Chương 161: Đau Đớn Đến Tận Cùng
Thanh Yên
24/08/2019
Trong khoảng thời gian một tháng kể từ khi chuyện đó xảy ra Phương Ly
luôn cố gắng biến cuộc sống của mình như trước đây, trước khi quen con
người đó.
Giang phu nhân không muốn Phương Ly cứ nhốt mình trong nhà nên thường xuyên bảo Giang Tuấn đưa cô đi dạo đây đó. Anh còn nhắn Ngọc Mai, Hiểu An, anh Thiếu Dương, anh Minh Khải cùng đi.
Những lời ở trường nghe riết thành quen, cô cũng không còn chú ý nhiều như trước nữa.
Mẹ luôn khuyến khích thậm chí là hối thúc việc cô đi du học, còn nói là đừng phụ tấm lòng Giang phu nhân dành cho cô. Chỉ là…sao cô luôn cảm thấy mẹ có gì đó rất kì lạ nhưng không cách nào giải thích được.
Quyết định có lẽ sẽ không được đưa ra nếu không có ngày mưa hôm đó.
Hôm ấy cô sang nhà Ngọc Mai chơi, nhắn với mẹ là sẽ về khoảng 8 giờ tối, nào ngờ nhà Ngọc Mai có khách nên buộc phải về sớm. Khi về gần đến cửa nhà lại thấy mẹ hớt hải đi taxi ra ngoài. Giờ này tối trời lại sắp mưa thế này mẹ đi đâu được chứ ?
Phương Ly theo chân mẹ đến một quán ăn có những gian phòng riêng. Đứng ngoài cánh cửa khép kín, cô như chết lặng khi nghe cuộc hội thoại của hai con người bên trong.
- Trời có vẻ sắp mưa, khi nãy con gọi điện định nói mẹ dời lại ngày mai chúng ta cùng nhau dùng cơm, nhưng con gọi không được.
Phương Ly bỗng nhiên run cầm cập, tim đập mạnh muốn vỡ ra, sao Lâm Hạo lại gọi mẹ cô là…
- À, khi nãy mẹ sạc điện thoại, cho nên không để ý. - Bà Thư nói
- Mẹ…Phương Ly…thế nào rồi ? - Lâm Hạo thấp giọng hỏi, ánh mắt ánh lên tia buồn đau không ngớt
- Vẫn như vậy, trước mặt mẹ thì vờ vui vẻ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng có lúc nửa đêm nó trốn vào nhà vệ sinh ngồi khóc trong đó…- Bà Thư nói, khóe mắt cay cay, viền mắt đỏ ửng
- Dù sao chuyện này cũng sắp kết thúc rồi.
- Con trai, con bé rất nhớ con, mỗi tối nó hay cùng mẹ hồi tưởng lại chuyện lúc nhỏ, nếu như nó biết con là anh hai của nó, nó nhất định sẽ không chịu nổi đâu. - Nói đến đây nước mắt bà Thư tuôn lã chã
- Mẹ nhất định phải giúp con giữ kín chuyện này, khuyên em ấy sang nước ngoài đi. - Lâm Hạo nắm chặt tay mẹ mình, mong bà hãy kiên định hơn
- Thì mẹ luôn làm như vậy, nhưng con bé vẫn chưa chịu đồng ý. Con cũng biết lý do là gì mà ?
- Là gì cũng không còn quan trọng nữa, em ấy nhất định phải đi.
Phương Ly hô hấp khó khăn, lồng ngực như muốn vỡ toang ra, không chần chừ thêm giây nào nữa mà mở cửa xông vào, tay siết chặt lại.
Đôi mắt tròn xoe ngấn nước của cô đối diện với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cả hai vừa nhìn thấy cô đã giật mình kinh hãi
- Phương Ly con…con…làm gì ở đây vậy ?
- Lâm Hạo anh là anh hai của tôi đúng không ? Hãy nói không phải đi, NÓI ĐI
Lâm Hạo sững sốt nhất thời không nói được gì, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, nào ngờ bí mật này lại bị cô phát hiện.
