Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 43
Song Nghi
15/12/2015
Sở cảnh sát gọi Minh đến để lấy lời khai, đồng thời cho cậu đứng xem cuộc hỏi cung nữ sát thủ:
“Cô tên gì?”
“Rose.”
“Tên thật?”
“…”
“Tại sao cô giết người?”
“Tôi ghét hắn ta.”
“Tại sao?”
“…”
“Cô có biết công dân không được tự ý sử dụng vũ khí không?”
“Biết.”
“Ông chủ của cô là ai?”
“Tôi không có!”
“Cô gái, tự thú tội sẽ được khoan hồng. Nếu cô không chịu khai ra, tội sẽ nặng thêm. Qua điều tra, cô và nhà họ Vũ cũng như Tập đoàn GP chẳng có một chút quan hệ nào cả. Cô nghĩ cô gánh được hết tội sao? Tội sử dụng trái phép vũ khí, giết người, xâm nhập bất hợp pháp, đánh người thi hành công vụ.”
Sát thủ Rose im lặng, cúi gằm mặt, một lúc sau mới nói:
“Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc, khi tôi ra sẽ khai hết với các anh.”
Mấy cảnh sát có mặt tại đó nhìn nhau do dự. Ở đây toàn đàn ông mà canh gác trước cửa phòng vệ sinh nữ thật không hay chút nào. Nhưng cô ta đã bảo khi ra sẽ khai hết, thật sự là rất khó xử. Cuối cùng, đội trưởng đành phải gật đầu.
Vừa ra đến cửa thì gặp ngay một nữ cảnh sát, cô ta nói sẽ dẫn tội phạm đi. Viên cảnh sát thấy thế mừng rỡ vội giao ngay tội phạm cho cô ta, đồng thời cũng đi theo giám sát, nhưng đứng ở xa đó một đoạn. Anh ta thấy cả hai người cùng đi vào, nhưng hai mươi phút trôi qua vẫn không ra…
“Đội trưởng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi là đàn ông, không tiện vào.”
Họ chờ thêm mười phút, vẫn không có động tĩnh gì, vội xông vào.
Rose đã chết. Cô ta bị đâm nhiều nhát ở ngực, bụng, cảnh tượng trông vô cùng dã man. Còn cô cảnh sát khi nãy thì biến mất không để lại tăm hơi.
Minh thở dài, kẻ đứng sau những chuyện này rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhằm vào bọn họ? Tại sao cứ đến lúc sắp biết được điều gì đó thì lại bị đứt mạch?
“Cậu Khải Minh, cậu có thể về lo hậu sự cho nạn nhân, có việc gì chúng tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Được.”
*
“Quỳnh, Minh phải lo an táng cho Kiều Oanh nên mấy hôm nay tôi sẽ chăm sóc bà. Aiz, cuối cùng cũng có cơ hội ở bên cạnh bà đấy, mấy hôm trước Minh toàn đuổi tôi về. Nào là: cứ ở bên Quân đi, các kiểu, lọ chai,… Mà kể cũng tội Kiều Oanh thật, trẻ như vậy mà…”
“Kiều Oanh… cô ấy…” Quỳnh sặc nước.
“Ừ. Nghe nói là bị bắn chết khi chuẩn bị nói ra kẻ đứng sau tất cả những việc đau khổ mà chúng ta hứng chịu, như là Hoàng bị tai nạn, bà bị đâm, Kiều Oanh chết, mấy tin đồn đó cũng là tên bí ẩn đó tung tin. Minh bảo tôi không được nói cho bà biết, vì không muốn bà lo lắng. Nhưng tôi nghĩ nói vẫn tốt hơn, vì còn biết để mà đề phòng.”
Cốc nước trên tay Quỳnh rơi xuống đất, vỡ toang. Vụ tai nạn của Hoàng có người sắp đặt ư?
Trong khi đó, ở phòng bệnh bên cạnh…
“A Khánh Lâm, anh đến thăm anh Hoàng ạ?”
Kiều Vy thấy Lâm mở cửa bước vào thì mừng rỡ, định rót nước nhưng bị cậu kéo sát lại gần:
“Vy, Hoàng đang mất trí nhớ, tránh cho cậu ta nghĩ tiêu cực, em cứ giả vờ là Ngọc Lan đi. Cậu ta cứ nghĩ em là Lan phải không?”
“Vâng… em bảo em là Vy mà anh ấy cứ bảo em là chị Ngọc Lan, em cũng chẳng biết phải… phải giải thích thế nào nữa.”
Hai người đang ở cự ly rất gần, mặt kề mặt, cô cảm nhận được hơi thở của Lâm. Cậu nở nụ cười mê hoặc làm tim cô đập lỗi một nhịp.
Thấy Vy vẫn còn do dự, Lâm nói tiếp:
“Kiều Vy, anh nghĩ anh thích em rồi. Hóa ra lâu nay là do anh cố chấp nghĩ mình thích Quỳnh mà không phải…”
“Dạ…?”
