Chương 48: Chương 48 (Chương cuối)
Bích Phương
17/11/2017
Sân bay đông nghịt người, trên tay Tú Long là tấm vé máy bay sang Pháp,
khuôn mặt anh không giấu nổi vẻ mừng rỡ. Tử Di à, anh sắp gặp được em
rồi. Anh sẽ chuộc lỗi với em bằng mọi giá, sẽ đem em về bên cạnh, anh
tuyệt đối sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa.
Chúng ta sẽ cùng nuôi dạy Mặc Lan em nhé, con bé chắc sẽ không ngờ rằng anh là bố nó đâu nhỉ? Anh sẽ bù đắp thiếu thốn mấy năm qua cho hai mẹ con, em sẽ không còn phải gánh chịu cô đơn, vất vả một mình nữa vì đã có anh ở bên cạnh rồi. Anh sẽ quay về là anh chàng thiếu niên mà em thích, sẽ bảo vệ em, quan tâm chăm sóc cho em như ngày xưa ấy. Anh sẽ trồng lại vườn hoa lưu ly sau nhà, không để cho nó tàn úa thêm một lần nào nữa.
Tử Di. Đợi anh.
Bầu trời Provence, miền Nam nước Pháp.
Nơi đây chính là thiên đường của những người yêu hoa oải hương, có ai mà không phải lòng những cánh đồng hoa oải hương trải dài bất tận đến cuối chân trời. Gordes một ngôi làng tí hon với những ngôi nhà bằng đá tựa sát vào chân núi, với cây trái bốn mùa đều sinh sôi đua nở, nổi tiếng là một trong những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp.
Tử Di chọn một nơi đẹp đẽ đến nhường này sinh sống để tạm quên đi những ưu sầu phiền não. Thế nhưng cô vẫn cất công trồng một vườn lưu ly nhỏ trước nhà, loài hoa bé nhỏ khiến cô không tài nào quên được. Bé con của cô năm nay lên mười, càng lớn nó càng giống Tú Long như hai giọt nước, càng ngắm nó lòng cô càng quặn thắt. Tình yêu, hóa ra là đau đớn như vậy. Kiếp sau, nếu có kiếp sau, em sẽ không muốn yêu anh nữa.
Thời gian cứ thế trôi, còn tâm bệnh trong cô ngày một lớn. Tận cùng của nỗi đau là gì? Có lẽ là không thể khóc được.
Cơ thể Tử Di ngày một yếu ớt, nhiều lúc còn ho ra máu, da cô xanh xao, trắng bợt, mới hơn ba mươi tuổi nhưng tóc cô đã bạc quá nửa. Mặc Lan thấy mẹ ốm yếu thì rất ngoan ngoãn làm việc nhà, cô thương con bé lắm, mới tí tuổi mà đã biết làm mọi việc thay mẹ. Con yêu, mẹ xin lỗi vì đã không thể chăm sóc con chu đáo như bao người mẹ khác.
Hôm ấy cô đang lang thang trên cánh đồng hoa oải hương thì gặp Mạnh Hạo ở đó, anh đưa vợ đi chụp ảnh cưới. Ồ, vợ anh ấy cũng thích loài hoa này sao?
Mạnh Hạo nhìn thấy cô thì ngờ ngợ, phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra đó là cô gái ngày xưa anh từng thích. Anh tiến đến chào hỏi cô, còn cô thì cứ ngây ra không biết đó là ai mà trông quen quá! Và sau đôi ba câu nói chuyện, cô mới nhớ ra anh chàng năm ấy từng thích cô điên cuồng. Tử Di chỉ biết gãi đầu cười gượng.
- Em là người ngày xưa chồng chị từng thích sao? Anh ấy từng kể với chị về em rồi. Nghe nói em xinh đẹp lắm, nhưng sao… - Vợ Mạnh Hạo định nói gì tiếp theo nhưng Mạnh Hạo đã nắm chặt tay cô ấy, ra hiệu là cô ấy đừng nói thêm gì nữa.
