Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 50
Song Nghi
23/01/2016
Thu Phương tái xanh mặt, rốt cuộc là muốn đưa cô đi đâu?
“Mau cho tôi gặp Vũ Khải Minh!”
“Lại còn dám to mồm à? Cứ ngoan ngoãn có khi bọn tôi còn thương hoa tiếc ngọc haha…”
“Các người…”
“Con đàn bà đê tiện, nghĩ anh đây thèm động đến cô sao? Chúng mày mang cô ta đi!”
Nơi bọn chúng mang cô đến là một ngôi nhà hoang trong rừng, đồ đạc trong nhà khá ít ỏi, một nhà vệ sinh, một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái tủ, còn lại chẳng có gì khác.
“Định để tôi sống ở đây sao?”
Mấy tên áo đen không nói gì, đẩy cô vào trong nhà rồi khóa cửa lại.
Sắp cưới rồi mà cô dâu lại bị giam giữ trong rừng, tin này mà được lan ra ngoài thì cả cộng đồng mạng lại một phen bùng nổ.
Những ngày sau đó, mọi cử chỉ, giọng nói của Quỳnh, khi Hoàng nhìn thấy hoặc nghe thấy, đều cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cậu đang tự hỏi không biết Khải Minh cho cô ấy đến đây để làm gì, chẳng lẽ để hành hạ cậu?
“Vũ Khải Minh, cậu muốn tôi đau đầu muốn chết sao? Cứ nhìn thấy Quỳnh với nghe giọng nói của cô ấy là đầu tôi đau lắm, cứ như là tôi đã bỏ sót cái gì đó ấy. Tim cũng đập nhanh hơn bình thường.”
Ở đầu dây bên kia, Khải Minh cười sặc sụa.
“Cậu cười cái gì? Em gái cậu là khắc tinh của tôi chăng? Nhiều lúc suy nghĩ lại cảm thấy thật sự cũng có chút không muốn cô ấy ở gần tôi. Cơn đau ngày càng dữ dội. Ở bên Phương thì không cảm thấy gì, đầu cũng không đau…”
Choang!
Hoàng giật mình quay lại. Cốc sữa Quỳnh mang vào cho cậu đã vỡ tan tành trên sàn nhà.
“Quỳnh, anh… em đừng nghĩ lung tung gì cả…”
Ở phía bên kia, Khải Minh đoán chắc em gái cậu đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Cậu khẽ thở dài. Em gái à, em vào chẳng đúng lúc chút nào. Anh nghĩ cậu ta cũng không có ý đó đâu. Lời nói của đàn ông thường rất đơn giản, nghĩ gì nói đó, không như phụ nữ, nói đơn giản nhưng nghĩ rất sâu xa.
“Em xin lỗi…” Cô vội ngồi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh, chẳng may bị đâm vào tay. Trong giờ phút ấy, tim Hoàng chợt nhói lên, cậu cũng không hiểu vì sao. Chỉ biết rằng cậu đã đẩy chiếc xe tới, dùng một tay kéo cô lên ngồi vào lòng mình, dù chân có hơi nhói lên nhưng cậu cũng không buồn để ý.
“Có sao không?”
Quỳnh rụt tay lại, vội vàng đứng dậy giấu tay ra đằng sau.
“Không sao… em không sao…”
Cơn đau lại ập đến, Hoàng nhíu mày, một tay di di trên mi tâm. Trong tâm trí cậu hiện lên hình ảnh một bóng người một tay cầm dao, một tay giấu ra đằng sau. Nhưng khuôn mặt đó vẫn rất mờ nhạt.
“Thu Phương…” Cậu khẽ gọi tên, nhưng đủ để người đứng bên cạnh nghe thấy.
Đúng lúc đó, thư ký của Hoàng bước vào.
“Thiếu gia, cô Thu Phương không còn ở trong bệnh viện. Nghe nói người của Vũ Chủ tịch đã mang cô ấy đi rồi.”
Cậu nắm chặt tay thành quyền, rồi đập thật mạnh vào thành xe lăn.
“Chết tiệt! Mang điện thoại lại đây cho tôi!”
Hoàng lập tức gọi cho Minh, không để ý rằng Quỳnh vẫn đang đứng bên cạnh.
“Sao thế? Mới cúp máy đã nhớ tôi rồi?” Giọng Minh có vẻ giễu cợt.
“Vũ Khải Minh! Tôi nói cho cậu biết. Cậu đùa cũng một vừa hai phải thôi. Cậu mang Quỳnh đến chỗ tôi là có ý gì? Rồi lại bắt vợ chưa cưới của tôi đi? Chẳng lẽ cậu lại thích Phương? Chẳng lẽ cậu muốn tôi lấy Quỳnh? Chẳng phải hai nhà chúng ta đã kí kết hợp tác rồi sao?”
