Chương 26: When you say nothing at all
Bích Phương
12/01/2016
Đêm hôm ấy, anh lặng lẽ đưa cô về phòng trọ, cũng may Hà Khanh đi chơi cùng bạn trai chưa về, nếu không chưa biết sẽ xảy ra chuyện động trời gì.
Tú Long đặt cô nằm trên giường, vuốt má cô một cái rồi lấy chăn đắp cho cô. Anh ngồi bên mép giường nắm chặt tay cô một lúc lâu, tay cô bé và lạnh quá! Từng ngón tay hai người đan chéo vào nhau, hơi ấm lan tỏa khiến cô thức tỉnh, cô vẫn nhắm nghiền mắt để lừa anh. Không gian yên ắng đến nỗi dường như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
- Ngủ ngoan nha cô bé. Nửa đêm không được đạp chăn ra đâu đấy! - Anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô rồi đứng dậy.
Cô bất giác mở mắt ra, thấy hình bóng anh lờ mờ dưới đèn ngủ, khoảnh khắc anh quay người đi, cô đánh bạo vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy bàn tay đang ở rất gần bên mình kia.
Cô nín thở, tim đập thình thịch, tay vẫn gắt gao nắm chặt tay anh, vết thương lòng bỗng chốc rỉ máu, cô không muốn rời xa anh thêm nữa. Tử Di choàng dậy nhanh nhất có thể, ôm chầm lấy Tú Long từ phía sau, gục đầu vào vai anh, khó khăn cất tiếng nói:
- Em biết dù mình có van xin thế nào anh vẫn không thể ở lại bên em. Vậy nên hãy cho em ôm anh một lát, một lát thôi.
Cô cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc bật ra, vậy nên cả người cứ run lên nhè nhẹ, bờ môi căng mọng rỉ ra một chút máu lại chẳng may quẹt vào chiếc áo sơ mi trắng tinh anh đang mặc trên người.
Có tiếng mở cổng! Là Hà Khanh về! Cô cuống quýt buông anh ra rồi khóa cửa chính lại.
- Nó là fan cuồng của anh đấy! Nếu anh không mau trốn đi thì sẽ biết mặt nó ngay!
Cô lóng ngóng chạy ra chạy vào. Không được, cái tủ này quá bé với người anh. Còn nhà vệ sinh? Càng không được!
- Này con bé kia! Đang định chơi cái trò gì thế hả? Có mở cửa ra cho tao vào nhà không! - Hà Khanh đập cửa ầm ầm.
- Từ từ đã tao ra liền đây! - Cô giả vờ hét vọng ra.
*Đôi lời tác giả: Vì bận chuyện học hành nên mình sẽ drop truyện một thời gian. Rất xin lỗi độc giả, mình cũng rất muốn viết nhanh thật nhanh để câu chuyện tình giữa Tú Long và Tử Di có một cái kết, nhưng không phải bây giờ >.<. Đến một ngày đẹp trời nào đó truyện sẽ full, mình hứa, mình đảm bảo đấy. Cảm ơn các độc giả vì đã theo dõi truyện Em là cánh hoa lưu ly trong một thời gian dài nhé! <3
Mời các bạn tiếp tục đọc truyện...
Một lúc sau cánh cửa bật mở, phải mất vài phút sau, Hà Khanh mới nhận ra có người trên giường của Tử Di, đắp chăn kín mít từ đầu tới chân, người này có thân hình rất cao lớn:
- Ai kia? - Hà Khanh lại gần.
Tử Di giang tay đứng chặn trước mặt Hà Khanh, không cho cô tiến đến gần chiếc giường. Hà Khanh cau mày nhìn cô:
- Mày làm gì thế? Có chuyện gì mờ ám à?
- Người nằm trên đây là người yêu của tao, anh ấy hơi mệt nên muốn nằm lại đây một chút. Đâu có chuyện gì mờ ám!
Lông mày Hà Khanh giãn ra, miệng cười vui sướng:
- Mày với anh Thiên Long làm lành rồi?
Cô lại hướng ra phía chiếc giường, hét to:
- Thiên Long! Anh được đấy, có thể lần này nó quay lại với anh là đã quên được cái người tên Tú Long gì gì mà nó hay nói mơ hằng đêm rồi. Anh mau rước nó đi cho em nhờ nhá! Chúc anh ngủ ngon!
Tử Di hốt hoảng, bịt miệng Hà Khanh lại, cô lại đẩy tay Tử Di ra, cười ha hả:
- Mày có tật giật mình à? Thôi tao qua nhà bạn ngủ nhờ một đêm, nhường nơi này lại cho đôi bạn trẻ. - Nói rồi xách túi, nhảy chân sáo ra khỏi nhà.
