia liên tục với lực mạnh.
Không thể tiếp tục giương mắt nhìn, Vu Yên Nhi đạp cửa cùng Hải Lý xông vào, lúc này Triết Dương cùng Dư An Ny và những kẻ có mặt lập tức bật dậy lùi về sau trong kinh ngạc lẫn hoảng sợ.
"Hải Lý, khóa cửa" Vu Yên Nhi lạnh lùng nói, Hải Lý quay đầu đóng cửa, dùng thanh sắt gài lại.
Chặn xong lối thoát, Vu Yên Nhi và Hải Lý rút từ đống lộn xộn bên cạnh hai cây gỗ màu nâu trầm, từng bước tiến đến đám người máu lạnh kia.
Trực tiếp đối đầu trong tình cảnh tưởng chừng sẽ không có lần thứ hai, nước mắt Hải Lý chực chờ rơi, cay đắng tuyên bố: "Triết Dương, tôi và cậu hôm nay kết thúc tại đây"
"Không phải... tôi..." Triết Dương không còn lời nào để biện minh, những ngón tay vô thức co lại vì căng thẳng.
"Lên!"
Tiếng Vu Yên Nhi vừa cất lên, cô và Hải Lý đồng loạt cùng lúc lao tới, Dư An Ny vội vã trốn phía sau những bộ bàn ghế chất chồng phía sau lưng.
Hải Lý vung gậy đánh thẳng vào bắp tay Triết Dương, hắn không hề tránh đi mà đứng yên chịu đòn, cô giận dữ đá vào bụng hắn khiến hắn ngã nhào ra sau, những tin tưởng trong cô đã hóa thành thù hận, đánh bao nhiêu tâm trạng cũng không hề tốt lên.
Hai tên đàn em của Triết Dương bị Vu Yên Nhi đập hai phát liền ngã chổng vó ra đất, yếu ớt ôm vết thương kêu la thảm thiết.
Chỉ còn mỗi Dư An Ny, Vu Yên Nhi và Hải Lý chia ra hai đầu chặn đường, cô ta nấp sau chồng bàn ghế run bần bật, mặt mũi tái xanh quỳ xuống xin tha khi thấy Vu Yên Nhi và Hải Lý cầm gậy đi đến.
Vu Yên Nhi nắm đầu Dư An Ny ngửa ra, nhấn giọng giận dữ: "Mày thích chơi, tao chiều!"
Vừa dứt lời, một cái đấm thật mạnh bay vào thẳng má cô ta từ Hải Lý, Triết Dương đột nhiên xuất hiện từ phía sau giữ chặt lấy Hải Lý, vẻ mặt hắn vô cùng khốn khổ.
"Muốn đánh thì cứ đánh tôi đi"
Hải Lý đang kích động, nghe Triết Dương ra mặt bảo vệ Dư An Ny, cô bất động trợn tròn hai mắt không dám tin.
"Dư An Ny là gì của cậu? Hết lần này đến lần khác giúp nó" Vu Yên Nhi mất kiên nhẫn quát.
"An Ny là người tôi thích"
Lời từ miệng Triết Dương rất bình tĩnh, cả Vu Yên Nhi lẫn Hải Lý ngạc nhiên há hốc.
Nhân lúc Vu Yên Nhi đang đơ ra, Dư An Ny liền xô cô thật mạnh để bỏ chạy, nhưng cô ta chậm một bước bị Vu Yên Nhi ném khúc cây vào lưng khiến cô ta ngã vào đống bàn ghế.
Dư An Ny đau đớn la lên, Triết Dương lập tức buông Hải Lý ra đến đỡ cô ta dậy.
Nước mắt Hải Lý chảy dài nhìn Triết Dương lo lắng cho Dư An Ny, cô không kiềm nén được cảm xúc của mình bỏ chạy ra ngoài.
"Nghe cho rõ đây, nếu cậu và cô ta còn lượn lờ trước mặt chúng tôi, đặc biệt là Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý, tôi sẽ tự tay tiễn các người đi"
Để lại một lời nhắc nhở, Vu Yên Nhi đá chiếc ghế đang chắn đường sang một bên, rời khỏi nhà kho.
Thấy Vu Yên Nhi từ trong đi ra, Mạc Nhiên Nhiên hoảng loạn gấp gáp chạy đến: "Hải Lý cậu ấy khóc chạy đi rồi"
"Về lớp" Vu Yên Nhi không còn hơi sức để kể cho Mạc Nhiên Nhiên nghe toàn bộ câu chuyện, đợi Hải Lý bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ rõ.
