Quyển 1 - Chương 15
Du Nhàn Miêu
23/09/2015
Khỉ con lập tức trở mặt, quẳng lại một câu lạnh lùng rồi ung dung thong thả đi về hướng phòng bếp, tôi nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động ngay ở
phía sau. Cảm giác ấy thật hạnh phúc!
"Khỉ con, có món gì ngon không nào?"
"Cái gì, anh gọi em là gì hả, em không nghe rõ." Tôi trợn to mắt nhìn anh.
"Vì không có ai trở mặt nhanh như bảo bối của anh cả, y hệt như chú khỉ con vậy. Nên anh mới gọi em là khỉ con." Anh nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của tôi lại nói tiếp: "Hay thật, anh là Tinh Tinh, em là khỉ con, hai chúng ta thật xứng lứa vừa đôi, dù anh cao hơn em đến một cái đầu."
"Sao anh có thể đặt cho em một cái tên khó nghe như vậy chứ, anh thật quá đáng."
"Rất khó nghe à, anh thấy nó rất hay mà, như vậy chúng ta mới giống một gia đình." Văn Thông ở phía sau từ tốn nói.
Nếu không phải vì câu ‘như vậy chúng ta mới giống một gia đình’ sau cùng của anh nói, tôi nhất quyết sẽ không chịu nhận cái tên này.
"Ông chủ lớn Tinh Tinh à, mẹ em có mang cháo sang cho chúng ta nè, cháo trứng muối thịt nạc, còn có bún thịt bằm dưa chua, ngài muốn ăn món gì nào?" Tôi quay đầu lại nhìn thấy anh đang ngồi trên xe lăn. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa thấy bị tôi gói lại như cái bánh chưng thì tôi không nhịn được cười đến gập cả lưng.
"Em biến anh thành bộ dạng như thế này mà con cười anh à." Văn Thông đẩy xe lăn tới bên cạnh tôi, đưa tay dùng sức kéo tôi lại để tôi ngồi lên đùi anh. Hành động này khiến toàn thân tôi lại bắt đầu khẩn trương.
"Em ngồi trên đùi anh có được không?" Hai chân tôi vẫn chống xuống để mình không hoàn toàn ngồi xuống đùi anh.
"Ngồi đi, không sao đâu. Xem nào chúng ta ăn gì đây nhỉ." Anh vừa nói vừa di chuyển xe lăn đến chỗ để thức ăn, anh muốn ăn gì đó nóng nóng một chút.
Tôi rất thích tình cảnh như bây giờ, hai chúng tôi cứ như vợ chồng vậy, thân mật cùng nhau vào bếp chuẩn bị thức ăn.
"Văn Thông, anh mau ra ngoài ngồi đi, em bưng cháo ra ngay đây."
"Được, bảo bối." (Văn Ý: cái tên này dễ nghe hơn so với biệt danh khỉ con nhiều.) Văn Thông đẩy xe lăn ra khỏi phòng bếp.
Hình như vì tâm trạng của chúng tôi đều rất tốt, cho nên đã ăn hết cả một bàn thức ăn, đúng là quá khủng bố mà, tôi ăn đến nỗi đi không nổi nữa.
Văn Thông chuyển mình từ ghế qua xe lăn, lăn tới bên cạnh tôi và nói với tôi: "Đến đây nào, bảo bối, chúng ta qua ghế sofa ngồi đi." Anh lại đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi anh, rồi lại nói: "Khỉ con, hình như sau khi ăn xong, em nặng hơn thì phải."
“Anh cảm nhận được hả, không phải chân anh không có cảm giác gì sao?” Tôi không suy nghĩ gì nói.
"Em quên rồi à, đùi của anh vẫn có cảm giác đấy nhé." Văn Thông nhắc nhở tôi.
"Em xin lỗi, Văn Thông." Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Bây giờ đến lượt em nói xin lỗi anh suốt đó, Văn Ý." Văn Thông đưa tôi đến trước sofa.
Tôi hơi lo lắng lập tức đứng dậy, "Văn Thông, anh không vui à."
"Nếu em cứ xin lỗi anh mãi, thì anh cũng sẽ giống như em trước kia giận thật đấy." Anh ngồi trên xe lăn nghiêm túc nhìn tôi.
"Sau này em sẽ không nói nữa." Tôi lúng búng nói.
"Như vậy mới được, anh rất thích." Văn Thông kéo tôi khom người xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái.
