Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh
Chương 19
Huyên Huyên Yêu Hoa
16/10/2017
Ứng Khúc Hòa dùng một tay cầm lấy tờ giấy, xác nhận đúng là chữ ký của cô thì ném ra ghế sau.
Về đến nơi ở, Tây Mễ mất hết sức lực mở mắt, ngã xuống giường lập tức đi vào mộng đẹp.
Năm giờ sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Ứng Khúc Hòa, nhưng lại thấy một tờ giấy để lại trên bàn ăn: “Tạm miễn bữa sáng, phòng bếp có đồ ăn, xin làm xong cơm trưa trước mười một giờ, dùng nguyên liệu phù hợp, tránh lãng phí. --- Ứng Khúc Hòa.”
Phòng bếp của biệt thự này không phải kiểu mở rộng đang lưu hành hiện nay, mà là kiểu nửa kín truyền thống.
Tây Mễ kéo cánh cửa thủy tinh mờ ra, đập vào mắt là phòng bếp rộng rãi sáng ngời, bếp lò, bộ nồi, bộ dao nĩa đều một màu sáng bóng. Cửa sổ phòng bếp rất lớn, trên bệ cửa sổ trồng một hàng cây cảnh xanh mướt; tất cả các bề mặt đều không dính chút dầu bẩn nào, hoặc là do chủ nhân rất ít xuống bếp, hoặc là vị chủ nhân này đã theo đuổi sự sạch sẽ đến mức biến thái.
Là một đầu bếp người Hoa, phòng bếp như vậy khiến cả thể xác lẫn tinh thần Tây Mễ đều sung sướng.
Tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, từ rau quả trái cây đến các loại thịt tươi; nhìn nhãn mác, được gói từ bốn giờ sáng, nghĩa là những nguyên liệu này đều được đưa tới đây từ bốn giờ sáng, ngay lúc còn tươi mới.
Tây Mễ quả thật yêu cái phòng bếp này, yêu cả nguyên liệu trong cái tủ lạnh này nữa. Cô dang hai tay ôm tủ lạnh, hôn nó mấy cái mới thỏa lòng.
Giữa trưa, Tây Mễ làm bốn mặn một canh.
Bánh tôm thạch anh, cà ri cua biển, bầu xào cừu non, thịt ướp chiên mắm, canh trứng rong biển. Đợi đến giờ cơm trưa mà Ứng Khúc Hòa vẫn chưa về, Ứng Sênh Nam và Điềm Giản lại đến.
Hai người vào nhà nhìn thấy cô thì không hề kinh ngạc chút nào. Điềm Giản đi vào phòng bếp, cúi người ngửi thức ăn ngon đầy bàn, xoa xoa tay, “Mễ Mễ, thơm quá đi, lão Khúc gọi điện cho bọn tớ, tớ với lão Ứng lập tức qua cổ vũ cho cậu. Hôm nay thức ăn rất thịnh soạn đấy.”
Ứng Sênh Nam lén trộm một chai rượu nho Le Pin từ hầm rượu ra, vừa rửa tay đi ra đã thấy Điểm Giản mở nắp chai rồi. Điềm Giản ôm bình rượu tu mạnh mấy ngụm, lại đưa cho Tây Mễ: “Đây, Mễ Mễ, cậu uổng thử đi, vị cực ngon đấy.”
Tây Mễ nhìn nhãn hiệu chai rượu, nuốt nước miếng.
Tuy cô không có cảm giác gì với rượu nho, nhưng vẫn nhớ mang máng cách đánh giá rượu nho mà Đại sư huynh đã từng dạy cô. Giá của mỗi chai Le Pin tuyệt đối không dưới sáu chữ số, một chai này đủ để cô đặt cọc tiền nhà tại thị trấn Gia Lăng rồi.
Ứng Sênh Nam rót một ly cho Tây Mễ, cô không dám uống, sợ hãi đẩy nó về, “Tớ bị dị ứng với cồn, không uống được rượu.” Cô sợ uống loại rượu xa xỉ này vào rồi, sẽ bị Ứng Khúc Hòa đá một phát ra cửa.
