Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 36
Song Nghi
16/11/2015
Ngôi nhà Khánh Lâm
sống là một căn biệt thự khá lớn, gam màu chủ đạo phần lớn là màu sáng.
Lối vào dẫn đến cửa chính lát sỏi, hai bên trồng chủ yếu là hoa tuylip.
Cổng chính sơn màu xanh lá với những hình vẽ 3D màu sắc sống động như
thật. Biệt thự của cậu nằm trong khu Safe and Dream – một trong những
khu có giá nhà đất cắt cổ nhất nước.
“Thanks, Mr. Thomas.” Lâm gật đầu với người quản gia khi ông đứng đón cậu trước cổng.
“Who is she?” Sau khi mở cửa xe cho cậu chủ, Thomas hỏi.
“She is my close friend.”
“Wow! What a beautiful girl! Nice to meet you! What’s your name?”
Quỳnh bắt tay lịch sự.
“My name’s Quynh. Nice to meet you, too!”
“Quỳnh à, Thomas có thể hiểu tiếng Việt, ông ấy là con lai, em có thể nói tiếng Việt với ổng mà haha…” Lâm véo múi cô.
Một bà mập ú với khuôn mặt phúc hậu bỗng chạy ra ôm chầm lấy cậu.
“Lâm, hôm nay đi làm có mệt không con? Vú lo cho con quá...” Rồi lại nhìn sang bên cạnh “A… đây có phải là cái cô bé con hay nhắc đến không? Cái người mà con thầm…”
Chưa để vú nuôi nói hết câu, cậu đã lấy tay ngăn miệng bà lại. Vẻ mặt cậu mếu máo, lắc đầu lia lịa trông rất khôi hài. Đến Quỳnh cũng phải phì cười.
“Vú…vú vào chuẩn bị…ừm…”
“Được rồi, vú biết rồi! Con cứ dẫn bạn gái đi thăm nhà đi nha! Chưa biết chừng sau này…”
“Vú!! ><”
“Haha. Bye bye!”
“Vú Liên trẻ con lắm, em thông cảm nhé.” Lâm gãi gãi đầu.
“Không sao, em thấy vui mà.” Quỳnh cười.
Lâm xoa đầu cô.
“Cái con nhóc này…haha…đi thôi!”
Cậu cầm tay cô bước đi rất tự nhiên, nhưng trong lòng đang rối bời. Liệu cậu còn có thể cầm tay cô bao lâu nữa?
“Anh cũng có thú trồng hoa?”
Quỳnh vừa đi vừa ngắm khu vườn với đủ các loài ho mới được trồng thẳng tắp theo hàng, giữa vườn có một hồ sen tượng khắc cao chừng 2m, mỗi bát sen xung quanh chưa ba giây lại phun nước vào tâm, làm nổi bật thêm cho bông sen đang nở rộ.
“Thực ra là ông Thomas trồng để giết thời gian, vì anh cũng không hay ở nhà.”
Có tiếng còi xe inh ỏi, chứng tỏ những người được mời tham dự đều có mặt ở ngoài cổng. Có thể, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay hôm nay, nhưng cũng có thể ngay tại đây sẽ khởi đầu những cuộc chiến tranh mới.
“Chúc Mày Số Nhọ nhé haha…” Quân cười sảng khoái vỗ vai Lâm sau màn chào hỏi bá đạo.
“Khánh Lâm, đại diện cho dòng họ Abuva, tôi chúc cậu Sau Này Vất Vả…hehe…”
“Anna… cô cũng thật là..” Lâm cười trừ.
Sau khi đã yên vị ở bàn ăn, mọi người mới để ý đến người đi cùng Hoàng. Cô gái bé nhỏ vẫn bám chặt lấy tay cậu, ánh mắt e dè nhìn người xung quanh. Trong khi những người còn lại, trừ Hoàng, đều trố mắt kinh ngạc:
“Ngọc Lan… cuối cùng cậu cũng trở về rồi!” Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi trên má Quỳnh.
“Ủa, chị Quỳnh Zyn, chị nói gì lạ vậy?”
Tất cả con mắt đều đổ dồn về phía Hoàng và Vy, mong tìm lời giải thích. Chẳng lẽ Ngọc Lan bị mất trí nhớ sau chuyện đó sao?
“Ngọc Lan... đã… ra đi từ hai năm trước… căn bệnh của cô ấy lúc đó…đã sắp chuyển đến giai đoạn cuối. Hơn nữa, phát đạn đó… đã khiến Lan thành người tàn phế, cho đến lúc qua đời…”
Mọi người dường như không tin vào tai mình.