Anh nhìn thấy tôi ngượng ngùng lại dung tay sờ mặt tôi nói: "Bảo bối, em ngồi trên ghế sofa chờ anh một chút nhé, anh sẽ biễu diễn tài năng cho em xem, cho em nếm thử cà phê anh pha như thế nào."
Tôi kéo anh lại, nói: "Văn Thông, hôm nay anh đừng làm, bệnh của anh còn chưa khỏi mà, bác sĩ Lưu đã dặn phải để anh nghỉ ngơi nhiều hơn, em không muốn anh lại bị mệt."
"Nhưng anh thật sự rất muốn pha cho em uống mà bảo bối." Văn Thông vẫn kiên trì đòi làm.
"Văn Thông, chúng ta còn rất nhiều thời gian, chờ anh khỏe lại rồi pha cho em cũng được mà." Tôi làm nũng nói.
"Vậy cũng được, nghe lời em." Trong giọng nói của anh vẫn có chút tiếc nuối.
"Anh đi rửa mặt đi rồi mau lên giường nghỉ ngơi." Tôi vỗ vỗ cánh tay anh.
"Em thì sao?" Văn Thông hỏi.
"Em gọi điện thoại cho mẹ, nói tình trạng của anh cho mẹ em biết, để mẹ khỏi lo lắng."
"Vậy để anh nói chuyện với dì một chút."
"Hôm nay anh vẫn nên tranh thủ lên giường nghỉ đi, ngày mai rồi nói chuyện với mẹ em, anh không biết mẹ em khi nói chuyện sẽ như cái máy hát không ngừng ấy, nói một lát là nói không ngừng luôn đấy."
"Ừ, vậy nói cảm ơn dì thay anh nhé. Anh đi rửa mặt đây." Anh cười cười với tôi rồi đẩy xe lăn vào phòng mình.
Mẹ tôi dặn dò hết cái này tới cái kia, tóm lại chính là dạy tôi phải chăm sóc Văn Thông như thế nào. Chờ đến khi tôi đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ đeo tay thì tôi đã nói chuyện với mẹ hơn ba mươi phút rồi. Tôi tắt đèn phòng khách rồi đẩy cửa phòng Văn Thông ra.
"Bảo bối, em và dì nói chuyện xong rồi à." Văn Thông vừa ra khỏi toilet, tóc anh vẫn còn ướt nước.
"Nói xong rồi, cũng hơi lâu nhỉ. Anh mau lau khô tóc đi, đừng để bị lạnh."
"Vâng ạ, bây giờ em sắp trở thành cô y tá rồi đấy." Văn Thông dùng khăn lông lau đầu.
Tôi nhìn bộ dạng mới vừa tắm xong anh, thật sự là rất bảnh trai! Bây giờ tôi ngày càng trở nên háo sắc rồi.
"Bảo bối, anh nhìn lạ lắm sao?"
"Không có, em chỉ muốn nói là, em. . ." Tôi thật không biết nên nói với anh như thế nào đây.
"Thế nào?" Văn Thông đẩy xe lăn tới chỗ tôi.
"Em có nói với mẹ, hôm nay em ở lại đây không về nhà." Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.
"Được, nếu em ở đây không quen, có thể lên phòng khách trên lầu ngủ." Văn Thông cũng có chút lúng túng.
"Em không muốn ngủ phòng khách." Cúi đầu tiếp tục lí nhí nói.
"Nhưng mà ở phòng anh, giường hơi cứng ngủ không thoải mái đâu."
"Không sao mà."
"Vậy em đến phòng quần áo lấy đồ anh mà mặc đi, tủ trong nhà toilet có bàn chải đánh răng mới luôn đó."
"Được, để em tự lấy, anh mau lên giường nằm đi."
Văn Thông đẩy xe lăn đến bên giường, điều chỉnh vị trí xong vất vả di chuyển qua giường, dùng tay nhấc chân lên, tôi giúp anh đắp kín chăn.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, em sẽ xong ngay thôi."
Tôi đi tới phòng quần áo chọn một bộ đồ thể thao của anh, nhưng cái áo của anh cũng đủ trở thành cái váy của tôi mất rồi, tôi vào toilet.
Toilet nhà anh rất lớn, tôi thấy trong đó có rất nhiều tay vịn, nhiều đến mức chúng như đâm sâu vào trái tim tôi vậy. Trong nhà tắm có cả bồn tắm và vòi hoa sen, chỗ vách ngăn bằng thủy tinh còn có một chiếc ghế, như vậy anh có thể ngồi đó tắm rửa. Tôi yêu Văn Thông bởi có rất nhiều chuyện anh không thể nào làm dễ dàng làm như chúng tôi được.
Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong, mặc bộ quần áo thể thao của Văn Thông vào, trong bộ quần áo to đùng của anh tôi trở nên thật nhỏ nhắn. Săm soi trước gương một lúc rồi tôi nhanh chóng ra ngoài.
Tôi đi tới trước giường thì nhìn thấy Văn Thông đã nhắm mắt nhưng chân mày anh thì nhíu lại, tôi biết nhất định là hông của anh đang rất đau, tôi ngồi xuống trước mặt anh, đưa tay sờ nhẹ lên trán anh, xem xem anh có sốt lại hay không.
Văn Thông mở mắt mỉm cười nói: "Yên tâm đi, anh không sốt lại đâu."
"Anh chờ một chút, để em đi lấy cho anh ly nước nóng, anh phải uống thuốc trước khi đi ngủ."
Tôi bưng ly nước đi vào, đỡ anh ngồi dậy uống thuốc, khi anh ngồi dậy tôi thấy chân mày anh lại nhíu chặt. Nhìn thấy anh khó chịu như vậy trái tim tôi như bị ai cầm dao cứa vào vậy, tôi nhỏ nhẹ nói với anh: "Văn Thông, hông của anh rất đau phải không, đừng giấu em được không? Bác sĩ Lưu có cho em một chai tinh dầu dùng để xoa bóp, để em xoa bóp cho anh nhé, chỉ là em không biết phải làm như thế nào, anh phải chỉ em đấy."
"Bảo bối, không cần đâu, em cũng đã mệt lắm rồi."
"Em không mệt chút nào cả, để em xoa bóp cho anh một lát, nha? Có được không?" Tôi làm nũng nói.
Văn Thông nhìn tôi, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Một lát thôi đấy, em không được làm quá lâu."
"Được, em sẽ làm rất nhanh thôi. Vậy anh mau nằm xuống trước đi."
"Ừm." Văn Thông đem đùi phải của mình đặt lên chân trái, sau đó xoay người lại, tuy người anh đã xoay qua được nhưng chân anh vẫn còn chồng lên nhau, tôi nhanh chóng ngồi xuống giúp anh đặt chân ngay ngắn lại. Chợt nghe Văn Thông nói nhỏ: "Cảm ơn."
Tiếng cảm ơn này như dao đâm vào tim tôi, một việc lật người đơn giản như vậy, nhưng đối với anh lại rất khó khăn, nước mắt tôi ào ào nhỏ xuống. Cũng may Văn Thông đưa lưng về phía tôi nên không nhìn thấy.
Tôi vuốt ve vết thương trên sống lưng anh, nhìn vết thương nằm trên lưng anh thật là chói mắt, tôi lấy tinh dầu đổ vào lòng bàn tay rồi chà chà, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp ở ngang hông cho anh. Cũng như đang vỗ về trái tim mình vậy.
"Bảo bối, em làm mạnh một chút cũng được, hông của anh không yếu nhớt như vậy đâu."
Cứ như vậy, chúng tôi không ai nói thêm lời nào nữa, trong căn phòng yên tĩnh tôi giúp anh xoa bóp hông, phần hông của anh đã không còn cứng ngắc như ban đầu nữa, tôi tiếp tục xoa bóp hai chân cho anh, phần ở phía sau anh không có cảm giác gì nhiều, thậm chí có nơi anh còn không cảm thấy gì cả. Tiếp theo tôi giúp anh lật qua, rồi xoa bóp phần đùi trước của anh, khi lật qua bên này tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, toàn thân anh chợt khẩn trương căng cứng.
"Văn Thông sao anh lại khẩn trương như vậy?" Tôi lớ ngớ không hiểu hỏi.
Văn Thông đột nhiên kéo tay tôi lại nói: "Bảo bối, không cần xoa bóp nữa, em lại nằm cùng với anh đi, chúng ta tâm sự một chút."
"Được rồi, em đi rửa ta đã."
Chờ khi tôi trở lại, tôi lập tức chui vào trong mền của anh, anh đã ngồi dậy, tôi dùng gối đệm phía sau lưng để anh dựa vào cho thoải mái, đầu tôi thì rúc vào bả vai anh.