Điềm Giản uống một hơi hết non nửa chai, rượu này tác dụng vô cùng chậm, ăn gần nửa đồ ăn, Điềm Giản mới bắt đầu mơ màng nói nhảm.
Ứng Sênh Nam gắp một đũa thức ăn vào bát Điềm Giản, ngước mắt nói với Tây Mễ: “Khúc Hòa bảo anh và Giản Giản tới đây, là muốn lợi dụng đầu lưỡi của bọn anh thử đồ ăn giúp em. Nó vẫn rất quan tâm em đấy. Nhưng mà… em không thạo xử lý hải sản lắm thì phải?”
Điềm Giản say rượu lại càng cong cong quẹo quẹo: “Mễ Mễ, đồ hải sản cậu làm đều rất khó ăn đấy, tớ cũng không muốn ăn đây nè!”
“…”
Lực sát thương trực tiếp cực lớn!
Có thể người bình thường ăn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đầu lưỡi của Điềm Giản và Ứng Sênh Nam, phải nói là ngàn dặm mới tìm được một, họ có độ mẫn cảm với mỹ thực vượt xa người thường.
Tây Mễ không thể phủ nhận, hải sản là nhược điểm của cô, ngày thường nấu ăn cô vẫn cố gắng tránh dùng chúng.
Nhưng trong trận đấu sắp tới, để đảm bảo không gặp khó khăn gì với nguyên liệu mà ban tổ chức cung cấp tại trận đấu, cô đành phải nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, cố gắng làm hai món hải sản.
Trước đó cô đã chuẩn bị kỹ tinh thần bị Ứng Khúc Hòa mắng thành chú cún ngốc.
Ứng Sênh Nam không giống Ứng Khúc Hòa, nói chuyện rất ôn hòa, “Tiểu Tây Mễ, em biết em may mắn cỡ nào không? Khúc Hòa nhà bọn anh am hiểu nhất là hải sản, trong bữa tiệc chính phủ năm ngoái do Thủ tướng tiếp đãi Nữ hoàng Anh, có bốn món, hai món là hải sản đều do Khúc Hòa làm. Tối nay em phải mặc một cái váy ngắn lộ đùi, chờ Khúc Hòa về.”
“Tại sao phải mặc váy ngắn ạ?” Tây Mễ tách đũa ra, làm tư thế đón đỡ.
“Lấy sắc dụ dỗ chứ sao.” Ứng Sênh Nam nghiêm túc nói đùa, “Khúc Hòa nhà bọn anh có yêu cầu rất cao đối với tư chất của học trò, sẽ không dễ dàng thu nhận học trò đâu. Em muốn để nó dạy em làm hải sản thì chỉ có thể lấy sắc dụ dỗ thôi.”
“Khụ, ngại quá, bổn Mễ vừa xinh đẹp tài hoa, lại cốt cách kỳ lạ, tối qua đã bái thầy.” Tây Mễ buông đũa xuống, tự luyến một hồi, rồi lại bưng mặt cảm khái: “Tiệc chính phủ, thật sự là tiệc chính phủ chứ không phải tiệc nhà sao? Thầy Ứng lợi hại vậy ư?”
Ứng Sênh Nam trêu chọc: “Em là tiểu trù thần của thị trấn cổ Gia Lăng, nó là đầu bếp tiệc chính phủ, quá xứng đấy chứ.”
Xứng cái lông ấy!!
Cô cùng lắm cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, nhà hàng nhà họ Tây có thể dương danh Trung Hoa, nhưng cũng không qua được tay nghề nấu nướng thuộc hàng di sản văn hóa phi vật thể. Hai bên đối lập, kẻ trước là sông sâu biển rộng, người sau lại chỉ là một vũng nước đọng giếng.
Đối với cô, tiệc chính phủ trước giờ vẫn luôn là một giấc mơ xa vời.
Nhưng giờ cô bỗng cảm giác được, giấc mơ này đã trở thành ảo tưởng rồi. Trước bữa trưa, cô cho là mình đang ở nhờ nhà người ta, nên phải chịu trách nhiệm ba bữa một ngày cho Ứng Khúc Hòa, gọi anh là thầy, là Ứng Khúc Hòa được lợi. Nhưng sau bữa trưa, cô tâm phục khẩu phục người thầy này, cô đã chiếm được một món hời lớn mà không mất tý công sức nào!