Là ý trời
Con người…làm cách nào cũng không thắng nổi ông trời
- Em…đã nghe hết rồi à. - Lâm Hạo cố dùng vẻ cứng rắn nhất để đối diện với cô
- Là thật…là thật…- Phương Ly giật lùi lại, nước mắt trượt dài - Tại sao mẹ không nói cho con biết, tại sao đến mẹ cũng giúp anh ấy dấu diếm sự thật này, mẹ biết con nằm mơ cũng muốn gặp lại anh hai đến chừng nào mà. Tại sao hai người còn bàn bạc nhau đồng loạt đẩy con sang nước ngoài. Hay là…con hiểu rồi…là anh ta sợ con sẽ phanh phui chuyện này đúng không ?
Bà Thư bấn loạn, nước mắt chảy dài
- Không phải vậy đâu, anh hai của con không phải như vậy, nó có nỗi khổ…nó…
- Mẹ !
Lâm Hạo hét to một tiếng ngăn cản bà nói ra sự thật. Tất cả như bát nước đã đổ đi không thể hốt lại được, đến nước này thì chỉ còn cách làm cô triệt để buông bỏ.
- Cho dù là thế thì sao ? Ai dạy em cư xử như vậy, không được phép la lớn trước mặt mẹ !
Cô bật cười, nụ cười chua xót và trào phúng
- Anh có nỗi khổ sao ? Chứ không phải bây giờ anh là người thừa kế của Lâm thị, là vương tử cao cao tại thượng, không phải là người anh năm xưa cùng tôi đến trường, cùng tôi về nhà, mỗi ngày ba bữa đạm bạc, cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ, đắp chung một chiếc chăn, trời lạnh cũng như trời nóng…
Cho nên tôi không xứng đứng cạnh anh, cho dù là người yêu hay em gái thì đều không xứng, ngay cả mẹ anh cũng không dám nhận vì sợ người đời sẽ cười nhạo anh có một người mẹ nghèo khổ đúng không ?
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được. - Lâm Hạo cõi lòng tê tái vô cùng
- Anh có biết, 8 năm qua không có ngày nào tôi không mong gặp lại anh hai của mình, tại sao lại là anh, thế có khác nào anh vứt bỏ tôi hai lần. Tôi không cần một Lâm Hạo của bây giờ, tôi chỉ cần anh trả lại người anh ngày xưa cho tôi thôi.
Phương Ly la to rồi chạy ra khỏi chỗ đó, cô cứ điên cuồng chạy chẳng biết bản thân mình muốn đi đâu, cũng không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Ccô chứ chạy cứ chạy đến khi vấp ngã rơi cả giày tay chân trầy xước chảy máu cô cũng đứng dậy chạy tiếp. Chạy đến khi đôi chân sưng tấy ửng đỏ vẫn không dừng lại.
Mẹ và anh, hai người cô yêu thương nhất cõi đời này đã lừa dối cô, hợp sức đẩy cô đi xa, khó khăn lắm mới gặp lại vậy mà họ không muốn ở cạnh cô. Uổng cho tám năm qua cô luôn trông đợi ngày đoàn tụ với họ.
Ông trời trên cao kia đang nhìn cô chăng. Một tiếng sấm thật lớn vang lên, bầu trời như bị xé toạc ra, mây đen vần vũ kéo tới che kín cả khoảng không, cũng giống như trái tim cô tăm tối và bị xé ra từng mảnh vậy.
Đau…đau quá, trước kia bị đánh đập, bị hành hạ cũng không đau thế này.
Người qua đường ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nghĩ rằng cô có bệnh hoặc là bị điên.
Đúng, cô điên rồi, cô có bệnh rồi nên mới trao tình cảm cho con người như thế, chờ đợi anh ta đằng đẵng hằng ấy năm như thế.
- Phương Ly ! - Lâm Hạo rất nhanh đã đuổi kịp, chạy đến nắm chặt tay kéo cô trở lại
- Anh bỏ tôi ra, tôi và anh không có quan hệ gì cả, đừng động vào tôi, đừng gọi tên tôi, cả đời này đừng để tôi gặp lại anh nữa ! - Cô vùng vằng cố gạt tay mạnh tay anh ra
- Thế nào cũng được, em hận thì cứ hận anh, mẹ không có lỗi gì cả, em cũng đừng nghĩ đến chuyện dại dột. - Vế cuối cùng là điều anh sợ hãi nhất
- Anh yên tâm, đời này người tôi yêu nhất, quý trọng nhất là mẹ, bà đã yêu thương nuôi nấng tôi dù không phải mẹ ruột, tôi sẽ không bao giờ hận bà, chỉ là… ANH HAI CỦA TÔI ĐÃ CHẾT RỒI. CHẾT RỒI, TỪ 8 NĂM TRƯỚC ĐÃ CHẾT RỒI !
