Chương 29: Cùng anh trở về
Bích Phương
08/06/2016
Tú Long nhìn cô ''đầy trìu mến'':
- Nhóc con, nếu em nói ra tin đó với cánh nhà báo, anh đảm bảo em sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.
- Anh tự tin quá đấy! - Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi: - Thiên Thiên đâu hả anh?
Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ phía xa:
- Tử Di này...
Cô nghiêng đầu, lắng nghe anh nói:
- Nếu sau này anh lấy vợ, em vẫn sẽ mãi là em gái của anh nhé?
Trái tim cô chợt đánh lỗi một nhịp, cảm tưởng như bản thân đang rơi xuống vực thẳm không thấy đáy.
- Anh nói gì kì vậy. Dù thế nào em vẫn là em gái của anh. - Cô cười cười, dù trái tim đang rỏ máu.
Anh khẽ vòng tay ôm cô vào lòng, tại đây cô cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập trái tim đầy mạnh mẽ của anh. Cô ước gì anh chỉ là một người bình thường, gia cảnh bình thường để mình có thể yêu và tự do ở bên anh. Nhưng cuộc đời lại quá éo le, người cô yêu lại ở một ''nấc thang'' quá cao, cô sẽ mãi mãi không thể với tới.
Chiếc xe bắt đầu đi vào thành phố. Cả tuổi thơ không mấy êm đẹp của cô đều được lưu giữ tại nơi này. Khi đi qua ngôi trường cấp hai cô và anh từng học. Tử Di chợt thấy sống mũi cay cay. Cô dường nhu nhìn thấy anh và mình của năm đó, vui vẻ và trong sáng, bên nhau hạnh phúc không gì có thể chia cắt. Giờ đây cảnh vẫn còn nhưng người thì đã đổi thay.
- Chúng ta sắp về đến nhà rồi! - Tú Long vui vẻ ra mặt, đã ba năm anh không về thăm lại nơi này.
Tú Long giúp cô kéo chiếc va ly nặng trịch, còn Tử Di thì đi song song với anh. Ồ, anh không mang hành lý về nhà sao?
Đến đầu ngõ, thấp thoáng đã thấy bóng bà Tuyết Liên ở trước cổng nhà. Cô mừng rỡ chạy đến bên bà rồi dừng tầm mắt trên người cha nuôi đứng cách đó vài bước chân.
Cô lễ phép:
- Con chào cha mẹ. - Rồi cô quay sang bà Tuyết Liên: - Mẹ, anh về cùng con.
- Ừm, mẹ biết rồi. – Bà cười hiền hậu. – Con lớn quá, đã một năm không gặp con rồi.
Tử Di nhìn vào trong nhà thấy một cô gái đang ngồi xem tivi, tò mò cô liền hỏi:
- Ai đến nhà mình chơi vậy mẹ?
Bà hồ hởi:
- À đó chính là Thiên Thiên, thanh mai trúc mã của Tú Long đấy con!
Cô sửng sốt, cô ta đến đây làm gì? Cùng lúc đó, Tú Long cùng chiếc va ly tiến đến:
- Thiên Thiên đến rồi hả mẹ?
Ba người họ cùng bước vào trong nhà, Thiên Thiên từ lúc nhìn thấy Tú Long thì quấn lấy anh không rời. Tử Di không thấy ghen tuông gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô ta muốn gì thì cứ mặc kệ cô ta đi.
Tú Long vòng ra đằng sau nhà, hoang cảnh trước mắt khiến anh sững sờ. Vườn hoa lưu ly thực sự đã không còn nữa, thứ mà anh thấy bây giờ chỉ là những luống đất màu nâu xen chút cỏ dại. Thiên Thiên vừa bước đến, vòng tay ôm lấy eo anh, ôn tồn nói:
- Anh đừng buồn nữa. Em đã cho người trồng một vườn hoa lưu ly tại nhà mình rồi. Chúng cũng sắp nở hoa thôi.
Không, anh chẳng cần những đóa hoa xa lạ ấy. Điều mà anh muốn bây giờ là vườn hoa xinh đẹp đã lưu giữ kí ức của anh và Tử Di!
Tú Long xoay người bước vào nhà, mặc cho Thiên Thiên ngơ ngác chạy theo sau.
Vào đến nhà, Tử Di và bà Tuyết Liên đang chuẩn bị bữa cơm trưa, họ cười nói rất rôm rả. Hình như mẹ con họ đang có chuyện gì rất vui?
- Tú Long, con định ở lại ăn Tết đến bao giờ?
- Mùng hai mẹ ạ. Mùng ba con về ăn Tết với ông. Dù sao trên đó ông cũng không thiếu gì con cháu.