Ứng Sênh Nam cảm thấy thú vị, nhướng mày hài hước: “Khúc Hòa nhà bọn anh hiếm khi thu nhận một học trò, tỏ rõ nó rất thưởng thức em, nhóc con, anh xem trọng em đấy. Học được tinh túy của nó, thẳng giải đấu, tham gia tiệc chính phủ, thấy Thủ tướng đều ở trong tầm tay.”
Điềm Giản say xỉn nằm bò ra bàn ăn, nấc một cái: “Mễ Mễ, em hai đang muốn tán tỉnh cậu đó!”
Ứng Sênh Nam nghiêm mặt trách Điềm Giản: “Này, nói gì đấy? Em hai giống loại người đấy sao?” Đương nhiên giống! Hiện tại em trai anh chính là một con cầm thú đang làm đỏm công khai, đi qua đâu là để lại mùi lẳng lơ trong không khí ở đấy.
Tây Mễ nhíu mày gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, em cũng biết thầy không phải loại người như thế.”
Cô và Ứng Khúc Hòa cách nhau quá xa, một chai rượu đỏ của anh tương đương với khoản tiền đặt cọc một căn nhà của cô tại thị trấn Gia Lăng.
Chênh lệch lớn như vậy, nếu không phải cô ỷ vào chút tài nấu nướng thì ngay cả bạn bè cũng khó mà làm được.
Nói theo một cách khác, Ứng Khúc Hòa là Bá Nhạc của cô.
Một Bá Nhạc nguyện ý nâng đỡ cô lúc cô gặp khó.
….
Xong bữa trưa, Tây Mễ làm ổ trên sofa, xem << Mỹ vị Trung Hoa >> năm ngoái, giám khảo năm ngoái là Ứng Sênh Nam. Lúc làm giám khảo, hai anh em đều rất nghiêm túc.
Một kẻ tiếu lí tàng đao, một tên mặt lạnh vô tình.
Đầu bếp dự thi năm ngoái đều là các ông chú đầu trọc, nên năm nay cô và Nam Tinh được coi là hai cô gái đẹp ư? _(:з)∠)_
Tiếng báo wechat “ting ting”vang lên, Tây Mễ tưởng là Mỹ Thực Đạo, mở ra mới phát hiện là Quý Đông Lâm.
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân, sao em không ở nhà vậy? Tôi mang bia tôm hùm hoa quả còn có rau sang cho em này.”
… Tây Mễ: “Tối qua có động đất, tường nhà bị nứt, tôi cảm thấy an nguy tính mạng của mình bị uy hiếp, tôi có thể lấy lại 300 đồng được không?”
… Quý Đông Lâm: “Động đất thôi mà, không có việc gì đâu! Lấy lại tiền là chuyện nhỏ, vấn đề bây giờ là nữ hoàng đại nhân đang ở đâu vậy? Không phải là ngủ đầu đường suốt đêm đấy chứ? Có thể ở tạm chỗ tôi, 300 đồng một căn phòng trong nhà, em thấy được không?”
… Tây Mễ: “Không cần, tôi đã thuê phòng ở nhà bạn, chuyển qua đó rồi.”
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân nhanh dữ vậy. _(:з)∠)_”
…
Chỉ vài ngày nữa là đến trận đấu, Tây Mễ vùi mình trên ghế sofa, nghĩ nên nói thế nào để Ứng Khúc Hòa dạy cô làm hải sản.
Buổi chiều Ứng Khúc Hòa về nhà, thấy Tây Mễ đang làm ổ trên sofa, trên ti vi đang phát quảng cáo.
Anh đi vào phòng khách dừng lại phía sau ghế sofa, búng tay lên đầu cô: “Vào bếp với tôi, dạy cô xử lý hải sản.”
Bất ngờ bị búng đầu, hai lỗ tai bị giọng nói trầm thấp oanh tạc, mạch máu Tây Mễ đột nhiên trống rỗng.
Mấy lời cô nghĩ lúc trưa, hoàn toàn mất sạch hiệu lực!
