Chương 212: Bị bắt quả tang
Thanh Yên
21/01/2020
Không có gì quan trọng hơn em cả!
- Anh…
Một câu chỉ vỏn vẹn mấy từ của anh thôi đã khiến Vân Hà chấn động, từ khóe mi ươn ướt nước mắt lại muốn tiếp tục tuôn ra.
Anh càng như thế này cô càng có cảm giác tội lỗi nặng trĩu, đến nỗi cảm thấy bản thân không tài nào thở được. Dù đôi lúc ghen tuông một cách ít kỉ nhưng trên tất cả Giang Tuấn yêu thương Phương Ly như chính sinh mạng của mình, chỉ cần con bé muốn anh dứt khoát sẽ đem cả thế giới đặt dưới chân nó.
Có thể gả cho người vừa ưu tú vừa hết lòng hết dạ như anh con bé nhất định sẽ có một cuộc sống êm ấm, được che chở và bảo vệ suốt cả đời…
Đó là sự thật không thể phủ nhận.
Thế nhưng…việc Phương Ly có đồng ý nhận lời làm vợ anh hay không là một chuyện khác…
Những gì Ngọc Mai nói hôm ấy quả thật không sai
Cô đã đem suy nghĩ và mong muốn của mình áp đặt lên người Phương Ly. Cô rõ biết người con bé yêu nhất là ai nhưng vẫn đem tương lai của nó phó thác cho một người con trai khác.
Rốt cuộc…đó là người mà cô chọn chứ không phải Phương Ly…
Vân Hà trầm mặc mím chặt môi.
Cô muốn cứu vãn sai lầm này…
Thế nhưng cứ mỗi lần nghe thấy giọng nói tràn ngập vui sướng và gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Giang Tuấn khi nhắc về hôn lễ cô đều không cách nào đành lòng phá hủy nó.
Hàng trăm lần cô tự hỏi bản thân liệu có cách nào cứu vãn mà không làm tổn thương người con trai trước mặt không?
Cô biết đáp án chỉ có một…
Do đó chỉ đành từ bỏ ý định và lại tiếp tục lún sâu vào tội lỗi…
Nhìn thấy Vân Hà khóc Giang Tuấn đau lòng tiến đến ôm cô vào lòng.
Trước khi mơ màng lịm đi, cô đã kịp nghe được câu nói đầy yêu thương của anh, rõ ràng từng chữ một
- Đừng khóc! Em thích hợp với nụ cười hơn. Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ nụ cười của em. Không chỉ trong ngày cưới của chúng ta mà còn là vĩnh viễn về sau.
Thấy Vân Hà im lặng hồi lâu Giang Tuấn định buông cô ra nào ngờ cô lại ngã vào người anh toàn thân bất động.
- Phương Ly, Phương Ly, em sao vậy?
Giang Tuấn hốt hoảng gọi nhưng không hề có âm thanh nào đáp trả anh. Vừa chạm vào mặt cô liền phát hiện nó đang nóng bừng bừng.
Là bị sốt sao?
Anh lo lắng bế cô lên ra khỏi xe rồi tiến vào căn biệt thự và bước lên lầu.
Vừa đặt cô nằm xuống giường niệm Giang Tuấn liền nhanh chóng xuống bếp lấy một ít nước ấm tẩm ướt khăn chườm lên trán cô rồi gọi bác sĩ riêng của gia đình mình đến khám cho cô.
Dường như ông trời cũng lắng nghe nỗi lòng của anh, chẳng bao lâu cơn sốt của cô đã hạ. Cô chỉ mệt lả rồi nên mới ngủ say như vậy.
Anh nhẹ nhàng điều chỉnh gối để cô được thoải mái hơn, nào ngờ đôi mắt lại vô tình rơi trúng đôi môi đỏ mộng đang hé mở, khao khát trong lòng lại được thổi bùng lên.
Anh dù thế nào cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng khao khát được có những cử chỉ thân mật với người con gái mà mình yêu thương sâu sắc, hơn nữa người đó lại còn sắp trở thành vợ của anh.
Lúc này cũng thế…
Không được…
Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được hành động tiếp theo của bản thân...
