Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi
Chương 58: Ngoại truyện 3
Song Nghi
26/03/2016
Biết tin Vương Khả sẽ đến chơi với ông bà Vũ vài ngày, Khải Minh vội vàng sắp xếp công việc
trong mấy ngày tới để về chơi với cháu.
Thực ra cậu cũng có nhà riêng, thường thì một tuần cậu mới về nhà ba mẹ một lần, trừ những dịp nghỉ lễ. Nhưng cậu lại đặc biệt quý đứa trẻ này, và đã từng đề xuất muốn làm cha nuôi của nó, nhưng Hoàng một mực không chịu, thậm chí còn phản ứng thái quá đến mức buồn cười.
“Mấy ngày tới nếu không có chuyện gì quan trọng, cứ gửi vào mail cho tôi là được rồi, trong thời gian ngắn này tôi không muốn đến công ty.”
“Chủ tịch, anh muốn làm bảo mẫu sao?” Thư ký Kiên cố nín cười, vẻ mặt trông rất khó coi.
“Kiên, từ khi nào cậu biết nói đùa vậy?”
“Tôi xin lỗi, chủ tịch!”
Minh không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài. Sau lưng cậu là tiếng cười hô hố khiến cậu rất khó chịu của ai đó…
“Bác, bác có mua kẹo cho Khả nhi không?”
Vừa về đến nhà, Vương Khả đã chạy tới ôm lấy chân Minh nhõng nhẽo.
“Có chứ có chứ. Nhưng cháu phải trả lời câu hỏi của bác trước đã.” Ôi đẹp trai ngời ngời thế này mà đã lên chức bác rồi liệu có già quá không? Minh gào thét trong lòng.
“Được. Bác nói phải giữ lấy lời. Quân tử nhất ngôn.”
Cậu nhếch môi, bé như vậy mà đã có khí chất. Rất tốt!
“Tại sao ba mẹ cháu lại hay gọi cháu là Khả nhi?”
“Ba nói vì bà nội là người Việt gốc Hoa nên ba thấy gọi tên của cháu là Khả nhi cũng rất hay, có lúc ba còn gọi là Khả Khả nữa. Nhưng mà ba lúc nào cũng tranh mẹ của cháu.”
Phải rồi, lúc trước khi chưa có vụ việc em gái, hắn còn tranh mẹ cháu với bác cơ mà…
“À cô xinh đẹp cũng ở đây đó, cô xinh đẹp là người yêu của bác đúng không?”
“Cô xinh đẹp?” Minh đá lông mày, rốt cuộc người thằng bé nói là ai?
Cậu bế tiểu thiếu gia và mang túi kẹo lớn vào nhà. Ba mẹ cậu đang nói chuyện thân thiết như thành viên trong gia đình với ai kia? Anna Abuva?
“Cô đến đây làm gì?”
“Kìa, sao con lại nói như vậy?” Bà Vũ mắng. “Cô gái trẻ này là Chủ tịch Tập đoàn Abuva đó, con đâu thể nói giọng khinh thường người ta thế được. Hơn nữa người ta là bạn con…”
“Con đâu có ưa cô ta!”
“Không sao đâu bác gái, cháu nghe Quỳnh nói bé Khả đến đây chơi nên cháu cũng tiện ghé qua đây thăm bé đó mà.” Anna thanh minh.
“Vậy cháu cứ thường xuyên ghé qua nhé, Khả nhi ở đây suốt ấy mà.” Bà Vũ cũng quen miệng, gọi Vương Khả y như Hoàng và Quỳnh gọi.
Cuộc sống của Minh bắt đầu đảo lộn từ đây
Ngày thứ nhất…
Đến lúc ăn cơm tối xong Anna vẫn không về được do bị tiểu vương gia cứ thấy cô ra đến cửa là khóc ầm lên.
“Khả nhi, con phải để cô Anna về chứ, ngày mai cô sẽ đến chơi với con, có được không nào?”
Vương Khả lại bắt đầu ăn vạ, cậu bé gào ầm lên.
“Khả nhi ngoan, cô Anna còn phải về tắm, nếu không người bẩn là sẽ bị bệnh đó.” Anna xoa đầu đứa trẻ.
Khả làm điệu bộ phất phất tay bắt chước người lớn, ý muốn gọi mấy cô giúp việc đang đứng ở cạnh tường.
