Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 56: Chương 55 - End
Song Nghi
10/03/2016
Sự việc xảy ra quá
hỗn loạn đến nỗi Quỳnh chỉ biết đứng chết chân nhìn năm viên đạn đang
lao về phía mình. Có lẽ đó là cái giá phải trả cho tất cả những chuyện
này.
Nhưng ngay sau khi năm viên đạn ấy được bắn ra, ngay lập tức có sáu viên khác từ khẩu súng của Lâm nhằm thẳng Phương mà lao tới. Cô ta chết mà không kịp kêu lên một tiếng.
Đồng thời, Lâm – Richard đã lao ra đứng chắn trước mặt Quỳnh, lãnh trọn toàn bộ năm viên đạn…
Dù không vào tim, nhưng cho dù bây giờ có đưa đi cấp cứu, cũng chưa chắc có thể cứu vãn nổi …
Quỳnh không thể tin nổi sự việc vừa diễn ra, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi, cô ôm lấy cơ thể Khánh Lâm:
“Đừng… Lâm… đừng…”
Minh vừa mới lĩnh một viên đạn, nhưng chỉ là sượt qua bắp tay. Cô mới nhẹ nhõm được một chút thì đến Lâm – người hiểu cô nhất lại linh tới năm viên.
“Quỳnh… sau tất cả… anh xin… lỗi…” Cậu hô hấp khá khó khăn nên nói bị đứt quãng.
“Không… anh đừng nói gì cả…”
“Anh… đã quá… tham… tham vọng. Anh… vì muốn… có được Wonder…land và GP… mà đã… làm… tổn thương… em. Anh… chỉ muốn… chứng minh… cho… ba anh… và em thấy… anh… không phải người… vô… dụng…”
“Anh là người tốt. Anh không vô dụng. Lâm, đừng bỏ em lại…” Nước mắt cô chảy xuống gò má cậu khiến tim cậu đau đớn khôn nguôi. Cánh tay khó nhọc đưa lên lau nước mắt cho cô, cậu nói trước khi trút hơi thở cuối cùng:
“Cho dù… trước đây… anh có nói dối em…bao nhiêu lần…nhưng anh…thật sự…thật sự…rất…thích…em…”
Và rồi cái cảnh Quỳnh không muốn thấy nhất đã diễn ra. Lâm buông thõng cánh tay vẫn còn vương hơi ấm từ khuôn mặt cô…
“Khônggggggggg…..”
Đám tang của Lâm được tổ chức long trọng, Chủ tịch Wadolski cùng con trai cũng bay từ Mỹ về Việt Nam để lo hậu sự. Đứng trước bia mộ của Lâm, Quỳnh đã kể vắn tắt nguyên nhân dẫn đến hậu quả ngày hôm nay cho ông Wadolski nghe:
“Không ngờ cách dạy con của ta lại phản tác dụng.” Khóe mắt ông đỏ hoe “Ta cứ nghĩ ta hắt hủi nó như vậy, nó sẽ cố gắng trở thành một doanh nhân thành đạt, ta sẽ giao lại Sun cho nó. Không ngờ nó nghĩ ta khinh thường nó, có lẽ mọi thứ đều tại ta. Richard, cha xin lỗi, vì suy nghĩ sai lầm của cha mà con phải đánh đổi cả mạng sống…”
“Ngài Wadolski, là cháu có lỗi, vì anh ấy đã đỡ đạn giúp cháu…”
“Cháu không có lỗi. Cháu đã giúp nó xóa tan mọi suy nghĩ tà ác, lẽ ra ta phải nhận ra điều này sớm hơn, thì sẽ không có ngày hôm nay.”
“Anh ấy trước khi chết đã gánh hết tất cả mọi tội lỗi lên một bản viết tay. Nhưng Quân nói với cháu, người đã đâm dao vào người cháu là Quân…” Đúng vậy, Khánh Lâm luôn chẳng bao giờ muốn làm tổn thương cô cả…
Louis cũng bước tới, nói bằng giọng Anh Mỹ:
“Anh Richard, em xin lỗi. Trước đây mọi thứ lẽ ra là của anh đều là em vô tình cướp mất. Đến nỗi gần như anh chẳng còn gì cả. Em xin lỗi, Richard, em xin lỗi…”
Quân cũng bước tới đặt một bó hoa cúc trước bia mộ:
“Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé, Richard!”