Tử Di biết cô ấy định nói gì, tuy vậy cô không buồn vì cô biết dung nhan từng khiến bao người say đắm của cô, cô đã hy sinh để nuôi nấng đứa con bé bỏng của mình. Có sao đâu chứ, xinh đẹp mà không có được hạnh phúc, con cô không được ăn no mặc ấm thì cô cũng không cần!
Vợ Mạnh Hạo là người hiểu chuyện với lại cũng không cần phải mất công lo âu khi chồng mình gặp lại người tình cũ, dung mạo Tử Di bây giờ không phải đối thủ của cô ấy. Vì vậy sau đó Mạnh Hạo đã ‘’xin phép’’ vợ, cho được nói chuyện riêng với Tử Di một lát.
Đêm ấy trời rất nhiều sao, hai người ngồi trên một mỏm đá cao, trước những cánh đồng hoa oải hương. Tử Di chạy đi mua một vài lon bia cho Mạnh Hạo uống. Nhưng Mạnh Hạo biết Tử Di khi ấy là muốn mượn bia giải sầu. Tử Di lại quên mất bệnh viêm loét dạ dày của mình, uống thật nhiều bia để trút hết nỗi lòng, rồi đau đến mức phải nhập viện. Cô đã sống quá cẩu thả rồi!
Sau đó Mạnh Hạo và vợ đến thăm ngôi nhà bé nhỏ của Tử Di ở sát chân núi. Vợ Mạnh Hạo – Thiên Hương vô cùng phấn khích với những bông hoa lưu ly, cô ấy không ngừng xuýt xoa bàn tay khéo léo của Tử Di. Trồng được loài hoa này quả thật không phải tầm thường.
Mạnh Hạo nhận ra sức khỏe của Tử Di không tốt, hai mẹ cô ấy mấy năm nay chỉ sống lay lắt nhờ công việc đi hái hoa oải hương thuê và một số tiền ít ỏi khi có người đến hỏi mua hoa lưu ly. Bé Mặc Lan đáng lẽ năm nay đã học lớp năm nhưng con bé quả quyết không chịu đi học, nó là một đứa bé hiểu chuyện vì nó biết nếu nó đi học, mẹ nó sẽ không có tiền để mua thuốc chữa bệnh.
- Em cũng không biết mình sẽ nuôi nấng Mặc Lan được đến bao giờ, nếu em không còn…
- Em định nói linh tinh cái gì, em phải mạnh mẽ sống tiếp, em có muốn chứng kiến Mặc Lan lớn lên từng ngày, chứng kiến nó trưởng thành không?
Tử Di không nói được gì nữa, đôi vai cô run lên lẩy bẩy, cô gục đầu vào lòng bàn tay của mình rồi bắt đầu khóc, tỉ tê, nghẹn ngào.
- Anh sẽ nhận nuôi bé Mặc Lan, sẽ đem bé về nước và cho bé ăn học cẩn thận. Khi nào em khỏe thì có thể trở về đón bé. Vợ anh cũng rất quý Mặc Lan, cô ấy sẽ không phản đối việc này đâu. Em có đồng ý không?
Rồi bỗng Tử Di đứng dậy và đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh. Anh bất ngờ:
- Em làm gì vậy? Sao lại làm thế này?
- Tử Di kiếp này không biết lấy gì báo đáp anh. Chỉ biết dùng cách này để cảm ơn.
Đó là chuyện xảy ra từ một năm trước. Mặc Lan đã được Mạnh Hạo đưa về nước nuôi nấng chăm sóc. Con bé ngày nào cũng đòi mẹ, anh đành phải nói dối rằng ‘’Mẹ con đang chữa bệnh ở nước ngoài, con phải ngoan ngoãn mẹ con mới yên lòng để chữa bệnh được chứ!’’ Rồi từ đó Mặc Lan không đòi mẹ nữa, nó trở nên trầm mặc hơn, thi thoảng Mạnh Hạo thấy nó ngồi gần cửa sổ thút thít khóc.