Người Quỳnh run lên từng đợt. Hoàng vừa nói những câu khiến cô bị tổn thương nặng nề.
“Vương Thiên Hoàng! Cậu đừng có nghĩ gì nói đấy nữa đi! Cậu học ai những suy nghĩ ích kỷ và kinh khủng như thế hả? Tôi thích Thu Phương ư? Cậu khiến tôi sặc nước rồi đấy! Tôi nói để cậu biết, sau vụ tai nạn ô tô, tính cách cậu thay đổi quá nhiều, rốt cuộc người phụ nữ đê tiện đó đã đầu độc cậu cái gì hả?”
“Cậu nói ai là người phụ nữ đê tiện? Đó là vợ chưa cưới của tôi, tôi không cho phép cậu nói như vậy!” Lúc này Hoàng mới nhớ ra là vẫn còn Quỳnh trong phòng.
Cậu áy náy nhìn cô.
“Xin lỗi… anh có đọc qua tin tức của mấy năm về trước. Nhưng thật sự, ký ức của anh chỉ thấy Phương là bạn gái anh, và anh thích cô ấy. Anh chưa có chút kí ức nào về việc anh và em yêu nhau, nên…”
“Em hiểu mà… không sao… Thực ra, em chỉ muốn hỏi, những câu nói vừa rồi liệu có phải là sự thật không? Có phải là những gì anh đang nghĩ không?”
“Anh…”
“Em rất sợ bị người khác nói không đúng về mình. Thế nên giờ em sẽ giải thích để anh hiểu: thật ra, không phải Minh đưa em tới đây để trục lợi gì từ tài sản nhà họ Vương. Anh ấy muốn em đến đây giúp anh lấy lại phần ký ức đã mất. Kết quả, không những anh không nhớ lại mà em còn khiến anh muốn kết hôn với Phương ngay lập tức. Thế nên Minh mới mang Phương đi nơi khác. Anh ấy đã gửi địa chỉ cho em, để cho em quyết định. Những ngày qua em đã nghĩ rất nhiều, xem liệu rằng có nên đưa cho anh địa chỉ hay không. Em biết em làm thế là rất ích kỷ, vì không thể để một người phụ nữ đang mang thai ở một nơi tồi tàn như vậy. Nhưng Minh lại nói anh ấy vẫn chăm sóc Phương rất tốt, cô ấy một ngày vẫn ba bữa, không thiếu thốn gì, chỉ bị giam lỏng ở đó. Em biết đứa trẻ không thể sinh ra ở một nơi như thế, hơn nữa anh với Phương cũng sắp kết hôn, em chỉ muốn ở bên anh thêm một chút. Em nghĩ sẽ không vấn đề gì, nhưng hôm nay khi anh nói em ở bên cạnh anh khiến anh thấy rất khó chịu, em không thể… em không thể giấu anh mãi nữa…” Quỳnh nói mà nước mắt cứ lăng dài trên gò má. Cô cầm điện thoại gửi định vị địa chỉ sang máy Hoàng.
“Đó là nơi Phương đang ở. Hai ngày nữa em phải đi làm rồi. Em thật sự… thật sự không muốn làm người thứ ba nữa… Xin lỗi vì những ngày qua đã làm phiền anh… em xin lỗi…”
Khóe mắt Hoàng cũng bắt đầu ngấn lệ.
“Đừng khóc…” Cậu đưa tay ra như muốn lau nước mắt cho cô, nhưng trong tình trạng hiện tại, cậu không thể.
“Nhiều lúc em cũng đã rất muốn anh lấy lại kí ức. Vì chỉ có như vậy… nhưng đó là một suy nghĩ rất ích kỷ. Phần kí ức đó em sợ sẽ dày vò anh, phần kí ức đó có vui vẻ, có buồn bã, có tiếng cười, có nước mắt, thậm chí có cả sự đổ máu, chúng ta đã có những năm tháng rất đẹp, giữa bạn bè, anh đã cứu em, đã… Nhưng đứa trẻ đó đã khiến em do dự. Em lại nghĩ rằng anh không nhớ lại cũng là một chuyện tốt…”
“Xin lỗi, anh không nhớ…”
“Chiếc dây chuyền này, em trả lại cho anh…” Cô lấy trong túi ra sợi dây chuyền mà trong lần dự tiệc Hoàng đã mua tặng cô, đặt lên tay cậu.
Tay Hoàng nắm lại cảm nhận sự lạnh lẽo của bạc, rồi mở tay ra nhìn nó. Đầu cậu đột nhiên đau dữ dội, đó là cơn đau kinh khủng nhất trong những cơn đau đầu mà cậu đã phải chịu trong thời gian qua, cứ như là một thứ gì đó xuyên qua đầu. Thế rồi, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, người con gái trước mặt cậu cũng biến mất vào bóng tối…
“Mau cho tôi gặp Vũ Khải Minh!”
