Chương 37: Làm thế nào để quên một người?
Bích Phương
30/09/2017
‘’Sao không thể nói ra một câu rằng anh đã hết yêu em?
Ngày mưa gió Tử Di ngồi trong nhà thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Bầu trời u ám kèm theo gió mạnh thổi những hạt mưa tạt vào người, cô không tránh né mà cứ ngồi ngẩn ra đó. Thiên Long liền chạy ra đóng sập cửa sổ lại rồi hơi bực tức:
- Em có bị hâm không? Em còn tiếc nuối gì kẻ đã ruồng bỏ em như thế? Em định đau khổ như vậy đến bao giờ, định hành hạ bản thân đến bao giờ?
Anh đau xót cầm lấy cánh tay bị con chó Pitbull cắn nát của cô, máu đã thấm đãm băng gạc, dây ra cả nền váy trắng muốt, đôi mắt cô vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, vì ai cô thành ra thế này?
Ai đã nói sẽ bảo vệ cô cả đời?
Ai đã nói sẽ ở cạnh không bao giờ rời xa?
Lời nói gió bay, hứa hẹn làm gì để rồi cho nhau muôn phần đau khổ.
Cô cười, nước mắt rỉ ra từ kẽ mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuống cánh tay quấn băng gạc, nước mắt hòa lẫn màu máu… Tú Long, em biết nước mắt có màu gì rồi, đó là màu của máu, màu của nỗi đau.
Từ nay về sau, Tử Di và anh hãy coi nhau như người xa lạ, đời này kiếp này Tử Di chúc anh hạnh phúc. Đoạn đường về sau anh đi sẽ không còn có em nữa.
Cô gạt đi nước mắt, ngoan ngoãn để bác sĩ riêng thay băng gạc đã nhuốm máu, bác sĩ luôn miệng trách cô không nghe lời, để cánh tay bị nhiễm trùng nặng đến mức này. Hôn lễ của cô và Thiên Long cũng vì lí do này mà phải dời sang tháng sau.
Mấy ngày gần đây Thiên Long bận bịu việc ở công ty nên hầu như không để ý đến cô lắm. Bình thường anh hay về ăn trưa với cô nhưng giờ tận tối mịt mới về, phải chăng anh đã chán ngắt cái thái độ hờ hững của cô dành cho anh? Cô rệu rã nhai cơm, trong lòng không ngừng suy nghĩ về cuộc sống sau này, cô với Thiên Long sẽ chung sống với nhau, cô sẽ sinh con cho anh rồi cả gia đình sẽ bình yên tận hưởng cuộc sống đến cuối đời sao?
Đó thực ra là giấc mơ đẹp đẽ của bao cô gái, nhưng đó với cô đó lại là nỗi thống khổ tột cùng. Kết hôn với một người mình không yêu, khác nào bị giam lỏng trong thứ gọi là ngục thất tinh thần.
Cô ngồi vào máy tính, ngón tay không nghe lời lại tìm kiếm từ khóa ‘’Liễu Y Thần’’. Một loạt bài báo về anh lại hiện ra nhưng bài báo khiến cô chú ý nhất chính là ‘’Bắt gặp Liễu Y Thần đi tuần trăng mật cùng vợ mới cưới’’.
Sao họ lại đi đến nơi hoang vu như vậy nhỉ? Một nơi toàn là rừng núi hoang vu, cô kéo xuống xem thêm chút nữa, trong long lại dội lên bao nhiêu cảm xúc. Trong tấm ảnh kia là dòng suối trong vắt có nam thanh nữ tú ngồi tình tứ bên nhau, bàn tay cô gái nắm một bó hoa lưu ly xanh nhạt mỏng manh, còn chàng trai khẽ trao lên mái tóc cô gái một nụ hôn âu yếm…
Cô đã hiểu vì sao họ đến nơi đây, trên những phiến thạch bên bờ suối, hoa lưu ly mọc dày hai bên, nghiêng mình soi bóng dưới dòng nước trong vắt. Ôi tuyệt quá! Tại sao cô không hề biết nơi này chứ?
Tử Di lại tò mò tìm kiếm thêm một chút nữa ‘’Hoa lưu ly trong rừng…’’Cô chưa kịp gõ hết cụm từ thì điều cô cần tìm kiếm đã hiện ra, là anh tự tạo ra khung cảnh lãng mạn nên thơ này tặng cho Thiên Thiên. Ừ, người ta yêu nhau đến thế mà, có thể vì đối phương mà làm tất cả mọi chuyện, mày chỉ là người dưng bỗng từ đâu chạy đến chen chân vào tình yêu của người ta thôi. Đó chính là kết cục dành cho kẻ thứ ba!