Lâm lập tức khóa môi cô bằng một nụ hôn: “Ưm…”
Lúc này, Hoàng xoay người, chứng tỏ cậu sắp thức dậy, Vy giật mình đẩy cậu ra, cô đỏ mặt:
“Ừm… Em nghĩ việc anh đưa ra cũng rất tốt cho Hoàng.”
Khánh Lâm véo má cô:
“Được rồi, anh còn phải đi diễn bây giờ, em ở lại nhé, lát nữa Anna đến thì phải nghỉ ngơi đấy. Nhớ… giữ gìn sức khỏe…”
Câu cuối cậu ta kéo dài ra như muốn nhắc trước điều gì đó…
“Lan, ai vừa đến vậy?” Hoàng dụi dụi mắt, nói với giọng ngái ngủ trông rất đáng yêu.
“Hoàng, anh thức dậy rồi à? Lâm vừa mới đến thăm anh đó. À, đúng rồi. Thực ra em chính là Ngọc Lan, vì anh bị mất một phần kí ức nên em muốn trêu đùa anh chút thôi, hì…”
“Biết mà. Vậy phần kí ức của anh có gì đó rất quan trọng đúng không?”
“Anh thật sự rất muốn biết?”
“Tất nhiên. Nhưng có vẻ không ai muốn nói.”
“Vì nói ra chưa chắc anh đã tin. Anh tự mình nhớ lại vẫn hơn.” Đúng thế, Hoàng tự mình nhớ lại vẫn tốt hơn. Hơn nữa, Quỳnh đã nói, cậu ấy mất trí nhớ thế cũng tốt, vì có thể quên đi chuyện quá khứ mà sống tiếp. Đau khổ để một người chịu là được rồi.
Ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng ai đó ngã gục rất nặng nề. Nhanh như cắt, một bóng người lao vút vào phòng, kề con dao sát cổ Kiều Vy.
Hóa ra, hai tên vệ sĩ bên ngoài đã bị phun thuốc mê. Hoàng chỉ tức một nỗi là cơ thể không thể nào mà cử động được để cứu “Ngọc Lan.” Vì ngay sau đó, tên sát thủ bịt mặt đó đã giết “Lan” ngay trước mắt cậu, ngay tại phòng bệnh này.
“Hoàng, anh đừng cảm thấy áy náy hay gì cả, hãy sống thật tốt, đừng nghĩ vì anh đang bệnh nên không thể cứu em… đừng bị ám ảnh…”
Đó là lời cuối cùng cô nói với cậu, trước khi nhắm mắt ngã gục xuống sàn.
Lại thêm một sinh mạng vô tội nữa phải chết…
“Cô tên gì?”
“Rose.”
“Tên thật?”
“…”
“Tại sao cô giết người?”
“Tôi ghét hắn ta.”
“Tại sao?”
“…”
“Cô có biết công dân không được tự ý sử dụng vũ khí không?”
“Biết.”
“Ông chủ của cô là ai?”
“Tôi không có!”
“Cô gái, tự thú tội sẽ được khoan hồng. Nếu cô không chịu khai ra, tội sẽ nặng thêm. Qua điều tra, cô và nhà họ Vũ cũng như Tập đoàn GP chẳng có một chút quan hệ nào cả. Cô nghĩ cô gánh được hết tội sao? Tội sử dụng trái phép vũ khí, giết người, xâm nhập bất hợp pháp, đánh người thi hành công vụ.”
Sát thủ Rose im lặng, cúi gằm mặt, một lúc sau mới nói:
“Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lúc, khi tôi ra sẽ khai hết với các anh.”
Mấy cảnh sát có mặt tại đó nhìn nhau do dự. Ở đây toàn đàn ông mà canh gác trước cửa phòng vệ sinh nữ thật không hay chút nào. Nhưng cô ta đã bảo khi ra sẽ khai hết, thật sự là rất khó xử. Cuối cùng, đội trưởng đành phải gật đầu.
Vừa ra đến cửa thì gặp ngay một nữ cảnh sát, cô ta nói sẽ dẫn tội phạm đi. Viên cảnh sát thấy thế mừng rỡ vội giao ngay tội phạm cho cô ta, đồng thời cũng đi theo giám sát, nhưng đứng ở xa đó một đoạn. Anh ta thấy cả hai người cùng đi vào, nhưng hai mươi phút trôi qua vẫn không ra…
“Đội trưởng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi là đàn ông, không tiện vào.”
Họ chờ thêm mười phút, vẫn không có động tĩnh gì, vội xông vào.
Rose đã chết. Cô ta bị đâm nhiều nhát ở ngực, bụng, cảnh tượng trông vô cùng dã man. Còn cô cảnh sát khi nãy thì biến mất không để lại tăm hơi.
Minh thở dài, kẻ đứng sau những chuyện này rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhằm vào bọn họ? Tại sao cứ đến lúc sắp biết được điều gì đó thì lại bị đứt mạch?
“Cậu Khải Minh, cậu có thể về lo hậu sự cho nạn nhân, có việc gì chúng tôi sẽ gọi cho cậu.”
