Chương 2: Gặp Phải Kẻ Không Bình Thường
Thanh Yên
16/03/2018
Chương 1.2 : Tiểu Thư Trở Về - Đi Xem Mắt
Hôm nay bầu trời trong xanh khoáng đãng, ánh nắng dịu nhẹ, từng cơn gió mát lành thổi qua làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái.
Thế nhưng…
- Phương Ly, sắp đến giờ rồi cậu đi chuẩn bị tinh thần đi.
Tiếng gọi của Hiểu Lam cắt ngang tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của cô
Thời gian cứ thế trôi đi mà không đợi chờ ai hay bất kì điều gì. Phương Ly năm nay 16 tuổi, đã giúp việc ở Phương gia được 8 năm, bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Sau bao nhiêu năm ngày này cũng đến.
Cánh cổng đồ sộ của biệt thự dần mở toang để chào đón một sự kiện trọng đại - tiểu thư Phương Du về nước.
Quản gia ra lệnh dàn người giúp việc trong nhà ra đứng thành hai hàng hai bên, trong đó có cô, đang đứng bên cạnh Hiểu Lam.
Hiểu Lam cũng là một người giúp việc mà Phương gia nhận vào sau này, đồng thời là một người bạn, người chị em tốt của cô.
Một chiếc xe Ferrari từ từ tiến vào sân rồi đột nhiên dừng lại. Trên xe bước xuống là một cô gái mặc chiếc đầm đen trông rất đắt tiền, mang giày cao gót ánh kim, vẻ đẹp kiêu sa quyền quý, khuôn mặt cao ngạo không ai sánh bằng, tóc được uốn cong cùng chiếc mắt kính đen cách sành điệu.
Phương Du không vội bước vào nhà thăm mà tiến đến bên cạnh dàn người hầu, ánh mắt tức giận liếc nhìn một lượt.
Câu đầu tiên mọi người được nghe chính là
- Tụi bây đứa nào là Phương Ly.
- Là tôi, xin hỏi cô có gì dặn dò.
Phương Ly thật chậm giơ tay lên, biết ngay mà, thể nào Phương Du lại chẳng nhớ cô nhất.
- Lâu ngày không gặp mày vẫn quê mùa như vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Sau khi cười khỉnh rồi ném cho Phương Ly một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thì Phương Du quay vào đại sảnh.
- Ba, con gái về rồi đây, con thật sự rất nhớ ba.
Phương Du vừa rồi hung hăng liếc mắt nhưng vừa nhìn thấy ba của mình thì đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như một con cún con, chạy đến ôm chặt lấy ông.
- Được rồi được rồi, về thì tốt.
Phương lão gia kéo Phương Du lại ngồi cạnh ông ở bộ ghế sofa sang trọng đắt tiền
- Chắc dì con bên đó cũng đã nói ta gọi con về là có chuyện gì rồi chứ? - Ông ôn tồn lên tiếng
- Con muốn chính miệng ba nói cho con một lần nữa. - Phương Du mỉm cười rất tươi nhìn ba mình
- Ta muốn con xem mắt với Dương Thiếu gia của tập đoàn Dương Thần, ảnh của cậu ấy ta cũng gửi qua cho con rồi, con thấy thế nào?
- Người ba chọn cho con nhất định là người tốt, con không ý kiến. - Phương Du hớn hở
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng thật ra Phương Du biết rõ người mình sẽ đính hôn là ai.
Tập đoàn Dương Thần, giới kinh doanh không ai không biết, thế lực hùng mạnh hơn hẳn tập đoàn Phương Thị của Phương lão gia, lại chỉ có duy nhất một người thừa kế, đẹp trai tài giỏi. Biết bao cô gái muốn có cuộc hôn sự này mà không được.
Dương thiếu gia sẽ là chồng mình. Chỉ nghĩ đến đây Phương Du đã thấy sướng rơn trong lòng.
- Xem ra con thật sự trưởng thành không ít. - Ông nhìn con gái mình tự hào, xoa đầu cô
- Ba quá khen rồi. - Phương Du cười đến híp mắt, nắm chặt lấy tay ba mình
- Vậy thì buổi gặp mặt sắp tới con nhớ thể hiện cho thật tốt, ta khó khăn lắm mới đánh tiếng với nhà bên đó được.
- Ba yên tâm, nếu không có gì nữa con xin lên phòng trước.
Mục đích đã đạt được, Phương Du chỉ muốn ngủ một giấc.
- Phải rồi ta quên mất, con chuẩn bị nhập học trường An Hoa nhé, Dương thiếu gia cũng học ở đó. - Giọng lão gia đầy mong đợi
- Được ạ.
- Phương Ly sẽ học cùng với con. - Lão gia lại nói
Nghe xong câu nói này, mắt Phương Du trợn ngược lên, bức xúc la lớn
- Ba, ba nói gì vậy? Không được.
- Ta đã quyết định rồi, cứ thế mà làm đi, ta vừa khen con xong, đừng làm ta thất vọng.
Phương lão gia quay lưng đi vào phòng bỏ lại phía sau đứa con gái quý hóa mặt nhăn nhó hết lại vì tức tối.
Ở dưới bếp
Chị Tú lúc nãy đứng quét dọn nghe cuộc đối thoại của hai cha con nên về tường thuật lại.
Thật ra Phương Ly cũng đang kinh ngạc không kém. An Hoa sao, trường đó to như thế nào, nổi tiếng như thế nào ai ai cũng biết. Trường có các cơ sở vật chất đạt chuẩn quốc tế, lại còn cả một hệ thống giáo dục tiên tiến nhất. Học phí nghe đâu rất đắt nhưng ai ai cũng tranh nhau cho con em mình vào học.
Đối với cô đây là cả một vinh dự lớn. Nhưng mà nghĩ tới học chung với Phương Du thì xem ra là phúc hay họa chưa nói trước được.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới, Phương Du vẻ mặt hầm hầm tức giận chạy vào bếp
- Mày đã nói gì với ba tao. - Phương Du quát lên
- Tôi chẳng nói gì cả.. có lẽ… - Phương Ly định giải thích nhưng nghĩ lại thì thấy không cần thiết
- Hạng như mày làm gì đủ tư cách vào An Hoa mà học chứ. Đừng nói là vào trường, ngay cả là cánh cổng trường nó cũng đừng mong được chạm đến - Phương Du gào lên tức tối. - Mau nói với ba tao là mày không muốn vào đó đi.
Mọi người trong bếp đều tái mặt vì sợ, riêng Phương Ly thì vẫn thế
- Lão gia đã nói vậy, người hầu như tôi không cách nào từ chối, nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi làm việc trước.
Trong tình huống này chuồn là thượng sách, không ngu gì đứng lại nghe chửi cả, mặc cho cô tiểu thư đang hầm hầm sát khí.
