Chương 59: Phiền phức
Erly
04/01/2021
Có lẽ Kiến Nhất sẽ không thể biết rằng khoảng thời gian Vu Yên Nhi phát hiện bố mẹ ly thân, đêm nào cô cũng đắm chìm trong rượu bia, mỗi sáng thức dậy đều nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cùng đống vỏ lon.
Vào lần say nhất trong đời, Vu Yên Nhi mất hoàn toàn lý trí và quên hết mọi thứ xung quanh, cô đã dùng dao tự rạch tay để giải thoát nỗi đau, lúc ấy cô không cảm thấy đau một chút nào cả, ngược lại cảm giác rất nhẹ nhõm.
Cảm nhận trên mặt mình có bàn tay ấm áp chạm vào, Vu Yên Nhi mở mắt nhìn thấy Kiến Nhất ở ngay gần trước mặt, ánh mắt dịu dàng đó bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, duy nhất chỉ thuộc về một mình cô.
Nước mắt Vu Yên Nhi chợt chảy ra hết lần này đến lần khác, Kiến Nhất lại kiên nhẫn lau đi. Trong lòng anh luôn xuất hiện một câu hỏi, rốt cuộc cô gái mà anh yêu thương đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn không thể nói ra?
"Ông xã" Vu Yên Nhi nằm trên giường vươn tay ra, Kiến Nhất hạ thấp người sát xuống, cô liền ôm lấy cổ anh.
Kiến Nhất chống khuỷu tay xuống đệm vuốt đầu Vu Yên Nhi, anh trở người nằm xuống bên cạnh, giữ chặt cô trong lòng anh. Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi hòa trộn thành một, Kiến Nhất chăm chú nhìn Vu Yên Nhi đang nhắm mắt, hàng mi cô vẫn còn ướt vì nước mắt.
Bàn tay Kiến Nhất vỗ nhè nhẹ vào lưng Vu Yên Nhi như thay cho một lời dỗ dành.
Anh và cô cùng nhau lớn lên, từ nhỏ tính cách đã rất rõ ràng đối lập, trong khi Kiến Nhất trầm tính ham học, Vu Yên Nhi lại bày đủ trò chọc phá, lúc nào cũng thích bám đuôi theo anh.
Khi còn bé, Vu Yên Nhi luôn lấy nước mắt cá sấu để thu hút sự chú ý của Kiến Nhất, anh bỏ ngoài tai không bận tâm, trừ khi Vu Yên Nhi nằm vật vã ra đất ăn vạ, lúc ấy anh mới miễn cưỡng chơi cùng cô.
Cho đến khi sang Úc, Vu Yên Nhi thay đổi rất nhiều, cô không còn mít ướt hay đòi anh phải làm cái này hay cái kia, cũng không bắt anh phải sang thăm cô. Anh luôn thấy cô tươi cười mỗi khi gọi videocall, kể cho anh những chuyện trong ngày. Vì lẽ đó, anh đã tạm quên đi Vu Yên Nhi của khi xưa, một cô bé lúc nào cũng khóc lóc nhõng nhẽo.
Kiến Nhất không bao giờ quên cái ngày đầu tiên vào mùa hè năm lớp sáu, anh lặng lẽ sang Úc thăm Vu Yên Nhi, cả hai gặp lại nhau bằng xương bằng thịt nhưng ánh mắt của cô nhìn anh lại mơ hồ xa xăm.
Ngày hôm đó Kiến Nhất đứng trước mặt Vu Yên Nhi, nhìn cô một mình trong phòng chờ đợi nick anh sáng đèn trên màn hình máy tính. Cơ thể cô gầy đi rất nhiều, mái tóc dài búi cao còn vươn ra vài sợi tóc con. Thấy anh, cô ngồi bất động rất lâu, không bất ngờ, không cười, vẻ mặt buồn man mác. Anh biết, Vu Yên Nhi lúc đó không dám tin anh thực sự đã sang Úc gặp cô.
