Chương 33: Tôi muốn ôm cô
Smiling
13/06/2023
Hàn Nhật Thiên liền nhắm mắt lại
Thẩm Minh Nguyệt cúi xuống chạm nhẹ lên môi hắn nhưng hắn đã nhanh tay dữ sau gáy của cô kéo lại môi lưỡi quấn lấy nhau hắn cứ thế mà khám phá hết khoang miệng nhỏ của cô.
- Ư..ưm
Cô vùng vẩy lấy tay đấm vào ngực hắn nhưng vẫn không xi nhê gì Hàn Nhật Thiên vẫn không chịu buông tha cho đôi môi của cô cứ thế mà mút mát.
Đang lúc cao trào thì đột nhiên trợ lý Vương mở cửa xông vào
- Tổng giám đốc tài liệu anh cần....aaaaa tôi chưa thấy gì hết hai người cứ tiếp tục.
Cậu đóng cửa chạy ra ngoài, lúc này Hàn Nhật Thiên mới buông tha cho đôi môi đã bị hắn hôn sưng hết cả
lên
Minh Nguyệt thở hổn hển
" hộc hộc"
- Anh thả tôi xuống tôi cần phải làm việc rồi
Hàn Nhật Thiên bỏ tay ra khỏi eo cô và thả cô xuống, cô nhanh chóng nhặt lại đống tài liệu rồi chạy về bàn làm việc
Những hành động ngại ngùng của cô đã lọt vào mắt của Hàn Nhật Thiên hắn cảm thấy cô rất buồn cười nhưng cũng rất dễ thương
Một lúc sau trợ lý Vương gõ cửa
" cốc cốc"
- Vào đi
- Tổng giám đốc tài liệu anh cần đây ạ!
- Ừm
- Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài làm việc.
- Tháng này cậu không cần đi châu phi nữa đâu.
- Thay vì đó cậu ở lại tăng ca đến hết năm cho tôi
Vương Thần còn kịp vui mừng thì câu sau của hắn đã đánh bay ý nghĩ đó của cậu , không đi châu phi thì cũng tăng ca hết năm đằng nào cũng bị ông sếp này đoạ
- Hả?...giám đốc t..tôi.
- Sao hả? hay cậu muốn đi châu phi tôi thấy dạo này cậu hơi lùn có lẽ là vì ít tắm nắng tôi cho cậu sang bên đấy đến lúc trở về chắc chắn cậu sẽ cao .
Vương Thần cười cười có vẻ là đã chấp thuận nhưng bên trong nội tâm của cậu đang gào thét dữ dội
- Giám đốc tôi thấy tôi cũng rảnh tăng ca một chút cũng không sao.
Ra đến cữa một nhân viên nữ thấy sắc mặt của cậu không vui liền hỏi thăm
- Trợ lý Vương cậu sao vậy vừa rồi tôi thấy cậu rất vui mà sao bây giờ lại ủ rủ thế kia
- Cũng tại tôi phá hỏng chuyện tốt của giám đốc mà suýt chút nữa ngài ấy cho tôi đi châu phi kia kìa.
- Hả? cậu làm cái gì mà để giám đốc tức giận như vậy?
- Cũng tại tôi vào phòng không biết gĩ cửa thấy những thứ không nên thấy nên ngài ấy mới như thế còn thưởng nóng cho tôi một năm tăng ca nữa nhưng mà không sao không phải đi châu phi là may rồi.
Cô nhân viên nữ vỗ vai cậu
- Chúc cậu may mắn tăng vui vẻ nha.
Vương Thần đã không vui rồi còn khịa cậu nữa chứ
- Này! cô có biết an ủi tôi không vậy? khịa một chút thì vui nhưng khịa nhiều chút vẫn vui như vậy nha.
Cô nhân viên đó cười cười vẫy tay bỏ đi
Trong suốt hai ngày chăm chỉ làm việc thì Minh Nguyệt cũng đã hoàn thành xong công việc
- Tôi hoàn thành xong công việc anh giao rồi anh xem đi.
Hàn Nhật Thiên nhận lấy và mở ra kiểm tra
- Ừm! tốt lắm
Thẩm Minh Nguyệt được khen thì vô cùng sung sướng và tự đắc cô là ai kia chứ.
- Đương nhiên rồi tôi là cơ chứ.
Công việc cũ đã làm xong cô hỏi xem có việc gì mới muốn giao cho cô làm không?
- Vậy bây giờ tôi làm gì?
- Tôi thấy nhức đầu cô lại xoa bóp cho tôi đi
Minh Nguyệt thấy Hàn Nhật Thiên mệt mỏi cô cũng nghe lời chạy lại mát xa xoa bóp giúp hắn
Đang mát xa thì đột nhiên Hàn Nhật Thiên nằm lấy tay cô lôi vào lòng mình
- Chẳng phải anh nói mệt sao để tôi xoa bóp giúp anh
- Không mệt nữa tôi muốn ôm cô.