- Để tao coi mày có thể tồn tại được bao lâu, xoxo…
Haizz, mệt rồi đây.
...................
Lại nói về Phương Du, sau khi được phía bên Dương gia thông báo về buổi xem mắt cô ta mừng uýnh, còn ghi cả thời gian và địa điểm vào tờ giấy to đùng màu hồng dán ngay bàn của mình, mỗi ngày đều nhìn vào đó mà cười, xem ra là cực kì hào hứng.
- Mày chuẩn bị đi rồi cùng với tao đến buổi xem mắt.
Phương Du bước vào phòng ra lệnh cho Phương Ly, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa một cái rõ to RẦM
Gì? Đi xem mắt sao lại lôi cô theo???
- Còn phải hỏi, lấy cậu làm nền cho yêu nữ tỏa sáng chứ còn gì.
Ngẫm kĩ lại lời Hiểu Lam cũng có lý lắm. Nhưng mà đi để xem ai xấu số trở thành vị hôn phu tương lai của cô ta cũng không tệ.
Phương Du trang điểm kêu sa, mặc váy dài rực rỡ. Còn Phương Ly ngược lại chỉ mặc lên người một bộ quần jean áo thun đơn giản. Hai cô gái đứng cạnh nhau cứ như hai hình ảnh đối lập hoàn toàn.
Phương Ly cực kì bất ngờ vì địa điểm gặp mặt không phải là một chỗ xa hoa như cô tưởng tượng mà chỉ là một quán cà phê bình dân thông thường.
"Nhà trai" bên đó chắc là chuộng những thứ giản dị, phong cách ăn mặc như Phương Du hoàn toàn không phù hợp chút nào với không khí ở đây. Vừa bước vào là bao nhiêu cặp mắt ngoái lại nhìn.
Phương Du mặt mũi hầm hầm đến chiếc bàn ở giữa quán theo đúng như theo sự giao hẹn trước.
Chờ được mười phút đối tượng vẫn chưa xuất hiện khiến cô ta bực bội
- Mày đứng đây không được đi đâu đấy, tao đi vệ sinh, anh ấy đến thì bảo chờ một lát. Nhớ đấy.
Theo ngữ khí của Phương Du chính là chỉ được đứng không được ngồi, nhưng thôi kệ, đợi cô ta đi khuất mắt cô ngồi xuống, chứ vào quán mà đứng như vầy thì trông rất kì cục.
Ngồi khoảng năm phút Phương Du vẫn chưa ra đột nhiên có một hai em bé một trai một gái, cỡ khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc có phần rách rưới chạy đến trước mặt Phương Ly.
- Chị ơi chị mua giúp em một tờ vé số có được không? Cả ngày nay tụi em chưa ăn gì cả. - Bé trai nói
Nhìn vẻ mặt của hai trông rất đáng thương, làm sao cô từ chối được.
- Vậy chị mua mỗi đứa hai tờ chịu không? - Phương Ly mỉm cười rạng rỡ, rồi móc tiền trong chiếc ví nhỏ mang theo ra
- Dạ của chị đây. - Thằng bé chìa vé số rồi nhận tiền
- Hai đứa là anh em ruột hả, mấy tuổi rồi? - Phương Ly xoa đầu đứa bé trai
- Dạ phải, em tám tuổi, em gái nhỏ hơn em hai tuổi.
Kí ức cũ đột nhiên hiện lên trong đáy mắt, anh hai của cô cũng lớn hơn cô hai tuổi, anh lúc nhỏ cũng hoạt bát giống thế này.
Không biết bây giờ anh sẽ có hình dáng như thế nào nhỉ?
Phương Ly thu lại giọt nước mắt suýt rơi ra, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi
- Nhớ chăm sóc em gái cho thật tốt đó. Mà hai đứa có đói không? Hay là chị mua bánh đãi hai đứa ăn.
- Thật hả chị? - Nghe đến bánh, mắt hai đứa trẻ mắt sáng lên
Cô bước đến quầy mua cho hai anh em hai cái hamburger, vừa đưa tới tay cả hai đều ăn ngấu nghiến.
- Chị ơi, chị họ Phương đúng không? - Bé gái vừa ăn bánh vừa cất tiếng hỏi
- Sao em biết hay vậy? - Phương Ly rất đỗi ngạc nhiên
- Em đoán. - Bé gái cười đáp, rồi lại lè lưỡi
Đoán, lẽ nào hai đứa trẻ này có năng lực siêu nhiên?
- Thôi chào chị tụi em đi bán ở chỗ khác, cảm ơn chị rất nhiều.
Phương Ly sau đó lại quay về bàn ngồi tiếp.
Trong lúc cô không để ý hai đứa trẻ chạy vù ra khỏi cửa tiệm đến cạnh chiếc xe Ford màu trắng sang trọng đang đậu phía bên ngoài rồi gõ gõ mấy cái.
Kính xe hạ xuống, bên trong có một thanh niên trẻ gương mặt cực kì tuấn tú, trên môi nở một nụ cười tươi cất giọng hỏi
- Thế nào rồi hai đứa?
- Anh ơi, chị ấy đúng là họ Phương, chị ấy đẹp và tốt bụng giống như thiên sứ vậy, còn mua vé số và bánh cho tụi em nữa nè. - Bé trai vui mừng giơ miếng bánh cắn dở một nửa lên khoe với anh
- Làm tốt lắm, hai đứa cầm lấy đi mua đồ ăn ngon đi.
Người thanh niên vừa nói vừa chìa ra một tờ tiền mệnh giá lớn khiến hai đứa trẻ kinh ngạc vô cùng, cúi đầu rối rít
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh đẹp trai, tụi em đi đây.
Sau khi bóng dáng hai đứa trẻ xa khuất, bên trong xe, người thanh niên lấy điện thoại ra bấm số
- Alo mẹ, con vừa gặp cô ấy xong.
- […]
- Cô ấy? Trông rất giản dị còn là người tốt, tụi con sẽ tìm hiểu nhau.
Đầu dây bên kia là nụ cười rất hài lòng của người phụ nữ.
Sau khi cúp máy, từ trong xe người thanh niên nhìn về phía cô gái đáng yêu đang ngồi trong quán một lần nữa, đôi môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp rồi ra hiệu cho tài xế di chuyển đến nơi khác.
Chiếc xe chầm chậm quay đầu hòa vào dòng tấp nập của xe cộ, giống như tiếc nuối không muốn rời đi.
Hôm đó Phương Du vào nhà vệ sinh hơn hai mươi phút, khi ra lại chờ đến gần ba mươi phút đối tượng vẫn không xuất hiện đành tiu nghỉu đi về. Trên đường về còn không ngừng lẩm bẩm “biết vậy đã xin số điện thoại “.