Mỗi ngày đều gặp nhau qua màn hình máy tính, đến lúc gặp nhau lại hoang mang không biết là người thật hay ảo ảnh. Cả hai nhìn nhau rất lâu, cho đến khi anh cất tiếng gọi "Nhi Nhi", nước mắt cô tự động trào ra trong kinh ngạc.
Suốt ba tháng hè Kiến Nhất ở Úc, Vu Yên Nhi lúc nào cũng cười nói, lẽo đẽo theo sau anh, so với nụ cười anh thấy trên máy tính, nụ cười cô khi ở bên anh chân thật hơn rất nhiều.
Cô từng hỏi anh: "Ông xã, em về nước với anh được không?"
Khi ấy mới mười mấy tuổi, suy nghĩ cả hai vẫn chưa thực sự chín chắn, anh không muốn cô về, sợ là sau đó cô không chịu học hành tử tế mà chỉ lo bám theo anh.
Dù anh không đồng ý, Vu Yên Nhi vẫn mỉm cười, đôi mắt ứa lệ không hề rơi ra, cô nói: "Vậy đợi thêm vài năm nữa, sẽ nhanh thôi"
Lúc đó Kiến Nhất cảm thấy lời nói của Vu Yên Nhi tựa như cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Giá mà ngày đó anh đừng vô tâm, nếu ngày đó anh đặt mình vào vị trí của cô thì có lẽ đã không có những chuyện tiêu cực xảy ra.
Thời điểm ấy, suy nghĩ trong anh thay đổi rất nhiều, chỉ cần ở bên nhau, anh tuyệt đối không để cô phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở cạnh anh là đủ. Vu Yên Nhi không biết nấu ăn, Kiến Nhất luôn nấu cho cô, cô không muốn đụng vào việc nhà, anh sẽ làm thay cô.
Ngày Kiến Nhất về nước, Vu Yên Nhi không khóc lóc, không nài nỉ anh ở lại.
Vào lúc Kiến Nhất lại vùi mình trong học tập, cô không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn chủ động giảm bớt thời gian nói chuyện để anh có thời gian học hành.
Khoảng thời gian Kiến Nhất bận rộn, cũng là khoảng thời gian bố mẹ Vu ly thân. Anh không hề hay biết cô tự tử, không hề biết cô đã chịu đựng khổ sở suốt một thời gian dài. Anh hối hận vì năm đó đã không đưa cô về cùng, hối hận vì đã mải mê chú tâm vào học tập và công việc mà quên đi rằng có một cô gái mỗi ngày đều chờ đợi nhìn thấy anh.
Mỗi một ngày trôi qua, tình cảm cứ lớn dần không ai hay biết, Kiến Nhất dồn hết tình cảm và sự thiên vị cho Vu Yên Nhi, anh muốn cô luôn luôn vui vẻ hạnh phúc. Anh không phải là người bạn trai hay người chồng tốt, anh đã phạm phải những sai lầm liên quan đến cả tính mạng của cô. Vì lẽ đó, bao nhiêu bù đắp Kiến Nhất cố hết mình dành cho Vu Yên Nhi cũng không bao giờ gọi là đủ.
Những mùa hè bên nhau, Vu Yên Nhi luôn hỏi Kiến Nhất: "Ông xã, có phải em phiền lắm đúng không?", sau đó lại không giấu được gương mặt căng thẳng chờ câu trả lời từ anh.
Sau sự việc ở quê năm đó, Kiến Nhất luôn ray rứt vì nói với Vu Yên Nhi chữ phiền. Thế nên kể từ đó, một lần, hai lần hay cả trăm ngàn lần, đáp án của anh chỉ có duy nhất: "Đó không phải phiền, mà là em đang cần đến anh"
Anh và cô là định mệnh, lần gặp đầu tiên liền trót phải lòng nhau...
Nước mắt Kiến Nhất lẳng lặng rơi xuống, cô gái đầu tiên khiến anh đau lòng đến không kiềm được cảm xúc chỉ có thể là Vu Yên Nhi.
