Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 6
Song Nghi
06/08/2014
“Quỳnh ơi, tớ mới học ở đây vài tháng mà đã phải xa cậu rồi ! “ Anna ngồi xuống bên cạnh cô, thở dài, vẻ chán nản
“Sao thế ? Có chuyện gì xảy ra vậy ? “
“Ba tớ nói tớ nên đi nước ngoài một thời gian !’
“Hả ? Đi nước ngoài ? “
“Nhờ cậu chăm sóc Hoàng giúp tớ nha !”
“Hơ... “ Cô ngạc nhiên…cái gì thế này
“Đi mà, chỉ 1 thời gian thui !”
“Ai lại nhờ đứa con gái khác đi chăm sóc bạn trai mình bao giờ !”
“Đi mà, Quỳnh !” Anna làm mặt đáng thương nhìn cô
“Được rồi, được rồi, tớ đồng ý, đừng nhõng nhẽo nữa !”
“Yeah !! thank you very much...bye bye....see you again !”
...
“Hê nhô ! Sao bùn vậy Quỳnh ?” Minh huơ huơ tay trước mặt cô hỏi
“Anna sắp đi nước ngoài rùi ! hix...”
“Nhỏ đi đâu mặc xác nhỏ. Cậu không quan tâm đến tớ sao ! Tớ sắp phải ra Bắc phụ ba má chuyện công ty. Cậu ở miền Nam nhớ giữ sức khỏe nha !”
“Cậu cũng… bao giờ cậu đi ?”
“Tối nay ! Cậu nhớ phải chờ tớ đấy !”
“Trời ạ ! Cậu nhớ giữ sức khỏe”
“Cảm ơn " người đẹp " đã quan tâm ! Chỉ cần câu nói ấy của cậu là tớ hạnh phúc rồi ! Mà tớ thấy từ khi chia tay Phương là Hoàng đang tăm tia cậu đó”
“Chia tay rồi? Mà cho dù có thế đi nữa thì làm gì có chuyện đó, mình nghĩ Hoàng thích Anna mà !”
“Anna đi du học rùi mà ! “
‘’Thôi đi, đừng trêu tớ nữa !’’
“Được rồi, nhưng vô miền Bắc là tớ nhớ cậu lắm ! Nên mỗi tối, cậu hãy chờ điện thoại của tớ nha “
“Ừm! Trống vào lớp rồi, cậu về chỗ đi ! “
“Chỗ tớ đây chứ đâu ! cậu quên rồi à ? tớ ngồi cùng bàn vs cậu mà !”
“Ừ ha, thui lấy sách vở ra học đi !”
“Ừm…hihi....!!!”
Sau khi "tiễn đưa" Minh và Anna lên máy bay, Hoàng và Quỳnh cùng nhau ra về
“Hoàng này, cuối cùng cũng tạm tránh khỏi những cuộc cãi vã của Minh và Anna , nhỉ !”
“Hừm...chỉ 1 thời gian thôi chứ có thoát được cả đời đâu. Cứ phải nghe bọn họ cãi nhau nên tớ sắp thủng màng nhĩ rùi nè !”
“Hihi...cậu thật biết đùa !”
“Hai em có chuyện gì vui thế? có thể kể cho bọn anh nghe với được không ?”
Quỳnh thót tim… tuy đã biết trước đó là ai nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi việc :
Á…á…á…á …….
“Sao lại hét lên thế cưng ? Cưng cũng xinh xắn đáng yêu gớm ta, phải không chúng mày ?! Hahahaha…”
“Các người định làm gì hả ? “Hoàng cảnh giác
“ Làm gì à ? Sao nóng thế em ? Nhìn mày tướng tá chắc cậu ấm con nhà giàu phải không ? Chắc cũng không lạ gì tụi ăn cướp bọn tao chứ ? Hôm nay lời to rồi, có cả 1 con nhóc xinh đẹp thế này….Hahahaha…….”