Nhưng về đến nhà thì thật bất ngờ lão gia thông báo nhận được điện thoại về cái gật đầu của phía bên “nhà trai”. Ông rất hài lòng liền thưởng cho con gái yêu chuyến du lịch ba ngày ba đêm với bạn bè theo ý Phương Du.
Phương Du mừng đến mức cả đêm ngồi cười mà không ngủ còn Phương Ly vẫn chưa nhận thức được sóng gió sắp xảy đến với mình.
******************************
Chương 2. Gặp Phải Kẻ Không Bình Thường
Dạo vài ngày gần đây tiểu thư Phương Du vẫn ngập tràn trong hạnh phúc nên đã quên mất việc hành hạ Phương Ly như dự tính ban đầu. Thế là hôm nay cô có thể thong thả cùng Hiểu Lam đi xem ca nhạc. Vé là do một người quen của Hiểu Lam cho.
Phương Ly thật sự rất yêu âm nhạc, chỉ tiếc là lúc này vẫn chưa thể thực hiện được lời hứa với mẹ lúc còn nhỏ là trở thành một ca sĩ.
Buổi biểu diễn này có ca sĩ mà Phương Ly yêu thích nhất - Lưu Nhã Đình.
Lưu Nhã Đình được đánh giá là một tài năng âm nhạc hiếm có, những ca khúc được chị ấy thể hiện luôn nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ giới trẻ.
Trong cuộc thi New stars quy mô lớn hai năm trước chị ấy đã vượt qua các đối thủ khác để giành quán quân.
Không những hát hay mà còn đàn rất giỏi, xinh đẹp, tài năng, Lưu Nhã Đình đang là hình mẫu hướng đến của các cô gái trẻ hiện nay.
Đặc biệt là chị ấy chỉ lớn hơn Phương Ly có một tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy, thật là ngưỡng mộ đến mức không còn lời nào để nói hết.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn Hiểu Lam đột nhiên rủ cô cùng lẻn vào để xin chữ kí vì cô bạn nhờ người quen làm ở đây dẫn vào, nhưng xin được hay không là do số phận.
Hai người chia tay tại ngã rẽ vì thần tượng của Hiểu Lam là nam ca sĩ Điền Phương, khác với cô.
Phương Ly cứ cúi thấp đầu lủi thủi bước, may là mọi người trong đây ai cũng có công việc nên vội vã, không chú ý đến cô. Đi mãi cuối cùng đến một căn phòng ở góc cuối, phía trên còn có bảng tên, Phương Ly hí hửng vô cùng.
Nhìn quanh không thấy ai, cô mở cửa len lén bước vào, cố gắng không phát ra tiếng động rồi can đảm đến mức cả người chui hẳn vào trong.
Phía kia có một người đang đứng bên bàn trang điểm, nhưng đáng tiếc đó không phải là nữ ca sĩ mà cô muốn gặp mà là một người nam nào đó xoay lưng lại nên cô không nhìn thấy rõ mặt.
Ai đây nhỉ? Stylist? quản lý?
Nhưng là ai thì cũng kệ, trong khi người đó chưa biết đến sự hiện diện của mình cô quay ra vậy.
Ring…ring…ring
Chết, điện thoại sao lúc nào không reo mà lại là lúc này‼!
Phương Ly giật mình móc trong túi ra ấn nút tắt rồi thoát thân nhưng không kịp nữa rồi, lúc ngước mắt lên người đó đã đứng ngay trước mặt cô.
Đó một thanh niên trẻ, hơn cô chừng hai, ba tuổi, dáng người cao lớn, chắc cũng cỡ một mét tám, với những đường nét gương mặt cân đối hài hòa.
Phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai nào đẹp như người này, thật sự rất đẹp trai. Đôi mắt sáng và hút hồn, sóng mũi cao, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên đầy cuốn hút, nhưng nụ cười thì cứ “kì lạ” thế nào ấy.
Khoan đã, đây không phải là lúc để nghĩ đến chuyện anh ta đẹp hay xấu !!!
- Xin lỗi anh tôi đi nhầm phòng.
Phương Ly vờ nói rồi quay đầu bỏ chạy nhưng chưa kịp gì đã bị anh từ phía sau nắm chặt cánh tay kéo về phía mình một cách nhanh gọn lẹ.
- Đi nhầm hay rình mò? - Người con trai vẫn duy trì nụ cười trên môi, tay chưa chịu buông cô ra
- Tôi không phải, tôi thật sự là đi nhầm phòng. - Phương Ly ráng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu
- Đừng giả vờ nữa, theo kinh nghiệm nhìn người của anh thì em gái đây nhất định là kẻ rình mò. - Anh ta cong môi cười
- Vậy còn anh, trông anh không giống người làm việc ở đây, còn lôi kéo con gái thế này, theo kinh nghiệm nhìn người của tôi thì anh chính là kẻ biến thái. - Phương Ly quýnh quáng quá nói đại
Người thanh niên liền thả tay cô, ngẩng ngơ một chút rồi bật cười. Dù sao anh cũng đang rảnh, đùa một chút cũng không mất gì.
- Này em gái, nhìn kĩ đi, anh không thể nào là biến thái được.
- Tại sao? - Phương Ly thắc mắc
- Thứ nhất, vì anh tên Giang Tuấn. - Người đó nói như thể đây là sự thật hiển nhiên
- Ý anh là sao? Những người Giang Tuấn thì không thể là biến thái? - Mắt cô trợn ngược lên
- Thứ hai, đó là vì anh rất đẹp trai.
- Phương Ly :"…"
- Thứ ba em có công nhận là anh đẹp trai xuất sắc không ?
Phương Ly bất động tại chỗ. Gì thế này, xui xẻo đến mức chữ kí không xin được còn gặp một kẻ có đầu óc không bình thường???
Suýt nữa quên việc cần làm chẳng phải là chạy khỏi đây.
Cô quay lưng lại định chạy vù đi thì lần này Giang Tuấn lao đến chặn cửa lại ngay trước mặt cô, chưa hết cô còn bị ép lưng ngã vào phía cánh cửa khiến cả hai trong trạng thái mặt đối mặt rất gần nhau.
- Anh làm gì vậy hả, anh thật sự là biến thái?
Không tin được, biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục trước dáng vẻ hào hoa của anh, thế mà bây giờ lại bị một con bé chưa trưởng thành hết gọi là biến thái cơ đấy.
Giang Tuấn mày cũng quá thất bại rồi, thế thì biến thái thử cho con bé này xem luôn.
Gương mặt anh càng lúc càng tiến gần gương mặt cô hơn, nhếch mép nở nụ cười gian xảo
Phương Ly người hơi run, nghĩ thầm
"Gì vậy chẳng lẽ tên biến thái này muốn…, thế mà bảo biến thái còn không chịu nhận cơ đấy."