Mạnh Hạo luôn nhớ lời Tử Di nói, anh nhất định đừng để nó cô đơn, em đã mồ côi mẹ, con em không thể mồ côi mẹ. Tử Di rất mong Thiên Hương có thể yêu thương chăm sóc Mặc Lan, khiến Mặc Lan quên đi một người mẹ tồi tệ là cô.
Thiên Hương nghe câu chuyện về cuộc đời Tử Di rồi khóc rất nhiều, cô không ngờ lại có một cô gái có số phận đáng thương nhường ấy, Thiên Hương cảm thấy may mắn vì có gia đình bên cạnh, có một người chồng luôn yêu thương mình. Còn Tử Di, cô ấy có gì?
Thiên Hương dồn hết tâm trí chăm sóc cho Mặc Lan, từng chút từng chút bước vào cuộc sống của con bé, cô rất dịu dàng, hiểu tâm lý của trẻ. Mặc Lan cũng dần dần quen với sự chăm sóc của ‘’người mẹ mới’’, cũng không còn ngồi khóc một mình nữa.
Tử Di không dám về nước, cô sợ nếu về tinh thần cô sẽ bị khủng hoảng như ngày trước, với lại ở nơi đây cũng không tệ, một nơi yên bình không chút xô bồ, cám dỗ.
Cô cảm nhận cơ thể mình đã sắp đến cực hạn, bệnh của cô, là tâm bệnh, cô không có đủ tiền để chữa, chỉ biết uống thuốc để cho tinh thần tỉnh táo hơn. Ngày xưa khi dấu hiệu của bệnh phát tác, cô luôn trong trạng thái buồn bã, chán nản, thậm chí còn tức giận quát nạt Mặc Lan vô lý, tệ hơn nữa là cô sụt cân, mất ngủ trầm trọng, có lúc bi quẫn còn tự cào cấu da thịt mình. Khi đó con gái cô sợ cô vô cùng, cũng may là có người hàng xóm tốt bụng phát hiện ra đưa cô đến bác sĩ tâm lý. Nhưng vì không đủ chi phí chữa dứt bệnh, cô chỉ có thể uống thuốc qua ngày để ngăn không cho bệnh phát tác.
Gần đây những cơn ác mộng luôn ập đến với cô, khi là cảnh cha nuôi đánh đập lúc còn nhỏ, khi là lúc sợ hãi bị lạc trong rừng rậm, khi là nỗi đau chứng kiến Tú Long trao nhẫn cưới cho người con gái khác, khi là bị hàng trăm viên gạch rơi vào người, khi là bị làm nhục trong quán karaoke, cô đã từng làm nhiều việc để kiếm tiền nuôi con, kể cả những công việc mà người khác coi là dơ bẩn. Cô không sợ dơ bẩn, cô sẵn sàng bất chấp tất cả vì con.
Tinh thần của Tử Di rất mong manh, huống chi còn tự mình trải qua bao nhiêu chuyện đau lòng như thế. Hơn chục năm trôi qua rồi, cô đã sớm không còn sức lực để chống trọi nữa. Đôi mắt thâm cuồng, hốc mắt sâu trũng, thân hình gầy guộc đến nỗi có thể hình dung rằng một cơn gió cũng đủ để thổi cô đi.
Tử Di nhìn mình trong gương, một người con gái từng trẻ trung yêu đời, dồi dào sức sống lại trở nên tang thương dường này. Cuộc đời thật có sức mạnh thật to lớn, tàn phá một người đến mức thân tàn ma dại, cô tự cười với chính mình trong gương. Tử Di à, có lẽ đến lúc kết thúc rồi.