“Các cô đi mua giúp cháu quần áo cho cô xinh đẹp đi!!”
Anna và ba mẹ Minh khóc không được mà cười cũng không xong, có phải nên nói là thằng bé này rất thông minh không?
“Cháu gái ạ, hay là cháu cứ ở lại đây mấy hôm, coi như là vì Khả Khả, và nể mặt bác, còn thằng con trai bác cháu cứ mặc xác nó đi.”
“Chuyện này…” Cô rất do dự, nhưng bàn tay ấm áp cùng với ánh mắt dịu dàng của bà Vũ khiến cô không nỡ chối từ.
Mọi chuyện xong xuôi, cô và tiểu ma vương cùng ngủ chung một phòng. Khoảng gần nửa đêm, Khả Khả bắt đầu mắc tè, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh nhưng lại mở nhầm cửa ra vào. Cậu bé sờ mãi không thấy bồn cầu đâu, biết mình đi nhầm đường nên quay vào phòng đi đúng chỗ cần đi. Chẳng may sự nhầm lẫn đó lại là nhầm lại “tai hại”…
Thường là Khả Khả sẽ ngủ cùng bác mình, nhưng do hôm nay bác đi làm về muộn quá nên cậu bé ngủ với cô xinh đẹp.
Khải Minh do có một đối tác làm ăn hẹn đột xuất nên phải đi, đến nơi còn bị chuốc rượu cho say mèm, phải nhờ thư kí Kiên đến đón về. Cậu say đến nỗi bước đi loạng choạng, mọi sự vật trước mắt đột nhiên nhân lên mấy cái, lại trông thấy một hình bóng nhỏ bé đứng trước cửa, ý thức được đó là Vương Khả nên cậu cứ ngỡ đó là phòng mình nên bước vào. Cậu cởi quần áo một cách rất tự nhiên, rồi leo lên giường ngủ. Anna do hôm nay chơi cùng Khả quá mệt nên ngủ say không hề hay biết gì…
Tuy say nhưng cậu vẫn ý thức được, cơ thế cháu trai mình hôm nay mềm mềm, còn có mùi hương rất dễ chịu, tóc cũng dài hơn… Nhưng mà kệ, cứ ngủ đã, chắc thằng bé này lại xịt nước hoa lung tung rồi.
Tiểu ma vương của chúng ta “giải quyết nỗi buồn” xong đi vào phòng ngủ, trông thấy bác đã chiếm mất chỗ của mình, theo thói quen chạy luôn sang phòng ông bà ngoại ngủ. (Do ở nhà khi Hoàng tranh Quỳnh với bé thì bé sẽ phải trở về phòng của mình).
“AAAAAAAAAAAA….”
Mới sáng ngày ra cả nhà đã bị đánh thức bởi tiếng hét của một người phụ nữ.
“CÁI ĐỒ XẤU XA CHẾT TIỆT NÀY, SAO ANH LẠI CÓ THỂ LÀM NHƯ THẾ HẢ?”
“TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ CÔ ĐÂU. HÔM QUA SAY QUÁ NÊN CHẮC VỀ NHẦM PHÒNG THÔI MÀ!”
“ANH ĐỪNG CÓ NGỤY BIỆN! TÔI ĐÁNH CHẾT ANH!!!”
Chính xác thì những tiếng này phát ra từ căn phòng nào, chắc ai cũng biết.
Khả Khả chạy vào trong phòng, đẩy Anna – khi đó đang quỳ nên dễ mất thăng bằng xuống giường, chẳng may nằm đè lên người Minh.
“Hai người hãy yên lặng để cho cháu ngủ đi!” Sau đó cậu bé mắt nhắm mắt mở quay trở về phòng.
Khải Minh và Anna khi đó mắt cùng trợn trừng lên. Qua lớp áo ngủ mỏng manh, cậu cảm nhận được “cái gì đó” mềm mềm đang nằm đè lên ngực cậu. Nếu cứ thế này, chắc từ không thành có “chuyện gì đó” xảy ra mất.
Cậu vội đẩy cô ra:
“Xin lỗi, hôm qua tôi uống hơi say nên vào nhầm phòng, tôi chẳng làm gì cô hết. Cô check lại xem!” Nói đến câu cuối cùng, cậu còn hơi nhếch môi, cười rất xảo quyệt.
“Anh…!”