- Này, anh muốn làm gì? - Cô trừng mắt hết cỡ nhìn anh
- Thế em nghĩ anh muốn làm gì em? - Giang Tuấn nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn một kẻ biến thái
- Tôi la lên đó.
- Là em xông vô đây trước, anh sẽ nói với người ta em theo dõi anh.
- Tôi đâu có quen anh, tại sao phải theo dõi anh?
- Bởi vì anh đẹp trai chứ sao.
- Anh…
Cô tức giận xoay mặt đi một bên, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô Giang Tuấn không khỏi buồn cười, anh vờ như tiến lại thêm chút nữa thì
BỤP
Phương Ly không suy nghĩ nhiều liền dùng hết sức giẫm mạnh lên chân của anh, miệng la to
- Có ai không, tôi….um...um.
Giang Tuấn lập tức đưa tay lên chặn cái miệng như loa phát thanh không cho cô la tiếp, chân thì xoa xoa xuống nền đất cho bớt đau.
- Đến đây để xin chữ kí đúng không? - Anh nhướng mày hỏi
Phương Ly trả lời bằng cách gật gật đầu.
- Từ đầu anh đã biết rồi, lúc nãy đùa với em thôi, anh không phải biến thái, giới thiệu với em anh là vệ sĩ của Lưu Nhã Đình. - Giang Tuấn nói, mặt hơi hếch lên rồi cũng thả tay đang bịt miệng cô ra
Gì chứ ? Tên hâm dở biến thái này lại là vệ sĩ của chị của Lưu Nhã Đình á, đánh chết cũng không giống.
Nhìn thái độ cười cợt, Phương Ly thậm chí còn cho rằng có khi nào anh ta có bệnh quá sinh hoang tưởng, tự phong cho mình cái danh xưng đó không?
- Anh biết em khi nãy thấy anh ở ngoài đẹp trai nên cố xông vào đây để xin chữ kí của anh, thôi, mau đưa giấy đây anh giúp em. - Giang Tuấn thao thao nói
Phương Ly đứng hình tay chân ngừng động cho đến khi…
Cộc…cộc...cộc
Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa, Giang Tuấn nghe thấy liền tránh sang một bên, cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
Cô không tin vào mắt mình là Lưu Nhã Đình.
Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to đen láy, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mái tóc dài mượt mà ngang vai, nụ cười ngọt ngào đến mức có thể hút hồn bất kì ai đối diện.
Quá hồi hộp, Phương Ly chỉ đứng yên một chỗ, chị ấy thật sự rất rất xinh đẹp, đẹp như một nữ thần vậy! Con gái nhìn còn ngây ngất huống chi là con trai.
- Cô Lưu, cô về rồi. - Giang Tuấn gập hai tay lại hơi cúi người nói với Lưu Nhã Đình
Nhã Đình quay sang phía Phương Ly rồi nhìn về phía Giang Tuấn bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
- À, cô bé này thấy tôi đẹp trai nên trốn đến đây xin tôi chữ kí. - Giang Tuấn lên tiếng
- Chị, đừng nghe anh ấy nói bậy, em đến xin chữ kí của chị. - Phương Ly lớn tiếng ra sức thanh minh
- Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? - Nhã Đình nhìn cô cười dịu dàng, giọng nói êm ái như một bản nhạc piano
- Dạ em tên Phương Ly, năm nay 16 tuổi, em là fans hâm mộ chị, bài hát nào của chị em cũng đều nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. - Phương Ly hào hứng nói xong gãi đầu cười hì hì
- Chị rất vui khi nghe em nói như vậy.
Phương Ly lấy giấy và viết đã chuẩn bị sẵn đưa về phía thần tượng của mình
- Hì, chị cho em xin chữ kí.
Cô đứng sát thêm một chút, nói thầm vào tai Nhã Đình
- Chị à, vệ sĩ của chị…có phải có chút không ổn không ?
- Vệ sĩ ? - Nhã Đình dừng bút ngước mắt lên nhìn cô đầy ngạc nhiên
- Thì ảnh đó chị, ảnh nói tên Giang Tuấn, người gì mà chẳng lịch sự xíu nào, nói chuyện lại còn sao sao, lộn xộn hết trơn, em thấy hình như anh ta có chút vấn đề chỗ này. Ảnh thật là vệ sĩ của chị hả chị?
Phương Ly nói một lèo rồi chỉ chỉ tay vào đầu mình.
Nhã Đình nghe xong buồn cười không nhịn được, cười đến mức run tay, chữ kí nguệch ngoạc phải kí lại, Phương Ly thì chẳng hiểu là lý do là gì.
- Ừm, ảnh đúng là vệ sĩ của chị. - Nhã Đình gật đầu xác nhận rồi đưa tờ giấy cho cô. - Của em đây
Phương Ly thở dài. Là thật rồi. Haizz. Không biết chị Nhã Đình lúc thuê có biết anh ta không bình thường không ?
- Chào chị em về.
- Vất vả cho em rồi.
- Em gái anh còn chưa kí mà. - Giang Tuấn cười nói to vẫy vẫy tay bảo cô ở lại
- Ai cần anh kí chứ, bán giấy vụn cũng chẳng ai mua.
Phương Ly thậm hực nói xong thì nhẹ nhàng bước ra, nhưng vừa tới cửa liền lao đi thật nhanh, sau đó chợt nhớ mình quên đóng cửa nên chạy về đóng lại.
Điệu bộ đáng yêu đó khiến người con trai trong phòng không khỏi dõi mắt theo và bật cười.
Căn phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người.
- Sao anh ngày nào cũng bày trò trêu chọc người khác vậy? - Nhã Đình trách móc anh
- Đùa chút thôi, tại nhìn cô bé ấy trông buồn cười quá đi mất. Mà cô bé ấy nói gì với em, có phải là anh bị giun ăn mất não không? - Giang Tuấn khoanh tay trước ngực, khóe môi nâng lên
Nhã Đình bật cười thay cho câu trả lời rồi lại nói
- Em thì làm sao có cái phúc được anh làm vệ sĩ cho chứ. Phải rồi, bạn em cho hai vé xem phim, tối mai anh có muốn đi cùng em không?
- Mai thì anh bận rồi. - Giang Tuấn thẳn thắn nói
- Anh bận gì?
- Bận đi xem mắt.
- Anh đừng đùa nữa.
- Thật mà, anh đi xem mắt.
- Thế cho hỏi vị tiểu thư nhà nào mà có phúc phần như vậy? - Nhã Đình vẫn nghĩ là anh đùa
- Tiểu thư nhà họ Phương, là cái căn biệt thự mà mỗi lần đi ngang em đều khen đẹp đấy.
- Phương gia tiểu thư ???