Ứng Khúc Hòa lấy tạp dề từ trong tủ ra, khoác lên cổ, xoay người dang tay dài ra, đưa lưng về phía Tây Mễ, “Buộc lại giúp tôi.”
Tây Mễ “À…” một tiếng, vươn tay lên trước, nắm lấy hai dây của tạp dề, vòng ra sau lưng anh, nhẹ nhàng thắt hai cái nơ bướm.
Cô cũng mặc tạp dề nam của Ứng Khúc Hòa vào, nó dài đến gần mắt cá chân cô, phải vòng hai vòng trên lưng cô rồi buộc lại mới tạm không rơi xuống.
Chênh lệch chiều cao của hai người, trực tiếp hiện ra trên tạp dề. o(╯□╰)o Tây Mễ rửa tôm tít, Ứng Khúc Hoa dùng ngón tay chọc chọc ở trên mu bàn tay, chỉ ra: “Sai rồi.” Anh cầm một con khác lên, làm mẫu cách rửa chính xác cho Tây Mễ.
Lòng ngón tay của Ứng Khúc Hòa chọc vào trên da thịt cô, tựa như làm phép trên một tầng băng mỏng, hơi thở dịu dàng từ từ tràn ra khắp phía.
Tây Mễ túng quẫn gật đầu, hai lỗ tai không hiểu sao nóng lên, mái tóc ngắn che đi lỗ tai đỏ rực và chút cảm xúc đó của cô.
Cô cúi đầu không dám ngẩng lên, tóc mái gần như che khuất đôi mắt đang nghiêm túc rửa một con tôm, một ngón tay trắng ngọc đột nhiên xuất hiện trước mắt, gạt tóc mái che chắn tầm nhìn của cô qua một bên.
Ngón tay đó vừa vén mái của cô qua, vừa cọ vào trán cô. Xúc cảm lạnh buốt lập tức nhen nhóm ở trong máu của cô, tim cô đập cực nhanh, suýt nữa phá tan màng nhĩ cô mà nhảy ra.
Tây Mễ đã không điều khiển nổi tư duy của mình nữa rồi, hai tay dường như không phải là của cô, không ngừng run lên.
Cô thật muốn băm đôi tay này ra…
“Sai rồi.” Ứng Khúc Hòa dường như đã mất kiên nhẫn.
Cô hít sâu mấy hơi.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh…
Lồng ngực cực nóng của người đàn ông bỗng nhẹ dán lên sau lưng cô, tiếng thở trong veo bất ngờ xuất hiện bên tai cô. Hai tay của anh vòng từ đằng sau ra, cầm lấy tay cô.
“Vẫn run à? Thật ra tôm tít không đáng sợ lắm đâu, nếu cô muốn biến nó trở thành mỹ vị, tự nhiên nó sẽ trở nên đáng yêu.” Ứng Khúc Hòa điều khiển tay phải của cô, để cô cầm kéo nhắm ngay phần đuôi con tôm tít, “Bắt đầu cắt từ đây, phần đuôi cũng có thịt, có thể để lại dự phòng.”
Giọng nói trầm thấp bắt đầu oanh tạc lỗ tai cô ở khoảng cách gần.
Hơi thở đàn ông nhuộm đỏ nửa gương mặt cô.
Tư thế vòng lấy từ đằng sau này, cô chỉ thấy trên ti vi thôi.
Phòng bếp bỗng trở nên hơi… đen tối.
--- ------ --------
- Bánh tôm thạch anh là món ăn nổi tiếng ở Hoài Dương, màu trắng trong suốt như thủy tinh, hình ảnh bên dưới, mà t thấy có nhiều nơi làm bánh này giống như bánh bọc lọc bên mình á
- Bầu xào cừu non là món ăn nổi tiếng truyền thống đặc sắc của tỉnh Sơn Đông, thuốc món ăn Quảng Đông
- Thịt ướp chiên mắm tên tiếng Anh là Double Cooked Pork Slices, là một món ăn Đông Bắc
- Canh trứng rong biển là món canh ăn sau bữa cơm, là truyền thống Tứ Xuyên, có giá trị dinh dưỡng khá cao
- Tôm tít, 1 món hải sản rất ngon, tên tiếng trung “皮皮虾”
Về đến nơi ở, Tây Mễ mất hết sức lực mở mắt, ngã xuống giường lập tức đi vào mộng đẹp.