Với lại anh đã hứa là sẽ đợi đến khi cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh…
Ngày đó cũng đã gần kề…
Thế nên anh không thể vào giờ phút này mà phá vỡ cái hạnh phúc trước mắt mà bản thân khó khăn lắm mới có được…
Chỉ mong rằng sau hôn lễ…
Vào đêm tân hôn cô sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận anh…
Thứ anh muốn không chỉ có con người cô…
Mà còn là trái tim cô…
Một cách trọn vẹn nhất…
………………………………….
Đêm giáng sinh, tuyết rơi lất phất bên ngoài khung cửa sổ.
Bên trong căn phòng chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt chiếu rọi, chàng trai ngồi lặng người trầm ngâm bên cạnh giường nhìn người con gái mình yêu thương nhất nằm yên say ngủ.
Bàn tay cả hai không phút giây nào rời nhau ra.
Thỉnh thoảng Phương Ly mơ mơ màng màng cựa quậy, lần nào âm thanh phát ra từ khóe môi dịu dàng cũng là
‘’Anh đừng đi…đừng đi…’’
Cứ mỗi lần như vậy trái tim Lâm Hạo lại đau như bị giày xéo…
Anh đương nhiên không bao giờ muốn rời xa cô…
Thế nhưng lần nào anh cũng thua vận mệnh…
Ngay cả khi cô ở cạnh bên anh, ngay trước mắt anh…
Vận mệnh cũng có thể dễ dàng mang cô đi mà không hề báo trước…
Và cứ hễ anh phản kháng chống chọi với nó, kiên quyết kéo cô về bên cạnh mình, thì đúng như rằng mọi đau đớn đều đổ lên người của cô.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào?
Đột ngột, di động reo vang trong đêm tối, Lâm Hạo nhanh chóng lấy ra định ấn nút tắt đi để không phiền giấc ngủ của cô thế nhưng cái tên hiện lên trên màn hình rực sáng đã ngăn cản ý định đó của anh.
- Giờ này tối rồi. Phương Ly đã ngủ say, cô…- Anh hạ giọng nhỏ nhất có thể
- Chúng ta có thể gặp nhau một chút có được không? Tôi đang ở…Xin anh hãy đến gặp tôi! - Giọng nói yếu ớt hơn thường ngày của Vân Hà vang lên, ngay cả câu cầu xin cũng nhẹ nhàng tha thiết
Lâm Hạo lấy làm lạ nhưng vẫn lịch sự trả lời
- Đã khuya lắm rồi, chúng ta một nam một nữ gặp riêng nhau không tiện, hơn nữa với thân phận hiện giờ của tôi và cô, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ có chuyện. Có gì cô cứ nói.
Vân Hà như không có kiên nhẫn
- Tôi không có gì muốn nói với anh cả. Tôi chỉ muốn đưa quà cho Lạc Lạc, tôi đã mua từ sáng nhưng cả ngày hôm nay có việc không thể đưa cho nó được. Anh có thể ra gặp tôi để lấy món quà này rồi trao cho thằng bé có được không? Nơi này rất kín đáo hơn nữa không ai lại đến giữa đêm hôm khuya khoắc như đâu! - Cô cố thuyết phục anh
- Lạc Lạc đã ngủ rất say rồi, đêm khuya bên ngoài cũng không an toàn, cô về nghỉ ngơi đi, có gì hôm sau cô đưa thằng bé cũng được mà!
- Không được, hôm nay là giáng sinh. Năm nào cũng vậy, vào đêm giáng sinh tôi sẽ đặt quà vào túi của con gấu bông hình ông già Noel mà hôm trước đã đưa cho anh mang về đặt trong phòng nó. Rồi buổi sáng thằng bé sẽ ráng thức dậy thật sớm, ôm gói quà với nụ cười rạng rỡ vì nghĩ rằng mình là đứa trẻ ngoan nên được ông già Noel tặng quà...thằng bé rất ngoan, tôi…
Vân Hà vẫn còn sốt nên lời nói vừa lộn xộn vừa khó hiểu, giọng lại nghẹn ngào lúc nghe được lúc không, đến cô cũng chẳng biết mình đang nói gì và cũng chẳng thể giải thích được cho người bên kia đầu dây hiểu lý do buộc cô phải đưa quà cho thằng bé đêm nay là gì nữa.