Hai tháng sau…
Ông Vũ cầm tay Quỳnh bước vào lễ đường. Trên người cô là bộ váy cưới trắng tinh khiết, được thiết kế dựa theo phong cách thời trang của các kiểu thư quý tộc thời xưa, mang thương hiệu Oved Cohen nổi tiếng, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp tựa thiên thần, không vương chút bụi trần nào. Tất cả mọi người đều không thể dời mắt khỏi cô, ngay đến cả chú rể Vương Thiên Hoàng, đến cả anh trai Vũ Khải Minh cũng chưa từng thấy cô xinh đẹp đến vậy.
“Vũ Thúy Quỳnh, con có đồng ý lấy Vương Thiên Hoàng làm chồng, dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh anh ấy đến suốt cuộc đời này không?”
“Con đồng ý!”
“Vương Thiên Hoàng, con có đồng ý lấy Vũ Thúy Quỳnh làm vợ, dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy đến suốt cuộc đời này không?”
“Con đồng ý!”
“Ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Hoàng đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi. Cậu không chân chừ mà hôn luôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Hạnh phúc như vỡ òa. Dường như trên thiên đường, Lâm, Vy, Lan và nhiều người nữa cũng đang chúc phúc cho họ.
Trước khi lên xe hoa đi tuần trăng mật, Quỳnh quay lại tung bó hoa cưới lên. Thật bất ngờ, người bắt được lại là… Anna.
“Bà chằn này thì ai cưới được.” Minh đứng đằng sau từ lúc nào.
“Anh đừng có mà nói vớ vẩn, tôi tấp nập người theo luôn, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Vậy sao?” Minh cười nhếch môi khiến Anna càng thêm tức tối. Cô quay người lại toan đánh cho cậu một trận thì chân đột nhiên bị chuột rút đau điếng, cả người ngã nhào vào lồng ngực ấm áp của Minh.
“Xin lỗi!”
Quỳnh trông thấy cảnh đó liền cười khúc khích, hét lớn:
“Minh, Anna, tôi chờ tin mừng từ hai người!”
Hai người này nghe được câu đó thì mỗi người ngoảnh mặt về một hướng, không hẹn mà cùng thốt lên: “Ai thèm lấy hắn ta/cô ta!”
Mọi người ai nấy đều cười ồ.
Hoàng mở cửa xe giúp Quỳnh. Hai người ngồi yên vị trên chiếc Mecerdez, chuẩn bị tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào. Tay cậu và tay cô đan vào nhau, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út tượng trưng cho tình yêu của hai người. Cậu khẽ hôn lên mu bàn tay cô, nói:
“Em là của anh, bây giờ… và mãi mãi!”
Nhưng ngay sau khi năm viên đạn ấy được bắn ra, ngay lập tức có sáu viên khác từ khẩu súng của Lâm nhằm thẳng Phương mà lao tới. Cô ta chết mà không kịp kêu lên một tiếng.
Đồng thời, Lâm – Richard đã lao ra đứng chắn trước mặt Quỳnh, lãnh trọn toàn bộ năm viên đạn…
Dù không vào tim, nhưng cho dù bây giờ có đưa đi cấp cứu, cũng chưa chắc có thể cứu vãn nổi …
Quỳnh không thể tin nổi sự việc vừa diễn ra, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi, cô ôm lấy cơ thể Khánh Lâm:
“Đừng… Lâm… đừng…”
Minh vừa mới lĩnh một viên đạn, nhưng chỉ là sượt qua bắp tay. Cô mới nhẹ nhõm được một chút thì đến Lâm – người hiểu cô nhất lại linh tới năm viên.
“Quỳnh… sau tất cả… anh xin… lỗi…” Cậu hô hấp khá khó khăn nên nói bị đứt quãng.
“Không… anh đừng nói gì cả…”
“Anh… đã quá… tham… tham vọng. Anh… vì muốn… có được Wonder…land và GP… mà đã… làm… tổn thương… em. Anh… chỉ muốn… chứng minh… cho… ba anh… và em thấy… anh… không phải người… vô… dụng…”
“Anh là người tốt. Anh không vô dụng. Lâm, đừng bỏ em lại…” Nước mắt cô chảy xuống gò má cậu khiến tim cậu đau đớn khôn nguôi. Cánh tay khó nhọc đưa lên lau nước mắt cho cô, cậu nói trước khi trút hơi thở cuối cùng:
“Cho dù… trước đây… anh có nói dối em…bao nhiêu lần…nhưng anh…thật sự…thật sự…rất…thích…em…”
Và rồi cái cảnh Quỳnh không muốn thấy nhất đã diễn ra. Lâm buông thõng cánh tay vẫn còn vương hơi ấm từ khuôn mặt cô…
“Khônggggggggg…..”