Năm giờ sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Ứng Khúc Hòa, nhưng lại thấy một tờ giấy để lại trên bàn ăn: “Tạm miễn bữa sáng, phòng bếp có đồ ăn, xin làm xong cơm trưa trước mười một giờ, dùng nguyên liệu phù hợp, tránh lãng phí. --- Ứng Khúc Hòa.”
Phòng bếp của biệt thự này không phải kiểu mở rộng đang lưu hành hiện nay, mà là kiểu nửa kín truyền thống.
Tây Mễ kéo cánh cửa thủy tinh mờ ra, đập vào mắt là phòng bếp rộng rãi sáng ngời, bếp lò, bộ nồi, bộ dao nĩa đều một màu sáng bóng. Cửa sổ phòng bếp rất lớn, trên bệ cửa sổ trồng một hàng cây cảnh xanh mướt; tất cả các bề mặt đều không dính chút dầu bẩn nào, hoặc là do chủ nhân rất ít xuống bếp, hoặc là vị chủ nhân này đã theo đuổi sự sạch sẽ đến mức biến thái.
Là một đầu bếp người Hoa, phòng bếp như vậy khiến cả thể xác lẫn tinh thần Tây Mễ đều sung sướng.
Tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, từ rau quả trái cây đến các loại thịt tươi; nhìn nhãn mác, được gói từ bốn giờ sáng, nghĩa là những nguyên liệu này đều được đưa tới đây từ bốn giờ sáng, ngay lúc còn tươi mới.
Tây Mễ quả thật yêu cái phòng bếp này, yêu cả nguyên liệu trong cái tủ lạnh này nữa. Cô dang hai tay ôm tủ lạnh, hôn nó mấy cái mới thỏa lòng.
Giữa trưa, Tây Mễ làm bốn mặn một canh.
Bánh tôm thạch anh, cà ri cua biển, bầu xào cừu non, thịt ướp chiên mắm, canh trứng rong biển. Đợi đến giờ cơm trưa mà Ứng Khúc Hòa vẫn chưa về, Ứng Sênh Nam và Điềm Giản lại đến.
Hai người vào nhà nhìn thấy cô thì không hề kinh ngạc chút nào. Điềm Giản đi vào phòng bếp, cúi người ngửi thức ăn ngon đầy bàn, xoa xoa tay, “Mễ Mễ, thơm quá đi, lão Khúc gọi điện cho bọn tớ, tớ với lão Ứng lập tức qua cổ vũ cho cậu. Hôm nay thức ăn rất thịnh soạn đấy.”
Ứng Sênh Nam lén trộm một chai rượu nho Le Pin từ hầm rượu ra, vừa rửa tay đi ra đã thấy Điểm Giản mở nắp chai rồi. Điềm Giản ôm bình rượu tu mạnh mấy ngụm, lại đưa cho Tây Mễ: “Đây, Mễ Mễ, cậu uổng thử đi, vị cực ngon đấy.”
Tây Mễ nhìn nhãn hiệu chai rượu, nuốt nước miếng.
Tuy cô không có cảm giác gì với rượu nho, nhưng vẫn nhớ mang máng cách đánh giá rượu nho mà Đại sư huynh đã từng dạy cô. Giá của mỗi chai Le Pin tuyệt đối không dưới sáu chữ số, một chai này đủ để cô đặt cọc tiền nhà tại thị trấn Gia Lăng rồi.
Ứng Sênh Nam rót một ly cho Tây Mễ, cô không dám uống, sợ hãi đẩy nó về, “Tớ bị dị ứng với cồn, không uống được rượu.” Cô sợ uống loại rượu xa xỉ này vào rồi, sẽ bị Ứng Khúc Hòa đá một phát ra cửa.
Điềm Giản uống một hơi hết non nửa chai, rượu này tác dụng vô cùng chậm, ăn gần nửa đồ ăn, Điềm Giản mới bắt đầu mơ màng nói nhảm.