“Em…em xin lỗi vì đã khiến anh chị đau lòng… em xin lỗi vì đã động vào nỗi đau trong lòng anh chị… em không cố ý…”
Vy rưng rưng nước mắt.
“Không… không sao… không phải lỗi của em.” Lâm ngấp ngứ “Nhưng chuyện không vui thì hôm nay chúng tay không nên nhắc đến phải không?”
“Đúng… đúng rồi đó! Quỳnh à… bà nổi nhanh như cồn à nha. Nghe nói album vol.1 sắp phát hành rồi đúng không? Thành công là nhớ chiêu đãi chị em đó!” Thư cố gợi đề tài.
“Cũng đúng, Quỳnh mà lại, giỏi giang như vậy mà cũng có một số người không biết giữ.” Minh ném tia nhìn về phía Hoàng.
Từ nãy đến giờ, không lúc nào là Quỳnh không nhìn Hoàng. Món thịt bò bít tết trên đĩa cậu vẫn không hề đụng đến. Hoàng chỉ dùng tay phải để gắp đồ ăn, tay trái của cậu bị bàn ăn che khuất. Chính đều này đã khiến cô nghi ngờ.
“Anh đừng nắm chặt tay như thế nữa. Lại chảy máu rồi kìa.” Vy lo lắng nhìn bàn tay trái của Vương chủ tịch đang đặt dưới bàn.
Cô gái ngồi đối diện đứng phắt dậy, lấy chiếc túi xách để tìm mấy cuộn băng gạc luôn mang theo bên người, tiến đến chỗ Hoàng. Cô nhẹ nhàng đưa đôi tay thon thả của mình cầm lấy cánh tay rắn chắc của cậu. Máu đã thấm đẫm băng, màu đỏ của màu đã lấn át hết màu trắng của băng gạc…
“Em…”
“Đừng hiểu lầm, đây chỉ là trả nợ anh thôi!” Quỳnh vừa nói vừa tháo băng quấn trên tay cậu ra, nhẹ nhàng lấy bông lau máu cho cậu.
Hóa ra, cô vẫn nhớ cái ngày ở nhà Hoàng… lần đầu tiên đến nhà cậu… cô cũng bị đứt tay, cậu cũng đã làm như thế này…
Hoàng rụt tay lại. Cánh tay đang lau vết máu cho cậu hụt hẫng giữa không trung.
“Nếu là trả nợ, tôi sẽ không để cho em có cơ hội đó đâu. Em hãy nợ tôi cả đời đi.”
Khánh Lâm đang cố kìm nén cảm xúc ghen tức trong lòng. Muốn đối đầu với hai người này, không phải cứ lao vào làm tổn thương thể xác là xong chuyện…
“Quỳnh…” Lâm đỡ cô đứng dậy, còn cậu quỳ xuống. “Thực ra hôm nay anh mời em đến sinh nhật anh là vì anh có chuyện muốn nói với em… và muốn mọi người chứng kiến.”
Mọi người như nín thở. Chỉ riêng Minh Quân vẫn bình thản, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cậu khẽ nhếch môi. Anh bạn thân của cậu ngày càng cao tay rồi…
“Anh không biết sau này chúng ta còn phải trải qua những chuyện gì, nhưng… anh rất sợ mất em, sợ phải xa em. Mỗi ngày anh đều thấp thỏm lo âu, sợ em sẽ thuộc về anh khác. Em… làm vợ anh được không? Anh…”
“Thôi ngay!” Minh đập bàn.
“Không được!” Gần như cùng một lúc, Hoàng đứng dậy, đôi mắt màu cà phê của cậu hằn những tia đỏ.
“Họ không sao chứ anh?” Thư thì thầm vào tai Quân, đôi mắt do dự nhìn bốn người kia.
“Em đừng xen vào. Chuyện của họ cứ để họ giải quyết.”
Kiều Vy đang ngồi cũng phải giật mình bởi hai câu gắt đáng sợ của hai vị chủ tịch. Cô há hốc miệng. Chị Quỳnh Zyn sướng thật! Được ba anh đẹp trai thích, còn cả Khánh Lâm idol nữa. Không như mình, người mẫu cũng không qua nổi T.T
“Chúng ta… vẫn chỉ là bạn được thôi Lâm à… xin lỗi…”
Lâm đứng dậy, chiếc hộp nhung đỏ cậu chuẩn bị rút ra nay lại về nguyên vị trí cũ của nó.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Có thể bây giờ chúng ta là bạn…”
“Quỳnh, em đi với tôi!” Hoàng nắm chặt tay Quỳnh lôi đi, không màng đến cảm xúc của cô, đơn giản là cậu đang quá giận dữ.