Chúng tôi cứ như vậy nằm cùng với nhau thật lâu, chợt tôi nghe thấy giọng của Văn Thông từ phía trên chậm rãi truyền tới.
"Bảo bối, anh thật sự không biết anh làm vậy có đúng không nữa." Văn Thông đưa tay ôm lấy tôi.
"Sao anh lại nói vậy?"
"Em còn trẻ lại rất xinh đẹp, đang ở lứa tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời, nhưng anh và em đến với nhau thế này, có nhiều chuyện có ý nghĩa nhưng anh không thể làm cùng em được."
"Có chuyện gì mà anh không thể làm cùng em?"
"Ví dụ như khiêu vũ này, rồi chạy bộ…"
Nghe anh nói vậy, tôi lập tức nói: "Em không biết khiêu vũ, từ nhỏ đến lớn cũng không có năng khiếu đó, em cũng ghét chạy bộ, chạy bộ sẽ mệt đến thở không ra hơi. Anh tha cho em đi."
"Với lại, anh thấy cơ thể này của mình cũng không ổn nữa." Giọng anh nói càng lúc càng nhỏ.
"Cơ thể anh thì thế nào?"
"Khi nãy lúc em xoa bóp cho anh, anh nằm ở đây mà trừ bắp đùi ra, anh gần như không cảm nhận được tay em đang ở đâu nữa. Thân thể tàn tật như thế này, quả thật không nên ở bên cạnh em, anh sẽ liên lụy đến em."
Nghe anh nói vậy càng khiến tôi thêm đau lòng, cũng khiến tôi tức giận, tôi ngẩng đầu lên đối diện với anh, nghiêm túc nói: "Lương Văn Thông, sao anh lại nói như vậy chứ, anh nói như thế chẳng khác nào xem thường tình cảm của anh và cũng sỉ nhục tình cảm của em dành cho anh, anh khiến em thật sự rất buồn." Nói xong tôi chỉ muốn xuống giường, không thèm để ý đến anh nữa.
"Bảo bối đừng đi, anh nói sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, là vì em quá hoàn hảo nên mới khiến anh cảm thấy tự ti, từ khi anh bị thương đến giờ anh chưa từng oán giận việc mình bị tàn tật như thế này."
"Những thương tật của anh, em không quan tâm chút nào cả, anh và em không có cái gì bất đồng với nhau hết, anh là thần tượng mà em sùng bái, là tấm gương để em học tập, có thể được ở bên cạnh anh em thật sự rất vui."
Văn Thông nghe lời tôi nói liền nở nụ cười, "Bảo bối, đừng quá đề cao anh chớ, nếu còn nói nữa anh sẽ không tìm được phương hướng mất. Nhưng khi nghe em nói ‘có thể được ở bên cạnh anh em thật sự rất vui’ ấy anh thật sự rất cảm động.”
"Vậy sau này em không muốn nghe anh tự ti về bản thân mình nữa đâu đấy, anh là ai cơ chứ, là nhân tài của ngành truyền thông và quảng cáo kia mà." Tôi lại dựa vào bờ vai anh.
"Thưa cô Lâm Văn Ý, em có thể đừng trêu chọc anh nữa được không?"
"Phải không? Hình như những lời em nói đều là sự thật mà." Tôi tiếp tục vui vẻ nói.
Văn Thông thổi thổi vào mặt tôi, nhẹ nhàng đem đôi môi mềm mại kia của anh ghé vào bờ môi tôi, lần này tôi không còn khẩn trương nữa mà ngược lại rất nhanh đáp lại anh, ở anh có mùi vị đặc biệt khiến tôi rất say mê, tôi lại dùng răng nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của anh.
"Bảo bối, em có thể đừng cắn anh nữa được không, sẽ bị sưng lên đó." Anh bị tôi cắn hàm hồ nói.
Tôi lưu luyến không nỡ rời đôi môi của anh, tựa đầu vào ngực anh.
"Bảo bối, anh còn có chuyện muốn thẳng thắn với em, trước khi anh bị thương anh từng có bạn gái, cô ấy bà bạn thời đại học của anh, nhưng sau khi anh bị thương thì cô ấy lập tức đòi chia tay, sau đó anh bắt đầu điên cuồng lao vào làm việc, nhanh chóng biến mình thanh cái máy tham việc."
"Ồh, em cũng từng thích một người đó nha."
"Thật sao, có thể nói cho anh biết là ai được không?"
"Là một cậu nhóc đẹp trai ngồi cạnh em khi còn học nhà trẻ đấy."