“Lại còn dám to mồm à? Cứ ngoan ngoãn có khi bọn tôi còn thương hoa tiếc ngọc haha…”
“Các người…”
“Con đàn bà đê tiện, nghĩ anh đây thèm động đến cô sao? Chúng mày mang cô ta đi!”
Nơi bọn chúng mang cô đến là một ngôi nhà hoang trong rừng, đồ đạc trong nhà khá ít ỏi, một nhà vệ sinh, một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái tủ, còn lại chẳng có gì khác.
“Định để tôi sống ở đây sao?”
Mấy tên áo đen không nói gì, đẩy cô vào trong nhà rồi khóa cửa lại.
Sắp cưới rồi mà cô dâu lại bị giam giữ trong rừng, tin này mà được lan ra ngoài thì cả cộng đồng mạng lại một phen bùng nổ.
Những ngày sau đó, mọi cử chỉ, giọng nói của Quỳnh, khi Hoàng nhìn thấy hoặc nghe thấy, đều cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cậu đang tự hỏi không biết Khải Minh cho cô ấy đến đây để làm gì, chẳng lẽ để hành hạ cậu?
“Vũ Khải Minh, cậu muốn tôi đau đầu muốn chết sao? Cứ nhìn thấy Quỳnh với nghe giọng nói của cô ấy là đầu tôi đau lắm, cứ như là tôi đã bỏ sót cái gì đó ấy. Tim cũng đập nhanh hơn bình thường.”
Ở đầu dây bên kia, Khải Minh cười sặc sụa.
“Cậu cười cái gì? Em gái cậu là khắc tinh của tôi chăng? Nhiều lúc suy nghĩ lại cảm thấy thật sự cũng có chút không muốn cô ấy ở gần tôi. Cơn đau ngày càng dữ dội. Ở bên Phương thì không cảm thấy gì, đầu cũng không đau…”
Choang!
Hoàng giật mình quay lại. Cốc sữa Quỳnh mang vào cho cậu đã vỡ tan tành trên sàn nhà.
“Quỳnh, anh… em đừng nghĩ lung tung gì cả…”
Ở phía bên kia, Khải Minh đoán chắc em gái cậu đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Cậu khẽ thở dài. Em gái à, em vào chẳng đúng lúc chút nào. Anh nghĩ cậu ta cũng không có ý đó đâu. Lời nói của đàn ông thường rất đơn giản, nghĩ gì nói đó, không như phụ nữ, nói đơn giản nhưng nghĩ rất sâu xa.
“Em xin lỗi…” Cô vội ngồi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh, chẳng may bị đâm vào tay. Trong giờ phút ấy, tim Hoàng chợt nhói lên, cậu cũng không hiểu vì sao. Chỉ biết rằng cậu đã đẩy chiếc xe tới, dùng một tay kéo cô lên ngồi vào lòng mình, dù chân có hơi nhói lên nhưng cậu cũng không buồn để ý.
“Có sao không?”
Quỳnh rụt tay lại, vội vàng đứng dậy giấu tay ra đằng sau.
“Không sao… em không sao…”
Cơn đau lại ập đến, Hoàng nhíu mày, một tay di di trên mi tâm. Trong tâm trí cậu hiện lên hình ảnh một bóng người một tay cầm dao, một tay giấu ra đằng sau. Nhưng khuôn mặt đó vẫn rất mờ nhạt.
“Thu Phương…” Cậu khẽ gọi tên, nhưng đủ để người đứng bên cạnh nghe thấy.
Đúng lúc đó, thư ký của Hoàng bước vào.
“Thiếu gia, cô Thu Phương không còn ở trong bệnh viện. Nghe nói người của Vũ Chủ tịch đã mang cô ấy đi rồi.”
Cậu nắm chặt tay thành quyền, rồi đập thật mạnh vào thành xe lăn.
“Chết tiệt! Mang điện thoại lại đây cho tôi!”
Hoàng lập tức gọi cho Minh, không để ý rằng Quỳnh vẫn đang đứng bên cạnh.
“Sao thế? Mới cúp máy đã nhớ tôi rồi?” Giọng Minh có vẻ giễu cợt.
“Vũ Khải Minh! Tôi nói cho cậu biết. Cậu đùa cũng một vừa hai phải thôi. Cậu mang Quỳnh đến chỗ tôi là có ý gì? Rồi lại bắt vợ chưa cưới của tôi đi? Chẳng lẽ cậu lại thích Phương? Chẳng lẽ cậu muốn tôi lấy Quỳnh? Chẳng phải hai nhà chúng ta đã kí kết hợp tác rồi sao?”