Tử Di nhìn bóng dáng cô bạn thân khuất dạng sau cánh cổng mới chậm rãi tiến vào nhà, mắt cô mở to khi thấy anh gối đầu lên hai bàn tay đặt ở sau gáy, nằm thư thái trên giường và đôi mắt dán vào những tấm hình của ''ca sĩ Liễu Y Thần'' được dán chi chít trên bốn bức tường của hai ''fangirl''.
Cô bối rối , chỉ biết đứng ở góc tường nhìn anh.
- Người thật không muốn nhìn, lại muốn nhìn qua mấy tấm ảnh này sao Tử Di? - Anh ngoảnh đầu hỏi cô.
- Cũng nhìn thấy mấy lần, nhưng về sau lại không được thấy nữa nên đấy là cách duy nhất. - Cô ngậm ngùi đan hai bàn tay vào nhau.
Bẵng một lúc không gian chợt yên tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn người nằm trên giường, hình như anh đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ rồi.
Con người này...
- Tú Long, Tú Long! - Cô tới gần lay lay người anh.
Tú Long mệt mỏi mở mắt, vươn cánh tay dài kéo cô nằm xuống, tiện thể để cô gối lên tay mình, thì thầm sát tai cô:
- Anh mệt lắm, để anh ngủ một lát đi. Còn em nữa, nằm yên thế này cho anh...
Cô cũng đâu có phản kháng gì, người cứ đơ ra như một khúc gỗ. Qúa bất ngờ và... quá ấm áp. Cô yêu anh, mong ở bên anh, ông trời đối với cô như vậy là quá ưu ái rồi.
- Nhưng... anh còn phải về nữa... Vợ anh đang đợi ở nhà...
Anh nói bằng giọng ngái ngủ:
- Đừng nói gì nữa... Ngủ đi em...
Anh ôm chặt cô trong lòng, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô rồi khẽ cười, tiếng cười quen thuộc ấy giống như mùa hạ, tỉ tê khiến cô hoài niệm quá khứ, gợi lên trong lòng cô một cảm xúc khó tả. Anh đây rồi, nhưng không còn là của riêng cô.
Cô cứ thế, rấm rứt khóc cả đêm. Anh ngủ rồi nên không biết cô đang đau thế nào.
Cuộc đời này những năm tháng sống bên mẹ, bên anh là những năm tháng tuyệt vời nhất. Và họ đều lần lượt rời xa cô từng người một, để lại cho cô bao nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Tờ mờ sáng, anh vẫn ngủ ngon lành. Cô thức dậy trước, khẽ trở mình rồi quay mặt lại ngắm trộm anh.
Khuôn mặt này, đường nét này, nhiều năm qua tuy có nhiều thay đổi nhưng vẫn in trọn trong tiềm thức của Tử Di. Khi anh cười, không cười, nghiêm nghị hay lạnh lùng đều khiến cô không thể quên.
Tử Di vòng tay qua ôm lấy anh, rúc đầu vào trong lồng ngực rộng rãi của anh, nhắm mắt cảm nhận mùi hương mà quyến rũ khứu giác của cô nhất. Ồ, cô lại khóc rồi.
- Anh. Trời sáng rồi, anh phải về đi thôi.
Cô kí nhẹ vào đầu anh, vài giây sau anh mơ màng nói, mắt vẫn ngắm nghiền:
- Em dậy sớm thế? Nằm xuống đây ngủ tiếp đi nào. Lát nữa anh hứa sẽ cùng em ra tưới nước cho đám hoa lưu ly...
Cô ngẩn người. Anh... anh vừa nói gì? Ở đây đâu có hoa lưu ly... phải chăng anh đang nhầm tưởng mình vẫn là chàng trai mười sáu mười bảy tuổi năm ấy, vẫn cùng cô ở chung một thế giới?
Thực ra Tú Long vẫn thường mộng thấy hai người vui vẻ chơi đùa với nhau như ngày xưa, một quá khứ bình yên và giản dị. Có điều anh lại chìm vào trong giấc mộng ấy quá sâu, không chịu dứt bỏ kỉ niệm, triền miên ngày qua ngày.
Nhạc chuông điện thoại của anh bỗng vang lên:
- The smile on your face lets me know that you need me
( Nụ cười trên khuôn mặt em cho anh biết em cần anh)
There is a truth in your eyes saying you''ll never leave me
( Có một sự thật trong mắt em nói rằng em sẽ không rời bỏ anh)
-When you say nothing at all - Alison Krauss-
Thật ngọt ngào và hạnh phúc!