Bầu trời Provence đã ngả về chiều, cảnh vật nhuốm màu chiều mang sắc màu trầm lặng buồn đến lạ, những đóa hoa oải hương đung đưa nhẹ nhàng trước gió, những ngôi nhà đá mang vẻ cổ điển nằm im lìm dưới chân núi, nơi đây quả không hổ danh là thiên đường của nước Pháp.
Có lẽ người ta không nghe thấy tiếng thở dài não nề, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào phát ra từ một ngôi nhà nhỏ cuối làng, rồi những âm thanh đó dần dần tắt lịm, dường như nó đã hòa vào cùng những cơn gió, theo gió đi khắp những miền trời xa lạ.
***
Tú Long đã nhìn thấy ngôi làng Gordes từ phía xa, anh vui mừng chạy nhanh về nơi đó. Tử Di đang đợi anh, cô ấy có lẽ đã chờ đợi anh lâu lắm rồi. Anh sắp được ôm cô vào lòng, sắp được nhìn thấy cô sau bao ngày xa cách, sắp được thủ thỉ rằng anh yêu và nhớ em nhiều lắm. Nghĩ đến đây bao mệt mỏi vì chuyến đi xa đều tan biến, tinh thần anh bỗng phấn chấn lạ thường.
Theo lời Mạnh Hạo mô tả, ngôi nhà của cô nằm ở cuối làng, đặc biệt trước sân nhà còn trồng một đám lưu ly nhỏ nên nhận diện rất dễ. Anh không đắn đo suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào làng. Rồi bầu trời bỗng dưng xám xịt, từng cơn gió thốc mạnh tới, và trời bắt đầu mưa nặng hạt. Mặc mưa rơi như trút nước, anh vội vã chạy tới ngôi nhà cô đang ở, không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa. Tường rào gỗ, hoa hồng leo, đây rồi, cuối cùng anh cũng đứng được trước cổng nhà cô, lúc này người anh chợt lạnh ngắt, không phải vì nước mưa, mà là vì người trước mặt.
Cô nằm đó, trên chiếc ghế dài trước sân nhà, mái tóc ướt đẫm nước mưa, hàng lông mi dài nhắm nghiền không chút động đậy. Anh cúi xuống nhìn những cánh hoa lưu ly theo dòng nước mưa chạm vào chân mình, rồi lại nhìn đóa hoa lưu ly trên tay cô, nó đã bị mưa giày xéo không còn nguyên vẹn.
Tú Long từng bước từng bước đến thật gần cô, hình bóng này chẳng phải anh luôn luôn nhớ mong trong từng ấy năm hay sao? Tại sao anh không chạy đến ôm chặt lấy cô đi, tại sao phải run rẩy sợ hãi như thế?
Anh quỳ xuống bên cạnh thi thể cô, người anh vẫn không ngừng run lên từng hồi, Tú Long không dám chớp mắt bởi anh sợ khi mở mắt ra sẽ không nhìn thấy cô nữa. Anh đưa tay lau đi vệt máu trên miệng cô, chạm vào mắt, mũi, rồi cuối cùng là đôi môi trắng bợt của cô. Tú Long không dám tin đây là sự thật.
Anh lay lay người cô:
- Tử Di, đừng trêu anh nữa, anh biết lỗi rồi. Em mau mở mắt ra đi, nghe lời anh, rồi anh sẽ lại đèo em đi chơi, cùng em chăm sóc những đóa hoa lưu ly, nghe lời anh đi nào, mau mở mắt ra nhìn anh, anh đến gặp em rồi…
Dưới làn mưa trắng xóa, anh ôm cô vào lòng, gào khóc lên từng hồi nức nở.
''Anh, cả đời này em sẽ vĩnh viễn không thể quên anh. Cho dù anh không thuộc về em, em vẫn mãi yêu anh. Tình yêu hóa chấp niệm, bỗng chốc hóa hư vô, sau này tình yêu của em sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa...
Tú Long, nếu có lúc nào đó muốn tới thăm em, hãy mang tới một đóa hoa lưu ly, thì thầm với em vài ba câu, như thế em sẽ bớt cô đơn...