Ứng Sênh Nam gắp một đũa thức ăn vào bát Điềm Giản, ngước mắt nói với Tây Mễ: “Khúc Hòa bảo anh và Giản Giản tới đây, là muốn lợi dụng đầu lưỡi của bọn anh thử đồ ăn giúp em. Nó vẫn rất quan tâm em đấy. Nhưng mà… em không thạo xử lý hải sản lắm thì phải?”
Điềm Giản say rượu lại càng cong cong quẹo quẹo: “Mễ Mễ, đồ hải sản cậu làm đều rất khó ăn đấy, tớ cũng không muốn ăn đây nè!”
“…”
Lực sát thương trực tiếp cực lớn!
Có thể người bình thường ăn sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đầu lưỡi của Điềm Giản và Ứng Sênh Nam, phải nói là ngàn dặm mới tìm được một, họ có độ mẫn cảm với mỹ thực vượt xa người thường.
Tây Mễ không thể phủ nhận, hải sản là nhược điểm của cô, ngày thường nấu ăn cô vẫn cố gắng tránh dùng chúng.
Nhưng trong trận đấu sắp tới, để đảm bảo không gặp khó khăn gì với nguyên liệu mà ban tổ chức cung cấp tại trận đấu, cô đành phải nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình, cố gắng làm hai món hải sản.
Trước đó cô đã chuẩn bị kỹ tinh thần bị Ứng Khúc Hòa mắng thành chú cún ngốc.
Ứng Sênh Nam không giống Ứng Khúc Hòa, nói chuyện rất ôn hòa, “Tiểu Tây Mễ, em biết em may mắn cỡ nào không? Khúc Hòa nhà bọn anh am hiểu nhất là hải sản, trong bữa tiệc chính phủ năm ngoái do Thủ tướng tiếp đãi Nữ hoàng Anh, có bốn món, hai món là hải sản đều do Khúc Hòa làm. Tối nay em phải mặc một cái váy ngắn lộ đùi, chờ Khúc Hòa về.”
“Tại sao phải mặc váy ngắn ạ?” Tây Mễ tách đũa ra, làm tư thế đón đỡ.
“Lấy sắc dụ dỗ chứ sao.” Ứng Sênh Nam nghiêm túc nói đùa, “Khúc Hòa nhà bọn anh có yêu cầu rất cao đối với tư chất của học trò, sẽ không dễ dàng thu nhận học trò đâu. Em muốn để nó dạy em làm hải sản thì chỉ có thể lấy sắc dụ dỗ thôi.”
“Khụ, ngại quá, bổn Mễ vừa xinh đẹp tài hoa, lại cốt cách kỳ lạ, tối qua đã bái thầy.” Tây Mễ buông đũa xuống, tự luyến một hồi, rồi lại bưng mặt cảm khái: “Tiệc chính phủ, thật sự là tiệc chính phủ chứ không phải tiệc nhà sao? Thầy Ứng lợi hại vậy ư?”
Ứng Sênh Nam trêu chọc: “Em là tiểu trù thần của thị trấn cổ Gia Lăng, nó là đầu bếp tiệc chính phủ, quá xứng đấy chứ.”
Xứng cái lông ấy!!
Cô cùng lắm cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, nhà hàng nhà họ Tây có thể dương danh Trung Hoa, nhưng cũng không qua được tay nghề nấu nướng thuộc hàng di sản văn hóa phi vật thể. Hai bên đối lập, kẻ trước là sông sâu biển rộng, người sau lại chỉ là một vũng nước đọng giếng.
Đối với cô, tiệc chính phủ trước giờ vẫn luôn là một giấc mơ xa vời.
Nhưng giờ cô bỗng cảm giác được, giấc mơ này đã trở thành ảo tưởng rồi. Trước bữa trưa, cô cho là mình đang ở nhờ nhà người ta, nên phải chịu trách nhiệm ba bữa một ngày cho Ứng Khúc Hòa, gọi anh là thầy, là Ứng Khúc Hòa được lợi. Nhưng sau bữa trưa, cô tâm phục khẩu phục người thầy này, cô đã chiếm được một món hời lớn mà không mất tý công sức nào!
