Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể
Chương 3
Mèo Tam Thể
18/07/2023
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Tiêu gia, mọi người đều tất bật sửa soạn cho ngôi nhà đẹp đẽ hơn bởi vì hôm nay là ngày cưới của Tiêu Viễn An. Trong phòng khách, người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha với bộ đầm trắng tao nhã làm bật lên vẻ đẹp của bà. Mặc dù đã có tuổi nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên Đinh Kiều vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp của mìn. Bà có vẻ rất sốt ruột, liên tục nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
"Đã tới giờ này rồi, sao thằng bé còn chưa chịu xuống nhà chứ?"
"Bà cứ bình tĩnh, nó còn phải sửa soạn chứ." Tiêu Trừng ngồi đối diện vợ mình nhàn nhã vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Tiêu Viễn An vì cả một đêm không ngủ mà sáng dậy liền cảm thấy mệt mỏi, thực sự là cậu không muốn kết hôn mà. Nhìn bộ đồ trong tủ, Tiêu Viễn An bất giác lo lắng cho tương lai sau này, cậu thật sự không muốn tìm đường chết như vậy.
Mãi một lúc lâu sau Tiêu Viễn An mới bước xuống nhà, cậu trai trắng trẻo mặc lên mình bộ vest trắng khiến cậu như thiên thần đang phát sáng, Đinh kiều nhìn thấy con trai thì đứng dậy chạy lại chỗ con trai.
"Con trai của mẹ hôm nay thật đẹp." Đinh Kiều cười đến tít mắt, cậu con trai đáng yêu của bà cưng thế nào cũng không hết. Bà có chút không cam lòng nhìn con trai nhà mình bị lấy đi mất.
"Mẹ à, con.. Con kết hôn rồi vẫn sẽ trở về nhà thăm nhà mà." Tiêu Viễn An nhìn mẹ mình vừa mới vui vẻ giờ đây trong đôi mắt đẹp đã phủ một tầng sương mỏng không biết phải làm sao, cậu cũng muốn nói với mẹ rằng mình không muốn kết hôn nhưng nếu nói như vậy sẽ lại làm phiền đến mọi người, cậu không thích làm mọi chuyện rối lên. Hơn nữa cậu đã quyết định, một đời sống lại này cậu sẽ ngoan ngoãn hơn, trân trọng mọi thứ hơn.
Lần thứ hai nhìn thấy Cố Vương Khiêm là lúc cậu được đưa vào nhà thờ làm lễ, nhìn anh đứng ở trên kia làm trái tim cậu bất giác đập loạn xạ, Cố Vương Khiêm vẫn đẹp trai như ngày nào, vẫn là sự lạnh lùng ấy nhưng mọi thứ ấy khiến trái tim cậu rung động từng chút một. Cậu thật sự là thích anh quá rồi.
Tiêu Viễn An vừa lo lại vừa vui đứng trước mặt Cố Vương Khiêm, anh cao ráo đẹp trai, bộ vest được đặt làm vừa khít tôn lên dáng cơ thể đầy đặn của anh khiến cậu có chút ngại ngùng mà đỏ cả mặt.
Cố Vương Khiêm vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt, cũng không để ý mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào, anh chỉ cảm thấy đây như là một trò đùa của con nít vậy, nhưng nhìn cậu ngại ngùng như thế này thì có chút thú vị. Vì chuyện kết hôn không thông báo cho người ngoài biết nên chỉ có người thân trong gia đình đến dự, như vậy cũng đã đủ rồi nhiều người sẽ gây thêm nhiều rắc rối.
Nói kết hôn là kết hôn, kết thúc một ngày đám cưới cậu và anh chính thức đã trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Tiêu trừng vì muốn con mình được thoải mái mà mua luôn căn nhà ở khu cao cấp gần trường mà cậu học để tiện việc đi lại cũng như để con trai có khoảng thời gian với Cố Vương Khiêm.