Hãy cho em được nói yêu anh, được hôn lên môi anh lần cuối và, em sẽ từ bỏ thế gian này...
Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.''
Chúng ta sẽ cùng nuôi dạy Mặc Lan em nhé, con bé chắc sẽ không ngờ rằng anh là bố nó đâu nhỉ? Anh sẽ bù đắp thiếu thốn mấy năm qua cho hai mẹ con, em sẽ không còn phải gánh chịu cô đơn, vất vả một mình nữa vì đã có anh ở bên cạnh rồi. Anh sẽ quay về là anh chàng thiếu niên mà em thích, sẽ bảo vệ em, quan tâm chăm sóc cho em như ngày xưa ấy. Anh sẽ trồng lại vườn hoa lưu ly sau nhà, không để cho nó tàn úa thêm một lần nào nữa.
Tử Di. Đợi anh.
Bầu trời Provence, miền Nam nước Pháp.
Nơi đây chính là thiên đường của những người yêu hoa oải hương, có ai mà không phải lòng những cánh đồng hoa oải hương trải dài bất tận đến cuối chân trời. Gordes một ngôi làng tí hon với những ngôi nhà bằng đá tựa sát vào chân núi, với cây trái bốn mùa đều sinh sôi đua nở, nổi tiếng là một trong những ngôi làng đẹp nhất nước Pháp.
Tử Di chọn một nơi đẹp đẽ đến nhường này sinh sống để tạm quên đi những ưu sầu phiền não. Thế nhưng cô vẫn cất công trồng một vườn lưu ly nhỏ trước nhà, loài hoa bé nhỏ khiến cô không tài nào quên được. Bé con của cô năm nay lên mười, càng lớn nó càng giống Tú Long như hai giọt nước, càng ngắm nó lòng cô càng quặn thắt. Tình yêu, hóa ra là đau đớn như vậy. Kiếp sau, nếu có kiếp sau, em sẽ không muốn yêu anh nữa.
Thời gian cứ thế trôi, còn tâm bệnh trong cô ngày một lớn. Tận cùng của nỗi đau là gì? Có lẽ là không thể khóc được.
Cơ thể Tử Di ngày một yếu ớt, nhiều lúc còn ho ra máu, da cô xanh xao, trắng bợt, mới hơn ba mươi tuổi nhưng tóc cô đã bạc quá nửa. Mặc Lan thấy mẹ ốm yếu thì rất ngoan ngoãn làm việc nhà, cô thương con bé lắm, mới tí tuổi mà đã biết làm mọi việc thay mẹ. Con yêu, mẹ xin lỗi vì đã không thể chăm sóc con chu đáo như bao người mẹ khác.
Hôm ấy cô đang lang thang trên cánh đồng hoa oải hương thì gặp Mạnh Hạo ở đó, anh đưa vợ đi chụp ảnh cưới. Ồ, vợ anh ấy cũng thích loài hoa này sao?
Mạnh Hạo nhìn thấy cô thì ngờ ngợ, phải mất một lúc lâu anh mới nhận ra đó là cô gái ngày xưa anh từng thích. Anh tiến đến chào hỏi cô, còn cô thì cứ ngây ra không biết đó là ai mà trông quen quá! Và sau đôi ba câu nói chuyện, cô mới nhớ ra anh chàng năm ấy từng thích cô điên cuồng. Tử Di chỉ biết gãi đầu cười gượng.
- Em là người ngày xưa chồng chị từng thích sao? Anh ấy từng kể với chị về em rồi. Nghe nói em xinh đẹp lắm, nhưng sao… - Vợ Mạnh Hạo định nói gì tiếp theo nhưng Mạnh Hạo đã nắm chặt tay cô ấy, ra hiệu là cô ấy đừng nói thêm gì nữa.