Lời của tôi nói khiến cho anh chàng Lương Văn Thông cứng họng. Ha ha.
"Khỉ con, có món gì ngon không nào?"
"Cái gì, anh gọi em là gì hả, em không nghe rõ." Tôi trợn to mắt nhìn anh.
"Vì không có ai trở mặt nhanh như bảo bối của anh cả, y hệt như chú khỉ con vậy. Nên anh mới gọi em là khỉ con." Anh nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của tôi lại nói tiếp: "Hay thật, anh là Tinh Tinh, em là khỉ con, hai chúng ta thật xứng lứa vừa đôi, dù anh cao hơn em đến một cái đầu."
"Sao anh có thể đặt cho em một cái tên khó nghe như vậy chứ, anh thật quá đáng."
"Rất khó nghe à, anh thấy nó rất hay mà, như vậy chúng ta mới giống một gia đình." Văn Thông ở phía sau từ tốn nói.
Nếu không phải vì câu ‘như vậy chúng ta mới giống một gia đình’ sau cùng của anh nói, tôi nhất quyết sẽ không chịu nhận cái tên này.
"Ông chủ lớn Tinh Tinh à, mẹ em có mang cháo sang cho chúng ta nè, cháo trứng muối thịt nạc, còn có bún thịt bằm dưa chua, ngài muốn ăn món gì nào?" Tôi quay đầu lại nhìn thấy anh đang ngồi trên xe lăn. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa thấy bị tôi gói lại như cái bánh chưng thì tôi không nhịn được cười đến gập cả lưng.
"Em biến anh thành bộ dạng như thế này mà con cười anh à." Văn Thông đẩy xe lăn tới bên cạnh tôi, đưa tay dùng sức kéo tôi lại để tôi ngồi lên đùi anh. Hành động này khiến toàn thân tôi lại bắt đầu khẩn trương.
"Em ngồi trên đùi anh có được không?" Hai chân tôi vẫn chống xuống để mình không hoàn toàn ngồi xuống đùi anh.
"Ngồi đi, không sao đâu. Xem nào chúng ta ăn gì đây nhỉ." Anh vừa nói vừa di chuyển xe lăn đến chỗ để thức ăn, anh muốn ăn gì đó nóng nóng một chút.
Tôi rất thích tình cảnh như bây giờ, hai chúng tôi cứ như vợ chồng vậy, thân mật cùng nhau vào bếp chuẩn bị thức ăn.
"Văn Thông, anh mau ra ngoài ngồi đi, em bưng cháo ra ngay đây."
"Được, bảo bối." (Văn Ý: cái tên này dễ nghe hơn so với biệt danh khỉ con nhiều.) Văn Thông đẩy xe lăn ra khỏi phòng bếp.
Hình như vì tâm trạng của chúng tôi đều rất tốt, cho nên đã ăn hết cả một bàn thức ăn, đúng là quá khủng bố mà, tôi ăn đến nỗi đi không nổi nữa.
Văn Thông chuyển mình từ ghế qua xe lăn, lăn tới bên cạnh tôi và nói với tôi: "Đến đây nào, bảo bối, chúng ta qua ghế sofa ngồi đi." Anh lại đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi anh, rồi lại nói: "Khỉ con, hình như sau khi ăn xong, em nặng hơn thì phải."
“Anh cảm nhận được hả, không phải chân anh không có cảm giác gì sao?” Tôi không suy nghĩ gì nói.
"Em quên rồi à, đùi của anh vẫn có cảm giác đấy nhé." Văn Thông nhắc nhở tôi.
"Em xin lỗi, Văn Thông." Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Bây giờ đến lượt em nói xin lỗi anh suốt đó, Văn Ý." Văn Thông đưa tôi đến trước sofa.
Tôi hơi lo lắng lập tức đứng dậy, "Văn Thông, anh không vui à."
"Nếu em cứ xin lỗi anh mãi, thì anh cũng sẽ giống như em trước kia giận thật đấy." Anh ngồi trên xe lăn nghiêm túc nhìn tôi.
"Sau này em sẽ không nói nữa." Tôi lúng búng nói.
"Như vậy mới được, anh rất thích." Văn Thông kéo tôi khom người xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái.
Anh nhìn thấy tôi ngượng ngùng lại dung tay sờ mặt tôi nói: "Bảo bối, em ngồi trên ghế sofa chờ anh một chút nhé, anh sẽ biễu diễn tài năng cho em xem, cho em nếm thử cà phê anh pha như thế nào."