Trong lúc cô đau khổ thất vọng định tự mình đi đến biệt thự Lâm gia thì một âm thanh mạnh mẽ truyền đến khiến cô chẳng dám tin là thật
- Được, đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay!
………………..
Chiếc xe BMW màu trắng lao đi trong màn đêm.
Trong không trung, những bông tuyết mềm mại không ngừng bay vờn theo gió rồi đậu trên thân xe đủ để biết thời tiết lúc này đang rất lạnh.
Đến điểm hẹn, Lâm Hạo cho xe dừng lại rồi bước xuống.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, từng cơn gió thổi qua lạnh lẽo.
Chị của Phương Ly quả thật đang đợi sẵn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ và trên tay là một gói quà.
Không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu nhưng anh hy vọng chỉ là vừa mới.
- Tôi thật…không nghĩ rằng…anh thực sự sẽ đến! - Có lẽ vì đã đứng dưới tuyết hơi lâu giọng nói của Vân Hà có phần đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng dần nở ra nụ cười lấp lánh như những bông tuyết.
- Tại sao cô lại ra đây một mình, không có tài xế đưa đón à? - Anh nhìn xung quanh nhưng chẳng có một ai
Vân Hà lanh trí lập tức phản bác bằng những lời lẽ anh đã dùng để nói với cô
- Anh bị đãng trí rồi sao? Đã khuya lắm rồi, chúng ta một nam một nữ gặp riêng nhau đã là không tiện, hơn nữa với thân phận hiện giờ của tôi và anh, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ có chuyện.
Lâm Hạo:’’…’’
- Anh yên tâm, căn biệt thự nơi tôi đang dùng để tạm lánh mặt cũng gần ngay đây. Đi bộ vài bước là tới! - Cô chỉ muốn anh không nghĩ thêm nữa
- Được rồi, tôi sẽ đưa quà cho Lạc Lạc. Cũng không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi.
- Vậy nhờ anh! Thật sự rất cảm ơn anh hôm nay đã chịu ra đây gặp tôi! Anh nhất định đặt nó vào túi của con gấu bông ông già Noel cho Lạc Lạc nhé! - Giọng nói của cô chan chứa niềm hy vọng tha thiết
- Yên tâm, tôi biết rồi! Cô còn gì muốn nhắn gửi tới thằng bé không?
Nỗi đau thầm kín trong lòng bỗng trỗi dậy khiến Vân Hà không biết nói gì cho phải.
Lặng im một lúc lâu, ánh mắt cô chùng xuống, sau đó nhẹ nhàng nói mà không nhìn thẳng vào anh
- Có! Nhưng lúc này không tiện, hôm sau tôi sẽ gọi cho nó. Tôi đi trước.
Vừa quay lưng lại Vân Hà đã cảm thấy hai chân mình tê dại không nhấc lên nổi, cô gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng mà bản thân có được sau trận sốt li bì lúc trưa để bước đi. Thế nhưng chỉ mới được hai bước toàn thân cô liền run rẩy, trời đất như xoay chuyển, thân hình mảnh mai đổ sụp xuống.
Như một phản xạ, hai cánh tay của người phía sau lập tức vươn ta đỡ lấy cô, cánh tay thon dài đầy sức lực.
Khi lý trí từng chút từng chút quay về Vân Hà đã phát hiện mình đang trong vòng tay anh.
Người con trai phía trên không ôm cô mà chỉ đơn thuần là giữ lấy thân thể cô không rơi xuống, không có chút lợi dụng nào. Những cái khác không nói, nhưng về phương diện này, cô phải thầm công nhận anh là một người con trai đứng đắn.
- Anh…buông ra được rồi, tôi chỉ hơi choáng một chút thôi…
Chất giọng lạnh lùng của Lâm Hạo như không gì lay chuyển được
- Tôi thấy cô không phải choáng mà là không đi nổi nữa. Tôi đưa cô về.
Bất kì ai nhìn thấy một cô gái trong hoàn cảnh đáng thương dưới thời tiết khắc nghiệt thế này cũng không thể bỏ mặt, trời còn tối như vậy, lỡ gặp kẻ xấu thì…
Hơn nữa người này còn là chị ruột của Phương Ly. Anh dù thế nào cũng phải nhìn thấy cô ấy bình an vào nhà thì mới yên tâm quay về được.