“Muốn cướp ??? Đừng có mơ ! ki…i….i…a….a….a…”
“Muốn chết hả, thằng ranh con ? Chúng bay, xông lên xử thằng nhãi này cho tao, rồi lôi con bé kia đi. Chú em nên nhớ con đường này rất vắng vẻ, thưa dân, không có taxi đâu, trừ khi mày chạy được ra đường lớn. Xông lên cho tao !”
Trận đấu kịch liệt đã diễn ra trên con đường vắng…
“Tao không thể hiểu nổi nhìn mày trông con nhà giàu mà không có kẻ đưa người đón như bao đứa khác ! Có lẽ chỉ có những đứa ngu mới làm vậy. Hay mày mún làm gì cô em này trên con đường vắng vẻ ?!”
“Tôi không đê tiện như ông !” – Hoàng vừa phòng thủ, tấn công, vừa trả lời.
15 phút trôi qua…
Đến lúc này thì Quỳnh mới biết Hoàng là cao thủ của rất nhìu môn võ: Karate, Judo, Takondo,…khiến bọn dân đen chạy tóe khói. “ Mày nhớ đó !” Tên cầm đầu ngoái lại nói “lời cuối”
Chúng đi khuất, cũng là lúc Hoàng ngã khuỵu xuống, mặt máu me trông đến khiếp, rồi ngất đi…
“Hoàng…! Tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ ! Hoàng………………..”Đúng rồi điện thoại
“Alo ….cho cháu xe cấp cứu đến ngay đường abc, phố xyz,… nha ! Gấp lắm rồi, nhanh lên các chú ơi ! “– Giọng hốt hoảng của Quỳnh vang lên trên con đường vắng lặng
Sáng hôm sau, tại bệnh viện nơi Hoàng đang “yên nghỉ” …..
“Phù…! Cuối cùng cậu cũng tỉnh, làm tớ sợ mún chết !”
“Tớ không sao, hì hì! Còn cậu ?”
“Tớ được cậu bảo vệ nên không sao ! À nè, cậu lại định giở chiêu “ anh hùng cứu mĩ nhân” hả Hoàng ?”
“Làm gì có ! Cậu bắt đầu giống Minh rồi đó Quỳnh, chọc tớ hoài không à !”
“Oh, I am so sorry ! Để thể hiện tấm lòng thành của tớ, tớ “mời” cậu ăn hết tô cháo này nha ^.^”
“Tớ không thích ! Tớ không mún ăn gì hết !”
“Cậu phải ăn mới chóng khỏe chứ, để tớ đút cho”
“Hả ?” Hoàng ngạc nhiên
Quỳnh đỏ mặt, hic… vô ý quá, sao lại chủ động với người ta thế chứ…(>”<)
“À…ý…ý…tớ là…”
“ Vậy cậu “đút” cho tớ ăn nha !”
“Ờ… ừm ! hi…”
Mấy cô y tá phát ghen với Quỳnh vì được nói chuyện “thân mật” với hotboy, nếu Quỳnh mà để ý đến những cặp mắt nảy lửa kia chắc cô sợ đến ngất xỉu lun mất….
*2 ngày sau…
“chúc mừng cậu, cuối cùng cậu đã được xuất viện. Bác sĩ nói chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ thì cậu sẽ chóng bình phục thôi ^^!”
“vậy nhờ “tân y tá” Quỳnh chăm sóc tớ tại gia nha”
“hừm…để tớ suy nghĩ đã!”
“Đi mà, tớ năn nỉ đó, nha nha nha!”
“Tớ ngại lắm…”
“Ngại gì chứ ?! nếu không tớ sẽ không làm theo lời bác sĩ dặn đâu…”
“Cậu học tính nhõng nhẽo của Minh từ bao giờ vậy Hoàng, được rồi được rồi, tớ sẽ đến, được chưa?hic…”
“He…ok…vậy bắt đầu từ mai nha…. Cậu vào nhà đi, tớ về đây pye pye!!”
Nói rồi cậu bước vào trong xe. Quỳnh nhìn theo bóng dáng chiếc xe Lexus sang trọng đang khuất dần. Cậu ta là con nhà giàu như vậy tại sao lại phải nhờ Quỳnh chăm sóc?? Có thể nào cậu ta thích cô không??...