- Có thể cho Tử Di ở chung nhà với con không? Con bé ở trọ mẹ thấy không an tâm.
Tử Di đứng cạnh giật bắn mình, cô ở trọ với Hà Khanh bao lâu rồi, đã bao giờ gặp nguy hiểm đâu? Bà Tuyết Liên như nhìn thấu tâm tư của cô, ôn tồn nói:
- Con bé Hà Khanh vừa gọi điện lên cho mẹ. Sau Tết nó sẽ chuyển đến ở cùng bạn trai nó, nhờ mẹ nói cho con biết.
Hà Khanh! Đồ tham sắc bỏ bạn. Sao nó không chịu gọi trực tiếp cho mình chứ? - Tử Di nghĩ thầm.
Tú Long im lặng từ nãy giờ chợt lên tiếng:
- Tử Di, nếu em không sợ phiền phức thì dọn đến ở cùng với anh cũng được.
Thiên Thiên nghe thấy cũng hưởng ứng, khuyên Tử Di đến sống cùng nhà với Tú Long. Không hiểu sao tự dưng cô ta tốt bụng thế?
***
Sau khi ăn bữa tối, Thiên Thiên rủ Tú Long cùng đi tản bộ. Tử Di lúi húi rửa bát dưới nhà không biết họ đi lúc nào, sau khi lên nhà thì thấy mỗi bà Tuyết Liên ngồi xem ti vi. Cô buồn buồn đi lên gác xép, ngồi xuống bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ, dõi mắt theo các vì sao ở phía xa.
Bầu trời vẫn mãi mang một màu đen bí ẩn, vẫn khiến người khác ngắm nhìn mà nhớ đến những điều xa xôi.
Cô ngắm nhìn bầu trời một lúc, sau đó thoải mái mà ngủ gục trên bậu cửa sổ. Nửa đêm tự dưng người cô nhẹ bẫng, ai đó đã vòng tay bế thân thể của cô lên. Tử Di giật nảy mình, suýt nữa thì rơi xuống đất nhưng cũng may người đó ôm cô chặt tay.
- Khiến em thức giấc rồi, cô bé. - Tú Long thả cô xuống, gãi đầu cười.
- Sao không gọi em dậy, định bế em về phòng hả? Em đâu còn thấp bé nhẹ cân như ngày xưa nữa. - Cô cười cười. - Chúng ta xuống tầng thôi, chị Thiên Thiên ngủ rồi hả anh?
- Ừm, ngủ rồi.
Cô bước xuống bậc thang trước, anh bước theo sau, hai tay Tú Long đút túi quần, theo dõi từng bước chân của cô. Họ không giống như những năm về trước, luôn bước song song cùng nhau. Cả hai đều nghe thấy hơi thở của đối phương nhưng tuyệt nhiên lại im lặng, không nói thêm bất kì câu gì.
- Tử Di vào ngủ với mẹ nhé! Thiên Thiên ngủ cùng với Tú Long, dù gì hai đứa cũng sắp thành vợ chồng rồi mà! - Bà Tuyết Liên từ trong phòng nói vọng ra.
- Vâng. Con biết rồi, lâu rồi cũng không ngủ chung với mẹ. - Tử Di cất bước đi vào phòng ngủ.
Nửa đêm, Tú Long vẫn ngồi ngoài phòng khách, hút thuốc phì phèo. Anh không ngủ được khi có cô ở ngay bên cạnh. Trong phòng ngủ, Tử Di thì xoay người hết bên này sang bên kia, chập chờn mãi cô đành đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng khách tối om, không có lấy một cái đèn ngủ, nhưng nhìn kìa, một đốm lửa nhỏ rơi trên không trung. Ai vậy?
- Là anh à? - Tử Di hỏi.
- Em chưa ngủ à? - Anh hỏi, giọng trầm tĩnh lạ lùng.
- Em không ngủ được. Anh hút thuốc từ bao giờ đấy?
- Cũng lâu rồi, anh hút nhưng chưa đến nỗi nghiện. Em đừng lo. - Anh ôn tồn nói.
Tử Di chậm rãi bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh, cô ngửi thấy mùi khói thuốc, thấy cả hương hoa bạch đàn phảng phất trong không khí. Cô hơi nhăn mặt, anh liền dập tắt điều thuốc rồi dựa người vào ghế:
- Sau Tết về phòng trọ em cứ thu xếp đồ đạc, anh sẽ cho người đến đón. Chỗ anh ở chỉ có anh và Thiên Thiên ở, em không phải ngại đâu.
- Em chỉ sợ mình phá vỡ không gian riêng của hai người thôi. - Cô nhìn anh trong bóng tối, ánh mắt buồn rười rượi.