Tiêu Viễn An nhìn căn nhà trước mắt, vẫn là căn nhà đó, căn nhà trong kiếp trước của cậu là một căn nhà lạnh lẽo, không lúc nào là có hơi thở của sự sống. Tiêu Viễn An nhớ đến kiếp trước, Cố Vương Khiêm lúc nào cũng ở nhà riêng, căn nhà mà cậu dành cho hai người cũng chỉ có một mình cậu ở đó, đứng nơi đó chờ anh về nhưng anh lại không bao giờ ngoảnh nhìn căn nhà này. Tiêu Viễn An có chút xuýt xoa mỉm cười, sống lại rồi, cậu sẽ làm cho căn nhà này có sức sống kể cả thiếu anh đi chăng nữa.
Bây giờ đã gần tối, căn biệt thự cũng không tính là lớn nhưng vừa vặn có hai phòng ngủ một phòng bếp và một phòng khách, cậu quá quen thuộc với ngôi nhà này. Bước vào bếp, mở tủ lạnh ra, không có gì cả. Tiêu Viễn An thở dài nhìn căn bếp, cậu dù sao cũng là đầu bếp. Tiêu Viễn An đành phải ra ngoài mua đồ một chuyết thôi, mua những dụng cụ cần thiết cùng đồ ăn để làm bữa tối, chắc chỉ có một mình cậu thôi nhỉ. Ừ, đúng rồi, Cố Vương Khiêm không có ở cùng cậu, sau khi lễ cưới kết thúc anh đã tự mình lái xe đến công ty làm việc chắc bây giờ Cố Vương Khiêm sẽ về nhà riêng.
Lủi thủi chạy ra siêu thị gần nhà, Tiêu Viễn An giờ đây mới nhận ra mình vậy mà lại không mang theo tiền và điện thoại, sắp đến lượt cậu thanh toán rồi. Cậu loay hoay tìm kiếm trong những người này có người quen có thể cho cậu mượn tiền không nhưng lại không tìm thấy ai.
"Xin lỗi chị, em.. em có thể trả hàng lại được không ạ. Em quên mang theo tiền và điện thoại." Tiêu Viễn An cúi đầu ngại ngùng nói, chị nhân viên lại vì thế mà không nghe được cậu nói gì.
"Hả, em có thể nói rõ hơn được không nè."
"Em.. em không mang theo tiền và điện thoại ạ." Đây là lần đầu tiên Tiêu Viễn An cảm thấy xấu hổ nhất từ khi sống lại đến bây giờ. Bỗng nhiên một bàn tay rắn chắc đưa qua mặt cậu, giọng nói lạnh lùng phát ra làm cậu ngạc nhiên.
"Tính tiền cho em ấy vào thẻ của tôi."
"Được ạ, xin anh chờ một chút."
Tiêu Viễn An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vương Khiêm kế bên mình thì có chút giật mình, tại sao anh ấy lại ở đây. Cố Vương Khiêm như phát hiện được ánh mắt của cậu cũng nhìn qua cậu, trông cậu bây giờ có hơi ngốc.
"Của quý khách đây ạ."
"Cảm ơn ạ." Tiêu Viễn An nhanh chóng nhận lấy đò của mình rồi bước nhanh ra khỏi siêu thị, Cố Vương Khiêm thấy cậu như đang trốn chạy mình thì đuổi theo.
"Chờ đã, cậu đang nợ tiền của tôi đấy." một câu nói này khiến cậu đang vội bước cũng dừng lại, không biết phải làm sao. Cố Vương Khiêm cũng có chút nghi ngờ bản thân, chỉ muốn gọi người ở lại một tiếng mà không ngờ lại nói một câu anyf.
"Ừm, tiền thì tôi sẽ trả anh sau. Thật xin lỗi, là do tôi bất cẩn, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh sau. Tạm biệt." Tiêu Viễn An tay cùng tay chân cùng chân mà bước đi về phía nhà mình. Cố Vương Khiêm cũng không biết hôm nay bản thân mình lại làm sao, mọi hôm sẽ đi về nhà riêng mà hôm nay lại có hứng thú về cái nhà chung của cậu với anh. Vì lý do trước đây nên Tiêu Trừng cũng đã cho anh biết địa chỉ nhà của cậu và nói rằng anh sẽ sống cùng cậu ở cái nhà đấy, Cố Vương Khiêm ban đầu cũng không để ý nhưng từ sau khi cậu tới tận nơi đòi ly hôn với anh thì anh lại để mắt đến những thông tin lặt vặt ấy.