Hôm nay bầu trời trong xanh khoáng đãng, ánh nắng dịu nhẹ, từng cơn gió mát lành thổi qua làm cho người ta cảm thấy thật sảng khoái.
Thế nhưng…
- Phương Ly, sắp đến giờ rồi cậu đi chuẩn bị tinh thần đi.
Tiếng gọi của Hiểu Lam cắt ngang tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của cô
Thời gian cứ thế trôi đi mà không đợi chờ ai hay bất kì điều gì. Phương Ly năm nay 16 tuổi, đã giúp việc ở Phương gia được 8 năm, bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Sau bao nhiêu năm ngày này cũng đến.
Cánh cổng đồ sộ của biệt thự dần mở toang để chào đón một sự kiện trọng đại - tiểu thư Phương Du về nước.
Quản gia ra lệnh dàn người giúp việc trong nhà ra đứng thành hai hàng hai bên, trong đó có cô, đang đứng bên cạnh Hiểu Lam.
Hiểu Lam cũng là một người giúp việc mà Phương gia nhận vào sau này, đồng thời là một người bạn, người chị em tốt của cô.
Một chiếc xe Ferrari từ từ tiến vào sân rồi đột nhiên dừng lại. Trên xe bước xuống là một cô gái mặc chiếc đầm đen trông rất đắt tiền, mang giày cao gót ánh kim, vẻ đẹp kiêu sa quyền quý, khuôn mặt cao ngạo không ai sánh bằng, tóc được uốn cong cùng chiếc mắt kính đen cách sành điệu.
Phương Du không vội bước vào nhà thăm mà tiến đến bên cạnh dàn người hầu, ánh mắt tức giận liếc nhìn một lượt.
Câu đầu tiên mọi người được nghe chính là
- Tụi bây đứa nào là Phương Ly.
- Là tôi, xin hỏi cô có gì dặn dò.
Phương Ly thật chậm giơ tay lên, biết ngay mà, thể nào Phương Du lại chẳng nhớ cô nhất.
- Lâu ngày không gặp mày vẫn quê mùa như vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Sau khi cười khỉnh rồi ném cho Phương Ly một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thì Phương Du quay vào đại sảnh.
- Ba, con gái về rồi đây, con thật sự rất nhớ ba.
Phương Du vừa rồi hung hăng liếc mắt nhưng vừa nhìn thấy ba của mình thì đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như một con cún con, chạy đến ôm chặt lấy ông.
- Được rồi được rồi, về thì tốt.
Phương lão gia kéo Phương Du lại ngồi cạnh ông ở bộ ghế sofa sang trọng đắt tiền
- Chắc dì con bên đó cũng đã nói ta gọi con về là có chuyện gì rồi chứ? - Ông ôn tồn lên tiếng
- Con muốn chính miệng ba nói cho con một lần nữa. - Phương Du mỉm cười rất tươi nhìn ba mình
- Ta muốn con xem mắt với Dương Thiếu gia của tập đoàn Dương Thần, ảnh của cậu ấy ta cũng gửi qua cho con rồi, con thấy thế nào?
- Người ba chọn cho con nhất định là người tốt, con không ý kiến. - Phương Du hớn hở
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng thật ra Phương Du biết rõ người mình sẽ đính hôn là ai.
Tập đoàn Dương Thần, giới kinh doanh không ai không biết, thế lực hùng mạnh hơn hẳn tập đoàn Phương Thị của Phương lão gia, lại chỉ có duy nhất một người thừa kế, đẹp trai tài giỏi. Biết bao cô gái muốn có cuộc hôn sự này mà không được.
Dương thiếu gia sẽ là chồng mình. Chỉ nghĩ đến đây Phương Du đã thấy sướng rơn trong lòng.
- Xem ra con thật sự trưởng thành không ít. - Ông nhìn con gái mình tự hào, xoa đầu cô
- Ba quá khen rồi. - Phương Du cười đến híp mắt, nắm chặt lấy tay ba mình
- Vậy thì buổi gặp mặt sắp tới con nhớ thể hiện cho thật tốt, ta khó khăn lắm mới đánh tiếng với nhà bên đó được.
- Ba yên tâm, nếu không có gì nữa con xin lên phòng trước.
Mục đích đã đạt được, Phương Du chỉ muốn ngủ một giấc.
- Phải rồi ta quên mất, con chuẩn bị nhập học trường An Hoa nhé, Dương thiếu gia cũng học ở đó. - Giọng lão gia đầy mong đợi
- Được ạ.
- Phương Ly sẽ học cùng với con. - Lão gia lại nói
Nghe xong câu nói này, mắt Phương Du trợn ngược lên, bức xúc la lớn
- Ba, ba nói gì vậy? Không được.
- Ta đã quyết định rồi, cứ thế mà làm đi, ta vừa khen con xong, đừng làm ta thất vọng.
Phương lão gia quay lưng đi vào phòng bỏ lại phía sau đứa con gái quý hóa mặt nhăn nhó hết lại vì tức tối.
Ở dưới bếp
Chị Tú lúc nãy đứng quét dọn nghe cuộc đối thoại của hai cha con nên về tường thuật lại.
Thật ra Phương Ly cũng đang kinh ngạc không kém. An Hoa sao, trường đó to như thế nào, nổi tiếng như thế nào ai ai cũng biết. Trường có các cơ sở vật chất đạt chuẩn quốc tế, lại còn cả một hệ thống giáo dục tiên tiến nhất. Học phí nghe đâu rất đắt nhưng ai ai cũng tranh nhau cho con em mình vào học.
Đối với cô đây là cả một vinh dự lớn. Nhưng mà nghĩ tới học chung với Phương Du thì xem ra là phúc hay họa chưa nói trước được.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới, Phương Du vẻ mặt hầm hầm tức giận chạy vào bếp
- Mày đã nói gì với ba tao. - Phương Du quát lên
- Tôi chẳng nói gì cả.. có lẽ… - Phương Ly định giải thích nhưng nghĩ lại thì thấy không cần thiết
- Hạng như mày làm gì đủ tư cách vào An Hoa mà học chứ. Đừng nói là vào trường, ngay cả là cánh cổng trường nó cũng đừng mong được chạm đến - Phương Du gào lên tức tối. - Mau nói với ba tao là mày không muốn vào đó đi.
Mọi người trong bếp đều tái mặt vì sợ, riêng Phương Ly thì vẫn thế
- Lão gia đã nói vậy, người hầu như tôi không cách nào từ chối, nếu không có việc gì nữa tôi xin phép đi làm việc trước.
Trong tình huống này chuồn là thượng sách, không ngu gì đứng lại nghe chửi cả, mặc cho cô tiểu thư đang hầm hầm sát khí.
- Để tao coi mày có thể tồn tại được bao lâu, xoxo…
Haizz, mệt rồi đây.