Tôi kéo anh lại, nói: "Văn Thông, hôm nay anh đừng làm, bệnh của anh còn chưa khỏi mà, bác sĩ Lưu đã dặn phải để anh nghỉ ngơi nhiều hơn, em không muốn anh lại bị mệt."
"Nhưng anh thật sự rất muốn pha cho em uống mà bảo bối." Văn Thông vẫn kiên trì đòi làm.
"Văn Thông, chúng ta còn rất nhiều thời gian, chờ anh khỏe lại rồi pha cho em cũng được mà." Tôi làm nũng nói.
"Vậy cũng được, nghe lời em." Trong giọng nói của anh vẫn có chút tiếc nuối.
"Anh đi rửa mặt đi rồi mau lên giường nghỉ ngơi." Tôi vỗ vỗ cánh tay anh.
"Em thì sao?" Văn Thông hỏi.
"Em gọi điện thoại cho mẹ, nói tình trạng của anh cho mẹ em biết, để mẹ khỏi lo lắng."
"Vậy để anh nói chuyện với dì một chút."
"Hôm nay anh vẫn nên tranh thủ lên giường nghỉ đi, ngày mai rồi nói chuyện với mẹ em, anh không biết mẹ em khi nói chuyện sẽ như cái máy hát không ngừng ấy, nói một lát là nói không ngừng luôn đấy."
"Ừ, vậy nói cảm ơn dì thay anh nhé. Anh đi rửa mặt đây." Anh cười cười với tôi rồi đẩy xe lăn vào phòng mình.
Mẹ tôi dặn dò hết cái này tới cái kia, tóm lại chính là dạy tôi phải chăm sóc Văn Thông như thế nào. Chờ đến khi tôi đặt điện thoại xuống, nhìn đồng hồ đeo tay thì tôi đã nói chuyện với mẹ hơn ba mươi phút rồi. Tôi tắt đèn phòng khách rồi đẩy cửa phòng Văn Thông ra.
"Bảo bối, em và dì nói chuyện xong rồi à." Văn Thông vừa ra khỏi toilet, tóc anh vẫn còn ướt nước.
"Nói xong rồi, cũng hơi lâu nhỉ. Anh mau lau khô tóc đi, đừng để bị lạnh."
"Vâng ạ, bây giờ em sắp trở thành cô y tá rồi đấy." Văn Thông dùng khăn lông lau đầu.
Tôi nhìn bộ dạng mới vừa tắm xong anh, thật sự là rất bảnh trai! Bây giờ tôi ngày càng trở nên háo sắc rồi.
"Bảo bối, anh nhìn lạ lắm sao?"
"Không có, em chỉ muốn nói là, em. . ." Tôi thật không biết nên nói với anh như thế nào đây.
"Thế nào?" Văn Thông đẩy xe lăn tới chỗ tôi.
"Em có nói với mẹ, hôm nay em ở lại đây không về nhà." Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.
"Được, nếu em ở đây không quen, có thể lên phòng khách trên lầu ngủ." Văn Thông cũng có chút lúng túng.
"Em không muốn ngủ phòng khách." Cúi đầu tiếp tục lí nhí nói.
"Nhưng mà ở phòng anh, giường hơi cứng ngủ không thoải mái đâu."
"Không sao mà."
"Vậy em đến phòng quần áo lấy đồ anh mà mặc đi, tủ trong nhà toilet có bàn chải đánh răng mới luôn đó."
"Được, để em tự lấy, anh mau lên giường nằm đi."
Văn Thông đẩy xe lăn đến bên giường, điều chỉnh vị trí xong vất vả di chuyển qua giường, dùng tay nhấc chân lên, tôi giúp anh đắp kín chăn.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, em sẽ xong ngay thôi."
Tôi đi tới phòng quần áo chọn một bộ đồ thể thao của anh, nhưng cái áo của anh cũng đủ trở thành cái váy của tôi mất rồi, tôi vào toilet.
Toilet nhà anh rất lớn, tôi thấy trong đó có rất nhiều tay vịn, nhiều đến mức chúng như đâm sâu vào trái tim tôi vậy. Trong nhà tắm có cả bồn tắm và vòi hoa sen, chỗ vách ngăn bằng thủy tinh còn có một chiếc ghế, như vậy anh có thể ngồi đó tắm rửa. Tôi yêu Văn Thông bởi có rất nhiều chuyện anh không thể nào làm dễ dàng làm như chúng tôi được.