Ngày thứ hai…
Vương Khả đột nhiên tò mò muốn biết nơi Anna và Minh từng đến khi còn là học sinh trung học. Hai người được thể ôn lại chuyện cũ. Khi nhắc đến những kỷ niệm với Quỳnh, Minh thản nhiên đến lạ. Cậu dường như đã không còn cảm thấy đau nữa. Kỷ niệm chỉ có ý nghĩa khi người ta chưa muốn từ bỏ. Có lẽ, cậu đã buông từ lâu, nhưng trong lòng luôn cố chấp rằng mình vẫn yêu cô ấy. Hoặc cậu chưa từng thật sự yêu Quỳnh?
Ngày thứ ba…
Dường như đã hiểu nhau hơn, khi cho bé Khả tới khu vui chơi, hai người không còn chí chóe nữa. Có chăng chỉ là những câu đùa khiến cả hai cùng cảm thấy vui vẻ. Minh chợt nhận ra, Anna có nụ cười thật đẹp…
Tấm ảnh “selfie” chụp chung đầu tiên của cả hai được đăng lên mạng xã hội. Có khả nhiều comment, nhưng do hai người không có nhiều thời gian rảnh nên rất ít khi để ý đến chuyện trên mạng.
Ngày thứ tư…
Báo chí đưa tin rầm rộ về bức ảnh đó. Nhiều người đã cho rằng Chủ tịch hai tập đoàn lớn : GP và Abuva đang yêu nhau. Các cổ đông lớn của hai tập đoàn cũng tích cực ủng hộ mối nhân duyên này. Không cần biết hai người đó có yêu nhau thật hay không, nhưng mang lại lợi nhuận cho tập đoàn là được.
Ngày thứ năm…
Cả hai đi họp lớp. Quỳnh, Hoàng, Thư, Quân, thậm chí là cả tiểu bảo bối Vương Khả cũng nhìn hai người bằng con mắt xảo quyệt, nhưng lại không hề nói gì.
Ngày thứ sáu…
Tiểu bảo bối Vương Khả được đón về vì được ba mẹ cho rằng đã lập đại công lớn. Quỳnh và Hoàng cùng đưa bảo bối nhà mình đi du lịch. Minh và Anna vẫn tiếp tục gặp nhau ngày một thường xuyên, thật lạ!
Một năm sau…
Bạn bè đều nhận được thiệp mời của hai người họ. Happy ending cho cặp đôi cuối cùng!
Thực ra cậu cũng có nhà riêng, thường thì một tuần cậu mới về nhà ba mẹ một lần, trừ những dịp nghỉ lễ. Nhưng cậu lại đặc biệt quý đứa trẻ này, và đã từng đề xuất muốn làm cha nuôi của nó, nhưng Hoàng một mực không chịu, thậm chí còn phản ứng thái quá đến mức buồn cười.
“Mấy ngày tới nếu không có chuyện gì quan trọng, cứ gửi vào mail cho tôi là được rồi, trong thời gian ngắn này tôi không muốn đến công ty.”
“Chủ tịch, anh muốn làm bảo mẫu sao?” Thư ký Kiên cố nín cười, vẻ mặt trông rất khó coi.
“Kiên, từ khi nào cậu biết nói đùa vậy?”
“Tôi xin lỗi, chủ tịch!”
Minh không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài. Sau lưng cậu là tiếng cười hô hố khiến cậu rất khó chịu của ai đó…
“Bác, bác có mua kẹo cho Khả nhi không?”
Vừa về đến nhà, Vương Khả đã chạy tới ôm lấy chân Minh nhõng nhẽo.
“Có chứ có chứ. Nhưng cháu phải trả lời câu hỏi của bác trước đã.” Ôi đẹp trai ngời ngời thế này mà đã lên chức bác rồi liệu có già quá không? Minh gào thét trong lòng.
“Được. Bác nói phải giữ lấy lời. Quân tử nhất ngôn.”
Cậu nhếch môi, bé như vậy mà đã có khí chất. Rất tốt!
“Tại sao ba mẹ cháu lại hay gọi cháu là Khả nhi?”
“Ba nói vì bà nội là người Việt gốc Hoa nên ba thấy gọi tên của cháu là Khả nhi cũng rất hay, có lúc ba còn gọi là Khả Khả nữa. Nhưng mà ba lúc nào cũng tranh mẹ của cháu.”