...................
Lại nói về Phương Du, sau khi được phía bên Dương gia thông báo về buổi xem mắt cô ta mừng uýnh, còn ghi cả thời gian và địa điểm vào tờ giấy to đùng màu hồng dán ngay bàn của mình, mỗi ngày đều nhìn vào đó mà cười, xem ra là cực kì hào hứng.
- Mày chuẩn bị đi rồi cùng với tao đến buổi xem mắt.
Phương Du bước vào phòng ra lệnh cho Phương Ly, sau đó nhanh chóng đóng sập cửa một cái rõ to RẦM
Gì? Đi xem mắt sao lại lôi cô theo???
- Còn phải hỏi, lấy cậu làm nền cho yêu nữ tỏa sáng chứ còn gì.
Ngẫm kĩ lại lời Hiểu Lam cũng có lý lắm. Nhưng mà đi để xem ai xấu số trở thành vị hôn phu tương lai của cô ta cũng không tệ.
Phương Du trang điểm kêu sa, mặc váy dài rực rỡ. Còn Phương Ly ngược lại chỉ mặc lên người một bộ quần jean áo thun đơn giản. Hai cô gái đứng cạnh nhau cứ như hai hình ảnh đối lập hoàn toàn.
Phương Ly cực kì bất ngờ vì địa điểm gặp mặt không phải là một chỗ xa hoa như cô tưởng tượng mà chỉ là một quán cà phê bình dân thông thường.
"Nhà trai" bên đó chắc là chuộng những thứ giản dị, phong cách ăn mặc như Phương Du hoàn toàn không phù hợp chút nào với không khí ở đây. Vừa bước vào là bao nhiêu cặp mắt ngoái lại nhìn.
Phương Du mặt mũi hầm hầm đến chiếc bàn ở giữa quán theo đúng như theo sự giao hẹn trước.
Chờ được mười phút đối tượng vẫn chưa xuất hiện khiến cô ta bực bội
- Mày đứng đây không được đi đâu đấy, tao đi vệ sinh, anh ấy đến thì bảo chờ một lát. Nhớ đấy.
Theo ngữ khí của Phương Du chính là chỉ được đứng không được ngồi, nhưng thôi kệ, đợi cô ta đi khuất mắt cô ngồi xuống, chứ vào quán mà đứng như vầy thì trông rất kì cục.
Ngồi khoảng năm phút Phương Du vẫn chưa ra đột nhiên có một hai em bé một trai một gái, cỡ khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc có phần rách rưới chạy đến trước mặt Phương Ly.
- Chị ơi chị mua giúp em một tờ vé số có được không? Cả ngày nay tụi em chưa ăn gì cả. - Bé trai nói
Nhìn vẻ mặt của hai trông rất đáng thương, làm sao cô từ chối được.
- Vậy chị mua mỗi đứa hai tờ chịu không? - Phương Ly mỉm cười rạng rỡ, rồi móc tiền trong chiếc ví nhỏ mang theo ra
- Dạ của chị đây. - Thằng bé chìa vé số rồi nhận tiền
- Hai đứa là anh em ruột hả, mấy tuổi rồi? - Phương Ly xoa đầu đứa bé trai
- Dạ phải, em tám tuổi, em gái nhỏ hơn em hai tuổi.
Kí ức cũ đột nhiên hiện lên trong đáy mắt, anh hai của cô cũng lớn hơn cô hai tuổi, anh lúc nhỏ cũng hoạt bát giống thế này.
Không biết bây giờ anh sẽ có hình dáng như thế nào nhỉ?
Phương Ly thu lại giọt nước mắt suýt rơi ra, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi
- Nhớ chăm sóc em gái cho thật tốt đó. Mà hai đứa có đói không? Hay là chị mua bánh đãi hai đứa ăn.
- Thật hả chị? - Nghe đến bánh, mắt hai đứa trẻ mắt sáng lên
Cô bước đến quầy mua cho hai anh em hai cái hamburger, vừa đưa tới tay cả hai đều ăn ngấu nghiến.
- Chị ơi, chị họ Phương đúng không? - Bé gái vừa ăn bánh vừa cất tiếng hỏi
- Sao em biết hay vậy? - Phương Ly rất đỗi ngạc nhiên
- Em đoán. - Bé gái cười đáp, rồi lại lè lưỡi
Đoán, lẽ nào hai đứa trẻ này có năng lực siêu nhiên?
- Thôi chào chị tụi em đi bán ở chỗ khác, cảm ơn chị rất nhiều.
Phương Ly sau đó lại quay về bàn ngồi tiếp.
Trong lúc cô không để ý hai đứa trẻ chạy vù ra khỏi cửa tiệm đến cạnh chiếc xe Ford màu trắng sang trọng đang đậu phía bên ngoài rồi gõ gõ mấy cái.
Kính xe hạ xuống, bên trong có một thanh niên trẻ gương mặt cực kì tuấn tú, trên môi nở một nụ cười tươi cất giọng hỏi
- Thế nào rồi hai đứa?
- Anh ơi, chị ấy đúng là họ Phương, chị ấy đẹp và tốt bụng giống như thiên sứ vậy, còn mua vé số và bánh cho tụi em nữa nè. - Bé trai vui mừng giơ miếng bánh cắn dở một nửa lên khoe với anh
- Làm tốt lắm, hai đứa cầm lấy đi mua đồ ăn ngon đi.
Người thanh niên vừa nói vừa chìa ra một tờ tiền mệnh giá lớn khiến hai đứa trẻ kinh ngạc vô cùng, cúi đầu rối rít
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh đẹp trai, tụi em đi đây.
Sau khi bóng dáng hai đứa trẻ xa khuất, bên trong xe, người thanh niên lấy điện thoại ra bấm số
- Alo mẹ, con vừa gặp cô ấy xong.
- […]
- Cô ấy? Trông rất giản dị còn là người tốt, tụi con sẽ tìm hiểu nhau.
Đầu dây bên kia là nụ cười rất hài lòng của người phụ nữ.
Sau khi cúp máy, từ trong xe người thanh niên nhìn về phía cô gái đáng yêu đang ngồi trong quán một lần nữa, đôi môi vẽ lên đường cong tuyệt đẹp rồi ra hiệu cho tài xế di chuyển đến nơi khác.
Chiếc xe chầm chậm quay đầu hòa vào dòng tấp nập của xe cộ, giống như tiếc nuối không muốn rời đi.
Hôm đó Phương Du vào nhà vệ sinh hơn hai mươi phút, khi ra lại chờ đến gần ba mươi phút đối tượng vẫn không xuất hiện đành tiu nghỉu đi về. Trên đường về còn không ngừng lẩm bẩm “biết vậy đã xin số điện thoại “.