Tử Di biết cô ấy định nói gì, tuy vậy cô không buồn vì cô biết dung nhan từng khiến bao người say đắm của cô, cô đã hy sinh để nuôi nấng đứa con bé bỏng của mình. Có sao đâu chứ, xinh đẹp mà không có được hạnh phúc, con cô không được ăn no mặc ấm thì cô cũng không cần!
Vợ Mạnh Hạo là người hiểu chuyện với lại cũng không cần phải mất công lo âu khi chồng mình gặp lại người tình cũ, dung mạo Tử Di bây giờ không phải đối thủ của cô ấy. Vì vậy sau đó Mạnh Hạo đã ‘’xin phép’’ vợ, cho được nói chuyện riêng với Tử Di một lát.
Đêm ấy trời rất nhiều sao, hai người ngồi trên một mỏm đá cao, trước những cánh đồng hoa oải hương. Tử Di chạy đi mua một vài lon bia cho Mạnh Hạo uống. Nhưng Mạnh Hạo biết Tử Di khi ấy là muốn mượn bia giải sầu. Tử Di lại quên mất bệnh viêm loét dạ dày của mình, uống thật nhiều bia để trút hết nỗi lòng, rồi đau đến mức phải nhập viện. Cô đã sống quá cẩu thả rồi!
Sau đó Mạnh Hạo và vợ đến thăm ngôi nhà bé nhỏ của Tử Di ở sát chân núi. Vợ Mạnh Hạo – Thiên Hương vô cùng phấn khích với những bông hoa lưu ly, cô ấy không ngừng xuýt xoa bàn tay khéo léo của Tử Di. Trồng được loài hoa này quả thật không phải tầm thường.
Mạnh Hạo nhận ra sức khỏe của Tử Di không tốt, hai mẹ cô ấy mấy năm nay chỉ sống lay lắt nhờ công việc đi hái hoa oải hương thuê và một số tiền ít ỏi khi có người đến hỏi mua hoa lưu ly. Bé Mặc Lan đáng lẽ năm nay đã học lớp năm nhưng con bé quả quyết không chịu đi học, nó là một đứa bé hiểu chuyện vì nó biết nếu nó đi học, mẹ nó sẽ không có tiền để mua thuốc chữa bệnh.
- Em cũng không biết mình sẽ nuôi nấng Mặc Lan được đến bao giờ, nếu em không còn…
- Em định nói linh tinh cái gì, em phải mạnh mẽ sống tiếp, em có muốn chứng kiến Mặc Lan lớn lên từng ngày, chứng kiến nó trưởng thành không?
Tử Di không nói được gì nữa, đôi vai cô run lên lẩy bẩy, cô gục đầu vào lòng bàn tay của mình rồi bắt đầu khóc, tỉ tê, nghẹn ngào.
- Anh sẽ nhận nuôi bé Mặc Lan, sẽ đem bé về nước và cho bé ăn học cẩn thận. Khi nào em khỏe thì có thể trở về đón bé. Vợ anh cũng rất quý Mặc Lan, cô ấy sẽ không phản đối việc này đâu. Em có đồng ý không?
Rồi bỗng Tử Di đứng dậy và đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh. Anh bất ngờ:
- Em làm gì vậy? Sao lại làm thế này?
- Tử Di kiếp này không biết lấy gì báo đáp anh. Chỉ biết dùng cách này để cảm ơn.
Đó là chuyện xảy ra từ một năm trước. Mặc Lan đã được Mạnh Hạo đưa về nước nuôi nấng chăm sóc. Con bé ngày nào cũng đòi mẹ, anh đành phải nói dối rằng ‘’Mẹ con đang chữa bệnh ở nước ngoài, con phải ngoan ngoãn mẹ con mới yên lòng để chữa bệnh được chứ!’’ Rồi từ đó Mặc Lan không đòi mẹ nữa, nó trở nên trầm mặc hơn, thi thoảng Mạnh Hạo thấy nó ngồi gần cửa sổ thút thít khóc.