Chuyện học hành đối với Vu Yên Nhi không thành vấn đề, điều khiến cô chướng mắt nhất là mỗi khi lớp ghi bài, Lý Nhược ngồi gần bên cô thỉnh thoảng lại lén quay đầu nhìn Kiến Nhất. Nếu không bị Kiến Nhất cấm động thủ thì Vu Yên Nhi chắc chắn đã bẻ đầu cô ta quay ngược về phía sau từ lâu.
Giờ ra chơi nghỉ giải lao Vu Yên Nhi đi cùng Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý xuống căn tin trường mua đồ. Trong khi Hải Lý vô tư mua nhiều đồ ăn vặt và nước ngọt thì Vu Yên Nhi chỉ được ăn một túi kẹo dẻo nhỏ theo thỏa thuận với Kiến Nhất.
"Hải Lý, cậu với Triết Dương làm lành chưa?" Mạc Nhiên Nhiên vừa hỏi vừa lấy những món đồ đã tính tiền xong bỏ vào túi.
"Phải công nhận tên đó nhây ghê, ban đầu còn không chịu trách nhiệm, bây giờ suốt ngày nhắn tin nói mấy chuyện tào lao của hắn cho mình nghe" Hải Lý bật cười khó hiểu khi nhắc đến.
"Chúc mừng, cậu thành công khiến hắn vào bẫy rồi" Vu Yên Nhi vỗ vai Hải Lý, nụ cười gian tà bỗng hiện lên.
Trên đường trở về lớp, khi ngang lối mòn dẫn vào một khu trống phía sau dãy lớp học, thấp thoáng có bóng nam sinh lấp ló lén lút, người đó lại chính là kẻ từng đi chung với Triết Dương gây sự Mạc Nhiên Nhiên ở khu huấn luyện.
Vu Yên Nhi và Hải Lý rất nhanh hiểu ra vấn đề, cả hai đưa cho Mạc Nhiên Nhiên cầm đồ bắt cô ở ngoài đợi.
Vào hết lối nhỏ dẫn đến nhà kho lớn của trường, Vu Yên Nhi và Hải Lý nấp ở hai bên cửa nhìn vào. Bên trong là Dư An Ny cùng Triết Dương và hai tên đàn em của hắn.
Đối diện bọn họ là một nữ sinh cúi thấp đầu, tóc che hết mặt với dáng vẻ co ro sợ hãi, Dư An Ny khoanh tay ngồi vắt chéo chân cao ngạo trước mặt nữ sinh kia.
"Tiền không có mà tỏ ra cao sang" Dư An Ny cao giọng mỉa mai: "Đừng quên là chính miệng mày nói vào năm học mới sẽ mua giày mới đền cho tao"
"Mình... mình không ngờ nó lại đắt đến vậy" Nữ sinh thút thít nói.
Vu Yên Nhi và Hải Lý đưa mắt nhìn nhau, giọng nói của nữ sinh kia là người chơi cùng nhóm của Dư An Ny trước đây.
"Đắt? Nếu đắt thì đừng có giẫm lên" Dư An Ny đứng lên tán vào đầu nữ sinh đến mức ngã xuống đất.
Triết Dương và hai tên đàn em của hắn ngồi một bên xem, thái độ vô tâm hời hợt, hắn ta mất kiên nhẫn cáu gắt hối thúc: "** nó, muốn gì thì làm lẹ đi"
Không thèm để ý Triết Dương, Dư An Ny ngồi chổm xuống, dùng ngón trỏ nâng mặt nữ sinh lên, dùng giọng điệu đe dọa cảnh cáo: "Tao cho mày một cơ hội, đi phá Vu Yên Nhi và Mạc Nhiên Nhiên, bằng không đừng trách tao dồn mày vào con đường cùng"
"Mình không thể" Nữ sinh bật khóc nức nở lắc đầu, vội giữ lấy tay Dư An Ny.
"Không thể?" Dư An Ny nghiến răng hất nữ sinh ra, đứng lên ra hiệu về phía Triết Dương.
Sau khi Dư An Ny ngồi xuống chờ đợi, Triết Dương ngoắt tay, hai tên đàn em của hắn liền tiến lên đá vào người nữ sinh kia liên tục với lực mạnh.