Nhưng về đến nhà thì thật bất ngờ lão gia thông báo nhận được điện thoại về cái gật đầu của phía bên “nhà trai”. Ông rất hài lòng liền thưởng cho con gái yêu chuyến du lịch ba ngày ba đêm với bạn bè theo ý Phương Du.
Phương Du mừng đến mức cả đêm ngồi cười mà không ngủ còn Phương Ly vẫn chưa nhận thức được sóng gió sắp xảy đến với mình.
******************************
Chương 2. Gặp Phải Kẻ Không Bình Thường
Dạo vài ngày gần đây tiểu thư Phương Du vẫn ngập tràn trong hạnh phúc nên đã quên mất việc hành hạ Phương Ly như dự tính ban đầu. Thế là hôm nay cô có thể thong thả cùng Hiểu Lam đi xem ca nhạc. Vé là do một người quen của Hiểu Lam cho.
Phương Ly thật sự rất yêu âm nhạc, chỉ tiếc là lúc này vẫn chưa thể thực hiện được lời hứa với mẹ lúc còn nhỏ là trở thành một ca sĩ.
Buổi biểu diễn này có ca sĩ mà Phương Ly yêu thích nhất - Lưu Nhã Đình.
Lưu Nhã Đình được đánh giá là một tài năng âm nhạc hiếm có, những ca khúc được chị ấy thể hiện luôn nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ giới trẻ.
Trong cuộc thi New stars quy mô lớn hai năm trước chị ấy đã vượt qua các đối thủ khác để giành quán quân.
Không những hát hay mà còn đàn rất giỏi, xinh đẹp, tài năng, Lưu Nhã Đình đang là hình mẫu hướng đến của các cô gái trẻ hiện nay.
Đặc biệt là chị ấy chỉ lớn hơn Phương Ly có một tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy, thật là ngưỡng mộ đến mức không còn lời nào để nói hết.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn Hiểu Lam đột nhiên rủ cô cùng lẻn vào để xin chữ kí vì cô bạn nhờ người quen làm ở đây dẫn vào, nhưng xin được hay không là do số phận.
Hai người chia tay tại ngã rẽ vì thần tượng của Hiểu Lam là nam ca sĩ Điền Phương, khác với cô.
Phương Ly cứ cúi thấp đầu lủi thủi bước, may là mọi người trong đây ai cũng có công việc nên vội vã, không chú ý đến cô. Đi mãi cuối cùng đến một căn phòng ở góc cuối, phía trên còn có bảng tên, Phương Ly hí hửng vô cùng.
Nhìn quanh không thấy ai, cô mở cửa len lén bước vào, cố gắng không phát ra tiếng động rồi can đảm đến mức cả người chui hẳn vào trong.
Phía kia có một người đang đứng bên bàn trang điểm, nhưng đáng tiếc đó không phải là nữ ca sĩ mà cô muốn gặp mà là một người nam nào đó xoay lưng lại nên cô không nhìn thấy rõ mặt.
Ai đây nhỉ? Stylist? quản lý?
Nhưng là ai thì cũng kệ, trong khi người đó chưa biết đến sự hiện diện của mình cô quay ra vậy.
Ring…ring…ring
Chết, điện thoại sao lúc nào không reo mà lại là lúc này‼!
Phương Ly giật mình móc trong túi ra ấn nút tắt rồi thoát thân nhưng không kịp nữa rồi, lúc ngước mắt lên người đó đã đứng ngay trước mặt cô.
Đó một thanh niên trẻ, hơn cô chừng hai, ba tuổi, dáng người cao lớn, chắc cũng cỡ một mét tám, với những đường nét gương mặt cân đối hài hòa.
Phải nói một cách thẳng thắn là cô chưa gặp một chàng trai nào đẹp như người này, thật sự rất đẹp trai. Đôi mắt sáng và hút hồn, sóng mũi cao, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên đầy cuốn hút, nhưng nụ cười thì cứ “kì lạ” thế nào ấy.
Khoan đã, đây không phải là lúc để nghĩ đến chuyện anh ta đẹp hay xấu !!!
- Xin lỗi anh tôi đi nhầm phòng.
Phương Ly vờ nói rồi quay đầu bỏ chạy nhưng chưa kịp gì đã bị anh từ phía sau nắm chặt cánh tay kéo về phía mình một cách nhanh gọn lẹ.
- Đi nhầm hay rình mò? - Người con trai vẫn duy trì nụ cười trên môi, tay chưa chịu buông cô ra
- Tôi không phải, tôi thật sự là đi nhầm phòng. - Phương Ly ráng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu
- Đừng giả vờ nữa, theo kinh nghiệm nhìn người của anh thì em gái đây nhất định là kẻ rình mò. - Anh ta cong môi cười
- Vậy còn anh, trông anh không giống người làm việc ở đây, còn lôi kéo con gái thế này, theo kinh nghiệm nhìn người của tôi thì anh chính là kẻ biến thái. - Phương Ly quýnh quáng quá nói đại
Người thanh niên liền thả tay cô, ngẩng ngơ một chút rồi bật cười. Dù sao anh cũng đang rảnh, đùa một chút cũng không mất gì.
- Này em gái, nhìn kĩ đi, anh không thể nào là biến thái được.
- Tại sao? - Phương Ly thắc mắc
- Thứ nhất, vì anh tên Giang Tuấn. - Người đó nói như thể đây là sự thật hiển nhiên
- Ý anh là sao? Những người Giang Tuấn thì không thể là biến thái? - Mắt cô trợn ngược lên
- Thứ hai, đó là vì anh rất đẹp trai.
- Phương Ly :"…"
- Thứ ba em có công nhận là anh đẹp trai xuất sắc không ?
Phương Ly bất động tại chỗ. Gì thế này, xui xẻo đến mức chữ kí không xin được còn gặp một kẻ có đầu óc không bình thường???
Suýt nữa quên việc cần làm chẳng phải là chạy khỏi đây.
Cô quay lưng lại định chạy vù đi thì lần này Giang Tuấn lao đến chặn cửa lại ngay trước mặt cô, chưa hết cô còn bị ép lưng ngã vào phía cánh cửa khiến cả hai trong trạng thái mặt đối mặt rất gần nhau.
- Anh làm gì vậy hả, anh thật sự là biến thái?
Không tin được, biết bao nhiêu cô gái đã đổ gục trước dáng vẻ hào hoa của anh, thế mà bây giờ lại bị một con bé chưa trưởng thành hết gọi là biến thái cơ đấy.
Giang Tuấn mày cũng quá thất bại rồi, thế thì biến thái thử cho con bé này xem luôn.
Gương mặt anh càng lúc càng tiến gần gương mặt cô hơn, nhếch mép nở nụ cười gian xảo
Phương Ly người hơi run, nghĩ thầm
"Gì vậy chẳng lẽ tên biến thái này muốn…, thế mà bảo biến thái còn không chịu nhận cơ đấy."