- Hai đứa đừng như vậy…Là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ…
Bà Thư từ nãy đến giờ cuối cùng đã đuổi kịp, đứng bên kia đường trông thấy cảnh tượng này mà đau đớn không thôi.
Bà chỉ biết lao về phía trước, không màng đến bất kì điều gì xung quanh nữa.
Đột nhiên có một thứ ánh sáng rất chói mắt chiếu tới, là...là...
_KÉTTTT
Tài xế cố đạp phanh nhưng không kịp
_RẦM
- MẸEEEE…
Cả hai hét lên âm thanh đầy đau đớn, đầy tuyệt vọng, không dám tin vào mắt mình.
Bà Thư bị xe hất văng, lúc ngã xuống đầu đập xuống mặt đường, máu đỏ thẫm từ đỉnh đầu lan ra.
Cả hai cố gượng chạy đến bên vũng máu. Tài xế gọi xe cấp cứu trong khi Phương Ly cùng Lâm Hạo lay lay thân thể lạnh ngắt của bà.
- Mẹ, mẹ….mẹ ơi… mẹ mở mắt ra đi…dậy nhìn con đi mà mẹ…- Phương Ly run rẩy gọi bà trong làn nước mắt ướt nhòe nhưng dù thế nào hai mắt bà vẫn ngắm nghiền không động đậy
"Con đã đợi 8 năm để được đoàn tụ với mẹ, gặp lại nhau chưa được một tháng, mẹ muốn con đi nước ngoài cũng được, làm bất kì điều gì khác cũng không sao, chỉ xin mẹ đừng ngủ như vậy mà.
Con xin lỗi, là lỗi tại con, đáng lẽ con không nên chạy đi, đáng lẽ con không nên trách mẹ.
Chẳng phải mẹ đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau cắt bánh kem mừng sinh nhật năm 17 tuổi của con, sau đó sẽ cùng tâm sự đến sáng, mẹ còn hứa sẽ dạy con nấu thật nhiều món ngon, nhìn thấy con trở thành một ca sĩ….mẹ ơi đừng bỏ lại đứa con gái này mà.
Trên đời này con chỉ còn mỗi mẹ là người thân thôi, mẹ đừng bỏ lại con, đừng mà mẹ."
- Mẹ, mẹ ơi…mẹ…mẹ sao vậy, mẹ ơi, mẹ dậy đi mẹ… - Lâm Hạo tha thiết gọi bà
- MẸ ƠI…
Phương Ly không biết từ lúc nào đã quỳ mọp xuống đất, đôi mắt vô thần, trái tim tựa ngừng đập, tay chân lại không thể cử động, cuối cùng dường như không nhìn thấy gì nữa ngoài thứ màu đỏ lan ra hòa cùng màn mưa.
Cơn gió lạnh hòa lẫn với nước mưa thấm vào từng thớ thịt trên người, cô vẫn ngồi đó ôm lấy thân thể lạnh ngắt của bà.
Chiếc áo trắng của cô đã ngã sang đỏ, mùi máu tươi quyện cùng nước mắt mặn chát và nước mưa tuôn không ngừng, miệng không ngừng lẩm nhẩm gọi bà tỉnh dậy.
Lâm Hạo dang tay ôm lấy cả hai người mà anh yêu, cả thế giới như sụp đổ trước mặt, đau đến mức không thiết sống, người mẹ ruột vì anh mà chịu biết bao nhiêu đau khổ vậy mà anh còn chưa làm được gì cho bà thì bà đã…Tại sao…???
Bầu trời trên cao như đang quay cuồng, tiếng mưa ngân vang não nề như điệu hát buồn thương đưa tiễn bà.
Cả đời Phương Ly cô có lẽ cũng không quên ngày hôm nay…
Ngày mà cô đau đớn đến tận cùng, ngày mà cô mất đi tất cả…tình yêu, tình thân, niềm tin…và cả hy vọng tương lai.