Vốn dĩ chỉ là ghé qua xem rồi sẽ về, không ngờ anh lại nhìn thấy được cảnh cậu đi siêu thị mua đồ. Đứng bên ngoài thấy cậu cứ loay hoay tìm đồ, Cố Vương Khiêm liền biết Tiêu Viễn An là không mang theo tiền và điện thoại nên mới bước vào giúp cậu. Không ngờ Tiêu Viễn An lại né tránh Cố Vương Khiêm đến vậy, trong lòng anh cũng có chút tức giận sao phải trốn anh làm gì chứ.
Tiêu Viễn An chạy nhanh về nhà, cậu đứng ngây ngốc trong phòng bếp suy nghĩ. Không thể nào, sao Cố Vương Khiêm lại có mặt ở đây, không lẽ là muốn về cái căn nhà này chứ, đừng có mà tự tiện về như thế chứ. Cậu hoảng loạn suy nghĩ, thật không biết phải làm thế nào đối mặt với Cố Vương Khiêm.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bếp mở ra. Cậu giật mình quay người lại nhìn, không ngờ lại là Cố Vương Khiêm mở cửa. Tiêu Viễn An tay vẫn cầm con dao làm đồ ăn nhìn Cố Vương Khiêm với ánh mắt dò hỏi khiến Cố Vương Khiêm cảm thấy buồn cười.
"Sao tôi lại không thể ở đây được. Đây là nhà của tôi và cậu mà." Mặc dù Tiêu Viễn An không mở lời hỏi nhưng chữ cũng đã hiện hết lên trên mặt, không trả lời thì cũng thật thất lễ mà.
Tiêu Viễn An nghe câu trả lời đó liền bối rối, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn quay đầu lại làm tiếp công việc đang làm, mặc cho Cố Vương Khiêm vẫn đứng đó nhìn cậu. Cố Vương Khiêm thấy cậu không quan tâm tới mình không nặng không nhẹ mà kéo mạnh ghế ăn rồi ngồi xuống.
Cố Vương Khiêm ở trong bếp làm cậu có chút ngột ngạt cùng ngại ngùng. Hôm nay cậu cũng không nấu quá nhiều món do đã không còn sức lực nào nữa, giờ đây cậu chỉ muốn ăn thật nhanh rồi đi ngủ mà thôi. Cố Vương Khiêm ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngát ở trước mặt liền cảm thấy đói bụng, dù sao cũng là người chung một nhà cậu cũng không dám bỏ đói anh.
Thấy Cố Vương Khiêm ăn đồ mình nấu đến ngon lành không hiểu sao tâm tình cậu có chút vui vẻ, người mình thích rất thích món mình nấu, sao lại có thể không vui vẻ được chứ. Cố Vương Khiêm không ngờ rằng mấy món Tiêu Viễn An nấu đơn giản nhưng lại ngon đến vậy, khiến anh muốn ăn không bỏ xót một miếng nào.
Sau bữa tối thì ai về phòng nấy, Tiêu Viễn An ở đối diện phòng Cố Vương Khiêm nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Tiêu Viễn An liền đi tắm để giảm bớt cái cảm xúc kích động và giảm nhiệt độ cơ thể xuống.
Cố Vương Khiêm ngồi trên giường mở laptop ra xem mail công việc, nhìn qua thì hoàn toàn không quan tâm mọi thứ thậm chí là nơi mà mình đang ở nhưng thực tế suy nghĩ của anh đã bay đến tận chín tầng mây, không thể nào tập trung vào công việc trước mắt được. Tiêu Viễn An vậy mà lại biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, ngon hơn những nhà hàng mà anh từng ăn. Cố Vương Khiêm nhớ đến thông tin về cậu, là một người ngang bướng và quậy phá, sao anh lại chỉ nhìn ra được cậu nhóc này rất ngoan ngoãn còn nghe lời.