Người Quỳnh run lên từng đợt. Hoàng vừa nói những câu khiến cô bị tổn thương nặng nề.
“Vương Thiên Hoàng! Cậu đừng có nghĩ gì nói đấy nữa đi! Cậu học ai những suy nghĩ ích kỷ và kinh khủng như thế hả? Tôi thích Thu Phương ư? Cậu khiến tôi sặc nước rồi đấy! Tôi nói để cậu biết, sau vụ tai nạn ô tô, tính cách cậu thay đổi quá nhiều, rốt cuộc người phụ nữ đê tiện đó đã đầu độc cậu cái gì hả?”
“Cậu nói ai là người phụ nữ đê tiện? Đó là vợ chưa cưới của tôi, tôi không cho phép cậu nói như vậy!” Lúc này Hoàng mới nhớ ra là vẫn còn Quỳnh trong phòng.
Cậu áy náy nhìn cô.
“Xin lỗi… anh có đọc qua tin tức của mấy năm về trước. Nhưng thật sự, ký ức của anh chỉ thấy Phương là bạn gái anh, và anh thích cô ấy. Anh chưa có chút kí ức nào về việc anh và em yêu nhau, nên…”
“Em hiểu mà… không sao… Thực ra, em chỉ muốn hỏi, những câu nói vừa rồi liệu có phải là sự thật không? Có phải là những gì anh đang nghĩ không?”
“Anh…”
“Em rất sợ bị người khác nói không đúng về mình. Thế nên giờ em sẽ giải thích để anh hiểu: thật ra, không phải Minh đưa em tới đây để trục lợi gì từ tài sản nhà họ Vương. Anh ấy muốn em đến đây giúp anh lấy lại phần ký ức đã mất. Kết quả, không những anh không nhớ lại mà em còn khiến anh muốn kết hôn với Phương ngay lập tức. Thế nên Minh mới mang Phương đi nơi khác. Anh ấy đã gửi địa chỉ cho em, để cho em quyết định. Những ngày qua em đã nghĩ rất nhiều, xem liệu rằng có nên đưa cho anh địa chỉ hay không. Em biết em làm thế là rất ích kỷ, vì không thể để một người phụ nữ đang mang thai ở một nơi tồi tàn như vậy. Nhưng Minh lại nói anh ấy vẫn chăm sóc Phương rất tốt, cô ấy một ngày vẫn ba bữa, không thiếu thốn gì, chỉ bị giam lỏng ở đó. Em biết đứa trẻ không thể sinh ra ở một nơi như thế, hơn nữa anh với Phương cũng sắp kết hôn, em chỉ muốn ở bên anh thêm một chút. Em nghĩ sẽ không vấn đề gì, nhưng hôm nay khi anh nói em ở bên cạnh anh khiến anh thấy rất khó chịu, em không thể… em không thể giấu anh mãi nữa…” Quỳnh nói mà nước mắt cứ lăng dài trên gò má. Cô cầm điện thoại gửi định vị địa chỉ sang máy Hoàng.
“Đó là nơi Phương đang ở. Hai ngày nữa em phải đi làm rồi. Em thật sự… thật sự không muốn làm người thứ ba nữa… Xin lỗi vì những ngày qua đã làm phiền anh… em xin lỗi…”
Khóe mắt Hoàng cũng bắt đầu ngấn lệ.
“Đừng khóc…” Cậu đưa tay ra như muốn lau nước mắt cho cô, nhưng trong tình trạng hiện tại, cậu không thể.
“Nhiều lúc em cũng đã rất muốn anh lấy lại kí ức. Vì chỉ có như vậy… nhưng đó là một suy nghĩ rất ích kỷ. Phần kí ức đó em sợ sẽ dày vò anh, phần kí ức đó có vui vẻ, có buồn bã, có tiếng cười, có nước mắt, thậm chí có cả sự đổ máu, chúng ta đã có những năm tháng rất đẹp, giữa bạn bè, anh đã cứu em, đã… Nhưng đứa trẻ đó đã khiến em do dự. Em lại nghĩ rằng anh không nhớ lại cũng là một chuyện tốt…”
“Xin lỗi, anh không nhớ…”
“Chiếc dây chuyền này, em trả lại cho anh…” Cô lấy trong túi ra sợi dây chuyền mà trong lần dự tiệc Hoàng đã mua tặng cô, đặt lên tay cậu.
Tay Hoàng nắm lại cảm nhận sự lạnh lẽo của bạc, rồi mở tay ra nhìn nó. Đầu cậu đột nhiên đau dữ dội, đó là cơn đau kinh khủng nhất trong những cơn đau đầu mà cậu đã phải chịu trong thời gian qua, cứ như là một thứ gì đó xuyên qua đầu. Thế rồi, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, người con gái trước mặt cậu cũng biến mất vào bóng tối…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.