Đám tang của Lâm được tổ chức long trọng, Chủ tịch Wadolski cùng con trai cũng bay từ Mỹ về Việt Nam để lo hậu sự. Đứng trước bia mộ của Lâm, Quỳnh đã kể vắn tắt nguyên nhân dẫn đến hậu quả ngày hôm nay cho ông Wadolski nghe:
“Không ngờ cách dạy con của ta lại phản tác dụng.” Khóe mắt ông đỏ hoe “Ta cứ nghĩ ta hắt hủi nó như vậy, nó sẽ cố gắng trở thành một doanh nhân thành đạt, ta sẽ giao lại Sun cho nó. Không ngờ nó nghĩ ta khinh thường nó, có lẽ mọi thứ đều tại ta. Richard, cha xin lỗi, vì suy nghĩ sai lầm của cha mà con phải đánh đổi cả mạng sống…”
“Ngài Wadolski, là cháu có lỗi, vì anh ấy đã đỡ đạn giúp cháu…”
“Cháu không có lỗi. Cháu đã giúp nó xóa tan mọi suy nghĩ tà ác, lẽ ra ta phải nhận ra điều này sớm hơn, thì sẽ không có ngày hôm nay.”
“Anh ấy trước khi chết đã gánh hết tất cả mọi tội lỗi lên một bản viết tay. Nhưng Quân nói với cháu, người đã đâm dao vào người cháu là Quân…” Đúng vậy, Khánh Lâm luôn chẳng bao giờ muốn làm tổn thương cô cả…
Louis cũng bước tới, nói bằng giọng Anh Mỹ:
“Anh Richard, em xin lỗi. Trước đây mọi thứ lẽ ra là của anh đều là em vô tình cướp mất. Đến nỗi gần như anh chẳng còn gì cả. Em xin lỗi, Richard, em xin lỗi…”
Quân cũng bước tới đặt một bó hoa cúc trước bia mộ:
“Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt của nhau nhé, Richard!”
Hai tháng sau…
Ông Vũ cầm tay Quỳnh bước vào lễ đường. Trên người cô là bộ váy cưới trắng tinh khiết, được thiết kế dựa theo phong cách thời trang của các kiểu thư quý tộc thời xưa, mang thương hiệu Oved Cohen nổi tiếng, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp tựa thiên thần, không vương chút bụi trần nào. Tất cả mọi người đều không thể dời mắt khỏi cô, ngay đến cả chú rể Vương Thiên Hoàng, đến cả anh trai Vũ Khải Minh cũng chưa từng thấy cô xinh đẹp đến vậy.
“Vũ Thúy Quỳnh, con có đồng ý lấy Vương Thiên Hoàng làm chồng, dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh anh ấy đến suốt cuộc đời này không?”
“Con đồng ý!”
“Vương Thiên Hoàng, con có đồng ý lấy Vũ Thúy Quỳnh làm vợ, dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy đến suốt cuộc đời này không?”
“Con đồng ý!”
“Ta tuyên bố hai con là vợ chồng. Giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”
Hoàng đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi. Cậu không chân chừ mà hôn luôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Hạnh phúc như vỡ òa. Dường như trên thiên đường, Lâm, Vy, Lan và nhiều người nữa cũng đang chúc phúc cho họ.
Trước khi lên xe hoa đi tuần trăng mật, Quỳnh quay lại tung bó hoa cưới lên. Thật bất ngờ, người bắt được lại là… Anna.
“Bà chằn này thì ai cưới được.” Minh đứng đằng sau từ lúc nào.
“Anh đừng có mà nói vớ vẩn, tôi tấp nập người theo luôn, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Vậy sao?” Minh cười nhếch môi khiến Anna càng thêm tức tối. Cô quay người lại toan đánh cho cậu một trận thì chân đột nhiên bị chuột rút đau điếng, cả người ngã nhào vào lồng ngực ấm áp của Minh.
“Xin lỗi!”
Quỳnh trông thấy cảnh đó liền cười khúc khích, hét lớn:
“Minh, Anna, tôi chờ tin mừng từ hai người!”
Hai người này nghe được câu đó thì mỗi người ngoảnh mặt về một hướng, không hẹn mà cùng thốt lên: “Ai thèm lấy hắn ta/cô ta!”
Mọi người ai nấy đều cười ồ.
Hoàng mở cửa xe giúp Quỳnh. Hai người ngồi yên vị trên chiếc Mecerdez, chuẩn bị tận hưởng tuần trăng mật ngọt ngào. Tay cậu và tay cô đan vào nhau, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón áp út tượng trưng cho tình yêu của hai người. Cậu khẽ hôn lên mu bàn tay cô, nói:
“Em là của anh, bây giờ… và mãi mãi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.