Hai người ở hai căn phòng đối diện nhau, suy nghĩ về nhau nhưng lại không thể hiện cho đối phương thấy, khiến hai người cả đêm trằn trọc mất ngủ kết quả là sáng hôm sau Tiêu Viễn An dậy trễ còn Cố Vương Khiêm thì mệt mỏi khó chịu.
"Đã tới giờ này rồi, sao thằng bé còn chưa chịu xuống nhà chứ?"
"Bà cứ bình tĩnh, nó còn phải sửa soạn chứ." Tiêu Trừng ngồi đối diện vợ mình nhàn nhã vừa uống cà phê vừa đọc báo.
Tiêu Viễn An vì cả một đêm không ngủ mà sáng dậy liền cảm thấy mệt mỏi, thực sự là cậu không muốn kết hôn mà. Nhìn bộ đồ trong tủ, Tiêu Viễn An bất giác lo lắng cho tương lai sau này, cậu thật sự không muốn tìm đường chết như vậy.
Mãi một lúc lâu sau Tiêu Viễn An mới bước xuống nhà, cậu trai trắng trẻo mặc lên mình bộ vest trắng khiến cậu như thiên thần đang phát sáng, Đinh kiều nhìn thấy con trai thì đứng dậy chạy lại chỗ con trai.
"Con trai của mẹ hôm nay thật đẹp." Đinh Kiều cười đến tít mắt, cậu con trai đáng yêu của bà cưng thế nào cũng không hết. Bà có chút không cam lòng nhìn con trai nhà mình bị lấy đi mất.
"Mẹ à, con.. Con kết hôn rồi vẫn sẽ trở về nhà thăm nhà mà." Tiêu Viễn An nhìn mẹ mình vừa mới vui vẻ giờ đây trong đôi mắt đẹp đã phủ một tầng sương mỏng không biết phải làm sao, cậu cũng muốn nói với mẹ rằng mình không muốn kết hôn nhưng nếu nói như vậy sẽ lại làm phiền đến mọi người, cậu không thích làm mọi chuyện rối lên. Hơn nữa cậu đã quyết định, một đời sống lại này cậu sẽ ngoan ngoãn hơn, trân trọng mọi thứ hơn.
Lần thứ hai nhìn thấy Cố Vương Khiêm là lúc cậu được đưa vào nhà thờ làm lễ, nhìn anh đứng ở trên kia làm trái tim cậu bất giác đập loạn xạ, Cố Vương Khiêm vẫn đẹp trai như ngày nào, vẫn là sự lạnh lùng ấy nhưng mọi thứ ấy khiến trái tim cậu rung động từng chút một. Cậu thật sự là thích anh quá rồi.
Tiêu Viễn An vừa lo lại vừa vui đứng trước mặt Cố Vương Khiêm, anh cao ráo đẹp trai, bộ vest được đặt làm vừa khít tôn lên dáng cơ thể đầy đặn của anh khiến cậu có chút ngại ngùng mà đỏ cả mặt.
Cố Vương Khiêm vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt, cũng không để ý mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào, anh chỉ cảm thấy đây như là một trò đùa của con nít vậy, nhưng nhìn cậu ngại ngùng như thế này thì có chút thú vị. Vì chuyện kết hôn không thông báo cho người ngoài biết nên chỉ có người thân trong gia đình đến dự, như vậy cũng đã đủ rồi nhiều người sẽ gây thêm nhiều rắc rối.
Nói kết hôn là kết hôn, kết thúc một ngày đám cưới cậu và anh chính thức đã trở thành vợ chồng trên danh nghĩa. Tiêu trừng vì muốn con mình được thoải mái mà mua luôn căn nhà ở khu cao cấp gần trường mà cậu học để tiện việc đi lại cũng như để con trai có khoảng thời gian với Cố Vương Khiêm.
Tiêu Viễn An nhìn căn nhà trước mắt, vẫn là căn nhà đó, căn nhà trong kiếp trước của cậu là một căn nhà lạnh lẽo, không lúc nào là có hơi thở của sự sống. Tiêu Viễn An nhớ đến kiếp trước, Cố Vương Khiêm lúc nào cũng ở nhà riêng, căn nhà mà cậu dành cho hai người cũng chỉ có một mình cậu ở đó, đứng nơi đó chờ anh về nhưng anh lại không bao giờ ngoảnh nhìn căn nhà này. Tiêu Viễn An có chút xuýt xoa mỉm cười, sống lại rồi, cậu sẽ làm cho căn nhà này có sức sống kể cả thiếu anh đi chăng nữa.