Không phải anh không nghĩ đến tình huống nếu như lỡ bị người khác bắt gặp, nhưng mà chỉ cần không phải ‘người đó’ thì anh đều có thể đối phó được.
- Đi thôi!
- Không, không cần…
Vân Hà vừa mở miệng thì đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng động cơ.
Trong không gian tuyết trắng xoá, một chiếc xe đua Lamborghini chạy về hướng này, ánh sáng chói loà của đèn xe chiếu thẳng vào Lâm Hạo và Vân Hà một cách đầy cố ý.
Vân Hà theo phản xạ dùng tay chắn luồng sáng mạnh mẽ đó, còn Lâm Hạo do đang đỡ cô nên không thể buông tay, chỉ khẽ nhắm mắt lại.
Trong đêm tối ánh đèn sáng choang không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người ngồi trong xe, vậy mà Vân Hà liền hoảng hốt muốn vùng khỏi vòng tay người đang giữ lấy thân người mình, vì cô biết đằng kia là ai.
Cửa xe mở ra…
Âm thanh tiếng bước chân di chuyển trên nền tuyết trắng càng lúc càng gần…
Lồng ngực Vân Hà phập phồng, cơ thể như bị rút cạn sinh khí, cái lạnh giá, cái sợ hãi trùm chặt lấy cô không lối thoát.
Giang Tuấn….
Tg: Hôm nay có thời gian nên mình ra luôn 2 chap. Tết này mình sẽ cố gắng ra chương để bù lại dạo trước bận rộn đã để các bạn phải đợi lâu. Truyên đang đi đến hồi kết, ngoại trừ mong mỏi là các bạn sẽ đồng hành với mình đến chương cuối cùng thì mình cũng mong là dù truyện hay hay dở cũng hãy cho mình nhận xét để mình khắc phục và phát huy nếu như có tiếp tục với những tác phẩm sau này. Chúc các bạn còn thức đọc truyện ngủ ngon!
- Anh…
Một câu chỉ vỏn vẹn mấy từ của anh thôi đã khiến Vân Hà chấn động, từ khóe mi ươn ướt nước mắt lại muốn tiếp tục tuôn ra.
Anh càng như thế này cô càng có cảm giác tội lỗi nặng trĩu, đến nỗi cảm thấy bản thân không tài nào thở được. Dù đôi lúc ghen tuông một cách ít kỉ nhưng trên tất cả Giang Tuấn yêu thương Phương Ly như chính sinh mạng của mình, chỉ cần con bé muốn anh dứt khoát sẽ đem cả thế giới đặt dưới chân nó.
Có thể gả cho người vừa ưu tú vừa hết lòng hết dạ như anh con bé nhất định sẽ có một cuộc sống êm ấm, được che chở và bảo vệ suốt cả đời…
Đó là sự thật không thể phủ nhận.
Thế nhưng…việc Phương Ly có đồng ý nhận lời làm vợ anh hay không là một chuyện khác…
Những gì Ngọc Mai nói hôm ấy quả thật không sai
Cô đã đem suy nghĩ và mong muốn của mình áp đặt lên người Phương Ly. Cô rõ biết người con bé yêu nhất là ai nhưng vẫn đem tương lai của nó phó thác cho một người con trai khác.
Rốt cuộc…đó là người mà cô chọn chứ không phải Phương Ly…
Vân Hà trầm mặc mím chặt môi.
Cô muốn cứu vãn sai lầm này…
Thế nhưng cứ mỗi lần nghe thấy giọng nói tràn ngập vui sướng và gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Giang Tuấn khi nhắc về hôn lễ cô đều không cách nào đành lòng phá hủy nó.
Hàng trăm lần cô tự hỏi bản thân liệu có cách nào cứu vãn mà không làm tổn thương người con trai trước mặt không?
Cô biết đáp án chỉ có một…
Do đó chỉ đành từ bỏ ý định và lại tiếp tục lún sâu vào tội lỗi…
Nhìn thấy Vân Hà khóc Giang Tuấn đau lòng tiến đến ôm cô vào lòng.