Giang phu nhân không muốn Phương Ly cứ nhốt mình trong nhà nên thường xuyên bảo Giang Tuấn đưa cô đi dạo đây đó. Anh còn nhắn Ngọc Mai, Hiểu An, anh Thiếu Dương, anh Minh Khải cùng đi.
Những lời ở trường nghe riết thành quen, cô cũng không còn chú ý nhiều như trước nữa.
Mẹ luôn khuyến khích thậm chí là hối thúc việc cô đi du học, còn nói là đừng phụ tấm lòng Giang phu nhân dành cho cô. Chỉ là…sao cô luôn cảm thấy mẹ có gì đó rất kì lạ nhưng không cách nào giải thích được.
Quyết định có lẽ sẽ không được đưa ra nếu không có ngày mưa hôm đó.
Hôm ấy cô sang nhà Ngọc Mai chơi, nhắn với mẹ là sẽ về khoảng 8 giờ tối, nào ngờ nhà Ngọc Mai có khách nên buộc phải về sớm. Khi về gần đến cửa nhà lại thấy mẹ hớt hải đi taxi ra ngoài. Giờ này tối trời lại sắp mưa thế này mẹ đi đâu được chứ ?
Phương Ly theo chân mẹ đến một quán ăn có những gian phòng riêng. Đứng ngoài cánh cửa khép kín, cô như chết lặng khi nghe cuộc hội thoại của hai con người bên trong.
- Trời có vẻ sắp mưa, khi nãy con gọi điện định nói mẹ dời lại ngày mai chúng ta cùng nhau dùng cơm, nhưng con gọi không được.
Phương Ly bỗng nhiên run cầm cập, tim đập mạnh muốn vỡ ra, sao Lâm Hạo lại gọi mẹ cô là…
- À, khi nãy mẹ sạc điện thoại, cho nên không để ý. - Bà Thư nói
- Mẹ…Phương Ly…thế nào rồi ? - Lâm Hạo thấp giọng hỏi, ánh mắt ánh lên tia buồn đau không ngớt
- Vẫn như vậy, trước mặt mẹ thì vờ vui vẻ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng có lúc nửa đêm nó trốn vào nhà vệ sinh ngồi khóc trong đó…- Bà Thư nói, khóe mắt cay cay, viền mắt đỏ ửng
- Dù sao chuyện này cũng sắp kết thúc rồi.
- Con trai, con bé rất nhớ con, mỗi tối nó hay cùng mẹ hồi tưởng lại chuyện lúc nhỏ, nếu như nó biết con là anh hai của nó, nó nhất định sẽ không chịu nổi đâu. - Nói đến đây nước mắt bà Thư tuôn lã chã
- Mẹ nhất định phải giúp con giữ kín chuyện này, khuyên em ấy sang nước ngoài đi. - Lâm Hạo nắm chặt tay mẹ mình, mong bà hãy kiên định hơn
- Thì mẹ luôn làm như vậy, nhưng con bé vẫn chưa chịu đồng ý. Con cũng biết lý do là gì mà ?
- Là gì cũng không còn quan trọng nữa, em ấy nhất định phải đi.
Phương Ly hô hấp khó khăn, lồng ngực như muốn vỡ toang ra, không chần chừ thêm giây nào nữa mà mở cửa xông vào, tay siết chặt lại.
Đôi mắt tròn xoe ngấn nước của cô đối diện với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cả hai vừa nhìn thấy cô đã giật mình kinh hãi
- Phương Ly con…con…làm gì ở đây vậy ?
- Lâm Hạo anh là anh hai của tôi đúng không ? Hãy nói không phải đi, NÓI ĐI
Lâm Hạo sững sốt nhất thời không nói được gì, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, nào ngờ bí mật này lại bị cô phát hiện.