Bỗng có tiếng mở cửa, Thiên Long đã về. Cô nhanh tay tắt trang web của Tú Long rồi bình thản ngồi xem tin tức linh tinh.
- Vợ à, anh về rồi đây.
- Anh ăn gì chưa? Em tưởng anh không về nên nấu ít cơm, nếu anh đói em nấu mì cho anh ăn nhé?
- Thôi khỏi. Anh ăn ở ngoài rồi, nay giải quyết công việc xong sớm nên về với vợ.
Thiên Long khẽ chạm vào cánh tay bị thương của cô rồi hỏi:
- Sao đã dùng máy tính thế này? Không sợ tay bị đau sao?
Cánh tay lúc đánh bàn phím có hơi đau thật nhưng do tò mò về Tú Long quá nên cô quên mất cơn đau, cứ thế mà gõ.
- Em, em không sao, dù sao cũng sắp khỏi rồi!
Thiên Long tựa người vào bàn, nhìn cô đầy soi xét:
- Anh vừa đến gặp Tú Long và giao lại chìa khóa căn nhà đó cho nó rồi.
Cô biết Thiên Long đang để ý đến thái độ của mình nên cố gắng bình tĩnh:
- Vậy à? Cảm ơn anh vì làm việc đấy thay em. Em cũng không muốn gặp lại anh ta nữa.
- Có thật không? Tối nay anh mời vợ chồng nhà nó đến nhà mình ăn tối rồi. Vợ anh không muốn gặp mặt khách thì anh biết làm sao đây?
Bàn tay đang lăn chuột máy tính của cô bỗng ngừng lại. Đã thề với lòng mình cả đời không gặp lại, cớ sao duyên số cứ đưa đẩy mãi không thôi.
- Thôi không sao, khách của anh thì không có vấn đề gì. – Cô lại nói dối lòng mình.
Chiều đó cô cùng bác giúp việc nấu ăn cặm cụi đến tối mịt mới xong, vừa dọn dẹp thức ăn ra bàn thì cũng vừa lúc khách đến nhà. Bác giúp việc đã thấm mệt nên cô liền chạy ra ngoài mở cửa cho xe của khách vào. Thấy dáng người nhỏ bé của cô xuất hiện trước ánh đèn xe mình, anh không khỏi kinh ngạc. Cô làm gì ở đây?
Thiên Thiên liền cười, giọng nói có đôi phần bỡn cợt:
- Đúng là loại con gái ham hư vinh, đeo đuổi chồng em không được lại quay về với tình cũ. Thôi cũng được, cô ta yêu ai cũng được, miễn không phải là anh.
- Em nói gì? Anh tưởng Thiên Long yêu cô nào bạn của Tử Di cơ mà?
Thiên Thiên không trả lời, lặng lẽ mở cửa xe bước vào trong nhà trước. Tú Long ngẩn ra một hồi rồi cũng bước ra khỏi xe, vừa lúc đụng trúng Tử Di đang đi vào. Cô giật mình nhẹ một cái, thảng thốt rồi lí nhí:
- Xin… xin lỗi ạ! – Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cúi đầu xuống đất.
Tim anh khẽ nhói một cái, cô lại khách sáo với anh như trước kia rồi. Có lẽ anh đã làm tổn thương cô rất nhiều, có lẽ cô nên quên anh đi thôi.
Tối đó mọi người cùng ngồi vào bàn ăn nói chuyện vô cùng rôm rả, Tử Di chỉ biết ngồi im một góc và ăn cơm. Cô không dám nói gì, cũng như không có gì đóng góp vào câu chuyện của mọi người.
- Mong hai người sẽ tới dự hôn lễ vào tháng tới của chúng tôi.
Khi Tú Long còn đang sững người ra thì Thiên Thiên đã vui vẻ:
- Được chứ, ngày vui của hai người tất nhiên chúng tôi phải đến rồi, anh nhỉ! – Thiên Thiên huých nhẹ tay Tú Long.
Tú Long chỉ còn biết cười lấy lệ.
Thiên Thiên hướng mặt về phía Tử Di đang ngồi yên một chỗ như một chú mèo ngoan ngoãn:
- Em đã chọn được nơi chụp ảnh cưới, thuê váy cưới chưa? Có gì bảo chị, chị cho em địa chỉ uy tín nhé!
- Không cần, mấy việc này vợ tôi không cần động tay vào, cô ấy chỉ việc xuất hiện trong đám cưới thôi là đủ rồi!
Tử Di cười cười dường như ngầm đồng ý. Như nào cũng được, cô vốn không quan tâm mấy điều này bởi giờ đây trái tim của cô đã chai sạn rồi.