Trước khi mơ màng lịm đi, cô đã kịp nghe được câu nói đầy yêu thương của anh, rõ ràng từng chữ một
- Đừng khóc! Em thích hợp với nụ cười hơn. Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ nụ cười của em. Không chỉ trong ngày cưới của chúng ta mà còn là vĩnh viễn về sau.
Thấy Vân Hà im lặng hồi lâu Giang Tuấn định buông cô ra nào ngờ cô lại ngã vào người anh toàn thân bất động.
- Phương Ly, Phương Ly, em sao vậy?
Giang Tuấn hốt hoảng gọi nhưng không hề có âm thanh nào đáp trả anh. Vừa chạm vào mặt cô liền phát hiện nó đang nóng bừng bừng.
Là bị sốt sao?
Anh lo lắng bế cô lên ra khỏi xe rồi tiến vào căn biệt thự và bước lên lầu.
Vừa đặt cô nằm xuống giường niệm Giang Tuấn liền nhanh chóng xuống bếp lấy một ít nước ấm tẩm ướt khăn chườm lên trán cô rồi gọi bác sĩ riêng của gia đình mình đến khám cho cô.
Dường như ông trời cũng lắng nghe nỗi lòng của anh, chẳng bao lâu cơn sốt của cô đã hạ. Cô chỉ mệt lả rồi nên mới ngủ say như vậy.
Anh nhẹ nhàng điều chỉnh gối để cô được thoải mái hơn, nào ngờ đôi mắt lại vô tình rơi trúng đôi môi đỏ mộng đang hé mở, khao khát trong lòng lại được thổi bùng lên.
Anh dù thế nào cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cũng khao khát được có những cử chỉ thân mật với người con gái mà mình yêu thương sâu sắc, hơn nữa người đó lại còn sắp trở thành vợ của anh.
Lúc này cũng thế…
Không được…
Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được hành động tiếp theo của bản thân...
Với lại anh đã hứa là sẽ đợi đến khi cô danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh…
Ngày đó cũng đã gần kề…
Thế nên anh không thể vào giờ phút này mà phá vỡ cái hạnh phúc trước mắt mà bản thân khó khăn lắm mới có được…
Chỉ mong rằng sau hôn lễ…
Vào đêm tân hôn cô sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận anh…
Thứ anh muốn không chỉ có con người cô…
Mà còn là trái tim cô…
Một cách trọn vẹn nhất…
………………………………….
Đêm giáng sinh, tuyết rơi lất phất bên ngoài khung cửa sổ.
Bên trong căn phòng chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt chiếu rọi, chàng trai ngồi lặng người trầm ngâm bên cạnh giường nhìn người con gái mình yêu thương nhất nằm yên say ngủ.
Bàn tay cả hai không phút giây nào rời nhau ra.
Thỉnh thoảng Phương Ly mơ mơ màng màng cựa quậy, lần nào âm thanh phát ra từ khóe môi dịu dàng cũng là
‘’Anh đừng đi…đừng đi…’’
Cứ mỗi lần như vậy trái tim Lâm Hạo lại đau như bị giày xéo…
Anh đương nhiên không bao giờ muốn rời xa cô…
Thế nhưng lần nào anh cũng thua vận mệnh…
Ngay cả khi cô ở cạnh bên anh, ngay trước mắt anh…
Vận mệnh cũng có thể dễ dàng mang cô đi mà không hề báo trước…
Và cứ hễ anh phản kháng chống chọi với nó, kiên quyết kéo cô về bên cạnh mình, thì đúng như rằng mọi đau đớn đều đổ lên người của cô.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào?
Đột ngột, di động reo vang trong đêm tối, Lâm Hạo nhanh chóng lấy ra định ấn nút tắt đi để không phiền giấc ngủ của cô thế nhưng cái tên hiện lên trên màn hình rực sáng đã ngăn cản ý định đó của anh.