Minh Nguyệt cứ thế để cho hắn ôm mình cô thấy Hàn Nhật Thiên rất tài giỏi một mình hắn có thể điều hành cả một công ty lớn như vậy chắc chắn không dễ dàng gì.
Ôm một lúc thì hắn bỏ cô ra Thẩm Minh Nguyệt đứng phắt dậy
- Để tôi đi mua cái này đảm bảo anh uống xong sẽ bớt căng thẳng mà mệt mỏi
- Cái này là cái gì?
Cô chạy đi mua hắn hỏi cô nói vọng lại “ lát nữa anh sẽ biết”
Một lát sau cô quay lại với hai cốc trà sữa và một túi bánh tráng trộn
- Tada! Anh uống thử đi.
Cô giơ hai cốc trà sữa lên khoe với hắn Hàn Nhật Thiên nhìn mấy cái thứ cô mua về trong đầu đã hiện lên hai chữ" chê mạnh" rồi, làm sao mà hắn lại có thể ăn bánh tráng trộn được trong khi trong tủ lạnh lại toàn món đắt tiền
- Cô mua về thì tự uống tự ăn đi tôi không ăn đâu.
- Anh thử ngon lắm á.
Thấy cô mời nhiệt tình quá hắn cũng châm uống hút vào nốc một hơi xem thử mùi vị ra sao mà cô lại khen lấy khen để như vậy.
- Không tệ.
- Tôi đã bảo rồi uống vào là nghiện giống tôi đấy.
- Uống ít thôi không lại béo như lợn bây giờ.
Thẩm Minh Nguyệt nghe hắn nói thì tặng cho Hàn Nhật Thiên một cái " lườm " rất chi là tình cảm.
- À mà lát nữa tôi có cuộc họp quan trọng cô chuẩn bị đi.
- Ồ
Mặc dù Minh Nguyệt đã tham gia nhiều cuộc họp rồi nhưng mà cô thấy không khí lúc nào cũng rất căng thẳng từng người từng người một đứng lên nêu nhận xét riêng của mình mà trán người nào người nấy đều toát mồ hôi hột vì sợ Hàn Nhật Thiên sẽ mắng chửi từ trước tới giờ chưa ai làm cho hắn hài lòng cả.
- Mấy người làm việc kiểu gì vậy? có một chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm không xong, mấy người không làm được thì nghỉ việc đi.
Mọi người đều im thin thít không ai dám thở mạnh. Tan họp mọi người mới thở phào nhẹ nhõm lần nào cũng vậy cứ bước chân vào phòng họp là y như rằng đang chiến đấu với một con hổ siêu to khổng lồ vậy.
Thẩm Minh Nguyệt cúi xuống chạm nhẹ lên môi hắn nhưng hắn đã nhanh tay dữ sau gáy của cô kéo lại môi lưỡi quấn lấy nhau hắn cứ thế mà khám phá hết khoang miệng nhỏ của cô.
- Ư..ưm
Cô vùng vẩy lấy tay đấm vào ngực hắn nhưng vẫn không xi nhê gì Hàn Nhật Thiên vẫn không chịu buông tha cho đôi môi của cô cứ thế mà mút mát.
Đang lúc cao trào thì đột nhiên trợ lý Vương mở cửa xông vào
- Tổng giám đốc tài liệu anh cần....aaaaa tôi chưa thấy gì hết hai người cứ tiếp tục.
Cậu đóng cửa chạy ra ngoài, lúc này Hàn Nhật Thiên mới buông tha cho đôi môi đã bị hắn hôn sưng hết cả
lên
Minh Nguyệt thở hổn hển
" hộc hộc"
- Anh thả tôi xuống tôi cần phải làm việc rồi
Hàn Nhật Thiên bỏ tay ra khỏi eo cô và thả cô xuống, cô nhanh chóng nhặt lại đống tài liệu rồi chạy về bàn làm việc
Những hành động ngại ngùng của cô đã lọt vào mắt của Hàn Nhật Thiên hắn cảm thấy cô rất buồn cười nhưng cũng rất dễ thương
Một lúc sau trợ lý Vương gõ cửa
" cốc cốc"
- Vào đi
- Tổng giám đốc tài liệu anh cần đây ạ!
- Ừm
- Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài làm việc.
- Tháng này cậu không cần đi châu phi nữa đâu.
- Thay vì đó cậu ở lại tăng ca đến hết năm cho tôi
Vương Thần còn kịp vui mừng thì câu sau của hắn đã đánh bay ý nghĩ đó của cậu , không đi châu phi thì cũng tăng ca hết năm đằng nào cũng bị ông sếp này đoạ
- Hả?...giám đốc t..tôi.
- Sao hả? hay cậu muốn đi châu phi tôi thấy dạo này cậu hơi lùn có lẽ là vì ít tắm nắng tôi cho cậu sang bên đấy đến lúc trở về chắc chắn cậu sẽ cao .
Vương Thần cười cười có vẻ là đã chấp thuận nhưng bên trong nội tâm của cậu đang gào thét dữ dội
- Giám đốc tôi thấy tôi cũng rảnh tăng ca một chút cũng không sao.