Khải Minh cũng đuổi theo hai người họ. Còn Anna, Thư và Quân thì lén lút theo sau.
“Thanks, Mr. Thomas.” Lâm gật đầu với người quản gia khi ông đứng đón cậu trước cổng.
“Who is she?” Sau khi mở cửa xe cho cậu chủ, Thomas hỏi.
“She is my close friend.”
“Wow! What a beautiful girl! Nice to meet you! What’s your name?”
Quỳnh bắt tay lịch sự.
“My name’s Quynh. Nice to meet you, too!”
“Quỳnh à, Thomas có thể hiểu tiếng Việt, ông ấy là con lai, em có thể nói tiếng Việt với ổng mà haha…” Lâm véo múi cô.
Một bà mập ú với khuôn mặt phúc hậu bỗng chạy ra ôm chầm lấy cậu.
“Lâm, hôm nay đi làm có mệt không con? Vú lo cho con quá...” Rồi lại nhìn sang bên cạnh “A… đây có phải là cái cô bé con hay nhắc đến không? Cái người mà con thầm…”
Chưa để vú nuôi nói hết câu, cậu đã lấy tay ngăn miệng bà lại. Vẻ mặt cậu mếu máo, lắc đầu lia lịa trông rất khôi hài. Đến Quỳnh cũng phải phì cười.
“Vú…vú vào chuẩn bị…ừm…”
“Được rồi, vú biết rồi! Con cứ dẫn bạn gái đi thăm nhà đi nha! Chưa biết chừng sau này…”
“Vú!! ><”
“Haha. Bye bye!”
“Vú Liên trẻ con lắm, em thông cảm nhé.” Lâm gãi gãi đầu.
“Không sao, em thấy vui mà.” Quỳnh cười.
Lâm xoa đầu cô.
“Cái con nhóc này…haha…đi thôi!”
Cậu cầm tay cô bước đi rất tự nhiên, nhưng trong lòng đang rối bời. Liệu cậu còn có thể cầm tay cô bao lâu nữa?
“Anh cũng có thú trồng hoa?”
Quỳnh vừa đi vừa ngắm khu vườn với đủ các loài ho mới được trồng thẳng tắp theo hàng, giữa vườn có một hồ sen tượng khắc cao chừng 2m, mỗi bát sen xung quanh chưa ba giây lại phun nước vào tâm, làm nổi bật thêm cho bông sen đang nở rộ.
“Thực ra là ông Thomas trồng để giết thời gian, vì anh cũng không hay ở nhà.”
Có tiếng còi xe inh ỏi, chứng tỏ những người được mời tham dự đều có mặt ở ngoài cổng. Có thể, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay hôm nay, nhưng cũng có thể ngay tại đây sẽ khởi đầu những cuộc chiến tranh mới.
“Chúc Mày Số Nhọ nhé haha…” Quân cười sảng khoái vỗ vai Lâm sau màn chào hỏi bá đạo.
“Khánh Lâm, đại diện cho dòng họ Abuva, tôi chúc cậu Sau Này Vất Vả…hehe…”
“Anna… cô cũng thật là..” Lâm cười trừ.
Sau khi đã yên vị ở bàn ăn, mọi người mới để ý đến người đi cùng Hoàng. Cô gái bé nhỏ vẫn bám chặt lấy tay cậu, ánh mắt e dè nhìn người xung quanh. Trong khi những người còn lại, trừ Hoàng, đều trố mắt kinh ngạc:
“Ngọc Lan… cuối cùng cậu cũng trở về rồi!” Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi trên má Quỳnh.
“Ủa, chị Quỳnh Zyn, chị nói gì lạ vậy?”
Tất cả con mắt đều đổ dồn về phía Hoàng và Vy, mong tìm lời giải thích. Chẳng lẽ Ngọc Lan bị mất trí nhớ sau chuyện đó sao?
“Ngọc Lan... đã… ra đi từ hai năm trước… căn bệnh của cô ấy lúc đó…đã sắp chuyển đến giai đoạn cuối. Hơn nữa, phát đạn đó… đã khiến Lan thành người tàn phế, cho đến lúc qua đời…”
Mọi người dường như không tin vào tai mình.
“Em…em xin lỗi vì đã khiến anh chị đau lòng… em xin lỗi vì đã động vào nỗi đau trong lòng anh chị… em không cố ý…”
Vy rưng rưng nước mắt.