Tôi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân xong, mặc bộ quần áo thể thao của Văn Thông vào, trong bộ quần áo to đùng của anh tôi trở nên thật nhỏ nhắn. Săm soi trước gương một lúc rồi tôi nhanh chóng ra ngoài.
Tôi đi tới trước giường thì nhìn thấy Văn Thông đã nhắm mắt nhưng chân mày anh thì nhíu lại, tôi biết nhất định là hông của anh đang rất đau, tôi ngồi xuống trước mặt anh, đưa tay sờ nhẹ lên trán anh, xem xem anh có sốt lại hay không.
Văn Thông mở mắt mỉm cười nói: "Yên tâm đi, anh không sốt lại đâu."
"Anh chờ một chút, để em đi lấy cho anh ly nước nóng, anh phải uống thuốc trước khi đi ngủ."
Tôi bưng ly nước đi vào, đỡ anh ngồi dậy uống thuốc, khi anh ngồi dậy tôi thấy chân mày anh lại nhíu chặt. Nhìn thấy anh khó chịu như vậy trái tim tôi như bị ai cầm dao cứa vào vậy, tôi nhỏ nhẹ nói với anh: "Văn Thông, hông của anh rất đau phải không, đừng giấu em được không? Bác sĩ Lưu có cho em một chai tinh dầu dùng để xoa bóp, để em xoa bóp cho anh nhé, chỉ là em không biết phải làm như thế nào, anh phải chỉ em đấy."
"Bảo bối, không cần đâu, em cũng đã mệt lắm rồi."
"Em không mệt chút nào cả, để em xoa bóp cho anh một lát, nha? Có được không?" Tôi làm nũng nói.
Văn Thông nhìn tôi, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Một lát thôi đấy, em không được làm quá lâu."
"Được, em sẽ làm rất nhanh thôi. Vậy anh mau nằm xuống trước đi."
"Ừm." Văn Thông đem đùi phải của mình đặt lên chân trái, sau đó xoay người lại, tuy người anh đã xoay qua được nhưng chân anh vẫn còn chồng lên nhau, tôi nhanh chóng ngồi xuống giúp anh đặt chân ngay ngắn lại. Chợt nghe Văn Thông nói nhỏ: "Cảm ơn."
Tiếng cảm ơn này như dao đâm vào tim tôi, một việc lật người đơn giản như vậy, nhưng đối với anh lại rất khó khăn, nước mắt tôi ào ào nhỏ xuống. Cũng may Văn Thông đưa lưng về phía tôi nên không nhìn thấy.
Tôi vuốt ve vết thương trên sống lưng anh, nhìn vết thương nằm trên lưng anh thật là chói mắt, tôi lấy tinh dầu đổ vào lòng bàn tay rồi chà chà, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp ở ngang hông cho anh. Cũng như đang vỗ về trái tim mình vậy.
"Bảo bối, em làm mạnh một chút cũng được, hông của anh không yếu nhớt như vậy đâu."
Cứ như vậy, chúng tôi không ai nói thêm lời nào nữa, trong căn phòng yên tĩnh tôi giúp anh xoa bóp hông, phần hông của anh đã không còn cứng ngắc như ban đầu nữa, tôi tiếp tục xoa bóp hai chân cho anh, phần ở phía sau anh không có cảm giác gì nhiều, thậm chí có nơi anh còn không cảm thấy gì cả. Tiếp theo tôi giúp anh lật qua, rồi xoa bóp phần đùi trước của anh, khi lật qua bên này tôi nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, toàn thân anh chợt khẩn trương căng cứng.
"Văn Thông sao anh lại khẩn trương như vậy?" Tôi lớ ngớ không hiểu hỏi.
Văn Thông đột nhiên kéo tay tôi lại nói: "Bảo bối, không cần xoa bóp nữa, em lại nằm cùng với anh đi, chúng ta tâm sự một chút."
"Được rồi, em đi rửa ta đã."
Chờ khi tôi trở lại, tôi lập tức chui vào trong mền của anh, anh đã ngồi dậy, tôi dùng gối đệm phía sau lưng để anh dựa vào cho thoải mái, đầu tôi thì rúc vào bả vai anh.
Chúng tôi cứ như vậy nằm cùng với nhau thật lâu, chợt tôi nghe thấy giọng của Văn Thông từ phía trên chậm rãi truyền tới.