Bây giờ đã gần tối, căn biệt thự cũng không tính là lớn nhưng vừa vặn có hai phòng ngủ một phòng bếp và một phòng khách, cậu quá quen thuộc với ngôi nhà này. Bước vào bếp, mở tủ lạnh ra, không có gì cả. Tiêu Viễn An thở dài nhìn căn bếp, cậu dù sao cũng là đầu bếp. Tiêu Viễn An đành phải ra ngoài mua đồ một chuyết thôi, mua những dụng cụ cần thiết cùng đồ ăn để làm bữa tối, chắc chỉ có một mình cậu thôi nhỉ. Ừ, đúng rồi, Cố Vương Khiêm không có ở cùng cậu, sau khi lễ cưới kết thúc anh đã tự mình lái xe đến công ty làm việc chắc bây giờ Cố Vương Khiêm sẽ về nhà riêng.
Lủi thủi chạy ra siêu thị gần nhà, Tiêu Viễn An giờ đây mới nhận ra mình vậy mà lại không mang theo tiền và điện thoại, sắp đến lượt cậu thanh toán rồi. Cậu loay hoay tìm kiếm trong những người này có người quen có thể cho cậu mượn tiền không nhưng lại không tìm thấy ai.
"Xin lỗi chị, em.. em có thể trả hàng lại được không ạ. Em quên mang theo tiền và điện thoại." Tiêu Viễn An cúi đầu ngại ngùng nói, chị nhân viên lại vì thế mà không nghe được cậu nói gì.
"Hả, em có thể nói rõ hơn được không nè."
"Em.. em không mang theo tiền và điện thoại ạ." Đây là lần đầu tiên Tiêu Viễn An cảm thấy xấu hổ nhất từ khi sống lại đến bây giờ. Bỗng nhiên một bàn tay rắn chắc đưa qua mặt cậu, giọng nói lạnh lùng phát ra làm cậu ngạc nhiên.
"Tính tiền cho em ấy vào thẻ của tôi."
"Được ạ, xin anh chờ một chút."
Tiêu Viễn An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vương Khiêm kế bên mình thì có chút giật mình, tại sao anh ấy lại ở đây. Cố Vương Khiêm như phát hiện được ánh mắt của cậu cũng nhìn qua cậu, trông cậu bây giờ có hơi ngốc.
"Của quý khách đây ạ."
"Cảm ơn ạ." Tiêu Viễn An nhanh chóng nhận lấy đò của mình rồi bước nhanh ra khỏi siêu thị, Cố Vương Khiêm thấy cậu như đang trốn chạy mình thì đuổi theo.
"Chờ đã, cậu đang nợ tiền của tôi đấy." một câu nói này khiến cậu đang vội bước cũng dừng lại, không biết phải làm sao. Cố Vương Khiêm cũng có chút nghi ngờ bản thân, chỉ muốn gọi người ở lại một tiếng mà không ngờ lại nói một câu anyf.
"Ừm, tiền thì tôi sẽ trả anh sau. Thật xin lỗi, là do tôi bất cẩn, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh sau. Tạm biệt." Tiêu Viễn An tay cùng tay chân cùng chân mà bước đi về phía nhà mình. Cố Vương Khiêm cũng không biết hôm nay bản thân mình lại làm sao, mọi hôm sẽ đi về nhà riêng mà hôm nay lại có hứng thú về cái nhà chung của cậu với anh. Vì lý do trước đây nên Tiêu Trừng cũng đã cho anh biết địa chỉ nhà của cậu và nói rằng anh sẽ sống cùng cậu ở cái nhà đấy, Cố Vương Khiêm ban đầu cũng không để ý nhưng từ sau khi cậu tới tận nơi đòi ly hôn với anh thì anh lại để mắt đến những thông tin lặt vặt ấy.