Ứng Sênh Nam cảm thấy thú vị, nhướng mày hài hước: “Khúc Hòa nhà bọn anh hiếm khi thu nhận một học trò, tỏ rõ nó rất thưởng thức em, nhóc con, anh xem trọng em đấy. Học được tinh túy của nó, thẳng giải đấu, tham gia tiệc chính phủ, thấy Thủ tướng đều ở trong tầm tay.”
Điềm Giản say xỉn nằm bò ra bàn ăn, nấc một cái: “Mễ Mễ, em hai đang muốn tán tỉnh cậu đó!”
Ứng Sênh Nam nghiêm mặt trách Điềm Giản: “Này, nói gì đấy? Em hai giống loại người đấy sao?” Đương nhiên giống! Hiện tại em trai anh chính là một con cầm thú đang làm đỏm công khai, đi qua đâu là để lại mùi lẳng lơ trong không khí ở đấy.
Tây Mễ nhíu mày gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, em cũng biết thầy không phải loại người như thế.”
Cô và Ứng Khúc Hòa cách nhau quá xa, một chai rượu đỏ của anh tương đương với khoản tiền đặt cọc một căn nhà của cô tại thị trấn Gia Lăng.
Chênh lệch lớn như vậy, nếu không phải cô ỷ vào chút tài nấu nướng thì ngay cả bạn bè cũng khó mà làm được.
Nói theo một cách khác, Ứng Khúc Hòa là Bá Nhạc của cô.
Một Bá Nhạc nguyện ý nâng đỡ cô lúc cô gặp khó.
….
Xong bữa trưa, Tây Mễ làm ổ trên sofa, xem << Mỹ vị Trung Hoa >> năm ngoái, giám khảo năm ngoái là Ứng Sênh Nam. Lúc làm giám khảo, hai anh em đều rất nghiêm túc.
Một kẻ tiếu lí tàng đao, một tên mặt lạnh vô tình.
Đầu bếp dự thi năm ngoái đều là các ông chú đầu trọc, nên năm nay cô và Nam Tinh được coi là hai cô gái đẹp ư? _(:з)∠)_
Tiếng báo wechat “ting ting”vang lên, Tây Mễ tưởng là Mỹ Thực Đạo, mở ra mới phát hiện là Quý Đông Lâm.
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân, sao em không ở nhà vậy? Tôi mang bia tôm hùm hoa quả còn có rau sang cho em này.”
… Tây Mễ: “Tối qua có động đất, tường nhà bị nứt, tôi cảm thấy an nguy tính mạng của mình bị uy hiếp, tôi có thể lấy lại 300 đồng được không?”
… Quý Đông Lâm: “Động đất thôi mà, không có việc gì đâu! Lấy lại tiền là chuyện nhỏ, vấn đề bây giờ là nữ hoàng đại nhân đang ở đâu vậy? Không phải là ngủ đầu đường suốt đêm đấy chứ? Có thể ở tạm chỗ tôi, 300 đồng một căn phòng trong nhà, em thấy được không?”
… Tây Mễ: “Không cần, tôi đã thuê phòng ở nhà bạn, chuyển qua đó rồi.”
… Quý Đông Lâm: “Nữ hoàng đại nhân nhanh dữ vậy. _(:з)∠)_”
…
Chỉ vài ngày nữa là đến trận đấu, Tây Mễ vùi mình trên ghế sofa, nghĩ nên nói thế nào để Ứng Khúc Hòa dạy cô làm hải sản.
Buổi chiều Ứng Khúc Hòa về nhà, thấy Tây Mễ đang làm ổ trên sofa, trên ti vi đang phát quảng cáo.
Anh đi vào phòng khách dừng lại phía sau ghế sofa, búng tay lên đầu cô: “Vào bếp với tôi, dạy cô xử lý hải sản.”
Bất ngờ bị búng đầu, hai lỗ tai bị giọng nói trầm thấp oanh tạc, mạch máu Tây Mễ đột nhiên trống rỗng.
Mấy lời cô nghĩ lúc trưa, hoàn toàn mất sạch hiệu lực!