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy. - Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
- Nhóc con, nếu em nói ra tin đó với cánh nhà báo, anh đảm bảo em sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.
- Anh tự tin quá đấy! - Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi: - Thiên Thiên đâu hả anh?
Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ phía xa:
- Tử Di này...
Cô nghiêng đầu, lắng nghe anh nói:
- Nếu sau này anh lấy vợ, em vẫn sẽ mãi là em gái của anh nhé?
Trái tim cô chợt đánh lỗi một nhịp, cảm tưởng như bản thân đang rơi xuống vực thẳm không thấy đáy.
- Anh nói gì kì vậy. Dù thế nào em vẫn là em gái của anh. - Cô cười cười, dù trái tim đang rỏ máu.
Anh khẽ vòng tay ôm cô vào lòng, tại đây cô cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập trái tim đầy mạnh mẽ của anh. Cô ước gì anh chỉ là một người bình thường, gia cảnh bình thường để mình có thể yêu và tự do ở bên anh. Nhưng cuộc đời lại quá éo le, người cô yêu lại ở một ''nấc thang'' quá cao, cô sẽ mãi mãi không thể với tới.
Chiếc xe bắt đầu đi vào thành phố. Cả tuổi thơ không mấy êm đẹp của cô đều được lưu giữ tại nơi này. Khi đi qua ngôi trường cấp hai cô và anh từng học. Tử Di chợt thấy sống mũi cay cay. Cô dường nhu nhìn thấy anh và mình của năm đó, vui vẻ và trong sáng, bên nhau hạnh phúc không gì có thể chia cắt. Giờ đây cảnh vẫn còn nhưng người thì đã đổi thay.
- Chúng ta sắp về đến nhà rồi! - Tú Long vui vẻ ra mặt, đã ba năm anh không về thăm lại nơi này.
Tú Long giúp cô kéo chiếc va ly nặng trịch, còn Tử Di thì đi song song với anh. Ồ, anh không mang hành lý về nhà sao?
Đến đầu ngõ, thấp thoáng đã thấy bóng bà Tuyết Liên ở trước cổng nhà. Cô mừng rỡ chạy đến bên bà rồi dừng tầm mắt trên người cha nuôi đứng cách đó vài bước chân.
Cô lễ phép:
- Con chào cha mẹ. - Rồi cô quay sang bà Tuyết Liên: - Mẹ, anh về cùng con.
- Ừm, mẹ biết rồi. – Bà cười hiền hậu. – Con lớn quá, đã một năm không gặp con rồi.
Tử Di nhìn vào trong nhà thấy một cô gái đang ngồi xem tivi, tò mò cô liền hỏi:
- Ai đến nhà mình chơi vậy mẹ?
Bà hồ hởi:
- À đó chính là Thiên Thiên, thanh mai trúc mã của Tú Long đấy con!
Cô sửng sốt, cô ta đến đây làm gì? Cùng lúc đó, Tú Long cùng chiếc va ly tiến đến:
- Thiên Thiên đến rồi hả mẹ?
Ba người họ cùng bước vào trong nhà, Thiên Thiên từ lúc nhìn thấy Tú Long thì quấn lấy anh không rời. Tử Di không thấy ghen tuông gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô ta muốn gì thì cứ mặc kệ cô ta đi.
Tú Long vòng ra đằng sau nhà, hoang cảnh trước mắt khiến anh sững sờ. Vườn hoa lưu ly thực sự đã không còn nữa, thứ mà anh thấy bây giờ chỉ là những luống đất màu nâu xen chút cỏ dại. Thiên Thiên vừa bước đến, vòng tay ôm lấy eo anh, ôn tồn nói:
- Anh đừng buồn nữa. Em đã cho người trồng một vườn hoa lưu ly tại nhà mình rồi. Chúng cũng sắp nở hoa thôi.
Không, anh chẳng cần những đóa hoa xa lạ ấy. Điều mà anh muốn bây giờ là vườn hoa xinh đẹp đã lưu giữ kí ức của anh và Tử Di!
Tú Long xoay người bước vào nhà, mặc cho Thiên Thiên ngơ ngác chạy theo sau.
Vào đến nhà, Tử Di và bà Tuyết Liên đang chuẩn bị bữa cơm trưa, họ cười nói rất rôm rả. Hình như mẹ con họ đang có chuyện gì rất vui?
- Tú Long, con định ở lại ăn Tết đến bao giờ?
- Mùng hai mẹ ạ. Mùng ba con về ăn Tết với ông. Dù sao trên đó ông cũng không thiếu gì con cháu.
- Có thể cho Tử Di ở chung nhà với con không? Con bé ở trọ mẹ thấy không an tâm.