Mạnh Hạo luôn nhớ lời Tử Di nói, anh nhất định đừng để nó cô đơn, em đã mồ côi mẹ, con em không thể mồ côi mẹ. Tử Di rất mong Thiên Hương có thể yêu thương chăm sóc Mặc Lan, khiến Mặc Lan quên đi một người mẹ tồi tệ là cô.
Thiên Hương nghe câu chuyện về cuộc đời Tử Di rồi khóc rất nhiều, cô không ngờ lại có một cô gái có số phận đáng thương nhường ấy, Thiên Hương cảm thấy may mắn vì có gia đình bên cạnh, có một người chồng luôn yêu thương mình. Còn Tử Di, cô ấy có gì?
Thiên Hương dồn hết tâm trí chăm sóc cho Mặc Lan, từng chút từng chút bước vào cuộc sống của con bé, cô rất dịu dàng, hiểu tâm lý của trẻ. Mặc Lan cũng dần dần quen với sự chăm sóc của ‘’người mẹ mới’’, cũng không còn ngồi khóc một mình nữa.
Tử Di không dám về nước, cô sợ nếu về tinh thần cô sẽ bị khủng hoảng như ngày trước, với lại ở nơi đây cũng không tệ, một nơi yên bình không chút xô bồ, cám dỗ.
Cô cảm nhận cơ thể mình đã sắp đến cực hạn, bệnh của cô, là tâm bệnh, cô không có đủ tiền để chữa, chỉ biết uống thuốc để cho tinh thần tỉnh táo hơn. Ngày xưa khi dấu hiệu của bệnh phát tác, cô luôn trong trạng thái buồn bã, chán nản, thậm chí còn tức giận quát nạt Mặc Lan vô lý, tệ hơn nữa là cô sụt cân, mất ngủ trầm trọng, có lúc bi quẫn còn tự cào cấu da thịt mình. Khi đó con gái cô sợ cô vô cùng, cũng may là có người hàng xóm tốt bụng phát hiện ra đưa cô đến bác sĩ tâm lý. Nhưng vì không đủ chi phí chữa dứt bệnh, cô chỉ có thể uống thuốc qua ngày để ngăn không cho bệnh phát tác.
Gần đây những cơn ác mộng luôn ập đến với cô, khi là cảnh cha nuôi đánh đập lúc còn nhỏ, khi là lúc sợ hãi bị lạc trong rừng rậm, khi là nỗi đau chứng kiến Tú Long trao nhẫn cưới cho người con gái khác, khi là bị hàng trăm viên gạch rơi vào người, khi là bị làm nhục trong quán karaoke, cô đã từng làm nhiều việc để kiếm tiền nuôi con, kể cả những công việc mà người khác coi là dơ bẩn. Cô không sợ dơ bẩn, cô sẵn sàng bất chấp tất cả vì con.
Tinh thần của Tử Di rất mong manh, huống chi còn tự mình trải qua bao nhiêu chuyện đau lòng như thế. Hơn chục năm trôi qua rồi, cô đã sớm không còn sức lực để chống trọi nữa. Đôi mắt thâm cuồng, hốc mắt sâu trũng, thân hình gầy guộc đến nỗi có thể hình dung rằng một cơn gió cũng đủ để thổi cô đi.
Tử Di nhìn mình trong gương, một người con gái từng trẻ trung yêu đời, dồi dào sức sống lại trở nên tang thương dường này. Cuộc đời thật có sức mạnh thật to lớn, tàn phá một người đến mức thân tàn ma dại, cô tự cười với chính mình trong gương. Tử Di à, có lẽ đến lúc kết thúc rồi.
Bầu trời Provence đã ngả về chiều, cảnh vật nhuốm màu chiều mang sắc màu trầm lặng buồn đến lạ, những đóa hoa oải hương đung đưa nhẹ nhàng trước gió, những ngôi nhà đá mang vẻ cổ điển nằm im lìm dưới chân núi, nơi đây quả không hổ danh là thiên đường của nước Pháp.