Vốn dĩ chỉ là ghé qua xem rồi sẽ về, không ngờ anh lại nhìn thấy được cảnh cậu đi siêu thị mua đồ. Đứng bên ngoài thấy cậu cứ loay hoay tìm đồ, Cố Vương Khiêm liền biết Tiêu Viễn An là không mang theo tiền và điện thoại nên mới bước vào giúp cậu. Không ngờ Tiêu Viễn An lại né tránh Cố Vương Khiêm đến vậy, trong lòng anh cũng có chút tức giận sao phải trốn anh làm gì chứ.
Tiêu Viễn An chạy nhanh về nhà, cậu đứng ngây ngốc trong phòng bếp suy nghĩ. Không thể nào, sao Cố Vương Khiêm lại có mặt ở đây, không lẽ là muốn về cái căn nhà này chứ, đừng có mà tự tiện về như thế chứ. Cậu hoảng loạn suy nghĩ, thật không biết phải làm thế nào đối mặt với Cố Vương Khiêm.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bếp mở ra. Cậu giật mình quay người lại nhìn, không ngờ lại là Cố Vương Khiêm mở cửa. Tiêu Viễn An tay vẫn cầm con dao làm đồ ăn nhìn Cố Vương Khiêm với ánh mắt dò hỏi khiến Cố Vương Khiêm cảm thấy buồn cười.
"Sao tôi lại không thể ở đây được. Đây là nhà của tôi và cậu mà." Mặc dù Tiêu Viễn An không mở lời hỏi nhưng chữ cũng đã hiện hết lên trên mặt, không trả lời thì cũng thật thất lễ mà.
Tiêu Viễn An nghe câu trả lời đó liền bối rối, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn quay đầu lại làm tiếp công việc đang làm, mặc cho Cố Vương Khiêm vẫn đứng đó nhìn cậu. Cố Vương Khiêm thấy cậu không quan tâm tới mình không nặng không nhẹ mà kéo mạnh ghế ăn rồi ngồi xuống.
Cố Vương Khiêm ở trong bếp làm cậu có chút ngột ngạt cùng ngại ngùng. Hôm nay cậu cũng không nấu quá nhiều món do đã không còn sức lực nào nữa, giờ đây cậu chỉ muốn ăn thật nhanh rồi đi ngủ mà thôi. Cố Vương Khiêm ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngát ở trước mặt liền cảm thấy đói bụng, dù sao cũng là người chung một nhà cậu cũng không dám bỏ đói anh.
Thấy Cố Vương Khiêm ăn đồ mình nấu đến ngon lành không hiểu sao tâm tình cậu có chút vui vẻ, người mình thích rất thích món mình nấu, sao lại có thể không vui vẻ được chứ. Cố Vương Khiêm không ngờ rằng mấy món Tiêu Viễn An nấu đơn giản nhưng lại ngon đến vậy, khiến anh muốn ăn không bỏ xót một miếng nào.
Sau bữa tối thì ai về phòng nấy, Tiêu Viễn An ở đối diện phòng Cố Vương Khiêm nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh. Tiêu Viễn An liền đi tắm để giảm bớt cái cảm xúc kích động và giảm nhiệt độ cơ thể xuống.
Cố Vương Khiêm ngồi trên giường mở laptop ra xem mail công việc, nhìn qua thì hoàn toàn không quan tâm mọi thứ thậm chí là nơi mà mình đang ở nhưng thực tế suy nghĩ của anh đã bay đến tận chín tầng mây, không thể nào tập trung vào công việc trước mắt được. Tiêu Viễn An vậy mà lại biết nấu ăn, còn nấu rất ngon, ngon hơn những nhà hàng mà anh từng ăn. Cố Vương Khiêm nhớ đến thông tin về cậu, là một người ngang bướng và quậy phá, sao anh lại chỉ nhìn ra được cậu nhóc này rất ngoan ngoãn còn nghe lời.
Hai người ở hai căn phòng đối diện nhau, suy nghĩ về nhau nhưng lại không thể hiện cho đối phương thấy, khiến hai người cả đêm trằn trọc mất ngủ kết quả là sáng hôm sau Tiêu Viễn An dậy trễ còn Cố Vương Khiêm thì mệt mỏi khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.