Ngày mưa gió Tử Di ngồi trong nhà thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Bầu trời u ám kèm theo gió mạnh thổi những hạt mưa tạt vào người, cô không tránh né mà cứ ngồi ngẩn ra đó. Thiên Long liền chạy ra đóng sập cửa sổ lại rồi hơi bực tức:
- Em có bị hâm không? Em còn tiếc nuối gì kẻ đã ruồng bỏ em như thế? Em định đau khổ như vậy đến bao giờ, định hành hạ bản thân đến bao giờ?
Anh đau xót cầm lấy cánh tay bị con chó Pitbull cắn nát của cô, máu đã thấm đãm băng gạc, dây ra cả nền váy trắng muốt, đôi mắt cô vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, vì ai cô thành ra thế này?
Ai đã nói sẽ bảo vệ cô cả đời?
Ai đã nói sẽ ở cạnh không bao giờ rời xa?
Lời nói gió bay, hứa hẹn làm gì để rồi cho nhau muôn phần đau khổ.
Cô cười, nước mắt rỉ ra từ kẽ mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuống cánh tay quấn băng gạc, nước mắt hòa lẫn màu máu… Tú Long, em biết nước mắt có màu gì rồi, đó là màu của máu, màu của nỗi đau.
Từ nay về sau, Tử Di và anh hãy coi nhau như người xa lạ, đời này kiếp này Tử Di chúc anh hạnh phúc. Đoạn đường về sau anh đi sẽ không còn có em nữa.
Cô gạt đi nước mắt, ngoan ngoãn để bác sĩ riêng thay băng gạc đã nhuốm máu, bác sĩ luôn miệng trách cô không nghe lời, để cánh tay bị nhiễm trùng nặng đến mức này. Hôn lễ của cô và Thiên Long cũng vì lí do này mà phải dời sang tháng sau.
Mấy ngày gần đây Thiên Long bận bịu việc ở công ty nên hầu như không để ý đến cô lắm. Bình thường anh hay về ăn trưa với cô nhưng giờ tận tối mịt mới về, phải chăng anh đã chán ngắt cái thái độ hờ hững của cô dành cho anh? Cô rệu rã nhai cơm, trong lòng không ngừng suy nghĩ về cuộc sống sau này, cô với Thiên Long sẽ chung sống với nhau, cô sẽ sinh con cho anh rồi cả gia đình sẽ bình yên tận hưởng cuộc sống đến cuối đời sao?
Đó thực ra là giấc mơ đẹp đẽ của bao cô gái, nhưng đó với cô đó lại là nỗi thống khổ tột cùng. Kết hôn với một người mình không yêu, khác nào bị giam lỏng trong thứ gọi là ngục thất tinh thần.
Cô ngồi vào máy tính, ngón tay không nghe lời lại tìm kiếm từ khóa ‘’Liễu Y Thần’’. Một loạt bài báo về anh lại hiện ra nhưng bài báo khiến cô chú ý nhất chính là ‘’Bắt gặp Liễu Y Thần đi tuần trăng mật cùng vợ mới cưới’’.
Sao họ lại đi đến nơi hoang vu như vậy nhỉ? Một nơi toàn là rừng núi hoang vu, cô kéo xuống xem thêm chút nữa, trong long lại dội lên bao nhiêu cảm xúc. Trong tấm ảnh kia là dòng suối trong vắt có nam thanh nữ tú ngồi tình tứ bên nhau, bàn tay cô gái nắm một bó hoa lưu ly xanh nhạt mỏng manh, còn chàng trai khẽ trao lên mái tóc cô gái một nụ hôn âu yếm…
Cô đã hiểu vì sao họ đến nơi đây, trên những phiến thạch bên bờ suối, hoa lưu ly mọc dày hai bên, nghiêng mình soi bóng dưới dòng nước trong vắt. Ôi tuyệt quá! Tại sao cô không hề biết nơi này chứ?
Tử Di lại tò mò tìm kiếm thêm một chút nữa ‘’Hoa lưu ly trong rừng…’’Cô chưa kịp gõ hết cụm từ thì điều cô cần tìm kiếm đã hiện ra, là anh tự tạo ra khung cảnh lãng mạn nên thơ này tặng cho Thiên Thiên. Ừ, người ta yêu nhau đến thế mà, có thể vì đối phương mà làm tất cả mọi chuyện, mày chỉ là người dưng bỗng từ đâu chạy đến chen chân vào tình yêu của người ta thôi. Đó chính là kết cục dành cho kẻ thứ ba!