Có lẽ người ta không nghe thấy tiếng thở dài não nề, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào phát ra từ một ngôi nhà nhỏ cuối làng, rồi những âm thanh đó dần dần tắt lịm, dường như nó đã hòa vào cùng những cơn gió, theo gió đi khắp những miền trời xa lạ.
***
Tú Long đã nhìn thấy ngôi làng Gordes từ phía xa, anh vui mừng chạy nhanh về nơi đó. Tử Di đang đợi anh, cô ấy có lẽ đã chờ đợi anh lâu lắm rồi. Anh sắp được ôm cô vào lòng, sắp được nhìn thấy cô sau bao ngày xa cách, sắp được thủ thỉ rằng anh yêu và nhớ em nhiều lắm. Nghĩ đến đây bao mệt mỏi vì chuyến đi xa đều tan biến, tinh thần anh bỗng phấn chấn lạ thường.
Theo lời Mạnh Hạo mô tả, ngôi nhà của cô nằm ở cuối làng, đặc biệt trước sân nhà còn trồng một đám lưu ly nhỏ nên nhận diện rất dễ. Anh không đắn đo suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào làng. Rồi bầu trời bỗng dưng xám xịt, từng cơn gió thốc mạnh tới, và trời bắt đầu mưa nặng hạt. Mặc mưa rơi như trút nước, anh vội vã chạy tới ngôi nhà cô đang ở, không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa. Tường rào gỗ, hoa hồng leo, đây rồi, cuối cùng anh cũng đứng được trước cổng nhà cô, lúc này người anh chợt lạnh ngắt, không phải vì nước mưa, mà là vì người trước mặt.
Cô nằm đó, trên chiếc ghế dài trước sân nhà, mái tóc ướt đẫm nước mưa, hàng lông mi dài nhắm nghiền không chút động đậy. Anh cúi xuống nhìn những cánh hoa lưu ly theo dòng nước mưa chạm vào chân mình, rồi lại nhìn đóa hoa lưu ly trên tay cô, nó đã bị mưa giày xéo không còn nguyên vẹn.
Tú Long từng bước từng bước đến thật gần cô, hình bóng này chẳng phải anh luôn luôn nhớ mong trong từng ấy năm hay sao? Tại sao anh không chạy đến ôm chặt lấy cô đi, tại sao phải run rẩy sợ hãi như thế?
Anh quỳ xuống bên cạnh thi thể cô, người anh vẫn không ngừng run lên từng hồi, Tú Long không dám chớp mắt bởi anh sợ khi mở mắt ra sẽ không nhìn thấy cô nữa. Anh đưa tay lau đi vệt máu trên miệng cô, chạm vào mắt, mũi, rồi cuối cùng là đôi môi trắng bợt của cô. Tú Long không dám tin đây là sự thật.
Anh lay lay người cô:
- Tử Di, đừng trêu anh nữa, anh biết lỗi rồi. Em mau mở mắt ra đi, nghe lời anh, rồi anh sẽ lại đèo em đi chơi, cùng em chăm sóc những đóa hoa lưu ly, nghe lời anh đi nào, mau mở mắt ra nhìn anh, anh đến gặp em rồi…
Dưới làn mưa trắng xóa, anh ôm cô vào lòng, gào khóc lên từng hồi nức nở.
''Anh, cả đời này em sẽ vĩnh viễn không thể quên anh. Cho dù anh không thuộc về em, em vẫn mãi yêu anh. Tình yêu hóa chấp niệm, bỗng chốc hóa hư vô, sau này tình yêu của em sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa...
Tú Long, nếu có lúc nào đó muốn tới thăm em, hãy mang tới một đóa hoa lưu ly, thì thầm với em vài ba câu, như thế em sẽ bớt cô đơn...
Hãy cho em được nói yêu anh, được hôn lên môi anh lần cuối và, em sẽ từ bỏ thế gian này...
Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.