- Giờ này tối rồi. Phương Ly đã ngủ say, cô…- Anh hạ giọng nhỏ nhất có thể
- Chúng ta có thể gặp nhau một chút có được không? Tôi đang ở…Xin anh hãy đến gặp tôi! - Giọng nói yếu ớt hơn thường ngày của Vân Hà vang lên, ngay cả câu cầu xin cũng nhẹ nhàng tha thiết
Lâm Hạo lấy làm lạ nhưng vẫn lịch sự trả lời
- Đã khuya lắm rồi, chúng ta một nam một nữ gặp riêng nhau không tiện, hơn nữa với thân phận hiện giờ của tôi và cô, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ có chuyện. Có gì cô cứ nói.
Vân Hà như không có kiên nhẫn
- Tôi không có gì muốn nói với anh cả. Tôi chỉ muốn đưa quà cho Lạc Lạc, tôi đã mua từ sáng nhưng cả ngày hôm nay có việc không thể đưa cho nó được. Anh có thể ra gặp tôi để lấy món quà này rồi trao cho thằng bé có được không? Nơi này rất kín đáo hơn nữa không ai lại đến giữa đêm hôm khuya khoắc như đâu! - Cô cố thuyết phục anh
- Lạc Lạc đã ngủ rất say rồi, đêm khuya bên ngoài cũng không an toàn, cô về nghỉ ngơi đi, có gì hôm sau cô đưa thằng bé cũng được mà!
- Không được, hôm nay là giáng sinh. Năm nào cũng vậy, vào đêm giáng sinh tôi sẽ đặt quà vào túi của con gấu bông hình ông già Noel mà hôm trước đã đưa cho anh mang về đặt trong phòng nó. Rồi buổi sáng thằng bé sẽ ráng thức dậy thật sớm, ôm gói quà với nụ cười rạng rỡ vì nghĩ rằng mình là đứa trẻ ngoan nên được ông già Noel tặng quà...thằng bé rất ngoan, tôi…
Vân Hà vẫn còn sốt nên lời nói vừa lộn xộn vừa khó hiểu, giọng lại nghẹn ngào lúc nghe được lúc không, đến cô cũng chẳng biết mình đang nói gì và cũng chẳng thể giải thích được cho người bên kia đầu dây hiểu lý do buộc cô phải đưa quà cho thằng bé đêm nay là gì nữa.
Trong lúc cô đau khổ thất vọng định tự mình đi đến biệt thự Lâm gia thì một âm thanh mạnh mẽ truyền đến khiến cô chẳng dám tin là thật
- Được, đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay!
………………..
Chiếc xe BMW màu trắng lao đi trong màn đêm.
Trong không trung, những bông tuyết mềm mại không ngừng bay vờn theo gió rồi đậu trên thân xe đủ để biết thời tiết lúc này đang rất lạnh.
Đến điểm hẹn, Lâm Hạo cho xe dừng lại rồi bước xuống.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, từng cơn gió thổi qua lạnh lẽo.
Chị của Phương Ly quả thật đang đợi sẵn, mặc một chiếc áo khoác màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ và trên tay là một gói quà.
Không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu nhưng anh hy vọng chỉ là vừa mới.
- Tôi thật…không nghĩ rằng…anh thực sự sẽ đến! - Có lẽ vì đã đứng dưới tuyết hơi lâu giọng nói của Vân Hà có phần đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng dần nở ra nụ cười lấp lánh như những bông tuyết.
- Tại sao cô lại ra đây một mình, không có tài xế đưa đón à? - Anh nhìn xung quanh nhưng chẳng có một ai
Vân Hà lanh trí lập tức phản bác bằng những lời lẽ anh đã dùng để nói với cô
- Anh bị đãng trí rồi sao? Đã khuya lắm rồi, chúng ta một nam một nữ gặp riêng nhau đã là không tiện, hơn nữa với thân phận hiện giờ của tôi và anh, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ có chuyện.
Lâm Hạo:’’…’’
- Anh yên tâm, căn biệt thự nơi tôi đang dùng để tạm lánh mặt cũng gần ngay đây. Đi bộ vài bước là tới! - Cô chỉ muốn anh không nghĩ thêm nữa
- Được rồi, tôi sẽ đưa quà cho Lạc Lạc. Cũng không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ ngơi đi.