Là ý trời
Con người…làm cách nào cũng không thắng nổi ông trời
- Em…đã nghe hết rồi à. - Lâm Hạo cố dùng vẻ cứng rắn nhất để đối diện với cô
- Là thật…là thật…- Phương Ly giật lùi lại, nước mắt trượt dài - Tại sao mẹ không nói cho con biết, tại sao đến mẹ cũng giúp anh ấy dấu diếm sự thật này, mẹ biết con nằm mơ cũng muốn gặp lại anh hai đến chừng nào mà. Tại sao hai người còn bàn bạc nhau đồng loạt đẩy con sang nước ngoài. Hay là…con hiểu rồi…là anh ta sợ con sẽ phanh phui chuyện này đúng không ?
Bà Thư bấn loạn, nước mắt chảy dài
- Không phải vậy đâu, anh hai của con không phải như vậy, nó có nỗi khổ…nó…
- Mẹ !
Lâm Hạo hét to một tiếng ngăn cản bà nói ra sự thật. Tất cả như bát nước đã đổ đi không thể hốt lại được, đến nước này thì chỉ còn cách làm cô triệt để buông bỏ.
- Cho dù là thế thì sao ? Ai dạy em cư xử như vậy, không được phép la lớn trước mặt mẹ !
Cô bật cười, nụ cười chua xót và trào phúng
- Anh có nỗi khổ sao ? Chứ không phải bây giờ anh là người thừa kế của Lâm thị, là vương tử cao cao tại thượng, không phải là người anh năm xưa cùng tôi đến trường, cùng tôi về nhà, mỗi ngày ba bữa đạm bạc, cùng nằm trên một chiếc giường nhỏ, đắp chung một chiếc chăn, trời lạnh cũng như trời nóng…
Cho nên tôi không xứng đứng cạnh anh, cho dù là người yêu hay em gái thì đều không xứng, ngay cả mẹ anh cũng không dám nhận vì sợ người đời sẽ cười nhạo anh có một người mẹ nghèo khổ đúng không ?
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được. - Lâm Hạo cõi lòng tê tái vô cùng
- Anh có biết, 8 năm qua không có ngày nào tôi không mong gặp lại anh hai của mình, tại sao lại là anh, thế có khác nào anh vứt bỏ tôi hai lần. Tôi không cần một Lâm Hạo của bây giờ, tôi chỉ cần anh trả lại người anh ngày xưa cho tôi thôi.
Phương Ly la to rồi chạy ra khỏi chỗ đó, cô cứ điên cuồng chạy chẳng biết bản thân mình muốn đi đâu, cũng không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt.
Ccô chứ chạy cứ chạy đến khi vấp ngã rơi cả giày tay chân trầy xước chảy máu cô cũng đứng dậy chạy tiếp. Chạy đến khi đôi chân sưng tấy ửng đỏ vẫn không dừng lại.
Mẹ và anh, hai người cô yêu thương nhất cõi đời này đã lừa dối cô, hợp sức đẩy cô đi xa, khó khăn lắm mới gặp lại vậy mà họ không muốn ở cạnh cô. Uổng cho tám năm qua cô luôn trông đợi ngày đoàn tụ với họ.
Ông trời trên cao kia đang nhìn cô chăng. Một tiếng sấm thật lớn vang lên, bầu trời như bị xé toạc ra, mây đen vần vũ kéo tới che kín cả khoảng không, cũng giống như trái tim cô tăm tối và bị xé ra từng mảnh vậy.
Đau…đau quá, trước kia bị đánh đập, bị hành hạ cũng không đau thế này.
Người qua đường ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nghĩ rằng cô có bệnh hoặc là bị điên.
Đúng, cô điên rồi, cô có bệnh rồi nên mới trao tình cảm cho con người như thế, chờ đợi anh ta đằng đẵng hằng ấy năm như thế.
- Phương Ly ! - Lâm Hạo rất nhanh đã đuổi kịp, chạy đến nắm chặt tay kéo cô trở lại
- Anh bỏ tôi ra, tôi và anh không có quan hệ gì cả, đừng động vào tôi, đừng gọi tên tôi, cả đời này đừng để tôi gặp lại anh nữa ! - Cô vùng vằng cố gạt tay mạnh tay anh ra
- Thế nào cũng được, em hận thì cứ hận anh, mẹ không có lỗi gì cả, em cũng đừng nghĩ đến chuyện dại dột. - Vế cuối cùng là điều anh sợ hãi nhất
- Anh yên tâm, đời này người tôi yêu nhất, quý trọng nhất là mẹ, bà đã yêu thương nuôi nấng tôi dù không phải mẹ ruột, tôi sẽ không bao giờ hận bà, chỉ là… ANH HAI CỦA TÔI ĐÃ CHẾT RỒI. CHẾT RỒI, TỪ 8 NĂM TRƯỚC ĐÃ CHẾT RỒI !