Bỗng có tiếng mở cửa, Thiên Long đã về. Cô nhanh tay tắt trang web của Tú Long rồi bình thản ngồi xem tin tức linh tinh.
- Vợ à, anh về rồi đây.
- Anh ăn gì chưa? Em tưởng anh không về nên nấu ít cơm, nếu anh đói em nấu mì cho anh ăn nhé?
- Thôi khỏi. Anh ăn ở ngoài rồi, nay giải quyết công việc xong sớm nên về với vợ.
Thiên Long khẽ chạm vào cánh tay bị thương của cô rồi hỏi:
- Sao đã dùng máy tính thế này? Không sợ tay bị đau sao?
Cánh tay lúc đánh bàn phím có hơi đau thật nhưng do tò mò về Tú Long quá nên cô quên mất cơn đau, cứ thế mà gõ.
- Em, em không sao, dù sao cũng sắp khỏi rồi!
Thiên Long tựa người vào bàn, nhìn cô đầy soi xét:
- Anh vừa đến gặp Tú Long và giao lại chìa khóa căn nhà đó cho nó rồi.
Cô biết Thiên Long đang để ý đến thái độ của mình nên cố gắng bình tĩnh:
- Vậy à? Cảm ơn anh vì làm việc đấy thay em. Em cũng không muốn gặp lại anh ta nữa.
- Có thật không? Tối nay anh mời vợ chồng nhà nó đến nhà mình ăn tối rồi. Vợ anh không muốn gặp mặt khách thì anh biết làm sao đây?
Bàn tay đang lăn chuột máy tính của cô bỗng ngừng lại. Đã thề với lòng mình cả đời không gặp lại, cớ sao duyên số cứ đưa đẩy mãi không thôi.
- Thôi không sao, khách của anh thì không có vấn đề gì. – Cô lại nói dối lòng mình.
Chiều đó cô cùng bác giúp việc nấu ăn cặm cụi đến tối mịt mới xong, vừa dọn dẹp thức ăn ra bàn thì cũng vừa lúc khách đến nhà. Bác giúp việc đã thấm mệt nên cô liền chạy ra ngoài mở cửa cho xe của khách vào. Thấy dáng người nhỏ bé của cô xuất hiện trước ánh đèn xe mình, anh không khỏi kinh ngạc. Cô làm gì ở đây?
Thiên Thiên liền cười, giọng nói có đôi phần bỡn cợt:
- Đúng là loại con gái ham hư vinh, đeo đuổi chồng em không được lại quay về với tình cũ. Thôi cũng được, cô ta yêu ai cũng được, miễn không phải là anh.
- Em nói gì? Anh tưởng Thiên Long yêu cô nào bạn của Tử Di cơ mà?
Thiên Thiên không trả lời, lặng lẽ mở cửa xe bước vào trong nhà trước. Tú Long ngẩn ra một hồi rồi cũng bước ra khỏi xe, vừa lúc đụng trúng Tử Di đang đi vào. Cô giật mình nhẹ một cái, thảng thốt rồi lí nhí:
- Xin… xin lỗi ạ! – Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà cúi đầu xuống đất.
Tim anh khẽ nhói một cái, cô lại khách sáo với anh như trước kia rồi. Có lẽ anh đã làm tổn thương cô rất nhiều, có lẽ cô nên quên anh đi thôi.
Tối đó mọi người cùng ngồi vào bàn ăn nói chuyện vô cùng rôm rả, Tử Di chỉ biết ngồi im một góc và ăn cơm. Cô không dám nói gì, cũng như không có gì đóng góp vào câu chuyện của mọi người.
- Mong hai người sẽ tới dự hôn lễ vào tháng tới của chúng tôi.
Khi Tú Long còn đang sững người ra thì Thiên Thiên đã vui vẻ:
- Được chứ, ngày vui của hai người tất nhiên chúng tôi phải đến rồi, anh nhỉ! – Thiên Thiên huých nhẹ tay Tú Long.
Tú Long chỉ còn biết cười lấy lệ.
Thiên Thiên hướng mặt về phía Tử Di đang ngồi yên một chỗ như một chú mèo ngoan ngoãn:
- Em đã chọn được nơi chụp ảnh cưới, thuê váy cưới chưa? Có gì bảo chị, chị cho em địa chỉ uy tín nhé!
- Không cần, mấy việc này vợ tôi không cần động tay vào, cô ấy chỉ việc xuất hiện trong đám cưới thôi là đủ rồi!
Tử Di cười cười dường như ngầm đồng ý. Như nào cũng được, cô vốn không quan tâm mấy điều này bởi giờ đây trái tim của cô đã chai sạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.