Tú Long đặt cô nằm trên giường, vuốt má cô một cái rồi lấy chăn đắp cho cô. Anh ngồi bên mép giường nắm chặt tay cô một lúc lâu, tay cô bé và lạnh quá! Từng ngón tay hai người đan chéo vào nhau, hơi ấm lan tỏa khiến cô thức tỉnh, cô vẫn nhắm nghiền mắt để lừa anh. Không gian yên ắng đến nỗi dường như chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
- Ngủ ngoan nha cô bé. Nửa đêm không được đạp chăn ra đâu đấy! - Anh giơ tay xoa nhẹ đầu cô rồi đứng dậy.
Cô bất giác mở mắt ra, thấy hình bóng anh lờ mờ dưới đèn ngủ, khoảnh khắc anh quay người đi, cô đánh bạo vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy bàn tay đang ở rất gần bên mình kia.
Cô nín thở, tim đập thình thịch, tay vẫn gắt gao nắm chặt tay anh, vết thương lòng bỗng chốc rỉ máu, cô không muốn rời xa anh thêm nữa. Tử Di choàng dậy nhanh nhất có thể, ôm chầm lấy Tú Long từ phía sau, gục đầu vào vai anh, khó khăn cất tiếng nói:
- Em biết dù mình có van xin thế nào anh vẫn không thể ở lại bên em. Vậy nên hãy cho em ôm anh một lát, một lát thôi.
Cô cắn chặt môi, ngăn không cho tiếng khóc bật ra, vậy nên cả người cứ run lên nhè nhẹ, bờ môi căng mọng rỉ ra một chút máu lại chẳng may quẹt vào chiếc áo sơ mi trắng tinh anh đang mặc trên người.
Có tiếng mở cổng! Là Hà Khanh về! Cô cuống quýt buông anh ra rồi khóa cửa chính lại.
- Nó là fan cuồng của anh đấy! Nếu anh không mau trốn đi thì sẽ biết mặt nó ngay!
Cô lóng ngóng chạy ra chạy vào. Không được, cái tủ này quá bé với người anh. Còn nhà vệ sinh? Càng không được!
- Này con bé kia! Đang định chơi cái trò gì thế hả? Có mở cửa ra cho tao vào nhà không! - Hà Khanh đập cửa ầm ầm.
- Từ từ đã tao ra liền đây! - Cô giả vờ hét vọng ra.
*Đôi lời tác giả: Vì bận chuyện học hành nên mình sẽ drop truyện một thời gian. Rất xin lỗi độc giả, mình cũng rất muốn viết nhanh thật nhanh để câu chuyện tình giữa Tú Long và Tử Di có một cái kết, nhưng không phải bây giờ >.<. Đến một ngày đẹp trời nào đó truyện sẽ full, mình hứa, mình đảm bảo đấy. Cảm ơn các độc giả vì đã theo dõi truyện Em là cánh hoa lưu ly trong một thời gian dài nhé! <3
Mời các bạn tiếp tục đọc truyện...
Một lúc sau cánh cửa bật mở, phải mất vài phút sau, Hà Khanh mới nhận ra có người trên giường của Tử Di, đắp chăn kín mít từ đầu tới chân, người này có thân hình rất cao lớn:
- Ai kia? - Hà Khanh lại gần.
Tử Di giang tay đứng chặn trước mặt Hà Khanh, không cho cô tiến đến gần chiếc giường. Hà Khanh cau mày nhìn cô:
- Mày làm gì thế? Có chuyện gì mờ ám à?
- Người nằm trên đây là người yêu của tao, anh ấy hơi mệt nên muốn nằm lại đây một chút. Đâu có chuyện gì mờ ám!
Lông mày Hà Khanh giãn ra, miệng cười vui sướng:
- Mày với anh Thiên Long làm lành rồi?
Cô lại hướng ra phía chiếc giường, hét to:
- Thiên Long! Anh được đấy, có thể lần này nó quay lại với anh là đã quên được cái người tên Tú Long gì gì mà nó hay nói mơ hằng đêm rồi. Anh mau rước nó đi cho em nhờ nhá! Chúc anh ngủ ngon!
Tử Di hốt hoảng, bịt miệng Hà Khanh lại, cô lại đẩy tay Tử Di ra, cười ha hả:
- Mày có tật giật mình à? Thôi tao qua nhà bạn ngủ nhờ một đêm, nhường nơi này lại cho đôi bạn trẻ. - Nói rồi xách túi, nhảy chân sáo ra khỏi nhà.