- Vậy nhờ anh! Thật sự rất cảm ơn anh hôm nay đã chịu ra đây gặp tôi! Anh nhất định đặt nó vào túi của con gấu bông ông già Noel cho Lạc Lạc nhé! - Giọng nói của cô chan chứa niềm hy vọng tha thiết
- Yên tâm, tôi biết rồi! Cô còn gì muốn nhắn gửi tới thằng bé không?
Nỗi đau thầm kín trong lòng bỗng trỗi dậy khiến Vân Hà không biết nói gì cho phải.
Lặng im một lúc lâu, ánh mắt cô chùng xuống, sau đó nhẹ nhàng nói mà không nhìn thẳng vào anh
- Có! Nhưng lúc này không tiện, hôm sau tôi sẽ gọi cho nó. Tôi đi trước.
Vừa quay lưng lại Vân Hà đã cảm thấy hai chân mình tê dại không nhấc lên nổi, cô gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng mà bản thân có được sau trận sốt li bì lúc trưa để bước đi. Thế nhưng chỉ mới được hai bước toàn thân cô liền run rẩy, trời đất như xoay chuyển, thân hình mảnh mai đổ sụp xuống.
Như một phản xạ, hai cánh tay của người phía sau lập tức vươn ta đỡ lấy cô, cánh tay thon dài đầy sức lực.
Khi lý trí từng chút từng chút quay về Vân Hà đã phát hiện mình đang trong vòng tay anh.
Người con trai phía trên không ôm cô mà chỉ đơn thuần là giữ lấy thân thể cô không rơi xuống, không có chút lợi dụng nào. Những cái khác không nói, nhưng về phương diện này, cô phải thầm công nhận anh là một người con trai đứng đắn.
- Anh…buông ra được rồi, tôi chỉ hơi choáng một chút thôi…
Chất giọng lạnh lùng của Lâm Hạo như không gì lay chuyển được
- Tôi thấy cô không phải choáng mà là không đi nổi nữa. Tôi đưa cô về.
Bất kì ai nhìn thấy một cô gái trong hoàn cảnh đáng thương dưới thời tiết khắc nghiệt thế này cũng không thể bỏ mặt, trời còn tối như vậy, lỡ gặp kẻ xấu thì…
Hơn nữa người này còn là chị ruột của Phương Ly. Anh dù thế nào cũng phải nhìn thấy cô ấy bình an vào nhà thì mới yên tâm quay về được.
Không phải anh không nghĩ đến tình huống nếu như lỡ bị người khác bắt gặp, nhưng mà chỉ cần không phải ‘người đó’ thì anh đều có thể đối phó được.
- Đi thôi!
- Không, không cần…
Vân Hà vừa mở miệng thì đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng động cơ.
Trong không gian tuyết trắng xoá, một chiếc xe đua Lamborghini chạy về hướng này, ánh sáng chói loà của đèn xe chiếu thẳng vào Lâm Hạo và Vân Hà một cách đầy cố ý.
Vân Hà theo phản xạ dùng tay chắn luồng sáng mạnh mẽ đó, còn Lâm Hạo do đang đỡ cô nên không thể buông tay, chỉ khẽ nhắm mắt lại.
Trong đêm tối ánh đèn sáng choang không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của người ngồi trong xe, vậy mà Vân Hà liền hoảng hốt muốn vùng khỏi vòng tay người đang giữ lấy thân người mình, vì cô biết đằng kia là ai.
Cửa xe mở ra…
Âm thanh tiếng bước chân di chuyển trên nền tuyết trắng càng lúc càng gần…
Lồng ngực Vân Hà phập phồng, cơ thể như bị rút cạn sinh khí, cái lạnh giá, cái sợ hãi trùm chặt lấy cô không lối thoát.
Giang Tuấn….
Tg: Hôm nay có thời gian nên mình ra luôn 2 chap. Tết này mình sẽ cố gắng ra chương để bù lại dạo trước bận rộn đã để các bạn phải đợi lâu. Truyên đang đi đến hồi kết, ngoại trừ mong mỏi là các bạn sẽ đồng hành với mình đến chương cuối cùng thì mình cũng mong là dù truyện hay hay dở cũng hãy cho mình nhận xét để mình khắc phục và phát huy nếu như có tiếp tục với những tác phẩm sau này. Chúc các bạn còn thức đọc truyện ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.