Không thể tiếp tục giương mắt nhìn, Vu Yên Nhi đạp cửa cùng Hải Lý xông vào, lúc này Triết Dương cùng Dư An Ny và những kẻ có mặt lập tức bật dậy lùi về sau trong kinh ngạc lẫn hoảng sợ.
"Hải Lý, khóa cửa" Vu Yên Nhi lạnh lùng nói, Hải Lý quay đầu đóng cửa, dùng thanh sắt gài lại.
Chặn xong lối thoát, Vu Yên Nhi và Hải Lý rút từ đống lộn xộn bên cạnh hai cây gỗ màu nâu trầm, từng bước tiến đến đám người máu lạnh kia.
Trực tiếp đối đầu trong tình cảnh tưởng chừng sẽ không có lần thứ hai, nước mắt Hải Lý chực chờ rơi, cay đắng tuyên bố: "Triết Dương, tôi và cậu hôm nay kết thúc tại đây"
"Không phải... tôi..." Triết Dương không còn lời nào để biện minh, những ngón tay vô thức co lại vì căng thẳng.
"Lên!"
Tiếng Vu Yên Nhi vừa cất lên, cô và Hải Lý đồng loạt cùng lúc lao tới, Dư An Ny vội vã trốn phía sau những bộ bàn ghế chất chồng phía sau lưng.
Hải Lý vung gậy đánh thẳng vào bắp tay Triết Dương, hắn không hề tránh đi mà đứng yên chịu đòn, cô giận dữ đá vào bụng hắn khiến hắn ngã nhào ra sau, những tin tưởng trong cô đã hóa thành thù hận, đánh bao nhiêu tâm trạng cũng không hề tốt lên.
Hai tên đàn em của Triết Dương bị Vu Yên Nhi đập hai phát liền ngã chổng vó ra đất, yếu ớt ôm vết thương kêu la thảm thiết.
Chỉ còn mỗi Dư An Ny, Vu Yên Nhi và Hải Lý chia ra hai đầu chặn đường, cô ta nấp sau chồng bàn ghế run bần bật, mặt mũi tái xanh quỳ xuống xin tha khi thấy Vu Yên Nhi và Hải Lý cầm gậy đi đến.
Vu Yên Nhi nắm đầu Dư An Ny ngửa ra, nhấn giọng giận dữ: "Mày thích chơi, tao chiều!"
Vừa dứt lời, một cái đấm thật mạnh bay vào thẳng má cô ta từ Hải Lý, Triết Dương đột nhiên xuất hiện từ phía sau giữ chặt lấy Hải Lý, vẻ mặt hắn vô cùng khốn khổ.
"Muốn đánh thì cứ đánh tôi đi"
Hải Lý đang kích động, nghe Triết Dương ra mặt bảo vệ Dư An Ny, cô bất động trợn tròn hai mắt không dám tin.
"Dư An Ny là gì của cậu? Hết lần này đến lần khác giúp nó" Vu Yên Nhi mất kiên nhẫn quát.
"An Ny là người tôi thích"
Lời từ miệng Triết Dương rất bình tĩnh, cả Vu Yên Nhi lẫn Hải Lý ngạc nhiên há hốc.
Nhân lúc Vu Yên Nhi đang đơ ra, Dư An Ny liền xô cô thật mạnh để bỏ chạy, nhưng cô ta chậm một bước bị Vu Yên Nhi ném khúc cây vào lưng khiến cô ta ngã vào đống bàn ghế.
Dư An Ny đau đớn la lên, Triết Dương lập tức buông Hải Lý ra đến đỡ cô ta dậy.
Nước mắt Hải Lý chảy dài nhìn Triết Dương lo lắng cho Dư An Ny, cô không kiềm nén được cảm xúc của mình bỏ chạy ra ngoài.
"Nghe cho rõ đây, nếu cậu và cô ta còn lượn lờ trước mặt chúng tôi, đặc biệt là Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý, tôi sẽ tự tay tiễn các người đi"
Để lại một lời nhắc nhở, Vu Yên Nhi đá chiếc ghế đang chắn đường sang một bên, rời khỏi nhà kho.
Thấy Vu Yên Nhi từ trong đi ra, Mạc Nhiên Nhiên hoảng loạn gấp gáp chạy đến: "Hải Lý cậu ấy khóc chạy đi rồi"
"Về lớp" Vu Yên Nhi không còn hơi sức để kể cho Mạc Nhiên Nhiên nghe toàn bộ câu chuyện, đợi Hải Lý bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.