“Không… không sao… không phải lỗi của em.” Lâm ngấp ngứ “Nhưng chuyện không vui thì hôm nay chúng tay không nên nhắc đến phải không?”
“Đúng… đúng rồi đó! Quỳnh à… bà nổi nhanh như cồn à nha. Nghe nói album vol.1 sắp phát hành rồi đúng không? Thành công là nhớ chiêu đãi chị em đó!” Thư cố gợi đề tài.
“Cũng đúng, Quỳnh mà lại, giỏi giang như vậy mà cũng có một số người không biết giữ.” Minh ném tia nhìn về phía Hoàng.
Từ nãy đến giờ, không lúc nào là Quỳnh không nhìn Hoàng. Món thịt bò bít tết trên đĩa cậu vẫn không hề đụng đến. Hoàng chỉ dùng tay phải để gắp đồ ăn, tay trái của cậu bị bàn ăn che khuất. Chính đều này đã khiến cô nghi ngờ.
“Anh đừng nắm chặt tay như thế nữa. Lại chảy máu rồi kìa.” Vy lo lắng nhìn bàn tay trái của Vương chủ tịch đang đặt dưới bàn.
Cô gái ngồi đối diện đứng phắt dậy, lấy chiếc túi xách để tìm mấy cuộn băng gạc luôn mang theo bên người, tiến đến chỗ Hoàng. Cô nhẹ nhàng đưa đôi tay thon thả của mình cầm lấy cánh tay rắn chắc của cậu. Máu đã thấm đẫm băng, màu đỏ của màu đã lấn át hết màu trắng của băng gạc…
“Em…”
“Đừng hiểu lầm, đây chỉ là trả nợ anh thôi!” Quỳnh vừa nói vừa tháo băng quấn trên tay cậu ra, nhẹ nhàng lấy bông lau máu cho cậu.
Hóa ra, cô vẫn nhớ cái ngày ở nhà Hoàng… lần đầu tiên đến nhà cậu… cô cũng bị đứt tay, cậu cũng đã làm như thế này…
Hoàng rụt tay lại. Cánh tay đang lau vết máu cho cậu hụt hẫng giữa không trung.
“Nếu là trả nợ, tôi sẽ không để cho em có cơ hội đó đâu. Em hãy nợ tôi cả đời đi.”
Khánh Lâm đang cố kìm nén cảm xúc ghen tức trong lòng. Muốn đối đầu với hai người này, không phải cứ lao vào làm tổn thương thể xác là xong chuyện…
“Quỳnh…” Lâm đỡ cô đứng dậy, còn cậu quỳ xuống. “Thực ra hôm nay anh mời em đến sinh nhật anh là vì anh có chuyện muốn nói với em… và muốn mọi người chứng kiến.”
Mọi người như nín thở. Chỉ riêng Minh Quân vẫn bình thản, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cậu khẽ nhếch môi. Anh bạn thân của cậu ngày càng cao tay rồi…
“Anh không biết sau này chúng ta còn phải trải qua những chuyện gì, nhưng… anh rất sợ mất em, sợ phải xa em. Mỗi ngày anh đều thấp thỏm lo âu, sợ em sẽ thuộc về anh khác. Em… làm vợ anh được không? Anh…”
“Thôi ngay!” Minh đập bàn.
“Không được!” Gần như cùng một lúc, Hoàng đứng dậy, đôi mắt màu cà phê của cậu hằn những tia đỏ.
“Họ không sao chứ anh?” Thư thì thầm vào tai Quân, đôi mắt do dự nhìn bốn người kia.
“Em đừng xen vào. Chuyện của họ cứ để họ giải quyết.”
Kiều Vy đang ngồi cũng phải giật mình bởi hai câu gắt đáng sợ của hai vị chủ tịch. Cô há hốc miệng. Chị Quỳnh Zyn sướng thật! Được ba anh đẹp trai thích, còn cả Khánh Lâm idol nữa. Không như mình, người mẫu cũng không qua nổi T.T
“Chúng ta… vẫn chỉ là bạn được thôi Lâm à… xin lỗi…”
Lâm đứng dậy, chiếc hộp nhung đỏ cậu chuẩn bị rút ra nay lại về nguyên vị trí cũ của nó.
“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Có thể bây giờ chúng ta là bạn…”
“Quỳnh, em đi với tôi!” Hoàng nắm chặt tay Quỳnh lôi đi, không màng đến cảm xúc của cô, đơn giản là cậu đang quá giận dữ.
Khải Minh cũng đuổi theo hai người họ. Còn Anna, Thư và Quân thì lén lút theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.