“Được.”
*
“Quỳnh, Minh phải lo an táng cho Kiều Oanh nên mấy hôm nay tôi sẽ chăm sóc bà. Aiz, cuối cùng cũng có cơ hội ở bên cạnh bà đấy, mấy hôm trước Minh toàn đuổi tôi về. Nào là: cứ ở bên Quân đi, các kiểu, lọ chai,… Mà kể cũng tội Kiều Oanh thật, trẻ như vậy mà…”
“Kiều Oanh… cô ấy…” Quỳnh sặc nước.
“Ừ. Nghe nói là bị bắn chết khi chuẩn bị nói ra kẻ đứng sau tất cả những việc đau khổ mà chúng ta hứng chịu, như là Hoàng bị tai nạn, bà bị đâm, Kiều Oanh chết, mấy tin đồn đó cũng là tên bí ẩn đó tung tin. Minh bảo tôi không được nói cho bà biết, vì không muốn bà lo lắng. Nhưng tôi nghĩ nói vẫn tốt hơn, vì còn biết để mà đề phòng.”
Cốc nước trên tay Quỳnh rơi xuống đất, vỡ toang. Vụ tai nạn của Hoàng có người sắp đặt ư?
Trong khi đó, ở phòng bệnh bên cạnh…
“A Khánh Lâm, anh đến thăm anh Hoàng ạ?”
Kiều Vy thấy Lâm mở cửa bước vào thì mừng rỡ, định rót nước nhưng bị cậu kéo sát lại gần:
“Vy, Hoàng đang mất trí nhớ, tránh cho cậu ta nghĩ tiêu cực, em cứ giả vờ là Ngọc Lan đi. Cậu ta cứ nghĩ em là Lan phải không?”
“Vâng… em bảo em là Vy mà anh ấy cứ bảo em là chị Ngọc Lan, em cũng chẳng biết phải… phải giải thích thế nào nữa.”
Hai người đang ở cự ly rất gần, mặt kề mặt, cô cảm nhận được hơi thở của Lâm. Cậu nở nụ cười mê hoặc làm tim cô đập lỗi một nhịp.
Thấy Vy vẫn còn do dự, Lâm nói tiếp:
“Kiều Vy, anh nghĩ anh thích em rồi. Hóa ra lâu nay là do anh cố chấp nghĩ mình thích Quỳnh mà không phải…”
“Dạ…?”
Lâm lập tức khóa môi cô bằng một nụ hôn: “Ưm…”
Lúc này, Hoàng xoay người, chứng tỏ cậu sắp thức dậy, Vy giật mình đẩy cậu ra, cô đỏ mặt:
“Ừm… Em nghĩ việc anh đưa ra cũng rất tốt cho Hoàng.”
Khánh Lâm véo má cô:
“Được rồi, anh còn phải đi diễn bây giờ, em ở lại nhé, lát nữa Anna đến thì phải nghỉ ngơi đấy. Nhớ… giữ gìn sức khỏe…”
Câu cuối cậu ta kéo dài ra như muốn nhắc trước điều gì đó…
“Lan, ai vừa đến vậy?” Hoàng dụi dụi mắt, nói với giọng ngái ngủ trông rất đáng yêu.
“Hoàng, anh thức dậy rồi à? Lâm vừa mới đến thăm anh đó. À, đúng rồi. Thực ra em chính là Ngọc Lan, vì anh bị mất một phần kí ức nên em muốn trêu đùa anh chút thôi, hì…”
“Biết mà. Vậy phần kí ức của anh có gì đó rất quan trọng đúng không?”
“Anh thật sự rất muốn biết?”
“Tất nhiên. Nhưng có vẻ không ai muốn nói.”
“Vì nói ra chưa chắc anh đã tin. Anh tự mình nhớ lại vẫn hơn.” Đúng thế, Hoàng tự mình nhớ lại vẫn tốt hơn. Hơn nữa, Quỳnh đã nói, cậu ấy mất trí nhớ thế cũng tốt, vì có thể quên đi chuyện quá khứ mà sống tiếp. Đau khổ để một người chịu là được rồi.
Ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng ai đó ngã gục rất nặng nề. Nhanh như cắt, một bóng người lao vút vào phòng, kề con dao sát cổ Kiều Vy.
Hóa ra, hai tên vệ sĩ bên ngoài đã bị phun thuốc mê. Hoàng chỉ tức một nỗi là cơ thể không thể nào mà cử động được để cứu “Ngọc Lan.” Vì ngay sau đó, tên sát thủ bịt mặt đó đã giết “Lan” ngay trước mắt cậu, ngay tại phòng bệnh này.
“Hoàng, anh đừng cảm thấy áy náy hay gì cả, hãy sống thật tốt, đừng nghĩ vì anh đang bệnh nên không thể cứu em… đừng bị ám ảnh…”
Đó là lời cuối cùng cô nói với cậu, trước khi nhắm mắt ngã gục xuống sàn.
Lại thêm một sinh mạng vô tội nữa phải chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.