"Bảo bối, anh thật sự không biết anh làm vậy có đúng không nữa." Văn Thông đưa tay ôm lấy tôi.
"Sao anh lại nói vậy?"
"Em còn trẻ lại rất xinh đẹp, đang ở lứa tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời, nhưng anh và em đến với nhau thế này, có nhiều chuyện có ý nghĩa nhưng anh không thể làm cùng em được."
"Có chuyện gì mà anh không thể làm cùng em?"
"Ví dụ như khiêu vũ này, rồi chạy bộ…"
Nghe anh nói vậy, tôi lập tức nói: "Em không biết khiêu vũ, từ nhỏ đến lớn cũng không có năng khiếu đó, em cũng ghét chạy bộ, chạy bộ sẽ mệt đến thở không ra hơi. Anh tha cho em đi."
"Với lại, anh thấy cơ thể này của mình cũng không ổn nữa." Giọng anh nói càng lúc càng nhỏ.
"Cơ thể anh thì thế nào?"
"Khi nãy lúc em xoa bóp cho anh, anh nằm ở đây mà trừ bắp đùi ra, anh gần như không cảm nhận được tay em đang ở đâu nữa. Thân thể tàn tật như thế này, quả thật không nên ở bên cạnh em, anh sẽ liên lụy đến em."
Nghe anh nói vậy càng khiến tôi thêm đau lòng, cũng khiến tôi tức giận, tôi ngẩng đầu lên đối diện với anh, nghiêm túc nói: "Lương Văn Thông, sao anh lại nói như vậy chứ, anh nói như thế chẳng khác nào xem thường tình cảm của anh và cũng sỉ nhục tình cảm của em dành cho anh, anh khiến em thật sự rất buồn." Nói xong tôi chỉ muốn xuống giường, không thèm để ý đến anh nữa.
"Bảo bối đừng đi, anh nói sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, là vì em quá hoàn hảo nên mới khiến anh cảm thấy tự ti, từ khi anh bị thương đến giờ anh chưa từng oán giận việc mình bị tàn tật như thế này."
"Những thương tật của anh, em không quan tâm chút nào cả, anh và em không có cái gì bất đồng với nhau hết, anh là thần tượng mà em sùng bái, là tấm gương để em học tập, có thể được ở bên cạnh anh em thật sự rất vui."
Văn Thông nghe lời tôi nói liền nở nụ cười, "Bảo bối, đừng quá đề cao anh chớ, nếu còn nói nữa anh sẽ không tìm được phương hướng mất. Nhưng khi nghe em nói ‘có thể được ở bên cạnh anh em thật sự rất vui’ ấy anh thật sự rất cảm động.”
"Vậy sau này em không muốn nghe anh tự ti về bản thân mình nữa đâu đấy, anh là ai cơ chứ, là nhân tài của ngành truyền thông và quảng cáo kia mà." Tôi lại dựa vào bờ vai anh.
"Thưa cô Lâm Văn Ý, em có thể đừng trêu chọc anh nữa được không?"
"Phải không? Hình như những lời em nói đều là sự thật mà." Tôi tiếp tục vui vẻ nói.
Văn Thông thổi thổi vào mặt tôi, nhẹ nhàng đem đôi môi mềm mại kia của anh ghé vào bờ môi tôi, lần này tôi không còn khẩn trương nữa mà ngược lại rất nhanh đáp lại anh, ở anh có mùi vị đặc biệt khiến tôi rất say mê, tôi lại dùng răng nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của anh.
"Bảo bối, em có thể đừng cắn anh nữa được không, sẽ bị sưng lên đó." Anh bị tôi cắn hàm hồ nói.
Tôi lưu luyến không nỡ rời đôi môi của anh, tựa đầu vào ngực anh.
"Bảo bối, anh còn có chuyện muốn thẳng thắn với em, trước khi anh bị thương anh từng có bạn gái, cô ấy bà bạn thời đại học của anh, nhưng sau khi anh bị thương thì cô ấy lập tức đòi chia tay, sau đó anh bắt đầu điên cuồng lao vào làm việc, nhanh chóng biến mình thanh cái máy tham việc."
"Ồh, em cũng từng thích một người đó nha."
"Thật sao, có thể nói cho anh biết là ai được không?"
"Là một cậu nhóc đẹp trai ngồi cạnh em khi còn học nhà trẻ đấy."
Lời của tôi nói khiến cho anh chàng Lương Văn Thông cứng họng. Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.