Nhỡ như lần đó Vu Yên Nhi vì tự tử mà rời bỏ thế giới này, Kiến Nhất chắc chắn sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình. Chỉ cần còn ở bên nhau, anh nhất định không để cô phải chịu thiệt thòi một lần nào nữa.
Vào lần say nhất trong đời, Vu Yên Nhi mất hoàn toàn lý trí và quên hết mọi thứ xung quanh, cô đã dùng dao tự rạch tay để giải thoát nỗi đau, lúc ấy cô không cảm thấy đau một chút nào cả, ngược lại cảm giác rất nhẹ nhõm.
Cảm nhận trên mặt mình có bàn tay ấm áp chạm vào, Vu Yên Nhi mở mắt nhìn thấy Kiến Nhất ở ngay gần trước mặt, ánh mắt dịu dàng đó bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, duy nhất chỉ thuộc về một mình cô.
Nước mắt Vu Yên Nhi chợt chảy ra hết lần này đến lần khác, Kiến Nhất lại kiên nhẫn lau đi. Trong lòng anh luôn xuất hiện một câu hỏi, rốt cuộc cô gái mà anh yêu thương đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn không thể nói ra?
"Ông xã" Vu Yên Nhi nằm trên giường vươn tay ra, Kiến Nhất hạ thấp người sát xuống, cô liền ôm lấy cổ anh.
Kiến Nhất chống khuỷu tay xuống đệm vuốt đầu Vu Yên Nhi, anh trở người nằm xuống bên cạnh, giữ chặt cô trong lòng anh. Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi hòa trộn thành một, Kiến Nhất chăm chú nhìn Vu Yên Nhi đang nhắm mắt, hàng mi cô vẫn còn ướt vì nước mắt.
Bàn tay Kiến Nhất vỗ nhè nhẹ vào lưng Vu Yên Nhi như thay cho một lời dỗ dành.
Anh và cô cùng nhau lớn lên, từ nhỏ tính cách đã rất rõ ràng đối lập, trong khi Kiến Nhất trầm tính ham học, Vu Yên Nhi lại bày đủ trò chọc phá, lúc nào cũng thích bám đuôi theo anh.
Khi còn bé, Vu Yên Nhi luôn lấy nước mắt cá sấu để thu hút sự chú ý của Kiến Nhất, anh bỏ ngoài tai không bận tâm, trừ khi Vu Yên Nhi nằm vật vã ra đất ăn vạ, lúc ấy anh mới miễn cưỡng chơi cùng cô.
Cho đến khi sang Úc, Vu Yên Nhi thay đổi rất nhiều, cô không còn mít ướt hay đòi anh phải làm cái này hay cái kia, cũng không bắt anh phải sang thăm cô. Anh luôn thấy cô tươi cười mỗi khi gọi videocall, kể cho anh những chuyện trong ngày. Vì lẽ đó, anh đã tạm quên đi Vu Yên Nhi của khi xưa, một cô bé lúc nào cũng khóc lóc nhõng nhẽo.
Kiến Nhất không bao giờ quên cái ngày đầu tiên vào mùa hè năm lớp sáu, anh lặng lẽ sang Úc thăm Vu Yên Nhi, cả hai gặp lại nhau bằng xương bằng thịt nhưng ánh mắt của cô nhìn anh lại mơ hồ xa xăm.
Ngày hôm đó Kiến Nhất đứng trước mặt Vu Yên Nhi, nhìn cô một mình trong phòng chờ đợi nick anh sáng đèn trên màn hình máy tính. Cơ thể cô gầy đi rất nhiều, mái tóc dài búi cao còn vươn ra vài sợi tóc con. Thấy anh, cô ngồi bất động rất lâu, không bất ngờ, không cười, vẻ mặt buồn man mác. Anh biết, Vu Yên Nhi lúc đó không dám tin anh thực sự đã sang Úc gặp cô.
Mỗi ngày đều gặp nhau qua màn hình máy tính, đến lúc gặp nhau lại hoang mang không biết là người thật hay ảo ảnh. Cả hai nhìn nhau rất lâu, cho đến khi anh cất tiếng gọi "Nhi Nhi", nước mắt cô tự động trào ra trong kinh ngạc.