“Sao thế ? Có chuyện gì xảy ra vậy ? “
“Ba tớ nói tớ nên đi nước ngoài một thời gian !’
“Hả ? Đi nước ngoài ? “
“Nhờ cậu chăm sóc Hoàng giúp tớ nha !”
“Hơ... “ Cô ngạc nhiên…cái gì thế này
“Đi mà, chỉ 1 thời gian thui !”
“Ai lại nhờ đứa con gái khác đi chăm sóc bạn trai mình bao giờ !”
“Đi mà, Quỳnh !” Anna làm mặt đáng thương nhìn cô
“Được rồi, được rồi, tớ đồng ý, đừng nhõng nhẽo nữa !”
“Yeah !! thank you very much...bye bye....see you again !”
...
“Hê nhô ! Sao bùn vậy Quỳnh ?” Minh huơ huơ tay trước mặt cô hỏi
“Anna sắp đi nước ngoài rùi ! hix...”
“Nhỏ đi đâu mặc xác nhỏ. Cậu không quan tâm đến tớ sao ! Tớ sắp phải ra Bắc phụ ba má chuyện công ty. Cậu ở miền Nam nhớ giữ sức khỏe nha !”
“Cậu cũng… bao giờ cậu đi ?”
“Tối nay ! Cậu nhớ phải chờ tớ đấy !”
“Trời ạ ! Cậu nhớ giữ sức khỏe”
“Cảm ơn " người đẹp " đã quan tâm ! Chỉ cần câu nói ấy của cậu là tớ hạnh phúc rồi ! Mà tớ thấy từ khi chia tay Phương là Hoàng đang tăm tia cậu đó”
“Chia tay rồi? Mà cho dù có thế đi nữa thì làm gì có chuyện đó, mình nghĩ Hoàng thích Anna mà !”
“Anna đi du học rùi mà ! “
‘’Thôi đi, đừng trêu tớ nữa !’’
“Được rồi, nhưng vô miền Bắc là tớ nhớ cậu lắm ! Nên mỗi tối, cậu hãy chờ điện thoại của tớ nha “
“Ừm! Trống vào lớp rồi, cậu về chỗ đi ! “
“Chỗ tớ đây chứ đâu ! cậu quên rồi à ? tớ ngồi cùng bàn vs cậu mà !”
“Ừ ha, thui lấy sách vở ra học đi !”
“Ừm…hihi....!!!”
Sau khi "tiễn đưa" Minh và Anna lên máy bay, Hoàng và Quỳnh cùng nhau ra về
“Hoàng này, cuối cùng cũng tạm tránh khỏi những cuộc cãi vã của Minh và Anna , nhỉ !”
“Hừm...chỉ 1 thời gian thôi chứ có thoát được cả đời đâu. Cứ phải nghe bọn họ cãi nhau nên tớ sắp thủng màng nhĩ rùi nè !”
“Hihi...cậu thật biết đùa !”
“Hai em có chuyện gì vui thế? có thể kể cho bọn anh nghe với được không ?”
Quỳnh thót tim… tuy đã biết trước đó là ai nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi việc :
Á…á…á…á …….
“Sao lại hét lên thế cưng ? Cưng cũng xinh xắn đáng yêu gớm ta, phải không chúng mày ?! Hahahaha…”
“Các người định làm gì hả ? “Hoàng cảnh giác
“ Làm gì à ? Sao nóng thế em ? Nhìn mày tướng tá chắc cậu ấm con nhà giàu phải không ? Chắc cũng không lạ gì tụi ăn cướp bọn tao chứ ? Hôm nay lời to rồi, có cả 1 con nhóc xinh đẹp thế này….Hahahaha…….”
“Muốn cướp ??? Đừng có mơ ! ki…i….i…a….a….a…”
“Muốn chết hả, thằng ranh con ? Chúng bay, xông lên xử thằng nhãi này cho tao, rồi lôi con bé kia đi. Chú em nên nhớ con đường này rất vắng vẻ, thưa dân, không có taxi đâu, trừ khi mày chạy được ra đường lớn. Xông lên cho tao !”