Tử Di nhìn bóng dáng cô bạn thân khuất dạng sau cánh cổng mới chậm rãi tiến vào nhà, mắt cô mở to khi thấy anh gối đầu lên hai bàn tay đặt ở sau gáy, nằm thư thái trên giường và đôi mắt dán vào những tấm hình của ''ca sĩ Liễu Y Thần'' được dán chi chít trên bốn bức tường của hai ''fangirl''.
Cô bối rối , chỉ biết đứng ở góc tường nhìn anh.
- Người thật không muốn nhìn, lại muốn nhìn qua mấy tấm ảnh này sao Tử Di? - Anh ngoảnh đầu hỏi cô.
- Cũng nhìn thấy mấy lần, nhưng về sau lại không được thấy nữa nên đấy là cách duy nhất. - Cô ngậm ngùi đan hai bàn tay vào nhau.
Bẵng một lúc không gian chợt yên tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn người nằm trên giường, hình như anh đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ rồi.
Con người này...
- Tú Long, Tú Long! - Cô tới gần lay lay người anh.
Tú Long mệt mỏi mở mắt, vươn cánh tay dài kéo cô nằm xuống, tiện thể để cô gối lên tay mình, thì thầm sát tai cô:
- Anh mệt lắm, để anh ngủ một lát đi. Còn em nữa, nằm yên thế này cho anh...
Cô cũng đâu có phản kháng gì, người cứ đơ ra như một khúc gỗ. Qúa bất ngờ và... quá ấm áp. Cô yêu anh, mong ở bên anh, ông trời đối với cô như vậy là quá ưu ái rồi.
- Nhưng... anh còn phải về nữa... Vợ anh đang đợi ở nhà...
Anh nói bằng giọng ngái ngủ:
- Đừng nói gì nữa... Ngủ đi em...
Anh ôm chặt cô trong lòng, tì nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô rồi khẽ cười, tiếng cười quen thuộc ấy giống như mùa hạ, tỉ tê khiến cô hoài niệm quá khứ, gợi lên trong lòng cô một cảm xúc khó tả. Anh đây rồi, nhưng không còn là của riêng cô.
Cô cứ thế, rấm rứt khóc cả đêm. Anh ngủ rồi nên không biết cô đang đau thế nào.
Cuộc đời này những năm tháng sống bên mẹ, bên anh là những năm tháng tuyệt vời nhất. Và họ đều lần lượt rời xa cô từng người một, để lại cho cô bao nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Tờ mờ sáng, anh vẫn ngủ ngon lành. Cô thức dậy trước, khẽ trở mình rồi quay mặt lại ngắm trộm anh.
Khuôn mặt này, đường nét này, nhiều năm qua tuy có nhiều thay đổi nhưng vẫn in trọn trong tiềm thức của Tử Di. Khi anh cười, không cười, nghiêm nghị hay lạnh lùng đều khiến cô không thể quên.
Tử Di vòng tay qua ôm lấy anh, rúc đầu vào trong lồng ngực rộng rãi của anh, nhắm mắt cảm nhận mùi hương mà quyến rũ khứu giác của cô nhất. Ồ, cô lại khóc rồi.
- Anh. Trời sáng rồi, anh phải về đi thôi.
Cô kí nhẹ vào đầu anh, vài giây sau anh mơ màng nói, mắt vẫn ngắm nghiền:
- Em dậy sớm thế? Nằm xuống đây ngủ tiếp đi nào. Lát nữa anh hứa sẽ cùng em ra tưới nước cho đám hoa lưu ly...
Cô ngẩn người. Anh... anh vừa nói gì? Ở đây đâu có hoa lưu ly... phải chăng anh đang nhầm tưởng mình vẫn là chàng trai mười sáu mười bảy tuổi năm ấy, vẫn cùng cô ở chung một thế giới?
Thực ra Tú Long vẫn thường mộng thấy hai người vui vẻ chơi đùa với nhau như ngày xưa, một quá khứ bình yên và giản dị. Có điều anh lại chìm vào trong giấc mộng ấy quá sâu, không chịu dứt bỏ kỉ niệm, triền miên ngày qua ngày.
Nhạc chuông điện thoại của anh bỗng vang lên:
- The smile on your face lets me know that you need me
( Nụ cười trên khuôn mặt em cho anh biết em cần anh)
There is a truth in your eyes saying you''ll never leave me
( Có một sự thật trong mắt em nói rằng em sẽ không rời bỏ anh)
-When you say nothing at all - Alison Krauss-
Thật ngọt ngào và hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.