- Hai đứa đừng như vậy…Là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ…
Bà Thư từ nãy đến giờ cuối cùng đã đuổi kịp, đứng bên kia đường trông thấy cảnh tượng này mà đau đớn không thôi.
Bà chỉ biết lao về phía trước, không màng đến bất kì điều gì xung quanh nữa.
Đột nhiên có một thứ ánh sáng rất chói mắt chiếu tới, là...là...
_KÉTTTT
Tài xế cố đạp phanh nhưng không kịp
_RẦM
- MẸEEEE…
Cả hai hét lên âm thanh đầy đau đớn, đầy tuyệt vọng, không dám tin vào mắt mình.
Bà Thư bị xe hất văng, lúc ngã xuống đầu đập xuống mặt đường, máu đỏ thẫm từ đỉnh đầu lan ra.
Cả hai cố gượng chạy đến bên vũng máu. Tài xế gọi xe cấp cứu trong khi Phương Ly cùng Lâm Hạo lay lay thân thể lạnh ngắt của bà.
- Mẹ, mẹ….mẹ ơi… mẹ mở mắt ra đi…dậy nhìn con đi mà mẹ…- Phương Ly run rẩy gọi bà trong làn nước mắt ướt nhòe nhưng dù thế nào hai mắt bà vẫn ngắm nghiền không động đậy
"Con đã đợi 8 năm để được đoàn tụ với mẹ, gặp lại nhau chưa được một tháng, mẹ muốn con đi nước ngoài cũng được, làm bất kì điều gì khác cũng không sao, chỉ xin mẹ đừng ngủ như vậy mà.
Con xin lỗi, là lỗi tại con, đáng lẽ con không nên chạy đi, đáng lẽ con không nên trách mẹ.
Chẳng phải mẹ đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau cắt bánh kem mừng sinh nhật năm 17 tuổi của con, sau đó sẽ cùng tâm sự đến sáng, mẹ còn hứa sẽ dạy con nấu thật nhiều món ngon, nhìn thấy con trở thành một ca sĩ….mẹ ơi đừng bỏ lại đứa con gái này mà.
Trên đời này con chỉ còn mỗi mẹ là người thân thôi, mẹ đừng bỏ lại con, đừng mà mẹ."
- Mẹ, mẹ ơi…mẹ…mẹ sao vậy, mẹ ơi, mẹ dậy đi mẹ… - Lâm Hạo tha thiết gọi bà
- MẸ ƠI…
Phương Ly không biết từ lúc nào đã quỳ mọp xuống đất, đôi mắt vô thần, trái tim tựa ngừng đập, tay chân lại không thể cử động, cuối cùng dường như không nhìn thấy gì nữa ngoài thứ màu đỏ lan ra hòa cùng màn mưa.
Cơn gió lạnh hòa lẫn với nước mưa thấm vào từng thớ thịt trên người, cô vẫn ngồi đó ôm lấy thân thể lạnh ngắt của bà.
Chiếc áo trắng của cô đã ngã sang đỏ, mùi máu tươi quyện cùng nước mắt mặn chát và nước mưa tuôn không ngừng, miệng không ngừng lẩm nhẩm gọi bà tỉnh dậy.
Lâm Hạo dang tay ôm lấy cả hai người mà anh yêu, cả thế giới như sụp đổ trước mặt, đau đến mức không thiết sống, người mẹ ruột vì anh mà chịu biết bao nhiêu đau khổ vậy mà anh còn chưa làm được gì cho bà thì bà đã…Tại sao…???
Bầu trời trên cao như đang quay cuồng, tiếng mưa ngân vang não nề như điệu hát buồn thương đưa tiễn bà.
Cả đời Phương Ly cô có lẽ cũng không quên ngày hôm nay…
Ngày mà cô đau đớn đến tận cùng, ngày mà cô mất đi tất cả…tình yêu, tình thân, niềm tin…và cả hy vọng tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.