- Này, anh muốn làm gì? - Cô trừng mắt hết cỡ nhìn anh
- Thế em nghĩ anh muốn làm gì em? - Giang Tuấn nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn một kẻ biến thái
- Tôi la lên đó.
- Là em xông vô đây trước, anh sẽ nói với người ta em theo dõi anh.
- Tôi đâu có quen anh, tại sao phải theo dõi anh?
- Bởi vì anh đẹp trai chứ sao.
- Anh…
Cô tức giận xoay mặt đi một bên, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô Giang Tuấn không khỏi buồn cười, anh vờ như tiến lại thêm chút nữa thì
BỤP
Phương Ly không suy nghĩ nhiều liền dùng hết sức giẫm mạnh lên chân của anh, miệng la to
- Có ai không, tôi….um...um.
Giang Tuấn lập tức đưa tay lên chặn cái miệng như loa phát thanh không cho cô la tiếp, chân thì xoa xoa xuống nền đất cho bớt đau.
- Đến đây để xin chữ kí đúng không? - Anh nhướng mày hỏi
Phương Ly trả lời bằng cách gật gật đầu.
- Từ đầu anh đã biết rồi, lúc nãy đùa với em thôi, anh không phải biến thái, giới thiệu với em anh là vệ sĩ của Lưu Nhã Đình. - Giang Tuấn nói, mặt hơi hếch lên rồi cũng thả tay đang bịt miệng cô ra
Gì chứ ? Tên hâm dở biến thái này lại là vệ sĩ của chị của Lưu Nhã Đình á, đánh chết cũng không giống.
Nhìn thái độ cười cợt, Phương Ly thậm chí còn cho rằng có khi nào anh ta có bệnh quá sinh hoang tưởng, tự phong cho mình cái danh xưng đó không?
- Anh biết em khi nãy thấy anh ở ngoài đẹp trai nên cố xông vào đây để xin chữ kí của anh, thôi, mau đưa giấy đây anh giúp em. - Giang Tuấn thao thao nói
Phương Ly đứng hình tay chân ngừng động cho đến khi…
Cộc…cộc...cộc
Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa, Giang Tuấn nghe thấy liền tránh sang một bên, cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào.
Cô không tin vào mắt mình là Lưu Nhã Đình.
Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to đen láy, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mái tóc dài mượt mà ngang vai, nụ cười ngọt ngào đến mức có thể hút hồn bất kì ai đối diện.
Quá hồi hộp, Phương Ly chỉ đứng yên một chỗ, chị ấy thật sự rất rất xinh đẹp, đẹp như một nữ thần vậy! Con gái nhìn còn ngây ngất huống chi là con trai.
- Cô Lưu, cô về rồi. - Giang Tuấn gập hai tay lại hơi cúi người nói với Lưu Nhã Đình
Nhã Đình quay sang phía Phương Ly rồi nhìn về phía Giang Tuấn bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
- À, cô bé này thấy tôi đẹp trai nên trốn đến đây xin tôi chữ kí. - Giang Tuấn lên tiếng
- Chị, đừng nghe anh ấy nói bậy, em đến xin chữ kí của chị. - Phương Ly lớn tiếng ra sức thanh minh
- Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? - Nhã Đình nhìn cô cười dịu dàng, giọng nói êm ái như một bản nhạc piano
- Dạ em tên Phương Ly, năm nay 16 tuổi, em là fans hâm mộ chị, bài hát nào của chị em cũng đều nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. - Phương Ly hào hứng nói xong gãi đầu cười hì hì
- Chị rất vui khi nghe em nói như vậy.
Phương Ly lấy giấy và viết đã chuẩn bị sẵn đưa về phía thần tượng của mình
- Hì, chị cho em xin chữ kí.
Cô đứng sát thêm một chút, nói thầm vào tai Nhã Đình
- Chị à, vệ sĩ của chị…có phải có chút không ổn không ?
- Vệ sĩ ? - Nhã Đình dừng bút ngước mắt lên nhìn cô đầy ngạc nhiên
- Thì ảnh đó chị, ảnh nói tên Giang Tuấn, người gì mà chẳng lịch sự xíu nào, nói chuyện lại còn sao sao, lộn xộn hết trơn, em thấy hình như anh ta có chút vấn đề chỗ này. Ảnh thật là vệ sĩ của chị hả chị?
Phương Ly nói một lèo rồi chỉ chỉ tay vào đầu mình.
Nhã Đình nghe xong buồn cười không nhịn được, cười đến mức run tay, chữ kí nguệch ngoạc phải kí lại, Phương Ly thì chẳng hiểu là lý do là gì.
- Ừm, ảnh đúng là vệ sĩ của chị. - Nhã Đình gật đầu xác nhận rồi đưa tờ giấy cho cô. - Của em đây
Phương Ly thở dài. Là thật rồi. Haizz. Không biết chị Nhã Đình lúc thuê có biết anh ta không bình thường không ?
- Chào chị em về.
- Vất vả cho em rồi.
- Em gái anh còn chưa kí mà. - Giang Tuấn cười nói to vẫy vẫy tay bảo cô ở lại
- Ai cần anh kí chứ, bán giấy vụn cũng chẳng ai mua.
Phương Ly thậm hực nói xong thì nhẹ nhàng bước ra, nhưng vừa tới cửa liền lao đi thật nhanh, sau đó chợt nhớ mình quên đóng cửa nên chạy về đóng lại.
Điệu bộ đáng yêu đó khiến người con trai trong phòng không khỏi dõi mắt theo và bật cười.
Căn phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người.
- Sao anh ngày nào cũng bày trò trêu chọc người khác vậy? - Nhã Đình trách móc anh
- Đùa chút thôi, tại nhìn cô bé ấy trông buồn cười quá đi mất. Mà cô bé ấy nói gì với em, có phải là anh bị giun ăn mất não không? - Giang Tuấn khoanh tay trước ngực, khóe môi nâng lên
Nhã Đình bật cười thay cho câu trả lời rồi lại nói
- Em thì làm sao có cái phúc được anh làm vệ sĩ cho chứ. Phải rồi, bạn em cho hai vé xem phim, tối mai anh có muốn đi cùng em không?
- Mai thì anh bận rồi. - Giang Tuấn thẳn thắn nói
- Anh bận gì?
- Bận đi xem mắt.
- Anh đừng đùa nữa.
- Thật mà, anh đi xem mắt.
- Thế cho hỏi vị tiểu thư nhà nào mà có phúc phần như vậy? - Nhã Đình vẫn nghĩ là anh đùa
- Tiểu thư nhà họ Phương, là cái căn biệt thự mà mỗi lần đi ngang em đều khen đẹp đấy.
- Phương gia tiểu thư ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.