Phải rồi, lúc trước khi chưa có vụ việc em gái, hắn còn tranh mẹ cháu với bác cơ mà…
“À cô xinh đẹp cũng ở đây đó, cô xinh đẹp là người yêu của bác đúng không?”
“Cô xinh đẹp?” Minh đá lông mày, rốt cuộc người thằng bé nói là ai?
Cậu bế tiểu thiếu gia và mang túi kẹo lớn vào nhà. Ba mẹ cậu đang nói chuyện thân thiết như thành viên trong gia đình với ai kia? Anna Abuva?
“Cô đến đây làm gì?”
“Kìa, sao con lại nói như vậy?” Bà Vũ mắng. “Cô gái trẻ này là Chủ tịch Tập đoàn Abuva đó, con đâu thể nói giọng khinh thường người ta thế được. Hơn nữa người ta là bạn con…”
“Con đâu có ưa cô ta!”
“Không sao đâu bác gái, cháu nghe Quỳnh nói bé Khả đến đây chơi nên cháu cũng tiện ghé qua đây thăm bé đó mà.” Anna thanh minh.
“Vậy cháu cứ thường xuyên ghé qua nhé, Khả nhi ở đây suốt ấy mà.” Bà Vũ cũng quen miệng, gọi Vương Khả y như Hoàng và Quỳnh gọi.
Cuộc sống của Minh bắt đầu đảo lộn từ đây
Ngày thứ nhất…
Đến lúc ăn cơm tối xong Anna vẫn không về được do bị tiểu vương gia cứ thấy cô ra đến cửa là khóc ầm lên.
“Khả nhi, con phải để cô Anna về chứ, ngày mai cô sẽ đến chơi với con, có được không nào?”
Vương Khả lại bắt đầu ăn vạ, cậu bé gào ầm lên.
“Khả nhi ngoan, cô Anna còn phải về tắm, nếu không người bẩn là sẽ bị bệnh đó.” Anna xoa đầu đứa trẻ.
Khả làm điệu bộ phất phất tay bắt chước người lớn, ý muốn gọi mấy cô giúp việc đang đứng ở cạnh tường.
“Các cô đi mua giúp cháu quần áo cho cô xinh đẹp đi!!”
Anna và ba mẹ Minh khóc không được mà cười cũng không xong, có phải nên nói là thằng bé này rất thông minh không?
“Cháu gái ạ, hay là cháu cứ ở lại đây mấy hôm, coi như là vì Khả Khả, và nể mặt bác, còn thằng con trai bác cháu cứ mặc xác nó đi.”
“Chuyện này…” Cô rất do dự, nhưng bàn tay ấm áp cùng với ánh mắt dịu dàng của bà Vũ khiến cô không nỡ chối từ.
Mọi chuyện xong xuôi, cô và tiểu ma vương cùng ngủ chung một phòng. Khoảng gần nửa đêm, Khả Khả bắt đầu mắc tè, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh nhưng lại mở nhầm cửa ra vào. Cậu bé sờ mãi không thấy bồn cầu đâu, biết mình đi nhầm đường nên quay vào phòng đi đúng chỗ cần đi. Chẳng may sự nhầm lẫn đó lại là nhầm lại “tai hại”…
Thường là Khả Khả sẽ ngủ cùng bác mình, nhưng do hôm nay bác đi làm về muộn quá nên cậu bé ngủ với cô xinh đẹp.
Khải Minh do có một đối tác làm ăn hẹn đột xuất nên phải đi, đến nơi còn bị chuốc rượu cho say mèm, phải nhờ thư kí Kiên đến đón về. Cậu say đến nỗi bước đi loạng choạng, mọi sự vật trước mắt đột nhiên nhân lên mấy cái, lại trông thấy một hình bóng nhỏ bé đứng trước cửa, ý thức được đó là Vương Khả nên cậu cứ ngỡ đó là phòng mình nên bước vào. Cậu cởi quần áo một cách rất tự nhiên, rồi leo lên giường ngủ. Anna do hôm nay chơi cùng Khả quá mệt nên ngủ say không hề hay biết gì…
Tuy say nhưng cậu vẫn ý thức được, cơ thế cháu trai mình hôm nay mềm mềm, còn có mùi hương rất dễ chịu, tóc cũng dài hơn… Nhưng mà kệ, cứ ngủ đã, chắc thằng bé này lại xịt nước hoa lung tung rồi.