Suốt ba tháng hè Kiến Nhất ở Úc, Vu Yên Nhi lúc nào cũng cười nói, lẽo đẽo theo sau anh, so với nụ cười anh thấy trên máy tính, nụ cười cô khi ở bên anh chân thật hơn rất nhiều.
Cô từng hỏi anh: "Ông xã, em về nước với anh được không?"
Khi ấy mới mười mấy tuổi, suy nghĩ cả hai vẫn chưa thực sự chín chắn, anh không muốn cô về, sợ là sau đó cô không chịu học hành tử tế mà chỉ lo bám theo anh.
Dù anh không đồng ý, Vu Yên Nhi vẫn mỉm cười, đôi mắt ứa lệ không hề rơi ra, cô nói: "Vậy đợi thêm vài năm nữa, sẽ nhanh thôi"
Lúc đó Kiến Nhất cảm thấy lời nói của Vu Yên Nhi tựa như cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Giá mà ngày đó anh đừng vô tâm, nếu ngày đó anh đặt mình vào vị trí của cô thì có lẽ đã không có những chuyện tiêu cực xảy ra.
Thời điểm ấy, suy nghĩ trong anh thay đổi rất nhiều, chỉ cần ở bên nhau, anh tuyệt đối không để cô phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở cạnh anh là đủ. Vu Yên Nhi không biết nấu ăn, Kiến Nhất luôn nấu cho cô, cô không muốn đụng vào việc nhà, anh sẽ làm thay cô.
Ngày Kiến Nhất về nước, Vu Yên Nhi không khóc lóc, không nài nỉ anh ở lại.
Vào lúc Kiến Nhất lại vùi mình trong học tập, cô không hề tỏ ra không vui, ngược lại còn chủ động giảm bớt thời gian nói chuyện để anh có thời gian học hành.
Khoảng thời gian Kiến Nhất bận rộn, cũng là khoảng thời gian bố mẹ Vu ly thân. Anh không hề hay biết cô tự tử, không hề biết cô đã chịu đựng khổ sở suốt một thời gian dài. Anh hối hận vì năm đó đã không đưa cô về cùng, hối hận vì đã mải mê chú tâm vào học tập và công việc mà quên đi rằng có một cô gái mỗi ngày đều chờ đợi nhìn thấy anh.
Mỗi một ngày trôi qua, tình cảm cứ lớn dần không ai hay biết, Kiến Nhất dồn hết tình cảm và sự thiên vị cho Vu Yên Nhi, anh muốn cô luôn luôn vui vẻ hạnh phúc. Anh không phải là người bạn trai hay người chồng tốt, anh đã phạm phải những sai lầm liên quan đến cả tính mạng của cô. Vì lẽ đó, bao nhiêu bù đắp Kiến Nhất cố hết mình dành cho Vu Yên Nhi cũng không bao giờ gọi là đủ.
Những mùa hè bên nhau, Vu Yên Nhi luôn hỏi Kiến Nhất: "Ông xã, có phải em phiền lắm đúng không?", sau đó lại không giấu được gương mặt căng thẳng chờ câu trả lời từ anh.
Sau sự việc ở quê năm đó, Kiến Nhất luôn ray rứt vì nói với Vu Yên Nhi chữ phiền. Thế nên kể từ đó, một lần, hai lần hay cả trăm ngàn lần, đáp án của anh chỉ có duy nhất: "Đó không phải phiền, mà là em đang cần đến anh"
Anh và cô là định mệnh, lần gặp đầu tiên liền trót phải lòng nhau...
Nước mắt Kiến Nhất lẳng lặng rơi xuống, cô gái đầu tiên khiến anh đau lòng đến không kiềm được cảm xúc chỉ có thể là Vu Yên Nhi.
Nhỡ như lần đó Vu Yên Nhi vì tự tử mà rời bỏ thế giới này, Kiến Nhất chắc chắn sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình. Chỉ cần còn ở bên nhau, anh nhất định không để cô phải chịu thiệt thòi một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.