Ứng Khúc Hòa lấy tạp dề từ trong tủ ra, khoác lên cổ, xoay người dang tay dài ra, đưa lưng về phía Tây Mễ, “Buộc lại giúp tôi.”
Tây Mễ “À…” một tiếng, vươn tay lên trước, nắm lấy hai dây của tạp dề, vòng ra sau lưng anh, nhẹ nhàng thắt hai cái nơ bướm.
Cô cũng mặc tạp dề nam của Ứng Khúc Hòa vào, nó dài đến gần mắt cá chân cô, phải vòng hai vòng trên lưng cô rồi buộc lại mới tạm không rơi xuống.
Chênh lệch chiều cao của hai người, trực tiếp hiện ra trên tạp dề. o(╯□╰)o Tây Mễ rửa tôm tít, Ứng Khúc Hoa dùng ngón tay chọc chọc ở trên mu bàn tay, chỉ ra: “Sai rồi.” Anh cầm một con khác lên, làm mẫu cách rửa chính xác cho Tây Mễ.
Lòng ngón tay của Ứng Khúc Hòa chọc vào trên da thịt cô, tựa như làm phép trên một tầng băng mỏng, hơi thở dịu dàng từ từ tràn ra khắp phía.
Tây Mễ túng quẫn gật đầu, hai lỗ tai không hiểu sao nóng lên, mái tóc ngắn che đi lỗ tai đỏ rực và chút cảm xúc đó của cô.
Cô cúi đầu không dám ngẩng lên, tóc mái gần như che khuất đôi mắt đang nghiêm túc rửa một con tôm, một ngón tay trắng ngọc đột nhiên xuất hiện trước mắt, gạt tóc mái che chắn tầm nhìn của cô qua một bên.
Ngón tay đó vừa vén mái của cô qua, vừa cọ vào trán cô. Xúc cảm lạnh buốt lập tức nhen nhóm ở trong máu của cô, tim cô đập cực nhanh, suýt nữa phá tan màng nhĩ cô mà nhảy ra.
Tây Mễ đã không điều khiển nổi tư duy của mình nữa rồi, hai tay dường như không phải là của cô, không ngừng run lên.
Cô thật muốn băm đôi tay này ra…
“Sai rồi.” Ứng Khúc Hòa dường như đã mất kiên nhẫn.
Cô hít sâu mấy hơi.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh…
Lồng ngực cực nóng của người đàn ông bỗng nhẹ dán lên sau lưng cô, tiếng thở trong veo bất ngờ xuất hiện bên tai cô. Hai tay của anh vòng từ đằng sau ra, cầm lấy tay cô.
“Vẫn run à? Thật ra tôm tít không đáng sợ lắm đâu, nếu cô muốn biến nó trở thành mỹ vị, tự nhiên nó sẽ trở nên đáng yêu.” Ứng Khúc Hòa điều khiển tay phải của cô, để cô cầm kéo nhắm ngay phần đuôi con tôm tít, “Bắt đầu cắt từ đây, phần đuôi cũng có thịt, có thể để lại dự phòng.”
Giọng nói trầm thấp bắt đầu oanh tạc lỗ tai cô ở khoảng cách gần.
Hơi thở đàn ông nhuộm đỏ nửa gương mặt cô.
Tư thế vòng lấy từ đằng sau này, cô chỉ thấy trên ti vi thôi.
Phòng bếp bỗng trở nên hơi… đen tối.
--- ------ --------
- Bánh tôm thạch anh là món ăn nổi tiếng ở Hoài Dương, màu trắng trong suốt như thủy tinh, hình ảnh bên dưới, mà t thấy có nhiều nơi làm bánh này giống như bánh bọc lọc bên mình á
- Bầu xào cừu non là món ăn nổi tiếng truyền thống đặc sắc của tỉnh Sơn Đông, thuốc món ăn Quảng Đông
- Thịt ướp chiên mắm tên tiếng Anh là Double Cooked Pork Slices, là một món ăn Đông Bắc
- Canh trứng rong biển là món canh ăn sau bữa cơm, là truyền thống Tứ Xuyên, có giá trị dinh dưỡng khá cao
- Tôm tít, 1 món hải sản rất ngon, tên tiếng trung “皮皮虾”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.