Ra đến cữa một nhân viên nữ thấy sắc mặt của cậu không vui liền hỏi thăm
- Trợ lý Vương cậu sao vậy vừa rồi tôi thấy cậu rất vui mà sao bây giờ lại ủ rủ thế kia
- Cũng tại tôi phá hỏng chuyện tốt của giám đốc mà suýt chút nữa ngài ấy cho tôi đi châu phi kia kìa.
- Hả? cậu làm cái gì mà để giám đốc tức giận như vậy?
- Cũng tại tôi vào phòng không biết gĩ cửa thấy những thứ không nên thấy nên ngài ấy mới như thế còn thưởng nóng cho tôi một năm tăng ca nữa nhưng mà không sao không phải đi châu phi là may rồi.
Cô nhân viên nữ vỗ vai cậu
- Chúc cậu may mắn tăng vui vẻ nha.
Vương Thần đã không vui rồi còn khịa cậu nữa chứ
- Này! cô có biết an ủi tôi không vậy? khịa một chút thì vui nhưng khịa nhiều chút vẫn vui như vậy nha.
Cô nhân viên đó cười cười vẫy tay bỏ đi
Trong suốt hai ngày chăm chỉ làm việc thì Minh Nguyệt cũng đã hoàn thành xong công việc
- Tôi hoàn thành xong công việc anh giao rồi anh xem đi.
Hàn Nhật Thiên nhận lấy và mở ra kiểm tra
- Ừm! tốt lắm
Thẩm Minh Nguyệt được khen thì vô cùng sung sướng và tự đắc cô là ai kia chứ.
- Đương nhiên rồi tôi là cơ chứ.
Công việc cũ đã làm xong cô hỏi xem có việc gì mới muốn giao cho cô làm không?
- Vậy bây giờ tôi làm gì?
- Tôi thấy nhức đầu cô lại xoa bóp cho tôi đi
Minh Nguyệt thấy Hàn Nhật Thiên mệt mỏi cô cũng nghe lời chạy lại mát xa xoa bóp giúp hắn
Đang mát xa thì đột nhiên Hàn Nhật Thiên nằm lấy tay cô lôi vào lòng mình
- Chẳng phải anh nói mệt sao để tôi xoa bóp giúp anh
- Không mệt nữa tôi muốn ôm cô.
Minh Nguyệt cứ thế để cho hắn ôm mình cô thấy Hàn Nhật Thiên rất tài giỏi một mình hắn có thể điều hành cả một công ty lớn như vậy chắc chắn không dễ dàng gì.
Ôm một lúc thì hắn bỏ cô ra Thẩm Minh Nguyệt đứng phắt dậy
- Để tôi đi mua cái này đảm bảo anh uống xong sẽ bớt căng thẳng mà mệt mỏi
- Cái này là cái gì?
Cô chạy đi mua hắn hỏi cô nói vọng lại “ lát nữa anh sẽ biết”
Một lát sau cô quay lại với hai cốc trà sữa và một túi bánh tráng trộn
- Tada! Anh uống thử đi.
Cô giơ hai cốc trà sữa lên khoe với hắn Hàn Nhật Thiên nhìn mấy cái thứ cô mua về trong đầu đã hiện lên hai chữ" chê mạnh" rồi, làm sao mà hắn lại có thể ăn bánh tráng trộn được trong khi trong tủ lạnh lại toàn món đắt tiền
- Cô mua về thì tự uống tự ăn đi tôi không ăn đâu.
- Anh thử ngon lắm á.
Thấy cô mời nhiệt tình quá hắn cũng châm uống hút vào nốc một hơi xem thử mùi vị ra sao mà cô lại khen lấy khen để như vậy.
- Không tệ.
- Tôi đã bảo rồi uống vào là nghiện giống tôi đấy.
- Uống ít thôi không lại béo như lợn bây giờ.
Thẩm Minh Nguyệt nghe hắn nói thì tặng cho Hàn Nhật Thiên một cái " lườm " rất chi là tình cảm.
- À mà lát nữa tôi có cuộc họp quan trọng cô chuẩn bị đi.
- Ồ
Mặc dù Minh Nguyệt đã tham gia nhiều cuộc họp rồi nhưng mà cô thấy không khí lúc nào cũng rất căng thẳng từng người từng người một đứng lên nêu nhận xét riêng của mình mà trán người nào người nấy đều toát mồ hôi hột vì sợ Hàn Nhật Thiên sẽ mắng chửi từ trước tới giờ chưa ai làm cho hắn hài lòng cả.
- Mấy người làm việc kiểu gì vậy? có một chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm không xong, mấy người không làm được thì nghỉ việc đi.
Mọi người đều im thin thít không ai dám thở mạnh. Tan họp mọi người mới thở phào nhẹ nhõm lần nào cũng vậy cứ bước chân vào phòng họp là y như rằng đang chiến đấu với một con hổ siêu to khổng lồ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.