Trận đấu kịch liệt đã diễn ra trên con đường vắng…
“Tao không thể hiểu nổi nhìn mày trông con nhà giàu mà không có kẻ đưa người đón như bao đứa khác ! Có lẽ chỉ có những đứa ngu mới làm vậy. Hay mày mún làm gì cô em này trên con đường vắng vẻ ?!”
“Tôi không đê tiện như ông !” – Hoàng vừa phòng thủ, tấn công, vừa trả lời.
15 phút trôi qua…
Đến lúc này thì Quỳnh mới biết Hoàng là cao thủ của rất nhìu môn võ: Karate, Judo, Takondo,…khiến bọn dân đen chạy tóe khói. “ Mày nhớ đó !” Tên cầm đầu ngoái lại nói “lời cuối”
Chúng đi khuất, cũng là lúc Hoàng ngã khuỵu xuống, mặt máu me trông đến khiếp, rồi ngất đi…
“Hoàng…! Tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ ! Hoàng………………..”Đúng rồi điện thoại
“Alo ….cho cháu xe cấp cứu đến ngay đường abc, phố xyz,… nha ! Gấp lắm rồi, nhanh lên các chú ơi ! “– Giọng hốt hoảng của Quỳnh vang lên trên con đường vắng lặng
Sáng hôm sau, tại bệnh viện nơi Hoàng đang “yên nghỉ” …..
“Phù…! Cuối cùng cậu cũng tỉnh, làm tớ sợ mún chết !”
“Tớ không sao, hì hì! Còn cậu ?”
“Tớ được cậu bảo vệ nên không sao ! À nè, cậu lại định giở chiêu “ anh hùng cứu mĩ nhân” hả Hoàng ?”
“Làm gì có ! Cậu bắt đầu giống Minh rồi đó Quỳnh, chọc tớ hoài không à !”
“Oh, I am so sorry ! Để thể hiện tấm lòng thành của tớ, tớ “mời” cậu ăn hết tô cháo này nha ^.^”
“Tớ không thích ! Tớ không mún ăn gì hết !”
“Cậu phải ăn mới chóng khỏe chứ, để tớ đút cho”
“Hả ?” Hoàng ngạc nhiên
Quỳnh đỏ mặt, hic… vô ý quá, sao lại chủ động với người ta thế chứ…(>”<)
“À…ý…ý…tớ là…”
“ Vậy cậu “đút” cho tớ ăn nha !”
“Ờ… ừm ! hi…”
Mấy cô y tá phát ghen với Quỳnh vì được nói chuyện “thân mật” với hotboy, nếu Quỳnh mà để ý đến những cặp mắt nảy lửa kia chắc cô sợ đến ngất xỉu lun mất….
*2 ngày sau…
“chúc mừng cậu, cuối cùng cậu đã được xuất viện. Bác sĩ nói chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ thì cậu sẽ chóng bình phục thôi ^^!”
“vậy nhờ “tân y tá” Quỳnh chăm sóc tớ tại gia nha”
“hừm…để tớ suy nghĩ đã!”
“Đi mà, tớ năn nỉ đó, nha nha nha!”
“Tớ ngại lắm…”
“Ngại gì chứ ?! nếu không tớ sẽ không làm theo lời bác sĩ dặn đâu…”
“Cậu học tính nhõng nhẽo của Minh từ bao giờ vậy Hoàng, được rồi được rồi, tớ sẽ đến, được chưa?hic…”
“He…ok…vậy bắt đầu từ mai nha…. Cậu vào nhà đi, tớ về đây pye pye!!”
Nói rồi cậu bước vào trong xe. Quỳnh nhìn theo bóng dáng chiếc xe Lexus sang trọng đang khuất dần. Cậu ta là con nhà giàu như vậy tại sao lại phải nhờ Quỳnh chăm sóc?? Có thể nào cậu ta thích cô không??...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.