Tiểu ma vương của chúng ta “giải quyết nỗi buồn” xong đi vào phòng ngủ, trông thấy bác đã chiếm mất chỗ của mình, theo thói quen chạy luôn sang phòng ông bà ngoại ngủ. (Do ở nhà khi Hoàng tranh Quỳnh với bé thì bé sẽ phải trở về phòng của mình).
“AAAAAAAAAAAA….”
Mới sáng ngày ra cả nhà đã bị đánh thức bởi tiếng hét của một người phụ nữ.
“CÁI ĐỒ XẤU XA CHẾT TIỆT NÀY, SAO ANH LẠI CÓ THỂ LÀM NHƯ THẾ HẢ?”
“TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ CÔ ĐÂU. HÔM QUA SAY QUÁ NÊN CHẮC VỀ NHẦM PHÒNG THÔI MÀ!”
“ANH ĐỪNG CÓ NGỤY BIỆN! TÔI ĐÁNH CHẾT ANH!!!”
Chính xác thì những tiếng này phát ra từ căn phòng nào, chắc ai cũng biết.
Khả Khả chạy vào trong phòng, đẩy Anna – khi đó đang quỳ nên dễ mất thăng bằng xuống giường, chẳng may nằm đè lên người Minh.
“Hai người hãy yên lặng để cho cháu ngủ đi!” Sau đó cậu bé mắt nhắm mắt mở quay trở về phòng.
Khải Minh và Anna khi đó mắt cùng trợn trừng lên. Qua lớp áo ngủ mỏng manh, cậu cảm nhận được “cái gì đó” mềm mềm đang nằm đè lên ngực cậu. Nếu cứ thế này, chắc từ không thành có “chuyện gì đó” xảy ra mất.
Cậu vội đẩy cô ra:
“Xin lỗi, hôm qua tôi uống hơi say nên vào nhầm phòng, tôi chẳng làm gì cô hết. Cô check lại xem!” Nói đến câu cuối cùng, cậu còn hơi nhếch môi, cười rất xảo quyệt.
“Anh…!”
Ngày thứ hai…
Vương Khả đột nhiên tò mò muốn biết nơi Anna và Minh từng đến khi còn là học sinh trung học. Hai người được thể ôn lại chuyện cũ. Khi nhắc đến những kỷ niệm với Quỳnh, Minh thản nhiên đến lạ. Cậu dường như đã không còn cảm thấy đau nữa. Kỷ niệm chỉ có ý nghĩa khi người ta chưa muốn từ bỏ. Có lẽ, cậu đã buông từ lâu, nhưng trong lòng luôn cố chấp rằng mình vẫn yêu cô ấy. Hoặc cậu chưa từng thật sự yêu Quỳnh?
Ngày thứ ba…
Dường như đã hiểu nhau hơn, khi cho bé Khả tới khu vui chơi, hai người không còn chí chóe nữa. Có chăng chỉ là những câu đùa khiến cả hai cùng cảm thấy vui vẻ. Minh chợt nhận ra, Anna có nụ cười thật đẹp…
Tấm ảnh “selfie” chụp chung đầu tiên của cả hai được đăng lên mạng xã hội. Có khả nhiều comment, nhưng do hai người không có nhiều thời gian rảnh nên rất ít khi để ý đến chuyện trên mạng.
Ngày thứ tư…
Báo chí đưa tin rầm rộ về bức ảnh đó. Nhiều người đã cho rằng Chủ tịch hai tập đoàn lớn : GP và Abuva đang yêu nhau. Các cổ đông lớn của hai tập đoàn cũng tích cực ủng hộ mối nhân duyên này. Không cần biết hai người đó có yêu nhau thật hay không, nhưng mang lại lợi nhuận cho tập đoàn là được.
Ngày thứ năm…
Cả hai đi họp lớp. Quỳnh, Hoàng, Thư, Quân, thậm chí là cả tiểu bảo bối Vương Khả cũng nhìn hai người bằng con mắt xảo quyệt, nhưng lại không hề nói gì.
Ngày thứ sáu…
Tiểu bảo bối Vương Khả được đón về vì được ba mẹ cho rằng đã lập đại công lớn. Quỳnh và Hoàng cùng đưa bảo bối nhà mình đi du lịch. Minh và Anna vẫn tiếp tục gặp nhau ngày một thường xuyên, thật lạ!
Một năm sau…
Bạn bè đều nhận được thiệp mời của hai người họ. Happy ending cho cặp đôi cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.