Tử Di đứng cạnh giật bắn mình, cô ở trọ với Hà Khanh bao lâu rồi, đã bao giờ gặp nguy hiểm đâu? Bà Tuyết Liên như nhìn thấu tâm tư của cô, ôn tồn nói:
- Con bé Hà Khanh vừa gọi điện lên cho mẹ. Sau Tết nó sẽ chuyển đến ở cùng bạn trai nó, nhờ mẹ nói cho con biết.
Hà Khanh! Đồ tham sắc bỏ bạn. Sao nó không chịu gọi trực tiếp cho mình chứ? - Tử Di nghĩ thầm.
Tú Long im lặng từ nãy giờ chợt lên tiếng:
- Tử Di, nếu em không sợ phiền phức thì dọn đến ở cùng với anh cũng được.
Thiên Thiên nghe thấy cũng hưởng ứng, khuyên Tử Di đến sống cùng nhà với Tú Long. Không hiểu sao tự dưng cô ta tốt bụng thế?
***
Sau khi ăn bữa tối, Thiên Thiên rủ Tú Long cùng đi tản bộ. Tử Di lúi húi rửa bát dưới nhà không biết họ đi lúc nào, sau khi lên nhà thì thấy mỗi bà Tuyết Liên ngồi xem ti vi. Cô buồn buồn đi lên gác xép, ngồi xuống bên cạnh chiếc cửa sổ nhỏ, dõi mắt theo các vì sao ở phía xa.
Bầu trời vẫn mãi mang một màu đen bí ẩn, vẫn khiến người khác ngắm nhìn mà nhớ đến những điều xa xôi.
Cô ngắm nhìn bầu trời một lúc, sau đó thoải mái mà ngủ gục trên bậu cửa sổ. Nửa đêm tự dưng người cô nhẹ bẫng, ai đó đã vòng tay bế thân thể của cô lên. Tử Di giật nảy mình, suýt nữa thì rơi xuống đất nhưng cũng may người đó ôm cô chặt tay.
- Khiến em thức giấc rồi, cô bé. - Tú Long thả cô xuống, gãi đầu cười.
- Sao không gọi em dậy, định bế em về phòng hả? Em đâu còn thấp bé nhẹ cân như ngày xưa nữa. - Cô cười cười. - Chúng ta xuống tầng thôi, chị Thiên Thiên ngủ rồi hả anh?
- Ừm, ngủ rồi.
Cô bước xuống bậc thang trước, anh bước theo sau, hai tay Tú Long đút túi quần, theo dõi từng bước chân của cô. Họ không giống như những năm về trước, luôn bước song song cùng nhau. Cả hai đều nghe thấy hơi thở của đối phương nhưng tuyệt nhiên lại im lặng, không nói thêm bất kì câu gì.
- Tử Di vào ngủ với mẹ nhé! Thiên Thiên ngủ cùng với Tú Long, dù gì hai đứa cũng sắp thành vợ chồng rồi mà! - Bà Tuyết Liên từ trong phòng nói vọng ra.
- Vâng. Con biết rồi, lâu rồi cũng không ngủ chung với mẹ. - Tử Di cất bước đi vào phòng ngủ.
Nửa đêm, Tú Long vẫn ngồi ngoài phòng khách, hút thuốc phì phèo. Anh không ngủ được khi có cô ở ngay bên cạnh. Trong phòng ngủ, Tử Di thì xoay người hết bên này sang bên kia, chập chờn mãi cô đành đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng khách tối om, không có lấy một cái đèn ngủ, nhưng nhìn kìa, một đốm lửa nhỏ rơi trên không trung. Ai vậy?
- Là anh à? - Tử Di hỏi.
- Em chưa ngủ à? - Anh hỏi, giọng trầm tĩnh lạ lùng.
- Em không ngủ được. Anh hút thuốc từ bao giờ đấy?
- Cũng lâu rồi, anh hút nhưng chưa đến nỗi nghiện. Em đừng lo. - Anh ôn tồn nói.
Tử Di chậm rãi bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh, cô ngửi thấy mùi khói thuốc, thấy cả hương hoa bạch đàn phảng phất trong không khí. Cô hơi nhăn mặt, anh liền dập tắt điều thuốc rồi dựa người vào ghế:
- Sau Tết về phòng trọ em cứ thu xếp đồ đạc, anh sẽ cho người đến đón. Chỗ anh ở chỉ có anh và Thiên Thiên ở, em không phải ngại đâu.
- Em chỉ sợ mình phá vỡ không gian riêng của hai người thôi. - Cô nhìn anh trong bóng tối, ánh mắt buồn rười rượi.
- Em đừng nghĩ nhiều như vậy. - Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.